Gió rít gào trên không trung tại một khắc này đã dừng lại, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh khác thường, đã không còn chút âm thanh nào.
Đồng cỏ đong đưa trên mặt đất ở một khắc này cũng đã dừng lại, toàn bộ thế giới dường như biến thành một bức tranh, một tấm ảnh.
Ánh nắng diễm lệ chiếu rọi đang tẩy qua trên thảo nguyên, dưới trời xanh cỏ xanh như đệm, mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều hiện lên rõ ràng trong ý thức của Tiếu Ân, hết thảy đủ các hình tượng trông rất sống động.
Phương xa, một đàn cừu đang gặm cỏ dưới đám mây trắng, một con bò đen lông dài đang lười biếng nằm ườn, một con ngựa tao nhã cúi đầu gặm cỏ.
Hết thảy mọi thứ ở khoảnh khắc này đều dừng lại.
Khóe miệng của Tiếu Ân không tự chủ được thoáng nhếch lên, chỉ là hắn căn bản không có thời gian cao hứng, mà bắt đầu cùng với Nhất Hào phục chế động tác kia của Hắc Long Vương.
Nguồn sáng vạn năm trong tay Tiếu Ân trong vô thanh vô tức đứt ra làm hai, và phân biệt bám vào chỗ trống trên quyển trục long lân.
Ở nơi này, không có năng lượng hoàng kim của Hắc Long Vương, cũng không có thần vực đặc thù mà lão phóng thích. Tuy nhiên thần kỳ chính là, khoảnh khắc khi nguồn sáng vạn năm tiếp xúc với quyển trục lập tức giống như đã nắm giữ sinh mệnh lực, tản rộng ra.
Chúng nó cũng không phải tản lung tung ra bốn phía, mà đi theo một loại lộ tuyến đặc thù để lại dấu vết riêng của chúng trên quyển trục long lân.
Nếu như lúc này Hắc Long Vương ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, như vậy khẳng định lão sẽ không thể tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
Ngay cả là Hắc Long Vương muốn chế tác ra hai tấm quyển trục Quang Minh thần vực hoàn mỹ cũng phải vất vả hơn nửa giờ, hơn nữa một khi không cẩn thận sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng ở dưới sự khống chế của Tiếu Ân, thời gian của ngoại giới dường như ngừng lại, nhưng hắn cũng có thể khống chế hết thảy tiến hành với tốc độ gấp trăm nghìn lần.
Chẳng qua chỉ trong giây lát, quyển trục Quang Minh thần vực vô cùng phức tạp này cũng đã hoàn thành thành công một nét họa cuối cùng.
Khi làm xong tất cả, trên quyển trục lập tức tản mát ra hào quang rực rỡ vô cùng, quang tuyến màu hoàng kim chói mắt trên quyển trục nóng lòng muốn thử, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Khi Hắc Long Vương chế tác hai quyển trục này, mặc dù cuối cùng thành công, nhưng bởi vì mất rất nhiều thời gian cho nên năng lượng của nguồn sáng vạn năm còn có một ít tiết ra ngoài. Hơn nữa càng trọng yếu chính là, nguồn sáng vạn năm trong tay Hắc Long Vương thực ra là do hắn sử dụng bí pháp đặc thù góp nhặt năng lượng quang hệ khổng lồ mà ngưng tụ nén ép ra, so sánh với năng lượng xạ tuyến chân chính đã trải qua vạn năm tích lũy mà ra trong tay Tiếu Ân trên bản chất đã có khác biệt cực lớn.
Cho nên, sau khi Tiếu Ân phát huy ra lực lượng khống chế thời gian thần kỳ trên người, lập tức rót tất cả năng lượng trong nguồn sáng vạn năm chân chính vào trong hai quyển trục trống.
Kết quả cuối cùng chính là, chất lượng của hai tấm quyển trục này đã vượt qua rất xa hai tấm thành phẩm kia của Hắc Long Vương.
Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không biết tất cả những điều này, hắn cho dù có tự đại hơn nữa cũng không dám đánh đồng mình và Hắc Long Vương. Đối với hắn mà nói, chỉ cần chế tác thành công hai tấm quyển trục Quang Minh thần vực này, như vậy hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Thế giới trước mắt bắt đầu lay động rất nhỏ, Tiếu Ân lập tức biết, cực hạn của mình đã đến rồi.
Tiếu Ân đã có quá nhiều kinh nghiệm, hắn hít sâu một hơi, trong nháy mắt thu lại tất cả lực lượng tinh thần, nhưng chuyện khiến hắn càng thêm kinh ngạc đã xảy ra.
Trước kia hễ vận dụng lực lượng tinh thần dưới tình huống của loại thời gian cố định này thì sau đó Tiếu Ân sẽ bị cắn trả cực lớn, bất kể là thể lực, hay là lực lượng tinh thần đều tiêu hao gần như không còn, thậm chí còn tiến gần tới bên cạnh giới hạn tan vỡ.
Nhưng tình huống lần này dường như đã có rất nhiều khác biệt, tuy rằng lực lượng tinh thần của hắn cũng đã tiêu hao tới mức gần như thấy đáy, tay chân cũng rã rời vô lực, nhưng tinh thần của hắn vẫn vô cùng kích động như trước, dường như còn xa mới đạt đến cực hạn.
Đồng thời, Tiếu Ân cũng chú ý tới, năng lượng hoàng kim trên người Kim dường như càng vững chắc thêm một chút so với lúc trước, hơn nữa lại có một tia liên hệ vi diệu với tinh thần của Tiếu Ân.
Hành động vừa rồi cũng không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực gì đối với Kim, ngược lại còn có tác dụng thôi hóa (thúc đẩy thay đổi) đối với năng lượng hoàng kim, khiến nó càng trở nên hùng mạnh.
Rốt cuộc hết thảy trước mắt đã khôi phục bình thường.
Đàn cừu phía xa tiếp tục bước tiến nhàn nhã, chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu gặm cỏ xanh lay động trên mặt đất, mà tiếng gió thổi vẫn như trước, thổi lên con bò đen lông dài lười biếng gần như đã muốn ằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn hai quyển trục Quang Minh thần vực trước mặt, cảm ứng năng lượng hùng mạnh phát ra từ trên mặt của chúng.
Đây là một loại năng lượng đầy sức hấp dẫn, nó dường như là một loại kích động làm cho người ta liều lĩnh đầu nhập vào trong đó. Cho dù thứ này do Tiếu Ân tự tay chế tác ra, nhưng hắn cũng bị loại lực lượng này lôi cuốn và hấp dẫn thật sâu.
Tuy nhiên, định lực của Tiếu Ân hùng mạnh ra sao, đương nhiên không có khả năng vì chút lực hấp dẫn này mà xé rách quyển trục.
Đột nhiên, Tiếu Ân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tây.
Một đạo mây đen cuồn cuộn mà đến, tốc độ này đã vượt qua cực hạn của di động tự nhiên, giống như có người đang điều khiển nó bay đến, hơn nữa căn cứ phương hướng đi tới của mây đen, đúng lúc bay về phía hắn.
Tiếu Ân quay đầu nhìn xung quanh mới phát hiện, tất cả những trận pháp che giấu vừa rồi hắn bố trí không ngờ biến mất trong bất tri bất giác.
Ngay cả Tiếu Ân cũng không biết những pháp thuật nhỏ bố trí trước này mất đi hiệu quả như thế nào, tuy nhiên nghĩ đến có lẽ có liên quan tới việc làm vừa rồi của mình.
Trong lòng hắn mơ hồ có chút sáng tỏ, người kia hẳn là đã bị hai quyển trục trên mặt đất hấp dẫn đến.
Không biết vì nguyên nhân gì, cường độ năng lượng và hào quang phát ra trong hai quyển trục chưa thu lại này lại hùng mạnh hơn xa so với quyển trục của Hắc Long Vương chế tạo ra.
Nguồn sáng vạn năm chảy xuôi trên mặt kia phát ra cột sáng thẳng tận mây xanh, ở trên thảo nguyên không có gì ngăn cản này càng có thể thấy rõ ràng.
Nếu như phụ cận có cao thủ, như vậy khẳng định sẽ lập tức chạy tới xem chuyện gì.
Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân chậm rãi cầm hai quyển trục này lên, hơn nữa lấy ra sợi tóc của Hắc Long Vương buộc chúng lại.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, tất cả hào quang và dao động năng lượng liền biến mất không thấy.
Trong lòng Tiếu Ân tấm tắc khen kỳ lạ, Hắc Long Vương người này quả nhiên lợi hại, tóc của lão không ngờ lại có công năng ẩn nấp hùng mạnh như vậy, chẳng trách công pháp ẩn nấp của lão truyền thụ lại hùng mạnh như vậy, thì ra bản thân lão đã nắm giữ năng lực đặc thù.
Lực lượng tinh thần của hắn mặc dù còn dư không nhiều lắm, nhưng đã tốt hơn một trời một vực so với trước kia.
Tiếu Ân đang định gọi Kim dậy, lại đột nhiên phát hiện dao động năng lượng trước người Kim đang lưu chuyển với một loại phương thức vô cùng ổn định. Tiếu Ân liền thay đổi chủ ý, bởi vì hắn biết, minh tưởng của Kim lúc này đúng là chỗ mấu chốt, nếu như hiện tại cắt ngang, như vậy mọi cố gắng lúc trước liền biến thành mây khói, mà năng lượng hoàng kim có chút lớn mạnh kia cũng đang chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Kim, nếu lãng phí như vậy thì ngay cả Tiếu Ân cũng cảm thấy có chút luyến tiếc.
Tiếu Ân nhìn thoáng qua phía xa, đám mây màu đen kia đang từ từ tới gần, hắn thở dài một tiếng liền ở đây yên lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát, đám mây màu đen cuối cùng đã tiếp cận hai người Tiếu Ân và Kim.
Người trong đám mây cũng không lập tức xuất hiện, mà sau khi vòng quanh bọn họ quan sát một lát đám mây mới chợt bung ra. Một lão tát mãn tóc nửa trắng nửa đen nhưng rất cứng thẳng, giống như bàn chải bằng lông lợn nhảy ra.
Tuổi của hắn mặc dù nhìn qua cũng không nhỏ, nhưng thân thủ vẫn rất nhạy bén.
Hắn từ trên không trung nhảy xuống lại có vẻ nhẹ nhàng như thế, liền giống như một con khỉ.
- Các ngươi là ai, vì sao lại tới nơi này.
Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên cười nói:
- Lang nhân tát… không, là đại tát mãn, hơn nữa còn vừa tiến giai không lâu.
Sắc mặt của người kia hơi đổi, sau đó thoải mái, ẩn chứa một tia đắc ý nói:
- Tiểu tử, thì ra ngươi nhận ra lão nhân gia ta.
Tiếu Ân không nhịn được khinh thường nhìn gã một cái, cảm giác của người này đối với bản thân thực sự là quá hài lòng rồi, không ngờ còn cho là mọi người đều nhận biết hắn.
Chẳng qua với địa bàn và nhân khẩu rải rác trên đại thảo nguyên xem ra, đoán chừng gã này hẳn là đại tát mãn duy nhất trong vùng phụ cận này. Người như thế rời xa đế đô đã bị rất nhiều người tâng bốc, ở chỗ này liền giống như một thổ hoàng đế, có lòng tin quá mức bành trướng như vậy cũng đã có thể lý giải rồi.
Tên tát mãn kia đứng thẳng cũng không tính là cường tráng, cao giọng nói:
- Các ngươi đã nhận biết ta, thì hẳn là đã biết thủ đoạn của ta. Nói, vừa rồi vật gì ở nơi này đã phát ra bảo quang (hào quang của bảo vật).
Khi nói những lời này, vị lão niên tát mãn này vẻ mặt tham lam, hơn nữa ánh mắt lại nhìn Tiếu Ân không chớp, dường như muốn nhìn thấu hắn. Đồng thời, một cỗ uy áp miễn cưỡng có thể xem như là mạnh vọt về phía Tiếu Ân. Vị tát mãn này rõ ràng là muốn dựa vào lực lượng tinh thần của mình để áp chế Tiếu Ân, khiến hắn không thể nói dối.
Trong lòng Tiếu Ân dâng lên một cảm giác vô cùng hoang đường, một gã vừa mới tiến giai đại tát mãn không ngờ lại diễu võ dương oai trước mặt một ma đạo sĩ, chẳng lẽ người này đã điên rồi sao.
Cúi đầu nhìn thoáng qua mình và Kim, Tiếu Ân lập tức hiểu ra, thì ra bộ y phục của pháp sư cấp học đồ trên người bọn họ đã rước lấy họa.
Khi hai người Tiếu Ân mặc vào y phục của pháp sư cấp học đồ, liền theo bản năng khống chế năng lượng của mình phóng ra ngoài ở trình độ cấp học đồ. Mặc dù sau khi Kim tiến vào minh tưởng sâu, khí tức phóng ra ngoài thực ra đã hiển lộ không sót thực lực của hắn, nhưng vấn đề là khu vực này vừa mới trải qua sự tấn công của năng lượng hùng mạnh.
Bất kể là lực lượng của Thần chi huyết mạch (huyết mạch của Thần) do Tiếu Ân dẫn phát, hay là cường độ năng lượng của nguồn sáng vạn năm, đều hơn xa một ma pháp sư có thể bằng được.
Cho nên năng lượng hỗn loạn đã che dấu hoàn toàn khí tức của Kim, trừ phi là cường giả cấp bậc ma đạo sĩ, nếu không căn bản là đừng mơ tưởng phát hiện huyền bí trong đó.
- Ha ha… Đại tát mãn các hạ tôn kính.
Tiếu Ân tủm tỉm cười, nói lung tung:
- Vừa rồi hai người chúng ta trong lúc vô ý đã tìm được một bảo bối ở đây, tuy nhiên chúng ta cũng không biết đó là cái gì, cũng không biết nên xử lý như thế nào, cho nên mới kích phát ra một ít bảo quang.
Ánh mắt của tên tát mãn kia lập tức trợn lên giống như chuông đồng, hắn không che dấu chút nào vẻ tham lam trong mắt mình, nói rõ ràng từng chữ một:
- Lấy bảo bối ra đây.
Trên mặt Tiếu Ân vẫn cười hì hì như trước, nịnh bợ nói:
- Đại tát mãn các hạ, xin ngài thứ lỗi cho sự sơ suất của ta, không biết nên xưng hô như thế nào với quý ngài đây?
Lão tát mãn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
- Ta chính là Kiều Thập đại tát mãn của đế quốc Sư Tâm, ngươi rốt cuộc chiếm được bảo bối gì, nhanh lấy ra đây.
Trong lòng Tiếu Ân sửng sốt, đế quốc Sư Tâm?
Hắn cẩn thận nhìn một chút, quả nhiên phát hiện lão tát mãn này dường như có chút khác với lang nhân, ngược lại có chút giống như vị vương tử Holyfield của đế quốc Sư Tâm ngày xưa.
Gãi gãi đầu, Tiếu Ân vô cùng kỳ quái, nơi này chính là lãnh thổ của đế quốc Lang Nhân, người của đế quốc Sư Tâm đến nơi này rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
Kiều Thập tiến lên một bước, trên mặt ẩn hiện tức giận, lãnh đạm nói:
- Ta nói một lần cuối cùng, lấy bảo bối ra đây. Nếu ngươi tiếp tục kéo dài thời gian, ta sẽ trực tiếp giết ngươi.
Tiếu Ân đảo cặp mắt trắng dã, thực sự đã gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa có gặp ai kiêu ngạo như vậy.
Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân cười ha hả, giơ tay lên vuốt một cái trên vòng cổ không gian, trong tay lập tức xuất hiện một hộp ngọc nho nhỏ.
Kiều Thập lúc này mới nhìn thấy, thì ra trên người Tiếu Ân không ngờ còn có trang sức không gian, hào quang trong mắt hắn càng sang hơn vài phần.
Tuy nhiên, hắn cũng không chú ý tới, trong mắt Tiếu Ân đã nhiều hơn một tia khinh miệt và thương hại.
Sau khi đoạt lấy hộp ngọc Kiều Thập thật cẩn thận mở ra.
Hào quang màu lam đậm chậm rãi tràn ra giống như sóng của hải dương, khoảnh khắc khi hộp ngọc mở ra, trong vòng mấy chục thước xung quanh đều nhuộm lên màu sắc mỹ lệ này.
Ở bên trong hộp ngọc là một viên cầu màu lam, mơ hồ có thể thấy trong viên cầu màu lam này có một con đại điểu (chim to) đang giương cánh, dường như không ngừng bay lượng trong không gian của viên cầu màu lam.
Đột nhiên, đại điểu đối mắt với Kiều Thập một chút.
Một cỗ sát khí hùng mạnh đến cực điểm phát ra từ trong mắt của đại điểu, dường như xuyên qua không gian trực tiếp ấn vào trong long của Kiều Thập.
Kiều Thập hét lớn một tiếng, trong tay đã không còn chút sức lực, hộp ngọc cứ như vậy bị hắn ném trên mặt cỏ.
Kỳ quái chính là, mặc dù hộp ngọc liên tiếp lăn mấy vòng, nhưng viên cầu màu lam bên trong cũng không lăn ra ngoài, mà dường như có một lực hút cố định nó ở bên trong hộp ngọc.
Kiều Thập mở to mồm, thở hổn hển, trong mắt là một mảnh kinh hãi khó có thể tin, hắn nhìn hộp ngọc cách đó không xa tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, không thể tưởng tượng được định lực của người này lại kém như vậy, cũng không biết hắn có số *** chó gì, không ngờ cũng có thể tiến giai làm đại tát mãn. Thế giới to lớn này thật sự là có đủ những chuyện lạ.
- Đây, đây là vật gì?
Kiều Thập run giọng hỏi.
Tiếu Ân nhún vai nói:
- Ta cũng không biết, tuy nhiên khi vừa mới phát hiện bảo bối này, ở bên ngoài dường như có mấy chữ, hình như là…
Tiếu Ân nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ một lát, rốt cuộc vỗ tay, nói:
- Đúng rồi, hình như là tinh hồn ma hạch.
- Tinh hồn ma hạch?
Kiều Thập nhảy dựng lên, trong mắt mực dù có chút sợ hãi, nhưng đồng thời lại tràn đầy mừng rỡ.
Bịch một tiếng hắn đã đi tới bên cạnh hộp ngọc, đắp lại nắp hộp, nắm ở trong tay, loại thái độ cẩn thận dè dặt này giống như đang nắm sinh mạng của hắn.
Nhìn thấy tâm tình kích động của Kiều Thập lúc này, Tiếu Ân khẽ mỉm cười, xung quanh người lập tức xuất hiện một cỗ khí tức quỷ dị.
Đây là năng lượng ảo thuật của Tiếu Ân dần dần vận dụng thành thạo, sau khi trải qua nhiều lần sử dụng và cải tiến, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ của kết giới, nhưng dùng để đối phó với một đại tát mãn vừa mới tấn thăng cũng đã dư dả.
Giọng nói của hắn chậm lại, trong thanh âm có một loại lực lượng làm cho người ta trầm mê:
- Kiều Thập đại tát mãn các hạ tôn kính. Ngài đi tới đế quốc Lang Nhân có gì phải làm sao?
Ánh mắt của Kiều Thập tập trung gắt gao vào hộp ngọc trong tay, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia mờ mịt trả lời:
- Sư Tâm bệ hạ ra lệnh cho chúng ta tập hợp về phía đế quốc Lang Nhân.
- Vì sao? Chẳng lẽ đế quốc Sư Tâm muốn khai chiến với đế quốc Lang Nhân sao?
Tiếu Ân trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi.
- Không, chúng ta phải liên hợp tất cả lực lượng của thú nhân, trả thù đại lục hắc quỷ.
Kiều Thập thì thào nói:
- Hắc quỷ pháp sư giết vương tử Sư Tâm, thù này nhất định phải báo.
- À, vậy thật sự là quá tốt, ngươi thực sự là một chiến sĩ dũng cảm.
Tiếu Ân nói từ đáy lòng, nếu đối phương đã nhận định sát hại vương tử Sư Tâm chính là hắc quỷ pháp sư, như vậy Tiếu Ân tuyệt đối không ngại thừa nhận sai lầm của đối phương.
Không ngờ, kế tiếp Kiều Thập lại nói:
- Ta không khải là chiến sĩ dũng cảm. Cái chết của vương tử Sư Tâm không có quan hệ với ta, tại sao ta phải đi bán mạng vì bọn họ, không bằng tìm một chỗ trốn vài năm rồi tính sau.
Tiếu Ân trợn mắt cứng lưỡi nhìn sư nhân tát mãn (tát mãn người sư tử) trong tay cầm hộp ngọc đã bị ảo thuật của mình mê đi.
Thì ra hắn gặp phải, không ngờ là một đào binh của bộ tộc Sư Tâm.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Đối với đào binh như vậy, hắn chính là không có nửa điểm thiện cảm. Đương nhiên, nếu đổi lại Tiếu Ân ở vào hoàn cảnh của hắn, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao, vương tử Sư Tâm là chết trong tay hắn, nếu vì chuyện này mà tham gia chiến tranh thảo phạt hắc quỷ pháp sư, như vậy cũng quá kỳ quái rồi.
Sau khi Tiếu Ân lắc lắc đầu, trong không gian nhộn nhạo và cỗ khí tức quỷ dị kia lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Một lát sau, Kiều Thập dường như nhớ tới điều gì, hắn lắc lắc đầu, trút bỏ hết vẻ mờ mịt trong mắt. Đột nhiên, hắn xoay người, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân tràn đầy sát khí hung ác.
Tiếu Ân giống như không hề có cảm giác, tuy nhiên ánh mắt kia lại khiến Kiều Thập cảm thấy vô cùng không thoải mái.
- Tiểu tử. Giao ra vòng cổ không gian của ngươi.
Kiều Thập tức giận hừ một tiếng, nói.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, nói:
- Chim chết vì ăn, người chết vì của, những lời nói này một chút cũng không sai.
Sắc mặt của Kiều Thập khẽ biến, trong lòng hắn dâng lên một tia dự cảm không tốt, tuy nhiên cẩn thận nhìn hai người Tiếu Ân và Kim, y phục mặc trên người bọn họ quả thật là ma pháp bào của học đồ bình thường.
Về phần khí tức xung quanh lại hỗn loạn không chịu nổi, khiến hắn căn bản không thể nhận ra thực lực chân chính của hai người này.
Vuốt vuốt hộp ngọc trong tay, hắn tin tưởng, đây khẳng định là bởi vì đào lên tinh hồn ma hạch mà khiến cho nguyên tố nhiễu loạn.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn hai Tiếu Ân một cái, Kiều Thập rốt cuộc đã có quyết định. Từ sau khi chiếm được tinh hồn ma hạch trong tay, hắn đã muốn phải rời đi nhanh một chút, nếu không đêm dài lắm mộng, nếu có gì sơ suất đó chính là hối cũng không kịp.
Chỉ có điều, hai người đã biết chuyện này bất kể như thế nào cũng không thể lưu lại.
Sát khí trong mắt chợt lóe mà qua, trên người Kiều Thập tràn ra một mảnh lớn linh quang (ánh sáng thần kỳ), ngay sau đó hắn đã biến thân thành một con sư tử lớn màu đen.
Khi hắn biến thân thành sư tử, một cỗ khí tức mạnh mẽ lập tức thản nhiên sinh ra, đây là năng lực cường đại sở hữu đặc biệt của các đại tát mãn, có thể hoàn toàn dung hợp với linh vật thành một thể, kích phát hoàn toàn tiềm năm của linh vật khi còn sống.
Một tiếng gầm rú thật lớn từ trong miệng hắc sư (sư tử màu đen) phát ra. Theo một tiếng gầm lớn này, khói đen nồng đậm từ trong cái miệng rộng của hắc sư phun ra.
Những khói đen này giống như có sinh mạng bay về phía Tiếu Ân và Kim, nhưng khi còn cách bọn họ ba thước chúng lại đột nhiên dừng lại.
Một cơn lốc xoáy quỷ dị hiện ra trước mặt Tiếu Ân, cuốn hết tất cả khói đen vào trong đó không lọt chút nào. Lốc xoáy xoay chuyển ở giữa không trung cứ như vậy trực tiếp cuốn tới trước mặt hắc sư, hoàn trả nguyên vật những khói đen này.
Hắc sư phát ra một thét dài thống khổ, tuy nhiên ở trong tiếng thét này lại có một tia sợ hãi tràn đầy.
Kiều Thập không phải ngu ngốc, khi vừa thấy lốc xoáy đến bất thình lình nhưng lại vừa đúng, hắn lập tức hiểu được tình huống đã không ổn rồi.
Người có thể khống chế ma pháp phong hệ đến mức này, tuyệt đối không phải hắn có thể ứng phó.
Kiều Thập cũng là một người quyết đoán, vừa phát giác tình huống có biến, biến thân hắc sư của hắn lập tức xoay người lấy tốc độ nhanh nhất bay về phương xa.
Không thể không nói, khi Kiều Thập phát động toàn lực chạy trốn thì tốc độ cực nhanh, thậm chí còn phải nhanh hơn rất nhiều so với phi hành trên không trung.
Nhưng trên mặt Tiếu Ân lại hiện ra một tia tươi cười khinh thường, ngay khoảnh khắc khi vẻ tươi cười hiện ra trên mặt hắn, thân thể của hắc sư kia chợt bung ra, một đạo hào quang màu lam phóng lên cao bao vây hoàn toàn thân thể hắc sư vào trong đó.
Không có sự chống cự gì, lực lượng của hai bên thực sự là kém quá xa.
Chỉ là nháy mắt mà thôi, hắc sư cũng đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Ánh sáng màu lam tràn ngập trong phạm vi mấy chục thước, trên tất cả mọi thứ trong mảnh địa phương này đều được tô lên một tầng ánh sáng màu lam nhạt, có một loại mỹ lệ làm say lòng người.
Một lát sau, tất cả lam quang bắt đầu hội tụ về trung tâm, cuối cùng biến thành một con quái điểu màu lam kỳ dị.
Con quái điểu này mở ra hai cánh, lập tức bay đến bên người Tiếu Ân, ở trên lưng quái điểu này có một hộp ngọc màu trắng.
Đây là bộ mặt thực sự của tinh hồn ma hạch trong tay Tiếu Ân, phong ấn ở bên trong ma hạch cửu cấp chính là một con quái điểu chỉ có ở đại lục phương nam, được xưng là lam sắc thiểm điện (tia chớp màu lam).
Tiếu Ân ngồi dưới đất, hướng về phía quái điểu khẽ gật đầu, nói:
- Cám ơn.
Quái điểu màu lam ngẩng đầu nhìn trời. Mặc dù nó có vẻ thần tuấn vô cùng như vậy, cho dù là Hắc Toàn Phong ở đây chỉ sợ cũng chưa chắc có thể áp chế được uy phong của nó, nhưng Tiếu Ân lại mơ hồ cảm ứng được, trên người nó lại tràn đầy một loại hương vị thê lương và mệt mỏi.
Sắc mặt của Tiếu Ân đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả thân thể cũng đang khẽ run rẩy, giống như đột nhiên gặp phải đau khổ cực lớn.
Hắn liếc mắt như tia chớp nhìn quái điểu màu lam kia một cái, dường như có điều hiểu ra, tuy nhiên hắn cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, quái điểu màu lam rốt cuộc vỗ vỗ cánh, thân hình thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng lại biến thành một viên cầu màu lam, đồng thời tự động trở về bên trong hộp ngọc.
Tiếu Ân thở dài một hơi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, giơ tay cầm hộp ngọc trở về, lẳng lặng nhìn hộp ngọc, thần sắc trong mắt cực kỳ cổ quái.
Từ sau khi chiếm được bảo bối này, việc làm đầu tiên của Tiếu Ân chính là sử dụng máu tươi của mình ràng buộc với ma hạch.
Vị cường giả đến từ đại lục phương nam kia cũng không giở thủ đoạn gì trên đó, tinh huyết của lão đã sớm xóa đi, cho nên Tiếu Ân đã lưu lại dấu ấn của mình ở bên trong tinh hồn ma hạch không chút vất vả.
Ở thời điểm đó, hắn chỉ là khắc dấu ấn tinh thần vào bên trong ma hạch, mà không sinh ra liên hệ gì với tinh hồn bên trong, cho nên cũng không có phát hiện bí mật giấu ở bên trong tinh hồn.
Nhưng, hôm nay là lần đầu tiên hắn vận dụng lực lượng của tinh hồn ma hạch, nguyên nhân bởi vì thực lực của đối phương thực sự là quá yếu, cho nên căn bản là không nhìn ra cực hạn của tinh hồn ma hạch ở nơi nào.
Nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy không ngờ chính là, sau khi sử dụng lực lượng của ma hạch, tinh thần ý thức của hắn không ngờ sinh ra tiếp xúc với ý thức thể của tinh hồn.
Mà quái điểu lam sắc thiểm điện do tinh hồn ma hạch biến thành lại mang đến một loại tâm tình bi thương mãnh liệt, đây là một loại tử khí thâm trầm, một dáng vẻ già nua giống như đã sống một vạn năm sắp tử vong.
Khi tinh thần ý thức của Tiếu Ân tiếp xúc với dáng vẻ già nua này, ngay cả là Tiếu Ân cũng có chút nhẫn nhịn không nổi muốn lớn tiếng hét lên.
May mà tia chớp màu lam sau khi giết chết sư nhân tát mãn rất nhanh liền trở về bên trong hộp ngọc, đồng thời cắt đứt liên hệ tinh thần với Tiếu Ân, nếu không khẳng định Tiếu Ân sẽ bị cỗ tử khí này ăn mòn mà biến đổi tâm tình rất lớn
Không hiểu sao, Tiếu Ân biết, loại cảm giác này hẳn là đến từ tinh hồn bị phong ấn.
Dưới tác dụng của phong ấn, nó căn bản là không thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhân ma hạch, hơn nữa bởi vì tính đặc thù của tinh hồn ma hạch, nó sẽ không chết, chỉ có thể vĩnh viễn sinh tồn giống như con rối.
Có lẽ bởi vì nguyên do này, cho nên nó có được trí tuệ mới có thể dần dần cảm thấy tuyệt vọng như thế.
Tung tung hộp ngọc trong tay, Tiếu Ân dò hỏi:
- Nhất Hào, ở trong cơ sở dữ liệu của ngươi có tư liệu liên quan tới tinh hồn ma hạch không?
- Có, có rất nhiều truyền thuyết về tinh hồn ma hạch, nhưng những thứ có khả năng chứng thực lại vô cùng ít.
- Thời hạn sử dụng tinh hồn ma hạch dài nhất là bao nhiêu?
Tiếu Ân trầm ngâm một lát, hỏi.
- Từ trên lý luận mà nói, chỉ cần ma hạch không bị phá hủy, như vậy là có thể sử dụng vĩnh viễn không có hạn chế. Nhưng kỳ quái chính là, căn cứ lịch sử ghi lại, dường như thời hạn sử dụng của tất cả tinh hồn ma hạch đều không vượt qua vạn năm trở lên.
Vẻ mặt của Tiếu Ân khẽ động, vội vàng hỏi:
- Vì sao?
- Không biết, trên đó cũng không đưa ra lý do, tuy nhiên có một ít bản ghi chép cho thấy, đại đa số đều là do chủ nhân ma hạch tự mình hủy diệt tinh hồn bên trong phong ấn.
Tiếu Ân hơi sửng sốt, trên mặt lập tức tràn đầy cười khổ.
Hắn rốt cuộc hiểu ra, vị cường giả Doha của đại lục phương nam vì sao lại dễ dàng sử dụng một bảo bối quý giá như vậy để trao đổi tính mạng của LaBeouf.
Thì ra nguyên nhân thực sự là vị cường giả cấp bậc cửu tinh này đã không thể chân chính khống chế tinh hồn ma hạch này.
Sau mỗi lần sử dụng bảo bối này, người sử dụng đều có thể sinh ra giao thoa trên tinh thần với tinh hồn trong ma hạch, cũng chính là bắt đầu chia xẻ với tinh hồn loại tâm tình tâm tro như chết đã tích tụ hơn vạn năm này.
Chỉ cần là một người bình thường thì đã không có khả năng chịu đựng nổi.
Doha không thể, Tiếu Ân cũng không thể. Vừa rồi mới chỉ tiếp xúc với cảm xúc kia một lát, cũng đã khiến Tiếu Ân cảm thấy ăn không tiêu, nếu như tiếp xúc thời gian dài khẳng định sẽ bị bức thành kẻ điên.
Chậm rãi, sắc mặt của Tiếu Ân biến thành cực kỳ khó coi.
Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ là đối phó một đại tát mãn bình thường, tia chớp màu lam gần như là trong nháy mắt đã dễ dàng giết chết người này, cho nên trên tinh thần của Tiếu Ân chịu đựng sự tấn công cũng không mãnh liệt.
Nhưng, nếu như người Tiếu Ân đối phó cũng không phải một đại tát mãn bình thường, mà phóng ra tinh hồn ma hạch khi đối mặt với cường giả như Yidikalun.
Như vậy đến lúc đó Tiếu Ân sẽ bị bất ngờ không kịp đề phòng, đột nhiên bị tử khí ăn mòn, nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể giải quyết chiến đấu thì kết cục chờ đợi hắn sẽ đặc biệt thê thảm.
Cho dù là cuối cùng thu được thắng lợi, nhưng tâm tính của Tiếu Ân cũng sẽ đại biến, thậm chí tinh thần còn tan vỡ biến thành một ma đạo sĩ ngu ngốc.
Trong lòng Tiếu Ân không ngừng hiện lên một ít cảnh tượng đáng sợ, mồ hôi lạnh từ trên lưng hắn chảy xuống ròng ròng.
Doha, tâm tư thật độc ác.
Nếu không phải hôm nay tâm huyết dâng trào, muốn thí nghiệm một chút uy lực của tinh hồn ma hạch rốt cuộc như thế nào, như vậy đến lúc đó sợ là chết như thế nào cũng không biết.
Tiếu Ân chậm rãi đứng lên, thu hộp ngọc vào bên trong vòng cổ không gian, hắn đã quyết định, trước khi tìm được biện pháp giải quyết thì tuyệt đối sẽ không sử dụng lại lực lượng của tinh hồn ma hạch.
Hô hấp của Kim ở bên cạnh bắt đầu trở nên trầm trọng, tinh thần ý thức của Tiếu Ân đảo qua liền biết minh tưởng của hắn đã qua một đoạn, chẳng qua trước khi nhận được kêu gọi của Tiếu Ân thì hắn vẫn sẽ tiếp tục minh tưởng.
Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân dễ dàng tiến vào bên trong não vực không bố trí chút phòng vệ nào của Kim, và nhanh chóng lấy được liên hệ.
Ngay sau đó, Kim lập tức mở hai mắt ra, đầu tiên hắn nhìn qua phương hướng mà Kiều Thập tử vong.
Sau khi tia chớp màu lam đại phát thần uy thì nguyên tố ma pháp nơi đó đã bị tấn công mãnh liệt, tự nhiên sẽ hấp dẫn lực chú ý của Kim.
- Sư phụ, vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Kim tò mò hỏi.
- Một tên tiểu nhân đui mù, hại nước hại dân.
Tiếu Ân tùy ý cười nói:
- Đã bị ta giải quyết rồi.
Kim bật cười, không ngờ lại dám đánh chủ ý lên đầu sư phụ, thực sự là thứ không biết sống chết.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói:
- Kim, hiện tại ngươi phải đi tìm Lai An, sau đó hai người trở về ma pháp tháp, nói cho mọi người, ta phải rời đi một đoạn thời gian, ở trong khoảng thời gian này không nên ra ngoài.
- Dạ, sư phụ.
Kim cung kính nói.
Do dự một chút, Tiếu Ân nói:
- Chuyện hôm nay để ngươi và Lai An lại đây không nên nhắc đến với người khác.
- Dạ, sư phụ.
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu một cái, thân mình vừa động, lập tức bay lên trời cao giống như điện, hơn nữa bay vào tầng mây cao cao, bay về phía Hollywood.
Mấy ngày sau, Tiếu Ân về tới thượng cổ Truyền Tống Trận ở trong chỗ hoang vắng, gặp được Lida vẫn yên lặng chờ đợi ở đó.
Lão long này cũng không có oán giận gì, bởi vì thời gian mấy ngày nay đối với lão mà nói, căn bản là nhoáng lên một cái mà qua. Lão có thể ở trong dãy núi Ishtar chờ đợi mấy vạn năm, đương nhiên sẽ không có khả năng để ý thời gian chỉ có mấy ngày này.
Sau khi nhìn thấy Tiếu Ân, lão thờ ơ chào hỏi một tiếng, hỏi:
- Tiếu Ân các hạ, ngươi có thể tiến hành truyền tống rồi sao?
- Đương nhiên, ta đã chuẩn bị tốt rồi.
- Tốt.
Lida đưa qua một tấm lân phiến (vảy) đen nhánh, nói:
- Đây là vảy trên người ta, trên mặt ghi chép tọa độ của một số nơi giao dịch trong vũ trụ, ngươi có thể phân biệt đi xem một chút, trong những nơi giao dịch này hẳn là có thể tìm được Tái Sinh Nguyên Dịch và Thế Giới Thụ Chi Diệp.
Tiếu Ân gật đầu thật mạnh một cái, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
- Nếu vận khí của ngươi tốt, có lẽ ở nơi giao dịch đầu tiên là có thể tìm được hai thứ đó, và ngược lại, nếu vận khí không tốt…
Lida làm một thủ thế (dùng tay ra hiệu) bất đắc dĩ.
Tiếu Ân cười nói:
- Ngài yên tâm, vận khí của ta luôn luôn rất tốt.
Lida khẽ gật đầu, chỉ dẫn tinh thần dao động của Tiếu Ân tiến vào bên trong long lân (vảy rồng).
Ở trong long lân này, quả nhiên giống như lời nói của Lida, ghi chép rất nhiều tọa độ, chừng hai mươi cái lẻ loi lộn xộn, trong đó tọa độ có độ sáng sâu nhất chính là Truyền Tống Trận dưới chân Tiếu Ân.
- Ngươi nhớ cho kĩ, trong thời gian trống tống không được rời khỏi những điểm tọa độ này.
Lida nghiêm túc dặn dò, nói:
- Những tọa độ ta đưa cho ngươi đều là những nơi giao dịch an toàn, ngươi nhất thiết không nên xông loạn.
Sau khi nghe được những lời này, sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến, xem ra trong những nơi giao dịch đó cũng có tính nguy hiểm nhất định.
- Đúng rồi, ở trong thượng cổ Truyền Tống Trận truyền tống, nhất định cần phải tiêu hao đại lượng tinh thạch năng lượng, tinh thạch trên người ngươi đủ rồi sao?
Lida trầm giọng hỏi.
Tiếu Ân đảo qua bên trong vòng cổ không gian, tinh thạch bên trong có chừng hơn vạn, hơn nữa đều là mặt hàng cao cấp. Những thứ này đại đa số đều lấy được từ chỗ Dida đại tát mãn, gần như đã cướp đoạt hết sạch tinh thạch của lão cất dấu mấy trăm năm.
Hắn tràn đầy tự tin cười nói:
- Ngài yên tâm đi, số lượng tinh thạch của ta nơi này vậy là đủ rồi.
Lida vui mừng gật đầu, dùng tay điểm một cái, trong Truyền Tống Trận lập tức phát ra hào quang mãnh liệt, thông đạo không gian chậm rãi mở ra.
- Nhớ kỹ, thông đạo không gian mỗi một lần mở ra đều cần một nghìn viên tinh thạch cao cấp, chúc ngươi may mắn.
Tiếu Ân bị bạch quang bao phủ khuôn mặt lập tức biến thành khổ qua (mặt nhăn như quả mướp đắng), một nghìn viên tinh thạch năng lượng cao cấp, cái giá của truyền tống này cũng đã quá lớn một chút rồi.
Lida đột nhiên vẫy tay áo, hắn nghi hoặc lầm bầm nói:
- Thật sự là kỳ quái, giống như đã quên chuyện gì? Rốt cuộc là cái gì chứ?