Mục lục
Long Đồ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm “bang” thanh thuý vang lên, bốn phía xung quanh nháy mắt cái liền an tĩnh lại.

Triển Chiêu theo bản năng rụt tay về, cúi đầu nhìn …. đầu lại bắt đầu ông ông.

Chỉ thấy khối ngọc bội hình phượng hoàng kia rơi xuống đất, bên trên …. rõ ràng là tiếng rơi vỡ —- Tiếng vỡ ra a!

“Nha a a a!” Tiểu Tứ Tử há to miệng, kêu lên: “Vỡ mất rồi!”

“Oa!” Tiêu Lương cũng nháy lên đáp lại: “Rớt nát luôn!”

Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật giật, miệng cũng hít vào một ngụm khí lạnh —— Xong rồi!

Nhìn lại Bàng thái sư đang há to miệng, nhìn chằm chằm khối ngọc phỉ thuý hình phượng hoàng đã bị chia năm xẻ bảy, mí mắt cũng bắt đầu giật, ngực như bị người ta rút ra —— Đau lòng a!

Triển Chiêu im lặng liếc những người khác một cái, mọi người tuy phản ứng khác nhau nhưng đều phong phú như nhau.

Công Tôn thì mang vẻ mặt đồng tình mà nhìn khối ngọc rơi trên mặt đất kia —— Đáng tiếc cho khối ngọc trân bảo hiếm có được truyền từ thời nhà Hán đến nay.

Triệu Phổ thì lại mang vẻ mặt bội phục mà nhìn Triển Chiêu —— Phá của a! Lần này uổng phí mất bao nhiêu bạc rồi!

Bao đại nhân thì trấn định gỡ râu —— Không sợ, dù sao thì cũng không cần Khai Phong phủ của hắn đền tiền.

Ân Hầu ngước mắt giả bộ không nhìn thấy ———- Đứa nhỏ này đến tột cùng là giống ai?!

Thiên Tôn lại híp mắt nhìn Triển Chiêu —— Ai nha, đứa nhỏ này giống ta hơn Ân Hầu nha!

“Khụ khụ.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phá vỡ trầm mặc.

Tất cả mọi người đều hồi phục tinh thần lại, hai mặt nhìn nhau —— Cái này làm sao?

Triển Chiêu lúng túng sờ đầu, làm sao bây giờ a?!

“Vỡ nát rồi!”

Bạch Ngọc Đường mở miệng.

Khoé miệng Thái sư cũng giật giật: “Ách …”

“Ta… Ta đền.” Triển Chiêu tâm cũng bứt dứt, không biết có nhiều tiền quá không.

“Không … Không cần.” Thái sư tâm cũng bứt dứt, không thể để Triển Chiêu đền tiền a, Triển Chiêu đã cứu mạng mình mấy lần, bắt hắn đền không bị Lão Bao cười vào mặt mới lạ, thế nhưng ngọc bội này cũng chỉ có một khối mà thôi, đi đâu kiếm được khối thứ hai chứ …. Ai nha, đau lòng a!

Triển Chiêu lúng túng, nhìn thấy Thái sư đau lòng như vậy cũng thật quá không có ý tứ đi, đây chính là lễ vật mà hắn muốn tặng cho ngoại tôn nữ nhi của mình, vỡ rồi cũng thật quá không cát tường.

“Mèo này cũng không có cố ý.” Bạch Ngọc Đường mở miệng.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Thái sư vừa gật đầu lại vừa đau lòng ——– Phỉ thuý cổ thượng hạng của ta a, trân bảo hiếm thấy a …

Ân Hầu cảm khái ——- Thời điểm mấu chốt vẫ là Ngọc Đường thương Triển Chiêu a.

Thiên Tôn cũng cảm khái ——-Ngọc Đường lại muốn đền tiền nha!

“Dù sao thì Bàng phi cũng chưa có sinh.” Bạch Ngọc Đường đưa tay, cầm lên con rồng kia: “Hôm nào ta cũng đi lấy một khối ngọc phỉ thuý, đúc lại một con phượng hoàng giống hệt cho ngươi.”

Trái tim đau như sắp rớt ra ngoài lồng ngực của Bàng thái sư nay lại rớt quay trở lại, nếu như Bạch Ngọc Đường đã hứa, vậy có thể sẽ làm được một khối y hệt như vậy, cho nên liền ha hả cười: “Ai nha, Ngũ gia sao lại khách sáo như vậy a, đều là người mình cả mà, ha ha….”

Bao Chửng hấp háy mắt một cái, ý kia ——— Ai là người mình với ngươi, đồ hẹp hòi!

Thái sư cũng trừng mắt lườm Bao Chửng.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, không có lý nào lại để cho Bạch Ngọc Đường đền a, Triển đại hiệp dù sao cũng là đại hiệp, hơn nữa dù sao hắn cũng có chút của để dành, gia cảnh hắn cũng giàu có, vì vậy nói với Bạch Ngọc Đường: “Khi nào ngươi lấy được ngọc, ta bồi tiền cho ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: “Không phải chỉ là viên đá thôi sao, nói cái gì mà đền với chẳng không đền chứ.”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, có tiền thật đáng sợ a … Làm sao bây giờ! Càng nói không cần đền tiền hắn càng cảm thấy bất an nha!

Thiên Tôn thấy Triển Chiêu khó nghĩ, liền đưa tay vỗ vỗ hắn: “Đừng khách khí a Chiêu Chiêu, ta cũng đánh vỡ không biết bao nhiêu khối, không sao đâu, Ngọc Đường đền quen rồi.”

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường giật giật ——– Da mặt sư phụ hắn dày cũng đã đạt đến cấp độ của thần tiên rồi.

Triển Chiêu còn cảm thấy thật buồn bực, tâm nói sao có thể như vậy được, Thiên Tôn là sư phụ của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thì là người gì của hắn a? Ăn uống bình thường thì thôi đi, sao có thể thu nhiều tiền của hắn như vậy chứ, cái này sẽ làm tổn uy nghiêm Nam hiệp khách của hắn a.

“Không được!” Triển Chiêu hất mặt một cái, kiên trì: “Đập nồi bán sắt cũng phải trả cho ngươi!”

“Ân…” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm: “Cũng không cần phải đập nồi bán sắt đâu, ngươi có một thứ mà ta thật sự rất muốn, nếu như ngươi cần phải rõ ràng rành mạch như vậy, không bằng đem thứ đó đến đổi cho ta?”

Triển Chiêu nghe xong đầu óc mơ hồ, suy nghĩ một chút ——Hình như từ đầu đến chân mình đều không có thứ gì đáng tiền … Không, phải nói là mặc dù gia cảnh hắn cũng không tệ, bổng lộc cũng khá, thế nhưng hắn cũng không giống Bạch Ngọc Đường tiện tay vung ra cả vạn lượng bạc mà thái độ lại chẳng khác gì người ta tiêu có một lượng bạc vậy, hắn thì có cái gì đáng tiền mà có thể đổi lấy khối mỹ ngọc kia của Bạch Ngọc Đường đây?

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu yên lặng đem Cự Khuyết giấu ra phía sau, ý là —- Cái này không cho ngươi!

Bạch Ngọc Đường thấy dáng vẻ hắn như vậy, cười nói: “Ai muốn kiếm của ngươi chứ, ta dùng đao, lấy kiếm làm cái gì?”

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lại tò mò: “Vậy ngươi muốn lấy cái gì?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không thì thế này đi, coi như ngươi nợ ta một khối ngọc, nếu như sau này ngươi ngẫu nhiên tìm được một khối y hệt, liền lấy khối đó đền cho ta, nhưng nếu như ngươi tìm không được, vậy ta sẽ lấy thứ mà ta muốn có từ ngươi.”

“Nói nửa ngày, rốt cuộc là thứ gì?” Triển Chiêu không hiểu.

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Sau này hãy nói.”

Triển Chiêu nheo mắt lại, Bạch Ngọc Đường rõ ràng là muốn hắn sau này không thể nào mà từ chối đưa đồ cho hắn ta được.

“Không được!” Triển Chiêu vẫn nhất định không chịu, tìm giấy bút đến viết giấy nợ, trên đó viết rõ ràng: “Ta nợi ngươi một khối ngọc phỉ thuý thượng hảo hạng hình phượng hoàng, nếu như tìm được khối y hệt như vậy, liền đền cho ngươi, còn nếu như không tìm được, liền đem một thứ của ta cho ngươi.” Viết xong, lại còn không quên ghi thêm một chú thích bên dưới: “Không tính Cự Khuyết.”

Sau khi viết xong, Triển Chiêu liền đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, nói: “Không cần giấy nợ!” Vừa nói vừa định xé đi.

“Ai!” Triển Chiêu đoạt lại, lại còn in cả dấu vân tay lên, sau đó đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói: “Này, cầm lấy!”

Bạch Ngọc Đường nhận lấy, lại làm như muốn đưa trả lại cho Triển Chiêu, Triển Chiêu liền trợn mắt nhìn hắn một cái.

“Thật sự không cần quá nghiêm túc vậy a.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.

“Không được.” Triển Chiêu vẻ mặt chính khí bừng bừng: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh!”

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là “miễn cưỡng” tiếp nhận, Triển Chiêu còn cảm thấy đau lòng a, cho nên cũng không có phát hiện khoé mắt Bạch Ngọc Đường loé lên ý cười.

Ân Hầu ở sau lưng chỉ có thể lắc đầu —— Muốn chết a, đứa nhỏ thành thật này, cái chiêu dục cầm cố túng này của Bạch Ngọc Đường thật là ….

Thiên Tôn cũng sờ cằm ——-Ngọc Đường là muốn có thứ gì của Triển Chiêu đây?

“Di?” Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngồi chồm hổm nhặt giúp mấy mảnh ngọc vỡ, đột nhiên cầm hơn một nửa đứng lên nhìn một chút, sau đó, cầm ngọc đến cho Công Tôn nhìn: “Phụ thân xem nha, màu sắc bên trong cùng bên ngoài ngọc này không có giống nhau nha!”

Công Tôn cầm ngọc bội lên, vừa nhìn một cái, chỉ thấy bên ngoài ngọc bội kia là phỉ thuý màu xanh bích, nhưng bên trong lại có màu vàng, cái gì đây? Hắn đưa lên mũi ngửi một cái …. Có mùi tùng hương.

“Ai nha!” Công Tôn nhặt lên mấy mảnh xem, sau đó nó với Thái sư: “Thái sư a, ngươi bị người ta lừa rồi, đây là đồ giả!”

“Giả?” Thái sư và Triển Chiêu cùng nhau đứng lên.

Triệu Phổ cùng Bao Chửng đều đến xem.

“Đây là lưu ly a!” Thiên Tôn cầm lên nhìn một hồi, nói: “Ai nha, làm thật giống nha! Cũng may là làm vỡ, nếu không đã lấy lưu ly làm phỉ thuý rồi.”

“Làm sao có thể, ta ….” Lúc này, Thái sư ngay cả râu cũng không thể động được nữa rồi: “Lão phu đã nhìn qua vô số ngọc a.”

“Loại ngọc giả này gọi là Thuý Bao Tâm, trừ khi làm rơi vỡ, nếu không ngay cả người trong nghề cũng khó phân biệt thật giả.” Bạch Ngọc Đường bưng chén trà, từ tốn nói chuyện, hình như cũng không có chút cảm thấy bất ngờ: “Ngọc phỉ thuý bởi vì quá trong, cho nên rất dễ dùng lưu ly bắt chước để chế ra. Mà trong nhiều giả chế phẩm như vậy, chỉ có Thuý bao tâm là giống thật nhất. Cách làm đơn giản là trước tiên dùng nhựa tùng hương làm thành hình dáng ngọc bội, nung một thời gian, đến khi bên ngoài bóng loáng, sau đó sẽ dùng thủ công điêu khắc thành các hình hoa văn. Sau đó phủ thêm bên ngoài một lớp lưu ly trong suốt. Bởi vì lưu ly nóng chảy ở nhiệt độ rất cao, cho nên khi phủ lưu ly thì nhựa tùng bên trong cũng tan. Chờ cho đến khi lưu ly đọng lại, ở mặt dưới của lưu ly châm một lỗ, nhựa tùng sẽ theo đó mà chảy ra, hoà tan vào cùng lưu ly. Sau khi đông lại xong, lại phủ thêm một lớp lưu ly nữa, rồi lại lặp lại các bước tương tự như trên mất lần, đến cuối cùng sẽ tạo ra được một khối ngọc lưu ly giống hệt phỉ thuý, thật giả khó phân biệt được.”

Bàng thái sư há hốc miệng mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Lớp màu vàng bên trong thật sự là nhựa tùng a.” Tiểu Tứ Tử ngửi một cái, khẳng định gật đầu, còn có cả mùi thơm nữa.

“ Loại phỉ thuý giả này trước đây ta đã từng nghe một lão công tượng nói qua chứ cũng chưa gặp bao giờ, quả nhiên, so với phỉ thuý bình thường thì hơi nhẹ một chút.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống trà.

Mọi người lặng lẽ nhìn nhau —– Chẳng lẽ, hắn đã sớm biết rồi?!

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường: “Vậy nó đáng giá bao nhiêu?”

Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà nhướng mi một cái: “Lưu ly sao, nhiều lắm chỉ khoảng hai, ba mươi lượng mà thôi.”

Triển Chiêu há to miệng.

Nhìn lại Thái sư cũng cảm thấy sắp suyễn khí đến nơi.

“Nha!” Bàng Dục vội vàng vuốt vuốt cái bụng của phụ thân hắn, Công Tôn cũng đi qua cứu Thái sư, hắn cũng cảm thấy Thái sư quá đáng thương, lão bị kích thích quá độ, lần này lão bị lừa bao nhiêu rồi a.

Bao Duyên ngồi xổm dưới đất cùng với Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nhìn phỉ thuý giả rơi đầy đất, thầm than, này kĩ xảo phải cao bao nhiêu a.

Triển Chiêu giận dữ lấy ra năm mươi hai lượng bỏ trên bàn bồi thường cho Bàng thái sư, lại vừa trừng Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi không nói sớm!”

Bạch Ngọc Đường còn cảm thấy cái này thật quá oan uổng: “Ta chẳng phải đã nói đó chỉ là một viên đá thôi rồi sao, bảo ngươi không cần bồi.”

Triển Chiêu đưa tay: “Trả ta giấy nợ!’

Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống trà, không hề có ý muốn trả lại.

Triển Chiêu đưa tay vào trong y phục hắn lấy: “Của ta!”

Bạch Ngọc Đường bảo vệ y phục của mình, nói: “Cái này thì không được, là tự ngươi nói quân tử nhât ngôn cửu đỉnh a!”

Triển Chiêu cũng thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng biết chỗ nào không ổn —— Cái con Chuột này lừa hắn!

Mọi người yên lặng cúi đầu uống trà, không ai lên tiếng, bây giờ mọi người đều hiểu được, thì ra ban nãy mọi người chứng kiến chính là màn Bạch Ngọc Đường lừa Triển Chiêu …….. Cũng không phải, toàn bộ quá trình đều là Triển Chiêu tự mình dâng đến tận miệng cho Bạch Ngọc Đường lừa. Hơn nữa, mọi người cũng một lần nữa xác định chắc chắn: mặc dù trong bụng Triển Chiêu đôi khi cũng có nhiều quỷ chủ ý, nhưng mà tâm địa nói chung rất hiền lành, mà Bạch Ngọc Đường thì bình thường có vẻ rất thành thật, nhưng thật ra trong lòng lại rất “đen” …

Lúc này đương nhiên là Triển Chiêu đã tỉnh táo lại rồi, càng cảm thấy không cam lòng, con Chuột này lại giở trò! Nếu như hắn không chủ động giao ra, vậy thì dứt khoát mình cứ chủ động đoạt lại đi.

Vì vậy, Triển hộ vệ chuẩn bị trên dướt “soát người” Bạch Ngọc Đường một lượt.

Bạch Ngọc Đường cũng không có tránh, cũng không hề ngăn cản, cứ mặc kệ cho hắn tuỳ tiện sờ.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lại mở to hai mắt mà nhìn Triển Chiêu ‘sờ’ Bạch Ngọc Đường, Công Tôn lại lặng lẽ đem hai tiểu hài nhi kéo lại, ngăn không cho hai bé nhìn. Bàng Dục nhìn Triển Chiêu sờ xong cánh tay Bạch Ngọc Đường rồi lại đi sờ eo hắn, sờ cổ xong rồi lại sờ chân, tâm nói —— Được nha, không biết có bao nhiêu cô nương đang ghen tỵ với Triển Chiêu đây?

Bao Duyên thì lại buồn bực ——- Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cất giấy nợ vào trong ngực mà, tại sao lại không thấy chứ?

Triển Chiêu sờ tới sờ lui cũng sờ không thấy, cuối cùng còn kéo cả y phục Bạch Ngọc Đường xuống.

Thiên Tôn vội vàng ngăn lại: “Ai nha, Chiêu Chiêu a, loại chuyện thế này ngươi để trở về nhà rồi làm tiếp a.”

Triển Chiêu lúng túng, có điều cũng không thể ở chỗ này mà đem Bạch Ngọc Đường lột sạch được, cuối cùng vẫn không cam lòng, liền vén lên cổ áo Bạch Ngọc Đường nhìn vào bên trong.

Mà trùng hợp như thế, đúng lúc này Bàng Phúc dẫn theo Đô thống Ngô Xán bán ngọc cho Thái sư vào.

Ngô Xán vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy một màn phía trước, còn có thật nhiều người ở đây, vậy mà Triển Chiêu một chân đứng, một chân lại tỳ đầu gối lên đùi Bạch Ngọc Đường, tay thì vén cổ áo Bạch Ngọc Đường ra, nhìn vào trong áo.

Khoé miệng Ngô Xán giật giật —- Triển đại nhân đùa giỡn lưu manh ngay trước mắt mọi người sao?

Bạch Ngọc Đường mỉm cười vỗ vỗ tay của Triển Chiêu.

Triển Chiêu lúc này mới ý thức được có người tới, vì vậy rất tâm không cam tình không nguyện mà buông tay ra, lại còn liếc Bạch Ngọc Đường một cái: “Lát nữa trở về tiếp tục tra ngươi!”

Bạch Ngọc Đường lại cười nhạt, thấp giọng nói: “Miêu nhi, nhìn cũng không thể cứ thế nhìn không a.”

Triển Chiêu sưng mặt —- Ta cứ nhìn không đó! Thế nào!

Bạch Ngọc Đường nâng cằm, chọc Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu lườm hắn, tâm nói ——- Hôm nay nếu như ngươi không trả lại giấy nợ cho ta, từ nay về sau, ta đây liền ăn bằng tiền của ngươi, uống bằng tiền của ngươi!

Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc Triển Chiêu như vậy, khoé miệng không nhịn được cũng hơi nhếch lên, hình như rất vui vẻ.

Triển Chiêu âm thầm giậm chân —— Nhìn con Chuột này quá đắc ý!

“Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan hai tiếng, chấm dứt cảnh “mắt qua mày lại” của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sau đó hỏi Ngô Xán: “Ngô Xán, gần đây ngươi rất tốt a?”

“Tốt tốt, nhờ phúc của Vương gia.” Ngô Xán tiến tới hành đại lễ với Triệu Phổ, ý là thật lâu rồi không có gặp lại hắn, trước tiên liền dập đầu với hắn một cái.

Âu Dương Thiếu Chinh đưa tay đỡ hắn dậy.

Lúc này, Bàng Cát đã tỉnh lại.

Bàng Dục còn đang xoa ngực cho Thái sư, Công Tôn cầm hai chai dược thuốc tĩnh tâm xoa vào huyệt thái dương cho hắn.

Thái sư vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ngô Xán liền “soạt” một tiếng xông lên, chỉ hắn: “Ngô … Ngô Xán, ngươi, ngươi, ngươi ….”

Ngô Xán cũng chẳng hiểu mô tê gì, mấy ngày không gặp mà Thái sư đã nói lắp sao?

“Ngươi, ngươi, ngươi …” Thái sư lại chỉ khối ngọc phượng hoàng đã vỡ nát trên mặt bàn.

Ngô Xán cúi đầu liếc nhìn một cái, nói: “Ai nha, người nào làm vỡ a?”

“Ngươi…” Thái sư vẫn còn cứ “ngươi” suốt, Bao Chửng nhìn không nổi nữa liền cầm lên mảnh ngọc bội cho Ngô Xán nhìn, nói: “Ngô thống lĩnh, sao ngươi lại bán ngọc bội giả cho Thái sư a?”

Ngô Xán sửng sốt, cầm ngọc bội lên nhìn một chút, cau mày, sau đó rống lên một tiếng: “Mụ nội nó, thì ra là đồ giả, vậy mà lão tử còn tưởng nhặt được bảo bối chứ!”

Vừa nói, liền quay sang nói với Thái sư: “Thái sư, ngươi không cần khổ sở a, ta liền sai người đem bạc trả lại cho ngươi.” Nói xong liền bảo tuỳ tùng về nhà lấy tiền đến.

Tuỳ tùng nhanh chóng chạy về nhà cầm tiền.

Thái sư thở dài, ngồi xuống uống trà, suy nghĩ một chút, chuyện này ngược lại cũng không tính là tổn thất, đừng nói chứ, nếu đã thực sự là đồ giả thì còn cần phải cám ơn Triển Chiêu, nếu không hắn mà thật đưa ngọc giả vào cung thì phiền toái to.”

“Ngọc bội kia của ngươi là từ đâu mà có?” Âu Dương Thiếu Chinh thân với Ngô Xán hơn, liền hỏi hắn.

“Nhặt được a.” Ngô Xán rất sảng khoái trả lời.

“Nhặt được?” Mọi người không hiểu.

“Ai, đây là chuyện lúc trước.” Ngô Xán nói cho mọi người biết: “Trước đây phía Tây sơn có mấy tên tặc phỉ hung hãn, lúc đó các ngươi cũng không có ở lại Khai Phong phủ tuần tra, vì vậy Bát Vương gia liền sai ta đến phía Tây trừ loạn.”

Tất cả mọi người đều gật đầu nghe.

“Lần đó, khi ta bắt được tặc phỉ, bọn chúng đang tập kích một mã đội nhỏ, hai bên đánh đến không thể phân biệt. Điều kỳ quái chính là, khi chúng ta đuổi đến nơi, đám tặc phỉ kia chạy, nhưng mà ngay cả mã đội bị cướp kia cũng chạy.” Vẻ mặt Ngô Xán cũng bất đắc dĩ: “Vì vậy, chúng ta không thể làm gì khác hơn là trước tiên cứ bắt tặc phỉ, làm thịt đám phì đồ, sau đó chúng ta quay lại lần nữa thì không thấy mấy thương khách kia đâu, thế nhưng bọn chúng có làm rơi một số thứ.

Ngô Xán thiêu mi: “Ta thấy trên đất có một cái túi màu đen, bên trong có hai hộp gấm, vừa mở hộp gấm ra nhìn thì chính là hai miếng ngọc bội này.”

Ngô Xán cười xấu xa một tiếng: “Nhìn đám người kia quỷ quỷ quái quái, thấy quan binh lại chạy, ta đoán vật này hẳn là cũng chẳng phải đồ sạch sẽ gì, cho nên mới mang về.”

Mọi người đã hiểu ——- Qủa nhiên là nhặt được.

“Sau đó ta tìm mấy bằng hữu có hiểu biết về ngọc khí nhìn xem một chút, bọn họ đều nói là ngọc phỉ thuý thượng hạng, còn nói tạo hình là từ thời Hán, có lẽ là cổ vật.” Ngô Xán nói: “Vì vậy, ta cảm thấy vật đáng giá thế này giờ đã vô chủ a, cho nên ta liền coi như nhặt được hai món bảo bối, sau đó thì bán nó cho Thái sư a.”

Mọi người gật đầu một cái.

“Nói như vậy, liệu có phải là mấy hắc y nhân kia muốn đoạt lại ngọc bội này?” Bao Chửng hỏi.

Thái sư sờ cằm —– Có thể a.

“Đúng rồi.” Ngô Xán nói: “Những người đó hẳn là còn những món bảo bối khác.”

“Sao lại nói vậy?” Triệu Phổ hỏi.

“Ân … Ta thấy mấy người đó bên hông đều đeo những túi vải đen như vậy, kích cỡ cũng không khác mấy.” Ngô Xán quệt miệng: “Ban đầu ta còn tưởng bọn họ là đào được từ trong ngôi mộ cổ nào ra, bây giờ xem lại, có lẽ tất cả đều là ngọc giả! Không phải là mấy tên tặc đào mộ, mà là mấy tên lừa gạt!”

Ngô Xán cũng chỉ biết có chừng đó, Bao đại nhân để cho hắn dẫn theo Vương Triều Mã Hán đi đến Khai Phong phủ một chuyến, tìm một hoạ sư vẽ lại cặn kẽ hình dáng mấy người kia.

Sau khi Ngô Xán đi rồi, mọi người lại tiếp tục suy tính.

“Vì hai khối ngọc bội mà mạo hiểm xông vào trong Thái sư phủ trộm, thậm chí còn không tiếc bắt cóc Thái sư sao?” Âu Dương Thiếu Chinh cau mày: “Vẫn luôn cảm thấy không hợp lý lắm.”

Mọi người đều cảm thấy có điểm khả nghi.

Tiểu Tứ Tử đưa tay ra, lấy đi miếng ngọc hình rồng kia, hỏi Bàng Cát: “Tiểu Bàn Tử, cái này cũng là giả sao?”

“Tám phần là vậy rồi.” Bàng Dục cũng định ném thử khối ngọc kia.

“A!” Tiểu Tứ Tử ngăn cản: “Cho đệ mượn chơi đi.”

“Ai, mượn cái gì chứ, cho ngươi luôn.”

Tiểu Tứ Tử còn thật ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Đệ chơi hai ngày, chơi xong liền trả lại cho huynh.”

Nói xong liền cầm về, cùng Tiêu Lương mang đến bên ánh đèn nhìn.

Thái sư lại đưa trả lại Triển Chiêu năm mươi lượng bạc, nói: “Triển hộ vệ, ngươi đừng có nói giỡn với Lão phu, ta còn có thể thu bạc của ngươi sao? Phải tạ lễ cho ngươi mới đúng.”

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật —— Liếc mắt lườm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy năm mươi lượng bạc kia, nhét vào trong tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngay lập tức níu lại tay áo hắn, ý bảo —— Giấy nợ của ta!

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, cũng nhìn lại hắn ——– Không trả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK