Tuy Phù Đồ thành này chu vi cũng không quá lớn, thế nhưng dù sao cũng là kinh đô của một nước cho nên cũng có không ít những cửa hàng, tửu lâu cùng khách điếm, mặc dù không có náo nhiệt như Khai Phong, thế nhưng cũng coi như không tệ lắm.
Bạch Ngọc Đường đỡ Thiên Tôn, một mặt hắn cũng muốn đối xử với hắn hiếu thuận như với “nương” mình, nhưng mặt khác cũng là để kéo hắn lại để cho hắn khỏi chạy loạn.
Thiên Tôn vốn dĩ cũng rất hưởng thụ việc Bạch Ngọc Đường nhà hắn ngoan thuận hiếm có như vậy, thế nhưng đi dạo thế này cũng chẳng thoải mái chút nào.
Lúc Thiên Tôn bị một hàng bán tranh chữ bên cạnh hấp dẫn, vừa định chạy qua xem một chút thì lại thấy Bạch Ngọc Đường kéo hắn một cái, nhỏ giọng mà ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Người thành thật chút đi, không cho phép chạy loạn!”
Thiên Tôn không còn cách nào khác là nhịn!
Lại đi thêm mấy bước nữa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên dặn dò hắn: “Người đi lại nhã nhặn chút, đừng có khuỳnh chân ra thế.”
Thiên Tôn tiếp tục phải nhẫn nại.
Lại đi thêm mấy bước nữa, Bạch Ngọc Đường liền tới một câu: “Đừng bước dài như vậy!”
Lần này Thiên Tôn tức giận nha, giận đến lệch cả mũi luôn.
Đi thêm mấy bước nữa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại kéo tay Thiên Tôn một cái.
Thiên Tôn quay lại trừng Bạch Ngọc Đường, ý là —- ngươi còn dài dòng nữa là vi sư đánh ngươi a!
Bạch Ngọc Đường há miệng…..
Thiên Tôn ngẩng cao đầu mà bước tiếp, đột nhiên …. “bẹp” một tiếng vang lên.
Mọi người vừa mới quay đầu lại nhìn…..
Thiên Tôn cũng cảm thấy dưới chân hình như có thứ gì đó mềm mềm, dính dính, vừa mới cúi đầu nhìn ……
“Á!” Thiên Tôn nhảy dựng lên một cái, lùi ra mấy bước, cũng may nhờ Hắc Ảnh thông minh, nhanh chóng bắt chước giọng Lục Tuyết Nhi mà kêu lên một tiếng.
Thiên Tôn đạp đạp chân —– Giẫm phải phân chó rồi! Thật là thối a!
Bạch Ngọc Đường sợ Thiên Tôn cứ tiếp tục như vậy sẽ bị Phúc Cáo cùng Trâu Dịch phát hiện ra sơ hở, liền nói: “Nhanh chóng tìm một chỗ tắm rửa chút đi.”
Triển Chiêu liền chỉ khách điếm cách đó không xa: “Đến bên kia đi …” Chưa đợi Triển Chiêu nói xong đã thấy Thiên Tôn vụt một cái biến mất rồi.
Trâu Dịch không khỏi cảm khái: “Ai nha, Bạch phu nhân đúng như người ta vẫn đồn đại a, võ nghệ siêu quần!”
Phúc Cáo liền hỏi Hắc Ảnh: “Nô tài đi chuẩn bị đôi giày cho phu nhân, phu nhân thường đi giày cỡ nào?”
“Ai da, loại chuyện này cứ để ta làm là được rồi!” Hắc Ảnh vừa nói vừa phất khăn mà õng ẹo rời đi!
Phúc Cáo cùng Trâu Dịch đều cảm thấy —– Vị a di này có phải trước đây từng làm bà mối đi?
Triển Chiêu lúng túng —- Lần sau có nên góp ý chút với Hắc Ảnh không đây, một lão thái thái cùng một bà mai rất khác nhau a.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút dở khóc dở cười, cũng cùng Triển Chiêu đuổi theo Thiên Tôn.
