Ai cũng biết, sở dĩ phát sinh chiến tranh là do các quốc gia của đại lục hoàng kim liên hợp với nhau. Còn chống đỡ sau lưng tự nhiên là ma pháp công hội.
Lòng từ bi của nữ thần Ánh Trăng trong chiến tranh có tác dụng quan trọng đối với mọi người dân của đại lục người da đen sau khi chiến tranh kết thúc.
Trải qua mười năm phát triển, thần điện của nữ thần Ánh Trăng ở trên đại lục đã đạt tới mức bão hòa. Nơi nào có người là nơi đó có thần điện nữ thần.
Tuy lời nói này có chút khoa trương, nhưng quả thật thần điện được kiến tạo ở mỗi thành thị. Đến cả quy mô thôn, trấn cũng không thiếu thần điện.
Đại lục phương nam cũng phát sinh tình huống như vậy. Tốc độ phát triển của nữ thần Ánh Trăng cực nhanh. Chỉ có điều trên ba phiến đại lục, diện tích rộng lớn và nhiều nhân khẩu nhất là hoàng kim đại lục. Thế nhưng thần điện của nữ thần Ánh Trăng ở đây lại không có quá nhiều, chỉ phát triển ở phía nam nơi có bộ lạc tinh linh, ải nhân (người lùn).
Tốc độ phát triển trong nhân loại và thú nhân lại chậm trễ hơn. Bên trong đế quốc Nặc Khả Đa, đã mấy tháng thần điện không mở cửa.
Biến hóa thần kỳ này từng khiến mọi người trên đại lục hoàng kim cảm thấy lo âu.
Bởi vì giờ phút này dù là kẻ ngu cũng biết rõ địa vị và tương lai phát triển của nữ thần Ánh Trăng. Mấy quốc gia nhân loại đã sớm quyết định không xung đột với quyền lực của thần linh.
Cho nên biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người trở tay không kịp, còn tưởng nữ thần Ánh Trăng có hành động khác.
Nhưng mà sau mười năm, ở trung bộ và bắc bộ của đại lục hoàng kim không có một tinh linh nào đặt chân tới.
Nghi vấn này được giải thích trên người Tiếu Ân. Danh tiếng của Tiếu Ân càng ngày càng lớn, chiến tích của hắn được nhiều cường giả thừa nhận.
Thậm chí ngay cả chuyện Tiếu Ân đả bại hai vị cao thủ do nữ thần Ánh Trăng phái đi làm việc cũng bị mọi người lôi ra.
Tuy nhiên so với đại lục hoàng kim yên tĩnh như nước thì đại lục người da đen có biến hóa lớn nhất. Thậm chí chủ thần điện của nữ thần ánh trăng cũns dời tới đó.
Hôm nay trong chủ thần điện của nữ thần Ánh Trăng trên đại lục người da đen có một nam tử đội nón tre. Toàn thân của nam tử được nón tre che lấp.
Trên người người này không có nửa điểm năng lượng dao động, thậm chí không có chút hơi thở sinh mạng nào.
Nếu không phải thấy người này ở trước mặt thì không ai biết bên người mình có người này.
Thần điện được kiến thiết xa hoa ở phía nam của đại lục.
Bắt kể là độ cao hay bài trí bên trong, đều là tâm huyết của vô số tín đồ.
Ngày thường thần điện không mở cửa với bên ngoài, mọi người muốn thờ cúng thần linh phải đi từ đường nhỏ vào. Trong vòng một trăm mét của cửa chính thần điện ngay cả một bóng người cũng không có.
Quảng trường trống rỗng có bốn gã nguyệt tinh linh thủ hộ.
Tuy nhiên tất cả mọi người tin tưởng, không có ai có can đảm tới đây quấy rối.
Nhưng hôm nay trên quảng trường trống trải đột nhiên xuất hiện một nhân vật. Hắn đi qua quảng trường, sau đó tới cửa chính của thần điện.
Động tác của người này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Thậm chí một bộ phận người bắt đầu tụ tập. Nhân số càng ngày càng tăng lên, nhưng không có ai dám vượt qua quảng trường tới cửa thần điện.
Chuyện quỷ dị này lập tức được nhóm thủ vệ của thần điện phát hiện.
Có thể đảm nhiệm nhiệm vụ thủ vệ bên trong chủ thần điện đều là những nhân tài kiệt xuất nhất của bộ tộc nguyệt tinh linh.
Hiện tại trước cửa chính của thần điện có bốn ma cung thủ nguyệt tinh linh thủ vệ. Lực chú ý của bọn họ tập trung lên người nhân vật kỳ dị.
Ánh mắt của bốn người lập tức tập trung lên người nhân vật thần bí. Đồng thời, trong tay bọn họ nắm chặt ma pháp cung.
Nhưng nằm ngoài ý liệu của bọn họ, người nọ không bước vào phạm vi bắn tên, cũng không có hành động đặc biệt gì, chỉ lấy ra một khối bài màu lục.
Bốn nguyệt tinh linh vừa thấy tấm bài này, lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Biểu tình của bọn họ giống như cơn mưa mùa hè, chuyển biến cực nhanh.
Từ cảnh giác biến thành sùng bái và kính ngưỡng. Ma pháp tiễn đặt trên cung tự nhiên buông lỏng.
- Đại trưởng lão các hạ tôn kính, nơi này là thần điện của nữ thần bệ hạ, xin hỏi ngài tới đây làm gì, chúng ta sẽ vào thông báo.
Một vị ma cung thủ nắm tay trước ngực, cung kính hỏi.
Người nọ khẽ mỉm cười, giọng nói bĩnh tĩnh:
- Ta tới đây gặp vài người, có đại trường lão Amezeder hoặc Sara các hạ ở đây không?
Vị ma cung thủ lập tức lộ vẻ khó xử, hắn cung kính nói:
- Xin lỗi, đại trưởng lão các hạ, mấy ngày trước đại trưởng lão Amezeder đã tới đại lục phía nam, nghe nói dự lễ nhậm chức của hoàng đế một nước nào đó. Còn về giáo hoàng Sara, chúng ta không được tiếp xúc.
Khi nói tới giáo hoàng Sara, khuôn mặt của ma cung thủ lộ vẻ ngưỡng mộ, cảm giác đó xuất phát từ sâu trong nội tâm. Dường như chỉ cần Sara nói một câu, hắn lập tức có thể tự vẫn.
Hắc bào nhân nao nao, hắn thì thào nói:
- Giáo hoàng? Sara đã trở thành giáo hoàng sao?
- Đúng vậy?
Một giọng nói trong trẻo động lòng người vang lên trước cửa thần điện.
Một vị nữ ma pháp sư mặc áo bào màu lục từ cửa thần điện đi ra.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc một bộ quần áo màu xanh lục, bộ áo tôn thân thể tuyệt đẹp của nàng lên khiến mọi người cảm thấy nóng bừng.
Tuy nhiên vừa nhìn thấy ký hiệu chúc phúc của bệ hạ trên áo của nữ ma pháp sư, tất cả mọi người lập tức hiểu, đây là hộ vệ thần tuyển của giáo hoàng bệ hạ.
Khi thiếu nữ từ cửa thần điện đi ra, không chỉ bốn ma cung thủ quỳ xuống, ngay cả người thường ở phương xa cũng quỳ xuống.
Hắc bào nhân tuy không quay đầu nhưng biểu hiện của mọi người không thể giấu được hắn.
Hắn khe khẽ thở dài, xem biểu hiện của mọi người là biết năng lực khống chế tín đồ của thần linh. Xem ra cần phải học tập phương pháp này.
- Betty, đã lâu không gặp.
Hắc bào nhân khẽ gật đầu, nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.
Betty ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời khiến tim người khác đập nhanh, nàng thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp. Nếu không phải nghe giọng nói của ngươi, ta còn không nhận ra rằng ngươi đã đến.
Nàng quay đầu, giọng nói lạnh giá, linh hoạt, sắc bén:
- Đây là ngoại tộc đại trưởng lão của bộ tộc nguyệt tinh linh chúng ta, hiện tại ta dẫn ngài tới gặp giáo hoàng bệ hạ, về sau các ngươi nhớ kĩ, phàm là đại trưởng lão tới, đầu tiên phải bẩm báo, không được sai sót.
Sắc mặt của bốn gã ma cung thủ trắng bệch, khúm núm trả lời không dám biện bạch.
Địa vị giữa bọn họ và hộ vệ thần tuyển kém nhau quá xa. Bọn họ căn bản không có khả năng tiếp xúc với giáo hoàng bệ hạ.
Mang hắc bào nhân tiến vào thần điện, rõ ràng Betty thả lòng rất nhiều nói:
- Tiếu Ân, nếu đã tới đây, ngươi không cần phải giả thần giả quỷ nữa.
Hắc bào nhân cười khổ một tiếng. Khi gặp lại Betty, hắn còn tưởng nàng đã đổi tính, không nghĩ tới vừa tới nơi không có người, nàng lập tức khôi phục lại tính cách hoạt bát của mình.
Kỳ thật khi hai người ở chung, giữa bọn họ dường như có thêm một loại tình cảm vô hình.
Giơ tay gỡ nón tre xuống, giống như ma pháp biến hình, hắc bào trên người Tiếu Ân biến thành một kiện ma pháp bào màu xanh da trời.
Người này đúng là Tiếu Ân. Sau khi hắn rời khỏi đại lục thần tạo, biết tình hình cụ thể của ba phiến đại lục liền lập tức chạy tới đại lục người da đen.
Nơi này quả nhiên là cứ điểm mới của nữ thần Ánh Trăng. Lực lượng thần ân của nàng có khắp nơi trên đại lục.
Đương nhiên Tiếu Ân biết, cỗ uy áp này là do tín ngưỡng lực chuyển hóa thành. Vì biểu hiện quyền sở hữu đại lục của mình, phỏng chừng nữ thần Ánh Trăng đã tiêu hao hơn một nửa tín ngưỡng lực vào đây.
Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân có dự cảm kỳ dị. Cách thực hiện này chắc là để phòng bị mình, hay nói cách khác phòng bị vị nhân vật hư ảo ở phía sau lưng mình.
- Tiếu Ân ngươi làm sao vậy?
Betty hoài nghi, rõ ràng thấy Tiếu Ân thất thần.
Tiếu Ân vội vàng cười nói:
- Ta cảm khái thôi, chỉ qua vài năm, thần điện của nữ thần Ánh Trăng đã phủ kín cả hai đại lục. Đúng là thần tích.
Betty lặp tức lộ ra vẻ kính ngưỡng:
- Tất cả là do nữ thần bệ hạ chỉ điểm, ban ân. Cùng với công lao vất vả của giáo hoàng đại nhân và thủ tịch giáo đình.
Khuôn mặt Tiếu Ân hơi động, có chút cổ quái nhìn Betty. Tuy nhiên khuôn mặt của Betty không có chút biến hóa gì, chỉ có sự thành kính và tin cậy.
Trong lòng hắn khẽ than, không thể tưởng tượng được câu trả lời của Betty lại giống như bản báo cáo ở kiếp trước của mình. Vừa mở miệng là kể tới công lao của lãnh đạo. Xem ra ở bất cứ đâu, chỉ cần là nơi có sinh vật trí tuệ tồn tại, đều không tránh khỏi tình huống này.
- Betty, sao vừa rồi ngươi lại đi ra?
Tiếu Ân hỏi:
- Không phải là công lao của thuật tiên đoán đó chứ?
Betty hé miệng cười. Tuy đã qua mười năm nhưng dưới vinh quang của nữ thần, nàng không có dấu hiệu lão hóa, ngược lại còn trẻ đi hai, ba tuổi.
- Tiếu Ân, hôm nay ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi, ngẫu nhiên nghe được âm thanh của ngươi mà thôi. Gì mà thuật tiên đoán, ngươi coi ta là giáo hoàng sao? Cho dù là giáo hoàng bệ hạ Sara, cũng không có khả năng dùng thuật tiên đoán mỗi ngày để dò xét những việc nhỏ đâu.
Tiếu Ân cười ha ha:
- Ta tốt xấu gì cũng là ngoại tộc đại trưởng lão của bộ tộc nguyệt tinh linh, là ngụy thần, dò xét cũng không phải việc nhỏ.
Betty ngẩn ra hỏi:
- Tiếu Ân, ngươi thật sự tiến giai thành ngụy thần?
- Đúng.
- Ngụy thần...
Betty chần chừ một chút hỏi:
- Đó là tồn tại cao hơn cấp bậc truyền kỳ sao?
Đối với Betty, truyền kỳ đã là đỉnh cao, vậy cao hơn truyền kỳ một bậc thì sao?
Vô hình trung, trong lòng nàng xuất hiện cảm giác chua xót, đó là cảm giác đau khổ xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Tiếu Ân dịu dàng hỏi:
- Betty, ngươi làm sao vậy?
Khóe miệng Betty khẽ nhếch lên, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc dài trên trán.
- Không có gì, ta nghĩ tới sự chênh lệch giữa ta và ngươi.
Bước chân của Tiếu Ân hơi dừng lại, trong lòng hắn hiểu ý của đối phương, nhưng những lời kế tiếp không thể nói ra.
Hai người dường như mất đi hứng thú nói chuyện. Cứ như thế sóng vai bước đi, một trước một sau đi vào trong nội điện.
Dọc trên đường đi có không ít tinh linh thủ vệ. Bọn họ đều chăm chú nhìn Tiếu Ân, nhưng sau khi thấy Betty, bọn họ lập tức cung kính thi lễ, nhường đường. Cho tới khi hai người đi xa, bọn họ mới giật mình nhớ tới thân phận của Tiếu Ân.
Dù sao ngày xưa lần đầu tiên nữ thần Ánh Trăng giáng lâm, Tiếu Ân với thân phận là ngoại tộc trưởng lão cũng tham gia. Cho nên có người biết dung mạo của hắn cũng không phải chuyện lạ.
Tiếu Ân yên lặng nhìn Betty thể hiện quyền lực của mình. Tuy biết nàng không thị uy nhưng từ đó hắn biết được uy lực của thần linh.
Thần linh chiếm vị trí quan trọng trong lòng mỗi người.
Mà hộ vệ thần tuyển do thần linh lựa chọn cũng được mọi người sùng kính theo.
Rốt cuộc trải qua một đoạn đường buồn tẻ, Betty dừng bước.
- Tiếu Ân, giáo hoàng bệ hạ đang thương lượng với đại trưởng lão Dennis và đại trưởng lão Grand, ngươi xem....
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói:
- Ta có thể chờ, không có vấn đề gì.
Tuy nhiên Tiếu Ân không chờ đợi lâu, bởi vì Sara nói chuyện rất nhanh với hai người Dennis.
Tiếu Ân không lập tức đi vào mà để Betty đi vào bẩm báo.
Đứng trước nội điện to lớn, ngẩng đầu nhìn kiến trúc đồ sộ, tất cả mọi người đều có cảm giác sợ hãi và lo sợ.
Có lẽ đây là điều mà thần linh mong muốn.
Bên người truyền đến hai đạo hơi thở không quen thuộc lắm, Tiếu Ân cúi đầu, ở trong rừng rậm, hắn đã từng gặp qua đại trưởng lão Dennis và Grand.
Tuy ba người bọn họ có địa vị giống nhau ở trong bộ tộc tinh linh, nhưng rõ ràng hai vị tinh linh thấp hơn Tiếu Ân một bậc.
Đó là do bọn họ chưa biết Tiếu Ân đã tiến giai thành ngụy thần. Nếu không chỉ sợ bọn họ không có lá gan tiến lên chào hỏi.
Cùng bọn họ nói chuyện phiếm một lát, Tiếu Ân tự nhiên không hỏi những chuyện cơ mật của bộ tộc nguyệt tinh linh, càng không hỏi chuyện về nữ thần Ánh Trăng. Hai vị đại trưởng lão đối mặt với Tiếu Ân mới phát hiện sự uy nghiêm của Tiếu Ân đã vượt xa sự tưởng tượng.
Tuy từ bề ngoài nhìn thì trên người Tiếu Ân không có nửa điểm ma pháp dao động, nhưng chỉ cần đối mắt với Tiếu Ân sẽ tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
Chẳng những giọng nói chủ động nhỏ lại, hơn nữa thái độ trở nên khiêm tốn.
Đây không phải do Tiếu Ân cố ý áp chế hai người bọn họ mà do tín ngưỡng lực trên người Tiếu Ân đã đạt tới trình độ nhất định nên tự nhiên phát sinh biến hóa.
Trừ khi hắn có ý định che dấu, nếu không người khác không cảm giác được.
Một lát sau, Betty từ trong điện đi ra, thi lễ với ba vị đại trưởng lão, nói:
- Đại trưởng lão Tiếu Ân, giáo hoàng bệ hạ cho mời.
Tuy Betty chỉ là một hộ vệ, nhưng hai vị đại trưởng lão Dennis và Grand không dám kiêu ngạo, lập tức đáp lễ.
Đó là do hộ vệ thần tuyển có địa vị cao hơn người khác trong bộ tộc nguyệt tinh linh.
Cho khi tới khi Tiếu Ân và Betty tiến vào trong nội điện, hai vị đại trưởng lão tinh linh mới thở phào nhẹ nhõm. Khi Tiếu Ân rời khỏi, áp lực không hiểu mới biến mất.
Bọn họ nhìn nhau, đồng thời cười khổ, hóa ra sự cường đại của Tiếu Ân đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Betty dẫn Tiếu Ân tới một gian phòng trong nội điện, nói:
- Đại trưởng lão Tiếu Ân, giáo hoàng bệ hạ chờ ở bên trong, ngài có thể đi vào.
Nói xong, nàng hơi xoay người, liếc mắt nhìn Tiếu Ân thật sâu, sau đó lùi về
phía sau.
Tiếu Ân nhìn bóng dáng nàng rời đi, muốn nói nhưng lại thôi. Rốt cuộc hắn trầm tư một chút, sau đó tiến vào trong phòng.
Đây là phòng khách rộng trăm thước vuông. Tuy diện tích không nhỏ nhưng so với đại sảnh của thần điện thì chỉ là một căn phòng khách nhỏ.
Phòng khách tuy bài trí đơn giản nhưng mỗi chi tiết đều biểu hiện hơi thở nghệ thuật tinh tế của bộ tộc tinh linh.
Bất kể là một cái bàn hay những bức họa xung quanh đều vô cùng tinh xảo.
Tuy nhiên khiến Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên nhất đó là Sara ở giữa sảnh.
Một thân mặc trường bào màu bạc, che phủ hoàn toàn dáng người của Sara. Nhưng dù như thế cũng không che lấp được dung nhan vô song của nàng.
Quanh thân thể của nàng có một loại từ trường vô hình mà người khác không nhìn thấy. Loại từ trường này có thần lực, chỉ cần hơi tiếp xúc một chút là cảm nhận được uy thế cường đại ẩn chứa trong đó. Đối mặt với Sara giống như đối mặt với nữ thần, khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
Tiếu Ân thở dài một tiếng.
Hiện giờ Sara không còn là tiểu cô nương ở trong khe nứt không gian nữa.
Nàng là giáo hoàng bệ hạ của giáo phái nữ thần Ánh Trăng, là nhân vật có quyền lực lớn nhất tinh cầu. Chỉ cần nàng muốn, bất cứ nơi nào trên ba phiến đại lục cũng xuất hiện sóng gió ngập trời.
Thần quyền vượt xa vương quyền thế tục, điều này khiến không biết bao nhiêu người động tâm.
- Giáo hoàng bệ hạ, ngoại tộc đại trưởng lão nguyệt tinh Tiếu Ân xin được bái kiến.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, miệng thì nói bái kiến nhưng thực tế không hành động gì.
Trong mắt Sara hiện lên một tia sáng kỳ dị, khuôn mặt như cười như không nói:
- Đại trưởng lão Tiếu Ân, hóa ra ngài còn nhớ ta.
Tiếu Ân ngẩn ra, thần sắc nghiêm túc trên mặt lập tức sụp đổ.
Mới gặp Sara, quả thật hắn bị uy thế giáo hoàng trên người nàng lừa gạt nhưng khi đôi bên nói chuyện, Tiếu Ân mới phát hiện hóa ra Sara vẫn là Sara. Quyền lực giáo hoàng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài của nàng mà thôi.
Nhìn ánh mắt né tránh của Tiếu Ân, Sara than nhẹ một tiếng nói:
- Nói đi, ngươi có chuyện gì muốn ta hỗ trợ.
Tiếu Ân hiếu kỳ, vội vàng nói:
- Sara, chẳng qua ta chỉ muốn tới gặp ngươi mà thôi.
Đôi mắt đẹp của Sara chăm chú nhìn Tiếu Ân, rõ ràng mang theo một tia bất mãn nói:
- Nếu ngươi thật tâm nghĩ tới ta, sao đến việc ta trở thành giáo hoàng cũng không biết.
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, tuy nhiên nói thật hắn cũng không để tâm tới chuyện này.
Khẽ sờ mũi, dường như muốn xóa bỏ nỗi xấu hổ, Tiếu Ân nói:
- Sara, kỳ thật lần này ta tới đây, mục đích chủ yếu là gặp ngươi. Còn chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Ánh mắt Sara lộ ra vẻ quả nhiên là thế, khiến Tiếu Ân xấu hổ.
- Được rồi, việc nhỏ gì, ngươi cứ nói đi.
- Ta muốn học tập thuật tiên đoán của bộ tộc tinh linh.
- Thuật tiên đoán?
Sắc mặt của Sara hơi đổi nói:
- Tiếu Ân, thuật tiên đoán của chúng ta không phải ma pháp bình thường mà là pháp thuật thần ân. Nếu không có thần ân, chúng ta căn bản không thể sử dụng pháp thuật này.
Tiếu Ân cười ha ha nói:
- Ta biết, tuy nhiên ta vẫn muốn học loại pháp thuật này.
Sara do dự một chút, một lúc sau nàng nói:
- Tiếu Ân, chuyện này ta không thể làm chủ. Ta phải xin chỉ thị của nữ thần bệ hạ.
Nàng dừng một chút, nghiêm mặt nói:
- Nếu không được nữ thần cho phép mà đem pháp thuật này truyền thụ cho ngươi, bất kể ngươi có nắm giữ được hay không cũng sẽ bị nữ thần trả thù.
Tiếu Ân vội vàng gật đầu, hắn biết Sara nói không sai. Nếu không được sự đồng ý của nữ thần, chẳng những Sara sẽ bị trừng phạt, ngay cả Tiếu Ân và thế lực của hắn cũng sẽ phải hứng chịu lửa giận của nữ thần. Đến lúc đó thần linh sẽ giáng lâm, tuyên chiến với mình.
Đôi mi thanh tú của Sara hơi nhíu lại nói:
- Tiếu Ân, ta cũng không nắm chắc chuyện này có thành công hay không, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?
Tiếu Ân như đã đoán trước cười nói:
- Ta tất nhiên lo lắng, tuy nhiên ta cũng vâng mệnh tới đây. Thành công hay thất bại không có liên quan tới ta.
- Ngươi vâng mệnh mà tới?
Sara kinh ngạc hỏi.
Tiếu Ân nhẹ nhàng lên tiếng, nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, ta và ngươi đều thân bất do kỷ (hành động không do bản thân chi phối).
Sara dường như rõ điều gì, liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái, vẻ u oán trong mắt lập tức biến đi nhiều, ngược lại khuôn mặt xuất hiện một tầng ửng đỏ.
Sau đó nàng uyển chuyển thân hình xinh đẹp, tiến vào một vách phòng.
Vách phòng sung mãn lực lượng thần thánh, ngay cả tinh thần của Tiếu Ân cũng không thăm dò được. Một khi tiếp xúc, tất cả lực lượng tinh thần đều bị bắn ngược trở lại.
Đây là lực lượng chân chính của thần linh, so với năng lượng của Tiếu Ân thì hàm súc hơn nhiều.
Không biết bao lâu, tiếng ca ngâm tụng mơ hồ trong phòng rốt cuộc dừng lại. Sau đó một cỗ hơi thở cường đại lóe lên trong phòng, một lúc sau chậm rãi tiêu tán.
Tiếu Ân biết, nữ thần Ánh Trăng đã đáp lại thỉnh cầu của Sara, chỉ có điều kết quả như thế nào thì Tiếu Ân không thể đoán được.
Trước mắt bỗng sáng ngời, Sarah đã đi rồi nhưng lại quay lại.
Nhưng sau khi Tiếu Ân thấy rõ khuôn mặt Sarah, trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười lập tức biến mất, đôi mắt cũng bắt đầu ngưng tụ quang mang sắc bén.
Cô gái trước mắt này mặc dù có được cùng khuôn mặt y chang, ngay cả khí tức cũng không có biến hóa, nhưng lúc đối mặt với đối phương thì Tiếu Ân lại có rồi một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Hắn lập tức phán đoán ra, cô gái trước mắt này khẳng định không phải Sarah, nói cách khác là có một lực lượng đã chiếm lấy thân thể Sarah.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói:
- Nữ thần bệ hạ tôn kính, hóa ra là ngài tự mình buông xuống, thật sự là khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh.
Trên mặt Sarah không có bất cứ biến hóa gì, hai mắt nàng lại càng mơ hồ xuất hiện một luồng quang mang màu vàng.
- Tiếu Ân, rốt cuộc là ai phái ngươi đến đây?
Giọng nói lạnh như băng tựa như là trực tiếp vang lên trong lòng Tiếu Ân, không hiểu sao mà Tiếu Ân lại có cảm giác sắp bị người ta nhìn thấu hết.
Dường như cũng là vô ý thức, sau khi Cự Ma Thần thần vực giấu ở trong cơ thể Tiếu Ân chịu kích thích như thế đột nhiên bộc phát ra.
Thần vực, một trong lực lượng cường đại nhất của thần linh, một khi khuếch tán ra thì lập tức bao lấy toàn bộ khí tức nữ thần Ánh Trăng truyền đến thăm dò.
Trong lòng Tiếu Ân thầm kêu khổ hắn vốn không có ý định chiến đấu với vị nữ thần bệ hạ này, thậm chí vốn còn không có ý định gặp mặt nàng. Tiên đoán thuật mặc dù trân quý, nhưng mà ở trong mắt thần linh, thật ra cũng cũng không tính cái gì, chỉ là tương đương với một ma pháp hơi cao cấp một chút mà thôi.
Hắn tính toán, nếu như nữ thần Ánh Trăng thật sự hiểu lầm lực lượng ở phía sau hắn, như vậy thì khả năng chuyện này thành là rất lớn.
Song hắn cũng không ngờ rằng, khi hắn viếng thăm thì vị thần linh vĩ đại này lại lập tức tự mình ra mặt, hơn nữa tự mình dò xét, bởi vì thần linh chất vấn nên tạo thành Cự Ma Thần thần vực bộc phát, ngay cả hắn muốn khống chế lại cũng không còn kịp rồi.
Ngay khi tâm tình của Tiếu Ân trầm xuống, đang định lấy ba kiện thượng cổ thần khí ở trong cơ thể ra, lại thấy phản ứng kỳ dị của nữ thần Ánh Trăng.
Thần lực dò xét gặp trở ngại, nữ thần Ánh Trăng không giận tím mặt, ngược lại còn thu hồi thần lực lại, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, tận lực ước thúc thần vực Cự Ma Thần, vất vả lắm hắn mới thu nhỏ lại phạm vi của nó nửa thước, đồng thời không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:
- Nữ thần bệ hạ tôn kính, đây là chủ ta ban ân, chỉ có điều ta không thể hoàn toàn khống chế được, cho nên nó mới tự động bị kích thích. Xin ngài thứ lỗi.
Giọng nói của nữ thần Ánh Trăng lạnh lùng vang lên:
- Thần vực của hắc ám chi chủ (chủ nhân hắc ám - chủ thần hắc ám) tất nhiên một ngụy thần như ngươi không thể nắm giữ được. Hừ, một ngụy thần không ngờ được hắc ám chi chủ tín nhiệm, không uổng công ngươi là người thứ hai nắm giữ lĩnh vực lực lượng.
Tuy giọng nói tràn ngập uy nghiêm nhưng Tiếu Ân nhận ra sự biến hóa trong đó.
Thần vực của hắn là của Cự Ma Thần. Tuy Cự Ma Thần kém xa nữ thần Ánh Trăng nhưng không thể phủ nhận thần vực của Cự Ma Thần có ẩn chứa hơi thở của hắc ám chi chủ.
Mặc dù thần vực trên người Tiếu Ân có uy lực quá kém nhưng trong lòng nữ thần Ánh Trăng không hề hoài nghi. Dù sao, khống chế thần vực chỉ là một ngụy thần, nếu một ngụy thần cũng có thể phát huy hết uy lực của thần vực hắc ám chi chủ thì mới gọi là chuyện khó tin.
Hơn nữa ngay cả thần lực của Ánh Trăng nữ thần có khổng lồ cũng không nghĩ tới việc trên thế giới này vô thanh vô thức sinh ra một vị hắc ám chi chủ.
Do có hiểu lầm này nên nữ thần Ánh Trăng càng tin tưởng lai lịch của Tiếu Ân.
Tuy cùng là thần linh nhưng cũng phân cao thấp.
Vị thần linh sau lưng Tiếu Ân từ trước tới nay vô cùng mạnh mẽ hơn nữa còn là loại người không phân biệt phải trái.
Cho dù đối mặt với Tiếu Ân, nàng cũng kiêng kỵ vạn phần, thậm chí không dám nói lời cự tuyệt.
Bởi vì nàng cũng không chắc chắn, nếu mình cự tuyệt thì ở trong thần giới, đối phương có liều lĩnh tiến vào quốc gia của mình đánh giết hay không?
Nếu thực sự xảy ra chuyện đó thì chủ thần và chí cao thần chỉ sợ chỉ khiển trách vài câu, không dám ra mặt vì mình.
Đây là thực lực, giữa các thần linh cũng có chênh lệch về thực lực.
Tiếu Ân thi lễ thật sâu với nữ thần Ánh Trăng, nói:
- Nữ thần bệ hạ tôn kính, tất cả đều là do chủ nhân ban cho kẻ hèn, ngài quá khen.
Nữ thần Ánh Trăng trầm ngâm một lúc, rốt cuộc nói:
- Vì sao thần vương đại nhân cần thuật tiên đoán? Trong thế giới hắc ám không phải cũng có loại thần thuật đó sao?
Khuôn mặt của Tiếu Ân nở nụ cười khổ, hắn nói:
- Đây là thần dụ của chủ ta, về phần nguyên nhân vì sao thì kẻ nô bộc như ta làm sao biết được.
Biểu hiện và năng lượng dao động của nữ thần Ánh Trăng không có biến hóa gì. Hiển nhiên nàng không hề hoài nghi lời nói của Tiếu Ân.
Thần linh muốn làm việc, tự nhiên không phải giải thích với kẻ dưới. Nếu Tiếu Ân biết, nữ thần Ánh Trăng mới hoài nghi.
Khi nữ thần Ánh Trăng đang trầm ngâm, đột nhiên Tiếu Ân nghiêng đầu, thoáng nhìn ra bên ngoài. Trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh hãi.
Hóa ra giây phút này, không ngờ hắn cảm ứng được tín ngưỡng lực giống như cơn sóng biển, dũng mãnh tiến vào trong phòng, tiến vào cơ thể Sara.
Tiếu Ân do dự một chút, tinh thần ý niệm khuếch tán ra bên ngoài.
Khi tinh thần ý niệm của hắn rời khỏi thần điện, không khỏi chấn động, thiếu chút nữa là tán loạn.
Giờ phút này phía trên thần điện không ngờ có một pho thần tượng cao trên trăm mét.
Giống như được hình thành từ vô số hào quang, khuôn mặt của thần tượng cao quý và thánh khiết, không thể dùng ngôn từ để diễn tả sự uy nghiêm đó.
Cho là với thực lực ngụy thần hiện giờ của Tiếu Ân, cũng không tưởng tượng được áp lực cường đại đó.
Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, hóa ra nữ thần Ánh Trăng không vụng trộm giáng lâm mà dùng một loại thần tích giáng lâm xuống người Sara.
Tòa thành này là nơi đặt chủ thần điện, tự nhiên đây là đại bản doanh của giáo phái nữ thần Ánh Trăng. Cho nên sau khi thấy thần tích của nữ thần giáng lâm, toàn bộ mọi người trong thành chạy ra đường, nhất tề quỳ xuống cầu nguyện.
Chỉ sợ dù là người không phải tín đồ của nữ thần, sau khi thấy thần tích, cũng không ngoại lệ quỳ xuống.
Từ từ, hào quang to lớn lại một lần nữa xuất hiện. Toàn bộ thần điện đắm chìm trong ánh sáng thần thánh.
Dù là thần niệm của Tiếu Ân cũng được thánh quang chiếu rọi, tâm tính lập tức trở nên sáng sủa giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, như thể được một thiếu nữ xinh đẹp như hoa mát xa một ngày một đêm, toàn thân tràn ngập tinh thần sung mãn.
Tiếu Ân rùng mình, nhìn về phía những người nhận thần ân.
Chỉ thấy vô số người rơi vào trạng thái điên cuồng, liều mạng ngâm tụng. Dưới ảnh hường của bọn họ, cả thành rơi vào trạng thái kích động. Tiếu Ân phát hiện, tín đồ của nữ thần Ánh Trăng gia tăng với tốc độ nhanh chóng.
Thần tích, đây mới là thần tích chân chính.
Đại địa chi mẫu giả thần giả quỷ, tuy biểu hiện năng lực khống chế thổ hệ cường đại, có thể so với thần linh, nhưng so với thần tích thì chênh lệch vẫn quá lớn, không thể nào bù đắp được.
Dù Đại địa chi mẫu có lợi hại hơn nữa thì cũng không có cách ảnh hưởng lòng người.
Từ từ, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân trở về lại trong thân thể, ánh mắt hắn nhìn về phía nữ thần Ánh Trăng lại có thêm một phần tôn sùng phát ra từ nội tâm.
Ở trong lòng hắn đang chân thành cảm kích, ngay lúc hắn muốn nhất thì thần tích lại tới rồi trước mặt một lần, với một tháng sau Cự Ma Thần phủ xuống thì nó có ảnh hưởng rất nhiều.
Hình như là nhìn ra sự biến hóa của thái độ Tiếu Ân, giọng nói nữ thần Ánh Trăng cũng đã nhu hòa lại.
-Tiếu Ân, ta đáp ứng yêu cầu của thần Vương đại nhân, ngươi có thể học tập lời tiên đoán thuật của Sarah.
Tiếu Ân mừng rỡ, vội vàng khom lưng thật sâu, nói:
-Bệ hạ tôn kính, chủ nhân ta từng nói qua, nếu là ngài có thể đáp ứng, chúng ta đây nguyện ý trợ giúp Sarah một tay, để cho nàng tại ngày sau đốt thần hỏa.
Hai mắt Nữ Thần Ánh Trăng đột nhiên mở ra, ánh mắt giống như đao phong xẹt qua Tiếu Ân.
Tiếu Ân lập tức cảm nhận được ngay hàn khí lạnh thấu xương chụp xuống, dường như cũng làm cho tư tưởng đóng băng.
Không biết qua bao lâu, luồng hàn khí này mới từ từ thối lui, thanh âm Nữ Thần Ánh Trăng khe khẽ vang lên:
-Nếu đúng là Thần Vương đại nhân nhìn trúng Sarah, như vậy chờ lúc nàng tiến giai ngụy thần, ta cho phép nàng thoát ly khỏi thần thánh nhất hệ mà nhập dưới trướng Thần Vương đại nhân chỉ là……
Giọng nói này càng lúc càng lãnh đạm, cuối cùng cũng biến mất.
Tiếu Ân kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng hắn đầy hồ nghi, nữ thần bệ hạ hình như đã hiểu lầm hắn rồi!