Mục lục
Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Tiếu Ân lóe ra hào quang lãnh liệt. Mặc dù hắn đã có dự cảm, biết được lần thứ nhất công kích gần như không có khả năng đưa đối phương vào chỗ chết. Nhưng phong lực cường đại kia bị đối phương hóa giải dễ dàng vẫn khiến trong lòng hắn có chút khiếp sợ.

- Nhất Hào, phân tích đến đâu rồi?

Trong lòng hắn lặng lẽ hỏi.

- Đã phân tích ra, người này dường như không thực thể.

Trong thanh âm của Nhất Hào không ngờ lại mang theo chút hưng phấn. Dường như lần tiến giai này lại khiến nó đạt được một số ưu đãi, không ngờ ngay cả nhân tính cũng có đầy đủ.

Tiếu Ân khẽ nhíu mày, địch nhân không có thực thể? Loại này hắn chính là lần đầu tiên gặp phải.

Chẳng lẽ người này lại không phải nhân loại, mà là một loại sinh mạng tương tự như vong linh.

Trong đầu nhanh chóng lóe qua vố số số liệu. Trong đó có một lựa chọn chính là sử dụng hoàng kim ma pháp tiến hành thử tính công kích.

Ở trong thế giới ma pháp, sinh vật không có thực thể cũng có không ít. Nhưng thường thấy nhất chính là một số hồn phách chết mà không tiêu tan.

Mà những thứ thuộc vong linh giới sợ nhất chính là ma pháp của hoàng kim hệ.

Loại pháp thuật được chúng thần chúc phúc này gần như là chuyên môn dùng để đối phó vong linh. Cho nên, đề nghị đầu tiên của Nhất Hào chính là sử dụng loại ma pháp này công kích.

Động tác của Tiếu Ân cũng không chậm, pháp trượng trong tay khẽ điểm.

Một đạo hào quang màu hoàng kim xen lẫn trong cuồng phong dường như không ngừng nghỉ, dùng thủ đoạn cực kỳ bí mật kích phát ra.

Đạo năng lượng màu hoàng kim này trốn phía sau một khối đá lớn, vô thanh vô tức tiến vào trong đoàn màn sương đen.

Trong phút chốc khi cỗ năng lượng này tiếp xúc với màn sương đen kia lập tức phóng ra hào quang màu trắng sáng ngời.

Ánh mắt Tiếu Ân sáng lên, trong lòng mừng rỡ, rốt cuộc đã tìm được nhược điểm của đối phương. Nhưng, sự vui mừng của hắn chỉ kéo dài được mấy giây mà thôi. Bởi vì hắn đã nhìn thấy đoàn hào quang kia chẳng qua chỉ lóe lên một chút, sau đó liền lập tức biến mất. Hơn nữa sau khi năng lượng hoàng kim tiến vào trong màn sương đen liền giống như đá ném xuống biển, tuyết tan thành nước, căn bản là không có hiệu quả đặc biệt gì.

Biến hóa như vậy khiến Tiếu Ân rất giật mình. Bởi vì điều này đã chứng minh, chỉ bằng năng lượng hoàng kim là căn bản không thể đả thương được đoàn màn sương đen này.

Trong đầu đã xuất hiện lựa chọn thứ hai, lựa chọn này vô cùng đơn giản, chính là ba chữ mà thôi.

Tiếu Ân do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm.

Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn chưa đoán ra thực lực chân chính của vụ cốc. Nhưng người này nếu đã luôn mồm nói muốn ăn Hắc Toàn Phong, đó chính là sinh tử đại cừu ngươi chết ta sống rồi.

Một khi đã như vậy, cơ hội có thể suy yếu lực lượng của vụ cốc đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Tinh quang trong mắt chợt lóe, sát khí sắc bén bộc lộ ra không chút che dấu.

Lida vốn nhàn nhã xem náo nhiệt, mặc dù thực lực của Tiếu Ân cực kỳ cường đại, nhưng còn chưa đạt tới trình độ có thể đả thương hắn.

