Tình hình là đợi đến đúng Trung Thu để phát quà cả tuần này. 7 chương cả Long Đồ và Hắc Phong liền nhé. Cứ 20 phút mọi người F5 một lần là sẽ có chương mới đọc nha! Mọi người đọc vui! <3 <3 <3 **** [Quần đảo Bát tộc] Thứ mà Bao đại nhân mở ra chính là một cuốn sách, nhìn rất tinh tế. Đây cũng là lần đầu tiên Công Tôn nhìn thấy cuốn sách này nên cảm thấy rất tò mò. Bao đại nhân nói cuốn sách này được lấy ra từ Xuân Đường Các, đây là một cuốn du ký. Người viết cuốn du ký này tên là Vương Vân Dã, tự xưng Du Sơn Cư Sĩ, ý là ngày ngày nhãn tản du sơn ngoạn thủy, nghe qua có vẻ đây là một vị khá lông bông nhưng hoàn toàn ngược lại, người ta cũng là một đại văn hào hẳn hoi đấy. Người này cực kỳ thích nghe những truyền thuyết dân gian hoặc những tri thức cổ xưa, sau khi nghe xong sẽ ghi chép lại để viết thành sách. Hắn dùng cả đời để đi khắp đại giang nam bắc, sau dạt tới viện Thái Học làm phu tử. Đúng lúc đó Bao đại nhân cũng là một trong số các phu tử dạy tại Thái Học cho nên đã trở thành bạn vong niên của hắn. Chính lúc đó, lão đầu ấy đã nói cho Bao Chưởng biết việc hắn đã từng nghiên cứu một số vấn đề liên quan đến chuyện này, nếu như sau này Bao Chưởng gặp phải người hoặc chuyện gì kỳ quái thì nhớ đến Xuân Đường Các lấy mấy cuốn Du ký kia của hắn mà xem. Bao đại nhân mở sách ra, cho Công Tôn xem rồi nói: “Trong ghi chép của Vương phu tử có ghi lại chuyện hắn gặp một ngư dân miền biển kể qua về truyền thuyết quần đảo Bát Tộc.” “Quần đảo Bát Tộc ư?” Triệu Phổ cau mày, hắn chưa từng nghe đến chuyện này. Thế nhưng Công Tôn lại đột nhiên ngẩng đầu. “A, trong ghi chép năm đó của đại sư Vấn Không mà Ân Hậu lấy về từ chùa Nam An lần trước cũng có nhắc đến đảo gì đó, miêu tả cũng rất giống ở đây.” “Sao?” Bao đại nhân kinh ngạc. Công Tôn bảo Bao Duyên đi cầm mấy cuốn ghi chép kia đến. Bao Duyên và Bàng Dục chạy đi ôm đống ghi chép lại cho mọi người xem. “Năm đó đại sư Vấn Không theo dõi đám người giang hồ đó.” Công Tôn nói. “Ngài ấy âm thầm nghe chúng trao đổi với nhau, nội dung đại khái thế này…” “Chẳng phải nói tất cả đã chết rồi sao? Sao lại còn người sống được?” “Nhưng mà có đến tám đảo, chúng ta chỉ mới kiểm tra ba mà thôi, hơn nữa, những người sống trên đảo Ác Hồ có nguồn gốc thế nào chúng ta cũng không biết.” “Ai, ngươi không thấy đống xương trắng trên đảo à?” “Là của ba đảo kia, vậy còn năm đảo khác?” “Ngươi quan tâm lắm chuyện như vậy để làm gì?” “Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đi xác nhận xem có còn người sống hay không mà thôi.” “Đúng vậy, không còn ai sống mời tốt, không nên nhiều chuyện.” “Những chuyện thế này biết càng nhiều càng chóng chết!” Triệu Phổ khẽ cau mày: “Tám đảo…” “Trong Du ký của Vương phu tử có viết rằng ngư dân nói cho hắn biết là trên biển vốn có rất nhiều hải tặc, đám hải tặc kia cực kỳ hung hãn lại có võ công cao cường. Triều đình phái thủy quân đi dẹp cũng không thể làm gì được họ. Nguyên nhân chủ yếu là do họ rất đặc biệt, có người thể trạng cực lớn; có người thủy tính cực cao, làn da trơn tuột cứ như một con cá vậy; có người tướng mạo hung ác nhưng sức mạnh kinh người.” Bao đại nhân nói. “Thật ra họ cũng không phải người Trung Nguyên, họ đến từ những hòn đảo ở ngoài biển khơi. Nơi đó tổng cộng có tám hòn đảo, được gọi là quần đảo Bát Tộc. Nghe nói mỗi hòn đảo có một tộc người sinh sống, tất cả đều là hậu duệ của Hải thần.” Mọi người nghe đến đây cũng không nhịn được mà cau mày – Lại Hải thần! “Vương phu tử ghi chép rất tỉ mỉ về truyền thuyết của mấy hòn đảo này, trong đó có một hòn đảo tên Bá Lộc Môn, ngư dân trên đảo là tộc Bá Lộc, đặc điểm chung của tộc này là thân thể cao lớn, sức lực cực đại nhưng tính cách lại cực kỳ ngây ngô.” Bao đại nhân nói. “Trên hòn đảo đó có một ngọn núi lửa có hình một con nai màu trắng cho nên ban đầu người ta thường gọi là đảo Bạch Lộc, sau nhiều đời truyền đi truyền lại trở thành Bá Lộc Môn.” “Thân thể cao lớn, ngây ngô lại cực khỏe… rất giống với Ngũ Túc.” Triệu Phổ gật đầu một cái. “Khó trách sao lại bị ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, thì ra thực sự sống trên đảo nhỏ.” “Công Tôn tiên sinh cũng biết về Bá Lộc Môn tộc sao?” Bao đại nhân tò mò hỏi Công Tôn. Công Tôn gật đầu, nói: “Trước đây học trò có xem qua trên sách y của sư phụ. Cuốn y thư đó sư phụ có ghi chép về ảnh hưởng của hình thể với sức khỏe, trong đó có nói rằng xét về thể trạng thì người có thể trạng lớn nhất phải là tộc Bá Lộc Môn, tộc này sống ở trên biển, sống chủ yếu bằng nghề đánh cá, khung xương to lớn, thể trọng kinh người. Sở dĩ họ cao lớn như vậy chủ yếu là do thức ăn. Có lẽ do đời đời bọn họ đều ăn một loại cá có nguồn gốc từ sâu dưới đáy biển có tên gọi Bá Ban, là một loài cá không có mắt. Loài cá này toàn thân trơn bóng, trên đầu có sừng, màu trắng đốm xám, khuôn mặt giống con nai nhưng lại không có mắt.” “Không có mắt sao?” Triệu Phổ kinh ngạc. “Chỉ có hốc mắt chứ không có mắt, chắc là do chúng thường sống ở dưới đáy biển sâu.” Công Tôn nói. “Loại cá này rất nhiều thịt béo, ăn nhiều sẽ khiến người ta béo lên, ngay cả khung xướng cũng lớn dần… loài này vốn là một loại dược liệu rất hiệu quả để chữa gãy xương, cũng rất thích hợp cho người cao tuổi. Số lượng cực kỳ ít. Nhưng mà gần như chẳng bao giờ bắt được loại cá này, chỉ có người của tộc Bá Lộc Môn mới bắt được mà thôi, có điều, nghe nói tộc này cũng đã tuyệt diệt rồi.” Nói đến đây vẻ mặt của Công Tôn cực kỳ tiếc nuối, lẩm bẩm một câu: “Nếu có thể bắt được cá Bá Ban thì tốt quá! Không được đúng là nuối tiếc cả đời mà!” Tất cả mọi người đều nhìn hắn, Triệu Phổ không nhịn được nói: “Ngươi đâu phải Triển Chiêu, làm gì mà cố chấp với một con cá thế chứ?” Công Tôn liếc Triệu Phổ một cái, sau đó lại quay đầu nhìn lại thân thể mình, thở dài. Chẳng biết từ lúc nào Tiểu Tứ Tử đã chui vào rồi, giờ bé đang vừa bóc quýt vừa nghe mọi người nói, nghe đến đây rất đúng lúc mà chen vào một câu: “Phụ thân vẫn còn nhớ nhung con cá kia à? Tiểu Tứ Tử cũng muốn ăn nữa, ăn vào có thể trở thành mẫu người lưng hùm vai gấu lý tưởng rồi!” Mọi người không nhịn nổi phải quay qua ngắm dáng người hai cha con nhà Công Tôn một cái, sau đó lại hình dung hình ảnh “lưng hùm vai gấu” của bọn họ cái nữa… không nhịn được phải phì cười. Triệu Phổ cũng giận nha, nói nhỏ với Công Tôn: “Ngươi đừng có mơ tưởng nữa, ăn gì cũng vô ích thôi! Triển Chiêu ăn cá bao nhiêu năm như vậy không phải mèo vẫn hoàn mèo sao! Ăn cá sẽ chẳng bao giờ béo nổi đâu!” Công Tôn hung dữ trừng Triệu Phổ một cái, Tiểu Tứ Tử lại nghiêm túc sờ cằm mà cân nhắc – Đúng nha! Phải ăn nhiều thịt mới được! *** “Hắt xì…” Đang đi đường, Triển Chiêu đột nhiên hắt hơi một cái. Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng Yêu Yêu hỏi y: “Lạnh à?” Triển Chiêu xoa mũi, lúc này trời tối rồi, Yêu Yêu bay vừa cao lại vừa nhanh nên gió đúng là hơi lớn, nhưng mà với nội lực của y thì đương nhiên là không sợ lạnh rồi. “Có Yêu Yêu tốc độ di chuyển đúng là vợt bậc so với cưỡi ngựa nhỉ!” Thiên Tôn đứng phía trước, nhìn cảnh vật buổi ban đêm dưới mặt đất qua làn mây mù. Theo lý mà nói cho dù Yêu Yêu cực kỳ lớn thì phải cõng ba người lớn trên lưng cũng rất khó để bay cao. Có điều khinh công của bọn Triển Chiêu cực kỳ giỏi, chỉ cần vận chút nội lực, lại mượn chút lực của Yêu Yêu là có thể giảm thể trọng rất nhiều rồi, Yêu Yêu sẽ không phải cõng quá nặng nên tốc độ bay cũng chẳng khác thường ngày là bao. Chỉ khi Yêu Yêu bay nhanh hết cỡ thế này mọi người mới hiểu được tốc độ của nó nhanh đến thế nào, cứ tình hình này thì trước trời sáng chắc chắn sẽ đến được phủ Sở Châu! Vùng đất Biện Giang như một vành đai màu ngọc bích đã hiện ra trước mắt, nhờ có trăng sáng nên cảnh sắc càng hiện ra rõ ràng hơn vào ban đêm, mọi người cứ bay thẳng theo hướng sông thì chắc chắn không bao giờ sai hướng. Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngắm nhìn khung cảnh sông nước từ nơi cao thế này, không khỏi cảm thấy vô cùng rung động. Hai bên bờ sông, núi đồi rất thấp, thôn xóm trải dài mênh mông, một vài thành trấn đã lốm đốm ánh đèn, cảnh vật trông thật bình yên thanh thản. Trên đường lớn dọc theo sông Biện, xe ngựa qua lại đông vui, khung cảnh ấy mang đến cho người ta cảm giác thật yên bình thư thái. Thiên Tôn nhìn đến thất thần, miệng thì than thở. “Một trăm năm trước là cảnh binh hoang mã loạn.” Triển Chiêu đến bên cạnh Thiên Tôn, hỏi người: “Thiên Tôn, người từng gặp nhiều hoàng đế như vậy rồi, người thấy ai tốt nhất ạ?” Thiên Tôn cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Triển Chiêu: “Hoàng đế kiểu nào mới được coi là hoàng đế tốt chứ?” Triển Chiêu nhìn Thiên Tôn. Thiên Tôn híp mắt nói: “Yêu Vương nói, người ấy mà, cứ cho là sống đến tám mươi tuổi đi, trừ đi hai mươi năm đầu trẻ người non dạ và hai mươi năm cuối đời già cả hồ đồ, lại trừ thêm khoảng mười năm trong suốt cuộc đời thỉnh thoảng làm những điều ngu ngốc ra, thì nếu có thể giữ cho mình tỉnh táo được ba mươi năm không làm chuyện xấu đã là rất tốt rồi, cho nên, có thể đảm bảo cho thiên hạ được ba mươi năm thái bình yên ổn mới được coi là hoàng đế tốt. Nếu như có thể làm cho dân chúng được sung túc, nơi nơi mưa thuận gió hòa thì sẽ được coi là minh quân. Chẳng cần quan tâm nhiều đến nhân phẩm tính cách làm gì, trong đám nam tử có quyền có thế, bọn cặn bã nhiều hơn thánh nhân rất nhiều.” “Phụt.” Triển Chiêu bị Thiên Tôn chọc cười, hay nói đúng hơn là bị Yêu Vương chọc cười. Bạch Ngọc Đường ở phía sau nhìn cảnh Thiên Tôn và Triển Chiêu đứng bên cạnh nhau nói chuyện cười đùa về Yêu Vương, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác y hệt như trời cao sông rộng lúc này, cực kỳ thư sướng. *** Tạm thời không dề cập đến nhóm Triển Chiêu đang rất vui vẻ lên đường, lại nói về nhóm người sắp thành mọt sách ở phủ Khai Phong lúc này. Sau khi mọi người nghiên cứu kỹ cuốn Du ký của Vương phu tử và bút ký của đại sư Vấn Không để lại thì đã hiểu khá rõ về quần đảo Bát tộc này rồi. “Vương phu tử nói vì một lần biển động nên người trên quần đảo Bát Tộc mới chết hết.” Bao đại nhân nói. “Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là những tin tức hắn nghe được từ các ngư dân, tình hình cụ thể chính là vào thời Thịnh Đường, đám hải tặc vẫn luôn hoành hành trên biển đột nhiên biến mất, hơn nữa về sau cũng chưa từng có một ai nhìn thấy người của bát tộc trên đảo cho nên mới dần bị đồn thổi thành truyền thuyết, những ngư dân kia cũng chỉ là nghe người đời trước kể lại mà thôi. Thế nhưng hơn sáu mươi năm trước đột nhiên lại xuất hiện một đám quái nhân bị những ngư dân đánh bắt xa bờ mục kích được, có điều đây phần lớn cũng chỉ là những tin đồn, sự thật thế nào thì không ai rõ.” “Thời Thịnh Đường và sáu mươi năm trước.” Triệu Phổ cau mày. “Trùng khít với sự kiện Hình Thiên Hào gặp sự cố và sự kiện sáu mươi năm trước, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?” Công Tôn khoanh tay. “Thời gian đúng là rất khớp! Bên cạnh đó theo những điều tra được ghi chép lại của đại sư Vấn Không, đám người kia phục mệnh thăm dò chuyện người trên “tám hòn đảo” có còn sống hay không. Nhưng mà bọn họ mới đến được ba đảo, năm hòn đảo khác vì sóng to gió lớn nên không thể đến được. Mặt khác, bọn họ còn nói cái gì đó mà “cho ăn”, lại “chạy mất một người, số lượng người không khớp thì hải thần có tức giận hay không, nghe nói năm đó cũng vì số người không khớp nên mới…”. Sau đó vì mấy người đó không thể nói tiếp nên đại sư Vấn Không không nghe thêm được tin tức gì nữa. Ngày hôm sau đám người kia lại đi thăm dò tin tức của mấy hòn đảo còn lại. Đại sư Vấn Không lại lặng lẽ lên thuyền của bọn họ đi theo. Mà cảnh tượng vừa mới nhìn thấy lại khiến cho đại sư cả đời không cách nào quên được… cả đảo đầy xương trắng, khắp nơi đều là hài cốt, cứ như đã từng bị đồ sát vậy. Trong số những hài cốt ấy còn có cả người lớn và trẻ nhỏ, hơn nữa còn có rất nhiều người bị chết không toàn thây, trên ngực trên cổ còn vết đao chém rất rõ, chắc chắn là bị người ta giết hại. Sau khi đám người giang hồ kia xác nhận trên đảo không còn người sống nữa nên đã vội vã rời đến hòn đảo khác. Nhưng mà đại sư Vấn Không lại biết chắc rằng không phải trên đảo không có người, mà là tất cả người trên đảo đều đã trốn đi cả rồi. Đại sư Vấn Không đương nhiên sẽ không nói cho bọn chúng biết trên đảo có người mà tiếp tục lặng lẽ theo đuôi bọn chúng. Sau khi bọn chúng kiểm tra xong mấy hòn đảo kia, tất cả cùng trở lại trên bờ thì gặp phải một người. Người kia cực kỳ thần bí, ngồi bên trong xe ngựa, bên ngoài phủ rèm cửa màu đen nên không thấy rõ mặt. Tên giang hồ đứng đầu bẩm báo với hắn, nói là đã xác nhận trên đảo không còn ai sống sót. Người kia lại hỏi: “Vậy chuyện tế thần thì sao? Có biến cố gì không?” Người giang hồ kia che giấu sự thật, chỉ bẩm lại là: “Mọi chuyện đều thuận lợi.” Người kia im lặng một lúc rồi mới thở dài nói một câu: “Vậy thì coi như những ân oán này đã giải quyết xong, bất luận là người chết oan hay là kẻ nên chết đều hi vọng họ sẽ nhanh chóng được đi đầu thai, kiếp sau hãy đầu thai đến nơi tốt một chút, cũng coi như không uổng kiếp này được làm người.” Ghi chép của đại sư Vân Vô đến đây là hết, hắn nói mình cũng muốn điều tra thêm nhưng mà lúc đó lại đột nhiên xảy ra một số việc nên hắn không thể đi được, không thể điều tra tường tận. Sau đó, cả đám người giang hồ kia và người thần bí trong xe ngựa kia đều chưa từng xuất hiện, manh mối cũng vì thế mà cắt đứt. Điều duy nhất hắn nhớ được là trong số những người giang hồ đó có một kẻ trên mặt có một vết bớt… Nhưng mà không hiểu sao đại sư Vấn Không vẫn cảm thấy mình cần phải có “trách nhiệm” với những “người sống” trốn trên đảo kia cho nên hắn vẫn luôn ở bên cạnh họ để “canh chừng”. Biết đâu đám người giang