Kể cả một đời Đạo Tôn như hắn cũng có chút không thụ nổi.
Tri thức về cảnh giới của hắn nhiều nhất chỉ dừng lại ở mức Tiên Đế mà thôi, thế mà… Lần này, hệ thống đã ném vào mặt hắn hẳn khái niệm của ‘Thần’.
Thật sự có Thần?
Và con hàng họ Triệu này lại là chuyển thế của Thần?
Thần còn có khả năng cúp ư?
Lý Thuần Quân: “…”
“Từ nay về sau liền không tự nhận mình là Đạo Tôn nữa” Lý Thuần Quân nói khẽ.
Hắn chợt nhận ra, cái danh hào này hắn thực sự không nhận nổi.
Hắn quá nhỏ bé.
“Cái lớn bao trùm cái nhỏ, không có cùng cực. Cái bao trùm vạn vật cũng chính là cái bao trùm trời đất. Bao trùm cả trời đất, vạn vật, nên mới không có cùng cực”
“Quả nhiên, ngoài kia vẫn còn một phương thiên địa khác lớn hơn, nơi các Tiên Đế bị đuổi đi đang cư ngụ sao…”
Hệ thống đã xác nhận khái niệm ‘Thần’ còn cao hơn cả Tiên Đế, như vậy đồng nghĩa ‘Tiên Đế’ hoàn toàn không phải điểm tận cùng của con đường tu luyện.
Nếu cứ tiếp tục đi theo dòng lí thuyết đó mà suy ngẫm thì Tiên Vương như hắn…Có lẽ cũng chẳng phải cái gì quá đặc biệt.
“Thôi được rồi, ta yếu”
[Đúng vậy, kiếp trước ngươi chỉ mạnh khi ở trong phạm vi thiên địa này mà thôi. Nếu như ngươi có ý nghĩ phi thăng trong tương lai, vậy thì bây giờ ngươi phải cố gắng hoàn thành trách nhiệm. Sau khi hoàn thành, chính thiên địa này sẽ trợ giúp ngươi hoá thành Tiên Đế]
Lý Thuần Quân ngẩn ra một chút rồi khoát tay: “Thôi bỏ đi, ta lười đi xông xáo, cũng không quá ưa thích cảm giác vô địch. Thứ ta cần chỉ đơn giản là một cuộc sống yên tĩnh mà thôi”
[…]
Hệ thống nay đã có chút không giống trước, dường như nó đang càng lúc càng có nhân tính. Và khi nghe thấy Lý Thuần Quân nói ra những lời không cầu tiến như vậy, nó đã giữ trầm mặc, không bình luận một lời nào.
“Thuộc tính cấp Thần… Là sự kết hợp giữa thuộc tính trước đó cùng thuộc tính truyền thuyết vừa mới thức tỉnh sao?”
Khi xem xét kĩ lại, một dòng thuộc tính sử thi đã hoàn toàn biến mất, có lẽ đã bị nuốt đi rồi.
Cơ mà..
So với Truyền Thuyết, thuộc tính cấp Thần quả nhiên mạnh ngoại hạng, đôi bên đơn giản cách nhau một trời một vực.
Chỉ trong vòng một năm, Lý Thuần Quân đã chịu phải quá nhiều trùng kích, tâm linh mệt mỏi, có chút không thể biểu lộ ra tâm tình của mình nữa.
Hắn kinh ngạc không?
Có! Chắc chắn có!
Nhưng hắn đã mệt rồi, không biểu lộ cảm xúc nổi nữa.
Mặt khác, sau khi thuộc tính cấp Thần thức tỉnh, các thuộc tính trước đó của Triệu Tử Long đều đồng loạt phát sinh những thuế biến to lớn, cụ thể là nhảy vọt hẳn một phẩm.
[Tư chất của một người vốn không thể biểu thị chỉ bằng những con số. Đây chẳng qua chỉ là đơn vị đo lường do hệ thống tạo ra nhằm giúp cho kí chủ có thể dễ dàng tưởng tượng ra được mức độ ưu tú của một cá thể bất kì]
“Hiểu rồi, hiểu rồi” Lý Thuần Quân thở dài.
Hắn hiểu được thiên tư kinh khủng của một vị Thần rồi.
Nếu như Thần kịp thời xuất hiện ở cựu thế giới thì có lẽ thế giới đó sẽ không đến nỗi diệt vong. Nhưng mà, sau khi Thiên Đạo nghịch chuyển thời gian, nghịch chuyển nhân quả thì Thần mới chịu chuyển thế… Mẹ nha, đây là đang cố ý hố hắn hay sao?
Đã vượt qua khái niệm thời gian rồi thì muốn làm gì thì làm sao?
Lý Thuần Quân đột nhiên có cảm giác sứ mệnh cứu thế kia của hắn là một cái hố.
Một cái hố rõ to!
Ta không muốn làm nữa, ta muốn nghỉ việc!
Đây là tiếng lòng của hắn.
“Thôi kệ đi, cảm giác được làm thần sư cũng không tệ lắm.. Ít nhất, hắn ta hiện giờ vẫn không phải Thần, có thể thử ăn hiếp một chút” Lý Thuần Quân đem giao diện hệ thống tắt đi rồi nhảy thẳng lên giường ngủ li bì.
Hắn cần thời gian để chữa trị tâm linh.
…
…
Mấy ngày sau, Lý Thuần Quân từ trên giường dần dần tỉnh dậy.
Hắn đã ngủ một mạch tận mấy ngày liền mà Mộ Khuynh Tiên vẫn không đến gọi hắn dậy, có lẽ là nàng cũng biết là hắn đang rất mệt đi.
Lý Thuần Quân vừa mới tỉnh dậy, tạm thời vẫn chưa nhận ra được mình đã ngủ bao lâu. Hắn xuống giường bước ra cửa, thần tình có chút mơ màng, thi thoảng lại ngáp một cái, đơn độc đi lang thang trong biệt viện.
Hắn không nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên, nhưng hắn cũng không quá lo lắng cho an nguy của nàng. Bởi vì bằng vào thứ lực lượng siêu quần kia, ai có thể bắt nạt được nàng đây?
Không có.
Lý Thuần Quân nghĩ vậy.
Thật ra, Mộ Khuynh Tiên cũng không đi đâu xa. Nàng từ đầu tới cuối đều vẫn đang ngồi bên chiếc thạch bàn nằm trong sân vườn, yên lặng quan sát hắn, chỉ là nàng không lên tiếng kêu gọi hắn mà thôi.
“Tên này không sợ ta? Sau sự kiện hôm đó, lẽ ra hắn phải nghiệm ra thực lực của ta rồi chứ?” Mộ Khuynh Tiên nhíu mày.
Trông dáng vẻ u uất hệt như bóng ma của Lý Thuần Quân, nàng lập tức đoán ra gia hoả đó vốn chưa từng cân nhắc qua về vấn đề này.
Nói đúng hơn, hắn biết rõ thực lực của nàng là rất mạnh nhưng lại không thèm để ý đến.
“Chủ thượng, ta nghĩ… Sau một thời gian dài tiếp xúc cùng người, người đã dần rơi vào điểm mù nhận thức của hắn. Kết quả là từ nay về sau, mọi biến đổi của người… Hắn đều sẽ không để ý mà trực tiếp bỏ qua” Thập tam công công thật thà nói.
Thập tam công công vừa mới trở về lúc sáng sớm. Bởi vì trong thời gian truy tìm Vô Tự Thiên Bi, hắn đột nhiên có chút lo lắng cho tình trạng của chủ thượng nhà mình nên mới chủ động tìm về… Và cuối cùng là nhìn thấy một màn này đây.
Mộ Khuynh Tiên: “…”
“Bỏ đi, ngươi nhìn thấy con rồng đó rồi có đúng không?” Mộ Khuynh Tiên nhàn nhạt nói.
“Hồi chủ thượng, nô tài có nhìn thấy… Nhưng mà, rõ ràng trước kia chủ thượng đã tha mạng cho hắn rồi… Tại sao hắn ta vẫn chết? Là ai giết?” Thập tam công công có chút không hiểu nổi.
“Luôn có những tồn tại đáng sợ nằm ngoài sự hiểu biết của ta”
Mộ Khuynh Tiên rất mạnh, nhưng nàng chưa bao giờ dám nhận mình là vô địch, trong khi tại trong mắt của thế nhân, nàng đã sớm là một sự tồn tại vô địch.
Mặc dù nàng chưa từng đối địch qua bất kì sự tồn tại nào mạnh hơn mình… Nhưng mà, nàng đã từng nhìn thấy qua hai người mạnh hơn mình.
Đó chính là sư phụ cùng sư nương của nàng.
Và từ lúc nàng xuất sơn đến giờ, hai người đó vẫn một mực tuyệt tăm tuyệt tích, dù nàng có cố gắng đến đâu cũng vẫn không tìm được.
Sau đó một lúc, Lý Thuần Quân đã quay trở về. Hắn tựa như u linh ngồi xuống bên cạnh Mộ Khuynh Tiên, không nói không cười, chỉ liên tục thở dài.
Lúc này thập tam công công vẫn còn đang lơ lửng trên đầu Mộ Khuynh Tiên. Bất quá do hắn đã sớm thi triển pháp thuật ngăn trở nhận thức nên Lý Thuần Quân mới không nhận ra.
“Ha…”
Mộ Khuynh Tiên: “…”
“Thuần Quân, ý ngươi muốn gì? Muốn chọc tức ta đúng không?”
“Không phải…” Lý Thuần Quân khoát tay, muốn nói lại thôi.
Hắn vẫn chưa thể hồi phục lại sau màn trùng kích vừa rồi.
Mộ Khuynh Tiên tròn xoe mắt nhìn hắn. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, rốt cục cũng đoán ra vì sao bộ dạng của hắn lại trông chán nản đến như vậy.
“Sắp đến năm mới rồi, ngươi có muốn đi chơi với ta không?” Mộ Khuynh Tiên nhu hoà cười hỏi.
“Lười”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ngủ”
“Muốn ta ngủ chung không?”
“Miễn”
“…”
Thập tam công công lẳng lặng nhìn qua tràng cảnh này, khoé miệng giật một cái, sau cùng là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chủ thượng nhà mình, một bộ không thể nào tin được.
Chủ thượng đang ôn nhu!
Không phải diễn!
Bằng vào trực giác, hắn nhận ra ánh lửa trong mắt chủ thượng!
Mẹ ơi!
Aaaaaa!
Lần này, chính thập tam công công đã nhận phải trùng kích.
“Chơi tết cũng không chịu, ngươi nói xem ta làm sao chữa trị tâm linh cho ngươi được nha?” Mộ Khuynh Tiên có chút dở khóc dở cười, một bộ khổ sở nói ra.
“Dễ thôi… Ngươi biến thành la lỵ, sau đó hôn ta một cái” Lý Thuần Quân thuận theo bản năng nói như vậy.
Thập tam công công: “!!!”
Lật bàn!
Thằng oắt con, ngươi không cảm thấy mình đang có hơi quá đáng hay sao?
Tiện nghi của chủ thượng nhà ta, ngươi muốn chiếm liền chiếm?
Mộ Khuynh Tiên có hơi trầm mặc nhìn hắn, gương mặt thanh lệ thoáng ửng hồng. Thế nhưng, sắc thái đó rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết, biểu lộ khôi phục lại vẻ đạm mạc thường ngày.
“Ngươi đúng là được một tấc liền lấn một thước mà”
Nàng thở dài, lặng lẽ biến thân thành Tiểu Khuynh Tiên rồi bước tới ôm vòng lấy quanh cổ hắn, có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Trên trán… được không?”
Lý Thuần Quân nghe vậy, thần hồn bất chợt hồi quy thân xác. Hắn cả kinh ra mặt, nhưng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì làn môi đỏ mềm mại của nàng liền đã chạm lên trên mi tâm của hắn.
Lý Thuần Quân: “…”
Hắn có cảm giác như mình vừa hao tổn mất một vạn năm tuổi thọ, nhưng tâm tình thì không hiểu sao lại khoái trá vô cùng, miệng cười toe toét, tặc thoải mái!
“Ngươi thật là quá đáng… Mới hôm trước còn để ta vất vả như vậy, giờ lại còn muốn chiếm tiện nghi của ta… Rất quá đáng!” Tiểu Khuynh Tiên rất ủy khuất, thấp giọng nói nhỏ: “Ngươi rõ ràng là đang bắt nạt ta…”
Khả ái.
Lý Thuần Quân nhìn thấy nàng đang bĩu môi trách móc liền tim đập thình thịch, có chút không cưỡng nổi trước manh lực quá mức bạo tạc như thế này.
Tiêu rồi, ta sợ là… Sẽ trở thành la lỵ khống mất!
Đó là ma đạo!
Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng sờ sờ lên đầu Tiểu Khuynh Tiên một cái rồi cười nói: “Được rồi, hôm nay ta sẽ bù đắp cho ngươi”
Mộ Khuynh Tiên nghe thế liền ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần sáng lên, cứ như đang có ngàn vạn vì sao đang đập thẳng vào mắt: “Thật sao? Ngươi không được lừa ta nha!”
Lý Thuần Quân: “…”
“Không lừa, đi ngay!” Lý Thuần Quân lập tức bế nàng lên vai rồi thần tốc chạy khỏi biệt việt.
Dù sao họ Triệu kia vẫn còn lâu lắm mới tỉnh, có thể buông lỏng!
Hắn tuyệt đối không thể để Tiểu Khuynh Tiên chịu ủy khuất được!
Thập tam công công trơ mắt ngắm nhìn hai người rời đi phương xa, còn bản thân thì triệt để chết lặng ra đó, nửa ngày trôi qua vẫn không nói lời nào, cũng không biểu lộ ra bất kì thứ cảm xúc nào.
Triệt để chết lặng.
“Đây là đang diễn hay đang thật?”
Thập tam công công có cảm giác như thế giới quan của mình đang từ từ sụp đổ, không cách nào cứu vãn được.
“Đây chắc chắn là người khác rồi, tuyệt đối không phải chủ thượng mà ta biết!” Thập tam công công thân hình liêu xiêu phá không rời đi, trông dáng vẻ… Cứ như thể hắn đang tự dối lòng vậy.
Thảm thương.