Nhưng không biết vì sao, ở một khắc này sau khi nhìn thấy ánh mắt này của Tiếu Ân hắn lại cảm thấy một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Ở một khắc này, hắn lập tức đề cao cảnh giác không dám khinh thường nữa.

Mặc dù hắn đã ẩn nấp ở trong này mấy vạn năm. Nhưng chiến đấu ngày xưa đã để lại cho hắn rất nhiều kinh nghiệm. Đặc biệt là loại giác quan thứ sáu khi nguy hiểm sắp xảy ra càng là năng lực đặc thù của tất cả các chiến sĩ chân chính.

Đối với nhân loại trên người có khí tức của vương này, hắn cũng không dám khinh thường giống như vừa nãy nữa.

Trong lúc tâm niệm chuyển động, ma pháp nguyên tố trong không trung lập tức bắt đầu nhiễu loạn. Nguyên tố phong hệ được chất chồng kia dường như bị ảnh hưởng cực đại mà dần dần mất đi lực lượng ngưng tụ.

Cuồng phong vẫn thổi điên cuồng như trước, nhưng uy lực đã càng ngày càng nhỏ. Từ từ, cuồng phong dường như có thể thổi bay cả ngọn núi kia rốt cuộc ngừng lại. Ngoại trừ tạo thành phá hoại thật lớn đối với hoàn cảnh nơi đây đã không còn phát huy ra tác dụng gì nữa.

Khóe miệng Tiếu Ân xuất hiện nụ cười lạnh lùng, đối phương rốt cuộc đã thi triển ra thực lực chân chính.

Có thể làm mất hiệu quả của nguyên tố chất chồng đã chứng minh thực lực của đối phương khẳng định là ở phía trên ma đạo sĩ. Hơn nữa nhìn động tác của hắn dễ dàng như thế, rất có khả năng thực lực của đối phương phải cao hơn Tiếu Ân một bậc.

Tuy nhiên, trong lòng Tiếu Ân cũng không hề sợ hãi. Cho dù là ma đạo sĩ cường đại hơn nữa khi đối mặt với ma pháp này, vẫn giống như người thường, vẫn không có năng lực phòng ngự.

Ma pháp trượng trong tay khẽ điểm, một đạo hào quang xanh biếc biến mất trong không gian trước mắt.

Tiêu Dung Thuật, ma pháp được xưng là không giảng đạo lý nhất trong thế giới ma pháp rốt cuộc lần đầu tiên xuất hiện trong tay Tiếu Ân.

Đây là một lục cấp ma pháp, ở trên Bán Thần Chi Trượng đã phong ấn ba đạo. Hơn nữa, sau khi thông qua Nhất Hào phân tích thì ngay cả Tiếu Ân cũng đã nắm giữ ma pháp này.

Mà lúc này Tiếu Ân thi triển, chính là bằng vào lực lượng của bản thân hắn thi triển pháp thuật này. Về phần ba đạo phong ấn trên Bán Thần Chi Trượng kia, đó chính là dùng để cứu mạng, có thể không dùng thì tận lực không dùng.

Hào quang xanh biếc vừa biến mất ở trước mặt Tiếu Ân cũng đã vượt qua khoảng cách mấy chục thước đi tới phía trên màn sương đen.

Lida rõ ràng cảm nhận được sự khủng bố của ma pháp này. Màn sương đen của hắn nhanh chóng di động, giống như tia chớp lướt qua mấy chục thước.

Nhưng đạo hào quang xanh biếc này giống như có nghiệt duyên kiếp trước với hắn, bất kể hắn bỏ chạy như thế nào đều không thể thoát được.

Một khắc sau, hào quang xanh biếc phía trên màn sương đen lóe lên, trong không gian dường như nổi lên một trận dao động khiến người ta khiếp sợ.

Lida trong nháy mắt này đã nhận ra lai lịch của ma pháp này. Trong lòng hắn lập tức kinh hãi không hiểu. Ở một khắc này, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác vô lực.

Giống như đối mặt với thẩm phán của thần linh, ngay cả một chút chống cự cũng không làm được.

Có lẽ, việc duy nhất hắn có thể làm được, chính là cầu nguyện cái kia xác suất thành công không nên lần đầu tiên đã rơi xuống trên đầu mình.

Năng lượng trong không gian dao động một chút sau đó liền tiêu tan. Lida hạnh phúc phát hiện, hắn vẫn còn đứng tại chỗ, cũng không bị ma pháp này ném vào trong thông đạo không gian.

Tuy nhiên, lúc này Tiếu Ân trong mắt hắn đã không còn là một tên vô hại vừa mới tấn thăng lên ma đạo sĩ. Lúc này Tiếu Ân cầm Bán Thần Chi Trượng uy phong lẫm liệt đứng trên hư không, giống như vong linh thần linh khủng bố mà hắn gặp trước kia, mang đến cho hắn áp lực nghẹt thở.

Cho nên, hắn không chút nghĩ ngợi đã kích phát ra tốc độ lớn nhất bay về phía mình vừa tới. Hắn thậm chí đã quyết định, nếu Tiếu Ân đuổi theo. Như vậy hắn tình nguyện vứt bỏ vụ cốc hắn đã ở mấy vạn năm cũng không muốn đối mặt với Tiếu Ân.

Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, xác xuất thành công của ma pháp này thật sự là quá thấp. Mặc dù đã thành công đánh trúng đối phương, nhưng hiển nhiên vận may đã không đứng về phía mình.

Tuy rằng, Nhất Hào từng nói qua. Nếu hắn tiến vào trạng thái thời gian tĩnh thì xác xuất thành công khi thi triển Tiêu Dung Thuật sẽ đạt tới 90%.

Nhưng hiện tại để Kim minh tưởng, sau đó hắn chậm rãi đem tinh thần lực cùng dung hợp?

Đây căn bản chính là nói đùa…

May mắn trên Bán Thần Chi Trượng còn phong ấn ba cái Tiêu Dung Thuật. Hơn nữa, bản thân hắn sau mười phút cũng có thể lần thứ hai kích phát ra pháp thuật như vậy.

Cho nên, hắn giơ Bán Thần Chi Trượng lên, muốn kích phát ma pháp phong ấn trên ma pháp trượng.

Không ngờ, còn không chờ hắn giơ pháp trượng lên, đoàn màn sương đen đối diện kia đã “Vù” một tiếng, lấy một loại tốc độ Tiếu Ân căn bản là không thể tưởng tượng biến mất ở trước mắt.

Sau khi chờ hắn phản ứng lại mới mơ hồ thấy một hắc tuyến nháy mắt đã biến mất ở phía xa.

Tiếu Ân hít một hơi lạnh, tốc độ như vậy, thật sự là quá đáng sợ rồi…

May mắn người này tự mình rút lui. Nếu như hắn bảo trì tốc độ như vậy, ngay cả Tiếu Ân cũng không nắm chắc có thể tập trung được mục tiêu, và thuận lợi phóng thích Tiêu Dung Thuật lên trên người hắn.

Chỉ có điều, nhìn địch nhân khủng bố này lấy phương thức giống như chó nhà có tang chạy đi, trong lòng Tiếu Ân cũng không ngăn được có một chút đắc ý mơ hồ.

Xem ra ma pháp này quả thật là khủng bố vượt ngoài ý liệu.

Thực ra Tiếu Ân cũng không nghĩ tới. Lida đã đem tất cả lực lượng đều thi triển ra. Cho dù là mấy vạn năm trước khi hắn còn thân thể, cũng chưa từng bay với tốc độ nhưng như vậy.

Tuy nhiên, nếu hắn thực sự có thân thể, như vậy cũng có phương pháp nào đó có thể chống đỡ ma pháp này, cũng không đến mức chạy trối chết giống như lúc này.

Kim và mọi người sau một lúc ngẩn người bắt đầu cùng mọi người hoan hô.

Bọn họ đều biết chỗ lợi hại của màn sương đen, nhưng lúc này nhìn thấy màn sương đen kia rõ ràng sợ như thấy cọp đối với Tiếu Ân. Thậm chí ngay cả đối diện nói một câu cũng không nói được đã chạy mất tăm mất tích. Chênh lệch lớn như vậy đương nhiên khiến bọn họ hưng phấn bừng bừng, đồng thời đối với Tiếu Ân cũng càng kính sợ.

Sau khi Lida chạy xa, Hắc Toàn Phong cũng dần dần khôi phục tư thái nguyên bản, loại cảm giác ốm yếu kia trở thành hư không. Nó lại bay lên trên không lắc đầu vẫy đuôi lấy lòng Tiếu Ân.

Tiếu Ân cười mắng một tiếng, tuy nhiên trong lòng hắn cũng có chút cao hứng.

Dù sao, đây cũng là trận chiến đầu tiên khi hắn tấn thăng lên ma đạo sĩ. Nếu như thất bại thì tự nhiên sẽ có ảnh hưởng tiêu cực lớn đối với tâm tính của hắn. Nhưng trong lúc đối mặt với cường địch không hề nắm chắc như vậy, không ngờ đã dọa đối phương bỏ chạy.

Kết cục như vậy thật sự là không thể tốt hơn. Như vậy, trong vụ cốc cho dù còn có siêu cấp cao thủ gì, kết quả cũng không đến mức không chết không thôi.

Về tới bên trong sơn cốc, toàn bộ ma pháp trận đã sớm bị trận cuồng phong kia phá tan, một bộ phận rất lớn tài liệu ma pháp đều bị hỏng.

Hoàn hảo Hắc Toàn Phong khá thông minh, khi hạ xuống trực tiếp chặn trận tâm, khiến cho viên ma hạch bát cấp kia có thể bảo toàn.

Mặc dù năng lượng trong viên ma hạch bát cấp này trên cơ bản đã tiêu hao gần như không còn. Nhưng Tiếu Ân biết, chỉ cần cho nó mấy tháng thời gian khôi phục, viên ma hạch này nhất định có thể tự động hấp thu năng lượng trong không gian, do đó khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Cẩn thận cầm ma hạch lên, Kim và mọi người cũng đã thu thập tài liệu ma pháp còn nguyên vẹn giao tới tay Tiếu Ân.

Sơn cốc sau khi sửa sang lại một chút Tiếu Ân lại lần nữa mang Kim và mọi người bay đi, hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất rời xa nơi này.

Hắn có thể khẳng định, trong dãy núi Ishtar sở dĩ không có ma thú, khẳng định có liên quan tới vụ cốc (thung lũng sương mù) thần bí kia.

Tuy rằng vừa rồi mình dường như đã thắng một trận, nhưng hắn cũng không muốn phát sinh chuyện gì với vụ cốc, tự nhiên là phải dẫn Kim và mọi người nhanh chóng rời đi.

Sau khi Kim và mọi người rời đi, trong vụ cốc sương mù dày đặc lại bốc lên, hai hắc ảnh cự đại khi tụ khi tán, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Bên trong vụ cốc toàn bộ tràn ngập âm phong sát khí. Nếu đám người Mary đi tới nơi đây, khẳng định sẽ nghĩ tới nơi này nhất định có thượng cổ hung thú vô cùng hung tàn nào đó.

Chậm rãi, thanh âm của Lida vang lên:

- Trong tay tiểu gia hỏa này không ngờ ngay cả Bán Thần Sáo Trang (trang bị Bán Thần) của Không Gian Thần cũng có, thật sự là quá đáng sợ rồi.

Tâm tình của Bulliet vẫn như trước không chút thay đổi. Hắn yên lặng nhìn đồng bạn đã biến thành u linh long mấy vạn năm. Ở trong lòng hắn, nghĩ như thế nào cũng không rõ, vì sao sau mấy vạn năm tĩnh mịch đồng bạn này vẫn sung đầy sức sống như trước.

Nếu bọn họ không phải vẫn ở chung một chỗ. Như vậy Bulliet thậm chí còn hoài nghi đồng bạn này thực ra chỉ là một ấu long đã sống mấy trăm năm.

Khẽ lắc lắc đầu, xem ra trời sinh mỗi con rồng đều có cá tính độc đáo của nó. Loại cá tính này sinh ra đã có, nó cũng đi theo cả đời của mỗi con rồng.

- Lida, ngươi đang kinh hoảng cái gì vậy?

Bulliet dường như không chịu nổi tiếng ồn ào của đồng bọn, bất đắc dĩ nói:

- Cho dù là ngươi bị truyền tống đi, ta cũng có thể triệu tập ngươi từ trên tinh cầu khác về đây. Thực ra Tiêu Dung Thuật đối với chúng ta mà nói, cũng không đáng sợ.

Lida xoay chuyển một vòng. Hắn lo lắng một hồi, nói:

- Không được, hình thái hiện tại này của ta thật sự kém quá xa lúc có thân thể. Ta nhất định cần phải tìm một biện pháp, để ta khôi phục thân thể mới được.

- Không quan hệ, chờ sau khi ngươi gặp được vương. Ta nhất định khẩn cầu vương làm lại thân thể cho ngươi.

- Chúng ta khi nào thì có thể gặp được.

- Căn cứ ước đoán của ta, chỉ cần chúng ta ở trên tinh cầu này chờ đợi, thì nhất định có thể gặp được vương.

- Thật sao? Ngươi có thể khẳng định sao?

- Đương nhiên, ta là dự ngôn trưởng lão trong hắc long tộc, khẳng định sẽ không lừa gạt ngươi.

- Nhưng ở vạn năm trước ngươi chính là nói như vậy. Chúng ta đã đợi ở đây mấy vạn năm rồi.

- …

Trầm mặc một lúc lâu, Bulliet rốt cuộc nói:

- Có thể là thời gian còn chưa tới.

- Rốt cuộc còn cần bao nhiêu thời gian?

- Rất nhanh…

- Hai chữ này ngươi đã nói mười vạn lần, rốt cuộc còn cần bao nhiêu thời gian?

- Rất nhanh…

- Ngươi tốt nhất cho một cái thời gian cụ thể.

- Rất nhanh…

Tiếu Ân đương nhiên không biết sự xuất hiện của hắn đã khiến hai con u linh long ẩn nấp trong dãy núi Ishtar một lần nữa bắt đầu thảo luận về chuyện vương giả trở về.

Hắn chính là mang mọi người tiếp tục bay về phía đế đô của lang nhân.

Lúc này Hắc Toàn Phong cũng không phải bay nhanh, mà là nhàn nhã phi hành.

Trên đường phi hành xuyên qua rất nhiều địa bàn của ma thú hung mãnh, nhưng đều không có ngoại lệ, khi những ma thú này nhìn thấy thân thể và khí thể của Hắc Toàn Phong đều ngoan ngoãn lặng lẽ rời đi.

Đối với những ma thú phi hành tối đa chỉ có ngũ cấp mà nói, Hắc Toàn Phong chính là một tồn tại cường đại căn bản không thể trêu vào.

Giống như khi Hắc Toàn Phong đối mặt với u linh long Lida. Những ma thú phi hành này cũng phải thừa nhận áp lực cường đại không thể chịu nổi đến từ Hắc Toàn Phong.

Dọc theo đường đi, Tiếu Ân dò hỏi Kim, Linnuo và mọi người về cảm thụ ở trong ma pháp trận.

Kim và Lai An mấy đệ tử này tuy rằng cũng là đại ma pháp sư, nhưng bọn họ còn cách lục tinh đỉnh phong một khoảng cách. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được ma lực cường đại đến cực điểm dao động trên người Tiếu Ân. Còn về phần cảnh giới thì có vẻ cực kỳ mơ hồ.

Mà Linnuo lại hoàn toàn khác.

Hắn vốn có thực lực lục tinh đỉnh phong, lại hết sức chuyên chú. Cho nên lúc này thu hoạch của hắn thực sự vượt rất xa ý liệu của bản thân hắn.

Lúc này, hắn thậm chí còn có cảm giác lần đầu tiên tích tụ lực lượng cường đại muốn trùng kích cảnh giới ma đạo sĩ. Cái loại cảm thụ đặc thù này, đó là một loại khí thế oanh liệt như thể không thành công cũng thành nhân, một đi không về.

Loại cảm giác này khiến trái tim già nua của hắn cũng một lần nữa tỏa ra sức sống mới.

Sau khi Tiếu Ân cảm nhận được sự biến hóa của Linnuo, trong lòng hắn cũng cảm thấy cao hứng cho lão ma pháp sư này. Xem ra, lão nhân gia quả thật có hy vọng rất lớn có thể trùng kích ma đạo sĩ trong tương lai.

Tuy nhiên, Linnuo rốt cuộc đến khi nào thì có thể lĩnh ngộ cảnh giới chất chồng trong cảnh giới ma đạo sĩ, vậy còn phải xem hắn có được cơ duyên như vậy hay không.

Tuy rằng có thể nắm chắc thành công là rất lớn. Nhưng lại cũng không phải là tuyệt đối.

Nếu trong vòng một năm, lão nhân gia người vẫn không đạt được. Như vậy trạng thái của hắn bây giờ chỉ sợ sẽ không bảo trì được. Đến lúc đó hắn khẳng định sẽ một lần nữa trở về nguyên dạng.

Một khi rơi vào kết cục như vậy, thì trừ phi thần linh giáng lâm, có lẽ mới có thể làm cho thành tựu của hắn tiến thêm một bước nữa.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, việc đó tuyệt đối không thể cưỡng cầu. Chỉ có điều nhìn qua Linnuo, nhớ tới hắn mới vừa bất chấp bản thân lựa chọn gia nhập Kim mấy người thì Tiếu Ân đã không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chần chừ một chút, Tiếu Ân nói:

- Linnuo các hạ, nếu trong mười tháng ngài không thể tiến giai thì ta có thể phát động ma pháp trận như vậy một lần nữa. Có lẽ ở trong ma pháp trận, ngài có thể có điều đột phá.

Linnuo cười cảm kích, nói:

- Tiếu Ân các hạ, cảm ơn ý tốt của ngài. Tuy nhiên ta có dự cảm, lần này khẳng định có thể bằng vào lực lượng của chính mình phá tan cực hạn.

Sau khi nghe được lời nói tràn đầy tự tin này, sự bât an mơ hồ trong lòng Tiếu Ân cũng dần ổn định xuống.

Hắn có một dự cảm. Vị lão ma pháp sư này khẳng định có thể đạt thành tâm nguyện.

Sau khi trải qua mấy ngày chậm rãi phi hành, bọn họ rốt cuộc đi tới đế đô của Lang Nhân.

Tiếu Ân từ trên không trung nhìn xuống, cả khu vực đều nằm trong tầm mắt của hắn. Hắn phát hiện tâm tình của mình dường như có một chút biến hóa rất nhỏ.

Có lẽ bởi vì Dida đại tát mãn ở trong này, có lẽ bởi vì trong này có rất nhiều tát mãn và pháp sư, cho nên trước kia khi nhìn thấy thành thị vĩ đại này của lang nhân, trong lòng hắn thủy chung đều mang theo một chút kính ngưỡng và kính sợ.

Nhưng hiện tại đã khác, trong ánh mắt của hắn nhìn về phía tòa thành này đã lấy một loại tâm tính hoàn toàn bình đẳng đi quan sát.

Thật không biết có một ngày, khi hắn nhìn về phía tòa thành này, vị trí có thể giống như hiện tại dùng ánh mắt nhìn xuống tiến hành nhìn qua.

Tinh thần ý thức khuếch tán ra, giống như gợn sóng tìm kiếm trong thành thị.

Cảnh giới ma đạo sĩ quả thật hơn xa đại ma pháp sư, đặc biệt trong tìm kiếm của tinh thần ý thức thì lại càng như vậy.

Loại biến hóa nguyên tố chất chồng này đồng dạng có thể vận dụng trên năng lượng. Mà người không đạt tới loại cảnh giới này rất khó phát hiện dò xét của năng lượng chất chồng.

Theo thời gian tiến giai càng lâu, Tiếu Ân cũng đã có lý giải chính xác hơn đối với rất nhiều chuyện.

Rui Pike có thể bám theo bọn họ không mất dấu, tuy là có công lao của thất cấp ma thú Đồng Lăng Ma Hổ, nhưng phương thức năng lượng tra xét của hắn cũng là một nhân tố trọng yếu.

Dưới tra xét năng lượng chất chồng của Tiếu Ân, tất cả mọi thứ đều hiện ra nguyên trạng trong đầu hắn.

Đây chính là bản lĩnh đặc thù của Nhất Hào. Ngoại trừ Tiếu Ân có thể hưởng loại đãi ngộ này, những ma đạo sĩ khác không ai có bản lĩnh thần kỳ như vậy.

Dần dần ở trong đầu Tiếu Ân xuất hiện bản đồ của cả tòa thành, giống như là dùng siêu cấp vệ tinh tiến hành chụp hình, rõ ràng khiến người ta không thể tin được.

Xem ra, Nhất Hào ở thời điểm hắn tấn thăng ma đạo sĩ đạt được chỗ tốt thật lớn, đồng dạng cũng là bất ngờ.

Đột nhiên, sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi. Bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được hai cỗ năng lượng cường đại dị thường trong nháy mắt ở trong thành bạo phát ra.

Cường độ của hai cỗ năng lượng này không kém hơn hắn chút nào, ngược lại thực lực siêu cường mơ hồ áp chế hắn.

Một cỗ năng lượng trong đó Tiếu Ân vô cùng quen thuộc, chính là thuộc về Dida đại tát mãn. Mà một cỗ năng lượng khác lại cực kỳ xa lạ, dường như cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua.

Từ phương hướng nơi cỗ năng lượng này phát ra, hẳn là xuất phát từ bên trong hoàng cung.

Tiếu Ân giờ mới biết, thì ra ở trong thủ đô của đế quốc lang nhân, cũng không chỉ có Dida đại tát mãn là cường giả cấp bậc ma đạo sĩ.

Tuy nhiên điều này cũng vô cùng bình thường. Nếu bên trong hoàng thất không có nhân vật khủng bố như vậy, thì với tính tình của thú nhân làm sao lại tự nguyện chịu sự quản lý của hoàng thất.

Hai cỗ khí tức kia rất nhanh xoay quanh người Tiếu Ân một vòng, liền sau đó trở nên thân mật.

Một cỗ khí tức quay trở về bên trong hoàng cung, không xuất hiện nữa. Mà khí tức của Dida thì dừng lại một lát mới chậm rãi tiêu tan.

Ở trong cỗ khí tức này, tràn đầy cảm giác vui mừng, kinh ngạc và một loại chúc mừng.

Tiếu Ân biết, Dida đại tát mãn thông qua phương thức này đã biết được thực lực chân chính hiện nay của hắn, đồng thời biểu đạt tình cảm vui mừng đối với việc Tiếu Ân thuận lợi tiến giai.

Tiếu Ân mỉm cười. Hắn vốn cũng không có ý tứ giấu diếm. Nếu không hắn cũng sẽ không tùy tiện sử dụng phương thức chất chồng tiến hành tinh thần ý thức dò xét như vậy.

Áp đầu của Hắc Toàn Phong, mọi người lập tức bay xuống thành Harrison.

Lúc này, bọn họ cũng không đáp xuống bên ngoài thành, mà trực tiếp đáp xuống bên trong thành.

Tiếu Ân vừa mới từ trên người Hắc Toàn Phong đi xuống, Harrison và Juliana đã xuất hiện bên trong cửa thành. Tuy nhiên chân chính khiến Tiếu Ân giật mình kinh hãi chính là, ở bên trong cửa thành, hắn còn thấy một bóng người quen thuộc.

Dida đại tát mãn, vị được công nhận là đệ nhất cao thủ trong đế quốc lang nhân này, không ngờ hạ mình đích thân tới nghênh đón hắn.

Lúc này, tâm tình của Tiếu Ân kích động không ngừng. Hắn biết, ở một khắc kia khi mình trở thành ma đạo sĩ, mới chân chính nắm giữ tư cách và thực lực bình đẳng với những nhân vật trác tuyệt này.

Trong tòa thành sáng ngời và rộng mở, Juliana và Harrison đang ngồi ngay ngắn. Ở trước mặt bọn họ, Dida đại tát mãn đang truyền thụ kinh nghiệm vận dụng linh vật của mình.

Nhưng ngay khi Dida đại tát mãn nói đến nửa chừng, hắn đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái.

Hai người Harrison nhìn nhau. Có thể khiến Dida thất thố như vậy khẳng định không phải chuyện nhỏ.

Một lát sau, Dida nhoẻn miệng cười, nói:

- Tiếu Ân đã trở lại.

Ánh mắt của Juliana sáng lên. Nàng đứng lên, nói:

- Sư phụ, con đi dẫn hắn vào gặp người.

Harrison cũng nhảy dựng lên, nói:

- Ta cũng đi.

Không ngờ Dida khẽ lắc đầu, nói:

- Không cần, chúng ta cùng đi nghênh đón.

Sắc mặt của Harrison và Juliana đồng thời trở nên kinh ngạc không hiểu. Tiếu Ân đã từng tới tòa thành này bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đến đều do Harrison hoặc là Juliana phụ trách tiếp đón.

Về phần Dida sao, đều là ngồi bên trong nội bảo chờ Tiếu Ân. Nhưng hôm nay Dida lại giống như đổi thành người khác, không ngờ muốn đích thân đi nghênh đón…

Ở trong trí nhớ của bọn họ, loại chuyện này dường như cho tới bây giờ chưa từng phát sinh!

Dù sao, với thân phận của Dida đại tát mãn hiện nay, phóng nhãn toàn bộ Lang Nhân đế quốc cũng không có người nào có tư cách khiến hắn tự mình đi ra nghênh đón.

Juliana chớp chớp mắt. Nàng đột nhiên nhớ tới những lời Tiếu Ân lúc rời đi, trong lòng lập tức có một chút dự đoán. Chỉ có điều, dự đoán này không khỏi quá mức kinh thế hãi tục. Ngay cả nàng từ trước đến nay đều to gan lớn mật cũng không dám tin tưởng phán đoán của mình.

Nhưng Dida đại tát mãn ở trước mặt bọn họ không ngờ thực sự đứng lên, và dẫn đầu đi tới đại môn của nội bảo.

Chỉ một lúc sau, Tiếu Ân quả nhiên đã tới. Hơn nữa một khắc khi hắn nói chuyện với Dida, bất kể là Harrison và Juliana hay mấy người Kim đi theo Tiếu Ân đều có một chút cảm giác khác thường.

Đó chính là Tiếu Ân, mặc dù vẫn là Tiếu Ân trước kia nhưng ở trên người hắn đã có một loại thay đổi khác trước. Ở một khắc này, ánh mắt của mọi người nhìn hắn và Dida đại tát mãn đều có một loại cảm giác ngưỡng mộ.

Trong vô tình, trong lòng bọn họ đã coi địa vị của hai người bình đẳng như nhau.

Thực ra nếu luận về thực lực chân chính, Tiếu Ân vừa mới tấn thăng ma đạo sĩ khẳng định còn xa mới bằng Dida đại tát mãn.

Nhưng không biết vì sao, ở trong cảm giác của mọi người lại có thể cảm nhận được một loại khí thế vui sướng hướng vinh mênh mông từ trên người Tiếu Ân. Bọn họ đều có lòng tin mạnh mẽ, Tiếu Ân kiếp này khẳng định có thể đạt tới cảnh giới thậm chí còn vượt qua Dida đại tát mãn. Mà điểm này, cho dù là Dida đại tát mãn cũng biểu đạt sự tán thành. Nếu không với địa vị của hắn, bất kể như thế nào cũng không cần tự mình đi ra nghênh đón.

- Dida đại tát mãn các hạ, ngài khỏe.

- Tiếu Ân các hạ, ngài khỏe.

Biến hóa ngắn ngủi trên xưng hô nhưng cũng đã biểu lộ ra nhiều chuyện. Harrison và Juliana liếc mắt nhìn nhau, ngoại trừ kinh ngạc, còn có một loại vui sướng nói không nên lời.

- Tiếu Ân các hạ, chúc mừng.

Dida mặc dù không nói ra chúc mừng cái gì, nhưng những người bên cạnh hắn đều biết rõ ràng trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK