Mục lục
Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bụi mờ mịt không trung, mặt trời mới lên chiếu ánh nắng xuyên qua tầng mây dày tạo thành nhưng tia nắng hơi u ám. Buổi sáng sớm, sa mạc có cảm giác khá mát mẻ, chỉ có mấy con chim cô độc kêu mấy tiếng, lượn vài vòng trên bầu trời, càng làm cho trời đất có cảm giác mênh mông thê lương.

Tiếu Ân quay đầu qua, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có nắm chắc xác định, nơi này là điểm khởi bước tốt nhất của chúng ta? Trong thanh âm của hắn mang theo vẻ hồ nghi.

Người ở bên cạnh hắn khom người thật sâu, nổi lên một góc áo choàng, lộ ra một khuôn mặt già nua hơn nữa có chút mệt mỏi, đúng là Mạch Đặc đã dùng thủ đoạn giả tử thoát ly đạo tặc công hội.

Hắn cung kính nói:

- Tiếu Ân bệ hạ vĩ đại ngài có thể yên tâm, căn cứ theo tình báo của ta thu thập và chỉnh lý, nơi này mặc dù là nơi chiến loạn, nhưng thời gian chiến loạn dài khiến cho mọi người đều nồi lên tâm tư chán ghét đối với chiến tranh. Nếu không cũng không có khả năng có người nguyện ý đến nơi đây cũng không muốn đi ra ngoài tham dự chiến tranh.

Thanh âm của Tiếu Ân không có nửa điểm dao động, giống như là đang hỏi đến một việc không liên quan đến hắn, nhưng nội dung bọn họ nói chuyện cũng không đơn giản.

- Nếu bọn họ chán ghét chiến tranh, làm sao sẽ nhận tín ngưỡng của ta, một lần nữa gia nhập chiến tranh chứ?

Mạch Đặc cười ha hả, nói:

- Bệ hạ, nhân loại đời thứ nhất tránh né chiến tranh đã tử vong, lãnh đạo hiện nay là thế hệ thứ hai, thứ ba, bọn họ tuổi trẻ lực mạnh, huyết khí phương cương. Bọn họ... mới là người ngài muốn tìm.

Hơi ngẩng đầu lên, Mạch Đặc liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái, mặc dù bởi vì có áo choàng hắn không thể thấy rõ khuôn mặt của vị thần linh trước mặt này, nhưng hắn có một loại cảm giác, đó chính là vị thần linh này cũng không phản cảm đối với lời nói của mình. Điều này khiến hắn sau khi do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái, thấp giọng nói:

- Đương nhiên, tất cả những việc này chẳng qua chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi nguyên nhân chân chính khiến bỉ nhân đề cử nơi này, là bởi vì hai thần linh nơi đây cũng không thật sự cảm thấy hứng thú đối với nơi này.

Tiếu Ân cuối cùng có chút tò mò, hắn hỏi:

- Ngươi làm sao biết được?

- Bệ hạ tôn kính, căn cứ tình báo ta thu được đến xem, phàm là địa phương được thần linh xem trọng, như vậy trên cơ bản cứ cách mười năm đều sẽ xuất hiện thần tích. Bất kề thần tích xuất hiện là lớn hay nhỏ, lại nhất định sẽ truyền đến tất cả tín đồ trên khắp tinh cầu.

Vừa nói đến chuyện của phương diện tình báo, vẻ mặt của Mạch Đặc lập tức ngưng trọng và tự tin, nói:

- Hơn nữa phàm là địa phương được thần linh chân chính coi trọng và quan tâm. như vậy sẽ không có khả năng để chiến tranh lan tràn đến mức độ này, bởi vì không có thần linh chỉ cần chiến tranh, mà không có thần dụ gì về kiến thiết.

Hắn chỉ xuống dưới chân, trầm giọng nói:

- Còn có, căn cứ tin tức của ta thu thập, hai thần linh này cứ cách một đoạn thời gian đều đưa tới nơi này một đám tiết thần giả, đồng thời tiến hành thảo phạt và chiến tranh lẫn nhau. Mà bọn họ dường như lại cố ý khống chế quy mô của chiến tranh, vĩnh viễn không để cho một phương trong đó trở nên đặc biệt hùng mạnh. Tóm lại, cho ta cảm giác, nơi này cũng không phải là địa phương thần linh muốn phát triển tín đồ, mà là chỗ vui chơi cho các thần linh tìm niềm vui chiến tranh.

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hắn lập tức nhớ đến trong tinh cầu ở quê hương, cách một ngàn năm lại xuất hiện khe nứt thời không một lần.

Cái địa phương kia, nhìn như ẩn chứa vô số bảo tàng, nhưng trên thực tế, lại là chỗ vui chơi của một vị thần linh kiến lập mà thôi. Vị thần linh này thông qua quan sát cường giả trẻ tuổi của vô số chủng tộc chém giết để tìm niềm vui. Ở trong mắt hắn, những cường giả này cũng không phải là tín ngưỡng của hắn, mà là một ít nô lệ giống như con kiến mà thôi.

Thở dài một hơi thật sâu, Tiếu Ân mơ hồ có chút hiểu được.

Mạch Đặc khẽ nhíu mày, nói:

- Bệ hạ tôn kính, đây là chổ bỉ nhân nghĩ không ra, các thần linh nếu cần đại lượng tín đồ thành kính, như vậy vì sao phải mở ra địa phương giống như chiến trường vĩnh cửu ở trên tinh cầu vừa mới xuất hiện này.

Tiếu Ân liếc mắt nhìn hắn một cái, cực kỳ tán thưởng đối với năng lực cảm giác nhạy bén của hắn.

Người này nếu là một vị ma pháp sư, chỉ sợ hắn sẽ có được thuộc tính dự tri cũng không biết chừng.

- Mạch Đặc, thần linh cũng là một loại sinh vật, cũng có hỉ nộ ái ố của nhân loại, có đôi khi thần linh cũng cần phát tiết, chẳng qua thủ đoạn phát tiết của thần linh khác với nhân loại.

Tiếu Ân thản nhiên nói.

Mạch Đặc ngẩn người, sau đó giống như lĩnh ngộ điều gì, dần dần hiện lên một tia hào quang giật mình, chẳng qua sau khi hắn hiểu được lời nói của Tiếu Ân, cảm giác đầu tiên chính là sợ hãi, sợ hãi đối với thần linh cao cao tại thượng.

Phát tiết của thần linh, không ngờ chính là diệt vong của hai chủng tộc nhân loại, không ngờ chính là cần vô số người ngã xuống để trả giá.

Ở trong mắt của thần linh, nhân loại lại nhỏ bé cỡ nào.

Hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Tiếu Ân, mặc dù ở trong cảm giác của hắn, Tiếu Ân dường như cũng không mang đến cho hắn loại cảm giác này, nhưng trời mới biết, trong lòng của vị thần linh này rốt cuộc có cảm tưởng gì chứ?

Tiếu Ân giơ tay chỉ về phía trước, chính là phương hướng của bộ lạc sa mạc kia.

- Mạch Đặc, ngươi đã đưa ta tới nơi này, như vậy để ta nhìn xem, đây có phải là nơi lựa chọn truyền bá vinh quang tốt nhất hay không.

Dừng một chút, Tiếu Ân tăng thêm chút giọng điệu, nói:

- Đi, thu người nơi đó làm tín đồ của ta.

Sắc mặt của Mạch Đặc lập tức trở nên cực kỳ buồn cười. Hắn mặc dù có thân thủ nhất định, nhưng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình mà thôi. Phương diện hắn chân chính am hiểu, là thu thập và xử lý tin tức tình báo, từ trong đó phát hiện một số những thứ mà những người khác nhìn không ra.

Để hắn đi một địa phương hung hãn như bộ lạc sa mạc này, nói cho bọn họ phải tín ngưỡng một vị thần linh nào đó, đây quả thực chính là hành vi tự tìm đường chết.

Chính lúc Mạch Đặc há mồm muốn uyển chuyển biểu hiện một chút, đột nhiên cảm thấy thân thể bay lên trời ngay sau đó, hắn đã thấy rõ ràng, ở xung quanh thân thể hắn xuất hiện một vòng bảo hộ quang minh hình cầu.

Loại màn hào quang bảo hộ này giống như trong ma pháp không ngờ có năng lực phi hành, một người đầu đội áo choàng giơ tay nhẹ nhàng đặt ở trên màn hào quang, phi hành với một loại tốc độ cực nhanh.

Trong hoảng hốt, hắn mới hiểu được, thì ra câu nói cuối cùng của vị thần linh tự xưng là Tiếu Ân kia cũng không phải là nói với hắn, sở dĩ để hắn cũng phi hành tới đó, phỏng chừng cũng là muốn để mình nhìn quá trình và kết quả này.

Số người đội áo choàng vây quanh Tiếu Ân có trăm vị, mà lúc này tiến đến bộ lạc sa mạc lại chỉ có hai vị trong đó.

Hơn nữa khi hai vị này phi hành, cũng không có chút ý tứ che dấu hành tung, chẳng những tốc độ cực nhanh dẫn tới một trận tiếng rít vang dội ngay cả ở trên người bọn họ, cũng tản ra hào quang giống như mặt trời thậm chí ngay cả ban ngày trên sa mạc cũng không thể che lấp.

Vô số tiếng kêu kinh ngạc từ trong bộ lạc sa mạc vang lên, Mạch Đặc có thể dễ dàng nhìn thấy, có trăm trai tráng trẻ tuổi trong tay cầm vũ khí khác nhau đi tới bên ngoài, chỉ trỏ ba quang đoàn trên bầu trời.

Khiến hắn thấy yên tâm chính là, ở trong những người này cũng không có ma pháp sư, cho nên không thể uy hiếp đến mình.

Hắn lại không biết, ở dưới sự bảo hộ của hai người này, đừng nói là ma pháp sư bình thường, cho dù là ngụy thần bình thường cũng không có khả năng uy hiếp đến an toàn của hắn.

Nhìn ba quang đoàn đột nhiên xuất hiện trên bâu trời sau đó một lát, cuối cùng có người quỳ xuống.

Mặc dù không ai biết ba quang đoàn này đại biểu cái gì, nhưng nếu như có thể phi hành trên không trung, vậy không phải bộ lạc có thể chống lại. Hơn nữa càng quan trọng chính là, ba quang đoàn này cứ như vậy lơ lửng phía trên bộ lạc, cho dù là ngu ngốc cũng biết bọn họ là nhằm vào bộ lạc mà đến.

Dưới tình huống như vậy, lựa chọn thỏa hiệp khuất nhục đã là biện pháp duy nhất.

Một ít trai tráng trẻ tuổi gắt gao nhìn chằm chằm quang đoàn trên đầu, bọn họ không muốn quỳ xuống theo tộc nhân, nhưng theo tiếng quát phẫn nộ của một vị trưởng lão, bọn họ cuối cùng vẫn quỳ xuống giống như những đồng bạn này.

Từ trên người những người này tản ra một loại lực lượng mỏng manh, đây là một loại năng lượng kỳ nguyện, cũng là một loại thuộc về tín ngưỡng lực, chẳng qua là không có nhằm vào một vị thần linh riêng biệt mà thôi.

Mạch Đặc nhìn tất cả những việc này, từ đáy lòng hắn phát ra cảm giác tò mò, hắn muốn nhìn xem, hai vị kia sẽ xử lý việc này ra sao.

Một vị ngụy thần mặc áo choàng chậm rãi ngẩng đầu lên, phương hướng theo ngón tay của hắn đột nhiên sáng lên.

Khí thế mênh mông vô cùng ở khoảnh khắc này từ một điểm phát triển lên, cho dù là Mạch Đặc thân ở trong màn hào quang bảo hộ cũng không kìm nổi hai chân run run, có chút kích động không khống chế được muốn quỳ xuống ngay tại chỗ, mà những người trong bộ lạc sa mạc cũng rất dứt khoát từ quỳ lạy biến thành ngũ thể đầu địa.

Đây là áp chế của lực lượng, một loại lực lượng thuần túy, tận tình triển lãm ra sự hùng mạnh của thần linh.

Sau khi thể nghiệm qua áp lực của loại trình độ này, đối với người bình thường mà nói trừ phi là người có phẩm chất tinh thần kiên định dị thường, nếu không sẽ không bao giờ có khả năng sinh ra lòng kháng cự đối với chủ nhân của cỗ lực lượng này nữa.

Ví dụ như người bình thường trong kiếp trước của Tiếu Ân, họ đều biết rõ về chính quyền tới trình độ làm người ta khó có thể tưởng tượng. Nhưng mà chỉ cần có chút cơm ăn, chỉ cần có một chút hy vọng cho dù biết rõ là nằm mơ, sẽ không có bao nhiêu người chống lại chính quyền này. Bởi vì bọn họ cũng đều biết, chính mình chỉ là người bình thường, mà cỗ lực lượng này vĩnh viễn không phải mình có thể lay động.

Lực lượng của thần linh và loại lực lượng này ở một mức độ nào đó cũng có chút tương tự.

Mạch Đặc tự nhiên không biết Tiếu Ân từng cảm khái trong lòng, hắn chỉ mở to mắt nhìn phía trước không chớp mắt.

Nơi đó, không ngờ trong khoảnh khắc đã xuất hiện một pho tượng thật lớn cao tới trăm mét.

Đây là một pho tượng hư ảo, do quang ảnh tạo thành, nhưng làm cho người ta trợn mắt há mồm chính là, pho tượng này lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rõ ràng. Ở trước mặt pho tượng này, giống như là ở trước mặt thần linh, khiến người ta không tự chủ được sinh ra kích động quỳ bái.

Nhìn trăm người của bộ lạc sa mạc phủ phục trên mặt đất giống như con kiến, pho tượng kia giơ tay một chút, không gian trước mặt lập tức nổi lên một loại dạo động năng lượng, thậm chí ngay cả không khí cũng có thể dùng mắt thường thấy dường như sinh ra một loại lay động kịch liệt.

Hai tay của Mạch Đặc và khuôn mặt của hắn gắt gao dán trên màn hào quang, trong lòng hắn liều mạng hò hét, thần tích, không ngờ là thần tích.

Bất kể hắn phán đoán như thế nào, cũng tuyệt đối không nghĩ tới, không ngờ Tiếu Ân ở ngay lần đầu tiên đã phóng ra thần tích.

Nếu như ở trước mặt Tiếu Ân là mấy vạn, thậm chí còn là hơn mười vạn tín đồ, như vậy sự xuất hiện của thần tích này tự nhiên là tất yếu, nhưng chỉ có mấy trăm người, như vậy thần tích có cần thiết không?

Những người khác có lẽ sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng là một người phân tích tình báo chuyên nghiệp, hắn lại thông qua vô số tình báo suy đoán ra một đáp án, đó chính là thần tích đối với thần linh mà nói cũng có tiêu hao cực lớn, cho nên cũng không thể tùy ý phóng thích.

Chỉ là, hắn lại không biết, đối với Tiếu Ân, Cự Ma Thần và Day Ville ba vị phú ông này mà nói mục đích lúc này của bọn họ, là lấy tốc độ nhanh nhất tạo cơ sở tốt ở hạ giới. Vì thế, bọn họ cũng không ngại sử dụng thần lực kết tinh, dù sao bất kể là bọn họ tiêu xài như thế nào, ở trong vòng hơn trăm năm vẫn không cần lo vấn đề tiêu hao thần lực kết tinh.

Một điểm này, cho dù là thần linh cấp bậc chủ thần hạ giới giảng đạo cho tín đồ cũng không có điều kiện làm được như vậy.

Khi một mảnh năng lượng dao động kia tụ tập lại một chỗ, mọi người đột nhiên nhìn thấy một mảnh ánh sáng.

Trên toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại một mảnh ánh sáng, ngoại trừ hào quang thì không còn thứ gì.

Mấy trăm người của bộ lạc sa mạc kia run rẩy ở bên trong hào quang, bọn họ có thể cảm nhận được năng lượng thần bí đang phát huy tác dụng trên người bọn họ. Chẳng qua trong lòng bọn họ cũng đồng dạng không yên, bởi vì bọn họ cũng không biết đâv rốt cuộc đại biểu cái gì.

Cuối cùng, tất cả ánh sáng đều tan biến, ngay cả pho tượng cực lớn của Tiếu Ân kia cũng biến mất trong nháy mắt.

Trên không trung, ngoại trừ ba quang cầu đã không còn thấy có gì khác thường.

Mặc dù ba quang cầu vẫn như trước vô cùng chói mắt, nhưng so sánh với thần tích vừa rồi lại không tính là gì.

Người phía dưới mặc dù vẫn kính sợ quang cầu như trước nhưng đã không còn loại sợ hãi như lúc ban đầu.

Ngay giờ phút này, một người đột nhiên nhảy lên, hắn quơ cánh tay chỉ vào hai chân của mình, liều mạng hò hét, đó là một loại kích động, kích động tới mức không thể khống chế cảm xúc, cho nên giờ phút này mới lấy phương thức đó để phát tiết.

Những người của bộ lạc sa mạc cả đám dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía người kia, dường như ở trên người người kia đã sinh ra một biến cố trọng đại gì đó.

Một lát sau, lần lượt có người nhảy lên, bọn họ cũng giống như người kia, liều mạng kêu gào, có một ít người thậm chí còn là lệ rơi đầy mặt khó có thể khống chế mình.

Mạch Đặc nhíu chặt mày, hắn đối với những việc khuyết thiếu tình báo cảm thấy vô cùng tò mò.

Ngay tại giờ phút này, một thanh âm ngân nga vang lên ở trong màn hào quang:

- Trên người của những người đó, hoặc là thiếu tay đứt chân, hoặc là trong người có chứng bệnh mãnh liệt.

Mạch Đặc đột nhiên ngẩn người, kêu lên:

- Bệ hạ vĩ đại, chẳng lẽ vừa rồi ngài đã chữa trị hết tất cả tàn tật trên người bọn họ?

- Đúng vậy, ngươi rất thông minh, hẳn là biết dụng ý ta làm như vậy.

Mạch Đặc cười khổ một tiếng, nói:

- Bi nhân đã hiểu. Nhưng, vĩ đại như ngài, chẳng lè không cảm thấy, chỉ vì mấy trăm người này, cái giá mà ngài phải trả không khỏi quá lớn một chút sao?

- Giá phải trả?

Trong thanh âm kia mơ hồ hàm chứa chút ý tứ trào phúng:

- Giá phải trả như vậy, ta còn trả tốt.

Mạch Đặc tự nhiên không dám tiếp tục nói thêm cái gì, nhưng ở trong lòng hắn lại xoay chuyển trăm nghìn ý nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mình suy đoán sai lầm, các thần linh phóng thích thần tích cũng không cần phải trả giá gì sao?

Hắn đương nhiên không có khả năng biết, nếu như thần linh khác làm giống như Tiếu Ân, như vậy ngay cả là bọn họ có thần lực kết tinh chất đầy thần quốc cũng có ngày phá sản. Nhưng đối với Tiếu Ân có được khả năng ngưng luyện thần cách và thu hoạch nguyên thể mà nói hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng lo lắng vì thần lực kết tinh.

Chậm rãi, một quang cầu rơi xuống trên mặt đất. khi vị ngụy thần kia xuất hiện ở trước mặt nhưng người của bộ lạc sa mạc, hắn đương nhiên được hưởng thụ tiếp đãi cao nhất.

Đồng thời, Mạch Đặc phát hiện thái độ của những người này dường như có chút thay đổi, hắn cũng không rõ, ở trên mặt của những người này, loại biểu tình nổi lên kia được gọi là tín ngưỡng.

Mặc dù lúc này tín ngưỡng cũng không phải vô cùng nồng đậm, nhưng đây giống như một mầm mống, chỉ cần không ngừng bón phân và chăm sóc, như vậy chung quy sẽ có một ngày khỏe mạnh trưởng thành.

Mạch Đặc có chút ngơ ngác không biết vừa rồi ở bên trong hào quang, trên người của những người đó rốt cuộc đã hưởng thụ loại khoái hoạt gì. Loại độc nghiện trên tinh thần này cho đến nay đều là thủ đoạn khống chế tín đồ nòng cốt của thần linh, nhưng khi đem thủ đoạn này vận dụng trên người những tín đồ lần đầu tiên tiếp xúc, lại cũng đồng dạng đạt được hiệu quả kỳ diệu.

Đương nhiên, phí tổn khi sử dụng loại phương pháp này cao vô cùng, ngoại trừ đám người Tiếu Ân, cũng không có thần linh nào còn có thể vận dụng không chút kiêng nể gì.

Một ngụy thần khác mang theo Mạch Đặc vừa được quan sát toàn bộ quá trình rời khỏi bộ lạc kia, mà Mạch Đặc trước khi rời đi cũng đã xác định, bộ lạc này khẳng định sẽ rơi vảo trong khống chế của Tiếu Ân bệ hạ.

Chặng đường trăm dặm đối với quang cầu phi hành trên bầu trời cũng không tính xa xôi bọn họ rất nhanh đã về tới điểm xuất phát.

Nhưng ngay giờ phút này, ánh mắt của Mạch Đặc càng trừng lớn hơn, cái miệng của hắn cũng há thật to, ngay cả hô hấp của hắn ở giờ phút này cũng lâm vào tạm dừng.

Ở địa phương bọn họ vừa mới rời đi, không ngờ đã xuất hiện một thành thị.

Đúng vậy, đây cũng không phải một ma pháp tháp, mà là một thành phố lớn đủ để chứa hơn trăm vạn người.

Ở trung tâm sa mạc, ở địa phương mênh mông bát ngát này, ngay trong thời gian ngắn ngủi thậm chí còn không đến một giờ, nơi này đã xuất hiện một thành thị thật lớn.

Mặc dù bên trong thành thị gần như không nhìn thấy thân ảnh hoạt động, nhưng hắn vẫn như trước bị tất cả trước mắt hoàn toàn hấp dẫn và thuyết phục.

Ở trong vòng mười dặm của thành thị, đã không còn là một mảnh biển cát nữa, mà biến thành một ốc đảo cực lớn.

Thành thị khổng lồ, dòng sông trong suốt, đủ để cho bộ lạc sa mạc khi lần đầu tiên nhìn thấy phiến ốc đảo này đều phải cảm động khóc rống lên.

Thần tích, lại là một thần tích.

Sau khi một người trong vòng một ngày liên tục nhìn thấy hai thần tích, chấn động trong lòng hắn cũng có thể nghĩ được.

Nhìn kiến trúc cao nhất trong thành thị này, đó là một pho tượng cực lớn cao tới ba mươi thước.

Toàn bộ pho tượng tràn đầy lực lượng và uy nghiêm, cho dù là ở bên trong quang cầu cũng có thể cảm nhận pho tượng này không giống bình thường, ở trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, nếu như Tiếu Ân bệ hạ còn không thể thu phục tất cả các chủng tộc trong mảnh sa mạc này, đó mới kêu là không thể tin nổi.

Giống như dự liệu của Mạch Đặc, thu phục toàn bộ các dận tộc trong sa mạc dường như cũng không phải một việc khó khăn.

Bất kể gặp phải chủng tộc gian ngoan cỡ nào, chỉ cần sau khi bọn họ nhìn thấy ốc đảo ở trung tâm của mảnh sa mạc này, cũng sẽ không chút do dự buông tha kiên trì của mình, gia nhập vào đại gia đình này.

Đương nhiên, cũng từng có rất nhiều cường đạo sa mạc và một số bộ lạc sa mạc tự cho là hùng mạnh đều sinh ra ý chỉếm cứ nơi này.

Nhưng khi những người này thực sự ra tay, bọn họ mới bi ai phát hiện, chính mình đã trở thành con gà trống trong câu nói giết gà dọa khỉ kia.

Ở bên trong tòa thành thị này, không ngờ có ma pháp sư hùng mạnh thủ hộ. Những ma pháp sư khủng bố này chỉ xuất ra một người cũng đã đánh giết toàn bộ chiến sĩ của bọn họ, thực lực giữa hai bên căn bản không có gì có thể so sánh.

Trong sa mạc, mặc dù tin tức cũng không phải là vô cùng linh thông, nhưng tin tức xuất hiện một thành thị như vậy vẫn rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ sa mạc.

Ở trong sa mạc hoàn cảnh ác liệt như vậy, đột nhiên xuất hiện một kiến trúc giống như thần tích, dẫn đến chấn động và tác dụng tích cực vẫn là vượt ngoài ý liệu của Mạch Đặc.

Vì thế, ở sau đó một năm, bọn họ cũng đã lấy thành thị làm trung tâm, nhét tất cả khắp sa mạc vào trong bản đồ của mình. Hơn nữa càng quan trọng chính là, ở dưới tình huống Tiếu Ân không tiếc phí tổn, không tiếc dùng cao thủ ngụy thần hùng mạnh tham chiến, tất cả mọi người của toàn bộ thành thị đều trở thành tín đồ của hắn.

Đương nhiên, những tín đồ này rốt cuộc thành kính cỡ nào, vậy sẽ rất khó làm người ta vừa lòng.

Bất kể là Tiếu Ân hay là Mạch Đặc đều vô cùng rõ ràng một việc, muốn củng cố tất cả những điều này cũng không phải là một việc đơn giản.

Sau hai năm, giáo phái của Tiếu Ân thuận lợi thành lập đồng thời đem tất cả mọi người trong tòa thành đều phát triển thành tín đồ, hoàn thành việc chánh giáo hợp nhất, đào tạo một ít người thành ma pháp sư hợp cách, bắt đầu dần dần tiến ra địa phương bên ngoài sa mạc.

Chiến tranh nổ ra không hề trì hoãn, ở sa mạc bên ngoài thành thị đều là lãnh địa của một vị thần linh nào đó. Nhưng sau khi chiến tranh nổ ra, quân đội của các bộ lạc sa mạc lại lấy thế như chẻ tre công hãm một đám thành thị, bọn họ giống như châu chấu, kiến lập thần tượng của Tiếu Ân ở bên trong thành thị sở hữu.

Đồng thời bọn họ mỗi lần công hãm một thành thị, đều sẽ phá hủy thần điện ban đầu trong thành thị.

Đương nhiên, xử lý đối với những tế tự lại khoan dung hơn rất nhiều.

Chỉ cần nguyện ý thay đổi tín ngưỡng, đều sẽ nhận được đặc xá, ngược lại trở thành tế tự của quang minh thần điện, chẳng qua ở trên đẳng cấp giảm xuống một chút mà thôi. Mà những tế tự cuồng nhiệt, không chịu thay đổi tín ngưỡng, kết cục cuối cùng liền giống như tín đồ nòng cốt của những thần linh ngã xuống trong thần giới không chịu đầu nhập thần linh khác.

Đây chính là chiến tranh của thần linh, vì tranh đoạt tín ngưỡng cũng không có khả năng thỏa hiệp.

Đương nhiên, tranh đoạt ở hạ giới cũng không giống với thần giới phải đánh đến ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách. Ở trong này, một bên thất bại có thể tùy thời thối lui, cũng có thể tùy thời ngóc đầu trở lại, thần chiến của hạ giới rất ít xuất hiện cảnh tượng không chết không ngừng, mà đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Tiếu Ân bạo gan tranh đoạt địa bàn với hai vị thần linh.

Chẳng qua, lúc này có chút biến cố không ngờ vẫn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Ngay khi đại quân sa mạc liều mạng mở rộng địa bàn của bọn họ, một hắc long xuất hiện ở trong sa mạc mênh mông vô cùng, hơn nữa đã tìm được tòa thần tích chi thành kia.

Bên trong sa mạc, bất cứ lúc nào đều có thể có bão cát cực lớn mà mãnh liệt, loại bão này đủ khiến cho bất cứ kẻ nào đều lâm vào run rẩy.

Nhưng trong phạm vi mười dặm ngoài thần tích chi thành, lại là động thiên khác.

Tất cả bão cát đều không thể tiến vào mảnh ốc đảo này, nơi này giống như một thế ngoại đào nguyên, là chỗ kiêu ngạo của tất cả mọi người.

Rất xa, ẩn nấp ở trong bão cát che trời phủ đất kia, một con hắc long dài hơn ba mươi thước, đang dùng một đôi mắt thâm thúy khó lường tập trung nhìn tòa thành thị này.

Khác với một nhân loại, hắc long này có thể nhận ra cỗ lực lượng ở bên ngoài thành thị kia rốt cuộc hùng mạnh như thế nào.

Cho dù là hắn, một vị cường giả long tộc cảnh giới ngụy thần khi đối mặt với cỗ lực lượng này, cũng lâm vào kiêng kị thật sâu. Hắn thậm chí còn không dám đến gần nơi đó, để tránh làm tồn tại hùng mạnh trong thành thị kia tức giận.

Lại một lần nữa xoay một vòng, bão cát mãnh liệt kia ở trong mắt của hắn dường như cũng không giống thiên tai khó có thể chống cự, ngược lại là một loại ngụy trang thiên nhiên có thể che dấu hành tung.

Nhưng chính khi hắc long muốn rời đi trước, thì động tác của hắn bất chợt ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện, dường như có một loại lực lượng đã phát hiện hắn. Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, cũng không phải hắn thật sự cảm thấy cái gì, chỉ là một chút cảm giác giác quan thứ sáu của long tộc.

Nhưng chính là cảm giác thình lình xảy ra này, lại khiến thân hình cực lớn của hắn run run, giống như đột nhiên không chịu nổi bão cát đầy trời này. Hắn đột nhiên xoay người, hai chiếc cánh rồng cực lớn mở ra, lấy tốc độ nhanh nhất bay vào trong sa mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK