Ta mới xuất sơn được bao lâu? Thế mà ta đã sắp sửa diện kiến một trong các trùm cuối của thế giới…
Cứ tưởng gặp được Hoàng Tử, Công Chúa thôi đã là đủ lắm rồi… Nhưng không, đằng này, hắn còn sắp sửa gặp được cả Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng!
Aaaaa!
Lý Thuần Quân thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ việc, sau đó lại vào núi ẩn dật.
Xuống núi quả nhiên không bao giờ gặp chuyện tốt lành.
Đến lúc này, một thanh âm nam nhân vang lên bên tai mọi người. Thanh âm của nam nhân kia tràn đầy từ tính, cứ như một thỏi nam châm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, đừng chạy lung tung”
“Xong, người đã tới” Lý Thuần Quân âm thầm kêu khổ.
Sau cùng, nam nhân kia xuất hiện trong một bộ thường phục màu lam, tóc quấn băng vải, tay cầm quạt xếp, tư thái bình thản thong dong, trông không khác gì một người bình thường nếu không có tấm dung mạo tuấn mỹ kia.
Đồng dạng, khí chất mà hắn ta toát ra cũng rất bình thường, không có gì nổi bật, rất dễ lầm lẫn với thường dân… Nhưng đối với người đã biết chuyện như Lý Thuần Quân thì lại khác.
“Phản phác quy chân… Không hổ là Nhân Hoàng” Lý Thuần Quân trong lòng thầm nghĩ như vậy.
“Phụ… Khụ khụ, Lăng công tử, ta chỉ đi tìm bằng hữu một chút, không có đi loạn” Lăng Tuyệt kém chút nữa đã làm bại lộ thân phận của cha mình, tức thì liền chột dạ sửa lại.
“Bằng hữu?” Nam nhân kia hiếu kỳ nhìn về phía Lý Thuần Quân, đánh giá trên dưới một chút rồi nhẹ gật đầu: “Không tệ, không có gì nổi bật nhưng mà không tệ”
Lý Thuần Quân: “…”
“Nếu đã là bằng hữu thì đi chung đi” Nam nhân kia lại nói: “Tuy Tiểu Thất rất hay lẻn ra ngoài chơi nhưng hắn lại rất ít bạn, và ta cũng chưa bao giờ thấy nó coi trọng ai như ngươi cả”
Ẩn ý của câu nói này đã rất rõ ràng, Nhân Hoàng muốn thăm dò hắn một phen… Một cách công khai!
Lăng Tuyệt bén nhạy phát giác ra điểm này nhưng lại không dám mở miệng nói câu nào, dường như hắn rất sợ Nhân Hoàng.
“Vậy thì đành làm phiền Lăng công tử” Lý Thuần Quân ôm quyền nói.
Nam nhân kia nhẹ gật đầu, tiêu sái đi trước.
Lăng Tuyệt, Lăng Diệu Thiên đi theo sau. Bọn hắn suy nghĩ một chút rồi thật nhanh nép vào bên cạnh Lý Thuần Quân, đầy hảo ý lên tiếng nhắc nhở: “Lát nữa nếu lão ta có hỏi gì thì ngươi cố mà trả lời thành thật, tuyệt đối không được trốn tránh, bởi vì… Ngươi không qua mặt được lão cáo già kia đâu”
Phía trước, Nhân Hoàng nghe lọt câu này liền xiết chặt tay lại, suýt chút nữa đã làm cho chiếc quạt xếp nát vụn.
Hảo tiểu tử, mấy ngày không gặp liền ngứa đòn rồi đúng không?
Đến cha ngươi mà ngươi cũng dám nói xấu ư? To gan thật!
Mặc dù đã nghe rõ mồn một, thế nhưng Nhân Hoàng vẫn giả vờ như không biết chuyện gì. Dù sao đây cũng là chuyện nhà, đợi về nhà liền ‘giải quyết’ với nhau, tránh để cho hàng xóm nhìn thấy.
“Còn nữa, ngoại trừ một vài huynh đệ đang trấn giữ biên ải ra thì một lát nữa Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thập cũng sẽ tới. Bọn hắn đều rất tò mò về ngươi, vậy nên ngươi phải cố gắng đối đáp cho tốt, hiểu chưa?”
“Đều là công chúa?”
“Đúng vậy…” Lăng Diệu Thiên nói đến đây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Có lẽ, khi xưa hắn đã bị các muội muội củ hành cho không ít, thậm chí cho đến giờ hắn vẫn muốn tránh mặt.
Lăng Tuyệt cũng không nằm ngoại lệ, sắc mặt sa sẫm cực độ.
Còn Cửu Công Chúa thì đã hoàn toàn dính chặt với Mộ Khuynh Tiên, giống như cái cách mà trước kia Mộ Khuynh Tiên đã dính với Lý Thuần Quân không rời vậy.
