Trong thành Khai Phong, ở biệt viện nơi tám người kia đang ẩn nấp.
Triệu Trinh nhanh chóng thân thiết với Tiểu Bát và Vũ Túc, trò chuyện vui vẻ. Công Tôn thì bội phục mà nhìn vị hoàng đế Đại Tống đang ngồi chồm hổm, miệng mồm leo lẻo chẳng khác nào đám du côn kia.
Triệu Phổ ngồi trên nóc nhà nhìn cảnh này mà cũng phải trợn mắt há mồm. Tên này là ai vậy? Thật sự là Triệu Trinh sao? Ăn phải đồ bẩn rồi à?
Nhưng quả thực Triệu Trinh cũng rất giỏi, chuyện mới mẻ gì hắn cũng đều biết tuốt. Nói đi cũng phải nói lại, tuy hắn là hoàng đế suốt ngày trong cung, rất ít khi được ra ngoài nhưng tốt xấu gì cũng được cả đám tài tử dạy dỗ mà.
Chẳng bao lâu, mấy người khác cũng đi ra ngoài… dù vẻ mặt vẫn làm như không nghe hắn nói nhưng nhìn qua cũng biết là ra ngoài nghe lỏm chuyện hắn kể. Công Tôn ngồi nhìn Tiểu Tứ Tử cũng đang bưng mặt ngồi nghe phía trước, lại nhìn vẻ mấy cô nhi của Bát Đảo lớn chẳng kém mình là bao xung quanh, chỉ biết lắc đầu… đám người này ngây thơ chẳng khác Tiểu Tứ Tử là bao.
Công Tôn quan sát xung quanh một chút, lại thấy sau khi bà lão kia vào phòng thì hơi hé cửa sổ ra một chút.
“Nghĩa mẫu” của tám người này nhìn ra ngoài… mặc dù khoảng cách rất xa, Công Tôn cũng không nhìn rõ ràng lắm, nhưng hắn có thể thấy được vẻ mặt rầu rĩ và mâu thuẫn của bà ta.
Công Tôn nhẹ nhàng xoa mày.
Tám người này rất yêu thương bà lão ấy… mà tình cảm luôn có sự tác động từ cả hai phía nên mặc dù bà ta có chút cố chấp nhưng cũng thực lòng yêu thương tám người này. Đúng như những gì Công Tôn nói ban đầu, không có bậc cha mẹ nào là không yêu thương con cái của mình. Tám người này tuổi còn trẻ, có thể họ chưa có nhiều trải nghiệm, nhưng bà lão này thì sao? Vẻ mặt lo buồn này rõ ràng là đang có gì đó giấu giếm.
Công Tôn cũng có chút không hiểu, vừa quay mặt sang thì lại thấy Triệu Trinh đang liếc mình.
Công Tôn nhìn Triệu Trinh, thấy hắn đưa tay làm hành động lau mặt rồi nháy mắt với mình một cái. Công Tôn hiểu được là Triệu Trinh cũng cảm thấy bà lão này có vấn đề nên mới muốn mình đi nói chuyện với bà ta một chút.
Công Tôn đứng lên, đi về phía căn phòng kia. Lúc này cả tám người kia đều mải chú ý tới Triệu Trinh nên không có để ý đến tình hình bên này. Chỉ có người đứng thứ ba trong tám người là hơi liếc mắt nhìn về phía Công Tôn, do dự không biết mình có nên ngăn cản hắn không.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng hơi mở ra, Công Tôn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, bà lão kia đang ngồi bên cạnh bàn, mặt vẫn không có biểu lộ nào. Công Tôn đi tới, cũng không cần khách khí làm gì, cứ thế ngồi xuống đối diện bà ta, hỏi: “Lão nhân gia, xưng hô là gì vậy?”
Trên nóc nhà, Triệu Phổ hơi lo lắng nhưng lại không thấy rõ tình hình trong phòng. Ân Hậu thấy vậy bèn khuyên hắn đừng có nóng nảy, bà lão này không biết võ công, dù Công Tôn có là một thư sinh thì cũng không đến nỗi bị một bà lão bảy, tám mươi tuổi làm tổn thương được.
Triệu Phổ kiên nhẫn ngồi chờ, đồng thời cũng để ý thấy Nam Cung đã làm xong những điều mình căn dặn rồi. Tâm trạng của hắn cũng vì thế mà thoải mái hơn, tiếp tục quan sát tình hình trong viện.
Công Tôn quan sát sắc mặt của bà lão kia một chút, quay đầu nói nhỏ: “Lão nhân gia, bà chỉ có thể sống thêm một năm nữa thôi.”
Bà lão cười nhạt. “Tiên sinh đang trù ẻo lão nương sao?”
Công Tôn lại nhìn bà ta, nói: “Tám người kia thì có thể mới đến Trung Nguyên lần đầu, nhưng bà thì không.”
Bà lão kia hơi sững sờ nhìn Công Tôn. “Không phải tiên sinh chỉ chuyên xem bệnh cứu người sao? Thì ra còn biết cả xem tướng nữa?”
Công Tôn cười. “Giọng nói của tám người kia còn chút ngọng nghịu, nhưng bà thì lại không.”
Bà lão kia cũng cười, gật đầu. “Ta tên là Ngô Mai.”
Công Tôn hơi ngây người. “Bà là người Hán sao?”
“Sáu mươi năm trước ta bị chủ nhân sai ra ngoài làm việc, nuôi dạy đám cô nhi của Bát Tộc, làm nghĩa mẫu của chúng.” Ngô Mai nhàn nhạt thở dài.
Công Tôn khẽ cau mày. “Trong số những người đó, người lớn tuổi nhất cũng chỉ hơn ba mươi một chút thôi, bà lại nói là mình đã bắt đầu nuôi họ từ sáu mươi năm trước?”
Ngô Mai bỗng cười, lộ vẻ sầu thương. “Đây là nhóm thứ hai rồi.”
Công Tôn nghiêm nét mặt. “Vậy nhóm đầu tiên đâu?”
“Nhóm đầu tiên ư?” Đôi mắt Ngô Mai nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm. “Nhóm đầu tiên, có mười sáu đứa, đứa nào cũng ngoan…”
Công Tôn nhìn bà. “Bà bảo họ làm những việc tương tự thế này à? Tự tay mình đẩy mười sáu đứa con của mình vào chỗ chết sao?”
Ngô Mai quay mặt sang nhìn Công Tôn. “Mệnh của những đứa trẻ không tốt, bất luận là nghe lời hay phản kháng đều sẽ phải chết, nếu nghe lời, biết đâu còn một con đường sống…”
Công Tôn mới đầu không hiểu nhưng sau khi nghĩ một lát thì đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Ngô Mai có chút nghi ngờ, cũng chạy ra theo.
Công Tôn nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô nương vừa bị Tiểu Tứ Tử lấy mặt nạ xuống ban nãy, nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Lão Tam bị hắn làm sợ hết hồn, Triệu Phổ núp trên mái nhà thì nghiến răng ken két. “Gần quá rồi!”
Ân Hậu nhanh chóng kéo hắn xuống – Cẩn thận bị phát hiện bây giờ!
Tình huống này cũng khiến mấy người kia chú ý, tất cả cùng quay lại nhìn. Vũ Túc sờ cằm, hỏi Tiểu Bát. “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Bát tò mò. “Đây có phải là trêu ghẹo con gái nhà lành mà người ta vẫn hay nói đến không?”
Mấy người còn lại cũng hiểu ra. “À…”
Triệu Trinh đỡ trán – Công Tôn cứ xán vào mặt người ta như thế, cẩn thận bị ăn bạt tai cho xem.
Đúng lúc mọi người im lặng nhìn thì Tiểu Tứ Tử đã đứng lên ghế, chui vào giữa hai người, đẩy phụ thân mình ra. “Gần quá rồi cha!”
Công Tôn hồi phục lại, đẩy Tiểu Tứ Tử sang bên cạnh, đưa tay lật mí mắt cô nương kia.
“Ngươi làm cái gì thế?” Rốt cuộc cô nương kia cũng khó chịu.
Công Tôn không trả lời, tiếp tục quan sát vẻ mặt cô nương kia.
Triệu Phổ vẫn nghiến răng ken két, tiếng nghiến răng to đến nỗi Ân Hậu cũng có thể nghe thấy được luôn, nếu không phải vì đại sự thì chắc chắn hắn đã nhảy dựng lên rồi. nhưng mà Ân Hậu cũng phải than thở… Công Tôn không hổ là mọt sách chính hiệu a, những người hiểu hắn còn biết hành động này của hắn chắc chắn là đang chẩn bệnh cho người ta, nhưng mà người không biết hắn cũng chắc chắn sẽ nghĩ hắn đang phi lễ con gái nhà người ta.
Công Tôn nhìn xong rồi thì ngẩng đầu lên, chỉ tất cả đám người kia. “Bỏ hết mặt nạ xuống!”
Mọi người nhìn nhau.
Tiểu Tứ Tử cũng leo lên bàn, đưa tay giữ chặt mặt của lão Tam nhìn kỹ.
Lúc này cô nương kia cũng không phản kháng nữa, chỉ nghĩ nhìn gần mặt bé con này càng đáng yêu hơn nữa nha, có thể hôn một cái không nha.
Ân Hậu ngồi trên nóc nhà lại than thở… Phải rồi, lớn lên nhất định Tiểu Tứ Tử cũng ngây ngô như Công Tôn cho mà xem!
“A?” Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra, bé nghiêng đầu hỏi Công Tôn. “Phụ thân, mặt tỷ tỷ hơi có vấn đề phải không?”
Mọi người nghe thấy Tiểu Tứ Tử nói đều nhìn chằm chằm mặt lão Tam, khiến nàng cũng phải xấu hổ. “Đừng có làm càn!”
“A!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hô to. “Trong con người của tỷ có tơ máu! Tỷ tỷ, có phải tỷ có bệnh bẩm sinh nào đó không? Ví dụ như thường thấy đau thắt tim hoặc là đau đến không đứng lên được ấy?”
Vẻ mặt nàng ta ngơ ngác – Cái gì?
“Lão Tam, tỷ không khỏe chỗ nào sao?” Vũ Túc cũng lo lắng.
Mọi người đều nhìn sang.
“Bỏ mặt nạ xuống.” Công Tôn kéo Tiểu Bát lại. “Có thể các ngươi cũng giống nhau.”
Tiểu Bát sửng sốt. Lúc này người đeo mặt nạ đen cũng tháo mặt nạ của mình ra, đến trước mặt Công Tôn, nói: “Xem đi!”
Công Tôn lập tức tiến đến xem. Ân Hậu cảm thấy mình sắp không giữ được Triệu Phổ rồi, thầm nghĩ – Các ngươi chơi trò gì đấy?
Triệu Trinh cũng khoanh tay đứng dậy.
Lúc này tất cả tám người đó đều tháo mặt nạ ra rồi, quả nhiên, người nào người nấy trông xấu không tả được, chỉ có mỗi lão Tam và Tiểu Bát là đẹp thôi, đặc biệt là Tiểu Bát, da dẻ hắn trắng nõn, trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mắt to tròn, nhìn cực kỳ ngây thơ hiền lành.
Sau khi Công Tôn kiểm tra mắt của tất cả mọi người xong thì ngơ ngác ngồi xuống cạnh bàn.
Triệu Trinh khẽ cau mày. Tiểu Tứ Tử kiểm tra mắt của họ xong thì rất khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Công Tôn: “Phụ thân, có phải đồ ăn thức uống của họ có vấn đề không ạ? Sao ai cũng bị bệnh thế?”
“Không phải bệnh… là trúng độc!” Công Tôn cau mày. “Truyền từ đời cha sang đời con, loại độc này giống với người của Dạ Xoa Cung.”
Trên nóc nhà, Ân Hậu và Triệu Phổ nhìn nhau Đều có bệnh sao? Kỳ lạ!
Công Tôn ngồi bên cạnh bàn ngẩn người một lúc rồi lại đột nhiên cười, vừa cười vừa lắc đầu. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn hắn, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không hiểu.
Ân Hậu tò mò nhìn Triệu Phổ – Nó có ý gì đấy?
Triệu Phổ lại khẽ cau mày, mặc dù Công Tôn đang cười nhưng hình như hắn không hề vui vẻ thì phải? Thực ra thì, Triệu Phổ còn cảm thấy trong lòng Công Tôn lúc này đang ẩn chứa tức giận, hơn nữa còn tức giận chưa từng có.
Công Tôn đứng lên. “Những cô nhi của đảo Bát Tộc các ngươi không ai có thể sống quá bốn mươi tuổi được! Khi các ngươi mang hết nội lực của mình ra dùng cũng là lúc các ngươi phải chết!”
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có cả khó hiểu. Ngay cả Triệu Trinh cũng nhìn Công Tôn.
Công Tôn nói: “Mặc kệ là ai dạy các ngươi võ công thì chẳng qua hắn cũng chỉ coi các ngươi là công cụ giết người, là loại vũ khí có ngày sẽ phải bỏ đi, đến cuối cùng Bát đảo cũng sẽ phải diệt vong. Lúc này, thân thể các ngươi đang phải tiêu hao sinh lực gấp hai lần người khác, đôi mắt xuất hiện tia máu là minh chứng rõ ràng nhất cho việc tim các ngươi đang phải chịu áp lực quá lớn. Các ngươi mau tỉnh lại đi, đó không phải là ân nhân của các ngươi mà là kẻ thù diệt tộc của các ngươi!”
Cả viện đều lặng đi. Triệu Phổ và Ân Hậu nhìn nhau, đồng thời cũng hiểu tại sao tám người này lại có nội lực cao như vậy mà võ công lại không giỏi lắm rồi… Đi đường tắt cường ép nội lực thì nội lực càng cao sẽ chết càng nhanh.
Nói xong, Công Tôn lại quay đầu nhìn vẻ mặt trắng bệch của Ngô Mai. “Trên đời này chỉ có một người có thể cứu bọn họ.”
Triệu Trinh nhướn mày.
Ngô Mai vội vàng hỏi: “Ai?”
Công Tôn chỉ mình. “Ta!”
Ngô Mai sửng sốt.
Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh gật đầu, đương nhiên là cha có thể cứu rồi.
Công Tôn nhìn Ngô Mai bằng ánh mắt sắc lạnh. “Nói toàn bộ chân tướng cho họ, ta sẽ cứu.”
Sắc mặt Ngô Mai còn trắng hơn cả tờ giấy nữa.
“Chân tướng gì?” Cả tám người kia đều không hiểu mà nhìn Ngô Mai.
Lúc này bàn tay cầm gậy của Ngô Mai cũng run rẩy, cuối cùng bà hít sâu, hỏi lại Công Tôn. “Ngươi thực sự có thể cứu chúng nó?”
Công Tôn gật đầu.
“Được…” Ngô Mai ngẩng đầu, nhưng đúng lúc bà chuẩn bị mở miệng thì đã nghe Tiểu Bát kêu lên. “Cẩn thận!”
Công Tôn sửng sốt… Vũ Túc lập tức đưa tay ra bắt lấy một mũi tên. Thế nhưng… mũi tên kia mang theo nội lực quá mạnh, cứ thế bắn về phía Ngô Mai.
Vũ Túc dù bắt được tên rồi nhưng vẫn không thể giữ được, mũi tên bắn đi, cả bàn tay hắn đều đầy máu.
Lão Tam lập tức đẩy Ngô Mai ra. Nhưng mà sau khi Ngô Mai tránh được mũi tên đó thì gần như cùng lúc, mũi tên thứ hai đã phóng tới. Lão Tam giật mình, nhanh chóng đưa thân đỡ lấy mũi tên cho nghĩa mẫu mình.
Tất cả mọi người trong viện đều kinh hãi, rối rít nhào qua. Nhưng đúng lúc bọn họ ngã nhào lên lên thì một bóng đen đã xuất hiện sau lưng họ, đón lấy mũi tên kia.
Mọi người vừa mới quay đầu lại nhìn thì… sau lưng không một bóng người, mà tên kia cũng đã biến mất.
Tám người nhìn nhau. Triệu Trinh thì chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Công Tôn, hỏi hắn. “Thật sự cứu được sao?”
Công Tôn gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì lại nghe Vũ Túc kêu lên. “Cẩn thận!”
Triệu Trinh vừa quay đầu lại… lại thấy tên bắn đến trước mắt. Công Tôn giật mình – Đối phương muốn ám sát Triệu Trinh!
Nhưng mà Triệu Trinh lại chỉ liếc mắt nhìn qua một cái mà thôi, trên mặt chẳng có chút sợ hãi nào, còn rất bình tĩnh quay lại nói với Công Tôn. “Chắc là muốn nhanh chóng diệt khẩu rồi đây!”
Triệu Trinh vừa nói xong thì mũi tên cũng biến mất.
Tiểu Tứ Tử cũng mở to mắt nhìn – Hình như ban nãy Ân Hậu đột nhiên “vút” một cái rồi biến mất luôn thì phải.
Lúc này Ân Hậu ở trên nóc nhà cũng vứt luôn hai mũi tên sang bên cạnh. Triệu Phổ vốn đang ngồi bên cạnh ngài lúc này cũng biến mất rồi… Ban nãy Cửu vương gia cũng nhìn thấy tên áo đen kia mang theo cung tên ẩn nấp gần đó rồi, đợi đến khi hắn bắn ra hai mũi tên, Cửu vương gia mới vác Tân Đình Hầu đi làm thịt luôn.
Mà ngay khi Triệu Phổ rời đi, cả đám ảnh vệ cùng vèo vèo bay ra từ bốn hướng, chạy theo Triệu Phổ đi bắt tên đó.
Cùng lúc đó, mấy tên áo đen phụ trách giám sát khu nhà đó cũng bị
***
Cùng lúc đó, trong thung lũng chết chóc ở đảo Ác Hồ kia, mọi người tiễn bạch xà đi rồi thì quay lại ngã ba nhìn về ngã rẽ đối diện bên kia.
Trong hang động tối đen như mực, nhưng ở đây toàn là cao thủ nên dễ dàng cảm nhận được trong đó có người đang ẩn nấp. Triệu Phổ vừa định đi vào thì bị Thiên Tôn chặn lại, ý bảo – Lui hết ra!
Hắc Thủy Yêu Bà thì lại đưa tay kéo lấy ống tay áo của Triển Chiêu. Triển Chiêu quay đầu lại nhìn bà, Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu mà nhìn Thiên Tôn đi đến cửa động.
Hắc Thủy Yêu Bà vừa ra hiệu cho mọi người đến bên cạnh chờ, vừa lấy tay che miệng cười trộm, nói từ tốn: “Ân oán cá nhân.”
Triển Chiêu kinh ngạc, chẳng lẽ người trong động lại có thù oán với Thiên Tôn sao?
Bạch Ngọc Đường cũng nghi ngờ, vô thức nhìn biểu lộ của Thiên Tôn… Chỉ thấy lúc này trên gương mặt Thiên Tôn đang mang xuất hiện một nụ cười hiếm có… đầy hưng phấn.
Hiếm khi lắm Bạch Ngọc Đường mới thấy Thiên Tôn vui vẻ thế này, dù sao thì người cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, còn có chuyện gì chưa trải qua nữa đây? Chuyện này là sa đây nhỉ?
Thiên Tôn đi đến cửa động, nhìn chằm chằm vào trong động, mở miệng nói đầy bí hiểm: “Đã qua một trăm năm rồi mà ngươi cũng không thoát khỏi được lời tiên đoán của Yêu Vương, thôi thì cứ thanh toán sòng phẳng nợ nần cũ đi!”