Trên bầu trời xa xôi kia, một tiếng gầm rú thật lớn lại truyền đến. Khi Jorge Luis Borges ngã xuống, phân thân của hắn, Thiên Không Thần Điện của hắn như bị sét đánh, cứ như vậy ngây ngốc đứng giữa không trung, rồi bị Quang Minh Thủy Mẫu và quyền trượng thần thánh phá hủy hoàn toàn.
Bên trong thần quốc, tất cả lửa đều tắt, lập tức tràn ngập bi thương, từng đội từng đội lớn liên quân tam hệ thần linh dễ dàng chiếm cứ mỗi ngóc ngách thần quốc của Jorge Luis Borges.
Những tiếng kêu gào không ngừng vang lên từ các nơi thần quốc, có nghĩa những ngọn lửa của Jorge Luis Borges đã bị dập tắt.
Thần vực quanh thần điện đã tiêu tan, pho tượng trong thần điện cùng lúc đó cũng bị chấn nát hoàn toàn.
Trên những tế đàn, hồng quang vừa lấp lánh giờ đã dần ảm đạm xuống, tất cả tín đồ đều thấy tận mắt, đều cảm thấy một mảnh mê man và thê lương.
Sáu hồng long trên bầu trời đều cùng gào lên ai điếu, chỉ có duy nhất ngọn lửa trên đầu chúng lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn. Chúng đã kích phát ra sức mạnh sinh mệnh của mình, càng có uy năng hùng mạnh hơn, rất có khả năng muốn đồng quy vu tận với sáu ngụy thần
Nhưng, đúng lúc này, một khúc âm thanh dịu dàng vang lên, âm thanh này dường như có ẩn chứa một quy luật nào đặc biệt nào đó, mơ hồ như có nắm giữ được nhịp đập của ngọn lửa, ngấm vào trong nguyên tố ngưng thể đó.
Sáu hồng long kia dần dần chậm lại, khí thế của chúng không còn bi phẫn và tuyệt vọng như lúc nãy mà lại giống như phần đông tín đồ dưới kia, trở nên mê man hơn.
Dần dần, như vừa nhận mệnh, chúng cùng quay đầu bay về phía thần quốc của Day Ville, sáu ngụy thần bên cạnh chúng cũng không ngăn cản, mà trực tiếp quay về thần quốc của Tiếu Ân. Sau trận chiến này, Tiếu Ân đã biết được thực lực thực sự của thượng cổ ngụy thần.
Thực lực bọn họ nắm giữ tuyệt đối không thua bất cứ người nào có được lĩnh vực chí tôn. Chỉ cần cho bọn họ một cơ hội tuyệt đối có thể tự thăng tiến làm thần linh. Nhưng Tiếu Ân cũng không định cho bọn họ cơ hội này, cho dù là về sau phải phát động đến thực lực mạnh nhất của họ, thì cũng phải chờ Tiếu Ân tiến giai thành thần vương đã.
Làm như vậy quả thực là có mang tư tâm, nhưng đổi lại là bất cứ kẻ nào chỉ sợ cũng sẽ chọn lựa như vậy thôi.
Thần quốc của Jorge Luis Borges ảm đạm dần, tất cả tín đồ của hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng thần linh của họ đã... đi. Những người đã hiểu được điều này, đại đa số ý nghĩ chống cự đã biến mất, cũng rất nhanh bị hạ gục dưới sự tấn công của các tín đồ có áo giáp binh khí cao cấp ba hệ.
Năm trăm triệu tín đồ, trừ chết trận một phần năm, còn lại đều là tù binh của thần linh ba hệ, có điều, bây giờ nhìn lại, những người này đều đã như những cái xác không hồn, không còn chút sinh khí.
Tình huống này giống như khi Nuo Weijia ngã xuống, hai mươi triệu tín đồ trung tâm còn lại đều giống nhau, cho dù không có ai đuổi giết thì phần lớn cũng sẽ chết trong vòng mười năm.
