Một tiếng thét thật lớn từ trong quốc gia hắc ám phát ra, bất kể là tín đồ hắc ám hay là tín đồ quang minh, ở trong giờ khắc này đều phát huy ra động lực hùng mạnh nhất.
Tín đồ của Nuo Weijia mặc dù nhân số vẫn chiếm ưu thế như trước, nhưng so sánh với mười vạn ma pháp võ sĩ, bọn hợ căn bản là không thể chống cự được cỗ lực lượng hùng mạnh vô địch này.
Trong toàn bộ quốc gia của thần là một mảnh gió tanh mưa máu, nửa ngày sau, các tín đồ hắc ám đột nhiên phát hiện, bọn họ đã mất đi loại liên hệ vi diệu giữa mình và thần linh, cũng không còn cảm ứng được lực lượng đến từ Nuo Weijia nữa.
Đây chỉ có thể đại biểu một việc, đó chính là Nuo Weijia đã ngã xuống.
Từ sau khi có cảm giác này, tất cả tín đồ hắc ám đều trở nên thật hồn lạc phách. Bởi vì ở trong lòng của bọn họ, thần linh vĩ đại là vĩnh viễn không có khả năng ngã xuống nhưng sau khi thật sự xuất hiện, bọn họ lại trở nên căn bản không thể tiếp nhận.
Rất nhanh, các tín đồ quang minh ở trong quốc gia hắc ám phát hiện, lực lượng lúc đầu vẫn mơ hồ áp chế bọn họ không ngờ đã biến mất.
Rất nhiều ma pháp võ sĩ đã cởi áo giáp ra, thuận tay phóng thích ma pháp hùng mạnh, có một ít người lại không hề kiêng kị đã phóng thích ra siêu cấp pháp thuật trình độ cấm chú.
Ở trong nhiều ma pháp võ sĩ như vậy, thực ra có hơn một nửa đều là ma pháp sư cấp truyền kỳ hoặc Ngụy thần, chẳng qua khi bọn họ xuất chinh phần còn lại của thần quốc, căn bản là đừng nghĩ phát huy ra ưu thế của ma pháp, chỉ có chờ vị thần linh kia ngã xuống khống chế đối với thần quốc biến mất, khiến cho ma pháp nguyên tố trong này tất cả khôi phuc bình thường, mới là nơi dụng võ chân chính của những người như bọn họ.
Chỉ bằng kiếm khí chuyển hóa từ nắng lượng, đối với việc tiêu diệt địch nhân quy mô lớn mà nói, tốc độ thực sự là quá chậm.
Sau khi nhận thấy vị Dị thượng cổ thần ma Nuo Weijia khủng bố kia đột nhiên biến mất, đồng thời cũng không thể khống chế quốc gia của hắn, Dike Stan quyết định thật nhanh, phân tán mọi người ra bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong quốc gia của hắn, hễ gặp được tín đồ hắc ám đều giết hết, tuyệt đối không có gì chần chừ.
Đây chính là sự tàn khốc trong chiến tranh của thần linh, một khi thần linh của tín ngưỡng ngã xuống như vậy tất cả tín đồ đều chắc chắn tử vong mà không có đường sống thương lượng.
Quốc gia của Nuo Weijia mặc dù kém xa thần quốc của Odin Lage, nhưng phạm vi cũng vô cùng lớn, càn quét nơi này một lần, ngay cả mười vạn ma pháp võ sĩ này cũng đừng mơ tưởng hoàn thành trong một, hai ngày.
Sau hơn mười ngày như vậy, tất cả mọi người tụ tập lại ở trước thần điện cực lớn ở giữa không trung
Thần điện này chính là sào huyệt cuối cùng của Nuo Weijia, cũng là thần điện Thiên Không của hắn.
Nếu như Nuo Weijia vẫn tồn tại như trước, như vậy ở trong thần điện Thiên Không này, ngay cả là Quang Minh thân vực của Dike Stan mượn dùng cũng sẽ bị hạn chế rất lớn.
Bởi vì tất cả thần điện Thiên Không đều là nơi cư ngụ của bản thể thần linh, giao chiến ở địa phương này, cho dù là gặp phải thần linh bậc cao hơn, thần vực của bọn họ cũng có năng lực áp chế hùng mạnh.
Đây là chỗ ưu thế chân chính của tác chiến sân nhà.
Cho nên nói, chiến tranh của thần linh cùng cấp, muốn đánh bại đối phương còn có thể làm được, nhưng muốn tiêu diệt từ gốc rễ của đối phương vậy thuần túy là nói đùa rồi.
Trừ phi là làm cho bản thể của đối phương rời khỏi thần điện Thiên Không này, nếu không trên cơ bản trong giao chiến của thần linh cùng cấp, thần linh gì cũng không có khả năng ngã xuống.
Lúc này bản thể của Nuo Weijia bởi vì nguyên do nào đó mà đã để bản thể rời khỏi điện Thiên Không nhưng càng khiến người ta kinh nghi lại là hắn không hiểu vì so đã biến mất, hơn nữa đủ loại chứng cớ cho thấy người này đã ngã xuống.
Nhưng dưới tình huống như vậy, đội ngũ do đám người Dike Stan dẫn dắt không ngờ vẫn không thể công phá thần điện Thiên Không thần bí này.
Bất luận thần điện này đã bị dạng đả kích gì, vòng năng lượng hắc ám gần ở bên ngoài thần điện cũng không có một chút dấu hiệu sẽ tiêu tan, thậm chí sau khi bọn họ dọn dẹp trong hắc ám thần quốc một lần, đồng thời ở nơi này lại một lần nữa nổi lên kiếm quang siêu cấp hùng mạnh của mười vạn người, cũng vẫn như trước không thể làm cho thần điện cực lớn này tổn thương chút nào.
Ðứng ở ngoài mười dặm phía dưới thần điện này, Dike Stan về mặt ngưng trọng nhìn thần điện màu đen trên đỉnh đầu
Ở dưới chân của bọn họ, quảng trường phi hành đã đi tới nơi này.
Nhưng mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào, dường như đều không thể ứng phó cục diện trước mắt.
Thật lâu sau, vị được sắc phong thần chiến tranh này thở dài một tiếng, nói:
- Tín đồ của Nuo Weijia đã xử trí như thế nào rồi?
Habib Hey cung kính nói:
- Trong triệu tín đồ của Nuo Weijia, ít nhất bị truy sát tám phần mười. Chằng qua sau khi mất đi liện hệ với Nuo Weijia, rất nhiều người đã vứt bỏ thần quốc bắt đầu chạy trốn, mặc dù chúng ta hết sức chặn lại, nhưng có khả năng chạy thoát lại vẫn có một, hai phần mười.
Dike Stan nhíu máy, hỏi:
- Nhiều người chạy trốn như vậy? Tín đồ của hắn tín ngưỡng đối với hắn không ngờ đã kém tới mức này sao?
Habib Hey cườ khổ một tiếng, nói:
- Lúc bắt đầu, bọn họ đã nản lòng tuyệt vọng, người chạy trốn cũng không có bao nhiêu, nhưng sau đó ba ngày, trên cơ bản mọi người giống như nổi điên đã sử dụng tất cả biện pháp bắt đầu chạy trốn, cho nên ta hoài nghi...
Dike Stan hai mắt sáng lên, hắn nỉ non nói:
- Thì ra Nuo Weijia cũng không ngã xuống sao? Chằng trách, quái...
Hắn ngẩng đầu nhìn thần điện màu đen cực lớn trên bầu trời, đột nhiện hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tòa thành cuối cũng của thần linh bậc trung nếu như dưới sự vận chuyển của bản thể thần linh, quả thật nắm giữ lực lượng mà chúng ta khó có thể công phá. Chẳng qua chỉ cần giáo hoàng bệ hạ ra tay, tất cả đều sẽ dễ dàng giải quyết.
Habib Hey do dự một chút, nói:
- Hiện tại bệ hạ ra tay, có sớm một chút hay không?
- Sẽ không, lấy độ kết hợp của bệ hạ và Thần Thánh Quyền Trượng đến xem, người đã nhận được thần ân vô cũng lớn, nhất định có thể thuận lợi sử dụng năng lượng trong quyền trượng.
Dike Stan vô cùng tin tưởng nói:
- Chỉ cần có thể điều động một phần mười uy năng của quyền trượng, chỉ là thần điện Thiên Không của một thần linh bậc trung căn bản không tính là gì.
Habib Hey chậm rãi gật đầu, nhưng lại đột nhiên nói:
- Nhưng bệ hạ đã tiến vào trong quang tháp mười ngày rồi, ta thấy bệ hạ người không phải đang bế quan tu luyện, mà là muốn mượn cơ hội này khảo nghiệm thực lực của chúng ta.
Hắn dừng một chút, nói:
- Dù sao, chúng ta ngay từ đầu đã khoe khoang lực lượng của một phân khu đã có thể hoàn thành nhiệm vụ diệt sạch Nuo Weijia.
Dike Stan cũng cười khổ một tiếng, nếu là một thần linh hắc ám bậc trung bình thường, như vậy với việc hắn đạt được kèn chiến tranh đến dẫn đội, thực lực của một phân khu đã đủ rồi.
Nhưng khiến người ta buồn bực chính là, Nuo Weijia này rõ ràng cũng không phải là một hắc ám thần linh bậc trung bình thường, ở trên người hắn đã xảy ra rất nhiều kỳ tích, thậm chí ngay cả thượng cổ ma quái đều ra tới, hơn nữa thần vực hắc ám của hắn phóng thích ra không ngờ còn có thể đối kháng với thần vực Quang Minh tinh khiết mà không rơi xuống hạ phong chút nào.
Tất cả những điều này đều biểu hiện sự không bình thường của Nuo Weijia.
Muốn làm cho loại thần linh loại trình độ này hoàn toàn biến mất quá thực đã vượt qua cực hạn của Dike Stan.
Phân thân thần linh này của hắn dù sạo cũng chỉ là thần linh sắc phong bình thường mà thôi, thần lực và thân vực có thể mượn dùng cực kỳ hữu hạn, dưới tình huống như vậy, quả thật là đã hết đường xoay sở.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Dike Stan rốt cuộc nói:
- Chúng ta cũng đi xin giáo hoàng bệ hạ ra tay. Nếu như người thực sư không đồng ý, như vậy tất cả hồng y trưởng lão đồng thời mượn dùng thần lực, nhất định có thể đánh vỡ Hắc Ám Thần Ðiện của tên đáng chết này.
Sắc mặt của Habib Hey khẽ biến, để hơn trăm hồng y trưỏng lão đồng thời mượn dùng thần lực, như vậy ngay cả là thắng được trận chiến tranh này, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể giành được sự vui mừng của thần linh.
Hai người nhìn nhau, cũng đi tới trước tiểu tháp ba tầng trong quảng trường chuyên môn chuẩn bị cho giáo hoàng
Dựa theo quy định ngày thường bọn họ hướng về phía giáo hoàng bệ hạ phát ra thỉnh cầu yết kiến.
Mấy thủ vệ của tiểu tháp kia, lúc này cũng thấp thỏm không yên, từ sau khi giáo hoàng bệ hạ tiến vào đã biến thành không có tin tức.
Hơn nữa giáo hoàng bệ hạ thậm chí còn phân phó, trước khi được sự cho phép của người, không được tiến vào trong quang tháp.
Bọn họ cũng không thể lý giải ý tưởng của giáo hoàng bệ hạ, cũng không biết có phải giáo hoàng bệ hạ bất mãn đối với bọn họ cho nên mới làm ra loại quyết định chẳng quan tâm này hay không
Trước khi bọn họ có được mệnh lệnh khác cũng chỉ có thể ở tại chỗ yên lặng chờ đợi.
Thân phận của Habib Hey và Dike Stan dù sao cũng không giống như người thường, đặc biệt là ở trong chiến tranh giữa các thần linh, nhân vật như bọn họ lại càng hết sức quan trọng.
Cho nên liên danh thỉnh cầu của bọn họ vẫn là do thu lĩnh thị vệ đưa vào bên trong quang tháp, nhưng sau khi thủ lĩnh thị vệ này đi tìm toàn bộ quang tháp, hắn mới liêu xiêu lảo đảo chạy ra, nói cho bọn họ tin tức chân thật.
Giáo hòang bệ hạ không ngờ đã mất tích.
Sau khi biểt được tin tức này, ba người biết chuyện đều không biết nên làm như thế nào.
Cho dù là Dike Stan và Habib Hey đểu có một cỗ cảm giác lạnh thấu tâm
Thảo phạt một thần linh hắc ám bậc trung không ngờ đã xảy ra bê bối giáo hoàng bệ hạ mất tích. Nếu như giáo hoàng bệ hạ thực sự xảy ra bật trắc gì, như vậy khi chuyện này tiết lộ ra ngoài, tất cả bọn họ đều sẽ bị tuẫn táng (chôn theo người chết).
Ít nhất, lửa giận của Odin Lage thần vương bệ hạ khẳng định là phải do bọn họ đến gánh chịu.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, bọn họ đi đến quyết định im lặng không hỏi, quyết không đề cập tới, hơn nữa hoàn toàn phong tỏa tin tức, khiến cho tất cả mọi người đều sinh ra một loại hiện tượng giẩ giáo hoàng bệ hạ không hài lòng với nỗ lực của bọn họ.
Đương nhiên tới giờ khắc này, đám người Dike Stan cũng không có khả năng phát động quyết định trăm người đồng thời mượn dùng thần lực, ngược lại bọn họ phải áp chế nghi vấn của mọi người, chậm rãi ở chỗ này chờ đợi!
Nhưng lại qua mười ngày sau, một hồi gió lốc không hiểu lại một lần nữa dấy lên...
Đùng...
Tiếng nổ cực lớn chợt vang lên ở bên người Tiếu Ân chấn động đầu hắn choáng váng, gần như phải hôn mê tại chỗ.
Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, quả thật là không giống với bình thường, trong giây lát đã phóng ra vòng bảo hộ, bài xích ra ngoài tất cả năng lượng gây hại cho cơ thể.
Nhưng hắn vừa làm xong việc này, liền phát hiện hào quang màu tím chợt lóe lên trước mắt, sau đó cả người giống như bị một tảng đá cực lớn đập phải ầm ầm lao về phía trước.
Sau khi nặng nề đụng vào một khối đá màu đen cực lớn, Tiếu Ân lúc này mới nhìn thấy rõ ràng tình cảnh của mình.
Đây là một không gian cực lớn vô biên vô hạn, ở trong không gian này, tùy ý có thể thấy được một đám tia chớp màu tím cực lớn. Những tia chớp màu tím này xuất quỷ nhập thần, có lớn có nhỏ, tia chớp nhỏ chi có kích thước giống như sợi tóc, mà lớn nhất chính là mênh mông bát ngát, căn bản là không nhìn thấy giới hạn. Cho dù là Tiếu Ân phóng thích thần niệm tới cực hạn, lại vẫn như trước không thể cảm ứng được nơi cực hạn của tia chớp màu tím này.
Cũng may loại tia chớp khủng bố này cực kỳ hữu hạn, hơn nữa tốc độ phi hành cực nhanh cũng khó có thể tin tưởng, quá trình từ khi xuất hiện trước mắt đến khi bay đi không biết phương nào, gần như chi có mẩy hơi thở mà thôi.
Chỉ sau khi chứng kiển tia chớp cực lớn như vậy, Tiếu Ân căn bản là không dám chạy loạn ở trong này.
Ở dưới chân cũa hắn là một khối đã màu đen giống như thiên thạch, nổi lơ lửng ở trong không gian này giống như mất đi trọng lực.
Những tia chớp này bất kể lớn nhỏ cũng chưa từng tới gần hòn đá, tùy ý đề nó không ngừng trôi nổi mà không xâm phạm lẫn nhau.
Tiếu Ân nhớ rõ, sau khi hắn chiếm được thượng cổ ma khí, vị Nuo Weijia kia liền lập tức giống như lão miêu (mèo) bị giẫm phải đuôi điên cuồng lấy khí thế đồng quy vu tận (cùng chết) phát động công kích hùng mạnh về phía hắn.
Khi đó toàn bộ tinh lực của hắn đầu bị huyết sắc ma khí (ma khí màu máu) này hấp dẫn, căn bản là không thể ngăn cản công kích bất thình lình của Nuo Weijia.
Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt chờ chết, thì tiểu mộc kiếm (mộc kiếm nhỏ) trên người lại đột nhiên tự động kích phát, vì thế sau khi tia chớp màu tím giao thoa với thần vực huyết sắc của đối phương liền không hiểu sao bị đẩy vào vào trong không gian này.
Ðối với không gian này, thực ra hắn cũng không phải là quá mức xa lạ.
Khi lần đầu tiên theo Cự Ma Thần đi vào thần điện, hắn đã từng dùng phương thức ý niệm xuất thế tiến vào không gian này, hơn nữa quán chú năng lượng tia chớp màu tím vào bên trong tiêu mộc kiệm.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên khi hắn bị dồn vào chỗ chết, tiểu mộc kiếm mới có thể tự động công năng đặc thù nào đó, đề hắn truyền tống đến nơi này.
Chằng qua, Tiếu Ân cũng thật không ngờ, tiến vào nơi này cũng không chỉ có một người, ngoại trừ hắn, vị Nuo Weijia xui xẻo này cũng đồng thời bị đưa vào.
Ở trong không gian tia chớp màu tím không ngừng bạo phát, Tiếu Ân căn bản là không tìm thấy đường ra, chỉ có thể tạm thời dừng lại ở chỗ này.
Hắn khẽ lật tay một cái, một mặt cờ đã nắm trong tay, trong lòng thực sự trăm mối cảm xúc.
Nếu không phải lúc ấy nhất thời nóng vội, Lấy mặt cờ này đến tay mà kinh động Nuo Weijia chỉ có một tia liên hệ, như vậy lúc này hắn tuyệt đối sẽ không xui xẻo tiến vào bên trong không gian của tia chớp màu tím này.
Chẳng qua, dù sao cũng đã trộm được thứ này, tâm tình cũa Tiếu Ân cũng có chút phức tạp.
Bên trong kiện thượng cổ ma khí này có một loại nãng lượng cực lớn không phải mình có khả năng chịu đựng. Loại năng lượng này lấy phương thức công kích tinh thần tồn tại, một khi tiếp xúc với kiện ma khí này, ở dưới sự loại tấn công tinh thần này sẽ trở nên điên cuồng, thậm chí còn là tinh thần tan vỡ.
Ðừng nói là bản thân Tiếu Ân, ngay cả vị Nuo Weijia thần linh hắc ám bậc trung kia cũng không đám đụng chạm vào kiện thượng cổ ma khí này, mà đem nó chôn dấu dưới nền đất. Nếu không như thế, Tiếu Ân nếu muốn trộm lấy kiện thượng cổ ma khí này từ trong tay đối phương cũng1à một việc tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ có điều không biệt vì sao sau khi đi tới không gian kỳ dị này, tinh thần xung kích trong thượng cổ ma khí liền giống như đã hoàn toàn biến mất, Tiếu Ân cầm thượng cổ ma khí trong tay nhìn kỹ nửa ngày, vẫn như trước không có đầu mối, hắn thử đưa một chút tinh thần ý niệm vào trong đó, đột nhiên năng lượng huyết sắc dường như dâng trào ngập trời lại một lần nữa che trời phủ đất mà đến. Một tia tinh thần ý thức kia còn chưa phát huy ra tác dụng gì cũng đã bị một mảnh huyết quang cắn nuốt vào.
Sắc mặt của Tiếu Ân có chút trắng bệch, lập tức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ngay cả trong lòng hắn cũng có một ít suy đoán, nếu như không phải không biết vì sao đi tới nơi này, như vậy ờ trong thần chi thần quốc của Nuo Weijia, mình có thể bằng vào năng lực của bản thân thoát khỏi loại quẫn cảnh này hay không.
Ngẩng đầu nhìn tia chớp màu tím tàn phá bừa bãi xung quanh, lại nhìn nhìn ma kỳ trong tay, Tiếu Ân đột nhiên có chút hiểu ra.
Ở trong hoàn cảnh này, ma kỳ đã bị áp chế lớn nhất, mà muốn thu phục ma kỳ, như vậy ở trong này không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Hắn chẳng qua chỉ hơi trầm ngâm một chút, lập tức đã ra quyết định.
Tiếu Ân giơ tay ra, từ trong cơ thể tràn ra một cỗ năng lượng, trong nháy mắt đã ngưng tụ lên một thanh tiểu mộc kiếm.
Nhưng khiến cho Tiểu Ân không nghĩ đến chính là, trong khoảnh khắc khi tiểu mộc kiếm kia xuất hiện, kiện thượng cổ thần khi này và thượng cổ ma khí trong tay lại đồng thời tự động kêu lên.
Một trong trẻo vang dội, một âm trầm hùng hậu, hai loại thanh âm khác nhau khộng ngờ lúc này lại giằng co cũng một chỗ, giông như hai kẻ tư thù nhất định phải phân cao thấp.
Tiếu Ân nhăn mặt nhíu mày, may mắn hai kiện thượng cổ thần vật này chỉ hơi triển lộ một chút trên khi thế và thanh âm, nhưng cũng không thật sự động thủ vật lộn, nếu không hắn đợi ở trong này lại chưa chăc an ổn như thế.
Chỉ có điều, Tiếu Ân mợ hồ có một loại cảam giác, đó chính là tểu mộc kiểm không phải là đối thủ của thượng cổ ma khí.
Nếu như không phải ở trong hoàn cảnh trên đầy lôi điện màu tím, khí thế của tiểu mộc kiếm sẽ bị nó hoàn toàn áp chế.
Đương nhiên, nguyên nhân là bởi vì thượng cổ ma khí đã hấp thu quá nhiều tinh huyết và linh hồn của sinh linh, năng lượng ẩn chứa trong đó đã vượt quá xa tiểu mộc kiếm.
Nếu như đề tiểu mộc kiếm giải khai toàn bộ hai mươi lăm đao phong ấn, như vậy nó sẽ nắm giữ uy năng bất kể như thế nào cũng không kém hơn thượng cổ ma khí này.
Đột nhiên sắc mặt của Tiếu Ân trở nên cực kỳ cổ quái, hắn mỏ rộng bán thần vực, lấy ra viên bài tử (tâm thẻ bài) đã phong ấn Quang Minh Thủy Mẫu và Vũ Khí Diệt Thế.
Trong nháy mắt khi tấm thẻ bài này được lấy ra, bất kể là thượng cổ ma khí hay là thượng cồ thần khí đều đồng thời ngưng công kích.
Mặc dù không có đầu vết gì biểu hiện rõ ràng nhưng Tiếu Án chính là cảm thấy, hai thần vật này dường như có một loại sợ hãi trời sinh đối với tấm thẻ bài.
Cẩn thận cảm ứng tấm thẻ bài, Tiếu Ân đương nhiên biết tác dụng của nó, suy nghĩ một chút, dường như đã có chút hiểu được rắc rối trong đó.
Quang Minh Thủy Mẫu và Vũ Khí Diệt Thể mặc dù có đặc thù của sinh vật, nhưng chúng nó lúc trước dù sao cũng lấy hình thức của vũ khí chế tạo ra.
Mà tấm thẻ bài này nếu như có thể phong ấn hai kiện vũ khí thành tựu cao nhất của quang minh và hắc ám, thì tự nhiên cũng có thể dễ dàng phong ấn huyết sắc kỳ và tiểu mộc kiếm không rõ lai lịch này.
Có lẽ chính bởi vì loại cảm giác kỳ dị này, cho nên hai kiện bảo vật rõ ràng đã có linh trí nhất định này mới có thể sợ hãi đối với nó như vậy.
Tiếu Ân để tấm thẻ bài lên trên người, có thứ này trấn áp, hai kiện thần khí và ma khí đều yên lặng trở lại.
Sau đó, Tiếu Ân nhẹ nhàng vung tiểu mộc kiếm trong tay lên, thanh thượng cổ thần khí này lập tức bay ra khỏi phạm vi của khối hắc thạch.
Ầm!
Thanh âm cực lớn giống như từ trên đinh đầu của Tiểu Ân bổ xuống ngay cả bản thân Tiếu Ân đều không kìm nổi có một chút rung động
Ðây là thiên lôi, sấm sét chân chính ngưng tụ từ lực lượng của trời đất.
Cho dù là thần linh, cũng không dám ở lại địa phương này, bởi vì ở dưới sự oanh kích của loại thiên lôi này, bất kể là hình chiếu, phân thân, hay là bản thể cũa thần linh, cũng bị loại năng lượng hủy thiên diệt địa này phá hủy.
Nhưng loại năng lượng mênh mông này mặc dù cực lớn, nhưng rơi lên trên tiểu mộc kiếm lại căn bản không thể gây thương tổn gì cho nó.
Một đạo lôi điện màu tím cũng không tính là quá lớn từ nơi xa xôi nào đó trong nháy mắt đã bổ lên trên tiểu mộc kiếm.
Nhưng tiểu mộc kiếm bị thiên lôi đánh trúng cũng không có tan vỡ, ngược lại lấp lánh ở trong lôi điện một lúc lâu sau lại trở nên càng vững chắc hơn.
Lúc này, cảm giác nó mang đến người ta đã không hề giống một thanh mộc kiếm nữa.
Trên thân kiếm đã bao phủ một mảnh hào quang màu tím mông lung, tản ra uy năng hùng mạnh khiến người ta hoảng sợ.
Lôi điện từ trong trời đất sinh ra kia giống như dinh dưỡng vô cũng vô tận chảy vào bên trong mộc kiếm, làm cho nó đạt được biến hóa thoát thai hoàn cốt.
Ở trong cảm giác của Tiếu Ân, thượng cổ ma khí là sau khi hấp thu tinh huyết, linh hồn sinh linh với đơn vị ngàn vạn mới trở nên hùng mạnh như thế, mà thanh thượng cổ thần khí này cũng đồng dạng đang hấp thu năng lượng lôi điện màu tím để đột phá.
Năng lượng hấp thu của hai bên mặc dù vô cùng khác nhau, nhưng ở trên bản chất mà nói, thực ra cũng không có gì khác nhau.
Chẳng qua một cái là huyết quang ngút trời, sinh linh đồ thán, mà cái kia lại là trộm lực lượng của trời đất để mình sử dụng mà thôi.
Khi lôi điện kia sắp đánh trúng mộc kiệm, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân cũng đồng thời ẩn nấp ở bên trong mộc kiếm, mang theo một chút khủng hoảng, một chút tò mò cảm thụ thần lôi từ trên trời giáng xuống kia.
Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nếu mộc kiệm có thể hấp thu lực lượng của thần lôi, như vậy thần niệm ẩn nấp trong đó hẳn là cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng khoảnh khắc khi lôi điện màu tím giáng xuống, Tiếu Ân vẫn như trước bị tấn công kich liệt.
Loại cảm giác chịu đựng sự tấn công của thiên lôi này, không ngờ có vài phận tương tự với tinh thần công kích của năng lượng huyết sắc.
Trong nháy mắt khi tia chớp màu tím rơi xuống trên thân mộc kiếm, trên tinh thần của Tiếu Ân đồng dạng cảm thấy một loại rung động khó có thể chịu đựng.
Lực lượng của thiên lôi dường như là trực tiếp tiến vào trong tinh thần ý niệm của hắn, đồng thời trong khoảnh khắc này bạo phát kịch liệt.
Ở trong cảm giác của hắn, tầng tầng lôi điện màu tím bạo phát ở trong ý niệm của hắn, mang đến cho hắn sự tấn công giống như khi thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước lao vào bờ.
May mắn chính là, lúc này lôi điện màu tím cũng không quá lớn, tốc độ hấp thu của tiểu mộc kiếm cũng không chậm, cho nên hắn vẫn như trước có thể chịu đựng được. Tuy rằng ý niệm của hắn giống như ngọn nến trước gió lung lay muốn tắt, nhưng lại thủy chung chưa tắt.
Chẳng qua tiểu mộc kiếm cũng không phải chỉ chịu đựng một đạo lôi điện màu tím, ngay sau khi năng lượng trong đạo điện quang này đều bị hấp thu hết, một đạo điện quang màu tím khác lại từ một địa phưong xa xôi không biết tên đột nhiên xuất hiện. Nó cắt phá bầu trời hôn ám, như thể là ẩn chứa thâm thù đại hận bổ lên trên tiểu mộc kiếm dẫn tới một vòng biến hóa mới.
Trong hoảng hốt, Tiêu Ân dường như có một phát hiện trong đại.
Phong ấn trên thân tiểu mộc kiếm vưa giải khai một cái.
Sau một đạo lôi điện, Tiểu Ân đã phát hiện, trong tiểu mộc kiếm đã giải phóng một tầng.
Không chỉ như vậy, ngay cả lực lượng tinh thần của hắn ở dưới sự gột rửa của thiên lôi đều tinh tiến một tầng
Tiếu Ân mơ hồ cảm thấy, ở dưới sự tấn công của loại thiên lôi này, lực lượng tinh thần của hắn có cảm giác tinh túy hơn, mặc dù chỉ là tinh thần ý niệm ẩn nấp ở bên trong tiểu mộc kiếm đã bị thiên lôi oanh kích, nhưng trên thực tế, đối với toàn bộ lực lượng tinh thần của hắn đều có chỗ tốt hùng mạnh không thể tin nổi.
Hai mắt mở ra một chút, Tiếu Ân không ngờ phát hiện, lực lượng tinh thần của hắn cực độ dồi dào, dường như càng có cảm giác tiến thêm một bước.
Trong lòng hắn ngạc nhiên thán phục không ngừng, tiểu mộc kiếm tuyệt đối là một kiện bao bối lại lịch bất phàm, không chỉ có thể hấp thu và ngưng tụ năng lượng từ điện được xưng là cấm chú trong thần linh, hơn nữa tinh thần ý niệm ờ bên trong chịu đựng dư ba oanh kích của tử điện mà không chết, thì năng lực tự thân dường như có thể tiến hành nâng cao không ngừng.
Ðường nhiên, đây chỉ là một loại cảm giác mà thôi, nếu muốn làm cho cường độ của lực lượng tinh thần không ngừng đề cao, đây là chuyện quyết không có khả năng.
Đột nhiên, đạo thứ hai, đạo lôi điện thứ ba lục tục đánh ra, trong tiểu mộc kiếm hấp thu năng lượng màu tím càng ngày càng nhiều, lực trùng kích và áp lực mà tinh thần ý niệm của Tiểu Ân phải thừa nhận cũng càng lúc càng lớn.