Thập tam công công đang lơ lửng trên đỉnh đầu Mộ Khuynh Tiên tựa như một tiểu tinh linh bóng tối, chủ động mở miệng dò hỏi.
Mộ Khuynh Tiên không trả lời, chỉ hít sâu một hơi. Từ đó, sắc đỏ trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng dần biến mất, thay vào đó là một loại thanh tĩnh cùng sắc sảo, thậm chí còn mang theo một tia giảo hoạt.
Nàng đẩy tay mở cửa, bước ra ngoài với tư thế bá đạo nhất. Đồng thời, trong đầu nàng còn chuẩn bị sẵn kịch bản để chọc ghẹo Lý Thuần Quân.
Ngoài kia, bên chiếc bàn đá, Lý Thuần Quân cũng chẳng khá hơn nàng lúc vừa nãy, thậm chí đến cả thao tác thưởng trà cũng mười phần mất tự nhiên.
Hắn nhìn chằm chằm vào cây đào, thái độ bồn chồn bất an, tựa hồ hắn đang sợ sệt điều gì đó từ nàng.
Thấy nàng đã ra ngoài, Lý Thuần Quân vô thức liếc qua, tức thì liền có chút choáng váng.
Quá đẹp!
Mộ Khuynh Tiên… Thật đúng như cái tên. Nàng sở hữu tiên tư tuyệt đại, hoa dung vô song, khí chất cao quý mà thanh lãnh, lại phiêu dật tựa thiên tiên, khiến cả thế gian này gần như không một nữ nhân nào có thể bì kịp nàng.
Trên người nàng mặc một tấm xiêm y màu đỏ thắm thướt tha, mái tóc đen dài rũ thẳng xuống lưng. Cặp mắt phượng đẹp đẽ mà cao lãnh, lạnh lẽo mà cường thế, trông hệt như một vị Nữ Đế giáng lâm, doạ cho cả Lý Thuần Quân đều phải choáng mất ít giây.
Xiêm y màu đỏ thật đẹp, nhưng mà… Nếu là màu xanh nhạt thì chắc sẽ còn đẹp hơn thế nữa!
Suy nghĩ như thế thoáng lướt qua trong đầu Lý Thuần Quân.
Khụ khụ.
Ta đang nghĩ cái quỷ gì nha?
Trong lúc hắn không để ý, Mộ Khuynh Tiên từ lúc nào đã ngồi xuống phía đối diện với hắn. Hai tay chống cằm, đôi mắt cong lại thành hình nguyệt nha, miệng nở một nụ cười hoa dung thất sắc, xinh đẹp đến mức khiến người ta quên đi cả việc hô hấp.
Ấy thế mà…
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Lý Thuần Quân lại nhìn ra trên dung mạo tuyệt mỹ kia đang mang theo từng tia ác ý.
Xong.
“E hèm…” Lý Thuần Quân ho nhẹ một tiếng, coi như là đang tự trấn an bản thân.
Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười hì hì, vui a nói: “Thế nào? Cơ thể ta có đẹp hay không? Có thích không?”
Lý Thuần Quân: “…”
Vấn đề này ta phải trả lời như nào mới tốt?
Còn muốn hảo hảo nói chuyện hay không đấy!?
Chỉ trong phút chốc, Lý Thuần Quân đã tích tụ đầy một bụng buồn bực.
Thấy Lý Thuần Quân không trả lời, Mộ Khuynh Tiên lại cười, nhưng là một nụ cười đầy giảo hoạt: “Này, thấy cũng đã thấy rồi, ngươi không định chịu trách nhiệm hay sao?”
“Trách nhiệm?”
“Ân, nếu ngươi là người bình thường, có lẽ ta sẽ thật sự làm như vậy… Nhưng không, đằng này thì không” Lý Thuần Quân vừa nói rồi tự điểm lên mi tâm của chính mình: “Ta sẽ tự xoá kí ức, coi như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra đi”
Mộ Khuynh Tiên nhướng mày, một mặt kinh ngạc.
“Khoan đã!” Nàng vội vàng ngăn hắn lại.
“Lại chuyện gì nữa?” Lý Thuần Quân bản năng hỏi lại nàng.
Chẳng phải cứ như vậy liền tốt hay sao?
Ta không có kí ức liền xem như không thấy, chẳng phải làm vậy xong đôi bên liền vui vẻ hay sao?
Không có mao bệnh nha?
Lý Thuần Quân rất nghi hoặc.
Thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên không hiểu sao có chút nổi giận, trong lòng thầm mắng một câu: “Thẳng nam đáng ghét! Nửa điểm do dự cũng không có!”
Thấy hắn hành động dứt khoát như vậy, Mộ Khuynh Tiên đột nhiên có chút nghi ngờ về nhan sắc của mình.