hồ kia lại xuất hiện thì hắn có thể tiếp tục điều tra. Đáng tiếc là bọn chúng cũng không hề xuất hiện nữa. Mặt khác, đại sư Vấn Không cũng nhờ người điều tra khắp nơi một chút, sau một thời gian dài điều tra, hắn cảm thấy người thần bí ngồi trong xe ngựa kia có thể là quan viên trong triều.” Bao đại nhân và Triệu Phổ nhìn nhau một cái, trong đầu đều nghĩ đến Bá Dương Vương. “Thật kỳ lạ.” Công Tôn nói. “Không phải lần trước chúng ta đã từng điều tra được những tử tù kia bị đưa đi làm tế phẩm lấy mạng đổi mạng à? Nghi thức tế thần sao lại biến thành tế hải thần rồi? Cho ăn là gì? Còn nữa, những hài cốt trên tám hòn đảo kia ở đâu ra chứ? Có quan hệ gì với Hình Thiên Hào năm đó? Chẳng lẽ năm đó đưa Hình Thiên Hào ra khơi không phải vì muốn diệt hải tặc sao? Và tại sao nó lại bị chìm ở đảo Ác Hồ?” Bao đại nhân cũng cau mày. “Trong ghi chép của Vương phu tử chỉ nói trong nhóm hải tặc có người của tám đảo, nhưng chắc không phải toàn bộ dân chúng trên tám đảo này đều là hải tặc đấy chứ?” “Đúng vậy.” Công Tôn gật đầu. “Đại sư Vấn Không còn nói trong những hài cốt kia có lớn có nhỏ, chắc chắn là bị giết tập thể.” “Chẳng lẽ bọn chúng không chỉ đồ sát có một đảo Ác Hồ mà còn cả những hòn đảo khác sao? Khi đại sư Vấn Không nhìn thấy thì đã là xương khô cả rồi, vậy thì họ đã bị giết từ bao nhiêu năm trước đây?” Bao đại nhân cau mày. “Hơn nữa đảo Ác Hồ cũng không phải là một trong quần đảo Bát Tộc.” Công Tôn cũng gật đầu. “Vị trí cũng không đúng, nhưng mà cũng không cách quá xa.” Triệu Phổ bảo Diệp Tri Thu dẫn hai tỷ đệ La Oanh và La Diên tới. Hai tỷ đệ này chưa từng nghe đến chuyện của quần đảo Bát Tộc, nhưng mà La Oanh cũng nói là nếu đứng ở ngọn núi cao nhất trong đảo Ác Hồ nhìn về phía Tây thì đúng là có thể nhìn thấy mấy hòn đảo cách đó không xa. Lúc đó cô bé cũng từng hỏi qua gia gia mình đó là đảo gì vậy, trên đảo có người hay không? Gia gia bé chỉ nói: “Trên đảo kia không có người, chỉ có quỷ.” Tất cả mọi người cùng cau mày, lời của lão đầu đó hình như là ngôn tại ý ngoại. Triệu Phổ viết một bức thư, sai Giả Ảnh mang vào cung cho Hoàng thượng. Sau đó, hắn phái người vào đại lao dẫn Trại Tố đến thẩm vấn. Trại Tố bị điểm huyệt, còn bị dùng khóa sắt khóa lại. So với cái dạng vẻ bất phục cùng không cam tâm của Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục thì tâm tình Trại Tố trong có vẻ còn tệ hơn rất nhiều. Lão già này tuổi tác đã cao, mặt xanh như tàu lá chuối, Bao Chưởng còn lo lắng không biết có phải thân thể hắn không chịu nổi hay không nữa. Nhưng mà Triệu Phổ thì lại chậc lưỡi lắc đầu… Đãi ngộ trong nhà lao của phủ Khai Phong quá tốt, lão già này võ công không tệ mà lại có thể bị bệnh chỉ vì bị giam trong lao có mấy canh giờ thôi sao? Nếu như thật sự có bệnh thì cũng là tâm bệnh mà thôi. Trại Tố đến thư phòng của Bao đại nhân, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc mặt nạ màu trắng ở trên bàn thì cũng phải hít sâu một hơi. Triệu Phổ nhìn hắn một chút. “Ngươi biết những kẻ muốn giết ngươi hôm nay đúng không?” Sắc mặt Trại Tố càng xanh hơn. Triệu Phổ cười. “Ngươi cũng không ngờ có ngày mình cũng bị báo ứng hử?” Trại Tố im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu lên nói. “Nếu thật sự phải gặp báo ứng cũng không phải là ta…” “Đúng vậy, trước kia ngươi chẳng qua cũng là làm việc thay cho người khác mà thôi, chỉ là đi kiểm tra xem còn người sống không mà thôi, nhưng mà nói trắng ra thì chính là trợ trụ vi ngược mà thôi.” Triệu Phổ nói xong, sắc mặt của Trại Tố cũng trắng bệch, hai mắt trợn trừng mà nhìn Triệu Phổ, hiển nhiên là hắn kinh ngạc không biết tại sao Triệu Phổ lại biết nhiều như thế. Thật ra thì Triệu Phổ cũng đang mượn những gì mà đại sư Vấn Không ghi chép lại để hù dọa hắn chút thôi. “Nhưng mà món nợ của đảo Ác Hồ kia thì phải tính thế nào đây?” Lúc này Trại Tố đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn rồi, chỉ có thể nói. “Ta đã nói với Thiên Bảo, bảo nó đừng có can dự vào… nhưng nó nhất định không nghe. Nói gì thì nói cũng chỉ là bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi! Oan có đầu, nợ có chủ, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hoàng tộc Triệu thị các ngươi và Bá Dương Vương!’ “Ngươi tự mình gạt mình hay là muốn lừa gạt ta đây?” Triệu Phổ hỏi ngược lại hắn. “Nếu quả thực đúng là như thế thì tại sao người mà người ta muốn giết chính là ngươi chứ không phải ta vậy?” Ngay cả hô hấp của Trại Tố cũng trở nên dồn dập. “Không nên biến thành thế này…” “Ngươi có con cái không?” Triệu Phổ đột nhiên hỏi. Trại Tố ngẩng đầu lên, hơi sợ hãi mà nhìn Triệu Phổ. “Dù gì thì ta cũng làm việc vì tổ tiên ngươi…” Triệu Phổ bật cười. “Loại chuyện dùng con cái ngươi để uy hiếp ngươi ta đây chẳng thèm làm, ngươi nghĩ Triệu Phổ ta là loại người nào chứ? Ta chỉ muốn hỏi ngươi… ngươi không lo lắng sau này con cái ngươi sẽ phải sống trong thời chiến hỏa sao?” Trại Tố sửng sốt. “Chiến hỏa…” “Biết tại sao những người đó đều đeo mặt nạ không?” Triệu Phổ hỏi. “Mặt nạ này hẳn là ngươi đã rất quen thuộc rồi, có điều…” Trại Tố há to miệng, lắc đầu. “Không thể nào… phải không còn ai sống sót mới đúng… sao lại có thể?!” “Còn người sống.” Triệu Phổ nói. “Lúc đó đúng là còn người sống sót.” Trại Tố trở nên co quắp ngoài cửa. “Bọn họ trở lại báo thù… thật sự đến báo thù rồi!” Triệu Phổ ra hiệu cho ảnh vệ đỡ hắn dậy. Bao đại nhân nói với Trại Tố. “Lão gia tử, ngươi cũng đã sống đến tuổi này rồi thì coi như tích đức cho con cháu đi, nói hết những gì ngươi biết ra đi.” Trại Tố ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, thở dài. “Tất cả đều do người đời trước làm ác nên đời sau mới phải chịu quả báo…” Mọi người thấy lão đầu đã bị thuyết phục rồi nên cũng im lặng, nghe hắn kể lại chuyện xưa, những chuyện mà người ta không hề muốn nhắc đến phát sinh ngay sau đó. *** Lúc này, trong hoàng cung, Triệu Trinh đã đọc xong thư Triệu Phổ phái ảnh vệ đưa tới, sau đó khẽ cau mày. Đúng lúc ấy, Nam Cung Kỷ đi vào. “Hoàng thượng.” Triệu Trinh nhìn hắn. “Con cháu của mấy vị quận vương năm đó vẫn còn liên lạc với nhau.” Nam Cung nói. “Đa số bây giờ đều là những phú hộ, đều nói là không biết gì về chuyện của đời trước. Nhưng mà khi thuộc hạ định quay về thì lại bị một hạ nhân trong phủ gọi lại. Thì ra tổ thượng của hắn năm đó cũng theo hầu gia tướng của Vương gia, tổ thượng hắn có để lại di thư cho hậu nhân, nói là sau này nếu có người, đặc biệt là người của hoàng gia đến điều tra chuyện của mấy vị quận vương kia thì phải nghĩ mọi cách đưa bức thư này giao cho Hoàng đế.” Triệu Trinh gật đầu một cái. Nam Cung mở thư ra cho Triệu Trinh xem. Bức thư này nhìn rất cũ, nhưng lại được lưu giữ rất cẩn thận. Sau khi đọc xong thư, sắc mặt của Triệu Trinh cũng sầm xuống, sau đó hắn bảo Nam Cung giao thư cho Giả Ảnh đang chờ ngoài cửa, bảo hắn ta mang về cho Triệu Phổ. Chờ khi Giả Ảnh đi rồi, Triệu Trinh nói với Nam Cung. “Đi bảo Thái sư nghĩ cách lừa cho bằng được Bá Dương Vương vào cung cho Trẫm.” Nam Cung phụng mệnh đến phủ Thái sư. Triệu Trinh đứng ở cửa thư phòng, ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng non trên bầu trời, chỉ biết lắc đầu. Lúc này, sau lưng hắn lại truyền đến tiếng bước chân. Triệu Trinh vừa nghe thấy tiếng bước chân này thì sắc mặt cũng dịu lại, quay đầu, quả nhiên là Hương Hương đang cười tươi rói lặng lẽ tới gần, ôm lấy chân hắn, ngẩng mặt cười híp mắt với hắn. Triệu Trinh ôm bé lên, đi vào trong sân tiếp tục ngẩng mặt ngắm trời đêm. Tiểu Hương Hương ngoẹo đầu nhìn phụ thân mình, đưa tay xoa xoa đôi hàng lông mày đang nhíu chặt của Triệu Trinh. “Phụ hoàng hoàng, lo lắng ạ?” Triệu Trinh cười, gật đầu với khuê nữ nhà mình. “Phụ hoàng hoàng không phải là chuyện rất phiền lòng sao?” Hương Hương nhìn chằm chằm Triệu Trinh, hình như đang đợi cha bé nói xem sao lại phiền lòng. Triệu Trinh thở dài. “Phụ hoàng thật sự muốn đi tìm một trí giả để hỏi người đó xem, ngoại trừ giao chiến ra thì có biện pháp gì khác để hóa giải những oán thù này không.” Vừa nói Triệu Trinh vừa thất thần. “Nếu có Yêu Vương ở đây thì tốt quá!” Hương Hương đương nhiên không hiểu được chuyện này, bé chỉ biết ôm lấy cọ cọ cha bé, cọ cho Triệu Trinh tan cả buồn phiền… hắn quyết định thây kệ, cứ giao cho Triệu Phổ và phủ Khai Phong đi! *** Chuyện bên Triệu Phổ, phủ Khai Phong cộng thêm cả Triệu Trinh tạm thời chưa nhắc tới vội, quay lại chỗ của bọn Triển Chiêu đang phải đêm hôm chạy đến phủ Sở Châu đã. Lúc này, trên trời là sao sáng, dưới đất là thành trấn đang dần say giấc nồng, bốn phía lại cảnh đêm yên tĩnh, chỉ còn có Yêu Yêu đang sải cánh lướt gió bay đi. Yêu Yêu lượn hai vòng trên bầu trời phủ Sở Châu, Bạch Ngọc Đường vừa định tìm chỗ nghỉ chân tạm thì Yêu Yêu lại xoay về hướng xa mà kêu lớn. Triển Chiêu quay đầu lại, Thiên Tôn thì cau mày nhìn về phía hải cảng. Lúc này, trên biển chỉ có một màu đen nhánh, thế nhưng, chính nơi màn đêm gần như tương giao giữa biển vào trời lại xuất hiện mấy đốm lửa lấm tấm, hơn nữa… những đốm lửa này càng lúc càng lớn dần. Thiên Tôn đột nhiên nói. “Không ổn!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn sang… phát hiện những đốm lửa kia đang lướt nhanh về phía hải cảng, đột nhiên biến thành cầu lửa. Mấy tiếng nổ vang lên, hải cảng bị những quả cầu lửa hừng hực đánh trúng. Chỉ trong nháy mắt, xung quanh vang lên tiếng tù và, Triển Chiêu nghe được tiếng thủ vệ ở hải càng hô lớn. “Đóng cửa thành! Có người công thành!” Chỉ trong nháy mắt, phủ Sở Châu đại loạn. Dù sao cũng là quân chính quy, thủ vệ thành cũng là những tướng lĩnh được huấn luyện bài bản nên dù doanh trại có loạn nhưng lại không hoảng, quân binh đều cầm đèn đuốc chạy đến chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Không chỉ có vậy, trong thành cũng có một số nhà dân đốt đèn, hẳn là dân chúng cũng bị đánh thức. “Nhìn bên kia!” Thiên Tôn chỉ về phía xa. Triển Chiêu nhìn thấy phía chân trời xa xa trên biển xuất hiện rất nhiều chiến thuyền đang lướt tới, chiếc thuyền dẫn đầu dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra kích cỡ, Triển Chiêu không khỏi hít sâu. “Thuyền quá lớn!” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó tin. “Không ổn rồi… phải to ít nhất gấp đôi so với chiến hạm mới đóng kia của Triệu Phổ!” Mà lúc này, rất nhiều chiếc thuyền trong số đó cùng bắn cầu lửa tới. Vì khoảng cách rất xa nên chỉ có thể bắn đến cửa cảng biển. Nhưng nếu như những chiếc thuyền đó đến gần thì những quả cầu lửa này nhất định sẽ phóng vào trong thành, đến khi đó thương vong cực kỳ nghiêm trọng. Phòng ốc trong thành chủ yếu được dựng bằng gỗ, bất cứ chỗ nào cũng có thể trở thành mồi lửa, đến lúc đó hỏa hoạn sẽ phong cả thành mất. “Không thể để đám thuyền đó vào sâu hơn nữa!” Thiên Tôn nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. “Triệu Phổ suy đoán đúng, đối phương muốn đánh phủ Sở Châu, chỉ là bọn chúng đánh lén còn nhanh hơn tính toán của ta!” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường gật đầu. “Nhiều chiến thuyền như vậy nếu muốn ngăn cản cũng rất khó khăn… có điều, dù đối phương có thông minh đi nữa thì vẫn có thể lừa gạt hắn.” Triển Chiêu gật đầu. “Ta cũng nghĩ vậy, chỉ cần để bọn chúng nghi ngờ rằng ta đã có chuẩn bị là được.” Thiên Tôn tò mò nhìn hai người. “Vậy phải làm thế nào?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên giữ chặt bả vai Thiên Tôn, cười xấu xa một tiếng. “Cho bọn chúng mở rộng tầm nhìn chút!” Nói xong, Bạch Ngọc Đường vỗ đầu Yêu Yêu một cái… Yêu Yêu cứ thế lao thẳng về phía hải cảng. Vừa đến hải cảng, Triển Chiêu một mình nhảy xuống, rơi xuống bên cạnh hai vị tướng lĩnh có gương mặt giống nhau như đúc đang chỉ huy quân sĩ thủ vệ hai bên thành. Hai người giật mình kinh hãi, Triển Chiêu đã đưa tay lấy ra một miếng lệnh bài Cửu long cho bọn họ xem. Hai người này chính là huynh đệ họ Trần, tướng trấn thủ thành Sở Châu này, vừa thấy lệnh bài họ lập tức vui mừng: “Vương gia phái ngươi tới sao?” Triển Chiêu gật đầu, sau đó nói. “Tất cả tắt hết đèn! Ngừng chiêng trống lại!” Hai người lập tức hạ lệnh. Ngay lập tức tiếng huyên náo ngoài bến cảnh đều yên tĩnh lại, không một tiếng động vang lên. Nhưng điều kỳ quái nhất vẫn là những quả cầu lửa mà đối phương bắn tới tự nhiên lại bị dập tắp giữa trời, sau khi rơi xuống có một binh lính nhìn thấy cả quả cầu lửa đột nhiên biến thành màu trắng toát, vừa tiến tới nhìn kỹ – Này được! Biến thành băng rồi còn đâu! Yêu Yêu chở theo Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường bay sát mặt biển, tiến thẳng về phía đội thuyền kia. Mà những quả cầu lửa ở giữa không trung liên tục bị biến thành cầu băng. Những binh lính trấn thủ cửa thành đều trợn mắt há miệng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường lại đang cầm lấy tay áo Thiên Tôn, nội lực của Thiên Tôn truyền đến người vô hình đang tung hoành giữa không trung kia, chính là Giao Giao. Giao Giao đột nhiên xuất hiện đã dùng nội lực chí hàn của Thiên Tôn quét qua những quả cầu lửa kia… đến khi rơi xuống đã biến thành cầu băng rồi. Mà lúc này, đội thuyền đối diện cũng đã ngừng lại, ngừng bắn cầu lửa. Có lẽ là bọn chúng đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên mới cẩn thận dừng lại quan sát. Ngũ Túc kia có phải là tên ngốc hay không, mọi người cũng không cần bận tâm. Có điều, nếu là Mạch đại nhân “trăm trận trăm thắng” thì hẳn là sẽ biết rõ đối thủ của mình là ai… đối đầu với Triệu Phổ, dù có chút lòng phòng bị cũng là chuyện bình thường. Triển Chiêu cười một tiếng, thầm nghĩ ngươi đa nghi như vậy là tốt rồi! Sau đó, y hỏi hai huynh đệ họ Trần: “Có chiến thuyền không?” “Có, nhưng không nhiều lắm!” Hai huynh đệ bất đắc dĩ. “Mấy chiếc là đủ rồi!” Triển Chiêu khẽ mỉm cười. “Có thể biến ra rất nhiều!” ***