Triệu Phổ bọn họ cũng bận rộn việc khác, dần dần, trên thao trường lớn như vậy, chỉ còn lại Long Kiều Quảng đang cầm cung phát sầu, và Tiểu Tử Tử cùng Tiểu Lương Tử đang dựa vào Tiểu Ngũ, ở lại cùng Long Kiều Quảng.
Hữu Tướng quân buồn sâu sắc, Tiểu Lương Tử ôm cánh tay thở dài, nó cũng bắn được mà Long Kiều Quảng lại không, cũng quá là kỳ lạ.
Tiểu Tứ Tử vẫn rất kiên trì, hơn nữa bé tự nhận chính mình cũng là một tiểu ngốc tử, có rất nhiều chuyện đều học không xong, Vì vậy ở một bên cổ vũ Long Kiều Quảng không nên nản lòng, hay là ngẫm lại biện pháp khác?
Long Kiều Quảng cầm cung, nhìn tấm bia phía xa... Biện pháp khác?
...
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi ly khai quân doanh thì đi tới cửa hàng ngọc Chiếu Nguyệt.
Ở ngoài cổng có treo đèn ***g trắng, cửa cũng đóng kín, bên cột cửa có dán bố cáo bạch sắc, Vương Thủ Nghiệp mấy ngày nay muốn để tang vong thê, đóng cửa không kinh doanh.
Triển Chiêu đi lên gõ gõ cửa.
Qua thật lâu, đại môn mới mở, một gã tiểu tư vốn muốn từ chối tiếp khách, nhưng vừa thấy là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thì hỏi, “Nhị vị... Có việc?”
“Lão gia nhà ngươi có nhà không?” Triển Chiêu hỏi.
Gã tiểu tư thở dài, “Lão gia ngã bệnh.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, là do Vương Thủ Nghiệp tưởng nhớ vong thê sao?
“Có thể gặp hắn không?” Triển Chiêu hỏi.
Gã tiểu tư gật đầu, mở cửa mời Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào nhà.
Trong cửa hàng thoạt nhìn khá lộn xộn, vốn gia nhân cũng không đông, hiện tại có lẽ cũng chạy gần hết, chỉ còn lại gã tiểu tư này.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, gã tiểu tư bất đắc dĩ, “Sau khi phu nhân mất, lão gia cả ngày đều buồn bã không vui, sau vài ngày thì ngã bệnh... Hạ nhân trong nhà hắn đều đuổi đi, ta sợ lão gia luẩn quẩn trong lòng, nên cố giữ lại.”
Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đi tới cửa phòng Vương Thủ Nghiệp, mở cửa nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
Vương Thủ Nghiệp khoác kiện y phục, đang dựa vào đằng tháp đờ ra. Mới vài ngày không gặp, hắn như già đi cả chục tuổi, gầy đến độ da bọc xương.
Triển Chiêu cũng khẽ nhíu mày — Vương Thủ Nghiệp xem ra có tình cảm sâu đậm với Bùi Cầm, vừa mất thê tử thì lập tức biến thành như vậy, cả người đều rơi vào trạng thái u sầu, vô cùng đáng thương.
Hai người rất muốn hỏi Vương Thủ Nghiệp về bối cảnh của Bùi Cầm, thế nhưng nhìn tình huống của hắn hiện tại, hẳn cũng không hỏi ra được cái gì.
Hai người quay đầu lại, nhìn gã tiểu tư đang thu dọn ngoài sân.
Triển Chiêu hỏi, “Trong viện vì sao loạn như vậy?”
Gã sai vặt thở dài, “Chẳng biết a, hình như có trộm vào, ngày đó ta cùng lão gia đi làm tang sự cho phu nhân,lúc trở về thì trong nhà biến thành loạn thất bát tao... Dạo này người nhẫn tâm quá nhiều, người ta vừa gặp kiếp nạn lớn như vậy, dĩ nhiên còn đến trộm đồ, quả thực vô liêm sỉ!”
“Có mất cái gì không?” Triển Chiêu hỏi.
“Thật ra thì không có, nên chúng ta cũng không báo quan.” Gã tiểu tư bất đắc dĩ, “Lão gia căn bản không có lòng dạ đâu mà quản những thứ này, cả ngày đều thương tâm.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày — có phải là có người quay lại muốn tìm gì đó? Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới ba bức họa nọ... Hiện tại đã biết có hai bức bị trộm đi, như vậy còn lại một bức thứ ba, có thể nào nằm trong tay Bùi Cầm? Thế nhưng trước đây đã từng lục soát qua cả gian phòng của Bùi Cầm lẫn cửa hàng ngọc, tuyệt đối không có bức hoạ nào. Vương Thủ Nghiệp cũng không phát hiện vong thê đã từng cất giấu bức tranh gì. Hơn nữa xem mức độ rối loạn ở ngoài sân... Người đến trộm đồ hắn cũng không tìm được... Có thể là giấu ở nơi khác không?
Triển Chiêu hỏi gã tiểu tư nọ, “Phu nhân nhà ngươi, bình thường có hay đi tới một nơi nào không?”
Gã tiểu tư lắc đầu, “Phu nhân nhà ta thường ngày rất ít khi xuất môn... Đúng rồi, nàng hay ra bờ sông hóa vàng, nói là tế tổ.”
“Bờ sông nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Rất hẻo lánh, là sông đào ở phía đông nam, có một mảng cỏ lau rất lớn, phu nhân thường ở trong đó hóa vàng tế tố.” Gã tiểu tư trả lời.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhờ hắn miêu tả chi tiết lại, sau đó ly khai cửa hàng ngọc, chạy tới đồng cỏ lau ở phía đông nam Khai Phong.
...
“Khụ khụ...” Trong phòng Ngô Nhất Hoạ, truyền đến một tràng tiếng ho.
Ngoài cửa, Công Tôn nhíu mày khai phương thuốc, Cửu nương rầu rĩ không vui ngồi ở cửa.
Lâm Dạ Hỏa đi ngang qua, nhíu mày hỏi Công Tôn, “Tiểu Họa thúc làm sao vậy? Không phải bệnh tình chuyển biến tốt rồi sao?”
Công Tôn thở dài, “Vốn là ổn rồi, nhưng không chịu nổi có chuyện gì kích thích, hắn có tâm sự thì bệnh càng thêm nghiêm trọng.”
Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, “Vậy đừng để chuyện gì quấy rầy hắn, bắt hắn nghỉ ngơi nhiều, nghĩ thoáng chút.”
Hắc Thủy bà bà ngồi ở bên cạnh nhìn Công Tôn khai thuốc, thở dài, “Nếu có thể không nghĩ ngợi gì thì sẽ không biến thành Bệnh bao của ngày hôm nay.”
Cửu nương buồn bực, “Cũng không biết có phải cố ý không, một chuỗi vụ án đều động chạm đến chút chuyện trong quá khứ!”
Lời của Hồng Cửu nương khiến Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa chú ý, hai người nhìn nhau, Công Tôn không hiểu sao lại ngĩ tới danh sách người Qua Thanh phải mời tới mừng thọ yến, còn có câu “Mọi người hiện tại đều rất tốt.” mà Lâm phu tử nói ... Ngô Nhất Hoạ mặc dù có Chủng tiên bảo mệnh, nhưng bệnh thể trầm trọng, không thể chịu đả kích quá lớn, nếu cứ chịu kích thích nhiều lần thì bệnh tật sẽ trở nên nặng hơn, mà đả kích quá nghiêm trọng còn có thể lấy mạng hắn.
...
Ngoại ô thành đông, phụ cận sông đào bảo vệ thành đúng là có rất nhiều đồng cỏ lau, ở đây thường ngày không có người đến, rất nhiều cò trắng sinh sống, bởi vậy cũng được gọi là Bạch Lộ loan (vịnh Cò Trắng).
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về Khai Phong dắt theo Yêu Yêu, bay đến bên trên đồng cỏ lau.
Yêu Yêu lượn một vòng trên bầu trời, đại khái do hình thể quá lớn nên dọa sợ đám cò đang ở trong đồng cỏ lau, cả đàn cò lớn nối đuôi bay ra khỏi đồng cỏ lau, xẹt xẹt trên mặt nước, khung cảnh thật là đồ sộ.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một vùng đất trong ở chính giữa đồng cỏ lau, Triển Chiêu đưa tay vỗ đầu Yêu Yêu, Yêu Yêu rơi xuống, đứng ở trên khối đất đó.
Trên đồng cỏ lau có không ít vùng đất trống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chọn chỗ này, là vì trên mặt đất có một khối bia đá.
Yêu Yêu rơi xuống đất xong, hai người đi tới trước tấm bia đá.
Trên tấm bia không đề chữ, phía trước có vết tích thường xuyên được tế bái, nhìn như một phần mộ vô danh.
Triển Chiêu xắn ống tay áo.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi xác định? Không chừng chỉ là một bình tro.”
Triển Chiêu cười, bộ dáng như không có gì kiêng kỵ, “Nếu đào sai thì nhận lỗi rồi chôn lại! Sau đó đốt cho nhiều vàng mã chút!”
Bạch Ngọc Đường cũng không biết thế nào, đành nhìn Triển Chiêu vùi đầu khổ cực đào mộ.
Ngũ gia đưa tay vén lọn tóc bị rủ xuống trước mắt Triển Chiêu ra phía sau tai, con Mèo này vừa rồi trở về lấy xẻng, sau khi đi ngang qua nghe được tiếng ho của Ngô Nhất Họa thì không cười nói nữa, lúc này cười có chút miễn cưỡng...
Triển Chiêu tâm sự trọng trọng làm Bạch Ngọc Đường cảm thấy hoảng hốt, Mèo nhà hắn nên vô ưu vô lự mới đúng.
Không mất bao nhiêu công phu, đã đào được thứ bên dưới tấm bia đá, là một cái hộp vuông vức màu đen bằng gỗ mun.
Triển Chiêu đặt cái hộp xuống cạnh bia đá, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Kích thích thế nào?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vừa đủ để bỏ bình tro vào.”
Triển Chiêu cũng cảm thấy chỉ là một hũ tro, Vì vậy chắp tay bái, nói một tiếng, “Chớ trách!”
Rồi, mở hộp...
Bên trong có một cái bình xám — bình đựng tro.
Triển Chiêu chớp chớp mắt, xoắn xuýt nhẹ.
Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xổm xuống xem, “Đào sai rồi sao?”
Trên hũ tro có giấy niêm phong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong đầu đều lóe lên một ý niệm — cứ như vậy mở giấy niêm phong có khi nào gặp báo ứng không?
Triển Chiêu do dự một chút, Bạch Ngọc Đường lại thấy phía dưới cái bình hình như có đè lên vật gì đó, Vì vậy kêu Triển Chiêu lấy cái bình ra.
Quả nhiên, dưới đáy bình, có một gói giấy dầu.
Bạch Ngọc Đường mở gói giấy ra, phát hiện bên trong bọc một cái danh thiếp.
Cái gọi là Danh thiếp này, quan viên bình thường đều sẽ có, bên trên ghi quan giai và chức vị, còn có ấn trạc triều đình, để chứng nhận thân phận, Triển Chiêu cũng có một cái.
Bạch Ngọc Đường mở danh thiếp ra xem, rồi đưa cho Triển Chiêu, “Xem ra không đào sai.”
Triển Chiêu nhận lấy danh thiếp mở ra, thì thấy đây là danh thiếp của nguyên Hàng Châu tri phủ.
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đưa tay, mở nắp bình tro.
Trong bình cũng không có bột phấn gì, mà chứa một hộp gấm dài, còn có một phong thơ.
Triển Chiêu thò tay vài lấy hộp gấm và phong thư ra.
Bạch Ngọc Đường mở hộp gấm, bên trong có một quyển tranh, là cảnh tuyết đồ.
Ngoài dự liệu của hai người, khác với tranh Lâm Tiêu vẽ, phong cách chỉnh thể rất khác. Thế nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy hai bức họa khác nhau nhưng mang lại cảm giác rất giống nhau, cảm giác như chúng là do cùng một người vẽ.
Bạch Ngọc Đường có nghiên cứu về vẽ tranh, kỹ thuật vẽ chú trọng vào thế vẽ, thế bút đi quyết định phong cách vẽ tranh, bức tranh này và bức Lâm Tiêu vẽ có nét tương đồng về thói quen đi nét bút, nói trắng ra là... có thiên phú giống hệt nhau!
Triển Chiêu khán nhìn bức họa, đột nhiên hỏi, “Tranh này vẽ một địa điểm cụ thể sao?”
Bạch Ngọc Đường cũng cầm lấy đến xem, trong bức tuyết đồ này chủ yếu là sông núi, dưới chân núi có sông, trên núi có miếu thờ, vẽ vô cùng tinh tế.
“Có vẻ là một nơi nào đó.” Bạch Ngọc Đường cũng coi như đi qua không ít núi lớn sông dài, thế nhưng không ấn tượng lắn, “Bức tranh hẳn là chưa hết, cảm giác không đầu không đuôi.”
Triển Chiêu nói, “Nếu quả thật là một trong ba bức tranh trong truyền thuyết, cho dù là hoàn chỉnh chúng ta cũng xem không hiểu a.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cần đưa cho tiểu Họa thúc xem.”
Triển Chiêu nhíu mày, vẻ mặt bối rối, “Lần trước xem tranh Lâm Tiêu vẽ thôi mà hắn đã thổ huyết, tranh này có thể trực tiếp đưa hắn xem được không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy đừng cho hắn xem... Đúng rồi, lá thư bên trong đâu? Có viết gì không?”
Triển Chiêu xuất lá thư ra, bên trong không có chữ... Mở hết ra thì nhìn thấy một vật gì đó nhìn như nửa đồng tiền.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không hiểu.
Hai người thu thập xong, sau đó đắp đất lại như cũ, rồi leo lên Yêu Yêu, dự định cùng nhau quay về Khai Phong phủ...
Yêu Yêu mở cánh bay lên, đang muốn bay vút lên cao thì bỗng nhiên... Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe được tiếng xé gió truyền đến, tốc độ cực nhanh.
Bạch Ngọc Đường vội túm lấy vây lưng Yêu Yêu, Yêu Yêu kêu một tiếng rồi nghiêng người, song song, hai mũi tên bay qua bụng Yêu Yêu. Trong đó có một mũi tên sượt qua cánh nó ...
Triển Chiêu từ trên lưng Yêu Yêu nhảy xuống, cùng lúc đó, lại có vài mũi tên bắn qua.
Yêu Yêu mất thăng bằng, ở trên không xoay mấy vòng vì quá đau...Bạch Ngọc Đường chờ đến khi gần với mặt đất thì nâng lưng Yêu Yêu lên, giúp nó giảm bớt trọng lượng và tốc độ, cuối cùng... Yêu Yêu rơi xuống mặt đất gần bờ sông. May là mặt đất mềm mại, Yêu Yêu lăn vài vòng, kêu vài tiếng rồi nằm xoài trên bờ cát.
Bạch Ngọc Đường lập tức kiểm tra tình huống của nó, nhìn thấy bên sườn cánh trái có vết máu... Cũng may Yêu Yêu có lân phiến cứng rắn, nhưng vẫn bị xước da. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lại sờ sờ ngực bụng Yêu Yêu, phát hiện không còn nơi nào khác bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Yêu Yêu đại khái cũng đau, lấy đầu cọ cọ Bạch Ngọc Đường làm nũng.
Lúc này, Triển Chiêu cầm vài mũi tên rơi xuống, thấy cánh Yêu Yêu bị thương thì hai mắt cũng híp lại.
Yêu Yêu bất mãn kêu to vài tiếng, đứng lên, lắc đuôi, nhìn cánh của mình.
Trên cánh vẫn còn có máu thấm ra, Bạch Ngọc Đường lấy thuốc mỡ cầm máu Công Tôn đưa bôi cho nó, cũng không biết có tác dụng với rồng hay không.
Triển Chiêu nhìn bốn phía một chút, phụ cận cũng không có người.
“Là có người đánh lén sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cảm giác nơi bắn tên rất xa.”
“Ân!” Triển Chiêu gật đầu, “Tiễn pháp tốt, nội lực thâm hậu.”
“Có khi nào cũng là kẻ bắn túi xà vào nhà giam Khai Phong phủ lúc trước không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, cảm thấy rất có thể, “May là hắn không học được cách lợi dụng tiếng gió để giấu tiếng mũi tên xé gió như Long Kiều Quảng.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, sờ sờ đầu Yêu Yêu, “Nếu không chưa chắc đã tránh được mũi tên vừa rồi.”
Triển Chiêu cầm mũi tên nọ lên nhìn thoáng qua, nhíu mày đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Ngươi xem đuôi mũi tên nè.”
Mấy mũi tên này khá kỳ lạ, nhìn rất thô, có thể vì dùng trọng cung để bắn ra, lông chim trên đuôi mũi tên rất ít, mà ở đầu cùng còn có một tiêu ký — tam bán di đà.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đây là quân hiệu của trình bang.”
“Như vậy mục đích đánh lén có phải quá rõ ràng không?” Triển Chiêu cầm mũi tên nghiên cứu một chút, “Thật sự là mũi tên Trình Bang từng dùng qua sao?”
“Quản nó có đúng hay không, dù sao kẻ bắn chắc chắn không phải trình bang.” Bạch Ngọc Đường nói, nhíu mày, “Vì sao đánh lén Yêu Yêu? Hay là muốn đánh lén hai người chúng ta?”
“Mũi tên này căn bản không thể bắn chết hai ta.” Triển Chiêu cũng cảm thấy đánh lén có chút không cần thiết, lại nhìn xuống mũi tên, “Có cảm giác, từ vụ án Tam Đầu Kim Đà, dẫn tới chuyện xưa của trình bang năm đó?”
“Có người đang dẫn dắt chúng ta điều tra chuyện năm đó?” Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, “Nhưng trước đây nghe xong sư phụ bọn họ kể chuyện trình bang năm đó thì rõ ràng sự tình đã kết thúc, vì sao còn có thể có gì sau đó?”
Triển Chiêu nhìn bức họa trong tay Bạch Ngọc Đường, “Mục tiêu chính là bí mật cất giấu sau cuộn tranh này?”
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên... Trong đồng cỏ lau phía xa, một loạt cò trắng bay lên, như bị thứ gì đó dọa sợ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu song song quay đầu lại nhìn, sau đó đồng loạt túm lấy Yêu Yêu, phủ phục trên mặt đất...
Theo động tác của hai người, hai mũi tên sượt qua đầu, xuyên qua một gốc đại thụ, để lại hai lỗ thủng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — không có tiếng động! Vừa rồi mũi tên bay ra không hề có bất cứ âm thanh nào, nói cách khác, nếu vừa rồi không có đàn cò trắng bay lên thì hai người bọn họ không chừng đã trúng chiêu!
Triển Chiêu kinh ngạc quay đầu lại nhìn đồng cỏ lau khẽ đung đưa theo gió, “Đây là kỹ thuật bắn tên của tiểu họa thúc...”
“Mũi tên của Tiểu Họa thúc là không có hình dạng.” Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua hai cái lỗ trên gốc cây phía trước, “Nếu như cùng một người với kẻ vừa đánh lén Yêu Yêu ...”
“Vừa rồi hắn căn bản không thật sự dùng kỹ thuật.” Triển Chiêu kinh hãi, “Kẻ nào? Tiễn pháp dĩ nhiên cao y hệt tiểu Họa thúc, hơn nữa hắn có ý gì đây? Khiêu khích?”
Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Nếu có kẻ dùng cách bắn này để đánh lén, người bình thường căn bản phòng không được.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Không phải người bình thường phòng không được... Mà là căn bản không có ai có thể phòng được!”
Hai người nâng Yêu Yêu lên, đề cao cảnh giác, ly khai bãi sông.
Tới phía sau gốc cây cổ thụ, tìm được hai mũi tên rơi dưới đất, quả nhiên, y hệt mũi tên bắn lén bọn họ hồi nãy.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cầm mũi tên mà tay khẽ run, có chút tò mò, ngẩng đầu nhìn.
Thì thấy sắc mặt Triển Chiêu lúc này xấu xí chưa từng có, con mèo trước nay luôn ôn hòa, hiện tai cắn răng, trong mắt có tức giận khó kìm nén, như đang từng dòng từng dòng ào ra.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường kêu Triển Chiêu một tiếng.
Triển Chiêu ngẩng đầu.
“Không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng.
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, mới phát hiện mũi tên trong tay đã bị chính mình trong lúc vô thức mà bẻ gãy.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
Triển Chiêu nói, “Chúng ta cầm mũi tên này trở về hỏi tiểu Họa thúc.”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Vô luận là Quan thành chiến hay Trình Bang, mỗi sự việc đều cứa thêm vào vết sẹo của tiểu Họa thúc.” Triển Chiêu lạnh mặt, “Hắn gần đây thân thể càng ngày càng không xong, quả thực chính là dằn vặt...”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, đúng vậy, những mũi tên này, cùng những sự việc càng ngày càng quái dị, dường như đang nhiều lần dày vò Ngô Nhất Hoạ.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn thoáng qua Triển Chiêu, hiếm thấy khi nào Triển Chiêu lại tức giận như vậy... Dù sao, đối với hắn mà nói, thương tổn bất luận lão nhân nào của Ma Cung, đều không thể nghi ngờ là dùng dao khoét thịt hắn, không thể tha thứ!
...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về Trình Bang và trận đánh Quan thành bộ này sẽ không kể lại, sẽ nhắc đến ở bộ viết về Ngân Yêu Vương.