Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là ——- Tại sao ta lại không được đi xuống?!
Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn, biểu hiện của Bạch Ngọc Đường mặc dù vẫn rất lạnh lùng nhưng hình như lại có vẻ uỷ khuất … nhưng mà …. Tuyệt đối là Chuột này đang làm nũng với mình!
Triển Chiêu liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, cách thức chẳng khác nào ngày thường vỗ Tiểu Ngũ vậy, lại chỉ chỉ cầu thang một bên, ý bảo hắn ——- Ngồi ở chỗ này chờ a, ngoan nào!
Bạch Ngọc Đường nhìn trời một chút, mặc dù rất buồn bực thế nhưng cũng đâu còn biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn là tìm một cái ghế đến đặt tại chiếu nghỉ cầu thang, rất không cam tâm tình nguyện mà ngồi chờ.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn ngồi đó rồi, liền đi tiếp xuống dưới.
Triển Chiêu vừa mới đi xong, Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy sau lưng có người, sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang gặm chân gà đứng đó, sau lưng còn theo cả Ân Hầu mười phần tỉnh táo chẳng có chút buồn ngủ nào.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mà nhìn ba người, ý là ——– Đến đây làm gì?
Ân Hầu cùng Thiên Tôn lại đồng thanh giơ một ngón tay lên với Bạch Ngọc Đường: “Xuỵt!”
Bạch Ngọc Đường chống cằm quay đầu lại than thở, Tiểu Tứ Tử thì lại tiếp tục nhai chân gà.
Triển Chiêu đi xuống đến cửa địa lao, chỉ thấy Đồng Linh đang tựa vào bên mộc sàng mà nghỉ ngơi.
Ân Hầu đã điểm lại mấy huyệt đạo của hắn vì vậy cho dù hắn có công phu cũng không cách nào sử dụng bây giờ, hơn nữa hắn biết mình có cố giải huyệt cũng giải không được, cho nên mấy thứ kìm kẹp khác cũng được lới lỏng hơn, không ảnh hưởng nhiều đến hành động của hắn, cũng không khó cho hắn nghỉ ngơi.
Trong địa lao Khai Phong phủ còn rất sạch sẽ, lại an tĩnh, dù sao thì cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Triển Chiêu đến cửa phòng giam, Đồng Linh cũng không có mở mắt mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Triển Chiêu mở khoá phòng giam, đẩy cửa đi vào.
Đồng Linh nghe thấy tiếng mở cửa, mới mở mắt ra, nhìn thấy Triển Chiêu, hắn cũng cảm thấy buồn bực.
Triển Chiêu vào trong phòng giam, tìm một đống cỏ khô sạch sẽ ngồi, đặt rượu cùng thức ăn xuống, trong tay còn cầm nửa chiếc bánh bao chưa gặm hết, cho nên vừa tiếp tục gặm và nhìn Đồng Linh, hình như đang quan sát hắn.
Đồng Linh cùng Triển Chiêu cứ vậy mà nhìn nhau một hồi.
Triển Chiêu liền vẫy vẫy tay với hắn: “Ta đến đưa cơm a, đến ăn cơm đi.”
Đồng Linh nhíu mày một cái, ngồi dậy: “Ta ăn rồi.”
“Đây là ăn khuya!” Triển Chiêu vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ngươi tự mình đi đưa đồ ăn khuya?” Đồng Linh kinh ngạc.
“Ai, năm nay muốn kiếm bổng lộc cũng không có dễ dàng a!” Triển Chiêu trưng ra vẻ mặt khổ não.
Đồng Linh đứng lên, đi tới đối diện Triển Chiêu ngồi xuống, thấy có rượu thịt lại càng không hiểu: “Trong địa lao còn được ăn khuya?”
“Ừ” Triển Chiêu gật đầu một cái, sau đó dùng thanh âm thật thấp nói nhỏ với hắn: “Nói cho ngươi biết một bí mật.”
Đồng Linh nhìn Triển Chiêu, cảm thấy đây có lẽ là người sáng sủa hoạt bát nhất từ trước đến nay mà mình đã gặp, lúc nào cũng cười híp mắt, dáng vẻ rất dễ nói chuyện nữa.
“Nuôi phạm nhân cho thật béo thì có muốn chạy cũng chậm hơn đó!” Triển Chiêu nghiêm túc nói.
Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường chỉ biết đỡ trán.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu ngoẹo đầu, ngồi một hàng ở phía sau hắn nghe trộm, Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ phía trước một cái, ngay chỗ bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường liền nhường một chút ghế ngồi cho bé, có lẽ Tiểu Tứ Tử cũng biết lúc nghe trộm thì không được phát ra tiếng động cho nên chỉ yên lặng ngồi vắt chân trên ghế, tiếp tục gặm chân gà.
Thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ nhàm chán, Tiểu Tứ Tử liền mở ra bao bố mình mang theo, bao này là do Tử Ảnh cho bé mấy hôm trước, có thể làm một tiểu hà bao, Tiểu Tứ Tử rất thích.
Tiểu Tứ Tử lấy trong bao ra một túi giấy dầu, bên trong còn có mấy cái lưỡi vịt, hai cái chân gà, hai cái cánh gà cùng mấy đoạn cổ vịt nữa.
Tiểu Tứ Tử nâng bọc giấy đưa về phía Bạch Ngọc Đường trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bọc giấy một chút, lại nhìn Tiểu Tứ Tử đang nhai đồ ăn một chút, liền đưa tay cầm cánh gà.
Tiểu Tứ Tử lại đưa bọc giấy qua cho Ân Hầu cùng Thiên Tôn, hai người một cầm lưỡi vịt, một cầm cổ vịt, vừa gặm vừa tiếp tục nghe trộm.
“Sư phụ ngươi là ai?” Đồng Linh ăn cơm uống rượu, hỏi Triển Chiêu: “Ta có thể hiểu được tại sao Bạch Ngọc Đường còn trẻ mà lại có nội lực cao như vậy, nhưng tại sao nội lực của ngươi cũng không hề thua hắn, hơn nữa nội lực của ngươi từ xưa đến nay ta cũng chưa bao giờ thấy qua?”
Triển Chiêu đưa tay cầm một con cua, nói: “Chuyện bình thường a, người dạy võ cho ta cũng có công phu tốt như Thiên Tôn a.”
Đồng Linh cau mày ngẩng đầu: “Có người như vậy sao?”
“Có một người.” Triển Chiêu liền thiêu mi với hắn.
Đồng Linh kinh hãi: “Ân Hầu?”
Triển Chiêu cười đắc ý.
Đồng Linh gật đầu một cái: “Ân Hầu a, khó trách. Trong Ma cung có rất nhiều cao thủ sao?”
“Ừ, không ít.” Triển Chiêu gật đầu, bóc mai cua, nói: “Đúng rồi, ta có chút không hiểu.”
Đồng Linh nhìn Triển Chiêu, hình như là đang chờ hắn tiếp tục nói.
“Thể chất của ngươi đáng ra phải rất thích hợp luyện hoả nội lực chứ, tại sao lại bị tẩu hoả nhập ma?” Triển Chiêu vừa nhai thịt cua vừa nghiêm túc hỏi: “Là do phương pháp luyện không đúng sao? Hay là phụ trợ không đủ?”
Đồng Linh nói: “Là phụ trợ không đúng, bởi vì dù sao thì Xích Luyện đường cũng chỉ là một hoả lò bắt chước chứ không phải là hoả lò thực sự, cho nên nội lực luyện ra vẫn còn thiếu sót, không đủ nóng.”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Dùng cái gì đốt?”
“Thi chá cùng ngư du còn có cả Xích Luyện phấn.” Đồng Linh cũng không có giấu giếm, nói cho Triển Chiêu biết.
Bên ngoài, Bạch Ngọc Đường lại có chút khó hiểu, tại sao Đồng Linh này lại phối hợp với Triển Chiêu như vậy chứ, không hề giấu giếm chút nào?
Thiên Tôn cũng không hiểu được, hỏi Ân Hầu, Ân Hầu lại lấy thêm một cái lưỡi vịt nữa từ trong bao giấy của Tiểu Tứ Tử, nháy mắt với Thiên Tôn một cái, ý là ——- Ngoại tôn ta đáng yêu chứ sao!
Thiên Tôn nhìn trời, Tiểu Tứ Tử cũng bắt đầu ăn cái chân gà thứ hai.
“Nhiệt độ không đủ.” Triển Chiêu hiểu được: “Xích Luyện phấn chính là đống cát mà ngươi ném ra a? Là loại bắt lửa rồi là không tắt đó.”
Đồng Linh gật đầu: “Đúng vậy, chính là thứ khi đốt lên thì nóng nhất từ trước đến nay ta từng thấy.”
“Thật ra thì có vật nóng hơn đó.” Triển Chiêu nói.
Đồng Linh sửng sốt, có chút không tin: “Ta cũng đã thử qua, không có vật nào nóng hơn a.”
Triển Chiêu có chút khinh bỉ nhìn hắn: “Là do nhãn giới ngươi thiển cận.”
“Cái gì nóng hơn chứ?” Đồng Linh vội vã hỏi.
“Nghe qua Hoả Xí Tử chưa?” Triển Chiêu hỏi.
Đồng Linh khẽ cau mày: “Đó là một loại đá lửa mà sử sách có ghi lại, nghe nói năm đó khi Hoàng đế luyện kim đan dùng nó để thêm nhiệt độ, khi bốc cháy nóng vô cùng … nhưng ta lại nghĩ đó chẳng qua chỉ là loại đá hồng lên mà thôi.”
“Thứ đồ chơi kia có thật.” Triển Chiêu nói: “Trước kia ta có nghe qua, trong Ma cung có người tên là Lương Tập, ngươi nghe qua không?”
“Chú đỉnh sư Lương Tập?” Hiển nhiên là Đồng Linh đã nghe qua.
“Đúng vậy, cả đời Lương lão gia tử đều dính cùng lửa, mỗi một đỉnh dược đều dùng thiên niên thiết chế tạo ra, vô cùng cứng rắn, mà muốn khiến cho thiên niên thiết có thể tan chảy thành thuỷ thiết, căn bản đều không thể dùng thứ lửa thông thường, phải dùng tới Hoả Xí Tử, bình thường hắn đều phải động Hoả Xí Tử để nấu thuỷ thiết đó.” Triển Chiêu thấy ánh mắt Đồng Linh cũng sáng lên, liền nói: “Thế nhưng hình là phương pháp luyện của ngươi cũng không đúng a, đã bị đốt thành như vậy rồi, ngộ nhỡ nếu như vào đến động Hoả Xí Tử, không khéo còn bị thiêu chết đó a!”
Bên ngoài cầu thang mọi người cũng đã hiểu, Triển Chiêu vẫn đang nói chuyện về luyện võ với Đồng Linh, cho nên mới có thể trò chuyện thoải mái đến vậy.
Đồng Linh căn bản là một tên võ si, đối với những vấn đề khác hắn đều không quan tâm, nhưng nếu như Triển Chiêu nói đến luyện võ công, tự nhiên hắn cũng thoải mái nói hết.
“Cái này …” Đồng Linh hình như cũng khó nghĩ: “Phải thử một lần mới biết được.”
“Thật ra thì, ngươi có nghĩ tới học thêm một chút chí hàn nội lực làm trụ lực không?” Triển Chiêu khoanh tay hỏi.
Đồng Linh ngẩn người, hỏi: “Ý ngươi là, trước tiên luyện chí hàn chân khí, sau đó mới luyện hoả công?”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Đúng là như vậy, thể chất của ta có thể tiếp nhận được bất cứ loại nội lực nào, có điều thể chất của ta cũng thiên một chút về âm hàn, nghĩa là tay chân ta rất lạnh. Bạch Ngọc Đường luyện chính là chí hàn nội lực, thế nhưng tay chân hắn lại rất ấm áp, mặc dù hắn có thể lạnh như một băng côn, thế nhưng chân khí của hắn cũng không có làm cho khắp nơi đều biến thành băng vụn có đúng không nào? Rất nhiều người đều là song song tu luyện, đều có sự kết hợp âm dương, nếu như chỉ có luyện hoả lực, rất dễ bị phản nghịch.”
Đồng Linh sờ sờ cằm, gật đầu: “Rất có đạo lý … sao ta lại không nghĩ tới a.”
Triển Chiêu thấy hắn động tâm, liền nói: “Hay là, chúng ta làm giao dịch đi, thế nào?”
Đồng Linh ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, nói: “Giao dịch thế nào?”
Triển Chiêu nói: “Ta có hai thứ tốt, hai cái này đổi lấy hai vấn đề ta muốn hỏi ngươi, được chứ? Thứ nhất, ta có thể nhờ Lương lão gia tử nói cho ngươi biết Động Hoả Xí Tử ở đâu.”
Mi mắt Đồng Linh hơi giật giật, hình như động tâm.
“Thứ hai.” Triển Chiêu nói tiếp: “Ta có thể đi cầu xin Thiên Tôn dạy ngươi mấy câu nội khình khẩu quyết.”
Đồng Linh ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu: “Cầu xin Thiên Tôn sao? Ngươi cứ trực tiếp đi tìm Bạch Ngọc Đường không được sao?”
“Vậy không được!” Triển Chiêu ngoắt mặt một cái: “Võ công phái Thiên Sơn không được truyền ra ngoài, Ngọc Đường tốt như vậy không thể làm chuyện khi sư diệt tổ được, ta giúp ngươi đi cầu xin Thiên Tôn, nếu như hắn chịu gật đầu sẽ dạy ngươi mấy câu, nếu như hắn không đồng ý, ta đây cùng lắm đi tìm một cao thủ có nội kình lạnh nhất Ma cung đến dạy ngươi.”
Mà ở bên ngoài, Bạch Ngọc Đường liền nhếch lên khoé miệng, Thiên Tôn cũng gật đầu khen ngợi ——– Ai nha, nhân phẩm Triển Chiêu thật tốt a.
Ân Hầu bĩu môi ——- Đương nhiên.
Tiểu Tứ Tử đã bắt đầu gặm đến cái chân gà thứ ba rồi.
“Ngươi muốn hỏi ta hai vấn đề gì?” Đồng Linh hỏi Triển Chiêu.
“Thứ nhất cung chủ Xích Luyện đường là ai?” Triển Chiêu hỏi.
Đồng Linh suy nghĩ một chút, nói: “Thứ hai thì sao?”
“Các ngươi dùng Long Phụng để tàn sát thôn trang tìm mai rùa cùng giết người rốt cuộc là vì mục đích gì?” Triển Chiêu đưa ra hai ngón tay: “Hai đổi hai … Ân, nếu như ngươi còn biết cái gì khác, ta vẫn còn cái để đổi lại với ngươi.”
Đồng Linh nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi: “Ngươi vẫn còn cái khác tốt sao?”
“Có một, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú không.” Triển Chiêu cười híp mắt nói.
Đồng Linh gật đầu một cái, bảo Triển Chiêu nói tiếp đi.
“Ta có thể bảo Ngọc Đường đánh với ngươi một trận.” Triển Chiêu nói.
Mọi người ngoài cửa đều sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm —— Ngược lại cũng không tệ, hắn cũng muốn thử công phu của Đồng Linh một chút xem rốt cuộc là thế nào, lúc hắn cùng Triệu Phổ giao chiến vẫn chưa dốc toàn lực, không tận hứng, những năm này Đồng Linh kia lại trầm mê võ công, luyện đến ngay cả nguyên tắc cũng không có, không biết hắn làm vậy có đáng giá hay không?
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên đứng dậy, chạy đến cửa.
Ba người đều quay lại nhìn bé, chỉ thấy bé chạy ra khỏi địa lao, ngẩng mặt lên kêu hai tiếng.
Bạch Ảnh mai phục gần đó bay xuống hỏi bé muốn cái gì.
Tiểu Tứ Tử nói: “Ảnh Ảnh, đệ thật khát nha.”
Bạch Ảnh tháo xuống bình nước tuỳ thân cho bé uống, Tiểu Tứ Tử uống xong, nói tiếng cám ơn sau đó lại chạy về tiếp tục gặm chân gà.
Đồng Linh nhìn Triển Chiêu một hồi, gật đầu nói: “Được, ngươi còn muốn hỏi ta cái gì nữa?”
“Các ngươi giả trang sứ gỉ Hồi Cốt vào cung rốt cuộc là để làm gì?” Triển Chiêu nói.
Đồng Linh gật đầu một cái: “Ba vấn đề … Ngươi còn thứ tốt gì nữa không?”
Triển Chiêu ngẩng mặt lên nghiêm túc nghĩ: “Ân .. cái này sao?”
Triển Chiêu suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra, liền hỏi hắn: “Vậy ngươi có cái gì muốn sao?”
“Ta muốn Bạch Ngọc Đường ….”
Đồng Linh còn chưa nói hết, Triển Chiêu đã xổ mao, nhảy dựng hẳn lên: “Muốn ngon quá a ngươi, ta đánh ngươi nga!”
Mọi người ngoài kia đều nháy nháy mắt.
Đồng Linh khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu một lúc, nói: “Ta muốn Bạch Ngọc Đường trả lời ta mấy vấn đề ……”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, con Thố Miêu này a …
Triển Chiêu gãi gãi đầu ngồi xuống: “Nga … như vậy a, được.”
“Ngươi có thể làm chủ sao?” Đồng Linh hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, ngươi còn muốn biết cái gì?” Đồng Linh hỏi.
“Ân…” Triển Chiêu cảm thấy mình mà hỏi thêm nữa nhất định là án đã phá được rồi, vì vậy liền trả lời: “Xích Luyện Đường ở đâu?”
Đồng Linh suy nghĩ một chút: “Được, bốn vấn đề, ta nhất định sẽ trả lời ngươi đầy đủ.”
Triển Chiêu nâng cằm bắt đầu nghe, ngoài cửa mọi người cũng vểnh tai nghe.
Ân Hầu ở phía sau chọc chọc Thiên Tôn một cái, Thiên Tôn quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa chẳng biết từ bao giờ đã có một đám người vây quanh, là bọn Triệu Phổ, ngay cả Bao đại nhân cũng tới.
Thì ra là, Bạch Ảnh lúc mang nước cho Tiểu Tứ Tử uống đã nhìn thấy bọn Thiên Tôn ngồi trên cầu thang đại lao nghe lén, vì vậy liền chạy đi báo tin cho mọi người, cho nên mọi người liền tới hết đây.
Tiểu Tứ Tử gặm xong chân gà rồi, xoa miệng một chút, lại bắt đầu ăn lưỡi vịt.
Tiêu Lương cũng nhảy xuống, ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử bóc quýt cho bé, Tiểu Tứ Tử lại đút cổ vịt vào miệng hắn.
Đồng Linh trả lời Triển Chiêu từng vấn đề một.
“Đường chủ Xích Luyện đường tên thật là Trần Tu.” Đồng Linh nói: “Hắn chính là hậu nhân của Trần Hảo.”
Ngoài cửa, mọi người đều thiêu mi —— Nga?! Thì ra là như vậy a!
“Vấn đề thứ hai, cúng ta làm nhiều chuyện như vậy để làm gì.” Đồng Linh có vẻ như đang cố gắng sắp xếp lại ngôn từ một chút, nói: “Trần Tu luyện hoả nội lực nhiều năm như vậy, hắn tìm mai rùa là vì muốn tìm Hoàng Kim cổ thành, mà muốn giết những người đó đều là vì muốn trả thù.”
Triển Chiêu cau mày, có chút không hiểu: “Cừu hận này của Trần gia thật sâu xa a, lại còn truyền lại cho hậu nhân nữa?”
Đồng Linh hỏi Triển Chiêu: “Các ngươi biết những gì?”
Triển Chiêu đem mọi chuyện về ân oán của Đổng Tề và Trần Hảo nói cho hắn nghe.
Đồng Linh lắc đầu một cái: “Chuyện ta biết hình như khác với các ngươi.”
Triển Chiêu thiêu mi một cái ——- Nguyện nghe tỏ tường.
“Thật ra thì, năm đó Đổng Tề cùng Trần Hảo mặc dù ở cạnh thôn, nhưng lại là huynh đệ kết bái, hai người họ dù là đào mộ hay phát tài đều là song song cùng nhau làm, Trần thôn cùng Đổng Thôn là huynh đệ chi giao, tình như thủ túc.”
Triển Chiêu kinh hãi, chẳng lẽ đây là muốn nói Đổng Tề lừa cả con cháu cùng hậu nhân của mình sao? Hay là Trần Hảo lừa con cháu của mình?
Triển Chiêu cũng không có cắt lời hắn, yên lặng lắng nghe.
Đồng Linh nói tiếp: “Trần Hảo cùng Đổng Tề năm đó đều cùng nhau đến Hoàng Kim cổ thành, trừ việc tìm bảo vật thì chuyện quan trọng nhất mà bọn họ muốn làm chính là tìm luyện ngục ở dưới cổ thành ấy.”
Triển Chiêu sửng sốt: “Ngươi nói là Luyện ngục đang ở dưới Hoàng Kim cổ thành sao?”
“Đúng vậy.” Đồng Linh gật đầu: “Năm đó Trần thôn cùng Đổng thôn cũng không có nghèo nàn, hai thôn đó đều nằm ở giữa vùng Tây Bắc giáp danh Trung Nguyên, kinh thương rất phát triển, người trong thôn rất giàu có. Đồng Tề cùng Trần Hảo là hai người rất có dã tâm, muốn học một thân bản lĩnh, còn thu thập được rất nhiều của cải để có thể kiến tạo một toàn cổ bảo của riêng mình bên ngoài Tây Vực, trở thành một môn phái danh chấn giang hồ. Bọn họ làm nghề đào mộ, một mặt là muốn trộm tiền tài, mặt khác là muốn điều tra chuyện về Luyện ngục.”
Triển Chiêu gật đầu một cái, như vậy cũng có lý, vị trí địa lý của Đổng gia thôn cùng Trần gia thôn cực tốt, cho nên nếu nói dân chúng bần cùng hẳn là không có khả năng.
“Thực ra trước đó bọn họ đã luyện hoả nội lực, công phu cũng không tệ, thế nhưng không có luyện ngục thì không thể nào đạt tới cảnh giới tối cao được, Xích Luyện phấn này thực ra là do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu được. Hoả long cùng Hoả phụng xác thực là đồ đằng ở Hoàng Kim cổ thành, chuyện này cũng do Trần Tu nói qua.”
Tất cả mọi người ổn định hô hấp mà nghe ——— Thì ra là có chuyện như vậy.
“Cuối cùng bọn họ cũng tìm được tung tích của Hoàng Kim cổ thành.” Đồng Linh nói tiếp: “Thế nhưng khi vào đến bên trong cổ thành, mới phát hiện thành đã bị huỷ gần hết, bên trên có vô số vàng bạc cùng ngọc khí, thế nhưng cửa vào luyện ngục bên dưới đã bị phong kín lại rồi.”
“Phong kín sao?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, có thể là do người Ba Tư trong truyền thuyết đó làm không đây?
“Lúc ấy, ở ngoài cửa Luyện ngục có một tấm bia đá, trên bia dùng tiếng Tây Vực viết một đoạn văn, ý là, cửa này không thể mở ra, một khi cửa Luyện ngục được mở ra, lửa Luyện ngục sẽ phá ra ngoài, mà lửa Luyện ngục lại có thể thiêu cháy hết tất cả! Người thường căn bản đều không cách nào chịu được.” Đồng Linh nói: “Lúc ấy, trong số nhiều người như vậy, chỉ có Đổng Tề biết được chữ viết Tây Vực, thế nhưng hắn lại nói với mấy huynh đệ kia cùng với Trần Hảo, cửa này có thể mở ra.”
Triển Chiêu cau mày, suy nghĩ một chút: “Hắn muốn dùng Trần Hảo thử lửa sao?”
Đồng Linh gật đầu: “Công phu của Trần Hảo tương đương Đổng Tề, hai người cũng không biết được lửa trong Luyện ngục có thể luyện thành thần công hay không, không khéo còn có thể bị thiêu chết, cho nên Đổng Tề muốn dùng Trần Hảo thử lửa, hơn nữa, hắn cũng muốn độc chiếm tài bảo bên trên.”
Triển Chiêu có chút bất mãn —— Nếu như là thật thì Đổng Tề kia cũng quá ti tiện rồi, hại chết huynh đệ rồi còn về nhà bêu xấu nhân phẩm huynh đệ mình với con cháu, khó trách sao cừu hận của người Trần gia lại sâu như vậy.
“Sau đó, Đổng Tề nói hình như nghe được thanh âm gì đó, hắn sẽ mang theo huynh đệ mình lên trên xem một chút, còn bảo Trần Hảo mở cửa ra, sẽ an toàn, trên tấm bia viết, sau cửa còn phải đi thêm mấy tầng nữa mới có thể đến được luyện ngục.” Đồng Linh thở dài: “Trần Hảo không nghi ngờ hắn, đám người của Đổng Tề vừa mới đi lên thì cánh cửa phía sau hắn cũng mở ra, một ngọn lửa màu xanh nhạt vọt ra. Mà đám người Trần Hảo muốn chạy, Đổng Tề ở trên cao nhìn xuống, cảm thấy được hoả Luyện ngục này là không có cách nào có thể thừa nhận được, cho nên, hắn liền thả vật cản ngàn cân xuống, chặn lại đường lui của đám người Trần Hảo. Trần Hảo trơ mắt nhìn thấy các huynh đệ của mình bị lửa Luyện ngục nhai nuốt, hoá thành tro bụi, mà hắn cũng bị thiêu đốt, thế nhưng đồng thời —- Nội lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.”
Triển Chiêu có chút hết nói nổi –—– Luyện công mà cần phải như vậy sao, thật quá tàn nhẫn.
“Đám người Đổng Tề tới trên thành vận chuyển bảo vật ra ngoài, trong đống bảo vật đó hắn tìm được một cái mai rùa, bên trong có vẽ đường đến Hoàng kim cổ thành.” Đồng Linh nói tiếp: “Ngay khi bọn họ vận chuyển bảo vật ra ngoài, đột nhiên, Hoàng Kim cổ thành rung động, thì ra trong thành có người thiết kế cơ quan, một khi cửa luyện ngục mở ra, cả toà cổ thành sẽ bị chôn vùi trong lòng đất, trở thành một toà Luyện ngục hoàn chỉnh khác.” Đồng Linh nói: “Đổng Tề mang theo mấy thủ hạ chạy ra ngoài, mọi người phân chia tài vật, hơn nữa, mỗi người đều giữ một chiếc mai rùa, cao bay xa chạy đến những nơi khác, sống hạnh phúc!”
Triển Chiêu cau mày: “Không tìm luyện ngục nữa sao? Cứ vậy mà chạy mất.”
“Có thể là Đồng Tề yêu tiền tài hơn võ công.” Đồng Linh thờ ơ mà nhún vai một cái: “Mỗi người có một chí hướng riêng.”
“Nhưng mà Trần Hảo không chết sao?” Triển Chiêu hỏi.
Đồng Linh gật đầu: “Thật ra thì cứ nhìn vào hành động của Đổng Tề sau này cũng biết được hắn rất sợ, ta nghi ngờ là sau khi nội công của Trần Hảo tăng lên, hắn đã ở trong Luyện ngục mà hô sẽ giết chết cả nhà hắn, vĩnh tuyệt hậu nhân của hắn, nguyền rủa đời đời nhà hắn đều phải chết hết, bởi vì lúc này nội lực của hắn quá mạnh, cho nên Đổng Tề mới nghe được.”
Triển Chiêu sờ cằm, cảm thấy cũng hợp lý.
“Sau đó Trần Hảo thực sự không chết, hắn bò ra ngoài, nhưng mà đó là rất lâu về sau rồi, hắn lúc ấy chẳng khác gì một con quỷ vậy.” Đồng Linh nói: “Nội công của hắn quá yếu cho nên không cách nào thừa nhận được lửa của Luyện ngục, cho đến khi nội lực của hắn lại đột nhiên tăng vọt thì thân thể hắn đã bị phá huỷ nghiêm trọng, hắn trở lại nhà thì bọn Đổng Tề đã biệt vô tăm tích, vì vậy, hắn liền mang chuyện của mình truyền lại cho con cháu đời sau, xong xuôi mọi chuyện hắncũng sớm qua đời.”
Triển Chiêu gật đầu một cái, chuyện này có vẻ hợp lý hơn, cũng hiểu được tại saoTrần Hảo lại hận những người đó như vậy.
“Trần Hảo chết quá sớm, nhi tử của hắn đã tìm rất nhiều lần, nhưng vẫn không cách nào tìm được Hoàng Kim cổ thành, sau đó nhi tử hắn lại bị mất tích ở sa mạc. Trần Tu là tôn tử của Trần Hảo, cũng là một tên võ si, hắn theo những lời phụ thân hắn miêu tả trước kia mà phục chế Luyện ngục, kiến tạo Xích luyện đường.” Đồng Linh nói: “Người của Trần gia đời đời đều tìm cách báo thù cùng tìm kiếm tung tích mai rùa, ngươi hỏi nguyên nhân cùng mục đích tại sao, cơ bản đều là như vậy đi.”
Triển Chiêu rất hài lòng, nói rất tỉ mỉ a.
“Ta nói tỉ mỉ như vậy, ngươi có thể cho ta hỏi một chuyện nữa hay không?” Đồng Linh cũng rất biết làm buôn bán.
Triển Chiêu bị hắn chọc cười, gật đầu: “Được nha, một lát hỏi đi.”
Đồng Linh gật đầu, nói tiếp: “Vấn đề thứ ba, chúng ta muốn vào cung là vì có người tra ra được có một mai rùa đang ở bên trong Hoàng cung.”
Triển Chiêu kinh ngạc: “Là ai tra được a?”
Đồng Linh hình như còn do dự một chút: “Đây cũng coi như là một vấn đề sao?”
“Ai nha, ngươi đừng có hẹp hòi như vậy a.” Triển Chiêu rót cho hắn chén rượu: “Ta mời ngươi uống rượu lại mời ngươi ăn cơm rồi mà!”
Đồng Linh gật đầu một cái, cũng không khó khăn nữa: “Cụ thể là ai ta cũng không rõ, nhưng có thể là một quản sự, hoặc Đại thái giám nào đó, hoặc cũng có thể là quan viên. Người này tương đối thần bí, cũng không phải cái gì Trần Tu cùng nói hết với ta, mà căn bản ta cũng không quản nhiều những thứ này, hắn bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, có thể giúp cho việc luyện công của ta là được.”
Ngoài cửa, tất cả mọi người đều cau mày —– Có nội gian a!
Bao Chửng suy nghĩ một chút, đúng vậy, Tiểu Đông Tử nói muốn và cung liền được vào cung, nói muốn ra cung liền ra cung, có thể thấy được trong cung có người có khả năng giúp hắn lại là gian tế của Xích Luyện đường ………. Không biết trên tay có hình xăm hoả phụng hay hoả long không?
“Mai rùa ở đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi tới.
Đồng Linh nhìn Triển Chiêu: “Ngươi đừng cứ được voi lại đòi tiên.”
Triển Chiêu gõ gõ bầu rượu: “Ta ngày nào cũng đưa đến cho ngươi một vò, thế nào?”
Đồng Linh suy nghĩ một chút, nói: “Ta không biết vỏ rùa ở đâu, ta chỉ biết là ở một nơi rất khó trộm được, cần ta phải vào cung trộm ra! Cụ thể ở đâu, đến lúc dự yến tiệc sẽ có người nói cho ta biết.”
Ngoài cửa, Bao Chửng sờ sờ cằm, xem ra cần phải vào cung điều tra người này một chút.
“Vấn đề thứ tư.” Đồng Linh hỏi: “Ngươi có giấy bút không?”
Triển Chiêu lấy giấy bút ra đưa cho hắn.
Đồng Linh vẽ một bản đồ: “Xích Luyện đường chính là ở chỗ này.”
Triển Chiêu nhìn một chút bản vẽ, vẽ cũng rất rõ ràng, liền thu lại, đứng lên hỏi Đồng Linh: “Đúng rồi, ngươi muốn hỏi Bạch Ngọc Đường cái gì? Ta gọi hắn đến giúp ngươi.”
“Chuyện này cũng không cần gấp, chờ đến lúc tỷ võ với hắn ta hỏi cũng không muộn.” Đồng Linh vừa nói, lại hỏi Triển Chiêu: “Ta có một việc muốn hỏi ngươi.
Triển Chiêu đứng lên duỗi duỗi chân mình cho đỡ tê, dường như ngồi lâu quá nên ê chân, rất sảng khoái mà nói: “Hỏi đi nha.”
Đồng Linh lại nhìn Triển Chiêu một lúc lâu: “Ngươi sẽ phụng bồi Bạch Ngọc Đường cả đời sao?”
Triển Chiêu sửng sốt.
Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa thì nghẹn lưỡi vịt mà Tiểu Tứ Tử vừa mới nhét vào miệng hắn, những người khác lại hai mặt nhìn nhau ——- Đây là tình huống gì?
Triển Chiêu gãi gãi đầu: “Ngươi hỏi làm gì? Không phải ngươi là tên võ si sao? Chuyện này hẳn là không có quan hệ gì đến võ công đi?”
Đồng Linh lắc đầu một cái: “Hắn đối với ngươi rất tốt, hắn hình như rất thích ngươi.”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, hơi lúng túng: “Ta đương nhiên sẽ luôn ở bên cạnh con Chuột kia rồi.”
Ngoài cửa, lỗ tai Bạch Ngọc Đường đỏ ửng, Tiểu Tứ Tử thì đang bưng mặt nhìn hắn, mọi người lại cùng nhìn trời —— Ai nha, hình như nghe được chuyện không nên nghe a.
“Ngươi cũng thích hắn chứ?” Đồng Linh hỏi: “Ngươi rất thú vị, công phu cũng tốt, khó trách sao hắn lại thích ngươi.”
Triển Chiêu cười híp mắt gật đầu một cái với hắn, cố gắng nói lớn tiếng một chút để che giấu ngại ngùng: “Hắn cũng rất thú vị, công phu cũng tốt nữa, đại gia ta cũng rất thích hắn nha, hắc hắc a.”
Đồng Linh nhìn Triển Chiêu thêm một lúc lâu nữa, gật đầu một cái, sau đó lại lầm bầm: “Ta vẫn nghĩ hắn sẽ xứng với một người đặc biệt lạnh lùng, đặc biệt đứng đắn chứ, không nghĩ tới hắn lại xứng đôi với một tên nhị hoá như vậy ….”
“Phốc …” Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường đang uống trà để hạ hoả cho khuôn mặt đang đỏ bừng vì nóng, nghe được lời này cũng phải phun hết ra ngoài.
Mọi người theo bản năng mà làm một động tác —– Che miệng nhẫn cười.
Triển Chiêu vẻ mặt rất chi là buồn bực mà đi từ trong phòng giam ra ngoài, cái con Chuột nghe lén ngoài kai lúc này hẳn là phải rất đắc ý đi.
Nhưng mà Triển Chiêu vừa mới đi ra khỏi khúc quanh chuẩn bị đi lên, vừa ngẩng mặt lên nhìn một cái, liền ngay lập tức cứng ngắc lại.
…………………..
Chỉ thấy trên đó, cũng chính là tại chiếu nghỉ gần cửa lao đầy ắp toàn người là người, tất cả mọi người đều tập trung hết ở đây ……… mà Bạch Ngọc Đường đang ngồi trong góc nhẫn cười đến khổ cực.
Triển Chiêu nhìn mọi người nửa ngày, từ từ lui trở về, sau đó mọi người lại nghe thấy tiếng Triển hộ vệ đạp cửa nhà lao một cái: “Họ Đồng kia, ta mặc kệ, ngươi đền cho ta mười cái vấn đề mau!”
Bạch Ngọc Đường yên lặng đỡ trán.
Tiểu Tứ Tử đem cái cổ vịt cuối cùng cũng gặm xong hết, đứng lên duỗi người một cái, nói: “Đi ngủ a!”