Cảm nhận được hơi nóng có thể thiêu rụi cả người, trên người Tiếu Ân nháy mắt ướt đẫm mồ hôi.
Hắn có thể khẳng định, đã rất lâu thật lâu không có cảm giác này.
Yết hầu rung rung vài cái, Tiếu Ân gượng cười:
- Vô Danh huynh đệ, cái thứ này không chịu nguội bớt đi, ngài nghĩ ta giữ nó thế nào bây giờ.
- Vật phẩm trang sức không gian, hoặc cầm thẳng nó cũng được.
Khóe miệng Tiếu Ân giật giật. Cầm thẳng nó? Ta không phải Vô Danh đại gia ngài đâu. Nếu cầm thẳng nó, chỉ sợ lập tức bị nó thiêu thành khói.
Tuy nhiên, đối với yêu quái có thể miết xóa được cả khe nứt không gian, cho dù cho Tiếu Ân mượn thêm một lá gan cũng không dám nói nửa câu nghi ngờ.
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Vô Danh thong thả giải thích:
- Ngươi yên tâm, nó có linh tính, sẽ nhớ kỹ mùi của ngươi, sẽ không tổn thương tới ngươi, cho dù nó có phóng xuất ra khe nứt không gian cũng thế.
Tiếu Ân nao nao, Vô Danh tuy thần bí khó lường, nhưng dường như hắn không gạt mình.
Thật cẩn thận giơ một ngón tay ra, mạo hiểm với nguy cơ có thể bị thiêu chết ngay tại chỗ, khe khẽ rón rén chạm vào một chút.
Quả nhiên, đầu ngón tay chỉ cảm thấy một chút hơi nóng, nhưng cũng vẫn là lông tóc không mất sợi nào. Vươn cả bàn tay cầm thử, nguồn sáng vạn năm này không làm tổn thương hắn.
Hắn do dự đưa ra vật phẩm trang sức không gian. Đây là thứ hắn dùng thi thể nhện chúa mà chế tác thành, tuy kiểu dáng không đẹp nhưng rất chắc chắn.
Nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân thử kết nối với thứ này một chút, quả nhiên phát hiện, thứ này dường như cũng giống nguồn sáng vạn năm, tuy không thể nói là có được thần trí nhưng dường như có thể có được trao đổi thần kỳ nào đó.
Một lát sau, nguồn sáng vạn năm to lớn kia cuối cùng cũng đã nhập vào được vật phẩm trang sức trên tay Tiếu Ân. Nhìn thấy vật phẩm không gian này không bị hỏng, Tiếu Ân cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Vô Danh huynh đệ, ta phải nuôi nó như thế nào?
Ngẫm nghĩ một lúc, Tiếu Ân thành khẩn thỉnh giáo Vô Danh.
- Mặc kệ nó.
- Chỉ đơn giản thế thôi?
- Bây giờ nó hấp thu cũng đủ năng lượng, tương tự như một giọt nước của ta, chỉ cần không ngừng được ngưng kết lại là có thể đạt tới đại thành chi cảnh (cảnh giới đại thành).
Vô Danh thong thả giải thích
–Nếu ngươi nguyện ý, thì thân thiết với nó một chút, không có hại gì tới ngươi đâu.
- Thật không? Vì sao ngài không thu nó?
Cuối cùng Tiếu Ân một câu mấu chốt.
- Trước khi đại thành, nước lửa không thể ở với nhau được.
Dứt lời, Vô Danh cúi đầu nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
Tiếu Ân và Paxton nhìn nhau, không dám mở miệng hỏi thêm.
Nhìn vật phẩm trang sức không gian, Tiếu Ân thầm quyết định, kết nối tinh thần với nó thì không thành vấn đề, nhưng chết cũng không thể phóng xuất nó ra.
Biểu hiện vừa rồi thực sự là quá dọa người, tuy Tiếu Ân đã từng có vài lần kinh nghiệm như thế nhưng vẫn sợ.
Paxton, vị Phó hội trưởng ma pháp công hội đại nhân, là lần đầu tiên nhìn thấy hành động không thể tin nổi của Vô Danh, không bị vỡ tim mà chết đã là tổ tông phù hộ rồi.
Tiếu Ân ho khẽ một tiếng:
- Phó hội trưởng đại nhân, chỉ còn nửa tháng thời gian nữa sẽ xuất phát, ta và Jonathan đi trước một bước.
Paxton như bừng tỉnh từ trong mộng, vòng màu xanh quanh người hắn lập tức biến mất.
Khi mọi người rời đi, Tiếu Ân và Paxton đồng thời cùng liếc cái hỏa lò, bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, Vô Danh làm thế nào xuyên qua được hỏa lò kín không khe hở này mà tóm được nguồn sáng vạn năm kia ra?
------------------------------------------------------------
Mặt biển phơi dưới ánh mặt trời rực rỡ, sóng dập dờn, như một viên ngọc lục bích vĩ đại ấm áp mà dịu dàng.
Đưa mắt nhìn lại, biển xanh lấp lánh bao la mờ mịt, xa xăm vô hạn, mặt biển vẫn cứ kéo dài đến vô tận, gặp bầu trời nơi cuối tầm mắt. Nơi đường chân trời ấy, hơn mười chiến thuyền bọc giáp lớn nhỏ lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời.
Trên một chiến hạm thật lớn, Tiếu Ân dõi mắt nhìn về phía xa xa, vẫn như trước chỉ có thể nhìn thấy một đường biển trời.
Nhìn lại, hàng trăm chiến thuyền loại lớn khiến cho người ta chấn động.
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên cái cảnh vô số chiến hạm dừng nơi cửa biển hoành tráng động lòng ra sao. Tuy nhóm chiến hạm đầu tiên có hơn một trăm chiến thuyền các loại, nhưng có hơn ba mươi vạn người lên tàu.
Sau khi được gắn thêm ma pháp, phạm vi sử dụng của mỗi chiến thuyền đều khác nhau, có thuyền chuyên để chở người và ngựa, còn lại là chiến hạm hộ tống.
Trên mỗi chuyến thuyền đều có đủ ma pháp sư. Các ma pháp sư này không chỉ bảo vệ cả con thuyền, mà quan trọng hơn, là bảo bệ số lượng lớn thực vật, nước ngọt, dược phẩm và vật tư.
Sau khi được ma pháp công hội bất kể trả giá cung cấp vật phẩm trang sức không gian, đại bộ phận căn phòng để chồng chất hàng hóa được cải tạo thành nơi ở của các chiến sĩ. Nếu không cũng không có khả năng mang theo nhiều người như thế đi giữa biển khơi.
Trên trăm chiến thuyền, mỗi chiến thuyền đều dài hơn một trăm năm mươi thước, thậm chí còn có thể đạt tới khoảng hai trăm thước; chiều rộng thì từ năm mươi đến bảy mươi thước. Mỗi chiến thuyền có bốn, năm tầng, trên thuyền có chín cột buồm nhưng có đến mười hai cánh buồm. Nếu gặp ngày gió êm sóng lặng, có thể nhờ thêm vào pháp thuật của các ma pháp sư, có thể đi nhanh hơn tưởng tượng.
Đồng thời, nếu gặp ngày thời tiết không tốt, cũng có thể sớm tránh được hải vực nguy hiểm mà tìm nơi gió êm dịu nhẹ.
Tóm lại, dưới sự giúp đỡ của ma pháp, con đường nguy hiểm giữa đại dương dường như đã bớt hiểm nguy hơn rất nhiều.
Mỗi chiến thuyền có thể chứa khoảng ba nghìn người.
Trong khi đó số người lên tàu chiến lại ít, vì đây cũng không phải thực sự là tàu chở quân chân chính. Mà đám người nôn thốc tháo, mặt mày tái mét vì bị lắc lư giữa biển rộng mới là quân chủ lực của liên quân các quốc gia.
Nguyên nhân là vì đây là lượt chuyển binh đại quy mô đầu tiên, cho nên lúc này đã đầy chiến hạm. Tuy nhiên Tiếu Ân tin tưởng, sau khi tất cả đã được ổn định, chiến hạm và các ma pháp sư hộ tống sẽ không nhiều như vậy.
Giữa biển khơi, cách mỗi trăm dặm đều có thể nhìn thấy một đôi mắt giống như của một ma thú cự đại lơ lửng trên không trung.
Đây là con mắt do ma pháp công hội phóng ra. Có mấy thứ này, có thể theo dõi động tĩnh trên mặt biển trong phạm vi hơn mười dặm, có tác dụng không gì sánh kịp đối với sự an toàn của toàn bộ hạm đội.
Nửa năm trước, con mắt ma pháp này đều thuộc đại lục người da đen. Mỗi một chiến thuyền ở trên tuyến đường biển an toàn đều bị bọn họ theo dõi.
Lần trước, đám người Tiếu Ân tránh con đường an toàn, thậm chí còn không ngại chơi với ma thú, cũng vì bọn họ không muốn bị ánh mắt đó bắt được.
Tuy nhiên, sau khi có được một cứ điểm an toàn ở đại lục người da đen, và tiếp quản một vùng hải vực lớn, ma pháp công hôi và ma pháp sư đại lục phía nam giống như ruồi bọ bò khắp mặt biển tìm tòi và tiêu diệt các con mắt ma thuật của địch quân, phóng con mắt ma thuật của mình lên trời.
Trong nửa năm, tổng cộng có năm con đường an toàn thì ba trong số đó đã được dọn sạch. Phần thành tích này bất kể đi đến nơi nào cũng đủ để được mọi người nói qua.
Tiếu Ân đứng trên tầng cao nhất của chiến hạm. Phía sau hắn, ngoài Bạch Toàn Phong và Vô Danh, cũng chỉ có Jonathan và mấy hạm trưởng chiến hạm Edward, cùng với người được xưng là đệ nhất dũng sĩ liên quân - Bá tước Burn đại nhân.
Edward là một điển hình của đại bộ phận quý tộc sinh sống trên biển, có một cơ thể đen bóng, dường như lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tuy hắn có danh hiệu quý tộc, nhưng bất kể xem xét dưới góc độ nào, hắn đều có thiên hướng giống hải tặc mà cả vùng biển người ta vừa nghe tin đã mất mật.
Hắn tha thiết yêu thương biển cả còn hơn cả đất phong của mình, trong cuộc đời, thời gian ở trên biển còn nhiều hơn thời gian ở trên đất liền nhiều lần. Mọi người đều lén đồn đại, nếu hắn không có gia tộc và lãnh địa ràng buộc, chỉ sợ đã sớm đi tới một hòn đảo nào đó làm hải tặc rồi.
Người như thế, trình độ hiểu biết về biển hẳn phải vượt xa xa hơn rất nhiều những người khác. Sau khi quốc vương bệ hạ ra lệnh một tiếng, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn gia nhập vào quân đội.
Tuy nhiên, theo như đồn đại, lúc trước quốc vương bệ hạ đã phái một vị ma pháp kỵ sĩ cường đại tới truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Nhìn lại thuyền trưởng Edward có thái độ cung kính gần như là thấp kém đối với vị ma pháp kỵ sĩ Burn đại nhân bên cạnh, có thể tận tình kích thích người ta phát huy trí tưởng tượng của mình.
Có lẽ, lần khuyên bảo trước đó còn kèm theo một vài phần bắt buộc đi.
Và có phần giống Edward, Burn cũng không có một mùi vị âm nhu đến chết cũng không làm sao phai được của các quý tộc điển hình.
Vị này được xưng đệ nhất ma pháp kỵ sĩ liên quốc duyên hải, tất nhiên có được một sức mạnh dũng mãnh.
Trên miệng hắn là chòm râu hỗn độn, trán nhô ra và trên khóe mắt có khắc nhiều nếp nhăn thật sâu, trong đó dường như ẩn chứa vô số cực khổ và mạo hiểm. Nghe nói vị bá tước đại nhân này vô cùng tán thành cuộc viễn chinh tới đại lục người da đen này, thậm chí còn không tiếc hết thảy đứng sau lưng trợ giúp.
Vẻ mặt lạnh lùng của hắn gần như có thể so sánh với Vô Danh, từ khi mới lên chiến hạm tới giờ vốn chưa nhìn thấy mặt hắn tươi cười.
Nếu nói đến điểm khác nhau duy nhất của hắn và Vô Danh, chính là ánh mắt của họ.
Ánh mắt của Vô Danh bình thản như gió, dường như không có chuyện gì trên thế gian này có thể khiến hắn quan tâm, nhưng trong đôi mắt đang dõi nhìn theo phương xa của vị bá tước đại nhân này lại có thể cảm nhận rõ ràng sát khí và sự hung bạo trong đó. Dường như hắn tràn ngập khẩn trương đối với trận chiến sắp đến.
Giờ phút này, sáu người bọn họ đang đứng trên chiến hạm cao nhất, nhìn ra xa xăm.
Tổng chỉ huy của hơn một trăm chiến thuyền các loại này tất nhiên là thuyền trưởng Edward, đôi mắt hắn nhìn biển rộng rất dịu dàng, giống như một người cha đang nhìn đứa con của mình vậy. Có lẽ chỉ có tâm tình này mới có thể khiến hắn tình nguyện phiêu đãng trên biển rộng chứ không về lãnh địa của mình.
Suốt nhiều giờ ở đây, Edward cũng không ban bố mấy mệnh lệnh, chiến hạm mở đường phía trước cũng là do thủy thủ có kinh nghiệm phong phú chỉ huy, chẳng qua bất kể là kinh nghiệm hay danh khí đều không thể so sánh với Edward mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, Burn như cây thương đứng thẳng trên boong tàu, trừ việc trả lời mấy câu hỏi của đám Tiếu Ân, giống như một pho tượng điêu khắc Bồ Tát, một câu cũng không chủ động nói ra.
Ngược lại hai người Tiếu Ân và Jonathan rất say mê hứng thú đối với việc đi biển, một lúc lại hỏi mấy vấn đề không thể lý giải.
Đối với bọn họ, Edward cũng vô cùng tôn kính, có hỏi tất đáp không giấu diếm chút nào.
Tuy thân phận của song phương chênh lệch khá xa, nhưng lúc này lại là một bầu không khí thuận hòa vui vẻ, đặc biệt là Edward kể các câu chuyện của hắn trên biển, luôn khiến Tiếu Ân cảm thấy thân thiết.
Đôi khi, khi hắn xem xét dưới góc độ một người bình thường, ngược lại còn có chút cảm động.
Đây là một loại cảm giác như ẩn như hiện, tuy nhiên đối với Tiếu Ân mà nói, cảm giác này cũng không tệ.
Bất tri bất giác, hơn trăm chiến thuyền lớn cuối cùng cũng rời xa bờ biển, cũng không nhìn thấy một dải đất liền nơi chân trời nữa.
Tiếu Ân và Jonathan quay đầu nhìn lại, trong lòng có chút cảm khái, còn hai mắt Edward mơ hồ sáng lên. Tới nơi này rồi, hắn như cá lớn được thả về biển rộng, lại khỏi luôn bệnh tinh thần.
- Các vị các hạ tôn quý, đi giữa biển khơi thực sự là một chuyện hơi buồn tẻ.
Edward thong thả nói
– Tốt nhất các ngài có thể điều chỉnh tâm tình để hưởng thụ cảm giác tịch mịch này, hoặc các ngài có thể lựa chọn việc săn thú. Nhất định có thể khiến các ngài được thỏa mãn.
- Săn thú? Ở đây?
Jonathan kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên.
Edward trả lời với vẻ tự hào
– Nơi này là tràng săn bắn lớn nhất thế giới. Ở đây, các loại con mồi cần gì đều có, tuyệt đối sẽ không khiến các ngài thất vọng.
Tiếu Ân nhìn biển rộng bao la, cười một tiếng:
- Ta hiểu rồi, thuyền trưởng tiên sinh, là ngươi muốn mời chúng ta câu cá hả?
- Ngài thích câu cá sao?
Edward nửa mừng nửa lo
– Đây chính là việc làm đáng yêu thích nhất thế giới, chỉ cần thử qua nhất định sẽ thích.
Jonathan khẽ cau mày, khẽ hừ một tiếng.
Edward lập tức ấm ức cúi đầu.
Hoàng Kim đại lục là một đại lục tôn thờ ma pháp. Đối với những người thường này mà nói, ma pháp sư là tồn tại tối cao, đặc biệt là trước mặt hai vị pháp sư này, dường như lại càng tối cao tới vô cùng.
Trên hơn trăm chiến thuyền, mỗi thuyền đều có mười ma pháp sư ở đó, trong đó lại càng không thể thiếu các đại ma pháp sư cung đình tiếng tăm lừng lẫy của các quốc gia.
Nhưng dù là ma pháp sư cấp bậc thế nào thấy được hai người này cũng đều cung kính nhường đường, thi lễ, cho tới tận khi bọn họ đi xa rồi mới dám dùng một ánh mắt hâm mộ và tôn kính nhìn theo bóng dáng.
Thái độ thấp kém này, cho dù là người không rõ cấp bậc của các ma pháp sư cũng có thể nhìn ra một chút gì đó.
Cho nên khi khiến cho Jonathan bất mãn, Edward cho dù có to gan lớn mật cũng không dám nói thêm nữa.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, đang định nói chuyện đã thấy vẻ mặt của Bạch Toàn Phong phía sau nóng lòng muốn thử, lòng hắn khẽ động, lập tức hiểu ý của nó, cười tự nhiên:
- Đi thôi.
Bạch Toàn Phong hưng phấn đáp lời, bay lên trời, ở giữa không trung vẽ lên một đường sáng màu lam thoắt cái đã đi xa.
Khi tốc độ của nó đạt tới cực điểm, không ngờ lại biến thành một con chim to màu lam, giữa đại dương vô cùng vô tận thỏa thuê bay lượn.
Nhìn người bên cạnh há mồm trợn mắt, Tiếu Ân khẽ mỉm cười:
- Thật có lỗi, nó vẫn là một đứa trẻ con, tính tình hơi bướng bỉnh, kệ nó đi.
Jonathan miễng cưỡng cười. Hắn biết thực lực của Bạch Toàn Phong thế nào, đứa trẻ con như thế, chắc chỉ có Tiếu Ân các hạ mới nói được đi.
Ánh mắt Burn cuối cùng cũng có chút biến hóa, hắn ngưng mắt nhìn theo hướng Bạch Toàn Phong bay, đột nhiên hỏi:
- Tiếu Ân các hạ, Bạch Toàn Phong khi chiến đấu cũng có thể giữ được tốc độ này sao?
Tiếu Ân khẽ cười:
- Nếu là khi chiến đấu, tốc độ của nó chỉ có nhanh hơn.
Nghe được câu trả lời này, thần sắc trong mắt Burn rõ ràng đã chấn động, tuy nhiên lại có thêm một tia hoài nghi.
Tiếu Ân đương nhiên không có khả năng nói dối. Nếu Bạch Toàn Phong sử dụng thuộc tính kết giới của nó, tốc độ đó kể cả không được bằng thuấn di trong nháy mắt, cũng không kém mấy.
Tuy nhiên, chuyện này không cách nào giải thích cho người ngoài, vì một người bình thường khẳng định là không thể hiểu nổi cái gì là kết giới lực lượng.
Jonathan kinh ngạc nhìn Tiếu Ân, không thể tưởng tượng được hắn lại khách khí với một nhân loại không phải ma pháp sư như thế.
Thực ra trong mắt những ma pháp sư đẳng cấp cao đó căn bản là khinh thường người bình thường, cho dù là kỵ sĩ ma thú có được thực lực hùng mạnh cũng không được họ để vào mắt.
Trên mặt biển có tiếng kinh hô vang lên từ các chiến hạm xa xa. Thì ra Bạch Toàn Phong đã về, xoay quanh một vòng lại thoắt cái biến đi, việc này đã khiến cho rất nhiều người chú ý, không hẹn mà cùng hoan hô cho nó. Nhìn những người vì được kiến thức cái gọi là ma pháp sư mà hứng phấn, trong lòng Tiếu Ân lại dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Đưa bọn họ đến đại lục người da đen, dưới sự che chở của ma pháp sư, chiến đấu với quân đội người da đen, đến tột cũng thì đây có phải là một lựa chọn chính xác không?
Sau mấy ngày đi như vậy, bọn họ đã sớm rời xa Hoàng Kim đại lục, nhưng còn cách đại lục người da đen hơn mười ngày nữa, xem như đã đi được một phần ba lộ trình.
Trong khoảng thời gian này, tất cả đều bình thường, bất kể là Edward quan sát hay là con mắt ma pháp lơ lửng trên trời cũng biểu hiện không có tình hình gì bất ngờ. Nhưng không hiểu sao, trong lòng Tiếu Ân lại có một tảng đá lớn, theo đội tàu đi tới lại càng nặng dần.
Đương nhiên, hắn cũng không nói cảm giác này ra, vì hắn không thể xác định đến tột cùng thì đây chỉ là khả năng giác quan thứ sáu cảm nhận trước được, hay là bởi vì lần đầu tiên chịu áp lực gánh vác hộ tống ba mươi vạn sinh mệnh mà sinh ra ảo giác.
Đám người Jonathan có thể không cần quan tâm đến thương vong của những người này. Trong mắt bọn họ, có khi những người này chết hết cũng có thể lại tiếp tục huy động càng nhiều người bình thường nữa từ Hoàng Kim đại lục bổ sung.
Chỉ cần các ma pháp sư trên mỗi chiến thuyền có thể bảo vệ được tính mạng là đủ rồi.
Có lẽ, trong lòng bọn họ, vô số tài liệu ma pháp trên những con thuyền này còn có giá trị hơn ba mươi vạn sinh mạng.
Nhưng đối với Tiếu Ân lại là một sự đảo ngược không thể nghi ngờ.
Ba mươi vạn sinh mạng đó, đây là một áp lực thế nào?
Chỉ nhìn đội tàu trên biển rộng mênh mông vô tận là có thể cảm nhận được rung động mãnh liệt này.
Quan điểm về giá trị của Tiếu Ân khác xa các ma pháp sư đã sống hơn trăm năm, thậm chí còn là mấy trăm năm.
Với những ma pháp sư này, sinh mạng của những người thường được họ chú ý phần lớn đã chết, trong lòng họ chỉ còn là một sự hờ hững với sinh mạng.
Trừ khi thực lực và sinh mạng giống nhau, bọn họ quả thật không cần quan tâm đến sinh mạng người bình thường.
Nhưng, Tiếu Ân không làm được...
Có lẽ sau trăm tuổi, hắn có thể coi thường sự sống chết của những người này, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Cho nên, áp lực trong lòng tăng lên, Tiếu Ân cũng dần trở nên lo lắng.
Một ngày này, dưới sự ra hiệu của Tiếu Ân, Bạch Toàn Phong vẫn bay lượn trên trời như trước, có điều phạm vi bay của nó không giới hạn trong khoảng đầu thuyền tới đuôi thuyền mà còn vượt ra rất xa, thậm chí còn vượt qua cả phạm vi cực hạn của con mắt ma pháp.
Một tia sáng màu lam xuất hiện, Bạch Toàn Phong đã từ nơi xa xôi quay về, còn đưa cho Tiếu Ân một vòng tròn gì đó.
Thấy thứ này, Tiếu Ân lập tức mặt mày nhăn nhó mời Jonathan, Edward và Burn tới.
Rất nhanh bọn họ vào tới trong phòng Tiếu Ân, thấy một thứ gì đó giống như một con sứa.
Burn và Edward trao đổi một ánh mắt, bọn họ mơ hồ có thể nhìn ra thứ này dường như có liên quan đến ma pháp, nhưng đến tột cùng là cái gì thì cũng không thể khẳng định.
Ngược lại, Jonathan nhướn mày:
- Tiếu Ân các hạ, đây là con mắt ma pháp?
- Đúng vậy.
Tiếu Ân trầm giọng
– Đây là Bạch Toàn Phong lấy từ hai trăm dặm phía Bắc mang về.
- Hai trăm dặm về phía Bắc?
Edward kinh ngạc hỏi
– Chẳng lẽ xa như thế chúng ta cũng bố trí…
Hắn đột nhiên hiểu ra ý tứ của Tiếu Ân, lập tức biến sắc
– Chẳng lẽ con mắt ma pháp này không phải của chúng ta?
Jonathan lập tức dùng tinh thần ý thức để kiểm tra, ánh mắt ngưng trên ma pháp:
- Khí tức phong ấn trên đó không phải khí tức của các chuyên viên công hội. Đúng vậy, hẳn là sản phẩm của đại lục người da đen kia.
Sắc mặt Burn và Edward lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Bọn họ không sợ sóng gió của biển rộng, nhưng lại vô cùng kính sợ ma pháp sư. Nếu giữa biển khơi những người này làm ra sóng gió động trời khó lường gì, thì đội tàu hơn một trăm chiến thuyền này đã thật sự gặp phải tai ương ngập đầu.
Thần sắc Jonathan không vui:
- Pháp sư da đen đó làm sao phát hiện được chúng ta? Không phải nơi chốn và thời gian đều tuyệt đối bí mật sao?
Edward cười khổ:
- Đội tàu của chúng ta quá lớn, muốn giữ bí mật trên cơ bản là không có khả năng. Chỉ cần bọn họ có thể nắm được thời gian chúng ta rời đi, sau đó phái người tới lùng tìm ở ba tuyến đường an toàn, kỳ thật muốn phát hiện ra chúng ta thật ra không phải một việc khó.
Jonathan nhìn con mắt ma pháp trên boong tàu, cười khổ:
- Giờ phải làm sao đây? Chúng ta đã kinh động bọn họ, họ sẽ tới rất nhanh.
Bạch Toàn Phong ngẩng cao đầu:
- Không có khả năng. Khi ta phá hủy con mắt ma pháp này, nơi bọn họ cảm ứng cách đây khá xa, cho dù là ta đuổi tới cũng cần khoảng hai ngày.
Hai mắt Jonathan sáng lên:
- Hai ngày? Cũng đủ để ma pháp công hội của chúng ta phái tới thêm một đoàn pháp sư nữa.
Sắc mặt Edward vui vẻ, ngay sau đã tối sầm lại:
- Ma pháp sư các hạ tôn kính, dù sao nơi này cũng là giữa biển rộng, nếu hai bên giao chiến, đối với người thường chúng ta mà nói, sẽ bị tổn thất thật lớn, điều này khẳng định là không thể tránh khỏi.
Jonathan hừ lạnh:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo các pháp sư tận lực chặn lại từ xa.
Edward muốn nói lại thôi, trên mặt vẫn là sự lo âu.
Tiếu Ân nhìn bọn họ, lòng khẽ động, cười nói:
- Thuyền trưởng Edward, ngươi không muốn phát sinh xung đột với bọn họ giữa biển thì không giao chiến với chúng là được rồi.
Edward nao nao, sau đó cười khổ liên tục. Thầm nghĩ lời nói của vị pháp sư đại nhân trẻ tuổi này thật không bình thường.
Chúng ta có thể nghe ngài không giao chiến với đối phương, nhưng đối phương đều là các pháp sư hung ác đó, chẳng lẽ bọn họ có thể nghe lời ngài không?
Tuy nhiên hai mắt Jonathan cũng sáng lên, chăm chắm nhìn Tiếu Ân đầy chờ mong.
Tiếu Ân đứng lên:
- Thuyền trưởng Edward, ngươi hãy thông tri cho các thuyền trưởng, lấy trung tâm là thuyền ta, không được cách xa quá phạm vi mười dặm.
Edward hơi chần chừ, tuy trong lòng đang chỉ trích Tiếu Ân không ngừng, nhưng chung quy là không dám cãi lại lời nói của hắn, đành ấm ức ra mặt đi ra ngoài tuyên bố mệnh lệnh.
Vài giờ sau, Edward quay lại nói với mọi người, tất cả thuyền đều đã làm theo lời của Tiếu Ân, duy trì trong vòng giới hạn ấy.
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, coi như Edward có chút năng lực, trách không được các quốc gia duyên hải đều nhất trí đề cử hắn làm người chỉ huy lần này.
Đi tới nơi cao nhất của con thuyền, ánh mắt Tiếu Ân hướng ra xa xa, chỉ thấy một vùng thuyền trải rộng trên biển, nhìn không thấy tận cùng.
Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ trên người hắn dâng lên một cỗ khí tức nhàn nhạt.
Cỗ khí tức này cũng không mãnh liệt, không những không khiến cho người ta cảm thấy bị áp lực tấn công, ngược lại là cảm giác được bảo vệ mờ ảo dần xuất hiện.
Chậm rãi, Tiếu Ân giơ tay, xuất ra một quyển trục kiểu dáng cổ quái.
Jonathan liếc nhìn quyển trục một cái, trong lòng hơi kinh ngạc, trên quyển trục này có khí tức cường đại khiến lòng hắn không ngừng chấn động.
Lúc này Tiếu Ân và Nhất Hào đã hợp thành một thể, tuy không đạt tới cảnh giới một trăm phần trăm, nhưng để làm việc này cũng đủ rồi.
Quyển trục trên tay hắn chậm rãi di động, một bản lộ tuyến phức tạp rườm rà chậm rãi xuất hiện.
Khiến cho Jonathan ở bên cạnh cảm thấy không thể tin nổi chính là, dường như bản lộ tuyến này ẩn chứa một năng lượng cường đại mà không ai rõ, sau mỗi bút họa đều đã lóe lên một chút, sau đó lập tức lại chìm xuống.
Biến hóa kỳ lạ này khiến Jonathan thầm chặc lưỡi lấy làm kỳ. Tuy hắn cũng không thành thạo ma pháp trận đồ, nhưng đối với mấy thứ này cũng không xa lạ.
Có rất nhiều quyển trục sau khi chế tác đều có công năng ẩn giấu bản lộ tuyến đi, nhưng nhìn Tiếu Ân, vừa khắc vừa ẩn giấu, cũng là có một không hai.
Tiếu Ân toát ra một chút mồ hôi, tuy không nhiều, nhưng cũng khiến cho Jonathan kinh ngạc vì sự lợi hại của thứ này.
Với thực lực lúc này của Tiếu Ân, vẽ một ma pháp trận đồ trên một quyển trục mà không ngờ còn toát mồ hôi, thì quyển trục này đến tộc cùng là quý giá đến thế nào!
Suốt một giờ, Tiếu Ân cũng không nghỉ ngơi, hắn đã đặt tòan bộ tinh lực vào đó. Loại cảm giác này tuy rằng mệt chết đi được, nhưng cũng lại đem đến một khoái cảm nhẹ nhàng vui vẻ.
Cuối cùng, Tiếu Ân cũng dừng tay, một khắc ngón tay hắn nhấc lên khỏi quyển trục, một cảm giác mệt mỏi đến cực điểm trào lên mãnh liệt. Hắn ngạc nhiên nhận ra mình đã tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần.
Lòng hắn thầm cười khổ, xem ra sự cường đại của quyển trục này không hể nhỏ, tuy không giống như quyển trục Quang Minh thần vực, nhất định phải ở trong cảnh giới thời gian đình chỉ mới có thể chế tác, nhưng tinh lực tiêu hao cũng không kém hơn chút nào.