“Ngươi chê ta không đẹp hay sao?” Mộ Khuynh Tiên do dự một chút rồi hỏi.
Lý Thuần Quân nghe vậy, một mặt mộng bức.
Làm sao tự nhiên lại đi hỏi câu này?
Lại suy nghĩ thêm ít lâu, Lý Thuần Quân mới lờ mờ hiểu ra được lí do.
“Không hổ là nữ nhân, chỉ riêng việc hiểu ra vấn đề này thôi đã khiến ta mất đi một nửa tế bào não” Lý Thuần Quân thầm cảm khái một câu.
Mặt khác, Lý Thuần Quân cũng không có ý định từ chối trả lời, ngược lại còn thẳng thắn nói ra miệng: “Ngươi rất đẹp… Hoặc ít nhất, ngươi là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng thấy từ lúc xuất sinh đến giờ”
“Nha”
Mộ Khuynh Tiên ‘nha’ một tiếng, từ từ tiến sát lại gần đối phương. Đồng thời, giọng điệu còn mang theo vài tia mị hoặc: “Thế thì vì sao ngươi lại muốn trốn tránh trách nhiệm đây?”
Lý Thuần Quân vừa chủ động kéo giãn khoảng cách vừa đáp trả: “Đừng mong cám dỗ được ta. So với chút nữ sắc, ta càng quý trọng mạng sống của mình hơn”
“Huống hồ, ta cũng không có yêu ngươi, sẽ không hạnh phúc đâu”
Mộ Khuynh Tiên sững sờ, thoắt một cái liền đã tiến sát lại gần hắn. Nàng lại cất lời, thanh âm mang theo cả lãnh ý lẫn chất vấn: “Liền nửa điểm tình cảm cũng không có?”
“Ngươi luôn miệng gọi ta ca ca… Ân, như vậy đấy!” Lý Thuần Quân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp.
Mộ Khuynh Tiên: “…”
Hắn nói như kiểu hắn biến thành như vậy đều là do lỗi của nàng vậy…
Không hiểu sao, Mộ Khuynh Tiên lại muốn đập hắn một trận.
Nàng thật không nghĩ tới mình lại có ngày bị một nam nhân từ chối thẳng thừng như vậy.
Bất kể là nàng có dùng lời lẽ thuyết phục hay thể xác mị hoặc cũng đều không được!
Tên này có phải nam nhân không vậy?
Rốt cục, nàng đành chấp nhận bỏ cuộc.
Nàng không yêu hắn, hắn cũng không yêu nàng. Đôi bên quan hệ nhiều nhất chỉ là bạn bè, vậy nên, nàng không có lí do để ép hắn yêu nàng.
Lẳng lặng nhìn Lý Thuần Quân đang tự xoá kí ức của chính mình, Mộ Khuynh Tiên giận dỗi phồng má, lồng ngực phất lên một trận buồn bực mà không hiểu lí do vì sao.
“Công công, tên này có phải nam nhân hay không?” Mộ Khuynh Tiên hậm hực hỏi.
“Hồi chủ thượng, hắn có hung khí, đúng thật là nam nhân” Thập tam công công thanh âm lập tức vang lên trong đầu nàng: “Ngoài ra, hắn cũng không tu dương công hay đồng tử công, hoàn toàn bình thường”
“Vậy thì vì cái gì hắn không thích ta?” Mộ Khuynh Tiên lại hỏi.
“Có lẽ… Là do tính hắn quá ngay thẳng đi” Thập tam công công nói: “Người ngốc như hắn rất khó công lược, chủ thượng người phải kiên trì”
Mộ Khuynh Tiên trực tiếp khoát tay: “Bỏ đi, coi như ta chưa nói gì”
Nàng lười đi tìm cách công lược tên thẳng nam chết tiệt này.
Cứ như thế, vẻ thanh lãnh vốn có của nàng triệt để khôi phục. Cả trái tim, biểu lộ lẫn ánh mắt của nàng đều dần trở nên vô cảm, được đóng lên bởi tầng tầng sương lạnh.
Vô Dục Tịnh Thể. Người càng lớn liền sẽ càng trở nên vô cảm. Đó chính là đặc tính mà chủ thể sẽ không cách nào kháng cự được.
Nàng từ nhỏ vốn dĩ đã vô cùng ít nói, chỉ khi ở bên cạnh Lý Thuần Quân thì nàng mới chịu nói chịu cười. Còn không thì nằm mơ cũng không có chuyện đó.
Và hiện tại, khi nàng đã lớn, khi nàng đã làm rõ được mối quan hệ giữa hắn và nàng, tâm cảnh của nàng liền sẽ thuận theo bốn chữ ‘vô dục cầu đạo’ mà đi.
Một lúc sau, Lý Thuần Quân đã xong việc.
Nhờ vào lượng kí ức giả do chính mình tạo ra để chèn vào chỗ thiếu, hắn đã có thể nói chuyện với nàng một cách bình thường, hoàn toàn tự nhiên như trước.
Mặc dù Lý Thuần Quân có bị dung mạo của nàng làm cho choáng một lúc, như từ đó về sau thì hắn liền đã triệt để thích nghi, không còn bị nàng chuốc canh nữa.
Như đã nhận ra điểm đó, Mộ Khuynh Tiên lại muốn đấm hắn.
Lại hàn huyên thêm một lúc, sắc trời liền đã dần tối lại. Hoàng hôn phủ xuống, tà dương dần dần chìm xuống phía dưới nơi chân trời…
Đó là dấu hiệu cho việc lại một ngày nữa sắp sửa trôi qua.
Thấy sắc trời thay đổi, Mộ Khuynh Tiên liền ngỏ ý muốn thay Lý Thuần Quân nấu cơm. Và bản thân Lý Thuần Quân cũng có chút hiếu kỳ hương vị mà nàng làm sẽ ra sao, cho nên hắn cũng không có ý định ngăn cản nàng.
Trong lúc rảnh rỗi, Lý Thuần Quân liền lật vài trang sách sử ra xem, bổ cứu một chút tri thức về thế giới này.
Thế giới này tồn tại vô số chủng tộc, phân bố sinh sống rải rác khắp nơi trong tam giới Thần – Nhân – Ma. Thế nhưng, lại có ba chủng tộc chính cai trị hết thảy tam giới, đó chính là: Thần tộc – Nhân tộc – Ma tộc.
Thần Tộc được đứng đầu bởi Thần Hoàng. Họ là một chủng tộc vô cùng cường đại được kế thừa huyết mạch từ những vị thần cổ xưa, cường hoành bá đạo không gì sánh nổi. Thế nên, việc họ có thể thống ngự một phương thế giới cũng không phải không có đạo lý.
Ma tộc được đứng đầu bởi Ma Hoàng. Họ cũng được kế thừa huyết mạch từ các Ma Thần cổ đại nên cũng vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là về phương diện thể phách. Tuy nhiên, đổi lại, họ sẽ rất khó có được nhân hình hoàn mỹ, và cũng dễ bị mất kiểm soát do những kích thích đến từ huyết mạch.
Nhân tộc được đứng đầu bởi Nhân Hoàng. Đây là một chủng tộc không có kế thừa huyết mạch, chỉ tùy theo thiên địa mà sinh. Dẫu cho không có nguồn gốc xuất xứ đặc biệt kinh người, thế nhưng tiềm năng của nhân tộc lại gần như vô hạn.
Nhờ vậy họ mới có thể áp đảo trên vạn tộc, chiếm lĩnh được một phương trong Tam Giới.
Lý Thuần Quân say mê với quyển sách trong tay, tâm thần hoàn toàn chìm vào những trang cổ sử của nhân tộc.
Bên trong tiên động, hầu hết những gì hắn đọc được đều là công pháp, võ kĩ, tâm kinh mà thôi, căn bản không có sự xuất hiện của những loại sách như thế này.
Tuy rằng trong đây cũng có một chút ghi chép về ma tộc cùng thần tộc, thế nhưng số lượng lại rất ít ỏi. Có lẽ là đã bị ai đó phong toả đi.
Nhờ vào hiệu ứng dòng chảy, Lý Thuần Quân đã hoàn toàn quên đi không gian xung quanh, chú tâm xem sách đến tận tối mịt mới giật mình tỉnh táo lại.
Hắn nhìn qua, liền thấy Mộ Khuynh Tiên đang mắt lớn mắt nhỏ trừng hắn, trên mặt lộ rõ vẻ giận dỗi.
Cơm chiều mà nàng tự tay nấu ra đến giờ đều đã nguội hết rồi. Và trong suốt quãng thời gian đó, cả hắn và nàng đều chưa chạm lấy một đũa!
Mộ Khuynh Tiên thoáng cảm thấy thật phí công.
Nàng thật vất vả nấu cơm cho hắn, vậy mà hắn lại không thèm ăn. Chuyện này khiến nàng không khỏi ôm lấy một bụng ủy khuất.
Lý Thuần Quân như đọc ra nội tâm ý nghĩ chỉ thông qua ánh mắt của Mộ Khuynh Tiên, tức thì liền không nhịn được bật cười.
Cơm canh tuy đã nguội, nhưng hắn lại chẳng buồn quan tâm. Ngược lại, hắn còn nghiêm chỉnh cầm đũa cho mọi thứ vào miệng.
Mặc dù các món ăn của nàng rất vụng về: Món mặn thì lại lạt, món canh thì lại sống, món xào thì lại thô, món chua thì lại ngọt… Nhưng vẫn như trước, hắn vẫn chẳng hề để ý đến.
Chỉ cần nàng có lòng, hắn liền sẽ không để bụng những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Mắt thấy Lý Thuần Quân đang chén sạch những món ăn thập phần vụng về của mình, trong lòng Mộ Khuynh Tiên vừa thấy xấu hổ, lại vừa thấy ấm áp.
“Xin lỗi, ta lỡ ăn hết rồi…”
“Ở lại đây đợi đi, để ta đi nấu món khác cho ngươi” Lý Thuần Quân thuận tay sờ đầu nàng một cái rồi tiêu sái phất tay rời đi.
Lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng nam nhân kia rời đi, Mộ Khuynh Tiên chẳng biết từ lúc nào đã lộ ra một tiếu dung sinh tiêu.
Nàng làm sao lại không biết là hắn đã cố tình ăn hết đây?
Kỳ thật, nàng biết rõ hắn vì không muốn nàng nhận ra sự vụng về của bản thân nên mới cố gắng ăn hết, ngay sau đó liền ngỏ ý muốn nấu cho nàng một món khác.
Nàng cũng biết, hắn làm vậy là vì không muốn nàng cảm thấy xấu hổ hay mặc cảm vì trù nghệ dở tệ của mình.
Tuy dáng dấp hắn không đẹp, nhưng hắn lại có một trái tim quá đỗi ấm áp. Đó chính là lí do mà nàng chủ động tiếp cận hắn, tình nguyện đồng hành cùng hắn trên một đoạn đường dài như vậy.
Bầu bạn bên cạnh hắn đã khiến nàng học được rất nhiều điều, cũng cảm nhận được rất nhiều thứ mà nàng chưa từng cảm nhận được trước kia.
Sau những gì mình đã từng làm, nàng mệt mỏi, rất mệt mỏi, nhưng nàng lại không có nơi nào để tựa lưng vào, cũng không có bất kì chỗ nào để có thể nghỉ ngơi đúng nghĩa…
Giữa lúc đó, hắn đã xuất hiện.
Dù đôi bên chẳng hề quen biết nhau trước đó, thế nhưng hắn lại tình nguyện chăm sóc cho nàng, tình nguyện cưng chiều nàng một cách vô điều kiện, cũng đồng ý hết thảy những yêu cầu ích kỷ của nàng…
Cho nên, nàng mới cảm thấy hắn thú vị.
Sau vô số nhân kiếp mà nàng đã từng trải qua, nàng quả thật chưa từng thấy một nam nhân nào giống như Lý Thuần Quân.
Giữa lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Lý Thuần Quân đã trở về với đủ loại sơn hào hải vị do hắn tự làm trong tay.
Hắn thật nhẹ nhàng đặt chúng lên bên trên thạch bàn, mùi hương mỹ thực ngào ngạt xông ra, vô cùng kích thích vị giác của Mộ Khuynh Tiên.
“Thoải mái đi” Lý Thuần Quân hào sảng cười một tiếng.
Mộ Khuynh Tiên cũng không nói lời khách khí. Nàng vốn dĩ đã rất đói rồi.
Một lúc sau, khi Mộ Khuynh Tiên còn đang đắm chìm trong mỹ thực thì một tiếng sáo trong vắt, thánh thót nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, khiến nàng không khỏi sửng sốt ngẩng đầu lên.
Dưới gốc cây đào trổ trước mùa, Lý Thuần Quân đơn độc đứng thổi. Gió đêm thổi nhẹ khiến mái tóc của hắn lung lay, cành cây xào xạc, cũng như đang mang tiếng sáo kia đi xa ngàn dặm.
Lý Thuần Quân chẳng mấy khi thổi sáo nên nàng cũng không hề biết đến tên này lại am hiểu âm luật, điều này khiến cho nàng rất ngạc nhiên.
Thậm chí, lần này hắn thổi cũng là vì ngẫu hứng, do cảm xúc đột nhiên ập đến nên liền muốn thổi một khúc mà thôi.
Trước mặt nàng, Lý Thuần Quân vẫn giống như trước: Ngũ quan phổ thông, dung mạo không tính đẹp nhưng khí chất lại không giống một ai. Hắn tựa như một tiên nhân chốn hồng trần, và hết thảy những gì hắn làm đều là tùy tâm, không một thứ gì có thể ép buộc.
Mộ Khuynh Tiên trong vô thức buông xuống bát đũa, triệt để ngây người ra trước cảnh tượng này.
Bên tai nàng lúc này chính là tiếng sáo tràn đầy xúc cảm, dư vị vô tận. Trước mặt nàng lúc này chính là nam nhân mà nàng luôn coi là đặc biệt. Hết thảy, đều đồng loạt in sâu vào tâm thức của nàng, muốn vung cũng không vung đi được.