Mục lục
Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng phong ùn ùn kéo đến, cát bay đá chạy, trời đất như muốn chập cả vào nhau. cuồng phong vô cùng vô tận rít gào, hung bạo như muốn nghiền nát hết thảy thế gian.

Tuy rằng Tiếu Ân đã sớm báo trước sẽ có bão cát, nhưng dù Harrison hay Juliana đều không quá tin tưởng, bọn họ miễn cưỡng đi theo phương hướng của Tiếu Ân, nhưng vẫn âm thầm quan sát về phía cũ.

Tuy nhiên lời nói của Tiếu Ân một chốc sau đã được chứng thật, mặt trời vốn đang chói chang giữa sa mạc, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, kế tiếp, cát bay đá chạy, phủ kín thiên địa. Cát gió rít gào, gạch đá bay tung tóe khắp nơi, trùng trùng lớp lớp, gào thét như thiên quân vạn mã, khiến người ta không rét mà run.

Uy thế như vậy ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng chấn động.

Nói thế nào thì hắn cũng từng xem một ít truyền hình Inte về bão cát, nhưng bão cát xuất hiện trước mặt đều có chút ngoài ý muốn. Theo kiến thức hắn biết trước đây, bão cát trước khi xảy ra sẽ có cảnh báo từ sớm, hơn nữa thời gian chuẩn bị cũng không quá ngắn.

Nhưng trên thế giới này, tuy rằng cơ bản có cảnh báo tương tự, nhưng thời gian chuẩn bị lại quá ngắn.

Cũng may bọn họ đã lệch khỏi đường đi của bão cát, chẳng qua bản thân ở ngay bên lề cơn bão mà thôi. Nếu không, đối mặt sức mạnh thiên nhiên cuồng bạo như vậy, đừng nói là một tên ma pháp sư nhất tinh và hai chiến tranh Tát Mãn, cho dù là ma đạo sĩ cùng với đại Tát Mãn cùng đi, khẳng định đều phải bó tay chịu chết.

Hai con lạc đà ngay khi bão cát xuất hiện liền nằm hẳn xuống, thế nào cũng không chịu di chuyển, Tiếu Ân bọn họ đành phải yên lặng đứng bên lạc đà mà bảo vệ.

- Tiếu Ân, chúng ta rời khỏi đây nhanh lên.

Juliana nhảy xuống lưng lạc đà, dịu dàng nói.

Tiếu Ân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện lên một tia giễu cợt.

Sau khi chứng kiến sức mạnh của bão cát, mỹ nữ này bị dọa không nhẹ. Nàng ỷ vào linh vật chính mình có thể bay, cứ như vậy tiến vào sa mạc, giờ phút này có lẽ đã có chút sợ hãi và hối hận.

Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Tiếu Ân, Juliana khẽ cắn răng, lộ ra bộ dáng hờn dỗi hiếm thấy, làm cho Harrison đứng một bên xem đến tròn mắt.

Nói đi cũng phải nói lại, đừng nói là Harrison, ngay cả Tiếu Ân có được từ trường hồng trĩ đều không kìm nổi thầm nuốt nước miếng một cái.

Tên ngu ngốc Nhất Hào này, còn dám nói nữ nhân của bộ tộc thiên hồ ai cũng dựa vào nội mị từ trường hấp dẫn người khác? Yêu tinh Juliana này cho dù không có cái từ trường chết tiệt kia, vẫn có thể khiến nam nhân mê mệt đến thần hồn điên đảo.

Hơi hơi quay đầu đi chỗ khác, thấy ánh mắt Harrison vẫn như trước dại ra, Tiếu Ân thẳng tay bấm mạnh vào eo lưng hắn.

Tên lang nhân Tát Mãn kêu to, nhảy cao đến ba trượng là ít. Hắn lớn tiếng hỏi:

- Là ai nhéo ta? Đau chết đi được!

Tiếu Ân lấy tay che mặt. Tên này thật sự làm mất hết thể diện.......

Tuy nhiên trong lòng Tiếu Ân không một chút kỳ quái.

Bởi vì hắn dường như phát hiện, nếu lần đầu tiên gặp Juliana, nhiều nhất cũng vì nàng quá xinh đẹp mà mê say mà thôi.

Nhưng theo số lần gặp mặt tăng lên, cái loại nội mị từ trường này sẽ tác dụng vô hình đến họ mà không hề hay biết, khiến họ cảm giác từ mê say biến thành không thể tự kiểm soát.

Đây không phải do Juliana cố ý, mà nó đã là bản năng của nàng, hơn nữa nàng không thể khống chế loại năng lực khủng bố này.

Harrison và Juliana sớm đã quen biết, nếu còn có thể không chịu ảnh hưởng, đây mới kỳ quái.

Ngay cả hắn cũng như thế, nếu không có Nhất Hào cung cấp từ trường hồng trĩ có thể tiêu trừ ảnh hưởng của từ trường nội mị, như vậy chỉ sợ hắn cả đời này cũng phải giống như bọn công tử chốn đế đô, giành nhau mà bám váy mỹ nhân.

Juliana khẽ nhếch miệng, lòng thầm vui vẻ.

Mặc dù Tiếu Ân biểu hiện không giống Harrison, nhưng động tác quay đầu đi cùng với ánh mắt của hắn cho thấy tên này ít nhiều vẫn bị chính mình ảnh hưởng.

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Juliana liền trở nên vui vẻ.

- Tiếu Ân, rốt cuộc chúng ta có đi hay không?

- Không đi.

Tiếu Ân thở dài một hơi, nói:

- Chúng ta không thể bỏ hai con lạc đà này lại được.

- Tại sao?

- Đi lại trong sa mạc, bọn lạc đà này là phương tiện vận chuyển đắc lực của chúng ta. Ta cũng không muốn dựa vào hai chân của mình mà cuốc bộ trên sa mạc.

- Ngươi không phải ma pháp sư sao. Hẳn là có thể phi hành chứ.

- Không được, ma pháp của ta không thể duy trì ta bay trên sa mạc này.

Tiếu Ân không chút do dự nói.

Thành thực mà nói, lấy lực lượng tinh thần của Tiếu Ân, hơn nữa Phong Tường Thuật trên áo giáp cùng với số hàng dự trữ trong vòng cổ, tuyệt đối có thể bay ra khỏi sa mạc này.

Nhưng Harrison lại khác, đừng nói chứng sợ độ cao còn chưa có hoàn toàn chữa khỏi, cho dù trị liệu xong, dựa vào linh vật bạch tuộc của hắn, cũng không thể bay lên trời được.

Juliana quay đầu lại nhìn cuồng phong tàn phá bừa bãi, trong lòng do dự không thôi.

Đột nhiên, từ trong cuồng phong có ba bóng đen lao nhanh ra. Juliana giật thót, cổ tay vừa lật, một mảnh quầng sáng màu đỏ nhạt đã dựng lên trước mặt mọi người.

- Đừng ra tay, là chúng ta.

Ba người kia còn chưa tới gần, liền gào to.

Tiếu Ân và Harrison đồng thời giật mình, Juliana không biết bọn họ là ai, nhưng hai tên này lại biết rất rõ, đây là chiến tranh Tát Mãn theo bọn Tiếu Ân tiến vào sa mạc, phụ trách bảo hộ và giám sát.

Bất ngờ ở chỗ, không thể tin được ba người này lại chật vật như thế, hơn nữa nhìn trang phục xốc xếch, ngay cả lạc đà cũng đã đánh mất, rõ ràng bọn họ chịu không ít khổ sở trong bão cát.

- Đừng kích động, là người một nhà.

Tiếu Ân tiến lên một bước, chắn trước Juliana, nói nhỏ.

Đôi mắt Juliana vừa chuyển, quầng sáng lập tức ảm đạm xuống, nhưng không hoàn toàn biến mất, hiển nhiên vẫn còn một chút đề phòng.

Ba người kia vất vả chạy tới trước mặt bọn Tiếu Ân, trong đó một tên lang nhân Tát Mãn lớn tuổi nhất vẻ mặt xấu hổ khẽ nhìn bọn họ.

Tiếu Ân mỉm cười. Nói:

- McCree Tát Mãn, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.

Lão Lang nhân Tát Mãn này trên đầu đã nhuộm thành màu xám, lại được tắm trong bão cát, trở nên chật vật không chịu nổi, hắn cười khổ nói:

- Đúng vậy, bão cát lớn như vậy, chúng ta thật là xúi quẩy.

Harrison cười ha hả, ra vẻ vô cùng đắc ý.

Juliana hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi kiêu ngạo cái gì, bão cát này cũng không phải ngươi phát hiện.

Lão Tát Mãn McCree ngẩn ra, hỏi:

- Harrison, các ngươi lúc trước đổi hướng đi, chẳng lẽ là bởi vì trước đó đã phát hiện dấu hiệu bão cát?

Harrison chỉ vào Tiếu Ân, nói:

- Không phải ta mà là Tiếu Ân phát hiện.

McCree kinh ngạc nhìn Tiếu Ân, hỏi:

- Tiếu Ân pháp sư, ngài đã tới sa mạc Sahara rồi sao?

- Không.

- Vậy sao ngài có thể phát hiện bão cát sắp nổi lên?

Lão Tát Mãn thành khẩn hỏi. Cả đời này lão ra vào đại sa mạc đã không dưới hơn trăm lần, có thể nói là một lão nhân kinh nghiệm phong phú. Nhưng thời gian phát hiện bão cát so với Tiếu Ân phải chậm hơn nhiều, tự nhiên cảm thấy khó tin. Tiếu Ân cười khổ một tiếng, hắn phải giải thích thế nào đây? Cho dù chuyện gì xảy ra, hắn cũng không thể để lộ sự tồn tại của Nhất Hào.

Do dự một chút, Tiếu Ân nói:

- McCree Tát Mãn, ngài đừng quên, ta là một ma pháp sư.

- Ta biết. Nhưng theo ta được biết, không có ma pháp sư nào đoán trước được sự biến đổi bất thường của thiên nhiên cả.

- Thật không?

Trên mặt Tiếu Ân thoáng cười một cách sâu xa khó hiểu, hỏi:

- Ngài có thể cam đoan biết tất cả ma pháp sao?

McCree sửng sốt, chần chờ một chút, cười khổ nói:

- Làm sao có thể, thế giới ma pháp bác đại tinh thâm, đừng nói là Tát Mãn như ta, chỉ sợ ngay cả pháp sư truyền kỳ cũng chưa chắc có thể biết hết tất cả ma pháp.

Lão thở dài một hơi, nói:

- Tiếu Ân pháp sư, ta hiểu được ý tứ của ngài, thực xin lỗi.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói:

- Ngài không cần xin lỗi. Chẳng qua chi nhánh ma pháp này quả thật ít người để ý tới, hơn nữa cũng không có tác dụng gì đáng kể, chỉ là có năng lực biết trước đối với sự thay đổi thời tiết nhất định thôi.

McCree không cho là đúng, nói:

- Tiếu Ân pháp sư, ngài quá khiêm tốn, có thể biết trước tình hình thời tiết, bất kể là trong cuộc sống, hay chiến tranh đều có ảnh hưởng thật lớn, đây chính là một môn ma pháp phi thường hữu dụng nha.

- Vậy sao, thật sự đa tạ ngài khích lệ.

Tiếu Ân cười tươi nói.

McCree trầm ngâm một lát, hỏi:

- Tiếu Ân pháp sư, ma pháp này của ngài có thể truyền thụ cho người khác không? Ta nghĩ đế quốc vì loại pháp thuật thần kỳ này, khẳng định sẽ đồng ý đưa ra một cái giá khiến ngài vừa lòng.

Tiếu Ân kinh ngạc đánh giá đối phương, trong đế quốc Lang Nhân, nhân tài quả thật rất nhiều.

Lão Tát Mãn này nhanh chóng nhìn ra giá trị chân chính của dự báo thời tiết đối với một quốc gia, nếu thật sự có loại ma pháp này, hơn nữa có thể truyền bá rộng khắp, thực lực của đế quốc Lang Nhân sẽ bước sang một thời kỳ mới, tuyệt đối là một cột mốc cực kỳ quan trọng. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân vẻ mặt tiếc nuối nói:

- McCree Tát Mãn, muốn học tập ma pháp này có yêu cầu thập phần hà khắc, đừng nói là Tát Mãn, cho dù trong số các ma pháp sư, người có thiên phú như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho nên loại ma pháp này căn bản không thể truyền bá ra ngoài.

McCree liền thất vọng, lão thở dài vài tiếng, tuy nhiên cũng không hoài nghi Tiếu Ân cố ý từ chối.

Nếu nói ma pháp này thật sự rất dễ nắm giữ, như vậy không có khả năng đến bây giờ còn không ai biết đến.

Cho nên chỉ có một khả năng, chính là như Tiếu Ân nói, bởi vì điều kiện hà khắc khó có thể học tập cho nên bị phần đông ma pháp vùi lấp, cuối cùng không ai nhớ đến.

- McCree Tát Mãn, hành lý và lạc đà của ngài đâu?

Harrison đột nhiên kêu lên, trên mặt hắn hiện lên một tia nghi hoặc:

- Ngài nổi tiếng là một Tát Mãn tại đế quốc quen thuộc sa mạc Sahara nhất nha, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng...

Tuy Harrison không nói hết, nhưng trên mặt McCree vẫn đỏ lên như trước. Một trong những nhiệm vụ của lão chính là dùng kinh nghiệm đối với sa mạc này mà bảo vệ an nguy của Harrison và Tiếu Ân, nhưng lão không ngờ tới, ngay khi gặp bão cát, ngược lại bọn họ bị cuốn vào trong đó. Mà hai người Tiếu Ân lại sớm chạy ra ngoài tránh phải đối diện với bão cát.

Người được bảo hộ không hề bị ảnh hưởng chút nào, mà người phụ trách bảo hộ lại thiếu chút nữa chết thảm, cảnh tượng như vậy tự nhiên khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Chỉ có điều lão Tát Mãn thời gian sống quá lâu, da mặt cũng theo đó mà dày thêm.

Lão ho nhẹ một tiếng, xem như không có việc gì nói:

- Harrison Tát Mãn, vài người chúng ta vừa rồi giữa sa mạc gặp phải bão cát cho nên hàng hóa bị thất lạc một ít. Tuy nhiên không sao, nghe Klee Tát Mãn nói, ngươi có một cái đạo cụ ma pháp không gian, nếu ngươi không ngại thì cho phép chúng ta đi chung cũng được.

Harrison kinh ngạc hỏi:

- Nhưng, nếu các người đi chung, vậy việc giám sát khảo hạch như thế nào đây?

Lão Tát Mãn vung tay, nói:

- Không có vấn đề gì. Chúng ta chỉ đi theo các ngươi, sẽ không đưa ra ý kiến gì cả, hết thảy đều tự các ngươi quyết định.

Lão dừng một chút, nói:

- Chỉ cần các ngươi cung cấp những thứ cơ bản như lều trại, thực vật và nước uống là được. À, đúng rồi, tuổi của ta lớn như vậy, đi đứng cũng không tiện, con lạc đà này của ngươi cho ta mượn ngồi một chút được chứ?

Harrison trợn mắt há mồm nhìn lão Tát Mãn, dù bất cứ ai nghe được yêu cầu như vậy, chỉ sợ đều cảm thấy vô cùng buồn bực.

Ăn của ta, xài của ta, ngay cả vật cưỡi của ta cũng cướp lấy. Cái này cũng thiệt quá mức nha!

Tiếu Ân đành gượng cười, giành nói:

- Được, nếu Tát Mãn McCree quyết định như vậy, chúng ta đành phải đồng ý vô điều kiện.

Harrison do dự nửa ngày, rốt cục cũng không mở miệng phản đối.

Cứ như vậy đợi cho bão cát đi xa, mọi người lại mang lạc đà khởi hành.

Chỉ là lúc này hai lạc đà một do đại mỹ nữ Juliana cưỡi, một do lão lang nhân Tát Mãn ngồi, còn Tiếu Ân, Harrison cùng hai Tát Mãn khác đành phải đi bộ.

Thể chất của lang nhân quả nhiên loài người bình thường không thể với tới. Tuy rằng bọn họ đều là Tát Mãn nhưng đi lại ở trong sa mạc vẫn không có vấn đề gì.

Về phần Tiếu Ân càng không cần phải nói, tính trong số những người ở đây, nếu đơn độc nói về thể chất, tên nào dám so với hắn đây.

Mặc dù nói là Harrison dẫn đầu dò đường, nhưng Juliana không biết vô tình hay cố ý lại cưỡi lạc đà đi ở phía trước.

Nàng chỉ đi một đường thẳng tắp, đôi khi giữa đường đi vòng qua một điểm, sau đó lại tiếp tục đi thẳng.

Ngay cả Tiếu Ân vào lúc đổi hướng, cũng chỉ mơ hồ cảm thấy xung quanh năng lượng dao động một cách mờ mịt. Loại cảm giác này và lần gặp được sa trùng trước phi thường tương tự, cho nên Tiếu Ân gần như có thể khẳng định, nơi mà Juliana đi vòng, khẳng định có sa trùng tồn tại.

Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của nàng không chút dừng lại mà đi vòng qua, có thể hiểu rằng trong cơ thể bọn sa trùng này cũng không có trứng, cho nên dù chém toàn bộ chúng, cũng không thu hoạch được gì. So với việc lãng phí thời gian cùng bọn chúng, thà đi tìm một ít sa trùng có trứng còn hơn.

Cứ như vậy đi gần một ngày, Juliana đột nhiên ngừng lại, từ trong vòng tai không gian lấy ra một bình nước, uống liền vài hơi.

McCree cổ họng khô khốc, đảo mắt nhìn Harrison.

Harrison bất đắc dĩ lấy nước uống từ trong vòng tay không gian, nói:

- Mọi người nhấp môi một chút đi, đồ ta mang theo cho các ngươi dùng cũng không được một tháng đâu.

Tiếu Ân cười khẽ, vòng tay không gian của Harrison tuy chu vi hai mươi thước, thể tích sáu mươi thước, nhưng từ trước khi vào đây, bọn họ cũng không chuẩn bị phần cho ba người McCree, cho nên đồ ăn nước uống không tránh khỏi có chút thiếu hụt.

Nhưng trong vòng cổ và vòng tay của hắn, không gian lại còn rộng lớn. Đặc biệt lúc tiến vào đại sa mạc, hắn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cho nên tuyệt đối không lo xảy ra chuyện gì.

Giật mình, Tiếu Ân vỗ vai Harrison, hỏi:

- Trên người bọn họ đều không có đạo cụ ma pháp không gian sao?

Harrison tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Ân, hạ giọng nói:

- Đương nhiên không có, ngươi cho là ai đều xa xỉ như ngươi vậy sao, lập tức đưa ra hai cái đạo cụ không gian.

- Hic, không thể tưởng được thứ này lại quý hiếm tới như vậy nha.

- Nói nhảm.

Harrison cố ra vẻ xem thường, nói:

- Nơi này là đế quốc Lang Nhân, không phải đế quốc loài người, không có một tên đại ma pháp sư có thể chế tác đạo cụ không gian nào. Đạo cụ không gian hiện nay đều là hàng nhập khẩu, ngươi nói có hiếm hay không hiếm?"

Tiếu Ân khẽ gật đầu, mặc dù cùng một thứ vật phẩm, ở địa phương khác nhau lại có cái giá khác nhau.

Tuy rằng đạo cụ ma pháp không gian đối với thế giới loài người cũng được cho là vật phẩm thập phần quý giá, ngay cả ma pháp sư chính thức cũng chưa chắc mỗi người có thể có được nhưng tuyệt đối sẽ không giống đế quốc Lang Nhân, hiếm lạ tới loại trình độ này.

Trách không được Tát Mãn McCree nhờ vả mà không biết mắc cỡ, nếu chính mình cùng lão ở chung với nhau, chỉ sợ cũng sẽ đố kỵ đến phát cuồng nha.

Lúc này Juliana đã uống nước xong, nhưng nàng không tiếp tục đi tới, mà ngồi trên lưng lạc đà đảo mắt nhìn quanh, do đó, Tát Mãn McCree cùng những người khác cũng chẳng buồn thúc giục.

Tiếu Ân liền phản ứng, nói:

- Harrison, ngươi phóng bạch tuộc ra đi.

- Làm chi?

- Xung quang nơi này hẳn sa trùng, hơn nữa đúng vào kỳ đẻ trứng.

- Thật không? Làm sao ngươi biết?

Harrison vừa hỏi, vừa kêu linh vật bạch tuộc ra.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu thầm nghĩ, Juliana và McCree bọn họ đều biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu ta còn không biết, chẳng phải ngu đến hết thuốc chữa sao.

Bạch quang trên người Harrison chợt biến thành hình dáng xúc tu. Trên mặt hắn lộ ra sắc mặt vui mừng, kêu lên:

- Đúng vậy, phía trước có ba con sa trùng. Tiếu Ân, ngươi thật lợi hại.

Tiếu Ân dở khóc dở cười nói:

- Không phải ta lợi hại, mà là lạc đà của ngươi lợi hại.

Nói xong, hắn cố ý nhìn thoáng qua phía lạc đà mà Juliana đang cưỡi.

Harrison ngẩn ra, sau đó có chút ngộ ra chân lý mà gật gật đầu.

Hắn phát hiện có thể nói là quá chậm chạp, đó bởi vì cá tính của hắn, cũng không có nghĩa hắn là một tên ngu ngốc. Cho nên khi Tiếu Ân ám chỉ, hắn liền lập tức hiểu rõ.

Juliana tức giận liếc mắt một cái nhìn Tiếu Ân, gắt giọng:

- Tiếu Ân, ngươi mới là đồ lạc đà.

Tiếu Ân cười lớn một tiếng, dắt Harrison bước nhanh về phía trước, bỏ cái nghiến răng của Juliana lại phía sau.

Tuy nhiên vị Đại tiểu thư này đôi mắt vừa chuyển, ngược lại bật cười một tiếng, loại diễm lệ tuyệt sắc như thế này, đừng nói là hai Tát Mãn trung niên xem ngây người, cho dù Tát Mãn McCree nửa thân mình đã chui vào quan tài cũng phải trợn tròn mắt.

Tốc độ của Tiếu Ân và Harrison cực nhanh. Đặc biệt là Harrison, lúc chạy còn gọi ra bạch tuộc. Con linh vật này ngay cả ở trong sa mạc cũng bảo trì tốc độ cực nhanh.

Tám cái xúc tu như giác hút trượt nhanh trên mặt cát, bỏ rơi Tiếu Ân được phụ trợ bởi khinh linh thuật rất xa phía sau.

Tiếu Ân thầm buồn cười. Sau khi giao thủ với sa trùng một lần, Tiếu Ân đã có một ít hiểu biết đối với thực lực loại quái vật này, cho nên không cần mang võ trang hạng nặng nữa, tuy nhiên lại đem ma trượng ra.

Có thứ này, ít nhiều có thể tiết kiệm lực lượng tinh thần một chút.

Khi bọn họ tới gần này khu vực cát này, ba con sa trùng thật lớn lập tức chui lên. Trong suy nghĩ đơn giản của chúng, hai tên này đúng là đồ ngon đưa lên tận miệng, như thế nào cũng không cho chúng chạy thoát.

Nhưng chúng không ngờ, cái mà chúng gặp phải, chẳng những không phải thức ăn ngon, mà còn là tử thần đoạt mạng.

Ma pháp trượng trong tay Tiếu Ân vung lên, một cái tạc đạn thuật sơ cấp lập tức hình thành.

Tuy nhiên hắn lập tức giật mình, tốc độ hình thành tạc đạn thuật không ngờ chậm ngoài dự tính của hắn.

Tuy tầng ngoài cùng và tầng cách ly bằng thổ nguyên tố ngưng tụ rất nhanh, nhưng khi lấy thủy hỏa nguyên tố trong không khí, tốc độ hoàn toàn khác nhau.

Hỏa nguyên tố vẫn rất nhanh như trước, gần như trong nháy mắt nhét đầy một nửa. Nhưng thủy nguyên tố có vẻ chậm rất nhiều. Hơn ba giây sau, khó khăn lắm mới bổ sung được như thế.

Trong lòng Tiếu Ân thất kinh, vài suy luận nháy mắt hiện lên. Có điều tốt xấu gì hắn cũng học qua ma pháp cơ sở, vẫn có hiểu biết nhất định đối với tri thức cơ bản nhất.

Cho nên hắn nhanh chóng đoán ra, nguyên nhân chính là bị hoàn cảnh ảnh hưởng.

Trong sa mạc tự nhiên không có khả năng thiếu thổ nguyên tố và hỏa nguyên tố, nhưng còn thủy nguyên tố sao, phải nói là ít đến đáng thương, gần như có thể xem nhẹ không cần tính đến.

Như vậy thi triển thủy nguyên tố ở trong hoàn cảnh này, tuy rằng vẫn có thể sử dụng, nhưng cho dù uy lực hay tốc độ, đều bị giảm lớn.

Trong lòng hắn âm thầm kêu may mắn, tạc đạn thuật này chẳng qua là ma pháp cấp một mà thôi. Nếu đổi ma pháp càng thêm cao cấp, và ma pháp thủy hệ theo đó cần nhiều hơn, chỉ sợ căn bản không có cơ hội thi triển.

Tuy nhiên, hắn lại nghĩ tới hoàn toàn có thể từ hai hệ thổ, hỏa nguyên tố tạo thành viêm ma.

Có lẽ trong hoàn cảnh đặc thù này, ma pháp này mới có thể phát ra uy lực lớn nhất.

Thân hình Tiếu Ân bay cao lên. Ở độ cao này, mấy con sa trùng kia căn bản không có khả năng tiếp xúc cùng hắn, đành phải bỏ qua hắn mà thử sức với Harrison đang di chuyển trên mặt đất.

Mặc dù ba con sa trùng lợi hại, nhưng bạch tuộc sau khi tiến giai cũng không phải ngồi không, cộng với năng lực tăng phúc của Harrison, cũng có thể thoải mái ứng phó.

Tiếu Ân mỉm cười, cao giọng nói:

- Harrison, tránh mau.

Nghe được Tiếu Ân nói, động tác Harrison trở nên linh hoạt quỷ dị hơn, hắn lùi phải một cái, tránh trái một cái, không ngờ cứ thoải mái như vậy nhảy ra khỏi vòng vây của ba con sa trùng.

Cho dù Tiếu Ân giữa không trung, hay bọn người Juliana ở phương xa đang xem cuộc chiến, đều không thể không thừa nhận, khi hợp thể cùng linh vật đối địch, biểu hiện của Harrison có thể nói rất hoàn mỹ. Có lẽ thực lực của hắn không bằng Tiếu Ân và Juliana, nhưng đó là bởi vì cấp bậc linh vật dung hợp cùng hắn rất thấp, hơn nữa còn chưa tiến giai hoàn toàn thôi.

Trong lòng Tiếu Ân vừa động, tạc đạn thuật đã hoàn thành kia giống như tia chớp bắn tới cổ một con sa trùng.

Sau một tiếng nổ ầm ầm, cổ con sa trùng này bị nổ tung hơn phân nửa, dưới thương thế như vậy, cho dù quái vật có hung dữ tới đâu cũng đừng hòng còn sống.

Con sa trùng kia liều mạng dãy dụa thân hình khổng lồ, dường như biết đại nạn đã tới, ngay cả cái đuôi được chôn vùi trong cát cũng trồi cả lên.

Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, tạc đạn thuật thứ hai lại phát động lần nữa.

Tuy rằng tạc đạn thuật này sử dụng ở đây có chút khó khăn, nhưng dùng để đối phó loại sa trùng thật lớn này vẫn là một vũ khí phi thường tốt.

Có thể khống chế thương thế ở phạm vi nhất định, đồng thời không làm ra động tĩnh quá lớn, không thể nghi ngờ là một trong những ma pháp cấp thấp tốt nhất, cũng là một lựa chọn thỏa đáng nhất.

Động tác Harrison cũng không chậm, khi Tiếu Ân ném ra tạc đạn thuật thứ hai, xúc tu bạch tuộc của hắn cũng tiêu diệt sa trùng còn lại.

Hai người liên thủ giải quyết ba con sa trùng, thời gian không đến năm phút đồng hồ. Đám người McCree xem phía sau lần lượt gật đầu. Chỉ bằng thành tích này, quả thật gần như có thể chứng minh thực lực của bọn họ.

Tiếu Ân bay xuống, nhìn thấy bạch quang trên người Harrison lóe ra. Tám cái xúc tu đã bắt đầu giải phẫu ba con sa trùng còn đang co giật.

Khẽ nhếch mép, loại tình cảnh tương đối huyết tinh này thật khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng Tiếu Ân cũng không rời khỏi, bởi vì hắn biết, nếu chính mình muốn trên thế giới này thích gì thì làm đó, như vậy về sau những cảnh tượng như thế cũng không hiếm.

Tại phần đuôi của ba con sa trùng tổng cộng tìm được hai trứng, nói cách khác có hai con sa trùng đã vào thời kỳ đẻ trứng, hơn nữa trong đó có một quả trứng đã lớn bằng nắm tay, có thể thấy quả trứng này sắp được đẻ.

Nếu không phải đám người Tiếu Ân may mắn, chỉ sợ qua mấy ngày này nữa, mấy quả trứng này đã bị tống ra ngoài.

Tiếu Ân và Harrison đều cầm lấy một quả trứng sa trùng. Harrison thật cẩn thận hỏi:

- Chúng ta tiếp tục đi tới, hay là kết thúc tại đây?

Nói xong, hắn chỉ phía sau, nói:

- Juliana và mấy người McCree mất hành lý cũng không phải dễ chịu, như vậy chúng ta trở về đi.

Tiếu Ân không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hắn nói:

- Không được, nếu mỗi người chỉ có một trứng sa trùng, vậy chẳng phải bị người khác cười đến rụng răng sao, khi đó danh vọng ta ở ma pháp công hội cũng sẽ tuột dốc ba nghìn thước mà không cần phanh.

Harrison bất đắc dĩ gật đầu, nói:

- Không biết tại sao, ta có một loại dự cảm, dường như đi tiếp cùng bọn họ sẽ gặp phải chuyện không tốt chút nào cả.

Tiếu Ân cười phì, nói:

- Ngươi không cần lo lắng vô cớ, chẳng lẽ ngươi sợ Juliana sao?

Không ngờ Harrison nghiêm túc lắc đầu, nói:

- Không phải, Juliana tiểu thư không có gì, nhưng bọn McCree khiến ta có cảm giác vô cùng không tốt.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn Harrison, không nghĩ tới dự cảm của hắn lại rõ ràng như vậy. Quả thật, nếu đi tiếp, bọn họ đại khái sẽ một lúc nào đó "trong lúc vô ý" gặp được sa trùng hoàng kim đi, khi đó mới có nguy hiểm nhất định.

Tuy nhiên Tiếu Ân vẫn mỉm cười, sau khi trấn an vài câu, lại tiếp tục khởi hành.

Dưới sự dẫn dắt của Juliana, mọi người đi không được hai ba ngày đã phát hiện sa trùng vào kỳ đẻ trứng, một tháng sau, trong tay Tiếu Ân bọn họ đã tích góp được mười trứng sa trùng.

Ở sa mạc, ban đêm hoàn toàn khác biệt so với ban ngày nóng bức. Ban đêm không khí lạnh như muốn con người ta đông cứng lại.

Tiếu Ân ở trong lều trại Harrison giúp hắn tháo lồng bịt mắt, sau đó tạt một ít nước lên mặt hắn.

Tên lang nhân Tát Mãn trẻ tuổi chậm rãi tỉnh lại, chớp mắt, hỏi:

- Tiếu Ân, tình hình của ta đã tốt nhiều chưa?

- Đúng vậy, trải qua một tháng trị liệu, chứng sợ độ cao của ngươi đã hoàn toàn biến mất.

Tiếu Ân cười ha hả nói:

- Đợi lát nữa ta mang ngươi đi ra ngoài bay một vòng. Cam đoan ngươi có thể cảm nhận được thú vui bay lượn trên trời cao.

Harrison nóng lòng muốn thử cảm giác như muốn nhảy lên, có chút thiếu kiên nhẫn lôi kéo Tiếu Ân đi ra ngoài ngay lập tức.

Mấy người bọn họ cũng không là người thường, không phải Tát Mãn thì cũng là ma pháp sư, tự nhiên không cần gác đêm.

Ở chung quanh phóng vài cái cấm chế tốt, bọn họ có thể yên tâm lớn mật mà ngủ, không cần lo lắng bất cứ kẻ thù nào xâm lấn từ bên ngoài.

Sau khi Tiếu Ân và Harrison ra ngoài, hai người rất nhanh bay đến giữa không trung. Lúc này quả nhiên Harrison không có hoảng sợ. Hắn từ trên cao nhìn xuống, cảm thụ gió từ khắp nơi thổi vào cơ thể, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn tột độ.

Nếu không phải Tiếu Ân nhắc nhở bên tai hắn, quả thực Harrison muốn cất tiếng hát vang lên.

Ánh mắt Tiếu Ân hướng về phương xa âm u, tuy hắn không thấy cái gì, nhưng phương hướng chỉ dẫn của ruồi máy tuyệt không thể sai.

Ở phía bên kia, vị lão tổ tông của gia tộc Berwick đang yên lặng nhìn chăm chú vào không trung. Trong mắt lão vô cùng vui mừng. Nếu nói trước kia lão còn có tính kế và đề phòng đối với Tiếu Ân, như vậy giờ phút này đã trở nên vô cùng cảm kích.

Có thể vượt qua chứng sợ độ cao đối với Harrison hiện tại địa mà nói, có lẽ cũng không là gì. Nhưng nếu Harrison chiếm được siêu cấp linh vật trong mộ địa Tát Mãn, như vậy tình huống sẽ hoàn toàn khác.

Lão nhân nhìn không trung, trong lòng yên lặng tính toán. Rốt cục thân hình khẽ động, lặng lẽ không gây tiếng động xâm nhập vào nơi ngủ của đám người Tiếu Ân, hơn nữa tiến vào lều McCree trong khi không ai phát giác.

Tiếu Ân mang theo Harrison bay nửa ngày, lặng lẽ đáp xuống. Harrison vẫn hưng phấn như trước, hắn liều mạng đè thấp âm thanh, nói:

- Tiếu Ân, cảm ơn ngươi.

Tiếu Ân vung tay áo nói:

- Muốn cám ơn ta. Tốt thôi, vậy ngươi cố gắng vượt qua ta. Có thực lực càng mạnh hơn ta, đến lúc đó tự nhiên có cơ hội.

Harrison trịnh trọng gật đầu một cái, nói:

- Được, ta nhớ kỹ.

Tiếu Ân ngẩn ra,

nghi hoặc nhìn hắn, thật lòng nói:

- Này, ta chỉ nói giỡn, ngươi không tin là thật chứ.

Harrison mỉm cười, nhưng trong đó bao hàm cả một tia kiên định.

Tiếu Ân vỗ trán, lắc lắc đầu, đi về lều của mình.

Đi tới cửa lều, một bàn tay Tiếu Ân đã vén lều lên, nhưng không đi vào, ngược lại tập trung tinh thần, ánh mắt trở nên linh hoạt, tinh quang sắc bén.

Bởi vì hắn cảm ứng được khá mơ hồ, rằng trong lều của mình có người đột nhập. Mà gần như cùng lúc đó, ánh mắt hắn cũng thấy được một con ruồi máy ở trước mặt lượn vòng quanh, rõ ràng Nhất Hào đang âm thầm nhắc nhở hắn. Tuy nhiên động tác ruồi máy cũng không mau, quỹ tích lại không lớn, điều này thuyết minh người trong lều dường như không có địch ý.

Do dự một chút, Tiếu Ân chậm rãi vén cửa lều, lập tức thấy được người bên trong.

Hắn nheo mắt, lập tức chui vào:

- Tát Mãn McCree, ngài tại sao lại đến đây?

Lão Tát Mãn cười ha ha, nói:

- Pháp sư Tiếu Ân, tới giờ phút này, thành thật cho ngươi biết. Ta gia nhập các ngươi là vì chịu phó thác của gia tộc Berwick, đến dẫn đường cho ngươi.

- Dẫn đường?

Ánh mắt Tiếu Ân chợt lóe, nói:

- Hoàng kim sa trùng?

- Đúng vậy.

- Tại sao phải chờ đến bây giờ?

Tiếu Ân nhìn bên ngoài lều, nói:

- Ngươi kiêng kị tiểu thư Juliana sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi không sợ nữa?

- Không, chúng ta không phải kiêng kị tiểu thư Juliana, bởi vì linh vật trên người nàng không dưới mấy con linh vật cấp chín ở trong mộ địa Tát Mãn, cho nên nàng ta rất ít khả năng mơ tưởng tới trứng sa trùng hoàng kim.

McCree nghiêm chỉnh nói.

Tiếu Ân rùng mình, hắn chỉ biết linh vật trên người Juliana không tầm thường, nhưng như thế nào cũng không ngờ nổi, đó lại là linh hồn thể siêu cường cấp chín.

May mắn giờ phút này Juliana không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó. Nếu có một ngày linh vật này tiến giai, có được uy năng hùng mạnh như khi còn sống, khi đó chỉ sợ thực lực của nàng sẽ bay thẳng đến hàng ngũ truyền kỳ của đế quốc Lang Nhân - Dida đại Tát Mãn.

Tuy nhiên nếu nàng có linh vật hùng mạnh, như vậy tại sao lúc trước trên ốc đảo gặp hỏa sơn hồng trĩ, lại trở nên chật vật không chịu nổi đến như thế, ngược lại phải dựa vào chính mình mới có thể qua khỏi một cửa đây?

Tiếu Ân mơ hồ cảm thấy chính mình vừa phát hiện một bí mật nào đó, nhưng loại cảm giác này vô cùng nhỏ bé, giống như bị một màn sương bao phủ, thủy chung vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.

- Được rồi, nếu không phải vì Juliana, vậy tại sao không nói ngay từ đầu.

- Bởi vì chưa tới thời cơ.

- Thời cơ?

Tiếu Ân nhíu mày hỏi.

- Đúng.

McCree cười xin lỗi, nói:

- Xin tha thứ. Về điểm này, ta không thể nói rõ.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, tuy nhiên trong lòng cười khẩy. Còn không phải lão bất tử trong gia tộc Berwick hy vọng chính mình hoàn toàn chữa khỏi chứng sợ độ cao của Harrison mới bắt đầu hành động sao.

Lão già này còn tưởng rằng hành tung của hắn vô cùng bí ẩn, dưới sự giám thị của Nhất Hào trên cao, trên đại sa mạc này, căn bản không có bất cứ việc gì giấu được hắn.

- Được rồi.

Tiếu Ân làm một vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

- Nói địa điểm cho ta biết, từ ngày mai, ta sẽ dẫn đường.

McCree thở dài nhẹ nhõm một hơi, kể lại tọa độ, tuy nhiên do dự một chút, nói:

- Pháp sư Tiếu Ân, lúc ngài dẫn đường, xin chú ý thời tiết trong sa mạc một chút, nếu gặp bão cát thì cứ đi đường vòng.

Trong khoảng thời gian này, Tiếu Ân dự báo thời tiết phi thường chuẩn xác, gần như khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.

Tiếu Ân nhẹ nhàng lên tiếng đáp ứng. Việc nhỏ như thế, có Nhất Hào, đương nhiên không có vấn đề gì.

Sáng sớm hôm sau, Tiếu Ân lập tức đề nghị từ giờ trở đi là do hắn dẫn đường.

Yêu cầu này một khi nói ra, trừ McCree sớm đã biết bí mật bên trong, tất cả mọi người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy không hiểu ra sao cả.

Mấy trăm năm nay, phàm là tổ hợp ma pháp sư và Tát Mãn đi lại trên sa mạc, khẳng định đều là Tát Mãn chịu trách nhiệm dẫn đường.

Đây không phải nói thực lực Tát Mãn hùng mạnh hơn so với ma pháp sư. Nếu đơn độc lấy thực lực mà nói, ma pháp sư quả thật là chức nghiệp hùng mạnh nhất trên thế giới này.

Nhưng là linh hồn thể của Tát Mãn lại có rất nhiều chỗ kỳ diệu, thí dụ như các loại phương diện dò đường và tìm kiếm ma thú, thiên tính này liền chiếm ưu thế rất lớn.

Juliana nhíu mày, hỏi:

- Tiếu Ân, ngươi xác định muốn dẫn đường sao?

- Đương nhiên.

- Tại sao?

- Bởi vì ta cảm thấy một khí tức hùng mạnh ở phương xa.

Tiếu Ân sắc mặt ngưng trọng nói:

- Ở nơi đó, có thứ ta cần.

McCree một bên run rẩy cả người, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng lạc đà xuống.

Hắn u sầu nhìn Tiếu Ân, thầm nghĩ, ngài cho dù nói dối cũng phải nói có chút căn cứ chứ.

Hoàng Kim sa trùng quả thật hùng mạnh hơn nhiều so với sa trùng bình thường, nhưng mà ở xa như vậy ngài có thể cảm ứng được khí tức của nó sao?

Ngài biến thành ma đạo sĩ từ khi nào vậy? Không... Cho dù là ma đạo sĩ cũng không có năng lực cảm ứng mạnh tới như thế, có lẽ chỉ có pháp sư truyền kỳ đứng ở đỉnhthế giới này mới có thực lực mạnh mẽ như vậy thôi.

Quả nhiên, không một ai tin tưởng câu chuyện bịa ra này của Tiếu Ân, ngay cả Harrison cho tới nay vẫn tín nhiệm hắn mười phần cũng không kìm nổi nghi ngờ:

- Tiếu Ân, tại sao ta cái gì cũng không cảm ứng được thế?

Tiếu Ân tức giận trợn to mắt, nói:

- Ta là ma pháp sư, không phải ngươi, hiểu không?

- Nhưng ta là Tát Mãn nha.

Harrison nói thầm, nhưng không tiếp tục tranh cãi.

Juliana do dự một chút, nói:

- Tiếu Ân, khí tức cường đại kia là cái gì?

Tiếu Ân giả dạng suy nghĩ, nói:

- Không biết, tuy nhiên có chút điểm giống với khí tức sa trùng.

McCree trợn trắng cả mắt, nói nhảm, khí tức của Hoàng Kim sa trùng đương nhiên có chút giống sa trùng, điểm này ngay cả thằng đần cũng biết nói.

Juliana nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, vẫn nghĩ không ra có ma thú gì có khí tức cường đại giống với sa trùng.

Tuy nàng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nàng không bao giờ ngờ được ma thú ở nơi kia chính là Hoàng Kim sa trùng, ma thú mà trăm ngàn năm qua tìm khắp cả toàn bộ sa mạc Sahara cũng khó lòng gặp được.

- Nơi đó cách đây bao xa?

Harrison hỏi tiếp.

- Đại khái...

Tiếu Ân nhướng mày, nói:

- Nếu hết thảy thuận lợi, đi suốt một tháng là tới.

Juliana và Harrison khó tin nhìn nhau, Harrison lại khoa trương kêu lên:

- Tiếu Ân, ngươi có thể cảm ứng được khí tức truyền tới xa như vậy sao?

- Đúng vậy.

Tiếu Ân mặt không đỏ, thở không gấp, nói:

- Ta khác với ma pháp sư bình thường, các ngươi đã bao giờ nhìn thấy ma pháp sư nào có thể nói ra thời tiết ngày hôm sau một cách chuẩn xác chưa?

Những lời này vừa nói ra, đừng nói là mấy tiểu tử, cô nương vẫn vô tư không biết lắt léo trong đó, cho dù là McCree đều có chút tin tưởng. Có lẽ Tiếu Ân thật sự cảm ứng được khí tức của Hoàng Kim sa trùng.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, không thể không thừa nhận, quả nhiên thú nhân không thể lý giải nổi ma pháp, cho dù là Tát Mãn kiệt xuất nhất trong thú nhân cũng đều không được.

Dựa theo phương hướng Tiếu Ân chỉ dẫn chậm rãi đi tới, trải qua hơn một tháng gian khổ bôn ba, bọn họ rốt cục đi tới được đích. Hơn nữa theo khoảng cách ngày càng gần, sắc mặt đám người Juliana cũng dần dần trở nên ngưng trọng.

Nếu là thẳng một đường đi tới, tự nhiên chỉ cần một tháng là đủ rồi. Nhưng đi lại trong sa mạc, không có khả năng hết thảy đều làm theo ý mình, chỉ trễ khoảng nửa tháng đã đuổi tới cũng phải cảm ơn trời đất.

Nhìn đồi cát cao ngút phía xa, Tiếu Ân thở nhẹ một hơi, nói:

- Chính là thứ này, ta không có lừa các ngươi chứ.

Juliana và đám người Harrison hoàn toàn không nói gì. Lúc này bọn họ thực sự bội phục sát đất đối với Tiếu Ân.

Khoảng cách như vậy xa vẫn có thể cảm ứng được khí tức của ma thú này, đây gần như đã vượt qua phạm trù cực hạn của nhân loại, mà đạt tới cảnh giới không gì không biết, có mặt khắp nơi: “cảnh giới bán thần”. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Chỉ có McCree nhìn về phía Tiếu Ân với ánh mắt cực kỳ phức tạp, nếu không phải chính miệng hắn nói cho Tiếu Ân địa điểm này, chỉ sợ lúc này hắn cũng đã tin tưởng.

- Đây là ma thú gì? Khí tức thật cường đại.

Juliana thì thào tự nói.

Cảm thụ được khí tức cường đại trước mặt, ai cũng biết, đây tuyệt đối là ma thú từ cấp ba trở lên.

- Khụ khụ.

McCree ho nhẹ hai tiếng, lão xuống lạc đà, tiến lên vài bước, trên người tỏa ra một đoàn ánh sáng màu lục, biến thành một con chim ưng khổng lồ bay trên đầu vài vòng.

Rốt cục, lão biến sắc, kinh hô:

- Ta biết đây là cái gì rồi."=

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào gương mặt già nua đang hiện lên vẻ kích động:

- Gia tộc Hoàng Kim, đây là khí tức của gia tộc Hoàng Kim tại sa mạc.

Trừ Tiếu Ân, sắc mặt mọi người toàn bộ thay đổi.

Nhìn vẻ mặt mọi người, Tiếu Ân mơ hồ đoán được, Hoàng Kim sa trùng này sợ chỉ là một phần tử trong chi nhánh của gia tộc Hoàng Kim.

- Khí tức của gia tộc Hoàng Kim? McCree, ngươi không nhìn lầm chứ?

Harrison kinh hô.

- Tuyệt đối không, thời tuổi trẻ ta từng ở sa mạc gặp qua một thành viên thuộc gia tộc Hoàng Kim, tuy rằng đây chỉ là một con non, nhưng khí tức này tuyệt đối không sai.

- Tiếu Ân.

Juliana nhẹ giọng kêu:

- Là ngươi dẫn chúng ta đến đến nơi đây, như vậy hẳn ngươi biết đây thuộc loại sinh vật nào trong gia tộc Hoàng Kim chứ?

Tiếu Ân sờ sờ cằm, xấu hổ cười, nói:

- Thực xin lỗi các vị, ta có một vấn đề.

- Cái gì?

- Gia tộc hoàng kim là cái gì?

Xung quanh lập tức yên lặng, ngay cả Harrison và Juliana đều trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.

Sau một lát, Harrison thở dài:

- Không nghĩ tới ta lại quên mất, ngươi không phải người của đế quốc Lang Nhân, mà là pháp sư đế quốc Cát Hãn.

Tiếu Ân cũng không giải thích, chỉ im lặng nhìn bọn họ.

Harrison lấy tay vẽ một vòng lớn, nói:

- Ở sa mạc Sahara, mỗi một loại sinh vật, bao gồm ma thú đều không ngừng tiến hóa càng cao hơn. Mà khi chúng tiến hóa tới cực điểm của chủng tộc, toàn thân sẽ biến thành màu hoàng kim. Lúc này, chúng nó sẽ có được uy lực tăng thêm hai cấp so với đồng loại. Mà loại sinh vật cực kỳ hiếm thấy này được gọi là gia tộc hoàng kim.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, hỏi:

- Còn sa trùng? Có hoàng kim sa trùng sao?

- Có.

Harrison nhìn về đồi cát, nói:

- Sa trùng tuy rằng là ma thú cấp thấp nhất trên đại sa mạc, cùng lắm cũng chỉ cấp một, cấp hai, nhưng một khi tiến hóa thành hoàng kim sa trùng thì có thể trở thành ma thú cao cấp, cấp bốn là ít nhất, hơn nữa sa trùng còn được gọi là hỏa sơn hồng trĩ trên sa.

Hắn nhấn mạnh

- Bởi vì nó là ma thú duy nhất không chịu hạn chế cấp bậc, có thể không ngừng tiến hóa.

Tiếu Ân hơi bất ngờ, nghĩ đến mấy con sa trùng vừa gặp phải. Hoá ra ngay trên vô số ma thú cấp thấp, cũng sẽ xuất hiện kỳ tích, hơn nữa càng có khả năng đặt chân lên đỉnh kim tự tháp.

Trên đại sa mạc, rất nhiều ma thú lấy sa trùng làm đồ ăn. Nhưng một khi chúng nó tiến hóa thành bộ tộc hoàng kim, bản thân có thể tăng lên hai cấp. Sa trùng tuy rằng nhất nhỏ yếu, nhưng lại có tiềm lực vô hạn, thậm chí còn có có thể đạt tới cấp chín hoặc cấp mười.

Đương nhiên. Đây cũng chỉ là có khả năng thôi. Trong quá trình tiến hóa dài dòng kia, bất cứ tai nạn nào đều có thể phát sinh. Muốn tiến giai đến siêu cấp ma thú, lại dễ dàng như vậy sao.

- Chúng ta cũng không biết là ma thú hoàng kim chủng tộc nào, nếu để ta lựa chọn, hay là chúng ta rút đi.

McCree nhún vai, nói:

- Chúng ta không thể ra tay giúp đỡ, mà chỉ bằng hai người các ngươi, chỉ sợ rất khó đối phó ma thú hoàng kim bậc cao.

Harrison do dự nửa ngày, rốt cục hung hăng giậm chân một cái, nói:

- Ta muốn biết, nơi này đến tột cùng là chủng loại hoàng kim nào.

Tiếu Ân cười trong bụng, liếc mắt nhìn McCree vẫn thản nhiên, cười khẽ nói:

- Đây là chủng loại ma thú hoàng kim nào, ta không dám khẳng định. Nhưng nếu muốn biết nó đến cùng là cái gì, vậy thì đơn giản.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn, chỉ thấy ngón tay Tiếu Ân khẽ động, trong không khí thong thả hiện ra một quả cầu nhỏ.

Quả cầu nhỏ phi thường đáng yêu, bề mặt bóng lưỡng, béo tròn, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt Juliana.

Dần dần quả cầu nhỏ sáng dần hơn rồi đến mức chói cả mắt. Sau đó một đôi cánh nhỏ tinh xảo từ quả cầu dài ra, xì xì nhanh chóng bay về đống cát phía trước.

- Tiếu Ân, đây là cái gì? Cho ta một cái.

Juliana lập tức đi tới trước mặt Tiếu Ân, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại vươn ra chộp lấy.

Tiếu Ân giật mình, đang khống chế bay lượn Bạo Tạc Thuật thiếu chút nữa kích nổ. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Juliana, nói:

- Ngươi muốn thứ này để làm gì? Chẳng lẽ là muốn chết sao?

Juliana chu cái miệng nhỏ nhắn dường như bị oan ức ghê lắm, khiến cho đám người Harrison thật muốn gặp chuyện bất bình chẳng tha. Hai Tát Mãn trung niên lại trợn mắt nhìn nhau, dường như bất cứ lúc nào đều có thể tiến lên cho Tiếu Ân một trận.

Nhưng Tiếu Ân căn bản không thèm để ý tới, bởi vì hắn đã sớm thấy trong mắt Juliana một tia vừa ý.

Nếu không phải Tiếu Ân không chịu ảnh hưởng của từ trường nội mị, có thể bảo trì bình tĩnh bất cứ lúc nào, vậy còn chưa chắc có thể phát hiện lắt léo ở trong đó.

Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân không để ý tới nàng nữa, mà khống chế ma pháp tới đích rồi kích nổ.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cát bụi mù mịt, thành công thu hút lực chú ý của mọi người.

Mặt cát bắt đầu động đậy, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào đó, ngay cả tuyệt sắc giai nhân bên người cũng không khác được..

Đống cát thật lớn bắt đầu kịch liệt chuyển động, giống như có vô số máy ủi đất bên dưới hoạt động cùng một lúc, khu vực trung tâm chậm rãi trồi lên, vô số cát đổ về bốn phương tám hướng, một con quái vật khổng lồ hiện thân từ trong cát.

Đây là một con quái vật như rắn khổng lồ, cả người lấp lánh ánh hoàng kim. Mọi người sau khi nhìn thấy thân hình của nó rõ ràng không khỏi đồng thời kinh ngạc trong lòng.

- Sa trùng, không ngờ là hoàng kim sa trùng, trời ạ.

Harrison thì thào nói.

Tiếu Ân yên lặng nhìn con hoàng kim sa trùng này, trong lòng đã sớm mắng cho Klee như tát nước.

Tên kia nói hoàng kim sa trùngcũng không có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là so với sa trùng bình thường thì lớn một chút, tốc độ mau một chút và mọc thêm vài đôi cánh mà thôi.

Ừ thì lời hắn nói kỳ thật cũng không sai, chẳng qua cái gọi là “một chút” đối với hắn và Tiếu Ân có khác biệt rất lớn.

Con sa trùng này dài ít nhất ba mươi thước, thân hình tròn thô to. Miệng mở ra thật lớn, đừng nói là cắn người, cho dù nuối nguyên con voi cũng còn dư dả.

Thân thể cao lớn như thế khi hành động tuyệt đối không chậm, tuy rằng không nhanh như tia chớp, nhưng so với sa trùng bình thường lúc nào cũng chôn đuôi trong sa mạc, cách biệt phải nói là một trời một vực.

Hơn nữa càng chủ yếu chính là, trên lưng con sa trùng hoàng kim này có rậm rạp ít nhất hơn trăm đôi cánh.

Tuy rằng thể tích nó khổng lồ, nhưng nhiều cánh đồng thời bay múa như vậy, khẳng định có thể giúp nó bay lên trời. Kể từ đó, thân là ma pháp sư luôn dựa vào Phong Tường Thuật cũng liền mất đi ưu thế tuyệt đối.

Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người, hoàng kim sa trùng sau khi nhìn thấy bọn họ chẳng những không tiến lên công kích, mà còn mở rộng miệng phát ra một tràng âm thanh kỳ lạ.

Tiếng kêu này có âm lượng cũng không phải rất lớn, tuy nhiên Tiếu Ân lại cảm giác nó truyền rất xa, khoảng cách vượt ngoài bất cứ kẻ nào tưởng tượng. Hơn nữa hơn quan trọng là..., phương hướng mà nó truyền đi, lại là trung tâm sa mạc Sahara.

Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng dường như cảm thấy một chút không ổn.

- Nó làm gì vậy?

Harrison kinh ngạc hỏi.

Tiếu Ân sắc mặt ngưng trọng, nói:

- Không biết. Có lẽ nó đang triệu tập đồng bọn.

- Đồng bọn?

Trong lòng McCree cả kinh, hỏi:

- Ngươi làm sao biết?

- Linh cảm.

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn về phương xa, gần như cùng một lúc, mọi người đều nhìn về hướng đó.

Bỗng nhiên, một áp lực khổng lồ làm người ta khó có thể tưởng tượng theo trung tâm đại sa mạc xa xôi truyền đến, tuy rằng cách rất xa, nhưng trên mặt mọi người đều không tự chủ được toát mồ hôi lạnh.

Đó là một áp lực khổng lồ, làm người ta hít thở không thông, nó dường như uy nghiêm của thiên địa đang che trời phủ đất mà đến.

Hai chân Tiếu Ân run nhè nhẹ, hắn có thể cảm ứng rõ ràng tin tức mà áp lực này truyền lại, đây là một loại giống như uy áp đế vương, một khí thế uy nghiêm duy ngã độc tôn.

Toàn bộ đại sa mạc trở nên run lên dưới uy áp này. Ngay cả bão cát vẫn không ngừng tàn sát bừa bãi cũng dường như mất đi lực chống đỡ mà vô hình biến mất.

Giữa thiên địa dường như chỉ còn lại có một thanh âm này. Trừ nó ra, không còn thứ gì khác.

Một điểm đen xuất hiện nơi phương xa lọt vào tầm mắt mọi người. Đôi mắt Tiếu Ân sáng lên, liền thi triển ưng nhãn thuật. Nhưng điều khiến hắn vô cùng sợ hãi chính là, ngay khi ưng nhãn thuật vừa mới phóng ra liền mất đi hiệu quả.

Cũng không phải ở đây đột nhiên xuất hiện cái gì cấm ma kết giới trong truyền thuyết, cũng không phải ma pháp hắn đột nhiên hên xui bị lỗi, mà là vì ngay khi ưng nhãn thuật thành công, chấm nhỏ ở nơi xa xôi kia đã lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai, tựa như tia chớp đã đi tới trên đỉnh đầu bọn họ.

Một con thương ưng khổng lồ, thể tích còn lớn hơn vài phần so với hoàng kim sa trùng xoay quanh trên đầu bọn họ. Uy áp tràn ngập khắp cả đại sa mạc kia, khiến tất cả âm thanh đồng thời biến mất quả nhiên đến từ chính nó.

Trong mắt mọi người kinh hãi như sắp chết tới nơi. Họ thấy được một mảnh màu hoàng kim chói mắt vô cùng rõ ràng đang bay lượn trên không trung, ánh sáng phản xạ dưới ánh mặt trời càng khiến cho kinh tâm động phách.

Cái này... không ngờ là một con hoàng kim thương ưng.

- Trời ạ!

McCree thì thào nói:

- Hoàng kim vương, không ngờ là hoàng kim vương giả.

- Cái gì hoàng kim vương?

Tiếu Ân nhỏ giọng hỏi.

Juliana lùi lại phía sau một bước, thấp giọng nói:

- Hoàng kim vương là một tồn trong tại truyền thuyết trên sa mạc Sahara. Nghe nói nó chính là vương giả có cấp độ cao nhất đại sa mạc, là kẻ xứng đáng được xưng là người thống trị toàn bộ đại sa mạc. Về phần cấp độ của nó, gần như không ai đủ tư cách biết, có lẽ là cấp chín, cũng có thể là cấp mười.

Tiếu Ân hít sâu một hơi. Mặc kệ con hoàng kim thương ưng là cấp chín hay mười, đối với bọn họ mà nói, đều không có gì khác nhau.

Hắn cười khổ, xem ra lúc này đây thật sự không ổn, chẳng lẽ mạng nhỏ này sẽ phải để lại nơi đây sao?

Hắn chợt giật mình, đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ.

Con hoàng kim thương ưng này khẳng định lợi hại gấp trăm lần so với hỏa sơn hồng trĩ gặp được ở ốc đảo ngày xưa, nhưng xem biểu hiện Juliana giờ phút này còn trấn tĩnh hơn so với lúc trước nhiều.

Vì sao lại khác biệt kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ hỏa sơn hồng trĩ quả thật là khắc tinh của bộ tộc thiên hồ sao?

Hoàng kim thương ưng sau khi bay vài vòng mới thong thả hạ xuống.

Tiếu Ân bị uy thế trước mặt làm cho tỉnh lại, trong lòng thầm hổ thẹn, chính mình thật sự ấm đầu, dưới tình huống như vậy còn dám suy nghĩ lung tung, thật sự chán sống.

- Nhân loại. Lang nhân, hả.......

Một tràng âm thanh thật lớn phát ra từ miệng thương ưng:

- Không ngờ còn có di mạch của bộ tộc viễn cổ sao? Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Đám người Tiếu Ân trợn to mắt, một chút hy vọng may mắn cuối cùng trong lòng bọn họ cũng biến mất.

Ma thú có thể nói tiếng người không phải không có, nhưng trừ một ít chủng loại đặc thù, có thể làm được điều này, ít nhất đều là ma thú cấp chín.

Kết hợp với khí thế ngập trời vừa rồi, con thương ưng này ít nhất cũng là cường giả từ cấp chín trở lên. Trước mặt một cường giả như thế, đừng nói là vài người bọn hắn, cho dù nhiều hơn gấp mười lần cũng như nhau cả thôi. Bởi vì chênh lệch giữa bọn họ đã vượt qua phạm trù dùng số lượng để đền bù rồi.

Harrison đột nhiên tiến lên một bước, vượt lên mọi người, hướng về hoàng kim thương ưng khom người nói:

- Vua sa mạc tôn kính, ta là Harrison thuộc đế quốc Lang Nhân, đến nơi đây là vì tiến hành Tát Mãn thí luyện, vô tình mạo phạm tôn nghiêm của ngài.

- Tát Mãn thí luyện?

Âm thanh vang dội lại vang lên một lần nữa:

- Ngươi phải tiến hành Tát Mãn thí luyện, vậy tại sao lại xâm nhập lãnh địa bộ tộc hoàng kim?

- Cũng không phải chúng ta cố ý tiến vào. Xin ngài thứ lỗi.

Harrison cung kính nói.

Đám người Tiếu Ân đều vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh. Ngay cả Tiếu Ân cũng không ngờ đến một người như Harrison bình thường luôn ở yên một chỗ nhưng ngay thời khắc mấu chốt, kẻ đầu tiên bước ra lại là hắn.

Con thương ưng chớp đôi mắt ánh lên màu hoàng kim, Tiếu Ân không biết vì sao cảm giác như trút được gánh nặng. Dường như con hoàng kim thương ưng này sau khi thấy Harrison, ánh mắt vốn sắc bén đã trở nên mềm mỏng rất nhiều.

Nó quay đầu lại, phát ra một tràng tiếng kêu kỳ dị. Tiếp đó con hoàng kim sa trùng lên tiếng trả lời. Hai thành viên bộ tộc hoàng kim nói chuyện nửa ngày, nhưng không kẻ nào biết được đến cùng chúng nói với nhau những gì.

Sau một lát, thương ưng lại phát ra tiếng người rền vang:

- Tiểu tử kia, thí luyện mà ngươi phải hoàn thành là cần sưu tập trứng sa trùng sao?

Sắc mặc đám người Tiếu Ân hơi đổi. Muốn sưu tập trứng sa trùng, tự nhiên cần đánh gục sa trùng mới lấy được. Con thương ưng này hỏi như vậy, hay là muốn báo thù cho lũ sa trùng đáng thương này?

McCree vội vàng cúi đầu, nháy mắt ra dấu cho Harrison muốn hắn nói dối, còn có lừa được hay không, vậy phải mặc cho số phận.

Harrison do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt hoàng kim thương ưng, không chút e sợ nói:

- Đúng vậy, ta đã đạt được vài cái trứng sa trùng, hơn nữa dọc theo hướng này đi tới.

Sắc mặt đám người McCree lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt, toàn thân hai tên Tát Mãn trung niên đều bắt đầu run rẩy.

- Hỡi đức vua của sa mạc, đại danh của ngài đã sớm truyền đến thế giới phương bắc, ai ai cũng bảo ngài là trưởng giả công bằng nhất thế gian.

Tiếng nói Harrison trong sáng mà vang dội, truyền khắp sa mạc, trong đó dường như có cả tiếng ngân vang:

- Thí luyện là một mình ta làm, bọn họ đều đi theo chứng kiến chứ không hề ra tay, cho nên việc này không có quan hệ với bọn họ, đều do ta một người làm một người chịu.

Đám người McCree kinh ngạc nhìn Harrison, trong ánh mắt bọn họ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK