Trở về nhà, Lý Thuần Quân lại bế quan, dùng hết toàn bộ thời gian mấy ngày vùi đầu vào công việc chế tác. Bởi vì từ sau lần trước đánh nhau, hắn đã nhận ra thứ cấp thiết nhất đối với hắn lúc này chính là một thanh binh khí tốt.
Lấy kiếm cùn đi chém yêu vật… Cái này nghe không được khả thi cho lắm. Vả lại, trong tiên động cũng chỉ có linh dược cùng tri thức, hoàn toàn không có binh khí có sẵn cho hắn sử dụng.
Sau khi thăm dò thiên phú lẫn phong cách chiến đấu của Lý Thuần Quân một chút, hệ thống đã tự mình thôi diễn, lựa chọn ra cho hắn một binh khí thích hợp nhất.
Mất mấy ngày chế tác, món binh khí kia đã hoàn toàn thành hình. Đó không sai biệt lắm là một thanh đao có chuôi đao màu ngân và lưỡi đao màu tím đậm.
Lưỡi đao tử sắc rất mỏng, cong cong đầy uyển chuyển. Mặt khác, tuy thanh đao sở hữu trọng lượng rất nhẹ, nhưng nó lại toát lên ánh kim lạnh lẽo không gì sánh nổi.
“Thần Ngân Chi Nhận, danh tự này cũng không tệ cho lắm, bất quá… Nếu bỏ được chữ Thần đi thì còn tốt hơn” Lý Thuần Quân gõ gõ lên lưỡi đao tử sắc, liên tục chậc chậc lưỡi vuốt ve lấy nó, điệu bộ rõ ràng rất hài lòng.
Đây là một thanh đao Nhật.
[Ngươi không thích bá khí?]
“Vốn dĩ thanh đao này đã có vẻ ngoài không bá khí chút nào rồi!” Lý Thuần Quân cười ha ha: “Nội liễm, giấu đi sát khí, trông rất yếu ớt dễ gãy… Nhưng một khi đã xuất vỏ, người đối diện nhất định sẽ phải chết đến không kịp phản ứng!”
“Chà, ngươi không biết đâu, ta từ lâu đã rất thích trường phái nhất kích tất sát này rồi, đao nhanh nhất mới là đao mạnh nhất nha!”
[…]
Hệ thống lười đi phản bác mớ lý thuyết lệch lạc của Lý Thuần Quân.
Hắn thích thế nào thì cứ chơi thế đấy đi.
“Nhưng mà… Chính lớp ngụy trang này đã khiến cho thanh đao biến càng thêm phần nguy hiểm… Ta tốt nhất vẫn nên chế tạo một chiếc vỏ, kẻo lại gây hại cho người nhà” Lý Thuần Quân âm thầm hạ quyết định.
Thanh đao tử sắc này thoạt trông thì rất yếu ớt dễ gãy, nhưng mà… Bản thân nó thì lại được rèn đúc, hợp thành từ đủ loại vật liệu âm tà, âm khí rất nặng, lãnh quang âm u, trông sắc bén cực kì.
Trong đó, thứ kim loại chủ chốt đã tạo nên nó chính là Thần Ngân Tử Kim – một trong Thập Đại Thánh Kim. Vậy nên, ai thì không biết chứ Lý Thuần Quân thì biết rõ, muốn làm nó gãy đi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cũng vì chứa đựng âm khí tiềm tàng quá nặng nên Lý Thuần Quân mới không muốn để bất cứ ai động vào. Thế là sau khi chế tạo xong vỏ đao, hắn còn thận trọng khắc thêm một đạo Phong Đao Lạc Ấn nhằm chặt đứt mọi nguy cơ có thể xảy ra.
“Thần Ngân Chi Nhận nghe có vẻ bá khí, cũng có hơi khiêu khích… Vậy nên, về sau liền gọi ngươi là Trảm Thủ đi” Lý Thuần Quân cười tít mắt, tùy tiện ôn dưỡng nó một chút rồi cất đi.
Có được binh khí tốt, Lý Thuần Quân cũng không có cao hứng đến mức mù quáng. Ngay sau khi thu xếp xong một vài chuyện vặt vãnh, hắn lại cố gắng tu luyện, tìm mọi cơ hội đột phá.
Sau gần nửa tháng tiềm tu, Lý Thuần Quân mở mắt ra, sắc mặt trông không được tốt cho lắm. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì chuyện đột phá xa xa khó khăn hơn những gì hắn đã tưởng tượng.
“Xem ra ta phải ra ngoài một chuyến…”
Nguyên bản hắn đã định đợi đến khi kỳ cảnh khởi động rồi mới đột phá… Nhưng mà, việc đối thủ là Bán Tiên luôn cho hắn một cảm giác khẩn trương, tâm thần không cách nào yên tĩnh nổi.
Hắn muốn mình mau chóng mạnh lên, kẻo lại bị người khác bóp chết không khác gì một con rệp.
Vậy nên, hắn muốn ra ngoài tìm chút cơ duyên.
“Bất quá, ta phải bàn giao hai đứa nhỏ thế nào bây giờ?” Lý Thuần Quân vỗ vỗ trán.
Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao các vị đại năng thường rất ít khi để tâm đến người thân… Ân, đơn giản vì thân nhân quá vướng víu, vô tình cản trở không ít kế hoạch của họ.
“Giao hai đứa bé lại cho các Thành Hoàng bảo hộ thì ta lại không an tâm cho lắm… Hay là… Đứa nó đến Hoàng Đô, nhờ Lăng Tuyệt bảo hộ đi?”
Thoáng có ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó thì Lý Thuần Quân đã lắc đầu phủ nhận: “Không được, con gái ta lớn lên nhất định sẽ rất mỹ lệ… Mà cái tên Lãng Tiên chết giẫm đó chắc chắn là một tên tra nam cặn bã, có trời mới biết hắn ta sẽ có ý đồ gì với con gái ta”
Mất thêm một đoạn thời gian suy nghĩ, Lý Thuần Quân rốt cục cũng nghĩ ra được một cách: Đưa hai đứa con gái đi nương nhờ tiên môn.
Sức chiến đấu của các tiên môn không phải thấp. Mặt khác, khi rời khỏi chỗ này, các nàng sẽ tạm thời thoát khỏi tai mắt của Lam Hồ Điệp. Vậy nên, chỉ cần các nàng điệu thấp tu hành, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
Lam Hồ Điệp hẳn sẽ không hồ đồ đến mức khiêu khích cả một tiên môn chỉ vì muốn giết hai đứa trẻ đâu. Như vậy sẽ làm lộ ra danh tính của hắn trước ánh sáng.
Còn về chuyện ở đó có ai khác để ý đến các nàng hay không thì hắn cũng không lo lắng cho lắm.
Tử Đằng trời sinh đã là lãnh diễm ma nữ, còn Hồng Trần thì lại là trời sinh Đế Hoàng, cho nên a… Mấy ai trên đời này có thể lọt vào mắt xanh của con gái hắn?
Ha ha ha.
Không đáng ngại, không đáng quan ngại.
Cùng lắm thì giết tên đó luôn là được.
Nghĩ liền làm. Ngay sáng hôm sau, hắn đã đích thân gọi hai đứa con nhỏ dậy, đãi một bữa ăn sáng rồi dẫn cả hai đứa ra ngoài.
Đối với hai đứa nhỏ, đây là lần đầu tiên chúng được phụ thân dẫn ra khỏi nhà, được tận mắt ngắm nhìn thế giới sau những ngày sống trong căn nhà khép kín.
Cũng vì vậy nên khi Lý Thuần Quân đang ngự kiếm phi hành, cả hai không những không sợ hãi mà ngược lại còn rất phấn khích. Cặp mắt của chúng sáng long lanh như sao trời, tiếng cười thanh thúy êm tai không cách nào dứt được.
Có vẻ như cả hai vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang sắp sửa diễn ra với mình.
Dù đang tập trung ngự kiếm, Lý Thuần Quân cũng rất để ý đến dáng vẻ tươi cười của hai cô con gái. Nhưng càng nhìn, người phụ thân như hắn chỉ càng thêm đau lòng vì không nỡ xa con.
Nếu như không có cường địch uy hiếp, hắn tình nguyện bỏ ra mấy chục năm để bồi dưỡng cho hai đứa nhỏ thành tài… Nhưng mà, hắn cũng là thân bất do kỷ, hắn không muốn con gái vì hắn mà gặp nguy hiểm.
“Công pháp, võ kĩ ta đều đã soạn sẵn cho hai đứa nhỏ, chỉ cần làm theo hướng dẫn có sẵn là hai đứa nhỏ có thể tự mình thành tài… Vậy nên, không cần khả năng bồi dưỡng, cái ta cần chính là một tông môn đủ mạnh để che chở hai đứa nhỏ” Lý Thuần Quân thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phương xa, thì thào nói khẽ: “Độ Tiên Môn…”
“Ba ba?”
“Hai đứa, sắp tới ba ba phải ra ngoài một đoạn thời gian rất dài, không chăm sóc cho hai đứa được nữa… Cho nên, trong khi ta không có mặt ở đây, để đề phòng vạn nhất, ta sẽ sắp xếp cho hai đứa gia nhập vào một tông môn thật mạnh để có thể an tâm tu luyện” Lý Thuần Quân không quay đầu lại, chỉ chậm rãi lên tiếng.
“Ba ba, ngươi chuẩn bị đi đánh nhau với Lam Hồ Điệp sao?” Tử Đằng lo lắng hỏi.
Nàng rất thông minh, nên nàng biết rõ ba ba một mực rất kiêng kị Lam Hồ Điệp. Nhưng trên hết thảy, nàng cũng biết rõ ba ba không mạnh bằng Lam Hồ Điệp.
Nàng sợ phụ thân nhà mình sẽ làm điều gì đó dại dột.
“Điên ư? Ta làm sao đánh lại được thứ quái thai đó?” Lý Thuần Quân có chút phát mộng nhìn Tử Đằng.
— QUẢNG CÁO —
Thấy dáng vẻ nghi hoặc của hắn, Lý Tử Đằng phút chốc liền an tâm hơn rất nhiều. Bởi vì chiếu theo những hiểu biết của nàng đối với ba ba mình, đây rõ ràng không phải bộ mặt muốn đi liều mạng của ba ba.
Lý Hồng Trần đỏ mắt lên, há miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tử Đằng chặn họng lại. Nàng hít sâu một hơi, hai tay chống nạnh, trông ‘có vẻ’ thành thục nói: “Phụ thân yên tâm, tỷ muội chúng ta tuyệt đối sẽ không làm loạn, tuyệt đối sẽ không lười biếng… Chúng ta… Sẽ đợi phụ thân trở về”
Lý Tử Đằng nói đến nửa đoạn thì bật khóc. Tất nhiên, nàng cũng không nỡ rời xa Lý Thuần Quân, bởi vì hắn chính là người mà nàng yêu thương nhất, kính trọng nhất.
Lý Thuần Quân không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay mặt đi.
Bay hơn nửa ngày đường, rốt cục cả ba đã tìm đến được một mảnh tiên sơn rộng lớn. Từng ngọn núi mọc lên san sát nhau, tiên vụ mịt mờ, tiên hạc bay lợn, muôn thú rít gào, sinh mệnh tràn trề.
Xung quanh tiên sơn, các toà cung khuyết, bảo tháp, đại điện nằm rải rác khắp nơi, trang nghiêm và hùng vĩ đến không gì sánh nổi. Chúng đồng loạt chiết xạ ánh sáng chói mắt trong cái nắng chiều hoàng hôn.
Đáp xuống trước tiên môn, một vài tên đệ tử lập tức xuất hiện ngăn chặn bước chân của ba người. Một vị đệ tử trong số đó mở miệng hỏi: “Đạo trưởng là ai? Tìm đến bổn môn làm gì?”
“Ta đến đây để giúp hai đứa con gái gia nhập tiên môn”
“Nữ nhi?” Nam đệ tử kia nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu: “Được, ta sẽ đi gọi chấp sự”
Lý Thuần Quân gật đầu, cùng hai đứa con gái an tĩnh đứng chờ. Một lúc sau, một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ ngự kiếm đáp xuống trước mặt ba người, thanh âm ngập tràn từ tính nói: “Các ngươi muốn gia nhập bổn môn sao?”
“Ta không, nhưng nữ nhi ta thì muốn” Lý Thuần Quân ôm quyền, chậm rãi nói: “Nó thiên tư bất phàm, tương lai nhất định sẽ bay đi rất xa… Và thân là gia phụ, ta không thể níu chân hai đứa nhỏ”
Chấp sự trưởng lão hơi nheo mắt lại, lặng lẽ đánh giá qua phong thái của Lý Thuần Quân.
Lão nghe đệ tử nói qua có một đạo nhân rất bất phàm đến đây cầu kiến nên mới miễn cưỡng ra đây xem thử… Nhưng mà, sau khi xem xong, lão lại thấy đạo nhân này dường như không có điểm gì quá mức đặc biệt.
Nhưng ít ra, hắn cũng không xu nịnh người khác như đám phàm nhân ngoài kia.
“Con gái ngươi đã luyện võ hay chưa?” Chấp sự hỏi.
“Đã luyện qua”
“Được, Thiên Tứ, mau ra đây kiểm trắc” Chấp sự nhẹ nhàng như không nói.
Có thể thấy, lão đang không quá coi trọng Lý Thuần Quân, thậm chí là có chút thất vọng.
Lý Thuần Quân không để ý, chỉ xô hai đứa con gái ra phía đối diện rồi nói: “Đừng đánh chết hắn, cứ coi như một đối thủ luyện tay là được”
Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần nhu thuận gật đầu.
Chấp sự: “…”
Nổ?
Bước lên võ đài, Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần xoa xoa nắm đấm nhỏ, vẻ mặt dường như đang rất hưng phấn. Ngược lại, ở phía đối diện, vị đệ tử tên Thôi Thiên Tứ lại là một mặt kỳ quái.
Bảo hắn lên kiểm trắc…. Thế có khác gì đang bảo hắn đi bắt nạt trẻ con không?
— QUẢNG CÁO —
“Hai người cùng lên đi” Thôi Thiên Tứ nói.
Không phải vì hắn coi thường đối thủ… Mà là vì làm vậy sẽ đỡ khiến hắn cảm thấy tự trách bản thân hơn.
“Thật? Không hối hận?” Lý Hồng Trần nhướng mày, mỉm cười.
Thôi Thiên Tứ: “?”
“Tỷ tỷ, làm thịt hắn” Lý Hồng Trần khoé miệng nhếch lên cao hơn, lộ ra một nụ cười tương đối quỷ quyệt.
Tử Đằng thì không nói hai lời liền sử dụng quyền pháp, lao lên đánh Thôi Thiên Tứ tới tấp.
Hai vị tỷ muội, một âm một dương, hai bên bổ trợ cho nhau liền có thể xem như vô địch trong đồng cảnh giới.
Từ đó, mọi đòng tấn công lẫn phòng thủ của Thôi Thiên Tứ đều bị vô hiệu hoá, ngược lại còn bị phản kích gấp đôi gấp ba, sau cùng là bị hai cô bé rất khả ái đánh bay khỏi sàn trong khi bản thân còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chấp sự trưởng lão trừng to mắt nhìn Lý Thuần Quân, miệng há rất rộng, đôi mắt cứ như thể đang hỏi hắn chuyện gì đó.
Lý Thuần Quân nhún vai, một bộ bất đắc dĩ nói: “Thế mới nói, đến ta đây cũng không có cách nào nha”
Trước khi rời đi, hai đứa nhỏ còn không quên mang đến cho hắn một điểm kinh hỉ. Đó là do hai đứa nhỏ đã không đi theo lối mòn của Thái Cực Quyền mà đã đi theo một con đường khác, biến Thái Cực thành một loại tổ hợp kĩ của riêng hai người.
Theo lẽ thường, một người luyện thành Thái Cực sẽ tốn rất nhiều thời gian để chuyển hoá Âm Dương, hoá thành Thái Cực… Và đặc biệt, đối với người mang thể chất lệch về một cực như hai đứa con gái hắn thì còn càng khó khăn hơn.
Biết rõ điểm này, Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần đã âm thầm biến tấu lại quyền pháp, quả quyết đi xuôi theo ưu điểm của riêng mình.
Hồng Trần luyện Dương, Tử Đằng luyện âm, hai người cùng phối hợp sẽ trở thành Thái Cực, biến Thái Cực trở thành một loại tổ hợp kĩ, giúp sức chiến đấu toàn diện gia tăng lên rất nhiều.
Giỏi!
Quá giỏi!
Không hổ là ‘ai đó’ chuyển thế!
Đúng là nữ nhi đáng tự hào của ta!
Cùng lúc đó.
“Tiền bối, ta biết được một chút bí mật về lịch sử nơi này rồi”
Vừa nói, Thành Hoàng vừa trộm nhìn vào bên trong nhà… Nhưng những thứ hắn nhìn thấy lại không có gì khác ngoài một mảnh tĩnh lặng, hiu quạnh không một bóng người.
“Người đâu?”