Mục lục
Long Đồ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy nhân ảnh kia liền đuổi theo.

Thế nhưng chờ hai bọn hắn đuổi tới nơi, trên nóc nhà đã không một bóng người, hai người đều nhíu mày, lại nữa rồi... Sao có thể biến mất như chưa từng tồn tại như thế?

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Yêu Yêu, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà, chợt nghe phía sau có người hỏi bé, “Đã trễ thế này còn không ngủ? Chạy theo hai đứa nó tới đây.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, thì thấy Ngô Nhất Hoạ đang đứng bên cạnh mình.

Ngô Nhất Hoạ thấy Tiểu Tứ Tử ôm trong lòng một cây trúc tiêu, đưa tay cầm lấy nhìn qua, cũng không nói chuyện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy bên cạnh Tiểu Tứ Tử có một người, chính là Ngô Nhất Hoạ.

“Tiểu Họa thúc.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới cửa Qua phủ.

Yêu Yêu lúc này cũng rơi xuống đất, Ngô Nhất Hoạ đưa tay ôm Tiểu Tứ Tử xuống, cầm tiêu nhìn hai người.

Triển Chiêu cũng nhìn cây tiêu đó.

Bạch Ngọc Đường có chút để ý nhân ảnh kia, muốn tiếp tục đuổi theo.

Bất quá Ngô Nhất Hoạ lại khoát tay áo, “Đuổi không kịp đâu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.

“Loại khinh công này gọi là tàn ảnh.” Ngô Nhất Hoạ vừa nói vừa đi trở về.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội đuổi theo.

“Tàn ảnh?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Chưa từng nghe qua loại công phu này a.”

“Các ngươi không phải mang theo một tiểu bằng hữu trong suốt sao.” Ngô Nhất Hoạ hỏi hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua phía sau... Trải qua một thời gian, Bạch Ngọc Đường khống chế Giao Giao càng thêm thuận lợi, bình thường khi không dùng đến, nó đều biến mất không thấy đâu, khi nghĩ đến thì tự nhiên liền xuất hiện.

Ngô Nhất Hoạ đương nhiên cũng nhìn không thấy, bất quá hiển nhiên biết sự tồn tại của Giao Giao, “Nội lực thực thể hóa, không phải ai cũng có thể làm được, ngoại trừ thiên phú dị bẩm ra, thì nội lực phải thâm hậu.”

Nói rồi, Ngô Nhất Hoạ đột nhiên lóe về phía trước...

Ngay khoảnh khắc hắn lóe lên, phía sau hắn, xuất hiện một bóng người trong suốt... Hình dạng đường viền y hệt Ngô Nhất Hoạ, bất quá rất nhanh liền biến mất.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, Tiểu Tứ Tử vỗ tay nhiệt liệt, “Oa! Họa Họa thật là lợi hại!”

“Tàn ảnh là một loại khinh công rất mạnh, hoặc nên nói, nó là một loại ngụy khinh công.” Ngô Nhất Hoạ nói.

“Ngụy khinh công?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lần đầu nghe được, có nghĩa là gì a? Khinh công là giả sao?

“Khinh công nói trắng ra là dùng nội lực để ngưng thở.” Ngô Nhất Hoạ nói, “Thế nhưng nếu như không có bản lĩnh ngừng thở, chỉ ra sức nhảy lên, thì sẽ thế nào?”

“Vậy sẽ rất lao lực đi?” Triển Chiêu hỏi.

“Nhưng nếu nội lực thâm hậu thân thủ mẫn tiệp, thì sẽ khác.” Ngô Nhất Hoạ chậm rãi nói, “Vận đủ nội lực, vây quanh toàn thân, sau đó mượn nội lực bắn bản thân lên, đây là nguyên lý của tàn ảnh.”

Triển Chiêu minh bạch, “Nga... Thì ra là thế, bởi vì nội lực bao vây quanh thân, thế nhưng người bắn ra với tốc độ quá nhanh nên sẽ để lại một tàn tượng.”

“Thảo nào đuổi kiểu gì cũng không kịp, lại không cảm giác được khí tức, còn tưởng cũng là một người vô hình chứ.”Bạch Ngọc Đường cũng hiểu rõ, “Hóa ra lúc chúng ta phát hiện, người kia đã sớm ly khai, nhân ảnh đó là tàn ảnh sau khi hắn ly khai thì lưu lại.”

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, “Bởi vậy căn bản không cần đuổi theo, dựa vào hình dạng của tàn ảnh này, lúc các ngươi thấy cái bóng, người thật đã ở cách đó nửa dặm.”

“Lợi hại như vậy?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Cũng không tất là lợi hại, khinh công hai ngươi cũng có thể đuổi theo.”Ngô Nhất Hoạ nói, “Chỉ cần phương pháp đúng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Phương pháp? Phương pháp gì ạ?”

Ngô Nhất Hoạ nhìn hai người, “Hỏi sư phụ nhà mình đi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường híp mắt — ngày mai phải hỏi cho bằng được.

Ngô Nhất Hoạ ngáp một cái, đưa tiêu trả lại cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm lấy, hỏi, “Cái này, Cửu nương nói là đồ của Lâm Đại...”

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, “Đúng vậy.”

Triển Chiêu quan sát biểu tình của Ngô Nhất Hoạ, thấy hắn không có vẻ sẽ thổ huyết thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp, “Tiêu này có ý nghĩa gì không a?”

Ngô Nhất Hoạ nhíu nhíu mày, nói, “Cái này ta không rõ lắm, nghe nói là Lâm Đại đào trong một mộ phần ra, hắn cũng không thổi tiêu, nhưng giữ gìn nó rất kỳ, đại khái là đáng giá.”

“Mộ phần?” Triển Chiêu nghi hoặc.

“Lâm Đại thích đào mộ để tìm bảo vật, có điều chỉ thích thi họa các loại, vô luận vàng bạc châu bảo gì hắn đều không có hứng thú, đại khái mỗi người mỗi sở thích a.” Ngô Nhất Hoạ nhàn nhạt kể.

“Thi họa các loại?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn trong tay có không?”

Ngô Nhất Hoạ cười, “Hắn tốt xấu cũng coi như một người đọc sách, đương nhiên là có.”

“Cảnh tuyết đồ thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

Ngô Nhất Hoạ lại càng không hiểu, “Cảnh tuyết đồ gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kể lại câu chuyện của trầm nhạn, về tao ngộ khi còn bé của hắn và Lâm Tử Vấn cho Ngô Nhất Hoạ.

Ngô Nhất Hoạ khẽ nhíu mày, “Cảnh tuyết đồ và hình xăm...”

Đang nói chuyện, mọi người tới cửa Khai Phong phủ.

Ngô Nhất Hoạ đột nhiên nói, “Nguy rồi...”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn tưởng rằng hắn nghĩ đến cái gì, bỗng thấy hắn trốn phía sau hai người.

Cùng lúc đó, nghe được bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân, theo đó là tiếng sư tử hống của Hồng Cửu nương, “Lão bất tử nhà ngươi! Bảo ngươi ngủ ngươi lại chạy ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt làm gì a? Ngươi ngại mệnh dài quá đúng không a? Ngươi xem thổ huyết là thổ đàm đó hả!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai tai ong lên, Tiểu Tứ Tử cũng ôm tai, Yêu Yêu sợ đến mức trốn ở phía sau mọi người.

Hồng Cửu nương đã chạy tới, định nhéo tai, Ngô Nhất Hoạ chợt lóe lên, vội vàng chạy vào trong cửa, lao vào phòng đóng cửa chui vào ổ chăn, miễn cho bị đánh.

Triển Chiêu vội kéo Cửu nương, “Hồng di, thôi nào thôi nào.”

Cửu nương tức giận xắn ống tay áo, “Ngươi nói mấy tên nam nhân sao sống qua trăm tuổi rồi mà y hệt con nít ba tuổi rưỡi vậy?”

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, ý là — ta cũng là nam nhân...

Bạch Ngọc Đường ở một bên gật đầu, đúng vậy — sống qua một trăm tuổi đều y như con nít ba tuổi rưỡi.

Bên trong phủ, Thiên Tôn đang say giấc bỗng ngửa mặt hắt xì một cái, xoa xoa mũi, xoay người tiếp tục ngủ.

Cũng đã khuya, Triển Chiêu sợ Cửu nương tức giận nên để yên cho Ngô Nhất Hoạ đi ngủ, ngày mai dậy rồi hỏi tiếp cũng không trễ.

Lững thững đi về phòng mình.

Triển Chiêu nằm xuống không muốn động đậy nữa, sầu thảm lầm bầm, “Thực sự là khó bề phân biệt a!”

Bạch Ngọc Đường cũng nằm xuống, ngửa mắt nhìn Yêu Yêu đang nằm trên xà ngang ngáp dài, “Khinh công kiểu tàn ảnh này... Nếu như chỉ là dùng nội lực bắn người đi... Không phải rất dễ bị đụng vào tường?”

“A.” Triển Chiêu bị hắn chọc cười, gật đầu, “Ta vừa cũng nghĩ như vậy, tốc độ nhanh như vậy, phải có năng lực phản ứng cao, then chốt còn phải có nhãn lực...”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường thở dài.

Triển Chiêu nghe được hắn thở dài, trở mình nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Vụ án lần này, đại khái là một cái phức tạp nhất từ trước tới nay mà chúng ta từng tra.”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng nga, ta cũng chưa lần nào tra xét lâu như vậy, mà chỉ thấy được mỗi cái bóng của hung thủ, hơn nữa mục đích giết người là gì đều hoàn toàn không rõ!”

“Kẻ hành hung người và kẻ trộm tranh, là cùng một người sao?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu hơi ngẩn người, “Cái này ta cũng thấy kỳ quái! Giết Tạ Ý Đình và Bùi Cầm hẳn là một người, thế nhưng trong nhà Bùi Cầm không bị mất tranh, Bùi Cầm cũng không có giấu tranh, có khi nào là hai người làm không?”

“’Nữ quỷ’ ngày đó tìm kiếm kim phật ở tây sơn cũng không có đầu mối, ngày đó bò vách núi xong cũng không thấy xuất hiện lại.” Bạch Ngọc Đường nói, “Còn có thư sinh ngày đó Tiểu Tứ Tử nhìn thấy...giống hệt Kim Thiện, mặc Thái Học viện học bào.”

“Ngươi không cảm thấy là Tiểu Tứ Tử nhìn lầm rồi a?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa định nói, chợt nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la thất thanh, vang tận mây xanh, nghe mà thấy thảm thiết.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt, giọng này hình như là của...

Hai người đứng dậy mở cửa, thì thấy cửa phòng Bao Duyên cũng mở, Bao Duyên khoác thêm y phục rồi chạy ra ngoài, trong miệng nói thầm, “Con cua kia lại làm sao vậy? Nửa đêm mà kêu thành vậy, không lẽ lại đụng phải quỷ a?”

Mấy phòng khác trong viện cũng mở cửa, tất cả mọi người hiếu kỳ đi ra ngoài nhìn, Tiểu Lương Tử cũng xông ra, “Ai nha, Bàng Dục lại đụng phải cái gì đây?!”

Lúc này, ở cửa viện, Bàng Dục chạy trở về, giày đã sớm rớt, chạy chân trần tóc tai bù xì.

Tất cả mọi người nghĩ... Với hình tượng này khả năng hắn hù sợ con quỷ con cao hơn ấy chứ?

Tiểu Hầu gia có vẻ đã bị cái gì ghê gớm dọa sợ, há hốc miệng, thở phì phò chỉ ra phía sau, nửa ngày phát không ra âm.

Triển Chiêu qua hỏi hắn, “Làm sao vậy?”

Bàng Dục chỉ vào phía sau tiếp tục thở dốc.

Lúc này, Ân Hầu và Thiên Tôn cũng bị đánh thức, đều đi ra xem.

Công Tôn châm một châm lên đầu Bàng Dục, tiểu Hầu gia liền hết thở hổn hển.

Triệu Phổ buồn bực, “Làm sao vậy? Có người tập kích ngươi?”

Mọi người nhìn sang Thiên Tôn đang dựa vào cửa ngáp và Ân Hầu vẻ mặt mờ mịt — không thể nào! Trong Khai Phong phủ cao thủ như vân, hơn nữa đều không phải cao thủ bình thường, ai có thể tiến vào? Hơn nữa Triển Chiêu và mọi người cũng hoàn toàn không cảm giác được có khí tức dị thường nào xâm nhập, sao có có thể có người tập kích Bàng Dục?

Bàng Dục lúc này đã có thể nói, giọng có chút ách, hắn chỉ vào phía sau, “Kim... Kim Thiện!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Kim Thiện?” Công Tôn nhìn về một hướng phía sau hắn, Bàng Dục muốn đi nhà xí thì sẽ đi qua đằng trước phòng khám nghiệm tử thi, quan tài của Kim Thiện được đặt ở đó.

“Kim Thiện hắn ngồi dậy... Bò ra khỏi quan tài!” Bàng Dục nhảy dựng, “Hù chết lão tử! Ta từ nhà xí đi ra, hắn vừa lúc bò ra, còn nhìn ta nữa...”

Tất cả mọi người nhìn Bàng Dục, một chốc cũng ngây ngẩn cả người.

Công Tôn chạy ra hậu viện vừa nhìn, thì thấy quả nhiên... quan tài của Kim Thiện đang mở.

Triệu Phổ nhìn vào trong quan tài – trống không! Thi thể Kim Thiện đã không còn!

“Tại sao có thể như vậy!” Công Tôn kêu lên.

Triệu Phổ kêu ảnh vệ mau đi tìm.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Quan tài này không phải chỉ có ngươi mới mở được sao?”

Triển Chiêu cũng nghi hoặc, “Lẽ nào từ bên trong cũng có thể mở?”

Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn hai người một chút — quan tài mở được từ bên trong để làm gì? Mục đích thiết kế chức năng đó là gì a? Tiện để xác chết vùng dậy sao?

Triển Chiêu hỏi Bàng Dục, “Ngươi nói Kim Thiện tự đứng lên, bò ra khỏi quan tài, rồi đi?”

Bàng Dục gật đầu, “Ai nha nương a! Sau này thà đái dầm cũng không đi tiểu đêm nữa, hù chết ta a!”

Lúc này, Bao đại nhân cũng tới, mệnh Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ dẫn người lục soát toàn bộ Khai Phong phủ một lần.

Âu Dương Thiếu Chinh gọi Hoàng thành quân, tìm kiếm phạm vi nửa dặm bên ngoài thành, mọi người lăn qua lăn lại, nhưng thi thể Kim Thiện vẫn không thấy đâu! Không cánh mà bay, biến mất một vô tung vô ảnh.

Uống mấy chén trà áp kinh, tiểu Hầu gia cũng coi như bình tĩnh trở lại.

Hóa ra, khoảng nửa đêm, Bàng Dục rời giường đi vệ sinh.

Tiểu Hầu gia mơ mơ màng màng xách quầnra khỏi nhà xí, thủng thẳng quay về phòng.

Ngay khi đi qua sân, hắn sắp đi tới phòng, bỗng nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào đó không quá thích hợp... Vì vậy, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy ở cách đó không xa, trước cửa phòng khám nghiệm tử thi, nắp khẩu quan tài thập phần xa hoa dĩ nhiên đang mở, hơn nữa là đang trong quá trình được mở cho rộng ra.

Tiểu Hầu gia lúc đó cả người “xoát” một tiếng, bàn chân lạnh lẽo bất quá đầu thì nóng hổi.

Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy một tay từ trong quan tài thò ra, cánh tay tái nhợt nắm lấy mép quan tài, sau đó..., Kim Thiện ngồi dậy.

Mắt thấy toàn bộ quá trình, Bàng Dục lúc này chỉ còn biết hít sâu một hơi, không còn phản ứng nào khác, đã bị dọa đơ rồi.

Thi thể Kim Thiện sau khi ngồi dậy thì từ trong quan tài bò ra, sau đó đi ra sân... Ngay khi đi ngang qua Bàng Dục, tại nơi chỉ cách Bàng Dục ba bước chân, thi thể đó chậm rãi quay đầu, nhìn Bàng Dục.

Ngay khoảnh khắc này, tiểu Hầu gia phát ra tiếng hét cực kỳ bi thảm sợ hãi, sau đó... Hắn cũng không biết đã chạy đi kiểu gì, chỉ biết là khi té nhào vào sân thì thấy được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến, lúc này mới ngừng lại tiếng kêu khóc đau đến tâm can tỳ phế thận.

Bàng Dục bị dọa lần này không phải chuyện đùa, mọi người nghe hắn tả xong, cảm thấy hắn cũng không đến nỗi, hắn vốn nhát gan lại không có công phu, cái này mà đổi người khác không chừng đã bị hù chết tại chỗ.

Công Tôn khai cho hắn phương thuốc an thần, Tiểu Tứ Tử vừa pha trà cho hắn vừa giúp xoa xoa ngực, song song đó cũng bị dọa nổi một thân da gà.

Tiêu Lương nghe được thì gào to, “Ngươi nói lúc cương thi đi ngang qua còn nhìn ngươi một cái?”

Bàng Dục gật đầu, “Tiểu tử này không phải có ngậm thần vật trong miệng sao? Có khi nào khởi tử hồi sinh không? Khuôn mặt đó nhìn y hệt người sống, chỉ có hai mắt tối om, động tác thì hơi đơ, tuyệt đối là cương thi a!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lúc này, Âu Dương và Trâu Lương đều chạy trở về, nói với Triệu Phổ, không phát hiện bóng dáng Kim Thiện.

Triệu Phổ nhíu mày, “Quá tà môn...”

“Có người đi qua thế nào không ai phát hiện?” Cửu nương nhìn Thiên Tôn và Ân Hầu.

Thiên Tôn buồn ngủ còn chưa tỉnh, Ân Hầu cũng chỉ nhún vai, Hắc Thủy bà bà che miệng cười “khục khục”, “Người chết đương nhiên không phát hiện được.”

Ân Hầu và Thiên Tôn đều theo gật đầu.

Bàng Dục da đầu muốn dựng lên.

Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Sao người chết lại đứng dậy đi được?”

“Lẽ nào không chết?” Mọi người lại nhìn Công Tôn, Công Tôn lắc đầu như lắc trống bỏi, “Không có khả năng! Chết triệt để rồi!”

“Trước hết mặc kệ hắn sống hay chết.” Bạch Ngọc Đường mở miệng, “Nếu như hắn thực sự là Kim Thiện, các ngươi đoán sau khi hắn bò ra khỏi quan tài sẽ đi đâu?”

Mọi người ngẩn người, sau đó đồng thanh, “Kim gia lão trạch?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK