Mục lục
Long Đồ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi giúp mọi người đại khai nhãn giới một trận, cũng trực tiếp đuổi đám người gây rối đi luôn.

Triệu Phổ nghiêm túc hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Hai vị bá mẫu có ý định muốn nhập ngũ không?”

Khiến hai người này đồng loạt cấm ngữ luôn.

Mọi người ai cũng lấy làm kỳ lạ, lần đầu tiên thấy có cách đánh như vậy.

Một chiêu ‘Tứ Phương Sở Ca’ này, tinh túy nằm ở chỗ Ân Lan Từ phóng nội lực ra ngoài kết hợp với hàn băng chân khí của Lục Tuyết Nhi, nói cách khác, chỉ cần có được hai loại bản lĩnh này là có thể tạo ra chiêu này. Mà nói cách khác nữa, chính là Ân Hậu cùng Thiên Tôn nếu như có thể hợp tác với nhau thì còn tạo ra uy lực đến thế nào a? Cùng đạo lý, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có thể thử một chút.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Triển Chiêu có thể sử dụng nội lực như vậy, hàn băng chân khí của Bạch Ngọc Đường cũng đã đạt tới cảnh giới nhất định, vì vậy ….. có thể làm được a!

Hai người lúc này đã nghĩ, nếu có cơ hội thì nên thử chút đi, có lẽ chơi sẽ khá vui đây.

Sắc trời cũng không còn sớm nữa, mặc dù Hồng Anh Trại thực sự mang đến cho người ta cảm giác như lọt vào một thế giới hoàn toàn mới lạ, nhưng mà mọi người cũng không phải đi chơi, có cả đống chuyện cần giải quyết a, chỉ cần nhắc đến một núi Phạm Quỳnh hoa ở ngoại ô Hứa quận kia cũng đủ khiến mọi người phải nhức đầu rồi.

Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử hợp lực áp giải Công Tôn còn muốn thức cả đêm nghiên cứu hoa Phạm Quỳnh về phòng, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, dù sao thì người của Ma cung cũng phải đến ngày mai mới tới, hôm nay cứ ngủ cho ngon đi đã.

Rất nhanh, đêm đã khuya dần.

Triển Chiêu tắm xong, lau khô tóc trở về phòng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Kiến trúc của Hồng Anh Trại vô cùng tinh xảo, mở cửa sổ ra là thấy được thác nước, đầm nước cùng sơn cốc xa xa.

“Chưa ngủ à?” Triển Chiêu tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đặt một tay lên đầu vai hắn.

Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn hắn một chút, nói: “Mặc dù đã đuổi Tiếu Trường Khanh đi rồi, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là trị ngọn, vẫn chưa triệt được tận gốc.”

Triển Chiêu thở dài một cái: “Ai…. Ngươi có cảm thấy mấy lão nhân này đúng là chẳng hiểu nổi không?”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, cười, còn không phải vậy sao.

“Tứ Thánh Tây Hải cũng coi như là võ lâm chí tôn, nhưng mà dù có thêm bốn lần bọn họ nữa cũng đánh không lại ngoại công, việc gì lại khổ sở dây dưa như vậy a?” Triển Chiêu khoanh tay: “Ta nghĩ không ra, người ta đã sống đến hơn một trăm tuổi hẳn là cũng nên biết chút đạo lý đi? Những chuyện tình cảm thế này cần phải xuất phát từ cả hai bên mới được, lúc Thánh nữ Tây Hải mất, hẳn là ngoại công ta cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không thích vẫn là không thích, không thể chỉ vì đối phương đối tốt với ngươi là ngươi phải cưới người ta về nhà đi, đạo lý dễ hiểu như vậy mà cũng không hiểu, còn gây ra nháo loạn như thế nữa!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng sờ cổ Triển Chiêu, tỏ ý an ủi.

“Không biết có phải là ta gây phiền phức cho ngoại công không nữa.” Triển Chiêu buồn bực: “Vốn dĩ mọi người đang sống ở Ma cung rất tốt, cũng không thấy có cừu nhân nào đến tìm. Nhưng mà ngay sau khi biết thân phận của ta cùng nương, bọn họ lại tìm đến báo thù! Theo lý mà nói, nương ta cũng rất được người ta yêu mến a!”

Triển Chiêu càng nói càng cảm thấy không đáng: “Chỉ nói đến chuyện nương ta đã làm bao nhiêu việc tốt a, chẳng lẽ như vậy cũng không thể xóa bỏ chút thù cũ hay sao? Thật chẳng nói lý lẽ chút nào!”

Thực sự Bạch Ngọc Đường cũng hiếm khi thấy được Triển Chiêu giận dữ như vậy, có lẽ chuyện lần này có liên quan đến ngoại công cùng nương hắn cho nên hắn mới nhịn không được đi.

“Có lẽ, vấn đề thực sự là ở ngươi cùng nương ngươi đi.” Bạch Ngọc Đường đưa trà sâm ban nãy Hỉ Nhi mới bưng tới cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu bưng chén trà mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu như ngươi cùng nương ngươi đều là Đại ma đầu, vậy thì còn may. Ai bảo hai người đều không phải là Ma đầu, còn là những Đại hiệp lớn cỡ vậy?”

Triển Chiêu liếc xéo Bạch Ngọc Đường, ý là —— Không hiểu!

“Đối với đám người đó mà nói, danh tiếng của Ân Hậu không tốt bọn họ mới yên tâm, hắn vô tử vô tôn hoặc là tử tôn đều là hỗn tạp bọn họ mới hài lòng.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ phất tay: “Nhưng mà qua một trăm năm rồi, bọn họ mới biết được thì ra Ân Hậu lại có cuộc sống mỹ mãn như vậy, còn thú thê sinh nhi nữ, lại còn có được một ngoại tôn có tiền đồ như ngươi …. Sao bọn họ không tức bể phổi cho được?”

Triển Chiêu mở to mắt nhìn, cau mày: “Rảnh rỗi vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười một tiếng: “Bình thường thì những người sống không tốt lắm sẽ đi gây phiền toái cho người khác, mà những người sống rất tốt không muốn gây phiền toái cho người khác thì lại bị người khác tới gây phiền toái a!”

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường vòng qua vòng lại liền cảm thấy có chút choáng váng, ngẩng mặt lên nhìn trăng một cái, vươn vai: “Mặc kệ, đi ngủ đã!”

Bạch Ngọc Đường vẫn dựa vào cửa sổ ngắm trăng như cũ.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bất động, liền có chút buồn bực, sờ cằm một cái, lập tức nở nụ cười xấu xa: “Nga! Chẳng lẽ Ngũ gia sợ ngủ rồi sẽ nằm mơ tiếp đi?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một chút, có chút bất đắc dĩ vì bị chọc trúng tâm sự rồi.

Bạch Ngọc Đường đúng là không muốn ngủ, nói thế nào đây …. Trước khi còn chưa biết ngủ sẽ lại mơ thấy gì. Mà điểm quan trọng chính là, ở trong mộng mình lại hoàn toàn không tự không chế được, đối với Ngũ gia rất soi mói mà nói, điều này không thể chấp nhận được.

Triển Chiêu vuốt cái lưng lông mao mềm mại của Tiểu Ngũ đang nằm cạnh mép giường mà cọ hắn, khuyên Bạch Ngọc Đường: “Ngủ đi! Cho dù không ngủ cũng có thể nằm mơ lúc nào không hay, chi bằng cứ ngủ, có thể mơ thấy Tà Vũ cũng là chuyện tốt, tiện thể hỏi hắn xem đống đầu lâu vàng kia giấu ở đâu rồi!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đang định đóng cửa sổ lại thì trong đầu lại đột nhiên lóe lên gì đó —— Câu nói “Không ngủ cũng có thể nằm mơ lúc nào không hay” kia của Triển Chiêu, hình như chạm trúng điểm nào đó ….

Bạch Ngọc Đường tựa vào bên cửa sổ ngẩn người.

Đầu tiên, hắn chắc chắn lúc đó mình không hề ngủ! Cũng không phải si ngốc đến độ có ngủ hay không cũng không phân biệt được.

Tiếp đó, mình, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử với Bàng Dục nằm mơ, mà Triển Chiêu, Triệu Phổ cùng đi lại không có nằm mơ, như vậy vấn đề không phải là ở bản thân mình mà là tại một điểm mấu chốt nào đó! Mình cùng Công Tôn là vô thức nằm mơ, còn Tiểu Tứ Tử cùng Bàng Dục lại ngủ mới nằm mơ …. Như vậy, nhất định là bốn người bọn họ phải cùng trải qua một thời điểm nào đó, rốt cuộc là cái gì đây?

Triển Chiêu chống cằm nhìn Bạch Ngọc Đường đang tựa vào cửa sổ ngẩn người, lại than thở thêm một lần nữa ——- Chuột nhìn thật đẹp a! Chỉ nhìn mặt thôi cũng biết trắng thế nào rồi a! Lại nghĩ tới cái cảnh buổi chiều mò người ta từ trong dục dũng ra, Triển hộ vệ liền chống má, ai nha, phi lễ chớ thị a …. Nhưng mà nhìn thấy rồi cũng đâu còn cách nào nữa nha, chậc chậc.

Mà cũng tương tự như vậy, lúc này còn có một người nữa đang chống cằm ngẩn người, chính là Công Tôn.

Lúc này trong phòng Công Tôn, Tiểu Tứ Tử đã ôm chăn ngủ rồi, Công Tôn nằm cạnh bé, hai tay chống cằm nhìn khuôn mặt hồng hào của Tiểu Tứ Tử mà ngây ngốc ——– Theo lý mà nói thì dược tính của Phạm Quỳnh hoa là rất thấp, nhất định phải ngủ mới có thể nằm mơ. Nhưng mà Phạm Quỳnh hoa cũng không phải là mê dược nha! Tại sao mình lại vô thức trúng chiêu được? Lại không hề có cảm giác của mê dược, thật sự gặp quỷ sao!

Công Tôn thở dài, đưa tay xoa cái bụng của Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử hình như ngủ cũng không ngon lắm, động đậy mấy cái sau đó cười thật tươi mà ôm hắn cọ.

Công Tôn cười hỏi: ‘Tỉnh hay mơ đó?”

Tiểu Tứ Tử ti hí một mắt, nói: “Tỉnh nha!”

Công Tôn lại chọc chọc bụng bé, Tiểu Tứ Tử cười khanh khách mà lăn qua lăn lại.

“Phụ thân, con khát.” Tiểu Tứ Tử nháo loạn một lúc liền nói với Công Tôn muốn uống nước.

Công Tôn bò dậy rót nước cho bé.

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng: “Là hoa trà sao?”

Công Tôn khó hiểu: “Con thích uống trà hoa?”

“Không uống trà hoa!” Tiểu Tứ Tử nhận lấy chén nước trắng Công Tôn đưa tới, uống ừng ực xong rồi nói: “Không uống trà hoa! Uống rồi ngủ không dậy nổi.”

Công Tôn hơi sững sờ, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.

Sau đó, Công Tôn đột nhiên vỗ chăn một cái: “A!” lên một tiếng.

Tiểu Tứ Tử bị hắn làm sợ hết hồn, đồng thời, hai ảnh vệ từ trên nóc nhà té xuống, xông đến hỏi: “Tiên sinh sao vậy?”

Công Tôn dở khóc dở cười, mấy ảnh vệ của Triệu Phổ lại rất lo lắng.

“Không có, chỉ nhớ đến một chuyện mà thôi.” Công Tôn cầm cái chăn mỏng quấn lấy Tiểu Tứ Tử, ôm bé chạy thẳng đến phòng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Bởi vì bọn họ ở chung một viện cho nên chỉ mấy bước đã tới rồi.

Lúc Công Tôn chạy đến thì Bạch Ngọc Đường vẫn còn ngồi ngẩn người bên cửa sổ a.

“Bạch huynh!” Công Tôn nhanh chóng hỏi: “Sáng sớm nay ngươi có uống trà hoa không?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, có chút không kịp phản ứng.

“Có phải ngươi uống sơn trà hoa không?” Công Tôn lại hỏi tiếp.

Triển Chiêu cũng bò từ trên giường xuống, chạy đến bên cửa sổ: “Có, sáng nay lúc đến khách điếm, tiểu nhị có mang hai bình trà lên cho chúng ta, một bình là kim liên trà, một bình là sơn hoa trà, Ngọc Đường nói không thích mùi của kim liên trà cho nên uống sơn hoa trà, ta uống kim liên trà.”

“Sơn hoa trà ….”

Lúc này chẳng biết Triệu Phổ đã chạy đến từ khi nào cũng lẩm bẩm: “Sáng nay trên đường đi Tiểu Tứ Tử nói khát nước, Tử Ảnh đi mua trà.”

Tử Ảnh gật đầu: “Ừ, hình như người của Hứa quận đều có thói quen uống trà, hơn nữa họ thích hai loại trà, một là trà kim liên, một là trà sơn hoa. Có một số hòa chung hai loại với nhau uống, nghe nói sẽ có cảm giác ngọt ngào, nhưng mà có nhiều người bên ngoài không quen uống, cho nên chỉ mua một loại riêng.”

Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng là có cách uống như vậy, thật ra hoa trà có rất nhiều loại, nhưng mà chỉ có người lớn tuổi mới uống trộn như vậy thôi, thanh niên hầu như chỉ uống riêng một loại, người địa phương thường dùng lam trà, người từ bên ngoài đến thường uống hoa trà. Sơn hoa trà là đặc sản của Hứa quận, rất nhiều người bên ngoài do nghe danh mà đến uống, còn có rất nhiều người mua về làm quà hoặc buôn bán nữa.”

Triệu Phổ cho người hỏi cặn kẽ một chút, phát hiện sáng nay những người uống sơn hoa trà chỉ có Bạch Ngọc Đường, Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cùng Bàng Dục, những người khác đều uống lam trà hoặc là loại hoa trà khác, nha dịch cùng binh lính uống nước tự mình mang đi.

“Vì vậy ….” Thiên Tôn góp tới hỏi: “Vấn đề chính là ở sơn hoa trà?”

“Hỉ Nhi!” Triển Chiêu gọi Hỉ Nhi tới, hỏi: “Có sơn trà hoa không?”

Hỉ Nhi nghiêng đầu: “Sơn trà hoa? Thiếu gia, không phải ngươi thích uống hoa trà sao?”

“Trong trại có không?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừm…. sơn trà hoa cùng kim liên trà chủ yếu bán ở trà lâu tửu quán a, Hồng Anh Trại không có, thứ đó rất dễ hỏng, nhưng một lần lại phải mua rất nhiều cho nên chỉ có những nơi buôn bán mới có, những gia đình bình thường đều không có. Hơn nữa, sơn trà đó có vị hơi nhạt, sau khi ngâm uống cũng không có mùi vị gì.”

“Vậy sơn trà hoa ở Hứa quận lấy từ đâu vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Hỉ Nhi suy nghĩ một chút: “Hẳn là mua trong những trà trang đi, nhưng mà đối với một số người tương đối tỉ mỉ sẽ mua từ những người hái trong núi về.”

“Trong núi có sao” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy! Lá trà bán trong trà trang đều hái từ vườn trà nhà người ta, mà loại lá trà nông phu hái trong núi thì đắt hơn một chút, nhưng vị cũng ngon hơn.”

“Thường được bán không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có nha!” Hỉ Nhi gật đầu.

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.

“Rất khả nghi!” Công Tôn nói: “Tốt nhất là mua về kiểm tra thử.”

Triển Chiêu hỏi Hỉ Nhi: “Có thể mua sơn trà hoa của Hứa quận mua hết về không?”

“Mua hết sao?” Hỉ Nhi kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mua tất cả sơn trà hoa dùng để pha trà của Hứa quận về, mỗi cửa hàng trà đều phải ghi chú, tách ra từng bọc. Nếu là mua của tư nhân, đều phải hỏi họ xem hái ở đâu.”

Hỉ Nhi suy nghĩ một chút: “Cũng có thể, nhưng phải là dân bản xứ ở đó mua mới được.”

Bạch Ngọc Đường thuận tay cầm túi tiền trên bàn đưa cho nàng, hỏi: “Có đủ không? Không đủ bảo Bạch Phúc lấy thêm nữa.”

Mọi người cùng nhau nhìn túi tiền, đỡ trán.

Khóe miệng Triển Chiêu co giật, Chuột bạch lại bắt đầu vung tiền.

Thiên Tôn ở bên cạnh sờ cằm: “Không đủ đâu, nhiều lá trà lắm mà!”

Hỉ Nhi nhìn túi bạc mà khóe miệng giật thật lâu: “Mua trà chứ không phải mua đại hồng bào, cần này bạc có thể mua cả một nửa Hứa quận luôn rồi đó!” Vừa nói nha đầu kia vừa liếc Bạch Ngọc Đường một cái, thuận tay túm ống áo Triển Chiêu, kéo sang bên cạnh thì thầm: “Thiếu gia, Bạch thiếu gia phá sản vậy a? Vậy chắc là sẽ khó nuôi lắm đi? Phu nhân nói rồi, thú thê là phải chọn người hiền đức, đẹp cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu ….”

Mọi người nhẫn cười nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ánh mắt đầy ranh mãnh, ý là —— Ai da, Ngũ gia à, nha đầu nhà người ta chê ngươi chỉ có cái đẹp chứ không hiền đức kìa.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Ở bên cạnh, Ân Hậu nhắc nhở Hỉ Nhi một câu: “Thiếu gia nhà ngươi mới là người bị nuôi thì phải.”

Triển Chiêu liếc mắt qua, Ân Hậu nhìn trời.

Hỉ Nhi che miệng: “Chẳng lẽ lại là Cô gia sao? Nhưng mà phu nhân lại nói là Thiếu phu nhân a, ta đã đánh cuộc mất mười lượng bạc là Thiếu phu nhân đó …. Ai nha!”

Hỉ Nhi còn chưa dứt lời đã bị Triển Chiêu gật cái bím tóc đang ngoe nguẩy: “Ít nói hươu nói vượn đi! Các ngươi mới bao nhiêu tuổi hả! Ai cho mấy đứa đánh cuộc tiền hả?”

Hỉ Nhi che tóc giãy giụa.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu có chút lúng túng: “Ngày mai nhớ đi mua lá trà, nhớ phải kín đáo chút, đừng gây chú ý.”

“Vâng!” Hỉ Nhi cầm túi tiền nhảy chân sáo chạy ra ngoài, vừa đi ra ngoài mấy bước lại chạy về hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cô gia …. Á!”

Vừa mới gọi một câu đã bị Triển Chiêu kéo bím tóc một cái, Hỉ Nhi nhanh chóng gọi lại: “Bạch thiếu gia, số bạc này có thể mua hết toàn bộ trà về đó!”

Mọi người nhìn nhau một cái.

Công Tôn nói: “Căn cứ theo số lượng người bị trúng độc ở Hứa quận mà nói, có lẽ không chỉ sơn trà hoa có vấn đề thôi đâu.”

“Vậy ta mua hết trà về đi!” Hỉ Nhi chạy xuống, ngọi đủ cả mười mấy tỷ muội cùng nhau làm việc cả đêm, hình như những lá trà này đều phải mua vào sáng sớm, cho nên cần phải chuẩn bị.

“Thư ngốc, ngươi cảm thấy có người cố ý hạ độc trong sơn trà sao?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

Công Tôn sờ cằm lắc đầu một cái, nói: “Dược tính của Phạm Quỳnh hoa biến dị rất đáng sợ, mà bản thân trà hoa cũng có dược tính, ta là nghi ngờ hai loại này trồng ở gần nhau cho nên lúc thụ phấn hỗn độn bị biến đổi thành một loại có bề ngoài tương tự như sơn trà hoa, cho nên mới bị người ta hái nhầm về uống. Sở dĩ chúng ta trúng độc là do sơn trà hoa chứ không phải Phạm quỳnh hoa.”

Bàng Dục cũng gật đầu: “Đúng vậy! Trong nha môn cũng không có Phạm quỳnh hoa, nhưng mà sau khi ta uống sơn trà hoa xong liền bị nằm mơ.”

Cuối cùng cũng có đầu mối cho nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đi nghỉ trước đi, sáng mai mua hoa trà về rồi tra một chút là ra thôi.” Bao Đại Nhân nói.

Tất cả mọi người gật đầu, nếu như là uống vào mới bị độc có lẽ sẽ dễ khống chế hơn ngửi thấy đã nhiễm độc nhiều, cùng lắm thì sau khi tìm được nguyên nhân rồi nhổ sạch sơn trà chỗ đó là được.

Vì vậy mọi người trở về phòng mình, sau khi lo lắng lại cảm thấy yên tâm nên bây giờ ai cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

………………..

Mà lúc này trong khách điếm ở Hứa quận.

Nhất Diệp phu nhân sau khi kiểm tra nhân số bị thương một chút cũng bất đắc dĩ than thở …. Mới chỉ có một Ân Lan Từ cùng một Lục Tuyết Nhi đã khiến nhân mã của bọn họ tổn hại hơn phân nửa. Cũng may là hai người đó lần này hạ thủ lưu tình, mọi người chỉ bị thương nhẹ mà thôi, xương cốt không bị ảnh hưởng.

Lão thái thái nhịn không được mà than thở, vì sao phải khổ sở đến đây a, vốn muốn chạy đến tìm Ân Hậu báo thù, ai biết con đường báo thù lại còn khó hơn cả lên trời nữa.

Nàng cầm hòm thuốc đi ngang qua cửa phòng của Tiếu Trường Khanh, lại đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng “xoảng”.

Nhất Diêp phu nhân hơi kinh hãi, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy Tiếu Trường Khanh đứng bên cạnh bàn, khuôn mặt giận dữ, trên đất có một bình trà vỡ nát. Mấy đóa sơn trà hoa đã được ngâm nở giờ ướt nhẹp vung vãi đầy nền đất, nước trà vốn có màu xám rơi xuống nền nhà thành màu đen đậm …. Mà mấy cánh hoa đạm sắc lại diễm lệ hơn bình thường một chút.

Nhất Diệp phu nhân thở dài, thấy trên đầu Tiếu Trường Khanh có vết máu đỏ, xem ra hắn cũng bị băng châu rớt trúng một chút.

“Tiếu đảo chủ, việc gì phải tức giận như vậy.” Nhất Diệp phu nhân cúi xuống dọn dẹp bình trà vỡ trên mặt đất, cũng không biết có phải do tâm phiền nhiễu loạn hay không mà sơ ý bị mảnh bình trà bén nhọn cắt xoẹt qua tay, máu đỏ hơi rỉ ra.

Nhất Diệp phu nhân vội vàng dùng khăn quấn quanh ngón tay mình.

Tiếu Trường Khanh nhìn nàng một chút, than thở: “Ông trời đúng là không có mắt!”

Nhất Diệp phu nhân cười lạnh: “Đã lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn tin vào ông trời sao? Thiên hạ này kẻ thắng làm vua, ông trời có khi nào liếc mắt xem qua a?”

Tiếu Trường Khanh không nói, chỉ than thở.

“Ngươi cũng đừng tức giận nữa, chờ những người khác đến rồi chúng ta cùng nhau thương lượng đối sách đối phó với Ân Hậu.” Nhất Diệp phu nhân vừa nói, vừa cảm thấy đầu ngón tay mình có chút đau, chỉ để lại một câu “Nghỉ ngơi sớm đi” rồi đóng cửa, nhanh chóng về phòng bôi dược.

Chỉ còn mình Tiếu Trường Khanh ở lại, chán nản ngồi tại mép giường.

Chẳng biết hắn đã ngồi vậy bao lâu, liền nghe thấy cánh cửa “két” một tiếng, bị dạ phong thổi ra.

Tiếu Trường Khanh đứng lên, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng ngân ngẩn cả người.

Chỉ thấy lúc này bên ngoài cửa sổ có một người ngồi đó, bạch ảnh xinh đẹp kia vẫn luôn luôn xuất hiện trong mộng của hắn.

“Sư…. Sư muội?” Tiếu Trường Khanh có chút không dám tin vào mắt mình.

Thân ảnh màu trắng ấy nhẹ nhàng quay lại, gò má dưới trăng vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ là có chút ưu sầu.

“Sư muội, muội…..” Tiếu Trường Khanh tự cảnh tỉnh chính mình, sư muội hắn chết đã một trăm năm, không thể nào sống lại được, thế nhưng, người trước mắt lại quá chân thật, chẳng lẽ lại là quỷ hồn nàng sao? Cho nên mới không có chút khí tức nào.

“Sư huynh, ta không cam tâm ….”

Tiếu Trường Khanh thấy sư muội mình thương tâm như vậy, liền nhanh chóng an ủi: “Ta biết, sư huynh sẽ đòi lại công đạo cho muội!”

“Sư huynh, năm đó ta bị Ân Hậu hại chết.”

“Cái gì?”

“Ta thay hắn bị giam tại mười tám tầng địa ngục gần trăm năm, vậy mà hắn lại con cháu đề huề, cả đời tự tại như thế.”

“Muội nói hắn hại chết muội sao ….”

“Sư huynh, huynh nhất định phải báo thù cho ta a!”

“Sư muội!” Chờ đến khi Tiếu Trường Khanh đuổi đến cửa sổ, thân ảnh sư muội hắn đã hóa thành một làn khói xanh biến mất thất tung rồi.

Tiếu Trường Khanh nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, đưa tay tự véo mình một cái thật đau! Vậy là không phải nằm mơ!

Hắn nhìn bốn phía bên ngoài, mình căn bản không có ngủ, thật sự là âm hồn của sư muội hắn đến đây tìm hắn ….

Tiếu Trường Khanh sửng sốt thật lâu, một chưởng đánh nát mặt bàn: “Ân Hậu! Ta muốn ba đời ngoại nhi tôn nhà các ngươi nợ máu phải trả bằng máu, chết không được tử tế!”

……………

“Hắt xì….”

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu vừa mới ra ngoài cửa đã ngửi thấy mùi quái dị, ngửa mặt lên trời hắt hơi một tiếng.

Trong viện, Công Tôn đốt một chiếc đỉnh, cùng Tiểu Tứ Tử hun mấy cái khăn.

Ngoài cửa, rất ồn ào.

Triển Chiêu vừa mới nhìn xuống xem —— Này được chứ, Hỉ Nhi làm việc đúng là nhanh nhẹn a, chỉ thấy trên khoảng đất trống phía tây Hồng Anh Trại chất đầy, chất đầy, chất đầy những đống hoa trà thật lớn.

Mấy nha đầu đang cầm bút vừa ghi chép vừa trả bạc cho người ta.

Lúc ăn điểm tâm, Công Tôn đã đem dụng cụ của mình đã hun xong rồi, nghe để tránh trúng chiêu khi chọn hoa trà.

Mọi người vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm lại thấy Hỉ Nhi cầm theo danh sách cùng bạc thừa chạy đến: “Thiếu gia, mua xong rồi!”

Triển Chiêu gật đầu, bảo các nàng nhanh chóng đi ăn điểm tâm đi.

Nhưng mà Hỉ Nhi không đi, nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Phu nhân cũng lão gia đâu?”

Nhạc Nhi bưng đồ ăn đến, nói: “Mới dậy, sắp tới rồi!”

Hỉ Nhi đứng đó, hình như muốn đợi Ân Lan Từ.

Triển Chiêu thấy thần sắc nàng có chút kỳ lạ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Hỉ Nhi cau mày: “Sáng nay, lúc mua trà ta nghe được một chuyện.”

Tất cả mọi người nhìn nàng.

“Nghe nói Nhất Diệp phu nhân chết rồi!”

Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó kinh ngạc: “Cái gì?”

“Ta nghe được người giang hồ đồn ầm trên phố.” Hỉ Nhi nói “Nhưng mà đang vội nên chưa có thời gian hỏi cặn kẽ, sau khi trở về ta có nói cho ảnh vệ.”

Đang nói chuyện, chỉ thấy Giả Ảnh đi vào, sắc mặt nghiêm nghị mà đến bên cạnh Triệu Phổ nói: “Vương gia, sáng nay phát hiện Nhất Diệp phu nhân đã chết trong phòng tại khách điếm.”

Thiên Tôn kinh ngạc: “Chết thế nào?”

“Không rõ lắm, nhưng mà …..” Giả Ảnh thấp giọng nói: “Nhất Diệp phu nhân sau khi từ Hồng Anh Trại trở về thì chết.”

“Nhưng mà hôm qua lúc rời đi còn khỏe mạnh mà!” Lâm Dạ Hỏa không hiểu: “Hôm qua hai vị bá mẫu hạ thủ lưu tình, mặc dù nhìn thế trận rất lớn nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ bị đạn châu đập trúng bị thương nhẹ mà thôi, Nhất Diệp phu nhân công phu tốt như vậy sao có thể chết được?”

“Có chút kỳ quặc.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Chuyện này rất cấp bách, phải cẩn thận đám người Tiếu Trường Khanh mượn chuyện này phát uy, khơi mào nhiễu loạn lớn hơn.”

Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: “Nhất Diệp phu nhân không thể tự dưng mà chết được, cũng không phải do hai người nương chúng ta đánh chết, nói cách khác, sau khi trở về thì bị giết chết. Mà hậu quả cho cái chết của nàng lại hướng đến Hồng Anh Trại…..”

Mọi người nhìn nhau một cái —— Có người hại chết Nhất Diệp phu nhân để giá họa cho Hồng Anh Trại, khơi mào trận chiến lớn hơn giữa hai bên sao?

Giả Ảnh nói với Triệu Phổ: “Sáng sớm nay Tiếu Trường Khanh đã bắt đầu triệu tập người giang hồ, luôn miệng nói là Nhất Diệp phu nhân bị chết là do Ân Hậu ra tay, muốn diệt toàn gia họ Ân.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Lão đầu kia bị điên rồi sao?”

Triệu Phổ cũng gật đầu: “Ta cũng cảm thấy có chút bị tẩu hỏa nhập ma.”

Thiên Tôn khoanh tay nhìn Ân Hậu: “Năm đó ngoại trừ việc ngươi không chịu cưới sư muội hắn ra thì còn làm gì khác không nữa đó!”

Ân Hậu liếc hắn một cái: “Dĩ nhiên không có!”

“Vậy làm gì hắn lại hận người cứ như người giết cả nhà hắn vậy?” Bàng Dục không nghĩ ra.

“Đúng a!” Bao Duyên cũng cảm thấy Tiếu Trường Khanh này có gì đó không đúng lắm.

Triển Chiêu cau mày ngồi yên không nói tiếng nào, biểu hiện cũng vô cùng nghiêm túc ——- Chuyện cứ phát triển theo hướng này sẽ cực kỳ không ổn a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK