Từ lúc Maren cho hắn ma pháp lục thư cho tới giờ, hắn cũng không ngờ rằng vị ma pháp sư này đưa cho mình nhị cấp ma pháp lục thư, thứ mà tất cả ma pháp học đồ ham muốn.
Vô luận là ngành nghề gì, khan hiếm nhất vẫn là nhân tài mà những người dân ở tầng đáy của xã hội lại có rất nhiều.
Trong thế giới ma pháp cũng thế đối với những kẻ không có cơ hội được ma pháp sư thu làm nhập môn đệ tử cùng được nhập môn đệ tử lựa chọn làm người hầu học đồ thì cũng chỉ có thể ở trong trang viên cạnh ma pháp tháp tự mình tu luyện mà thôi.
Có rất nhiều học đồ lực lượng tinh thần đã đạt tới thất cấp, bát cấp học đồ nhưng cũng không có được nhị cấp ma pháp lục thư nên vạn phần khổ não.
Cho nên khi Tiếu Ân biết ma pháp này là nhị cấp, mới có biểu hiện hưng phấn như thế.
Rất nhanh, Nhất Hào đem lộ tuyến ma pháp này xuất ra, so với cảm ứng bình thường của ma pháp sư, đồ án mà Nhất Hào xuất ra rất dễ hiểu, lộ tuyến ma pháp có điểm khởi đầu cùng điểm cuối, hơn nữa còn có đường nét màu đỏ chậm rãi miêu tả, làm cho Tiếu Ân càng dễ hiểu hơn.
Nhẹ nhàng quan sát, dựa theo phương hướng chỉ dẫn, hắn từ từ hiểu được lộ tuyến từ lúc khởi đầu đến lúc kết thúc.
Lộ tuyến này quả nhiên phức tạp và huyền ảo hơn nhiều so với nhất cấp ma pháp nhưng đối với Tiếu ân mà nói cũng không có gì đáng kể. Bởi vì lộ tuyến của ma pháp Tạc Đạn Thuật còn phức tạp hơn nhiều mà có làm khó được hắn đâu.
Điều duy nhất làm cho Tiếu ân cảm thấy lo lắng đó là chiều dài của lộ tuyến rõ ràng là dài hơn so với nhất cấp ma pháp. Chiều dài gia tăng, lực lượng tinh thần tiêu hao cũng tăng theo.
Vốn lực lượng tinh thần của bản thân đã ít nên việc tiêu hao thêm lực lượng tinh thần này tạo ra khó khăn cho Tiếu Ân.
Trong lòng thở dài một hơi, Tiếu Ân hạ quyết tâm, cho dù là thế nào đi nữa, đều phải tìm ra biện pháp giải quyết cách tồn trữ Tạc Đạn Thuật, nếu không khi thật sự giao thủ với người khác, nếu không có cách kéo dài lực chiến đấu, sẽ giống như trường hợp của Trình Giảo Kim.
Kỳ thật, Tiếu Ân đặt ra yêu cầu cho bản thân mình rất cao, bởi vì hắn gặp toàn là những ma pháp sư chính thức như Maren, David Kirby, còn có tên học tập ma pháp hơn hai mươi năm, hơn nữa còn hầu hạ Chritton, đã đạt tới bát cấp học đồ, Dearing.
Tiếu Ân lấy những người này đem ra so sánh nên đương nhiên thấy bản thân mình kém cỏi. Nhưng nếu so với những học đồ cùng cấp, với thực lực hiện tại của Tiếu Ân, tuyệt đối có thể miễu sát đối phương.
Nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân bắt đầu ghi nhớ lộ tuyến của ma pháp mới.
Mỗi một lần ghi nhớ lại lộ tuyến của ma pháp mới là cả một quá trình phức tạp, nhưng để nắm giữ được ma pháp mới, để cho bản thân mình sau này có thể ứng phó với những nguy hiểm, nên từ trước tới giờ Tiếu Ân không bao giờ ngại gian khổ.
Nhị cấp ma pháp quả thực phức tạp hơn nhiều so với nhất cấp ma pháp, nhưng đã có kinh nghiệm học tập ma pháp Tạc Đạn Thuật trước đó, lộ tuyến này cũng không phải quá khó nhớ.
Một giờ sau, Tiếu Ân đã đại khái nhớ được lộ tuyến của ma pháp.
Nếu để cho ma pháp học đồ khác, hay ma pháp sư chính thức biết, hắn chỉ trong vòng một giờ nhớ xong lộ tuyến của một nhị cấp ma pháp thì những kẻ này khẳng định sẽ kinh ngạc đến nỗi mắt rớt hết cả xuống.
Đối với những kẻ có lực lượng tinh thần cường đại mà nói, có được một ma pháp lục thư mới, những kẻ đó đầu tiên là sẽ sử dụng lực lượng tinh thần của mình để cộng hưởng với lục thư, sau đó mới tiếp xúc với nội dung ghi bên trong.
Hơn nữa khi bọn họ tiếp xúc với nội dung trong đó sẽ bị tiêu hao lực lượng tinh thần, người bình thường tiếp xúc qua tuyệt đối sẽ bất tỉnh. Đồ án trong lục thư vô cùng phức tạp với nhiều đường nét giống như một con mèo nghịch ngợm. Không có đủ thời gian cùng tinh lực đừng nói là hiểu được chi tiết lộ tuyến cho dù là điểm khởi đầu cũng chưa chắc tìm được.
Rất nhiều thất, bát cấp học đồ sau khi lao tâm khổ tứ tìm được một nhị cấp ma pháp lục thư, muốn tìm ra mấu chốt trong đó nếu không có người chỉ đạo thì thường là phải hao phí năm hay thậm chí mười năm mới tìm ra. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Cũng không phải do thiên tư của bọn họ kém cỏi mà là do nhiều loại nguyên nhân tạo nên kết cục đó.
Đầu tiên muốn làm quen được lộ tuyến cần phải có thời gian dài để nghiên cứu, nhưng khi cộng hưởng với lục thư, lực lượng tinh thần bị tiêu hao. Đối với một ma pháp học đồ mà nói, có thể có bao nhiêu lực lượng tinh thần để mà tiêu hao đây?
Nếu như từ đầu có một vị tiền bối chỉ điểm, thì nhất định rút ngắn được thời gian học tập. Giống như Dearing, bởi vì hầu hạ Chritton thời gian lâu dài nên có được sự chỉ điểm Chritton, ngay từ đầu đã có đường đi, nên tự nhiên tiết kiệm được phần lớn thời gian mò mẫm.
Nhưng cho dù tiết kiệm được thời gian mò mẫm thì khi luyện tập cũng không có đường tắt.
Mỗi lần miêu tả lộ tuyến của ma pháp cho dù là thành công hay thất bại đều phải tiêu hao một lượng tinh thần, muốn hoàn toàn nắm giữ ma pháp, tự nhiên là khó khăn.
Cho nên đối với ma pháp sư bình thường mà nói, nếu muốn thuận lợi nắm giữ một ma pháp, thì lực lượng tinh thần bản thân hắn ít nhất phải gấp mười lần so với lúc phát động ma pháp.
Đừng nói là ma pháp sư cấp bậc thấp, cho dù là cao cấp ma pháp sư có thể nắm giữ được nhiều cao cấp ma pháp cũng rất ít, ngoài mấy cao giai ma pháp bản thân quen thuộc ra, căn bản bọn họ không có nhiều thời gian và tinh lực để nắm giữ nhiều ma pháp.
Không như Tiếu Ân, không cần phải tốn tâm cơ đã tìm hiểu được ngọn nguồn lộ tuyến, hơn nữa còn có thể trong không gian tiến hành luyện tập vô số lần, nói hắn là kẻ độc nhất vô nhị cũng không sai.