Mục lục
Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, theo thói quen Tiếu Ân thường ngủ tám tiếng mỗi đêm, thế nhưng hôm nay hắn lại dậy sớm, rời khỏi ma pháp tháp, tới chỗ dấu vòng cổ không gian.

Tuy Benson khẳng định với hắn, có Nepal, kẻ đã bước vào hàng ngũ thập cấp học đồ đi cùng thì chuyến đi tới rừng Gobbi lần này không có bất cứ nguy hiểm gì nhưng Tiếu Ân chỉ tin tưởng vào bản thân mình, không muốn tính mạng của mình phụ thuộc vào kẻ khác. Cân nhắc mãi, cuối cùng hắn mạo hiểm mang theo vòng cổ không gian.

Hai năm qua, ma pháp vật phẩm chứa trong vòng cổ không gian ngày càng nhiều lên, đặc biệt là ma pháp quyển trục và ma hạch chứa đựng ma pháp, số lượng tăng lên khá nhiều.

Có những thứ này trong người, Tiếu Ân mới cảm thấy yên tâm.

Đợi ngoài ma pháp tháp nửa ngày, cuối cùng Nepal và Benson xuất hiện. Maren là nhân vật làm việc kiên quyết, nếu hắn đã ra lệnh cho bọn họ tới rừng Gobbi thì bọn họ phải đi, không được lấy lí do trì hoãn.

Sau khi ba người gặp nhau, đầu tiên ba người tới thành Louis, kiếm một cỗ xe ngựa dùng làm phương tiện để tới rừng Gobbi.

Rừng Gobbi là thiên đường của ma thú, đối với người bình thường thì đó là vùng đất nguy hiểm. Tuy nguy hiểm nhưng ở đó lại thu được nhiều tài phú, dù là ma hạch hay nguyên liệu ma pháp trên người ma thú, hay một số thực vật quý hiếm trong rừng Gobbi, đều được mua với giá cao trong thế giới ma pháp.

Cho nên trong rừng Gobbi thường có nhiều tiểu đội săn bắt ma thú, mà phu xe cho ba người Tiếu Ân cũng là một thành viên trong một tiểu đội săn bắt ma thú.

Tốc độ xe ngựa chạy rất nhanh, sau năm ngày, bọn họ đã tới nơi. Hiện tại, ba người đang dừng lại trên bờ một con sông lớn, nhìn không thấy bờ đối diện, nước sông chảy cuồn cuộn giống như một vạn con ngựa đang chạy.

"Chúng ta xuống xe!" Nepal vốn quen thuộc với nơi này, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên gào to một tiếng.

Tiếu Ân vốn đang ngắm nhìn vẻ hùng vĩ của con sông, bị tiếng gào của Nepal dọa sợ.

Nepal cười hắc hắc nói: "Xin lỗi khiến hai đệ giật mình, nhưng mỗi lần tới đây, ta không nhịn được xúc động chỉ muốn gào to lên thôi."

Tiếu Ân ngẩn người, nhìn những con sóng quay cuồng mãnh liệt, nghe tiếng sóng đập, trong lòng có chút xúc động.

Lúc này, Tiếu Ân hiểu được tâm tình của Nepal, đặc biệt đối với những kẻ suốt ngày ở trong ma pháp tháp như bọn họ, đột nhiên thấy một cảnh tượng hùng vĩ như vậy, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác xúc động mãnh liệt.

Mỉm cười, Tiếu Ân mở miệng, cố sức hét lớn lên.

Bên cạnh đó, Benson và Nepal không chịu thua kém, ba người giống như ba kẻ thần kinh, đứng bên bờ sông hét lớn.

Một lúc lâu sau, ba người cất tiếng cười to, cảm thấy cả người sảng khoái vô cùng, toàn bộ mệt mỏi tan biến, mỗi một tế bào trong cơ thể tràn đầy sức sống.

Nepal vỗ vai hai người, lớn tiếng nói: "Chúng ta đi thôi!"

"Đi?" Tiếu Ân chỉ vào con sông, cười nói: "Chúng ta qua sông bằng cách nào? Chẳng lẽ phải bơi qua, nếu thế thì đệ không làm được đâu!"

Nepal cười nói: "Con sông rộng như thế, huynh có muốn bơi cũng chả bơi được, nhưng ở hạ du có một bến thuyền, chúng ta có thể thuê thuyền. Hình như ba ngày nữa sẽ hạ thuyền, nếu mọi việc thuận lợi, bốn, năm ngày là chúng ta sẽ sang bờ bên kia."

Trong lòng Tiếu Ân suy tính một lúc, rồi hỏi: "Rừng Gobbi có diện tích lớn hơn nhiều so với thành Louis?"

"Tất nhiên rồi, rừng Gobbi là lá chắn thiên nhiên giữa nhiều quốc gia đó."

Tiếu Ân đang đi đột nhiên dừng lại hỏi: "Rừng Gobbi tiếp giáp với nhiều quốc gia?"

"Đúng thế, địa phương rộng lớn như rừng Gobbi, tất nhiên khó có thể thuộc sở hữu của một quốc gia." Nepal mỉm cười, chỉ về phía trước nói: "Nhìn kìa, tới bến thuyền rồi đó!"

Bầu trời không có một gợn mây, ánh nắng mặt trời trải dài trên cả dòng sông, những cơn sóng dường như chảy về phía đông.

Có những ngọn núi nằm giữa hai bờ sông, chân những ngọn núi đó không tránh được bị những dòng nước xiết tinh tế mài dũa.

Đứng trên thuyền, đón những trận gió lạnh, hít thở sâu, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo tràn vào người khiến tinh thần Tiếu Ân nhất thời rung động. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Tiếng bước chân của Nepal truyền vào tai hắn.

"Tiếu Ân, sắp xuống thuyền rồi, đệ hình như hơi buồn phiền đúng không?"

"Đúng ạ!" Tiếu Ân xoay người nói: "Đệ có chút lo lắng!"

"Đệ lo điều gì?"

Tiếu Ân trầm ngâm nói: "Rừng Gobbi tiếp giáp với nhiều quốc gia, săn bắt ở nơi đó như thế không chỉ có công quốc Louis chúng ta cho nên…"

"Đệ lo lắng có người tập kích chúng ta?"

"Đúng vậy!" Khuôn mặt Tiếu Ân ngưng trọng nói: "Nepal, huynh đừng nói với đệ là trong rừng Gobbi chưa từng xảy ra tranh đấu, đệ tuyệt đối không tin đâu."

Nepal mỉm cười nói: "Không sai, trong rừng Gobbi đích thực có những kẻ chuyên tập kích tiểu đội săn bắt ma thú, nhưng đệ không nên quá lo lắng. Những kẻ bị tập kích đều không có thực lực, chỉ cần ba chúng ta ở cùng một chỗ, có rất ít người dám có chủ ý với chúng ta."

Mặc dù Nepal nói rất bình thản, nhưng Tiếu Ân cảm nhận rõ sự tự tin trong câu nói của hắn.

Tiếu Ân nhìn tấm ma pháp bào có ký hiệu mười ngôi sao của Nepal, lúc này mới có chút yên tâm.

Tuổi Nepal không lớn hơn nhiều so với hắn, nhưng Nepal đã có kinh nghiệm ba lần xông xáo trong rừng Gobbi. Điểm chính yếu là hiện giờ Nepal đã là thập cấp học đồ, chỉ còn cách một lằn ranh so với ma pháp sư chính thức Maren.

Chỉ cần không quá ham công, với thực lực của Nepal, tuyệt đối có tư cách nói những lời này.

Quay đầu nhìn nhưng cơn sóng chảy mạnh trên dòng sông, Tiếu Ân thì thầm nói: "Hy vọng là như thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK