Tào Nguyên là người lớn nhất trong số Khai Phong tam tử, còn Tạ Viêm là đại tài tử đứng đầu Giang Nam, trận tỷ thí có thể nói là mười phần đáng theo dõi. Nhưng mà... Tạ Viêm thơ văn nhạc lý từ lâu đã nổi tiếng thiên hạ, ở đây hầu như tất cả mọi người đều đã xem qua thi tập của hắn, hắn ở cấp bậc nào mọi người đã sớm tính toán trong lòng. So ra thì Tào Nguyên chưa hề nổi danh, hai người như thế thì nên so cái gì?
Các thư sinh đang vây xem đều nghị luận xem tiếp theo sẽ là đề mục gì, nhưng không ai chú ý thấy, bên ngoài đoàn người, đang tụ tập càng ngày càng nhiều người, hơn nữa những người này nói như thế nào đều có vẻ hơi quái dị. Bọn họ tuy rằng ăn mặc y phục thư sinh, thế nhưng vóc người dáng đi nhìn đều không giống người đọc sách, thế nhưng cũng không giống quân nhân, càng nghĩ càng không kết luận được.
Đương nhiên, các thư sinh không chú ý, không có nghĩa là Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng không chú ý.
Ân Hầu ôm Tiểu Tứ Tử, nhìn một chút bên ngoài.
Thiên Tôn cũng liếc nhìn, “Ồ, thoáng cái đã tới nhiều như vậy a?”
Ân Hầu khẽ nhíu mày, “Tin tức lan ra thế nào vậy?”
Thiên Tôn cười một tiếng, “Triệu Trinh nếu cố tình giấu diếm, cũng sẽ chuyển mặt cái nhẫn trên tay hắn.”
Ân Hầu nhìn Triệu Trinh đang ngồi bên bàn đá, một tay nâng cằm, ngón trỏ khẽ xoay chiếc nhẫn màu ngọc bích trong tay, hiểu rõ, “Xem ra lần này xuất cung, cũng không chỉ là dạo chơi đơn giản như vậy.”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, đám người đó thực sự là thích khách sao? Nhìn có chút yếu ớt a, bất quá để ngừa vạn nhất, hắn vẫn nhìn sang Âu Dương ra hiệu.
Âu Dương và Trâu Lương đi ra ngoài... Lúc này, bên ngoài Bách Tể viên, Hoàng thành quân tụ tập ít nhất ba nghìn nhân.
Âu Dương xuất môn liền xoa xoa bụng, “Ai da, đau bụng quá.”
Trâu Lương không phản ứng.
Lúc này, trên nóc nhà xuất hiện một ít người, đều là binh lính mặc hắc y lưng đeo cung.
“Nhân mã của Thoại Lao tới rồi.” Âu Dương vừa dứt lời, Long Kiều Quảng xuất hiện ở nóc nhà đối diện, khoát tay... Thủ hạ hắn liền đồng loạt tách ra, tự chọn vị trí cao dễ mai phục Bách Tể viên, cầm sẵn cung tiễn trong tay.
Long Kiều Quảng đứng ở trên nóc nhà nhìn tình huống bên trong Bách Tể viên, khẽ nhíu mày... Mấy kẻ giả thư sinh trà trộn vào sao nhìn giống du côn vậy? Kiểu thích khách mới sao?
Nam Cung lúc này đã đứng ở ngay bên cạnh Triệu Trinh, nhìn Triệu Trinh từ lúc nãy đã vô tình hữu ý xoay ban chỉ, khẽ nhíu mày — lẽ nào Hoàng thượng cố ý bại lộ thân phận, muốn dẫn những kẻ này tới? Song song đó, Nam Cung cũng buồn bực, những kẻ này là ai?
Tạ Viêm lúc này ở ngay cạnh Triệu Trinh, hắn cũng chú ý thấy những thư sinh mới vào không có vẻ giống thư sinh.
Tạ Viêm nhìn sang nhóm người của Khai Phong phủ, thấy Triệu gia quân ngoại trừ Triệu Phổ ra, ba vị Tướng quân đều không thấy đâu, càng nghĩ càng thấy không quá đúng.
Hắn lại cúi đầu nhìn Triệu Trinh, muốn hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì không... Trong khoảnh khắc khi vừa cúi đầu, đường nhìn của Tạ Viêm bị ban chỉ trên ngón tay cái của Triệu Trinh hấp dẫn.
Ban chỉ vừa nhìn đã thấy vô giá, cổ phác ngưng trọng, phía trên còn có một vết rạn nhạt màu... Nhìn kỹ mới có thể phát hiện, đó cũng không phải vết rạn, mà là một văn lộ hồng sắc nhìn như huyết mạch. Tạ Viêm ngẩn người, huyết ngọc ban chỉ...
Tạ Viêm chấn lăng một hồi, vô thức nhìn thoáng qua Nam Cung Kỷ, hắn từ chi tiết trên y phục của Nam Cung đã nhìn ra một ít đầu mối — đại nội thị vệ...
Tạ Viêm trước sau liên tưởng, đoán được thân phận của Triệu Trinh... Hắn cũng không phải chưa thấy qua việc đời, nhưng cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Lúc này, Tào Nguyên và Dương Thiếu Cung cũng đi tới.
Phương Bách Tể là lão thương gia, cũng hiểu được trong số người vây xem, hình như có trà trộn vào một ít người kỳ quái, đó có phải thư sinh không hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, thư sinh đi xem văn thí và bách tính vô giúp vui sao lại có loại thần tình hung ác đó?
Mơ hồ, Phương Bách Tể nghĩ rằng sắp xảy ra chuyện, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Triệu Phổ... Không lẽ có người muốn gây bất lợi cho vị Binh mã đại nguyên soái này? Ở đây nhiều người như vậy, vạn nhất một hồi thực sự đánh nhau, sẽ vô cùng loạn, người người giẫm đạp lên nhau.
Phương Bách Tể nghĩ đến đó thì tự thấy chống đỡ không nổi, Vì vậy nhìn sang Triển Chiêu xin giúp đỡ.
Triển Chiêu tiếp thu tới nhãn thần hoang mang cầu cứu của Phương Bách Tể, cũng có chút bất đắc dĩ, túm túm tay áo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu khoanh tay hỏi hắn, “Vì sao thích khách hiện tại nhìn giống du côn như vậy? Thứ vương sát giá cũng nên tìm mấy kẻ nhìn chuyên nghiệp chút chứ!”
Bạch Ngọc Đường nói, “Ta cũng thấy giống du côn, bất quá Khai Phong phủ hẳn là không có du côn nào không biết ngươi nhỉ?”
Triển Chiêu híp mắt, “Khai Phong trị an tốt làm gì có du côn?”
“Không chừng không phải người Khai Phong.” Bạch Ngọc Đường quan sát một hồi, đưa tay vỗ nhẹ Triển Chiêu, “Đại khái đã nghĩ nhiều.”
Triển Chiêu sửng sốt, “Nghĩ nhiều?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu hôm nay Triệu Trinh không ở chỗ này, có một đám người này chạy tới đây, ngươi sẽ nghĩ sao?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, sau đó khẽ vỗ tay một cái, “Đúng nga!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, bọn họ đều quá lo lắng cho Triệu Trinh rồi, xem ra... Triệu Trinh muốn dẫn ai đó tới a.
Triệu Phổ cũng buồn bực — Triệu Trinh hao phí tâm tư, còn tự mình mạo hiểm, là muốn dẫn kẻ nào ra?
Nam Cung có chút thiếu kiên nhẫn, hắn nghĩ Triệu Trinh còn như vậy nữa thì quá nguy hiểm, Vì vậy liền cúi đầu nhìn hắn, ý là — bằng không chúng ta ra tay phủ đầu?
Triệu Trinh cũng bất động, tiếp tục nâng cằm, hỏi Phương Bách Tể, “Vòng thứ ba khi nào bắt đầu a?”
“Ách...” Phương Bách Tể nhìn trái nhìn phải, thấy Triệu Phổ đứng đó không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là ho khan một tiếng, nói, “Trân thứ ba, người ra đề mục trước là...”
Dương Thiếu Cung vừa định mở miệng, thì thấy Triệu Trinh nâng tay, khẽ lắc với hắn, ý là — ngươi lui xuống.
Dương Thiếu Cung sửng sốt.
Triệu Trinh nhìn Tào Nguyên và Tạ Viêm, nói, “Trận này so một đề thôi.”
Tào Nguyên nhíu mày, Dương Thiếu Cung cũng kỳ quái, người này thế nào lại bá đạo như vậy, đang muốn phản bác hai câu, Tạ Viêm lại mở miệng, “Không bằng tốc chiến tốc thắng đi.”
Phương Bách Tể thẳng gật đầu — đúng là nên kết thúc nhanh chút thì tốt hơn, hắn kỳ thực càng muốn Càn Khôn thư viện thẳng thắn chịu thua đi, còn so cái gì, đã thua từ lâu rồi.
Dương Thiếu Cung và Tào Nguyên nhìn nhau.
Tạ Viêm thấy hai người tựa hồ do dự, thì nói, “Có lẽ lưu lại một đề để lần sau tứ viện tỷ thí thì tiếp tục? Vậy cũng coi như lần này là bất phân thắng bại, được không?”
Tào Nguyên và Dương Thiếu Cung đều trong lòng khẽ động — đích xác, nếu như trận này tiếp tục tỷ thí, tuy rằng bọn họ có chút chuẩn bị, nhưng thực lực của Giang Nam tam đại tài tử hình như vượt quá dự liệu của bọn họ, vạn nhất thua, vậy cái thua này cũng quá khó coi, toàn bộ Càn Khôn thư viện cũng không thể chường mặt ra ánh sáng. Mà nếu lưu lại một đề không thi cho xong, thì chính là bất phân thắng bại a... So với thất bại thảm hại thì tốt hơn nhiều!
Dương Thiếu Cung gật đầu với Tào Nguyên, cảm thấy như vậy tương đối có lợi.
Tào Nguyên cũng hiển nhiên tiếp nhận cách giải thích đó.
Dương Thiếu Cung hỏi Triệu Trinh, “Hoàng công tử, kế tiếp sẽ là đề gì?”
Triệu Trinh cười cười, thanh âm cũng không lớn, mở miệng, “Tỷ như, trẫm là hoàng đế.”
...
Triệu Trinh nói khỏi miệng, Phương Bách Tể và Dương Thiếu Cung đều sửng sốt.
Tạ Viêm khẽ nhíu mày — quả nhiên...
Dương Thiếu Cung và Phương Bách Tể há hốc miệng... Vị này nói “Trẫm là hoàng đế ” mà từ “trẫm” nghe có vẻ vô cùng thuận miệng.
Hai người nhìn nhau, Phương Bách Tể vô thức nhìn sang Triển Chiêu cách đó không xa.
Triển Chiêu cười cười, khẽ gật đầu.
Phương Bách Tể hít sâu một hơi, Dương Thiếu Cung trong nháy mắt há hốc mồm, đồng thời hắn cũng cảm thấy vạn phần may mắn vì vừa rồi Tạ Viêm đã ngăn hắn lại, nếu không chắc chắn hắn đã xông vào đấm Triệu Trinh.
Tào Nguyên vẫn chưa rõ tình hình, nhìn sang Dương Thiếu Cung.
Dương Thiếu Cung cũng chưa từng diện mặt thánh, trước đây có đôi khi Triệu Trinh tiếp kiến đủ loại quan lại, chức vị của hắn cũng chỉ có thể đứng xa xa, nhìn thấy mỗi một đường viền, hôm nay lại gặp được còn gặp ngay trước mắt, phải làm sao bây giờ? Hành đại lễ?
Thấy Dương Thiếu Cung có xu thế nhũn đầu gối qùy xuống hành lễ, Nam Cung khẽ nhíu mày, trừng hắn, ý là — điệu thấp chút.
Dương Thiếu Cung vội vàng chống lên mặt bàn cho vững chân, cũng đúng a... Triệu Trinh là cải trang xuất cung, ở đây nhiều người như vậy, vạn nhất hành đại lễ Triệu Trinh không phải sẽ bại lộ thân phận sao!
Hai huynh đệ của Tào Nguyên đứng xa xa xem không rõ tình huống, đều hiếu kỳ, đang thương lượng cái gì vậy? Dương Thiếu Cung sao nhìn hoảng hốt vậy?
Triệu Trinh cũng không để ý tới nội tâm dậy sóng của mọi người, hắn chỉ vào đoàn người đang vây xem, nói, “Ở đây … ít nhất … Trà trộn vào hai ba trăm thích khách, phải làm sao bây giờ?”
Dương Thiếu Cung cả kinh, Tào Nguyên thì trợn tròn mắt, Tạ Viêm cũng khẽ nhíu mày — thích khách?
Hậu phương, Bao Duyên bọn họ đều hiếu kỳ, Lại Thiên Thanh nghi hoặc, hỏi Bao Duyên, “Bọn họ đang làm gì?”
Bàng Dục bĩu môi, “Tỷ phu ta chắc đang đùa giỡn bọn họ rồi.”
Lâm Tiêu nhìn có vẻ cũng không khẩn trương, chờ xem diễn biến tiếp theo.
Dương Thiếu Cung hạ giọng, “Thỉnh Hoàng thượng tốc tốc hồi cung, nơi đây không thích hợp ở lâu!”
Triệu Trinh lại mỉm cười, “Đề mục này không phải cho hai bọn hắn sao, ngươi cũng muốn đáp?”
Dương Thiếu Cung há há mồm, nghĩ bụng Hoàng thượng cũng đủ ung dung a, trước mắt có tới hai ba trăm thích khách mà còn có tâm tình ra đề mục?
Tào Nguyên lúc này cũng không biết nên làm cái gì mới được, há miệng nhìn Dương Thiếu Cung.
Dương Thiếu Cung sốt ruột, ý là — nhanh kêu hắn hồi cung a.
Tào Nguyên nói, “Ách... Trước hết bảo hộ Hoàng thượng hồi cung.”
Triệu Trinh nâng cằm nhìn Tào Nguyên, bất đắc dĩ... Dù sao vẫn còn nhỏ quá a, mười bảy mười tám mà thôi, chắc cũng đang bị kinh hách.
Triệu Trinh giương mắt, lại nhìn Tạ Viêm.
Tạ Viêm vừa rồi ngăn cản Dương Thiếu Cung xông tới, nói vài câu xong thì nãy giờ vẫn bất động thanh sắc, bất quá nhìn biểu tình hắn lúc này cũng không phải quá mức giật mình, có lẽ đã đoán ra thân phận của Triệu Trinh.
Triệu Trinh cũng có chút ngoài ý muốn, Dương Thiếu Cung vừa rồi nếu không có Tạ Viêm ngăn cản, nhất định đã lao tới chỗ mình. Tạ Viêm vừa không làm lộ ra thân phận hắn, vừa ngăn trở được Dương Thiếu Cung phạm sai lầm, điều này đối với bản thân Tạ Viêm kỳ thực không thiệt hại gì, nhưng lại có lợi cho Dương Thiếu Cung, nói như thế nào nhỉ? Là thiếu niên này tâm địa thiện lương? Hay là hắn lo lắng chu toàn?
Tạ Viêm thấy Triệu Trinh nhìn mình, lắc đầu, “Không cần đi.”
Triệu Trinh nhướn mi.
Tạ Viêm nhìn một chút phía dưới, nói, “Nơi này là hoàng thành, thủ vệ sâm nghiêm, trong Bách Tể viên cao thủ Như Vân, trước tiên không nói đến Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn và Ân Hầu đều có mặt, cho dù không có thì ba trăm thích khách ở đây thứ vương sát giá cũng chưa chắc có thể thành công.”
“Nga?” Triệu Trinh mỉm cười, nhìn Tạ Viêm, “Vậy ngươi nghĩ, bọn họ tới để làm chi?”
Tạ Viêm nhìn lướt qua những kẻ lẫn trong đoàn người, nói, “Là tới gây hỗn loạn.”
Triệu Trinh sờ sờ cằm, “Gây hỗn loạn a...”
Tạ Viêm nói, “Tỷ thí giữa Thái Học viện và Càn Khôn thư viện dẫn tới tranh chấp, kết quả tạo thành hỗn loạn và thương vong, như vậy tứ viện tỷ thí không chừng sẽ bị thủ tiêu, song song đó cũng sẽ dẫn đến một vài hiệu ứng tiếp theo.”
Triệu Trinh khóe miệng hơi giật giật.
Dương Thiếu Cung nhíu mày, “Cách này có phải hơi mạo hiểm hay không? Vạn nhất đối phương thực sự là thích khách...”
Tạ Viêm cũng lắc đầu, “Không ai lại dùng thích khách lộ liệu như thế, mục đích chân chính là muốn thủ tiêu tứ viện tỷ thí.” Nói rồi, Tạ Viêm nhìn Tào Nguyên, “Là ai ra chủ ý cho các ngươi, hẹn bọn ta tới nơi này tỷ thí trước?”
Tào Nguyên ngẩn người, “Ách...”
“Chẳng lẽ... Là hai thư viện còn lại?” Dương Thiếu Cung hỏi.
Tạ Viêm lắc đầu, “Ai cũng biết người của Khai Phong ở chỗ này, gây chuyện chắc chắn sẽ bị bắt, nếu dám đến chứng tỏ không biết chính mình sẽ bị bắt. Ngươi xem y phục trên người bọn họ còn rất sạch sẽ, nhưng bùn đất trên giày lại nhiều, chứng tỏ chạy không ít đường mới tới được đây. Tức là dùng tiền thuê du côn ở nơi khác tơi, ăn mặc thành thư sinh, trà trộn vào để gây hỗn loạn. Tứ viện tỷ thí thắng hay thua ngoài Thái Học viện và Càn Khôn thư viện ra thì không có bất cứ ý nghĩa gì với các thư viện còn lại, bọn họ không cần phải làm như vậy, cho nên người phía sau màn là một người khác.”
Nói xong, Tạ Viêm nhìn Tào Nguyên, hỏi, “Là viện trưởng của các ngươi ra chủ ý đúng không?”
Triệu Trinh nhướn mi, nhìn Tạ Viêm.
Tào Nguyên há to miệng, một lát, gật đầu, “Ân... Đúng là viện trưởng phân phó chúng ta tìm cơ hội khiêu khích các ngươi, sau đó trước khi tứ viện tỷ thí thì làm một trận tiền chiến.”
Tạ Viêm mỉm cười, “Như vậy a.”
Nam Cung lúc này đứng ngay phía sau Triệu Trinh, hắn khẽ nhíu mày, nhìn Tạ Viêm, tiểu quỷ này... Tâm mắt không ít a.
Triệu Trinh thì có chút ranh mãnh mà quay đầu lại nhìn hắn.
Nam Cung cũng không biết làm sao, cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Triệu Trinh nhẹ nhàng sờ sờ cằm, cảm thấy thú vị — Tạ Viêm đúng là quỷ linh tinh, gặp chuyện thì bình tĩnh, tâm cơ thâm trầm, thế nhưng mặt ngoài hòa khí khéo léo, ngay cả đối đầu cũng không đắc tội, có chút bóng dáng của Bàng Thái sư khi còn trẻ, đương nhiên, hai người này thuộc về hai phong cách vô cùng khác biệt...
“Vậy ngươi có diệu kế gì không?” Triệu Trinh rất hứng thú hỏi Tạ Viêm.
Tạ Viêm gật đầu, hắn nhìn đoàn người một hồi, cuối cùng tìm đúng một người, đi qua, thấp giọng ghé vào tai hắn nói vài câu.
Người nọ hơi ngẩn người, sau đó nhíu mày, xoay lại gọi người đi... Một lát sau, những kẻ vừa lẫn vào vội vã chạy ra. Những thư sinh đang vây xem cũng khó hiểu, đám người đó vào đây lúc nào? Nói giọng không phải người địa phương, chạy đến đây làm chi?
Triển Chiêu bọn người đạm đạm cười, hóa ra cách giải quyết là đuổi đi.
Ở cửa, Âu Dương Thiếu Chinh và mọi người thấy một đám du côn hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa thoát áo thư sinh ra, có chút tò mò, nhưng vẫn lại gần bắt hết lại. Đám du côn lại càng hoảng sợ, đều cầu xin tha thứ, nói chỉ là thu tiền của một thư sinh để đến đây quấy rối mà thôi, không định gây tai nạn chết người, càng không biết ở đây có quan sai...
Âu Dương và Trâu Lương nhìn nhau.
Long Kiều Quảng cũng ôm cánh tay đứng trên nóc nhà nghiêng đầu — quả nhiên không phải côn đồ địa phương a.
Triệu Trinh cười hỏi Tạ Viêm, “Ngươi đã nói như thế nào?”
Tạ Viêm nói, “Nhữgn thư sinh giả này đều thường xuyên nhìn về một hướng, xem ra là chờ người nọ ra lệnh, như vậy đó hẳn là lão đại, Vì vậy ta qua nói với hắn, Triển Chiêu ở chỗ này.”
Triệu Trinh cười, hỏi hắn, “Vì sao chỉ có ngươi nhìn ra bọn họ là du côn, một đám cao thủ bên kia lại không nhìn ra?”
Tạ Viêm lắc đầu, “Bọn họ đều đã nhìn ra.”
Triệu Trinh mỉm cười, gật đầu khẽ thở dài, “Xem ra đúng vậy.”
Tạ Viêm nhìn một chút Triệu Trinh, nói, “Đáng tiếc.”
Triệu Trinh nhìn hắn.
Tạ Viêm nhìn thoáng qua ban chỉ trên ngón cái của Triệu Trinh — Hoàng thượng muốn dẫn ai đó ra, tựa hồ không thành công rồi.
Triệu Trinh gật đầu — hôm nay cũng coi như thu hoạch sung túc, Lại Thiên Thanh và Nhạc Tử Minh là tài tử không sai, còn tiểu bằng hữu Tạ Viêm trước mắt này, quả thực là một người thích hợp để làm quan.
...
“Cũng nên kết thúc rồi nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Thiên Tôn đột nhiên lại gần, chọt chọt vai hai người.
Hai người quay đầu lại nhìn hắn.
Thiên Tôn cười, “Vừa rồi đám kia du côn bỏ chạy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nhìn hắn — đúng vậy, bọn ta đều thấy.
Thiên Tôn nhếch khóe miệng, “Thế nhưng có mấy kẻ lúc nãy lẩn vào nhưng vừa rồi không có bỏ đi nga! Mấy kẻ này cũng không giống du côn.”