- Có mấy ma đạo sĩ đến đó?
Arnezeder nhanh chóng hỏi:
- Tình huống hư hỏng của căn cứ như thế nào?
- Khoảng mười người.
Tiếu Ân rất không có trách nhiệm nói:
- Trên cơ bản trong căn cứ mới không có thương vong gì, chỉ có trận đồ phòng ngự đã hỏng. Còn có, mấy người Betty tất cả đều bình an, không có bị thương.
Sara khẽ gật đầu, nói:
- Ta biết.
Tiếu Ân lập tức buồn cười, hắn không ngờ đã quên, Betty cũng là một trong thần tuyển hộ vệ, nếu như các nàng xảy ra tai nạn gì thì Sara là thần tuyển chi nữ nhất định có thể cảm ứng được.
Cái miệng nhở nhắn của Juliana khẽ nhếch lên, mặc dù chỉ là một chút, nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản không có khả năng nhìn ra, nhưng Tiếu Ân lại là loại nhãn lực nào, tự nhiên là thu hết điểm biến hóa ấy vào trong mắt.
Hắn có chút cười khổ trong lòng, chẳng qua nói thật, cho dù là xem trên phần nhân tình của Tiffany ngày xưa đã tận lực đưa hắn tới đại thảo nguyên phương bắc, hắn cũng không thể mặc cho Betty gặp nguy hiểm.
Arnezeder vẻ mặt khẽ biến, trong lòng bà xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, chẳng lẽ lại là mười cường giả cấp bậc cửu tinh? Nếu không đám người Sloppy Burger vì sao lại chật vật mà quay về, nhưng bọn họ quay về cũng không phải là tới cầu viện, vì sao lại vội vã quay trở lại chứ.
Bà đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Mười ma đạo sĩ? Chẳng lẽ là đã chết tám, chạy thoát hai?
Tiếu Ân do dự một chút, một người trong đó có trời mới biết đã bị Tiêu Dung Thuật truyền tống tới tinh cầu nào, phỏng chừng cả đời này khả năng trở về cũng không lớn lắm, như vậy tính ra so với tử vong cũng không khác nhau nhiều lắm.
Hắn lên tiếng khẳng định:
- Đúng vậy, quả thật như thế, sau trận chiến hôm nay, trong thời gian ngắn phụ cận hẳn là sẽ không xuất hiện loại cục diện này nữa.
Sắc mặt của Arnezeder có chút cổ quái, hỏi:
- Tiếu Ân, tám người này là chết vào tay ai?
- Ta.
Tiếu Ân ngẩn người, dường như đã lĩnh hội được ý tứ của tinh linh đại trưởng lão, hắn cũng không giấu diếm, chỉ bình thản nói:
- Ta.
Lúc này, ngay cả vị thần tuyển chi nữ Sara ở bên trong mọi người đều có một chút rung động nói không nên lời.
Tiếu Ân không ngờ thoáng cái đã đánh chết tám gã ma đạo sĩ...
Những lời này mang đến lực sát thương thật sự là quá lớn.
- Sư phụ, Liệt Duy và Thi Thụy Đức đã đến.
Kim dẫn theo hai người giống như lưu tinh cản nguyệt (sao băng đuổi mặt trăng - cực nhanh) chạy trở về.
Ánh mắt hài lòng của Tiếu Ân liếc qua trên người Kim, đại đệ tử này làm việc quả nhiên là có thể khiến mình vô cùng yên tâm.
- Tiếu Ân các hạ.
Liệt Duy và Thi Thụy Đức mặt có vẻ vui mừng nhìn về phía Tiếu Ân, mặc dù không biết Kim muốn bọn họ vội vàng quay về đây làm gì, nhưng nhìn thấy Tiếu Ân ở đây lại có chút thấp thỏm không yên.
Tiếu Ân nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi:
- Thi Thụy Đức, ta muốn đuổi theo hai người, ngươi có nắm chắc có thể tìm được không?
Sắc mặt của Thi Thụy Đức lập tức buông lỏng, việc khác không dám nói, nhưng là tìm người thì hắn không chịu thua kém bất cứ ai.
- Tiếu Ân các hạ, xin ngài yên tâm, chỉ cần ngài nói đại khái, tên này nhất định có thể giúp ngài tìm được người.
Liệt Duy ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói.
Tiếu Ân nhìn Thi Thụy Đức vẻ mặt thật thà chất phác dường như không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm lắc đầu. Nhìn biểu hiện của người này lúc này làm sao cũng không thể liên tưởng hắn với tên ma pháp sư cường đạo ngày xưa.
Tiếu Ân giơ tay túm một cái, đã gắt gao kéo Thi Thụy Đức lại, lãnh đạm nói:
- Dụng tâm một chút, tìm được người, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.
Nói xong, Bạch Toàn Phong kêu một tiếng dài, mang hai người hóa thành một đạo lam quang trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Hắc Toàn Phong hoạt động thân thể khổng lồ bay lên theo, cũng không biết là đã bị Tiếu Ân mắng, hay là bởi vì không theo kịp tốc độ nghịch thiên kia của Bạch Toàn Phong, nửa ngày sau nó đã cúi đầu ủ rũ trở lại.
Juliana và Mary buồn cười tiến lên, cẩn thận an ủi tên đại gia hỏa đã bị thương tâm linh này.
Chỉ có Liệt Duy hai mắt tỏa sáng, cái miệng của hắn mở ra cười ha hả thủy chung khó có thể khép lại. Trong lòng của hắn không ngừng nói thầm, cuối cùng đã có thể được Tiếu Ân các hạ coi trọng tác dụng mà phái đi. Thi Thụy Đức, ngươi cần phải nắm chắc lấy cơ hội này nha, nếu không ta nhất định không tha cho ngươi.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi phía trước hẻm núi đã thành công dựng lên hơn mười tòa ma pháp tháp.
Lúc này, trên tầng cao nhất của một tòa ma pháp tháp ở trung tâm, Scar và hai ông già mặc y phục đỏ đang đứng trước một thủy tinh cầu cực lớn.
Ở bên trong thủy tinh cầu, Sloppy Burger vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Scar, hai vị hồng bào các hạ, căn cứ mới nơi này tất cả đều bình yên, chỉ có điều hệ thống phòng ngự của ma pháp trận đồ bị phá hủy hoàn toàn, cần phải nhanh chóng thay thế một đám khác.
Scar thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Đồ vật chỉ là việc nhỏ, chỉ cần người không việc gì thì tốt rồi.
Hai hồng bào ma pháp sư cửu tinh ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, ở trên mặt càng có thêm một tia biểu tình nghĩ lại còn sợ.
Ở trong căn cứ mới này, trên cơ bản đều là đệ tử hồng bào trong ma pháp công hội, trong đó thậm chí còn có một nửa là đệ tử kiệt xuất có hy vọng thành công tiến giai thập cấp ma pháp sư học đồ. Những người này chính là tương lai của ma pháp hồng bào trong công hội. Nếu như để cho bọn họ không biết vì sao tổn thất ở trong này, như vậy hai người bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào trở về gặp hội trưởng lão nhân gia.
Scar suy nghĩ một lát, nói:
- Tài liệu của chúng ta nơi này rất sung túc, chờ một chút sẽ phái người đưa những thứ này qua đó, các ngươi ở đó đợi một thời gian, đợi hệ thống phòng ngự thay thế xong rồi trở về.
Sắc mặt của Sloppy Burger có chút cổ quái, một lát sau, lão thở dài một tiếng, nói:
- Scar, không cần, ta đoán chừng ở trong thời gian ngắn, những ma pháp sư da đen đó sẽ không có can đảm trở lại.
Scar hồ nghi hỏi:
- Ngươi có thể xác định?
Sloppy Burger cười ha hả, nói:
- Scar, lần này đến tấn công căn cứ mới có mười tên ma pháp sư da đen, đều là ma đạo sĩ, trong đó có hai người lại là siêu cường nắm giữ thực lực cửu tinh, nhưng ngươi có biết kết cục của bọn họ không?
Scar cười tỉnh bơ, nói:
- Không biết, chẳng qua các ngươi chính là năm vị ma đạo sĩ cửu tinh, khẳng định là thu được toàn thắng.
- Quả thật là thu được toàn thắng, chết tám trốn hai, chiến tích này như thế nào?
Sloppy Burger mỉm cười, chỉ có điều ánh mắt có chút lóe lên, nhìn qua có chút quái dị không nói nên lời.
- Rất tốt.
Scar vô cùng vừa lòng với chiến tích này. Một khi tấn thăng làm ma đạo sĩ, cái khác không nói, tốc độ chạy trốn khẳng định là còn nhanh hơn so với con thỏ, có thể đánh chết tám người trong một lần giao chiến đã xem như là thành tích vô cùng giỏi.
Vẻ tươi cười trên mặt Sloppy Burger chợt tắt, tự nhiên hiện ra vẻ nghiêm nghị:
- Đâu chỉ là rất tốt, những công tích (công lao và thành tích) này đều là của một mình Tiếu Ân.
Scar có chút sửng sốt, nói:
- Cái gì?
Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi của lão đã giống như bị dính lại, gần như đã thắt lại.
Sloppy Burger lộ ra vẻ cười khổ, nói:
- Ta nói là, sau khi mấy người chúng ta chạy tới, Tiếu Ân đã đánh chết bảy người, đuổi chạy hai người, còn có ma đạo sĩ cửu tinh cuối cùng sử dụng một loại vật phẩm luyện kim thượng cổ gọi là Lục Huyết Đằng, đã biến thành một quái vật nửa người nửa thú. Chúng ta đã thử qua, căn bản là không có cách bắt hắn, nhưng cuối cùng cũng đã bị Tiếu Ân bắn cho tan xác.
Scar và hai vị hồng bào cửu tinh bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, nếu như người nói những lời này không phải là Sloppy Burger mà bọn họ hiểu rõ, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Cho dù là Scar đã từng kề vai chiến đấu với Tiếu Ân, thì cũng là chết cũng không nghĩ đến, Tiếu Ân không ngờ lại có thực lực hùng mạnh như thế.
- Ông bạn già, ông không gạt ta chứ?
Khóe miệng của Scar có chút giật giật.
- Đương nhiên không có.
Sloppy Burger vẻ mặt đắc ý nói.
Bất kể như thế nào, Tiếu Ân cũng thuộc trực hệ truyền thừa của lão, đệ tử như vậy, đương nhiên là khiến lão cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Porter nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má, dường như cuối cùng đã thành công tiêu hóa ý tứ bao hàm trong đoạn tin tức này. Lão ngưng trọng hỏi:
- Tiếu Ân các hạ hiện tại ở đâu?
Sloppy Burger cười khổ nói:
- Hắn nói không thể để hai người kia bình yên trốn thoát, cho nên một thân một mình đuổi theo. Chẳng qua…
Lão chần chừ một chút, rốt cục dừng lại, bởi vì hắn cũng không muốn cho hai người này biết, Tiếu Ân dường như là đã đuổi sai phương hướng.
- Hắn không ngờ còn muốn đuổi theo?
Scar có chút khó hiểu hỏi:
- Việc này có cần thiết không?
Sloppy Burger hùng hồn nói:
- Đương nhiên là có, Tiếu Ân từng nói qua, nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân thổi lại sinh. Cho nên hắn muốn đuổi theo trảm thảo trừ căn.
Trên thực tế, Sloppy Burger cũng không ủng hộ quan điểm này, nhưng nếu là hào ngôn (lời nói khí phách) của Tiếu Ân nói ra, hắn làm sao cũng không thể nói ngược lại. Ba người trong tầng cao nhất của ma pháp tháp đều hít một hơi khí lạnh, sát khí thật lớn nha, trách không được có thể lập tức đánh chết tám gã ma đạo sĩ, quả nhiên vượt xa người thường.
Sloppy Burger vỗ vỗ tay, nói:
- Được rồi, ta muốn phân phối lại nhiệm vụ xây dựng trong căn cứ mới một chút, ngươi phái người đưa tài liệu đến đây nhanh một chút.
Trên thủy tinh cầu lóe lên hào quang, hình ảnh của lão ma đạo sĩ lập tức biến mất.
Ba người nhìn nhau, trong đầu lại thủy chung bị một người, một tin tức chiếm cứ.
Đột nhiên, cửa chính bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một người tức giận bất bình vội vã đi vào, đúng là Godwin được Paxton phái đi phụ trách nhiệm vụ quan trọng chỉ huy hồng bào pháp sư.
- Scar các hạ, xin ngài đến phân xử, đây thực sự là quá quắt.
Godwin cố gắng áp chế lửa giận nói.
- Godwin các hạ, đã xảy ra chuyện gì?
Scar hoạt kê hỏi. Mặc dù lão và Sloppy Burger cùng lực lượng của phe Paxton có chút tranh chấp, nhưng lão biết, hiện tại cũng không phải là thời điểm tranh chấp nội bộ.
Godwin bình tĩnh một chút, nói:
- Truyền Tống Trận còn đang không ngừng vận chuyển ma pháp sư và vật tư lại đây, tốc độ xây dựng ma pháp tháp của chúng ta đã có chút chạy không kịp, nhưng hôm nay không ngờ còn có người vô duyên vô cớ rút nhân viên xây dựng đi, trì hoãn tiến độ xây dựng của một ma pháp tháp. Nếu như mỗi người đều như vậy, vậy thì ma pháp tháp căn bản đừng nghĩ dựng lên.
Scar nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề:
- Vì sao phải rút người ra?
- Không biết, tuy nhiên nghe nói hẳn là vì việc tư.
Scar hừ lạnh một tiếng. Trên mặt của lão nổi lên một tia tức giận, việc này tuyệt đối không thể kéo dài, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.
- Là ai tự tiện điều động nhân viên xây dựng, là đại lục phía nam, hay là bộ tộc tinh linh?
Nhìn thấy Godwin liên tục lắc đầu, Scar hồ nghi hỏi:
- Chẳng lẽ là chư quốc vùng duyên hải và thú nhân?
Vẻ mặt của Godwin mang theo tia phẫn uất, nói:
- Cũng không phải, là tên Tiếu Ân kia, hắn dẫn theo một đám người, cả ngày tránh ở trong phòng tạm thời nghỉ ngơi tự do.
Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Càng tức giận chính là, khi ta dẫn người đến đó lý luận thì hắn không ngờ không có ở đó.
Khuôn mặt của Scar vốn căm phẫn đã biến thành vẻ kinh ngạc và lo lắng, hai vị hồng bào đại sư cửu tinh ở bên cạnh lão lại khẩn trương nắm chặt tay.
- Godwin các hạ, ngươi đi lý luận không có phát sinh xung đột gì với bọn họ chứ?
Scar lo lắng đề phòng hỏi.
Nếu như là trước kia, xung đột thì xung đột, lão còn có tin tưởng làm một người hòa giải, nhưng sau khi biết thủ đoạn
hung ác tàn bạo của Tiếu Ân lấy một đánh mười, hơn nữa giết tám đuổi hai, thì lão đã không còn phần tự tin đó nữa.
Vừa nghĩ tới có thể bởi vì hành động lỗ mãng của Godwin mà khiến ma pháp công hội trở mặt với Tiếu Ân, thậm chí còn vung tay xuất thủ, lão đã có chút không rét mà run.
Godwin cũng không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của ba người bọn họ, vẫn như trước tức giận ngút trời nói:
- Khi ta tới đó, tiểu thư Sara không ngờ cũng đang ở đó, hơn nữa còn nói giúp bọn họ. Ngài cần phải tìm Arnezeder các hạ và tiểu thư Sara nói chuyện một chút, không nên ở cùng một chỗ với tên không biết trời cao đất dầy kia.
Godwin tức giận hừ một tiếng, nói:
- Nếu không phải Ánh Trăng chi nữ ở đó, ta nhất định hạ lệnh bắt toàn bộ bọn họ đi làm cu li (cửu vạn: phu khuân vác), một đám đại ma pháp sư mà thôi, lại dám kiêu ngạo như vậy.
Scar mở to hai mắt nhìn, môi của lão có chút run rẩy, rốt cuộc nói:
- Tốt, không có phát sinh xung đột là tốt rồi.
Sau đó lão vung tay lên, nói:
- Godwin. Ta lấy thân phận tam đại trưởng lão của ma pháp công hội hạ lệnh, từ nay về sau, bất cứ kẻ nào cũng không được phát sinh xung đột với Tiếu Ân các hạ và thủ hạ của hắn. Đặc biệt là ngươi, là ma đạo sĩ trẻ tuổi nhất của công hội càng cần phải khắc chế hơn nữa.
Godwin ngẩn người, gần như không thể tin được vào tai của mình, hắn đến đây để tố cáo, ngay từ đầu vẻ mặt của Scar cũng là tức giận, làm sao chỉ chớp mắt đã hoàn toàn thay đổi rồi.
- Nhưng…
Godwin vẫn không phục hỏi:
- Như vậy chuyện này xử lý như thế nào, nếu như chúng ta không nói gì, chẳng phải sẽ bị các thế lực khác cười đến rụng răng sao.
Scar vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Cười đến rụng răng? Ta xem ai dám cười nhạo ma pháp công hội chúng ta.
- Nhưng Tiếu Ân...
Scar cắt ngang lời hắn, nói:
- Đừng nói chuyện khác của Tiếu Ân, ta cam đoan với ngươi, không có bất cứ kẻ nào cười nhạo ma pháp công hội vì chuyện của Tiếu Ân.
Nhìn Godwin vẫn có chút không phục, Scar than nhẹ một tiếng, nói:
- Quên đi, chuyện này ta sẽ đi nói với Paxton, tuy nhiên ngươi nhớ cho kĩ, không được phát sinh xung đột gì với Tiếu Ân, nếu không cho dù là Paxton cũng không nhất định có thể bảo vệ được ngươi.
Nói xong, lão xoay người đi tới bên cạnh thủy tinh cầu, bắt đầu liên hệ với ma pháp tổng công hội trên đại lục hoàng kim.
Godwin kinh ngạc nhìn Scar, trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ. Thực lực của Scar như thế nào hắn đương nhiên vô cùng rõ ràng, có thể khiến lão cảnh cáo nghiêm khắc như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện nhỏ.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai lão già hồng bào Porter, chỉ thấy trên mặt của hai người này đều là vẻ bất đắc dĩ, nhưng rất rõ ràng, bọn họ không có bất cứ ý tứ phản đối gì đối với ý kiến của Scar.
Trong lúc nhất thời, Godwin thật là có chút kinh hãi.
Sau đó, hắn nhìn thấy Scar ở trước thủy tinh cầu liên hệ thành công với Paxton và bàn luận chuyện có liên quan tới một người.
Dần dần hắn nghe được một ít từ mấu chốt.
Lấy một đánh mười, Lục Huyết Đằng, giết mười đuổi hai, vân vân.
Sắc mặt của hắn dần dần trở nên trắng bệch như tuyết, không còn nửa điểm huyết sắc.
Hai vị cường giả hồng bào cửu tinh nhìn nhau, cả hai đều lắc lắc đầu, tuy nhiên có thể khẳng định một điều, đó chính là cái tên Tiếu Ân này, cả đời này bọn họ khẳng định khó có thể quên.
Mây từng tầng từng tầng, giống như thang lầu của cây bông tạo thành, lại giống như ngàn tầng gợn sóng dâng lên trong biển rộng.
Gió thổi nhẹ nhàng, giống như một bàn tay lớn vô hình nhẹ nhàng vỗ về đại địa, lại giống như ngân phát (tóc trắng) nhè nhẹ phất phơ, giống như vô số sợi tơ rung động.
Nhưng một đạo lam quang từ chân trời xoẹt qua lại đảo loạn hoàn toàn mảnh thanh phong bạc vân (gió mát mây trắng) này.
Tốc độ của Bạch Toàn Phong vẫn nhanh nhẹn như trước, cho dù là đồng thời mang theo hai người cũng không liên lụy chút nào.
Thân thể của Thi Thụy Đức khẽ run, đây cũng không phải là sợ hãi, mà là khẩn trương.
Làm người bên cạnh Tiếu Ân, hắn đã sớm biết, thực ra Bạch Toàn Phong là một ma thú cửu cấp hàng thật giá thật.
Bình thường ma thú sau khi đạt tới cảnh giới này sẽ thoát khỏi khống chế của chủ nhân, trở thành một ma thú tự do.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đẳng cấp ma thú cao nhất mà người của đại lục phía nam mang theo đến đây chỉ là bát cấp. Cũng không phải bọn họ không muốn mang đến ma sủng cấp bậc cao hơn, mà là ma thú cửu cấp đã sớm khôi phục tự do, như thế nào cũng không có khả năng tiếp tục bị bọn họ sử dụng.
Chẳng qua, Bạch Toàn Phong rõ ràng là một ngoại lệ. Mặc dù hắn đã đạt tới trình độ của cường giả cửu cấp, thậm trí còn có thể nói là có trí tuệ không kém hơn nhân loại, nhưng sự quyến luyến đối với Tiếu Ân lại căn bản không ít đi chút nào, mà hắn cũng có thể nhờ phúc khí (tốt phúc) của Tiếu Ân may mắn ngồi trên người ma thú cửu cấp phi hành. Việc này nếu nói cho Liệt Duy đảm bảo hắn phải hâm mộ chết được.
Bạch Toàn Phong đột nhiên dừng lại, bọn họ đã đi tới phía trên nơi vừa mới giao thủ.
Tiếu Ân hạ giọng nói:
- Chính là nơi này, sau khi ta giao thủ với bọn họ, có hai người đã chạy theo hướng này. Ta muốn ngươi tới, chính là vì đuổi theo hai người kia.
Thi Thụy Đức vội vàng xốc lại tinh thần, mũi của hắn hít mạnh mấy cái, ngay cả ánh mắt cũng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Khi hắn hít mạnh mấy cái, lực chú ý của Tiếu Ân cũng tập trung trên người hắn, khóe miệng của Tiếu Ân lộ ra ý cười quả nhiên như thế.
Hắn rốt cục có thể xác định, người này giống như Kim, ở trên người của hắn hẳn là chảy xuôi huyết dịch (máu) của một vị thần linh nào đó.
Mặc dù huyết dịch này đã pha loãng khi đã trải qua không biết bao nhiêu thế hệ, đã trở nên như có như không, nhưng hắn có thể có được cẩu tị tử (cái mũi chó) có thể nói là cực phẩm như thế, nguyên do lại chính bởi vì chút huyết mạch truyền thừa này.
Ánh mắt của Thi Thụy Đức hơi híp lại, giống như một kẻ háu ăn đang nhấm nháp mỹ vị (món ăn ngon), hoặc giống như một nam tước đang dốc lòng quan sát băng hình của một quốc đảo nào đó muốn tìm ra sự không hài lòng.
Nhưng một lát sau, Thi Thụy Đức mở hai mắt ra vẻ mặt xấu hổ, nói:
- Tiếu Ân các hạ, thật sự là rất xin lỗi, ta không ngờ không thể tìm thấy dấu vết gì.
Tiếu Ân nao nao, có chút kỳ quái nhìn hắn.
Đối với cái mũi của Thi Thụy Đức, Tiếu Ân chính là đã tự mình cảm thụ, có thể ở trong rừng Gobbi sau ba ngày mưa to còn thoải mái đuổi tới công quốc Louis.
Đây chính là bản lĩnh thật, nhưng vì sao đến đây lại không dùng được chứ?
Thi Thụy Đức ủ rũ nói:
- Ở nơi này căn bản là không có mùi gì, ngoại trừ ngài và Sloppy Burger đại nhân, Tyrese đại nhân, còn có hai vị cửu tinh các hạ mới tới thì không còn có mùi của người khác nữa.
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên khẽ động, hắn lập tức hiểu ra.
Uy lực to lớn của quyển trục Quang Minh thần vực không chỉ đánh chết lão ma pháp sư kia, hơn nữa còn tẩy trừ tất cả không khí nơi đây một lần. Nếu như Thi Thụy Đức còn có thể tìm được dấu vết gì, như vậy sợ là hắn đã trở thành thần linh thật sự rồi.
Tiếu Ân lăc đầu, ánh mắt nhìn về phía địa phương nào đó xem xét, Bạch Toàn Phong lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, lập tức đuổi theo phương hướng bỏ chạy của hai ma đạo sĩ kia.
Lực lượng của quyển trục Quang Minh thần vực mặc dù vô cùng hùng mạnh, nhưng không có khả năng khuếch tán ra vô cùng vô tận.
Chỉ cần đuổi theo phương hướng này một khoảng thời gian, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể có chút phát hiện.
Tốc độ của Bạch Toàn Phong lúc này chính là khống chế vừa phải để cho Thi Thụy Đức đầy đủ thời gian tìm kiếm.
Rất nhanh, tốc độ rung động (tốc độ hít vào thở ra) của mũi Thi Thụy Đức bắt đầu nhanh hơn, ánh mắt của hắn dần dần sáng lên, vẻ mặt vừa mới ỉu xìu đã giống như tràn ngập ý chí chiến đấu và tin tưởng.
Tiếu Ân cũng không thúc giục, chỉ là nhìn bộ dáng này của hắn, cũng đã biết hắn có điều phát hiện.
Quả nhiên, không lâu sau, Thi Thụy Đức hưng phấn nói:
- Tiếu Ân các hạ, ta đã ngửi thấy hai mùi rất mạnh, một nam hùng mạnh không kém hơn so với Sloppy Burger đại nhân, một nữ yếu hơn một chút, nhưng cũng không phải quá kém.
Trong lòng Tiếu Ân rùng mình, kinh ngạc hỏi:
- Ngay cả điều này ngươi cũng ‘ngửi’ được?
Thi Thụy Đức cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, cái mũi này của ta rất lợi hại, chẳng những có thể truy tung theo mùi, hơn nữa còn có thể ngửi được thực lực chân chính của những người đó.
Tiếu Ân trào phúng nhìn hắn một cái, nói:
- Thật sao, chẳng lẽ trước kia khi các ngươi tìm tới ta, vốn không có sử dụng qua cái mũi này sao?
Vẻ mặt cao hứng của Thi Thụy Đức lập tức trở nên cực kỳ xấu hổ, hắn cười khổ nói:
- Ngài và Kim đại nhân bọn họ lúc đó đều sử dụng thủ đoạn ẩn nấp khí tức (mùi), ta đương nhiên là không thể ngửi ra.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, trong lòng có chút cảm thán, lúc này may mắn là mang theo hai người bọn họ đến đây, nếu không thật sự là phải bó tay không biện pháp.
Thi Thụy Đức lại dùng sức hít vài cái, đột nhiên hỏi:
- Tiếu Ân các hạ. Ngài nhất định phải đuổi theo hai người này sao?
- Đương nhiên, trảm thảo trừ căn mà.
Tiếu Ân thuận miệng nói cho có lệ.
Thi Thụy Đức nhếch nhếch miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm lại.
Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, Tiếu Ân do dự một chút, vẫn hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Thi Thụy Đức vội vàng lắc đầu, chột dạ liếc mắt nhìn Tiếu Ân, lo lắng nói:
- Ta, ta chỉ là cho rằng ngài dường như cũng không phải là người như vậy.
Trong lòng Tiếu Ân lập tức có chút đình trệ. Tiếu Ân liếc mắt nhìn Thi Thụy Đức một cái thật sâu, dường như là đang phân biệt thực giả trong lời nói này của hắn, cuối cùng thở dài, nói:
- Ngươi tận lực đi.
Trong lòng Thi Thụy Đức đã sớm hối hận không ngừng, thầm nghĩ sự sống chết của hai người kia thì liên quan gì với ta? Không ngờ lại nói ra những lời như vậy, nếu như Tiếu Ân các hạ tức giận, đó mới là không thể tượng tưởng được.
May mắn Tiếu Ân các hạ dường như cũng không để ý, lúc này hắn lập tức phấn chấn tinh thần, tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc tìm người.
Tiếu Ân cũng thầm than trong lòng, mập mạp này mặc dù nhìn qua ngơ ngác ngây ngốc, nhưng ở trong lòng của hắn lại còn có một loại cảm giác nhạy bén, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm (lòng người). Chẳng qua nếu không như thế, chỉ sợ hắn cũng không thể có được cái mũi như vậy.
Sở dĩ Tiếu Ân kiên trì muốn đưa hai người chạy trốn kia vào chỗ chết, đó là bởi vì trong trận chiến lấy một đánh mười hắn gần như đã sử dụng tất cả các thủ đoạn của mình.
Nhẫn Huyết Quang Tù Cấm, Bán Thần Chi Trượng, bốn thuộc tính kết giới, khôi phục dược phẩm, truyền tống trong nháy mắt, còn có nguồn sáng vạn năm, vân vân.
Ngoại trừ quyển trục Quang Minh thần vực, đây đã là toàn bộ thủ đoạn đáy hòm của hắn.
Người chứng kiến những thủ đoạn đó ở hiện trường, ngoại trừ hai người kia, tám người còn lại không phải đã chết thì là bị truyền tống tới một tinh cầu nào đó có trời mới biết, khả năng bọn họ tiết lộ bí mật gần như bằng không.
Nhưng thân phận của hai người chạy trốn lại là ma đạo sĩ tôn quý, nếu như bọn họ nói ra quá trình của trận chiến này, hơn nữa truyền ra rộng rãi, như vậy đối với Tiếu Ân mà nói thì đã chưa chắc là một chuyện tốt. Dù sao đi nữa, chỉ cần là chuyện của nhẫn Huyết Quang Tù Cấm cũng đã rất khó giải thích với người khác.
Cho nên chỉ cần có một chút khả năng, hắn đều không muốn để hai người này truyền ra quá trình của trận chiến đó. Nếu không sau này đối địch với người, một khi họ có điều phòng bị, rất nhiều đạo cụ đều sẽ mất đi tác dụng tập kích bất ngờ.
Đối với việc truy kích hai người này, trong lòng Tiếu Ân thực ra còn có nắm chắc khá lớn.
Bởi vì nếu đổi lại ở nơi khác, sau khi đã chạy trốn khoảng cách xa như vậy thì khả năng đuổi theo đã vô cùng xa vời. Nói thật, nếu như không phải có Thi Thụy Đức, có lẽ Tiếu Ân đã sớm bỏ qua cơ hội duy nhất này, lẳng lặng chờ đợi tình thế phát triển.
Thi Thụy Đức đột nhiên duỗi tay ra, chỉ về phương hướng thoáng hướng bắc, nói:
- Bọn họ đi về phía này, ít nhất trên trăm dặm.
Tiếu Ân do dự một chút, hắn cúi xuống bên tai của Bạch Toàn Phong ở phía dưới nói mấy câu.
Ngay sau đó, lông màu lam trên người Bạch Toàn Phong không ngờ đều biến thành màu trắng như tuyết, cho dù là bay qua trên không trung cũng tuyệt đối không gây sự chú ý.
Thi Thụy Đức chính là trợn mắt há mồm nhìn, Bạch Toàn Phong này rốt cuộc là ma thú gì? Dường như chưa từng nghe nói qua ở trong ma thú phi hành cũng có chủng loại giống như tắc kè hoa như vậy (chúng có thể đổi màu theo hoàn cảnh xung quanh).
Sau hơn nửa ngày phi hành như vậy, sắc mặt của Thi Thụy Đức trở nên khẩn trương hơn. Tiếu Ân cũng biết, khẳng định là càng ngày càng tiếp cận bọn họ.
Chẳng qua tính cũng là như vậy, hai người kia mặc dù chạy trốn nhưng khẳng định là bọn họ không nghĩ đến, ở phía sau bọn họ không ngờ còn có truy binh là mình, cho nên tự nhiên không có khả năng một mực tiếp tục chạy trốn.
Đột nhiên, hai tay của Thi Thụy Đức nắm chặt lấy nhau, ánh mắt của hắn nhìn về phía dưới, nói:
- Mùi ở phía dưới vô cùng nồng đậm, bọn họ nhất định đã từng dừng lại ở phía dưới.
Tiếu Ân do dự một chút, Bạch Toàn Phong lập tức bay xuống.
Phía dưới là một khu rừng rậm, mặc dù sự hùng vĩ và rộng lớn kém xa so với Gobbi, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.
Từ những khí thế hùng mạnh trong rừng rậm truyền ra, xem ra bên trong nhất định sẽ có không ít ma thú, hơn nữa ở trên đẳng cấp cũng sẽ không quá kém.
Chẳng qua, sau khi Bạch Toàn Phong hạ xuống, tiếng rít gào khiêu chiến của ma thú xa gần dường như nhỏ hơn. Mặc dù Bạch Toàn Phong dựa theo sự dặn bảo của Tiếu Ân cũng không có phóng thích ra lực lượng cửu cấp, nhưng những ma thú trong rừng rậm này, dường như đã thông qua một con đường nào đó cảm ứng được thực lực cửu cấp của Bạch Toàn Phong. Kết quả là, ở trong khu rừng rậm này, thật đúng là không còn ma thú nào dám lớn tiếng nữa.
Sau khi Thi Thụy Đức từ trên người Bạch Toàn Phong đi xuống, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, rốt cuộc khẳng định:
- Đúng vậy, chính là ở nơi này, bọn họ nhất định đã dừng lại một khoảng thời gian.
Dứt lời, hắn đi về phía trước, không để ý tới tầng tầng chướng ngại trong rừng rậm, cứ đi về phía trước theo hướng thẳng tắp, nhưng dần dần, vẻ tươi cười trên mặt hắn biến mất, vẻ hưng phấn trong mắt đều rút đi thay vào đó là sự hoài nghi.
Tiếu Ân nhíu mày, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thân thể của Thi Thụy Đức run lên, vội vàng nói:
- Tiếu Ân các hạ. Ta phát hiện một chuyện vô cùng kỳ quái, hai người kia sau khi hạ xuống đây khẳng định là hai người, nhưng ở trên con đường của chúng ta, lại dường như chỉ có mùi của một người.
Thi Thụy Đức lén lút nhìn Tiếu Ân, nhưng ở trên mặt hắn lại không nhìn ra biểu tình gì, trong lòng không khỏi càng thêm bồn chồn.
Bạn ma đạo sĩ như bạn Long tộc, hơi vô ý một chút phỏng chừng sẽ chết không có chỗ chôn.
- Một người?
Tiếu Ân kinh ngạc hỏi một câu:
- Là người nào?
- Nam ma đạo sĩ kia.
Thi Thụy Đức khẳng định nói.
- Như vậy mùi của nữ ma đạo sĩ đâu?
Thi Thụy Đức vẻ mặt đau khổ nói:
- Mùi của bà ta tới địa phương vừa rồi thì biến mất.
Tiếu Ân ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Có lẽ, hai người này đi về hai phương hướng khác nhau.
Thi Thụy Đức lập tức liều mạng lắc đầu, nói:
- Không có khả năng, ta sẽ không tính sai, hai người bọn họ cùng tới địa phương kia, nhưng khi rời đi thì chỉ có một người.
Tiếu Ân nhăn mày, nếu như không phải hắn có tin tưởng rất lớn đối với cái mũi của Thi Thụy Đức, như vậy khẳng định sẽ nghĩ đến người này đang nói năng bậy bạ.
Thi Thụy Đức đột nhiên vỗ trán, nói:
- Đúng rồi, có lẽ ở địa phương kia có một Truyền Tống Trận, nếu quả thật là truyền tống đi, như vậy ta khẳng định sẽ không tìm thấy mục tiêu.
Trong lòng Tiếu Ân cũng khẽ động, hai người và Bạch Toàn Phong nhanh chóng quay lại chỗ cũ.
Tinh thần dao động của Tiếu Ân thăm dò một chút ở xung quanh, đừng nói là Truyền Tống Trận, ngay cả một chút ma pháp dao động cũng không có.
Đột nhiên, ánh mắt của Tiếu Ân sáng ngời, hắn bước nhanh tới phía dưới một cây đại thụ.
Ở phía dưới cây đại thụ này có một lớp bụi đất mới, Tiếu Ân do dự một chút, ống tay áo vung lên, một cơn gió thổi qua, bên trong lập tức lộ ra một tấm thiết phiến đen nhánh (một miếng sắt đen nhánh).
Thứ này nếu chỉ nhìn bề ngoài dường như không khác biệt lắm so với một tấm ma pháp lục thư, nhưng tinh thần ý thức đảo qua lại lập tức phát hiện chỗ khác biệt trong đó.
Thứ này, tuyệt đối không phải ma pháp lục thư, dường như cũng không phải là đạo cụ ma pháp quý giá gì, chẳng qua ở trên thiết phiến này lại có một cỗ năng lượng kỳ quái. Khi Tiếu Ân cảm ứng được cỗ năng lượng này lại có phát hiện ngoài ý muốn, năng lượng trên mặt thiết phiến này dường như có chút tương tự với pháp thuật của vong linh hệ.
Tiếu Ân do dự một chút, kết giới thuộc tính của vong linh hệ lập tức tán phát ra.
Tuy nhiên hắn cũng không dám tùy tiện một lần phóng ra mười dặm, mà cẩn thận khống chế ở trong một tấc vuông.
Nhất Hào lập tức xuất hiện dung hợp tự nhiên với hắn tinh thần ý thức của hắn, nếu không có như vậy thì cũng không có khả năng khống chế kết giới thuộc tính vong linh tinh diệu đến trình độ đó.
Dưới sự làm dịu của kết giới thuộc tính vong linh, năng lượng kỳ dị trên tấm thiết phiến này bắt đầu có dao động phục hồi.
Chậm rãi, một hư ảnh màu đen từ trên thiết phiến chậm rãi bay lên, sắc mặt của Tiếu Ân lập tức nổi lên biến hóa tinh tế.
Người này không ngờ chính là một trong hai vị ma đạo sĩ chạy trốn, vị nữ ma đạo sĩ có được ma pháp bào thần kỳ.
Trong ánh mắt của Tiếu Ân lóe ra hào quang khác thường. Hắn đã nhận ra, đạo hư ảnh này thực ra cũng không phải là thiết bị thông tin hoặc là tin tức hình ảnh gì, đây chính là linh hồn của vị nữ ma pháp sư kia.
Linh hồn xuất khiếu, đó chính là ở dưới tình huống nhục thể diệt vong mới có thể làm được.
Tiếu Ân nhìn đôi mắt vừa mới đốt sạch bụi trần này đã mơ hồ đoán được chuyện xảy ra giữa hai vị ma đạo sĩ này.
Một đạo ma pháp năng lượng mang theo thuộc tính vong linh đã xâm nhập vào bên trong linh hồn của vị nữ ma pháp sư.
Vô số mảnh địa đồ từ trong linh hồn này truyền vào trong đầu Tiếu Ân, chẳng qua những hình ảnh này tuyệt đại đa số đều cực kỳ ảm đạm, căn bản đã không thấy rõ lắm rốt cuộc là những thứ gì.
Mà trận chiến Tiếu Ân lấy một đánh mười lại có vẻ cực kỳ rõ ràng, khi lão ma đạo sĩ kia sử dụng Lục Huyết Đằng, Tiếu Ân thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thù hận và oán độc của vị nữ ma pháp sư này với mình. Nếu như có cơ hội, Tiếu Ân có thể khẳng định, vị nữ ma pháp sư này tuyệt đối sẽ không do dự đồng quy vu tận (cùng chết) với mình.
Sau đó, nàng và một vị ma đạo sĩ cửu tinh khác thoát khỏi chiến trường.
Trên đường đi tới khu rừng rậm này, tên ma đạo sĩ cửu tinh kia đột nhiên xuống tay đoạt đi ma pháp bào và vật phẩm trang sức không gian của nàng.
Sau đó sử dụng kết giới hỏa thuộc tính của hắn vây khốn nữ ma pháp sư không hề chuẩn bị tâm lý và đang thương tâm muốn chết.
Ở dưới ngọn lửa hừng hực, vị nữ ma pháp sư này cuối cùng ôm hận mà chết.
Chẳng qua, tên ma đạo sĩ cửu tinh kia không nghĩ đến chính là, ở trên người vị nữ ma pháp sư này lại có một kiện bảo vật thiếp thân (luôn ở trên người) có thể hấp thu linh hồn, cho nên sau khi thi triển kết giới hỏa thuộc tính hắn liền vội vàng bỏ đi.
Bảo vật này hẳn là lão ma đạo sĩ am hiểu ma pháp vong linh hệ tặng cho nàng, lại ở thời điểm cuối cùng này hấp thu linh hồn của nàng vào trong đó, cũng để Tiếu Ân biết được nguyên do trong đó.
Tiếu Ân thở dài một hơi, thu hồi kết giới vong linh thuộc tính, linh hồn của nữ ma pháp sư mất đi năng lượng vong linh hệ lại một lần nữa nhập vào bên trong tấm thiết phiến nhìn rất bình thường này.
Tiếu Ân suy nghĩ một chút liền thu thiết phiến vào trong vòng cổ không gian.
Chuyện này thực ra vô cùng đơn giản, chính là tên ma đạo sĩ cửu tinh da đen kia thấy hơi tiền nổi máu tham, cho nên mới làm ra loại chuyện này. Mặc dù vị nữ ma pháp sư này gặp phải tình cảnh vô cùng bi thảm, nhưng đối với Tiếu Ân mà nói, đây thực ra là một chuyện rất tốt.
Chẳng những hắn sẽ bớt đi một kẻ thù phải đối phó, hơn nữa quan trọng nhất chính là, tên ma đạo sĩ cửu tinh kia sau khi giết đồng bạn nhất định không dám lập tức lộ diện, nếu như hành động của hắn nhanh hơn một chút thì rất có khả năng tiết lộ tin tức ra ngoài trước khi bị bắt.
Tiếu Ân xoay đầu, giơ tay kéo Thi Thụy Đức, tốc độ đi trong rừng rậm của bọn họ lập tức tăng lên.
Dựa theo sự chỉ điểm của Thi Thụy Đức, Tiếu Ân biết, người này không ngờ trước sau đều đi trong khu rừng rậm này mà không rời xa. Trong lòng hắn có một cảm giác mơ hồ, đó chính là người này khẳng định có một sào huyệt cố định không muốn người khác biết ở nơi này.
Tiếu Ân giơ tay đánh ra một pháp thuật ẩn nấp lên người Thi Thụy Đức, tận lực che lấp khí tức của hắn.
Thực ra bằng thực lực trên dưới nhị tinh của hắn cho dù là bị người phát hiện trên cơ bản cũng không dẫn đến nhiều chú ý, chẳng qua Tiếu Ân vẫn thật cẩn thận như trước, không dám có một chút khinh thường.
Về phần bản nhân hắn và Bạch Toàn Phong đã sớm là sử dụng thuật ẩn nấp của Hắc Long Vương truyền thụ lại. Lão long này quả thật là bác học uyên thâm (học rộng), kỹ xảo truyền thụ lại cũng không phải ma đạo sĩ cấp bậc cửu tinh có thể phát hiện.
Hai giờ sau, vẻ hưng phấn trên mặt Thi Thụy Đức càng ngày càng đậm, Tiếu Ân biết, khoảng cách với người kia khẳng định là càng ngày càng gần.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một trận ma pháp năng lượng mãnh liệt, Tiếu Ân kéo Thi Thụy Đức, bước chận của hai người lập tức dừng lại. Tiếu Ân cẩn thận cảm thụ tình huống dao động của loại năng lượng này, hai mắt hắn nhướng lên lộ ra ý cười lạnh như băng.
Tiếu Ân nhẹ giọng dặn dò Thi Thụy Đức một câu, người này lập tức gật đầu liên tục, xoay người chạy về phía vừa tới đầu cũng không ngoảnh lại, mặc dù dáng người của hắn mập mạp nhưng tốc độ hành động cũng không chậm, liền giống như một con chuột cực lớn, bịch một tiếng đã biến mất bên trong rừng rậm.
Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong nhìn nhau, hai người nhanh chóng tiến về phía trước. Chẳng qua bọn họ vẫn như trước không hề dùng lực lượng ma pháp, toàn bộ đều dựa vào thân pháp nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả chút tiếng động cũng không phát ra.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới địa phương của đạo ma pháp dao động mãnh liệt truyền đến.
Một ma pháp sư trung niên sườn quay về phía bọn họ, đúng là tên ma đạo sĩ cửu tinh sau khi thoát đi đã đánh lén đồng bạn.