Chờ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đuổi tới phòng khách điếm xong, đã thấy Thiên Tôn ngồi sẵn trong phòng khách rồi, Trâu Dịch cùng Tiểu Phúc Cáo liền phụ trách trông coi dưới lầu.
“Nương” của Bạch Ngọc Đường phải thay đồ cho nên Triển Chiêu cũng không tiện đi theo a… vì vậy …. Hắn liền đi qua đi lại ở bên ngoài.
Thật ra thì sau khi ra khỏi khách sạn, Triển Chiêu đã đi vòng ra phía sau, nhảy cửa sổ mà vào phòng.
Vừa vào đến nơi, đã thấy Thiên Tôn để chân trần mà buồn phiền.
Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh châm trà cho hắn.
Thiên Tôn lại liếc nhìn đồ đệ nhà mình.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Con muốn nhắc nhở người, thế nhưng người lại trừng không cho con nhắc, con cũng đâu có kéo được người!”
Thiên Tôn tức giận mà hừ hừ uống trà.
“Sư phụ.” Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh mà dụ dỗ hắn: “Người ta nói giẫm phải phân chó sẽ may mắn đó.”
“Ngươi nghĩ ta là Tiểu Tứ Tử sao?” Thiên Tôn trừng hắn.
…….
“Hắt xì”
Trong quân doanh của Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử đang ngẩng mặt lên trời, hắt hơi mấy tiếng.
Công Tôn đang ôm bé mà xem quyền phổ, liền đặt quyền phổ xuống mà nhéo mặt bé một cái: “Lạnh sao?”
“Không a.” Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái lỗ mũi, hỏi Công Tôn: “Tối hôm qua phụ thân có cùng Cửu Cửu học võ không?”
“Hôm qua không có học được.” Công Tôn cũng có chút luyến tiếc: “Hôm qua không phải con ngủ sớm sao?”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, hôm qua bé vì muốn cho Công Tôn nhanh đến chỗ Triệu Phổ một chút cho nên đi ngủ từ rất sớm.
“Thế nhưng hôm qua lúc phụ thân đến chỗ của Triệu Phổ, nhìn cái mặt hắn cười gian không chịu nổi, có điều lúc hắn đang chuẩn bị dạy võ cho phụ thân thì đột nhiên có quân tình khẩn báo. Hắn vừa nghe xong liền chạy ra ngoài cho đến bây giờ vẫn chưa có thấy người đâu nữa.” Công Tôn còn có chút bất mãn.
Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, nghĩ lại cũng đúng, sáng hôm nay mới ngủ dậy đã thấy Công Tôn ở ngay bên cạnh rồi, theo lý mà nói nếu như thuận lợi thì hẳn là phải đang ngủ bên cạnh Cửu Cửu mới đúng chứ a.
“Có điều cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà nửa đêm rồi hắn còn đi ra ngoài nữa.” Hiển nhiên là Công Tôn cũng khá lo lắng chuyện quân cơ, hắn vừa nói vừa quơ quơ quyền phổ trên tay: “Hắn chỉ đưa cho phụ thân cuốn sách này, bảo phụ thân cứ xem trước đi.”
Tiểu Tứ Tử nhìn quyền phổ, cái tay béo mũm mĩm cũng nhẹ nhàng mà sờ cái cằm nhỏ của mình một cái —– Chẳng lẽ Cửu Cửu định dạy công phu cho phụ thân thật sao?
Đang lúc nói chuyện lại thấy màn ngoài quân trướng được vén lên một cái, Triệu Phổ cũng đã trở về.
Chỉ thấy hắn khoác bên một chiếc áo chống gió bên ngoài, nhìn dáng vẻ phong trần của hắn hẳn là hắn vừa mới đi xa một chuyến trở về, vừa vào cửa đã nói: “Thư ngốc.”
Công Tôn thấy Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương không có theo hắn vào, có chút ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Triệu Phổ đến bên cạnh hắn mà ngồi xuống, thuận tay ôm Tiểu Tứ Tử qua mà xát mặt, thấp giọng nói: “Tìm được một cái loạn táng cương, hoặc là nên nói là một cái băng mộ kỳ quái.”
Công Tôn ngẩn người, cau mày nói; “Cái gì mà loạn táng cương với băng mộ kinh khủng vậy chứ?” Vừa nói hắn vừa muốn che lại tai Tiểu Tứ Tử, không cho bé nghe.
Triệu Phổ nói: “Băng mộ kia là người của Tiêu Thống Hải phát hiện ra, tối hôm qua hắn phái người đến thông báo cho ta biết, ta vừa mới chạy đến xem thử, này được chứ, nhìn sơ qua cũng phải chết đến mấy vạn người.”
Công Tôn kinh ngạc không thôi: “Là gần đây có chiến loạn hay là để lại từ xưa?”
“Cái gì mà để lại từ xưa a, thi thể còn chưa có phân huỷ nữa mà.” Triệu Phổ tìm một cái ly để uống trà: “Băng mộ kia ở gần biển Bắc cho nên quanh năm đều lạnh cóng, là một băng mộ rất lớn, hơn nữa điều kỳ quái chính là, tất cả những tử thi đó đều mặc quân phục Bắc Hải.”
“Cái gì?” Công Tôn không hiểu: “Mấy năm này Bắc Hải không có chiến sự, tại sao lại chết nhiều người như vậy?”
Triệu Phổ nhún vai một cái.
“Lúc trước ta có viết thư cho Tiêu Thống Hải, nhờ hắn lưu ý giúp động tĩnh bên Bắc Hải, hắn liền phái ngươi đến phía Bắc tra xét. Mấy ngày trước thám báo của hắn đi dò xét ở gần băng hà, phát hiện dưới băng hình như có thi thể ….. băng hà đó gần như quanh năm sương tuyết bao phủ, căn bản đều không thể nhìn thấy bên dưới lớp băng được. Sau đó bọn họ phải phái người đào ra …. mới phát hiện trong đó có một băng mộ lớn, cho nên mới nhanh chóng phái người đến báo cho ta biết.” Triệu Phổ uống xong một ngụm trà liền kéo lấy Công Tôn: “Ta cho người mang mấy cỗ thi thể về, ngươi đến nghiệm xem một cái, nhìn xem những người đó làm sao mà chết, ta cũng không phát hiện họ có ngoại thương.”
“Nga.” Công Tôn nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài kiểm tra thi thể.
Chỉ thấy bên cạnh quân trướng có mấy chục cỗ thi thể nằm ngang ở đó.
Những thi thể này đều bị đóng thành băng côn rồi, sắc mặt tím bầm, diện mạo vặn vẹo.
Công Tôn khẽ cau mày: “Nhìn giống như bị rơi vào băng hà mà chết đuối.” Vừa nói Công Tôn vừa bắt đầu nghiệm thi.
Mọi người đợi nửa canh giờ, Công Tôn liền ngẩng đầu lên nói cho Triệu Phổ: “Đúng là bị chết đuối, hơn nữa có một nửa là bị chết rét, hình như bị chết rất đột ngột.”
Triệu Phổ khó hiểu: “Sao lại chết kiểu kỳ quái như vậy chứ?”
“Nguyên soái.” Âu Dương Thiếu Chinh cũng tiến tới, nói với Triệu Phổ: “Chúng ta đã kiểm tra qua, thi thể bị chết hầu hết đều là những người trẻ tuổi cường tráng, hơn nữa còn đều là tinh binh, lấy thực lực của Bắc Hải mà nói, đây hẳn đều là quân tinh nhuệ.”
“Qủa thực thể trạng rất tráng kiện.” Công Tôn tò mò: “Tại sao lại như vậy?”
“Có phải là lúc hành quân quy mô lớn, khi đi đến giữa băng hà thì đúng lúc băng hà nứt ra cho nên cả đại quân mới bị rơi xuống chết đuối không?” Trâu Lương hỏi.
Triệu Phổ sờ sờ cằm: “Phía Bắc lạnh như vậy hẳn là ngươi cũng đã thấy rồi, mặt băng còn rắn hơn cả mặt đất nữa, hơn nữa năm nào cũng bị đóng băng như vậy thì làm sao có thể đột nhiên bị nứt ra được? Dầy đến mấy chục trượng mà.”
“Hơn nữa…” Công Tôn cũng cảm thấy không thể tin được, nói: “Nếu có nứt thì cũng lắm cũng chỉ nứt một lỗ mà thôi, có thể làm cho mấy chục hoặc thậm chí mấy trăm binh sĩ rơi xuống chết đuối thì ta có thể hiểu được, thế nhưng một lúc đột ngột té xuống mấy vạn người thì nghe có vẻ hoang đường đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đống thi thể lớn kia mà ngẩn người.
Chính lúc này, Ân Hầu đứng xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên hỏi: “Liệu có phải lúc bọn họ đóng trên băng hà, có một người nội lực cao cường đột nhiên dùng nội lực làm vỡ toàn bộ khoảng băng, sau đó bọn họ ngã xuống trong sông sâu, sau đó cao thủ kia lại dùng nội lực nháy mắt cái làm đông cứng cả băng hà lại …. Cho nên đám quân binh đó mới vừa bị chết rét vừa bị chết đuối?”
Mọi người đều đồng loạt nhìn nhau.
Công Tôn sờ cằm: “Cái này không nói thì thôi, vừa nói ra cũng cảm thấy rất có thể như vậy….”
“Cái này độ khó có chút cao đi?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Ân Hầu: “Có thể làm được sao?”
Ân Hầu suy nghĩ một chút: “Ta cùng lão Quỷ Thiên Tôn có thể làm được, sư phụ ngươi cũng có thể ….. còn những người khác sao, những người làm được chuyện này không quá năm người, có điều đó đều là những thế ngoại cao nhân, hơn nữa ta cũng không nhớ có người nào lại xấu xa đến độ lạm sát người vô tội như vậy a.”
“Vậy Hiên Viên Kiệt kia có thể làm được không?” Triệu Phổ hỏi.
“Ách ….” Ân Hầu suy nghĩ một chút: “Cái này ta cũng không rõ lắm, nội lực của hắn hẳn là rất cao, có điều …. hình như cũng không cao đến trình độ này.”
“Vậy thì là ai chứ?” Triệu Phổ cau mày: “Tại sao lại phải giết nhiều binh mã Bắc Hải như vậy? Mà tại sao Bắc Hải bên kia cũng không tra xét?”
Ân Hầu suy nghĩ một chút, nói: “Ta đến Bắc Hải một chuyến, hỏi một chút.”
“Ai … Từ từ đã a.” Triệu Phổ đột nhiên cười một tiếng, ngăn Ân Hầu lại: “Chuyện này có thể danh chính ngôn thuận đi hỏi một chút a, đó là một cơ hội tốt.”
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười một tiếng, tự mình viết một phong thư rồi tìm một sứ giả đưa đến Bắc Hải.
………………………..
Tạm thời không đề cập tới chuyện sứ giả đi Bắc Hải báo tin, lại nói tới chuyện đám người Thiên Tôn ở trong khách điếm lúc này.
Hắc Ảnh mua giày về cho Thiên Tôn, Thiên Tôn liền thay ra, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại dụ dỗ thêm mấy câu nữa cũng khiến cho tâm tình của hắn tốt lên một chút, nói hắn đói bụng rồi.
Bạch Ngọc Đường gọi tiểu nhị mang đồ ăn đến, mang thêm cả đồ ăn cho bọn Trâu Dịch và Phúc Cáo dưới lầu, còn bọn họ ăn trong phòng.
Lúc Tiểu nhị mang đồ ăn lên, Triển Chiêu phát hiện những người dọn đồ ăn đều là những người già cả.
Triển Chiêu có chút kinh ngạc, Hắc Ảnh cũng buồn bực, nhịn không được mà hỏi một lão đầu đang bưng dọn đồ ăn: “Vị lão bản đây thọ bao nhiêu a?”
“Bảy mươi ba lăm rồi.” Lão đầu trả lời.
“Bảy mươi lăm?” Hắc Ảnh lại chỉ những người khác hỏi: “Vậy, nhìn bọn họ cũng không còn nhỏ đi.”
“A, A” Lão đầu cười ha hả: “Đúng vậy, cũng khoảng bảy mươi trở lên đi.”
“Lớn tuổi như vậy mà vẫn phải đi chạy bàn sao?” Triển Chiêu nhìn có chút không đành lòng.
Lão đầu than thở một tiếng: “Đâu còn biện pháp nào khác, hài tử của chúng ta đều được vận động nhập ngũ hết rồi!”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Bắc Hải chọn quân không phải là hai đứa con mới chọn một sao, vậy còn những người khác đâu?”
“Ai.” Lão đầu tiếp tục lắc đầu: “Ta có ba nhi tử đây, đều lần lượt đi nhập ngũ, thế nhưng đi rồi cũng không hề trở lại.”
“Bắc Hải cũng không có chiến trận!” Triển Chiêu cau mày: “Tại sao cần nhiều binh mã như vậy?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm.” Lão đầu cũng vô cùng khó nghĩ: “Gần Hoàng thành chúng ta cũng không thấy có binh mã trú đóng, binh mã của phiên vương các nơi cũng không nhiều, mà kỳ quái nhất chính là … nhập ngũ thì cũng phải có thời hạn hoặc cho nghỉ phép về nhà thành hôn đi, thế nhưng từ trước đến nay Bắc Hải đều không có chuyện này!”
Những lão nhân dọn đồ ăn khác cũng hỏi: “Có phải mấy vị là sứ giả nơi khác đến hay không a? Lần đầu Bắc Hải có khách nơi xa đến.”
Mọi người cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu để đuổi khéo mấy lão nhân gia này đi.
Chờ cho đến khi cửa được đóng lại rồi mọi người mới ăn cơm.
Thiên Tôn có chút không hiểu: “Bắc Hải này định giở trò quỷ gì chứ?”
Bạch Ngọc Đường gắp mấy đũa thức ăn cho Thiên Tôn, bảo hắn nhanh chóng ăn đi, lát nữa lại thăm dò xem.
Sau khi ăn xong, Bạch Ngọc Đường liền gọi Phúc Cáo và Trâu Dịch đến, cùng bọn họ trở về Hoàng cung.
Dọc đường đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lưu ý một chút, quả nhiên, trên đường Bắc Hải hoàng thành đều là các lão nhân gia phải làm lụng vất vả. Tình hình của Hoàng thành Bắc Hải so với các phiên vương còn tệ hại hơn.
Triển Chiêu đi ở phía sau, tán gẫu cùng Trâu Dịch, lại có chút ngạc nhiên: “Trâu tướng quân a, tại sao …. ở Hoàng thành lại toàn là người già cả vậy?”
Vừa nói, hắn lại vừa làm như rất tò mà đem mọi chuyện lão đầu ở tửu điếm kia nói qua nói ra, cảm thấy rất khó hiểu chuyện ba nhi tử xung quân đều không có người nào trở về.
Trâu Dịch nghe xong cũng lắc đầu một cái: “Ân đại nhân là từ nơi xa đến có thể cũng không biết …. binh mã của Bắc Hải ta chính là cứ đi xa một lần là biến mất một lần.”
“Này có ý gì?” Triển Chiêu không hiểu.
“Bên ngoài cứ nghĩ Bắc Hải chúng ta sống chết tổng hợp quân binh, lại không biết rằng, binh mã của Bắc Hải ta thường cứ lặng lẽ mà biến mất.”
“Biến mất?” Triển Chiêu nghe không được rõ ràng lắm.
“Đây đúng là chuyện khó tin!” Trâu Dịch lắc đầu: “Một đội binh mã đi, nhỏ thỉ mấy ngàn người, lớn là mấy vạn người, cứ đến phía Tây Bắc thăm dò hoặc thao luyện là phần lớn đều có đi mà không có về!”
“Các ngươi không phái người đi tìm sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Có đi tìm, nhưng vấn đề là những binh mã đó đều cứ thế không cánh mà bay.” Trâu Dịch nói: “Sau đó lại nổi lên lời đồn đại.”
“Lời đồn đại gì?”
“Có người nói là do Liêu quốc và Tây Hạ âm thầm mai phục đánh lén, thế nhưng chúng ta quan sát Liêu quốc và Tây Hạ, cũng không hề thấy bọn họ xuất binh! Binh mã Bắc Hải ta mặc dù không có được tinh nhuệ như binh mã của Triệu Phổ, thế nhưng tất cả đều là những tinh binh kiêu hùng thiện chiến, làm gì có đạo lý một lúc có thể biến mật mấy vạn người như vậy? Cho dù là Liêu quốc cùng Tây Hạ … dù là nước nào, nếu như muốn tiêu diệt được mấy vạn nhân mã cũng cần phải xuất mấy vạn binh đi? Cho dù như vậy cũng không thể đảm bảo được sẽ không lưu lại người sống sót nào, thế nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện kỳ quái này cứ lặp đi lặp lại!”
“Hoàng thượng không phái người điều tra sao?” Triển Chiêu hỏi.
Trâu Dịch nghe hắn hỏi vậy, thở dài nói: “Đã tra xét mấy lần nhưng không có kết quả, sau đó cũng không tra lại nữa.”
Triển Chiêu cau mày —— Hiên Viên Kiệt này dù làm Hoàng đế hay phụ thân đều rất khó hiểu, binh mã biến mất cũng không quan tâm, nhi tử chết đi cũng không thèm quản ……
Nhưng mà có một chuyện còn kỳ quái hơn ——- Dựa theo những gì Triển Chiêu quan sát được trong thời gian này, khả năng chiến đấu của Bắc Hải cũng chỉ có hạn, vậy bọn họ làm sao mà có thể khống chế được Hoàng tộc Tây Hạ cùng Liêu quốc? Hay là cả hai nước kia đều đang nói dối? Thế nhưng cũng không có lý do a, mục đích của họ là gì chứ?
Lúc này, mọi người cũng đã trở lại Hoàng thành rồi.
Đang chuẩn bị đi qua cầu treo thứ nhất, đột nhiên …. giữa không trung lại vang lên một trận tiếng chuông quen thuộc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩng mặt nhìn lên núi, chỉ thấy trên đó đang loạn thành một đoàn. Hai người cũng cảm thấy thanh âm này có chút quen tai a! Hình như có nghe qua lúc Lục hoàng tử qua đời.
Lúc này nhìn phía trước cũng đã rất loạn rồi.
Phúc Cáo chạy lên hỏi thăm trước, khi hắn trở về, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, bẩm báo với Bạch Ngọc Đường: “Điện hạ, nghe nói là Bát hoàng tử vừa mới bị giết!”
“Lại chết một người nữa?” Bạch Ngọc Đường giật mình.
“Tối hôm qua vừa mới chết một người, hôm nay lại chết thêm một Hoàng tử nữa!” Trâu Dịch cũng cảm thấy khó hiểu: “Tại sao lại có thể như vậy?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ——– Chẳng lẽ đúng như lời Tiểu Tứ Tử nói, hai người bọn họ có thể chất tai hoạ, đi đến đâu là ở đó có người chết hay sao? Cái này cũng quá không may mắn đi!