Đây là một tình huống bình thường sau thần chiến, thần linh chiến thắng sẽ phóng thích ma pháp đóng băng, đóng băng hết tất cả nhưng người này lại, sau đó phối hợp với thần tính bán ra cho thần linh khác đồng hệ.
Cũng không phải là bọn họ không muốn tiếp nhận các tín đồ này, mà là vì chiến tranh đã mang đến cho hai bên thương tổn thật lớn, nên khả năng bọn họ có thể kế thừa thần tính thành công cực kỳ bé, chỉ có bán ra cho kẻ thứ ba không tham chiến mới có thể thuận lợi kế thừa các tín đồ này.
Nhưng, ngay khi các tín đồ, theo như phân phó của tín đồ ba hệ, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên nghe được một âm thanh kỳ diệu.
Âm thanh này cũng không xa lạ với bọn họ, chính là vừa rồi đã triệu hoán sáu hồng long kia.
Trong khúc nhạc có một ma lực rất mỏng manh, giống như một lỗ đen đang tản mát ra một lực hấp dẫn trí mạng, dường như mọi linh hồn đều bị hút vào đó.
Một lát sau, tinh thần mọi người đều bị khúc nhạc ấy hấp dẫn, bất kể là liên quân ba hệ hay các tín đồ của Jorge Luis Borges, tinh thần của bọn họ đều muốn nhập vào trong đó.
Cả thần quốc tuy là một mảnh thất bại suy sụp, nhưng địch ý mãnh liệt của tất cả các tín đồ đều đươc cởi bỏ.
Cũng không biẻt qua bao lâu, khi khúc nhạc đó ngừng lại, trên bầu trời chợt vang lên một tiếng rồng gầm khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, một Thiên Không Thần Điện thật lớn lơ lửng phía chân trời, quanh đó là sáu cự long đỏ rực bay vờn quanh đó, chúng như những thủ hộ thần điện, liều mạng bày ra uy năng mạnh mẽ của minh.
Một ngọn lửa chậm chậm từ giữa thần điện bùng lên, đây là sức mạnh của lửa, cũng là quy tắc của lửa.
Cuối cùng, các tín đồ của Jorge Luis Borges quỳ xuống, hướng về phía bầu trời kia cầu nguyện.
Dường như là một hiệu ứng các quân bài một lại một tất cả các tín đồ đều quỳ xuống. Bọn họ giống như những đứa nhỏ lạc đường giữa đêm đen, đột nhiên thấy được chút hào quang, liền không chút do dự lao tới ánh sáng đó, trong hào quang đó là cái gì đang đợi vận mệnh của họ không phải là điều họ có thể biết.
Một tháng sau, cuối cùng Day Vilie đã thành công tiêu hóa được đại bộ phận chiến lợi phẩm này.
Tuy không thể kế thừa thần tính của Jorge Luis Borges, nhưng dưới sự giúp đỡ của khúc nhạc sinh mạng, không ngờ đến tám phần các tín đồ của hắn cuối cùng đã thay đổi tín ngưỡng.
Trong số tám phần này đã bao gồm tất cả tín đồ cấp bậc ngụy thần.
Còn hai phần còn lại kia, bất kể Tiếu Ân thế nào cũng không nguyện ý, cuối cùng chỉ có một cách xử lý.
Khi Tiếu Ân đã giải quyết xong hậu quả của trận thần chiến bất ngờ, dưới hạ giới phân thân Tiếu Ân cũng bắt đầu tập trung mọi người lại.
Ngay khi thần quốc của Tiếu Ân chính thức khai phá xong, hắn đã trực tiếp đưa lão Bond, Juliana, Maren, Benson bọn họ tới thu xếp.
Nếu không bị gã thần linh đui mù kia xen giữa quấy rối, thì kế hoạch này đã sớm xong rồi
Vì Maren bọn họ, Tiếu Ân đã cố ý tạo ra một tòa thành thị thật lớn ở phía đông đảo trên thần quốc của mình.
Thành phố này là thành phố duy nhất trên cả thần quốc không có pho tượng của Tiếu Ân, cũng như vậy, người có tư cách ở lại trên đảo này cũng chính là những nhân vật mà Tiếu Ân phải tốn một cái giá thật lớn để có thể trực tiếp nghênh đón lên.
Một người sẽ phải trả giá một vạn thần lực kết tinh. Cái giá phải trả này, hiện giờ, ngoài Tiếu Ân, chỉ sợ không có thần linh bậc trung nào có thể dễ dàng nguyện ý trả.
Cố ý chọn ra một nơi, dựng nên một tiểu đảo mấy trăm ki lô mét vuông để an trí thân nhân của Tiếu Ân, tuyệt đối là chuyện rất dễ dàng.
Tất cả kiến trúc trên đảo đều dựa theo lâm viên của công quốc Louis mà kiến tạo thành, từ dưới lên đây, mọi người tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Một ngày này Tiêu Ân rời khỏi Thiên Không Thần Điện, bản thể của hắn đang ở trên tiểu đảo này.
Chính giữa tiểu đảo có một tòa trận đồ thật lớn. Trận đồ này là một trong những thông đạo nối xuống dưới.
Khi Tiếu Ân xuất hiện trước trận đồ. Trên đó cũng tản mát ra hào quang sáng lệ, trong tầng tầng hào quang đó, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Cuối cùng, Tiếu Ân đã chính thức thăng tiến lên thần linh bậc trung cũng nở một nụ cười bình thản. Mặc cho ai nhìn thấy cũng không xem hắn như một vị thần, ngược lại sẽ chỉ thấy hắn chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi bình thường nhất đi đón người thân mà thôi.
Hào quang tản ra, Tiếu Ân đảo mắt, giang hai tay đón thân hữu.
Nhưng người cũng giang rộng hai tay đi tới không phải tiểu hồ ly Juliana, cũng không phải em trai hắn, một người đàn ông vạm vỡ cũng gần ba mươi tuổi Hara, mà chính là Hắc Toàn Phong biến thành hình người trông rất khôi ngô.
Khi đại ma thú này bế Tiếu Ân giơ lên cao quá đỉnh đầu, mọi người đều nở nụ cười thân thiết chân thành.
Lúc này, ở đây, có cả ngũ đại ma pháp sư trong ma pháp lâm viên của công quốc Louis và mấy vị đệ tử của hắn. Dưới sự giúp đỡ của đám người Kim, bọn họ đều đã trở thành ma đạo sĩ, còn về phần đám người Kim và Hắc Toàn Phong thì dưới sự giúp đỡ của Towel Belli đều đã thăng tiến lên truyền kỳ thành công, đang đặt một bước chân vào ngưỡng cửa ngụy thần.
Đây là chỗ tốt của việc có thần linh hùng mạnh làm chỗ dựa mà.
Tuy trước mắt Tiếu Ân cũng không phải thần linh mạnh, nhưng cũng đem lại cho đám người Kim sự giúp đỡ thật lớn. Đương nhiên, Tiếu Ân cũng đã cố ý hạn chế ý tốt của mình hơn, do Nhất Hào đã đề nghị để cho họ tự thân phát triển.
Cứ như vậy, sau khi bọn họ thăng tiến thành thần, khẳng định sẽ có thể tự có được thể ngộ.
Nếu cái gì cũng nhất nhất giống như ở trong thần giới này, coi như con trai và con gái của thần, thì sẽ không có lợi cho việc thăng tiến thành thần linh của họ.
Đương nhiên, muốn khiến cho nhóm lão Bond chuyên tâm tu luyện và vân vân thì thuần túy là một truyện cười, có điều, dưới sự giúp đỡ của Tiếu Ân, bọn họ có thể thanh xuân vĩnh viễn, thoát khỏi luân hồi sinh tử.
Tiến vào trong thần giới, ngoại trừ thân hữu của hắn, không ngờ còn có hai người khiến hắn có chút ngạc nhiên.
Chính là Dida đại tát mãn và Harrison.
Đặc biệt là Dida đại tát mãn. Hắn đã hoàn thành tâm nguyện suốt đời, dưới sự quản sự của Juliana và ý tứ của vài vị ngụy thần, đế quốc Lang Nhân đã hoàn toàn thâu tóm tất cả Tuyết Lang Nhân.
Vì thế, Tuyết Lang nhân chính thức nhập vào bản đồ của Lang Nhân quốc, tuy trong quá trình đó cũng có vài lần xảy ra phản loạn, nhưng cũng chỉ giống như những đốm lửa nhỏ, còn chưa đợi tới lúc lan ra đã bị dập tắt hoàn toàn.
Trong việc này, ma pháp công hội đã phát huy tác dụng thật lớn, Sloppy Burger trước đó dưới sự giúp đỡ của hội trưởng Beica đại nhân cũng đã chính thức tiếp chưởng quyền sở hưu ma pháp công hội. Lão có liên hệ chặt chẽ với đám người Juliana, gần như trở thành người phát ngôn của Tiếu Ân ở hạ giới, cùng với đại lục người da đen và nhóm Nguyệt Tinh linh ở đại lục phía nam trở thành một nhóm cực kì ăn ý.
Trên đại lục hoàng kim cũng không có thần điện của nữ thần Ánh Trăng Rafael nào được lập, công lao này thuộc về ai, điều này bất cứ ai cũng có thể hiểu được rõ ràng.
Trên đại lục hoàng kim, các thế lực lớn đều giống nhau, ai cũng biết, khi Juliana có ý muốn thảo phạt Tuyết Lang Nhân, thậm chí nàng còn không cần phải động thủ, chỉ mượn đám người Towel Belli chuyển lời cũng đã có vô số người tình nguyện hoàn thành tâm nguyện này cho nàng.
Tới lúc này, Dida đại tát mãn và Harrison lập tức rời khỏi đế quốc Lang nhân mà tới ma pháp lâm viên thành Louis. Bởi họ đã nhận ra, trấn thủ đế quốc Lang nhân không có lợi bằng kết hảo hữu với Tiếu Ân.
Đối với tất cả những chuyện đã phát sinh ở đại lục Hoàng Kim, Tiếu Ân chỉ cười cho qua.
Trước mắt, đối với hắn mà nói chuyện lớn hơn thế nữa cũng không nằm trong phạm vi cần phải suy nghĩ của hắn. Mặc kệ bọn họ chơi đùa thế nào hắn cũng không để ý, kể cả bọn họ người người đều oán trách, Tiếu Ân cũng có đủ thực lực bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết.
Dù sao, bây giờ tín đồ trong thần quốc của hắn, tùy tiện chọn sai vài người quay lại cũng đủ để ném bay luôn cả đại lục rồi.
Trên quê hương tinh cầu, duy nhất khiến hắn còn có chút kiêng kỵ chính là nữ thần Ánh Trăng. Thực sự hắn kiêng kỵ cũng không phải là bản thân nữ thần mà là thế lực tinh linh khổng lồ sau lưng bà ta.
Xem tình hình trước mắt, hai bên đều đang phát triển trên đại lục theo mục đích của mình. Xung đột trong lúc đó không đáng, vẫn còn sống yên ổn với nhau vô sự được.
Vội vàng chiếu cố mọi người mất một ngày, hắn đã an bài xong.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết Tiếu Ân đã thành công châm thần hỏa, kiến tạo thần quốc chính thức trở thành một trong những thần linh của thần giới.
Cho dù lúc này, lão phụ thân Bond nhìn thấy con trai cũng khó tránh khỏi có chút lạ lùng lúng túng, lại càng không nói đến những người khác. Trong mắt bọn họ, quanh mình Tiếu Ân bao phủ một tầng sáng thần bí khiến cho bọn họ cảnh giác hơn.
Tiếu Ân biết, muốn thay đổi ý nghĩ này của bọn họ cũng không phải chuyện một sớm một chiếu. Tuy nhiên, đợi cho đến khi đám người Kim châm được thần hỏa. trở thành thần linh, đợi cho đến khi tất cả đã vào quỹ đạo, thì khẳng định những người lão Bond sẽ quen thôi.
Có lẽ đợi đến ngày đó, những người gọi là thần linh này trong mắt lão nhân bình thường như lão Bond cũng như con chó con mèo vậy, chẳng khác tí nào.
Trên tiểu đảo này có một nơi phong cảnh u nhã rất khác biệt, chính là Tiếu Ân chuẩn bị cho Juliana.
Mặc dù khi ở hạ giới, để đuổi theo bước chân Tiếu Ân, Juliana vẫn phi thường cố gắng cho nên cũng không có bao nhiêu nữ tỳ, nhưng đã tới đây rồi, trên cả thần quốc chọn ra một ít người hầu quả thực là một chuyện dễ dàng nhất.
Bởi vì đối với những tín đồ trung thành, được hầu hạ cho thần linh và người thân của thần linh tuyệt đối là chuyện vinh quang cao thượng nhất.
Trước hết Tiêu Ẩn để ở đây trăm người, để cho nơi này phong phú lên.
Đưa Juliana tới căn phòng đã được cẩn thận chuẩn bị cho nàng, Tiếu Ân lặng lẽ nhìn tiểu hồ ly.
Dường như thời gian cũng không lưu lại chút dấu vết gì trên thân thể nàng, Juliana lúc này cũng giống như một thiếu nữ, có sức hấp dẫn vô cùng khiến người ta trầm mê trong đó.
Sức hấp dẫn này ngay cả thần linh cũng không muốn cự tuyệt.
- Tiếu Ân...bệ hạ
Juliana sáng lên chút giảo hoạt
-Đây là thần quốc của ngài sao?
Tiếu Ân ngẩn ra ngắm nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt dịu dàng:
-Đúng vậy. Đây là thần quốc của ta, cũng là thần quốc của nàng.
Dứt lời, tinh thần ý niệm của hắn lập tức quấn lấy tinh thần ý niệm của Juliana, cứ như vậy mà mở rộng ra.
Mênh mông bát ngát biển rộng, rừng rậm tốt tươi, bình nguyên rộng lớn, còn có sa mạc đầm lầy và dung nham luyện ngục, tất cả đều không chút giấu diếm hiện ra trong thần niệm của Juliana.
Khi toàn bộ thần quốc hiện ra trong thế giới tinh thần của nàng, Juliana lập tức tràn đầy vui mừng phần khích.
Đây là phản ứng tự nhiên của một người bình thường lần đầu tiếp xúc với thần quốc như thế.
Hai tinh thần lực lúc này dường như đã hợp làm một, sau cùng, tuy hai mà một.
Một lúc lâu sau bọn họ mới hoàn toàn thả lỏng tinh thần ý niệm, khi Juliana mở mắt, trước mắt là một ánh sáng trong suốt, nhìn như một chiếc vòng cổ.
Tiếu Ân trao chiếc vòng cổ của nữ thần Ánh Trăng cho Juliana, dịu dàng:
- Đây là lễ vật của ta, hoan nghênh tới thần quốc của chúng ta.
Vừa mới chạm vào thần khí này, cảm ứng được khí tức thần lực khổng lồ trên đó, hai mắt nàng sáng lên vui sướng hết sức.
Đặc biệt, đã biết chiếc vòng cổ này rồi, không có một cô gái nào có thể cự tuyệt một thần khí như thế.
Những ngày nhẹ nhàng đều trôi qua nhanh chóng, ba vị thần linh Tiếu Ân cũng sắp phải tách ra.
Tuy bọn họ sẽ không vì nơi này có bao nhiêu thần linh mà tập trung ánh mắt chú ý tới, nhưng dù sao ở đây cũng là nơi vừa diễn ra một hồi thần chiến, sau khi thương nghị, bọn họ chọn tách ra.
Sau một bài học kinh nghiệm, ba thần quốc của bọn họ giữ một khoảng cách nhất định, với khoảng cách này, tuy cũng sẽ khiến cho các thần linh khác cảm thấy có chút kỳ quái nhưng trừ phi là đi theo trong một thời gian dài, nếu không căn bản cũng sẽ không đoán ra được mối quan hệ thực sự giữa bọn họ.
Khống chế được thần quốc giữa thần giới bao la, bọn họ vừa tích cóp thần lực kết tinh ở thần giới, vừa bắt đầu nếm thử cảm giác khi đã thành lập được quốc gia thần thánh của mình.
Sau mấy năm ở thần giới, bọn họ cũng đều biết, đối với các thần linh này, cơ sở thực sự không phải là ở thần quốc mà là ở các tín đồ trung thành, nên bọn họ mới lập vô số thần điện và mở rộng vô số tín đồ ở hạ giới.
Mặc dù trong các tín đồ ở hạ giới, tỉ lệ tín đồ trung thành cũng không phải quá nhiều, nhưng trong hoàn cảnh như ở hạ giới, có khả năng không ngừng đào tạo ra tín đồ trung thành, kể cả số đã chết và phi thăng thần giới.
Ở hạ giới, gần như mỗi thần linh bậc trung đều có một tinh cầu làm căn cứ của mình, thông qua căn cứ đó, bọn họ mới có thể khiến cho các tín đồ trung thành cuồn cuộn tăng không ngừng, các tín đồ ở hạ giới chỉ là tầng thấp nhất của kim tự tháp ấy.
Cho tới giờ, Tiếu Ân cũng hiểu tại sao nữ thần Ánh Trăng lại muốn thống nhất cả ba đại lục ở tinh cầu quê hương. Đó là vì nàng cần tín đồ mới. Nếu không phải có Tiếu Ân, thì ba đại lục này thật đúng là khó có thể trốn thoát khỏi khống chế của nàng.
Hiểu hết thảy rồi, ba người Tiếu Ân cũng bắt đầu chú ý đến hạ giới.
Bởi bọn họ biết, chỉ có mở rộng ảnh hưởng và thực lực của mình ở hạ giới và nếu có được tín đồ và thần điện tương xứng, thì bọn họ mới có thể đảm bảo chắc chắn nhất là liên tục phát triển được. Còn việc tranh đoạt tất cả ở thần giới lại không phải là chính đạo.
Bọn họ tuyển chọn những tín đồ cung kính nhất đi tới hạ giới.
Bọn họ cố ý tránh khỏi chi nhánh thứ mười ba, đi tới một chi nhánh hoàn toàn xa lạ.
Gerry hoàn toàn là một tòa thành thị giao dịch thật lớn, tuy cũng không phải là đứng đầu, nhưng cũng là một thành thị giao dịch nổi bật.
Mỗi ngày, người ra người vào thành thị này cũng như nước sông nhiều vô số kể.
Chỉ riêng khu vực này, thành thị giao dịch này hoàn toàn xứng đáng là thành thị trung tâm của cả khu vực.
Một ngày này, truyền tống trận cấp vũ trụ bên ngoài thành thị kia lại sáng lên như thường lệ, nhưng khi tất cả đã khôi phục lại bình tĩnh, những người phụ trách truyền tống trận lại kinh ngạc nhận ra khách nhân lần này dường như có chút khác biệt.