Triệu Trinh đột nhiên để lại một đầu mối như thế, rồi trở về cung.
Trong Long Đồ án cũng không có ghi chép của vụ án lớn như vậy, các loại tư liệu lịch sử cũng không có, nhưng mà hai mươi hai năm trước cũng không phải quá xa, những người phụ trách điều tra năm đó hẳn là đều còn khoẻ mạnh.
Triển Chiêu và mọi người về Khai Phong phủ, hỏi Bao đại nhân trước.
Bao đại nhân suy nghĩ một chút, trả lời, “Hai mươi hai năm trước... Ta khi đó cũng là Khai Phong Phủ doãn, hơn nữa cống kim mất trộm hẳn sẽ không thông báo nha môn, việc này có liên quan đến quân đội.”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Lẽ nào phải hỏi lão tướng trong quân?”
Bao đại nhân lắc đầu, “Hẳn là chuyện liên quan đến Hoàng thành quân... Không bằng các ngươi tìm Bàng Cát hỏi thăm a.”
Bàng Dục hiếu kỳ, “Lại hỏi cha ta?”
“Thái sư trước đây là người của Hoàng thành quân, quen biết lại rộng, Hoàng thành quân có xảy ra chuyện gì nhất định sẽ có người nói cho hắn.” Bao đại nhân nói, “Đừng hỏi thăm khắp nơi làm gì, cứ trực tiếp hỏi hắn, hắn không chừng có thể chỉ các ngươi biết nên đi hỏi ai.”
Tất cả mọi người híp mắt —— Thái sư quả nhiên không phải hạng người hời hợt.
Nói đến cũng khéo, mọi người đang chuẩn bị đến Thái sư phủ, bên ngoài thủ vệ báo lại, nói là Bàng Thái sư và Bát Vương gia đến.
Bao đại nhân ngẩn người, lập tức cho mời, lại tò mò không rõ hai vị này vì sao lại tìm tới cửa.
Một hồi, Thái sư và Bát Vương gia mặc thường phục chậm rãi đi đến.
Mọi người thấy hai người họ, đều không nói gì.
Thái sư vẫn mập như vậy, cầm trong tay hai quả hạch đào xoay a xoay,Bát Vương gia thì phe phẩy cây quạt nhỏ,so với mọi người đang vội vàng tra án thìhai người này vừa nhìn đã biết là nhàn quá nên hốt hoảng đi tìm việc vui.
Quả nhiên, Thái sư vào cửa liền hỏi, “Lão Bao a! Tứ viện tỷ thí còn so nữa không? Hôm nay Hoàng thượng tự mình đi xem tiền chiến còn gì?”
“Bản vương mới từ trong cung ra, Hoàng thượng có vẻ rất thoả mãn.” Bát Vương gia cũng hiếu kỳ, “Mấy quân kỳ kia đâu? Lấy ta xem nào!”
Mọi người nghĩ bụng, Bát Vương gia chắc chắn chưa biết chuyện Triệu Trinh suýt nữa bị đâm, nếu không hắn chẳng thể cười nổi.
Bát vương còn giúp Triệu Trinh truyền lời, nói là có việc muốn Bao đại nhân tiến cung một chuyến, Đại nhân liền mang người đi trước, lưu lại mọi người chiêu đãi hai vị này.
Triệu Phổ ra hiệu bằng mắt với mọi người, ý là —— nghìn vạn lần đừng đểBát Vương gia biết Hoàng thượng bị tập kích, nếu không hắn lại ngủ không yên.
Trong lòng mọi người đều biết.
Bàng Dục chạy lại kéo tay cha hắn, “Cha người tới vừa lúc! Hỏi ngươi chuyện này!”
Bng Cát sờ sờ chòm râu, nói, “Ta nói này Dục nhi a!”
Bàng Dục chớp chớp mắt.
“Tứ viện tỷ thí lần này, có phần của ngươi không a?”
Thái sư nói ra khỏi miệng, tiểu Hầu gia lập tức bày vẻ mặt ghét bỏ, ý là —— nhi tử ngươi vừa thoát khỏi tầng lớp ngu ngốc, ngươi liền xem là đại tài tử a? Sao có thể!!!
Thái Học viện chúng học sinh đều nhìn có chút hả hê nhìn hắn, Bao Duyên đề nghị, “Không bằng để hắn tham gia võ thí a.”
Tiểu Hầu gia khóe miệng giật giật.
Thái sư nhìn nhi tử nhà mình, lại nhìn mọi người, ngón tay điểm điểm, “Lại nói tiếp, các ngươi cũng quá thành thật, người ta chiếm tiện nghi nhiều như thế,sao các ngươi không nghĩ đến chuyện phản kích a phản kích? Phải tiên phát chế nhân nha! Đối nhân xử thế không thể quá mức thật thà, đối phương gian thì các người càng phải gian hơn a...”
Thái sư vừa mới dứt lời, liền cảm giác vạt áo bị người túm... Cúi đầu vừa nhìn, Tiểu Tứ Tử đang ngửa mặt kéo vạt áo hắn.
“U.” Thái sư vội vàng vung tay hất bảo bối nhi tử ra, ngồi xổm xuống ôm Tiểu Tứ Tử, “Ta đang nghĩ sao vào cửa mà không thấy ngươi a, chạy đi đâu thế?”
Tiểu Tứ Tử vừa rồi tới mã tràng thăm Tiểu Mã, mới trở lại sân thì nghe được lời Thái sư nói.
Vì vậy, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Thái sư, nghiêm túc nói, “Tiểu Bàn tử, ngươi cókiến nghịgì không?”
Thái sư nhướn mi, “Cái này sao...”
Tiểu Tứ Tử lập tức làm nũng, “Nói cho ta biết đi! Tiểu bàn tử thông minh nhất!”
Thái sư sướng đến mức ngửa mặt lên trời cười dài...
Mọi người bất đắc dĩ nhìn Thái sư, cổ đã ngẩng lên rồi mà vẫn có ngấn kìa.
Ân Hầu và Thiên Tôn cũng xáp lại nghe kiến nghị của bàng Thái sư, ai mà không biết hắn nhiều mưu ma chước quỷ.
Thái sư còn chưa kịp mở miệng, Công Tôn đi tới, ôm Tiểu Tứ Tử nhét vào tay Ân Hầu và Thiên Tôn, ý là —— xếp hàng đi, hỏi vụ án trước, xong rồi hắn sẽ thuộc về các ngươi!
Thái sư và bát Vương gia ngồi xuống bàn, mọi người cũng đồng loạt ngồi xuống, uống trà, hỏi thăm vụ án mất trộm cống kim hơn hai mươi năm trước.
“Nga!” Thái sư sờ sờ chòm râu, “Cái này lão phu có biết.”
Bát Vương gia cũng gật đầu, “Bị mất mười vạn lượng vàng, khi đó sự tình không thể truyền ra ngoài nên đa số mọi người đều không biết, bản vương cũng chỉ mới biết gần đây thôi!”
Thái sư cũng gật đầu, “Đúng vậy!”
“Vì sao tự dưng lại đưa nhiều cống kim vào cung như vậy?” Triển Chiêu tò mò, “Hơn nữa cống kim đều có quân đội áp giải, người nào bản lĩnh như thếcó thể cướp đi?”
“Số vàng mất trộm đúng là khoảng mười vạn lượng.” Thái sư nhìn trái nhìn phải thái không có người ngoài mới hạ giọng nói, “Nhưng vàng đó không phải thuế kim, cũng không phải địa phương nào tiến cống, chỉ là sợ tin tức vạn nhất bị lộ ra sẽ dẫn đến phiền toán lớn nên mới gọi nó là cống kim.”
Tất cả mọi người nhíu mày.
Triệu Phổ tò mò, “Không phải thuế kim không phải cống kim, sao tự nhiên có mười vạn lượng vàng nhiều như vậy? Là tiền gì?”
Bát Vương gia cười, “Là hắc kim!”
Tất cả mọi người kinh ngạc —— hắc kim? Chính là vàng có được theo con đường bất chính, không thể để ai biết?
“Chuyện này nhắc đến thì dài!” Thái sư nói, “Hơn hai mươi năm trước, khi đó biên quan còn không yên ổn, Tiên hoàngmuốn ngầm trích một phần quân phí, bí mật bồi dưỡng một đạo nhân mã, kỳ thực đó chính là khởi đầu của Triệu gia quân.”
Triệu Phổ gật đầu, hắn mười sáu tuổi thì lĩnh đại binh xuất chinh, lúc đó kỳ thật cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ lại có nhiều binh mã như vậy... Kỳ thực quan trọng nhất không phải người, mà là ngựa ngựa, binh khí và khôi giáp, tất cả đều là thứ tốt! Nếu không hắn có lợi hại nữa cũng không thể nào thắng trận một cách đơn giản được. Hơn nữa Tiên hoàngkhôn khéo ở chỗ làm đến mức vô thanh vô tức, quân địch cũng không ngờ Đại Tống lại ẩn giấu nhiều binh mã như vậy.
“Khi đó, các tỉnh các bộkhông biết có bao nhiêu mật thám!” Bát vương cười cười, “Tiên hoàngrất sầu muộn a, không biết phải làm sao mới có được nhiều tiền như vậy? Lại còn không tra ra được lai lịch.”
Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có trắc trở.
“Trùng hợp như thế, lúc đó Phủ doãnHàng Châu phủ đưa tới một phần tấu biểu bí mật.” Bát vương nói, “Nói là vùng Tô Hàng giàu có và đông đúc, có xuất hiện một thế lực phiến tử vô cùng khổng lồ!”
“Phiến tử?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Những người này hẳn đều là người giang hồ, có thể là một môn phái nào đó, đại thể đều lừa đảo ở mấy nơi đông người như chùa miếu, đổ phường, chẩn đường các loại. Phương thức cũng không khác nhau mấy, giả bộ làm lang trung, thầy tướng số, hòa thượng... Quy mô nhỏ lẻ hay đình đám đều có, lừa được rất nhiều người.”
Thái sư nói, “Việc nàya, vốn dĩ vẫn chưa phát hiện được, thế nhưng sau đó người bị lừa gạt quá nhiều! Các ngươi ngẫm lại, vốn dĩ mọi năm nha môn chỉ nhậm được tầm một trăm án lừa đảo, bỗng có năm đột nhiên biến thành năm trăm hơn, không phải rất kỳ quái sao?”
Triển Chiêu gật đầu, “Đích xác, hơn nữa nếu như báo quan khoảng năm trăm thì thực tế phải là cả một nghìn, rất nhiều người bị lừa cũng không biết, hoặc là sợ phiền phức nên không báo quan.”
Thái sư gật đầu a gật đầu, “Phủ doãn Hàng Châu là một người sáng suốt.” Nói rồi, hỏi Lâm Tiêu, “Ngươi là người Hàng Châuhẳn là biết, chính là Bùi tri phủ.”
Lâm Tiêu tựa hồ có chút ấn tượng, “Hình như trước khi ta sinh ra đã từ nhậm? Ta có ngheTrần phu tử nhắc qua.”
Thái sư gật đầu, “Hắn tra xong vụ án đó thì từ nhậm! Tình hình gần đây làm sao lão phu cũng không rõ ràng lắm.”
“Hoàng thượng lệnhPhủ doãn Hàng Châu bí mật bắt đám phiến tử đó, vậy mười vạn lượng vàng, chính là tiền tài mà bọn chúng lừa được?” Triển Chiêu hỏi.
Thái sư khẽ lắc lắc ngón tay, “Không phải mười vạn lượng, tổng cộng là hai mươi vạn lượng hoàng kim!”
Tất cả mọi người kinh hãi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nhiều như vậy?”
Triển Chiêu nhịn cười nhìn hắn —— ngươi dĩ nhiên cũng có ngày cảm thán người ta nhiều tiền!
Công Tôn tính a tính, “Vậy thì phải lừa bao nhiêu là người? Đám người đó là lừa đảo rất lâu rồi đi?”
“Cái này chính là vấn đề.” Bát Vương gia lắc đầu, “Năm đóPhủ doãnHàng Châu tốn rất nhiều thời gian mới bắt được toàn bộ đám người đó, tới hang ổ của chúng xem thì không ngờ lại tìm được nhiều vàng như vậy, Phủ doãnHàng Châu phân hai nhóm đưa về cung cho Hoàng thượng, không ngờ trên đường đi, một nhóm thì bị cướp đi, chỉ có nhóm còn lại bình an tới nơi.”
Tất cả mọi người nhíu mày —— thì ra là thế a.
“Hoàng thượng không để lộ ra chuyện cống kim bị cướp, rồi lặng lẽ dùng phần còn lại làm quân phí sao?” Triển Chiêu hỏi, “Không bồi thường cho những người bị lừa?”
Bát Vương gia lắc đầu, ”Cái này thì không cần lo lắng, Hoàng thượng cótrích ra một phần, trên danh nghĩa phòng ngừa vỡ đê để đưa về địa phương, sau đó thì do Phủ doãn Hàng Châu an bài, đưa cho những người bị lừa làm bồi thường.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiên hoàngcũng không phải thiếu tiền làm quân phí, mà là cần một khoản tiền không thểtra ra lai lịch, để không ai ngờ đang có một khoản tiền lớn dùng để bí mật gom góp quân bị, đề phòng đám mật thám biết được rồi truyền sang Liêu và Tây Hạ.
“Phủ doãn Hàng Châu công lao đợt đó rất lớn.” Triệu Phổ có chút tò mò, “Vì sao không thăng chức? Với năng lực làm việc của hắn, lúc này có khi đã lên đến tể tướng.”
“Tiên hoàng năm đó đúng là muốn đề bạt hắn, thế nhưng tuổi còn chưa cao đã từ nhậm.” Thái sư nói, “Tiên hoàng cũng thấy đáng tiếc.”
Tất cả mọi người nghi hoặc —— có liên quan gì đến những chuyện lặt vặt xảy ra lúc đó không nhỉ?
“Cướp vàng là ai?” Công Tôn hiếu kỳ, “Dư đảng của đám lừa đảo kia?”
“Lúc đó cũng đoán như thế, nhưng sau đó đám người đó hoàn toàn mai danh ẩn tích.” Thái sư lắc đầu, “Ban đầu đúng là có khẩn trương một trận, nhưng sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra, nên cũng không giải quyết được gì.”
“Mười vạn lượng hoàng kim muốn bí mật vận chuyển từphủ Hàng Châu đến Khai Phong cũng không dễ dàng.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Đi thủy lộ đúng không?”
“Đúng vậy!” Thái sư gật đầu, “Đám cướp đó thông qua cướp thuyền thì cướp luôn được số vàng. Cả người đi theo thuyền cũng biến mất vô tung!”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy hắn cau mày, thì hỏi, “Nghĩ ra gì rồi đúng không?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Chở mười vạn lượng vàng cần đội thuyền do thuyền lớn hợp thành, hoặc là quan thuyền hoặc là thương thuyền, nói chung bên trên khẳng định sẽ có quan binh. Phủ Hàng Châu đến Khai Phong là nội hải, không phải ngoại hải, muốn một đội thuyền lớn như thế biến mất không phải dễ? Trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Tất cả mọi người hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người, “Trừ phi có bang phái lớn có ụ tàu hiệp trợ!”
Mọi người đây đó nhìn nhau.
“Ý của ngươi là...” Triệu Phổ hỏi, “Đưa những thuyền đó vào ụ tàu giấu đi?”
“Người trên thuyền có thể giết chết, vàng có thể cướp đi, thế nhưng thuyền lớn như vậy phải xử lý như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có thể bỏ vào ụ tàu, cải tạo một chút, chờ mọi chuyện qua đi thì quang minh chính đại lấy ra dùng, hoặc đem bán đi, thần không biết quỷ không hay.”
“Không chừng thuyền đó bây giờ vẫn còn đang dùng.” Triển Chiêu nói.
“Hẳn là còn đang dùng, cũng rất có thể đã báo hỏng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Triển Chiêu vỗ tay một cái, “Hỏi Phong lão gia tử!”
Mọi người gật đầu —— chính là Phong Truyền Phong không gì không biết đó sao?
Cửu Nương hỗ trợ chạy đi tìm người, sáng sớm hôm sau, Yêu Yêu chở theo Cửu Nương và Phong Truyền Phong trở về.
Phong Truyền Phong từ trên lưng Yêu Yêu nhảy xuống, vỗ lưng Yêu Yêu tán thán, “Bảo bối này rất tiện cho những người đi đứng không tiện lại biết quá nhiều bí mật như ta a!”
Mọi người cũng đã lâu chưa thấy vị giang hồ vạn sự bao này, để hắn ngồi nghỉ một hồi, rồi hỏi thăm hắn chuyện buôn bán thuyền năm đó.
Phong Truyền Phong không hổ là vạn sự bao, lập tức đáp, “Hai mươi năm trước đúng là ở Dũng Châu phủ, có một nhà phú hộ bán ra vài chiến thuyền thuyền, nghe nói chất lượng vô cùng tốt, có người tinh đời vừa nhìn liền biết đó là quan thuyền cải tạo, liền lập tức mua để làm hải vận.”
“Dũng Châu phủ?” Triển Chiêu nhíu mày, “Phú hộ nào thế?”
“Ngạn gia.” Phong Truyền Phong suy nghĩ một chút, “Ân... Hẳn làNgạn gia.”
Mọi người nghe đến đó, đều ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ngạn gia? Ngạn lão đại bán gạo?”
“Đúng vậy.” Phong Truyền Phong gật đầu.
Mọi người đều nhăn mày.
“Ngạn lão đại!” Triệu Lan cũng nghĩ tới, “Ai nha, Kim gia tiểu thiếu gia năm đó không phải đính hôn với Ngạn gia tam tiểu thư sao?”
“Ngạn lão đại và Kim lão gia tử là bằng hữu.” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Kim gia làm buôn bán vàng, phía sau núi cất giấu một pho tượng Phật vàng lớn như vậy, dưới tầng hầm trong nhà còn cất giấu nhiều vàng giả như vậy. Mà Ngạn lão đại lại có liên quan tới vụ án mất trộm vàng năm đó... Có khi nào những chuyện ma quái xảy ra cơ bản đều là hắc ăn hắc?”
“Vậy bức tượng phật kia có đủ mười vạn lượng hoàng kim không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
Bạch Ngọc Đường và Bàng Dục đều suy nghĩ một chút, Thái sư gật đầu, “Ân, cũng chừng đó... Không tính đến những khoảng rỗng ở bên trong thì vừa đủ.”
Tất cả mọi người nhìn Thái sư —— dĩ nhiên còn nhanh hơn Ngũ gia!
Bàng Dục nhìn trời, phàm là vàng bạc chỉ cần cha hắn sờ tay qua là biết giá trị bao nhiêu! Ngay cả một xấp ngân phiếu cũng không cần đếm, chỉ sờ một chút là biết có bao nhiêu tờ.
Mọi người yên lặng gật đầu —— tham quan a...
Thái sư vội lắc đầu, “Ai nha! Dạo này đỡ rồi mà!”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Dũng Châuphủ cũng không xa, không bằng đi dạo thử?”
Triển Chiêu vừa dứt lời, một đám người nhấc tay, ý là —— cũng muốn cùng đi!
Triển Chiêu bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn Thiên Tôn cùng một nhóm lão thái thái Ma Cung —— chẳng khác nào dắt díu cả nhà đi làm việc...
Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi Thái sư, “Thái sư, ngươi nói Phủ doãnHàng Châu họ Bùi? Hắn có ái nữ hay huynh đệ tỷ muội gì không a?”
Thái sư sờ sờ cằm, nói, “Cái này thì không rõ lắm.”
Triển Chiêu gật đầu, có chút suy nghĩ.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Thế nào?”
“Ân... Còn nhớ Bùi Cầm đã chết kia không?” Triển Chiêu hỏi.
Mọi người gật đầu, Bùi Cầm cũng họ Bùi, hơn nữa nàng lai lịch bất minh, hai người rốt cuộc có quan hệ gì hay không a?
Triệu Phổ phái Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đến phủ Hàng Châu hảo hảo hỏi thăm một chút, xem vị Bùi tri phủ trước kia hiện tại đang ở nơi nào.
Mọi người đang chuẩn bị bước hành động tiếp theo thì Qua Thanh tới.
Qua Thanh là tới đón Triệu Lan, Triệu Trinh nói, nếu như Triệu Lan không chịu trở về thì cứ ở lại Khai Phong phủ một hồi cũng được, mà thật ra Qua Thanh muốn ở lại Khai Phong phủ chơi hơn.
Tiểu Qua Thanh thấy Bàng Dục và Bao Duyên bọn họ đang thương lượng xem lát đi đâu ăn thì hỏi, “Các ngươi đúng là một chút cũng không khẩn trương a?”
Tất cả mọi người sửng sốt, “Khẩn trương cái gì?”
Qua Thanh chớp chớp mắt, “Học sinh mấythư viện kia đều luyện công rồi, nói là lần này tỷ thí thiên tái nan phùng, cho dù thi vănkhông thắng được, thi võ cũng phải nhân cơ hội này đánh cho học sinh Thái Học viện một trận.”
Mọi người há hốc miệng.
Tiểu Hầu gia ôm bụng, “Ai nha, đau bụng quá! Lúc tỷ thí ta phải nghỉ bệnh mất rồi...”
Vừa định chuồn thì bị Bao Duyên bắt được, “Trốn không thoát đâu, mau ngẫm đối sách!”
“Thực sự không được.” Bạch Ngọc Đường túm lấy Thiên Tôn đang hoan hoan hỉ hỉ chuẩn bị xuất môn, đẩy đến trước mặt nhóm học sinh Thái Học viện, “Để võ thánh chỉ các ngươi truyền thế tuyệt học!”
Thiên Tôn há to miệng.
Thái Học viện nhất chúng học sinh con mắt đều sáng, “Thực sự sao?”
“Ách...” Thiên Tôn lui về phía sau một bước, thuận tay túm lấy Ân Hầu đang chuẩn bị bỏ đi.
Ân Hầu còn muốn chạy, Thiên Tôn lại không tha, cuối cùng hai người nhìn nhau, nghĩ không bằng cùng nhau chuồn cho rồi... Thế nhưng cò chưa kịp đi, hai bên vạt áo đã bị Tiểu Tứ Tử túm.
Tiểu Tứ Tử nhìn hai người, nói, “Ân... Tứ viện tỷ thí tương đối trọng yếu, chúng ta lần sau rồi đến Dũng Châu phủ chơi, ngày mai phải bắt đầu dạy võ cho Thái Học viện!”
Thiên Tôn và Ân Hầu hít sâu —— không phải chứ...
Thuần Hoa vừa thấy tình huống không ổn, cũng muốn chuồn, bị Âu Dương Thiếu Chinh túm cổ áo như xách con gà con trở về, chỉ chỉ Trâu Lương, Long Kiều Quảng, Triệu Phổ còn có chính hắn, ý là, “Trong mấy cữu cữu cho ngươi tự chọn một người, tự mình dạy ngươi.”
Thuần Hoa sầu mi khổ kiểm, cuối cùng nhìn Trâu Lương.
Trâu Lương cười cười, đi qua, cướp lại hắn từ trong tay Âu Dương Thiếu Chinh, “Rất tốt, đi thôi.”
Thuần Hoa hết hồn, “Đi đâu ạ?”
“Học công phu chú ý thực dụng, tìm mấy tên lưu manh luyện tập.” Trâu Lương nói xong, Thuần Hoa vẻ mặt cầu xin ôm lấy chân cữu cữu hắn, “Ta không muốn a... Ta là người đọc sách mà!”
Hỏa Kỳ Lân khóe miệng giật giật —— thật là có tiền đồ!
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đi tới xách Thuần Hoa lên, trừng mọi người, thuận tiện một cước đạp Tiểu Lương Tử tới trước mắt chúng học sinh Thái Học viện, “Sát kê dùng ngưu đao, để Tiểu Lương Tử dạy chút kiến thức cơ bản trước đã!”
Chúng học sinh khổ bức nhìn Tiểu Lương Tử.
Tiêu Lương ôm cánh tay quan sát mấy thư sinh này một chút, phồng má, “Nhược kê!”
Kết quả, Thiên Tôn và Ân Hầu không được đi, phải lưu lại dạy võ công, mà một nhóm lão thái thái Ma Cung được Bàng Dục giới thiệu mấy cửa hàng xong cũng không đi nữa, Tiểu Tứ Tử không đi đồng nghĩa với Công Tôn và Triệu Phổ cũng không đi, cuối cùng... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Phong Truyền Phong, Ngô Nhất Hoạ nhàn rỗi, và Hữu Tướng quân Long Kiều Quảng bịHồng Cửu nương một cước đạp đi, mỹ danh là “Giúp thần tượng bưng trà ngao dược làm trâu làm ngựa”, năm người cùng đi về Dũng Châu phủ, điều tra về con người thần bí kia, Ngạn lão đại.