Sau khi Thiên Tôn giải quyết xong Biện Thông Thiên thì mọi người lại phát hiện ra có một con thuyền đang đến gần đảo Ác Hồ.
Hoàng Nguyệt Lâm híp mắt nhìn chiếc thuyền kia, sờ cằm nói: “Là thuyền thường.”
Mọi người thấy chiếc thuyền đó đang chèo về hướng cửa động thì biết ngay là của người biết được bí mật của hòn đảo này, cho nên cả bọn vội trốn vào một chỗ kín đáo để quan sát xem đó là ai.
Chỉ một lát sau đó chiếc thuyền kia đã cập đảo.
Bãi đỗ ở cửa sơn động này nằm rất sâu trong đảo, chiếc thuyền kia cũng nhỏ nên ra vào rất vừa vặn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nấp sau một cột đá, Triển Chiêu nhìn ra ngoài quan sát, Bạch Ngọc Đường đứng sau lưng y cũng tựa một tay lên chuôi đao mà ghé người ra ngoài xem. Lúc này, có người nhảy từ trên thuyền xuống… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng liếc mắt nhìn một cái, hưng phấn lên.
Ở phía bên kia, Thiên Tôn cũng nhìn thấy người này, ngài hỏi Hắc Thủy Bà Bà. “Đây là chính chủ hay là bản sao?”
Hắc Thủy Bà Bà híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên đầy vui vẻ, che miệng nói nhỏ. “Chính chủ.”
Hoàng Nguyệt Lâm không nhìn rõ nên trốn sau lưng Thiên Tôn và Hắc Thủy Yêu Bà để tránh bị phát hiện, lúc này nàng chỉ nhìn thấy có một bóng trắng nhảy xuống khỏi thuyền, sau đó lại có hai người nữa cùng xuống, một trong hai người đó mặc áo đen, dáng người cao gầy, đeo một cái trùy ở trên lưng, người còn lại là nữ, đứng tuổi nhưng rất đẹp, thậm chí còn hơi tà mị.
Triển Chiêu quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường – Thấy quen mắt không?
Bạch Ngọc Đường gật đầu. Đây chính là nữ tử trên bức họa của Diệp Tri Thu kia, theo như thân phận vừa mới điều tra được của ả thì hẳn ả chính là tiểu thiếp của Bá Dương Vương, đồng thời cũng là một trong những kẻ tham gia vào vụ tàn sát cả đảo Ác Hồ. Hơn nữa, ả ta còn từng hạ lệnh bắt sống hai tỷ đệ La Oanh và La Diên, điều này khiến người ta rất khó hiểu.
Sau khi ở chung mấy ngày, mọi người phát hiện ra hai đứa trẻ này không bình thường. Đầu tiên, La Oanh cực kỳ thông minh, trí nhớ rất tốt lại rất nhanh nhạy, gần như có khả năng nhìn qua là nhớ. Tiểu đệ La Diên dù vẫn còn nhỏ nhưng cũng có một sợ trường quỷ dị, mọi người cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa. Cụ thể là, bất kể món đồ gỗ nào, chỉ cần La Diên sờ một cái là biết ngay tuổi của gỗ, hay nói đúng hơn là tuổi của cây. Không chỉ như vậy, gần như thằng bé có thể tiếp xúc được với tất cả các loài động vậy, ngay cả Hắc Kiêu tính tình khó chịu như vậy mà nó cũng có thể đưa tay vuốt ve được, hơn nữa thỉnh thoảng còn nói mấy lời rất kỳ quái. Chẳng hạn như thằng bé đưa tay sờ đầu Đa Đa một cái thì nói Đa Đa sắp sinh rồi, đưa tay sờ vào con mèo hoa thì nói trên chân nó bị mọc cái gì đó khiến nó đi lại khó khăn. Sau khi Công Tôn kiểm tra cho con mèo đó thì phát hiện chân mèo bị mọc nhọt, sau khi nặn ra rồi bôi thuốc, chỉ mấy ngày sau con mèo đó đã khỏe lại rồi.
Qua mấy chuyện đó, Ân Hậu nói đứa trẻ này có thiên phú kỳ lạ bẩm sinh. Mặt khác, Công Tôn dựa vào ngoại hình của La Oanh và La Diên thì đưa ra nhận định hai người không phải tỷ đệ ruột thịt, không hề có quan hệ huyết thống. Hơn nữa còn rất trùng hợp, hai đứa trẻ này cũng không biết mình tới từ đâu, lúc trôi đến đảo Ác Hồ gần như chẳng còn nhớ gì cả nên càng khiến người ta nghi ngờ thân phận của chúng hơn.
Ngoại trừ nữ tử kia thì người khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chú ý nhất chính là người áo trắng xuống thuyền đầu tiên kia.
Ngoại hình người này rất đặc biệt, mắt cực giống hồ ly, mặt màu cứng ngắc, mặc đồ màu trắng…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa thấy hắn đã không nhịn được mà nghiến răng – Bạch Cơ!
Tộc Bạch Cơ truyền từ đời này sang đời khác tuy không thần thông quảng đại như tộc Ngân Hồ nhưng cũng không phải ngọn đèn trước gió. Bọn chúng âm hiểm xảo trá, thủ đoạn đa đoan. Lần trước suýt nữa chúng đã hại cả Công Tôn và Tiểu Tứ Tử khiến bọn Triển Chiêu hận chúng thấu xương, lần này hắn tự mình hiện thân, bọn Triển Chiêu cảm thấy rất tốt, nhất là khi nghe thấy Hắc Thủy Bà Bà xác nhận người này là chính chủ Bạch Cơ chứ không phải mấy cái bản sao do hắn tạo ra, mọi người càng thêm hưng phấn.
Thấy hai người hưng phấn như vậy, Thiên Tôn liền ra hiệu – Đừng vội ra tay.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên hiểu rõ, đám người này lên đảo chắc chắn là có nguyên nhân, cần chờ xem bọn chúng giở trò quỷ gì đã, biết đâu lại có thể điều tra ra nguyên nhân bọn chúng tàn sát toàn bộ cư dân trên đảo.
Vì vậy, bọn Triển Chiêu lặng lẽ ra khỏi động, trước tiên giấu thi thể Biện Thông Thiên vào trong đám lá rụng rồi mới cẩn thận ẩn thân ở một nơi kín đáo bên vách núi.
Chẳng bao lâu, Bạch Cơ dẫn theo một nam một nữ đi ra từ cửa động. Bọn chúng không hề đi về chỗ giấu Hình Thiên Hào mà chuyển sang hướng khác.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi nhỏ: “Ngươi đoán Bạch Cơ có biết việc Biện Thông Thiên ở trong cái động đó không?”
Thiên Tôn cũng xán đến. “Có thể là biết, ngươi tên đó đều là đám bại hoại, chắc chắn có liên hệ với nhau!”
“Vậy tại sao hắn không đi kiểm tra tình hình của Biện Thông Thiên ạ?” Triển Chiêu nghi ngờ. “Mọi người có thấy bọn chúng có vẻ rất vội vàng không?”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. Vì vậy, mọi người liền yên lặng theo dõi.
Quả thực ba người này rất vội vã, đi thẳng vào sơn cốc, đến một bãi bồi bên cạnh sơn môn. Sơn môn có hình đuôi cá, trông có vẻ rất cổ. Bạch Cơ ấn xuống một cái cột ở ngoài cửa sơn môn, sau đó lại xoay trái xoay phải cái chốt vừa mới bắn ra. Lúc này, chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra… cánh cửa tách sang hai bên, trên mặt đất xuất hiện một cánh cửa khác cao bằng thân người, thông xuống lòng đất tối đen như mực.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau – Thì ra cánh cửa này thông với địa đạo dưới lòng đất.
Bạch Cơ dẫn nam tử kia xuống dưới, nữ tử đứng trên chờ, thỉnh thoảng còn cảnh giác quan sát xung quanh.
Bọn Triển Chiêu không hề lo lắng Bạch Cơ sẽ chuồn mất vì nữ tử kia vẫn còn đang đứng đợi trên này. Nhưng mà… rốt cuộc dưới lòng đất cất giấu thứ gì đây? Tại sao bọn chúng lại phải xuống đó?
Đợi một lúc thì Bạch Cơ và người áo đen kia cũng đi lên, khiêng theo một cái hòm rất lớn. Sau khi đặt hòm xuống bên cạnh nữ tử kia, bọn chúng lại quay lại hầm.
Triển Chiêu sờ cằm. “Xuống khuân đồ lên à?”
Thiên Tôn gật đầu. “Nhìn cái hòm kia có vẻ rất nặng.”
Khi mọi người còn đang nói chuyện thì nữ tử kia đã khom lưng mở một cái hòm ra rồi.
Bọn Triển Chiêu ngó ra nhìn, kinh ngạc – Thì ra là một hòm vàng bạc châu báu.
Nữ tử kia cầm một chuỗi dây chuyền ngọc rất lớn lên, chiếu ánh nắng mặt trời mà quan sát, sau đó lại cầm thêm mấy bộ trang sức khác lên thưởng thức.
Sau đó, ả ta thả toàn bộ số trang sức đó về rồi lại mở một cái hòm khác ra. Cái hòm đó đựng đầy những thỏi vàng sáng bóng!
Cùng lúc đó, Bạch Cơ và người áo đen kia vẫn tiếp tục khiêng hòm lên. Một lúc sau thì xung quanh đã chất cả một đống hòm lớn, tất cả đều là hòm châu bảo.
Triển Chiêu tán thán. “Ai nha, trông còn nhiều hơn cả số tiền mà Bạch phủ các ngươi mỗi lần kiểm kê a!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhưng mà nói thật đúng là hắn rất có kinh nghiệm trong khoản tính toán này. Ngũ gia chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã tính ra được số lượng rồi. “Tổng giá trị cũng không nhỏ.”
Hắc Thủy Bà Bà khó hiểu. “Sao trên đảo lại giấu nhiều vàng bạc như thế?”
Triển Chiêu vừa nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Mục đích thực sự của việc đưa Hình Thiên Hào xuất cảng năm đó, hẳn không phải vì muốn diệt hải tặc.”
Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ ra, gật đầu. “Nếu như con thuyền trong sơn cốc đúng là Hình Thiên Hào, vậy thì năm đó Hình Thiên Hào không hề bị chìm mà có người đưa nó tới đây. Theo báo cáo thì năm đó số vàng chiếm được sau khi diệt hải tặc đều bị chìm xuống biển cùng với Hình Thiên Hào… nhưng mà nếu như Hình Thiên Hào không có bị chìm…”
“Số vàng bạc châu báu này chính là số tài bảo đoạt được từ tay đám hải tặc năm đó!” Triển Chiêu sờ cằm. “Kẻ giả phù thủy đưa ra kế sách bại hoại năm đó chính là tổ tiên của Bạch Cơ, có thể vì hắn ta muốn nhắm đến số châu báu đó nên mới muốn cướp về, giấu ở đảo Ác Hồ để con cháu đời sau hưởng thụ! Từ đó suy ra, những cư dân bị tàn sát trên đảo Ác Hồ chính là những người đi theo Hình Thiên Hào năm đó! Nói cách khác thì, đó chính là những tử tù bị buộc đi tàn sát người dân của tám đảo để giữ mạng kia! Những người nuôi dưỡng hai tỷ đệ La Diên và La Oanh chính là hậu nhân của các tử tù không chỗ dung thân, chỉ có thể ẩn cư trên đảo năm đó đó!”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, suy đoán này rất có lý! Điều này cũng giải thích tại sao phòng ốc trên đảo lại dùng ván thuyền của Hình Thiên Hào để dựng lên.
“La Oanh từng nói rằng gia gia của nó không cho bọn chúng đến phía hòn đảo có cửa vào hình đuôi cá kia.” Triển Chiêu tiếp tục phân tích. “Có thể là vì lão đầu đã biết bên dưới cánh cửa hình đuôi cá đó có thứ gì rồi không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói: “Nếu như Hình Thiên Hào không bị chìm, vậy thì những tử từ đó nên trở về quê hương nhận thưởng để bắt đầu cuộc đời mới rồi mới đúng. Nhưng bọn họ lại lái thuyền đến trốn ở đây, điều này chứng tỏ họ đã biết kế hoạch giết người diệt khẩu của hoàng đế rồi.”
“Những người biết được kế hoạch này chỉ có vị tướng quân năm đó đã ép bọn họ lên thuyền và… tổ tiên của Bạch Cơ!” Triển Chiêu nhướn mày. “Xem ra, những tử tù đó trốn đến hòn đảo đến chim cũng không thèm sinh sống này là để làm kẻ trông coi tài bảo cho Bạch Cơ, cứ thế trông đến mấy đời luôn.”
Mặc dù mọi người đã phân tích rất kỹ nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Lúc này, hình như bọn Bạch Cơ cũng đã chuyển hết hòm rồi, trước mắt đã chất một đống hòm xiểng cao như ngọn núi nhỏ vậy.
Thiên Tôn nhìn thấy vậy thì đưa tay vén áo. Bạch Ngọc Đường thấy thế thì tò mò hỏi: “Sự phụ làm gì vậy?”
Thiên Tôn nhướn mày. “Đi cướp!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.
Triển Chiêu cũng gật đầu. “Kế hoạch hay!”
Hoàng Nguyệt Lâm híp mắt. “Rất nhiều tiền à?”
Hắc Thủy Bà Bà cũng góp vui. “Ta cũng thấy cứ đến cướp là tốt nhất.”
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người một chút, như muốn hỏi – Vậy thì ra tay đây?
Thiên Tôn nói. “Ta thấy tốt nhất là cứ bắt sống ba người đó, chuyển tiền lên thuyền của chúng ta xong thì móc Bạch Cơ vào một sợi dây thả xuống biển câu cá mập!”
Khóe miệng Triển Chiêu co giật. “Chuyện đó…”
Bạch Ngọc Đường lại gật đầu đồng ý, nói với Triển Chiêu. “Ta thấy cũng được đấy!”
Hắc Thủy Bà Bà chỉ. “Sắp chạy mất rồi kìa!”
Được Bà Bà nhắc nhở, mọi người cũng tỉnh lại, cùng nhìn qua thì thấy ba người kia lấy một miếng vải đen thật lớn ra, đổ tất cả vàng bạc châu báu lên đó rồi buộc chặt lại, quấn thành một quả cầu khổng lồ. Sau đó, ba người cùng đẩy “quả cầu châu báu” lăn về phía bãi biển.
Triển Chiêu kéo Thiên Tôn. “Thiên Tôn, người giải quyết Bạch Cơ!” Sau đó y lại kéo Hắc Thủy Bà Bà. “Thái di bà đi bắt nữ tử kia.”
Hắc Thủy Bà Bà và Thiên Tôn đều gật đầu.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái. “Hai người chúng ta đi bắt người áo đen kia. Hoàng di di thì trông giữ quả cầu đó.”
Bạch Ngọc Đường và Hoàng Nguyệt Lâm đều gật đầu.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, mọi người cùng hành động.
Bạch Cơ còn đang cố sức đẩy quả cầu kia thì lại nghe thấy có một giọng nói quen thuộc truyền tới. “Này, hồ ly tinh biến thành bọn hung rồi à?”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Cơ đã tái mét.