Nàng hoạt bát chạy quanh Mộ Khuynh Tiên, lanh lợi cười nói: “Tỷ tỷ, chúc tỷ năm mới càng thêm xinh đẹp nha”
Mộ Khuynh Tiên khẽ gật đầu, khuôn mặt giá lạnh trước sau như một: “Ngươi cũng vậy”
Bị phân biệt đối xử, Cửu Công Chúa trở nên vô cùng ghen tị với Lý Thuần Quân. Nàng cũng muốn được tỷ tỷ đối xử dịu dàng giống như thế… Nhưng lại không được.
Đoàn người đi được một lúc thì nam nhân kia ra hiệu dừng lại, ngón tay chỉ về phía tửu đếm đang nằm ở gần đó: “Dừng lại ở đây đi, chúng ta vào chỗ kia nói chuyện”
Chỉ lệnh của Nhân Hoàng nào ai dám cãi? Thế là cả đám người đành nhu thuận ngồi vào bàn, mỗi người một ghế. Còn Nhân Hoàng thì… Cố ý ngồi đối diện với Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân: “…”
Áp lực sơn đại.
Dù Nhân Hoàng đang không tản mát ra bất kì khí tức nguy hiểm gì nhưng Lý Thuần Quân vẫn cảm nhận được một loại áp lực hệt như trời sập.
“Thời gian này, Tiểu Thất có làm phiền ngươi nhiều không?”
“Có, rất nhiều là đằng khác”
Lăng Tuyệt: “…”
Ta bảo ngươi không nên giấu diếm, nhưng ngươi cũng không cần thiết nói toẹt ra như vậy nha?
Tổn thương lắm đấy biết không?
Nhân Hoàng: “…”
Gặp đối phương trả lời phản sáo lộ như vậy, đến cả một tên già đời như hắn cũng không biết nên đi bước tiếp theo như thế nào.
Theo lẽ thường thì chẳng phải hắn ta nên trả lời “Không có” hoặc “Không có gì nhiều” hay sao?
Đằng này, hắn không những nói “Có”… Mà còn là “Rất nhiều” nữa…
Trả lời như vậy, đến cả Mộ Khuynh Tiên cũng không nhịn được vỗ trán, dở khóc dở cười.
Tính ra đối phương cũng là cường giả tuyệt thế, ít ra ngươi cũng phải kiêng nể, cho một chút mặt mũi đi chứ?
“Khụ khụ, vậy ngươi thấy Tiểu Nhất thế nào?” Nhân Hoàng ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục hỏi.
“Cũng phiền nốt” Lý Thuần Quân thẳng thắn đáp lại.
Lăng Diệu Thiên: “…”
Nhân Hoàng: “…”
Này…
Cho chúng ta một chút mặt mũi đi có được không?
Người khác có muốn gặp chúng ta cũng không gặp được, ấy vậy mà ngươi lại còn than phiền?
Sẽ khiến rất nhiều người tức chết đấy ngươi có hiểu không?
“Vậy còn ta thì sao?” Nhân Hoàng chỉ chỉ chính bản thân mình.
“Cũng rất p… A không! Ý ta là ta rất vinh hạnh!” Lý Thuần Quân nói được nửa đoạn liền vội vàng chữa lỗi, trong lòng thầm run lên, hận không thể tự tát mình một cái.
Bỏ bu, chết chắc rồi!
Tại đối diện, Nhân Hoàng trầm mặc: “…”
Lăng Tuyệt, Lăng Diệu Thiên ở gần đó cũng trầm mặc: “…”
Con hàng này vừa định nói “Cũng rất phiền” có đúng không?
Đến cả Nhân Hoàng mà ngươi cũng dám chê phiền phức? Ngươi là lá gan thành tinh hay sao? Người bình thường căn bản không có loại dũng khí này!
Bọn hắn đến cả chuyện cung phụng Nhân Hoàng còn không kịp làm, thế mà con hàng này lại dám chê phiền?
Thay vì tức giận, Nhân Hoàng lại cảm thấy có chút mộng bức.
Mộ Khuynh Tiên: “…”
Lần này, thậm chí đến cả nàng cũng phải mở mang tầm mắt.
Tên này đúng là không giống ai!
“Vậy thì Tiểu Cửu? Ngươi cũng thấy Tiểu Cửu phiền sao?” Nhân Hoàng lại hỏi.
Nhân Hoàng hoàn toàn không nhận ra mình đã bị Lý Thuần Quân kéo lệch chủ đề từ lúc nào.
Tất cả những gì hắn nghĩ lúc này chỉ đơn giản là…
Ngươi dám chê bảo bối của ta xem? Xem ta có nộn chết ngươi hay không?
Lý Thuần Quân quay qua nhìn Cửu Công Chúa, suy tư một lúc rồi nói: “Rất đáng yêu, không phiền”
“Tại sao?” Nhân Hoàng lại phát mộng.
Bởi vì trong trí nhớ của hắn, Tiểu Cửu vốn dĩ rất chi là nghịch ngợm, nàng chỉ rụt rè trong chuyện giao tiếp mà thôi!
“Chỉ cần đáng yêu liền sẽ không phiền” Lý Thuần Quân thành thật nói.
Nhân Hoàng nghe đến đây, tâm tính phát nổ. Mà kể cả Lăng Tuyệt cùng Lăng Diệu Thiên cũng kém chút lật bàn.
Tên này đang đá đểu bọn hắn hay sao?
Nam nhân mà ‘đáng yêu’ thì có chút gì đó sai sai…
Nhưng mà không đáng yêu thì… Tên này lại chê phiền phức!
Moẹ!
Thế giới quan của tên này bị làm sao vậy?
Lúc này, Mộ Khuynh Tiên mới lên tiếng nhắc nhở: “Đừng hỏi nữa, hắn là một tên mắc chứng la lỵ khống nặng đến không thể cứu chữa. Vậy nên, ngoài la lỵ ra thì hắn không quan tâm đến những người khác đâu”
Nhân Hoàng: “…”
Lăng Tuyệt: “…”
Lăng Diệu Thiên: “…”
La lỵ khống?
Nguy! Nguy cấp!
Nhân Hoàng sắc mặt đại biến, vội vàng kéo Tiểu Cửu về phía mình rồi lại giao cho hai huynh đệ kia chăm sóc, bảo vệ cẩn thận, một bộ tuyệt đối không cho Lý Thuần Quân tiếp xúc với nàng.
Lý Thuần Quân thấy vậy, khoé miệng co giật: “…”
“Khuynh Tiên, ta đắc tội với ngươi chỗ nào rồi? Vì cái gì ngươi lại gieo tiếng xấu cho ta?”
“Ha ha ha” Mộ Khuynh Tiên yểu điệu cười một tiếng: “Ngươi có mắc chứng đó hay không… Ta rõ nhất”
“Thì đúng rồi, nguyên bản ngươi chính là kẻ châm ngòi mà” Lý Thuần Quân nhún vai bất đắc dĩ.
Mộ Khuynh Tiên híp mắt lại, hờ hững nói: “Vậy là chính ngươi đã tự nhận mình là la lỵ khống rồi nha, miễn bàn cãi”
Lý Thuần Quân nghe thế, biểu lộ cứng đờ.
Ủa?
Thôi xong, sập bẫy.
Cô nàng này… Đến cả nói chuyện bình thường cũng ngầm tính kế hắn!
Ngoài Lý Thuần Quân ra, ba nam nhân còn lại ở đây đều trầm mặc nhìn nhau một lát rồi gật đầu, âm thầm đặt xuống một hiệp định.
Tên này… Là đối tượng nguy hiểm, tuyệt đối không được để hắn ta tiếp cận Tiểu Cửu!
Mặt khác, thông qua một màn giao tiếp không ra thể thống gì vừa rồi, Nhân Hoàng đã hoàn thành mục tiêu của mình: Xác nhận xem Lý Thuần Quân có phải là tay sai của Ma Tộc hay không.
Đây mới chính là lý do mà Nhân Hoàng muốn nói chuyện riêng với Lý Thuần Quân, nhằm tìm ra sơ hở trong cách nói chuyện của hắn.
Và trong suốt quá trình này, Lý Thuần Quân vẫn luôn ăn ngay nói thật, thậm chí đến cả Nhân Hoàng như hắn mà cũng không thèm nể! Đây hoàn toàn không giống với phong cách nịnh nọt đoạt tin của các gián điệp.
Vậy thì…
Lại thử thêm chút đi.
“Vở kịch vừa nãy, ngươi cũng thấy rồi mà đúng không?” Nhân Hoàng rót rượu, khẽ nhấp một ít mỹ tửu rồi hỏi.
Lý Thuần Quân nhíu mày: “Nữ Võ Thần Hoa Bất Ngữ? Nàng tồn tại thật sao?”
“Thật, hoàn toàn thật, và cũng đúng như câu hát đó… Nàng không nhận long ân từ ta… Thậm chí là nàng còn sinh ra cừu hận đối với ta” Nhân Hoàng cười nói: “Suy cho cùng thì… Đều do ta ra lệnh nên phu quân của nàng mới ra nông nỗi đó”
“Giữa ta và nàng… Có lẽ chỉ tính là quan hệ hợp tác. Ta cố gắng giữ lấy mạng sống cho chồng nàng, còn nàng thì sẽ làm theo mọi yêu cầu của ta, đôi bên ước định ngay từ đầu đã là như vậy. Nói cách khác, nàng không hề trung thành với ta”
Lý Thuần Quân nhíu mày. Hắn có thể đoán ra ý định đằng sau của Nhân Hoàng chỉ thông qua một vài lời ngắn ngủi.
“Người nói chuyện này với một tên Kim Đan như ta làm gì?” Lý Thuần Quân ra vẻ bất lực hỏi.
Nhân Hoàng khẽ cười, tâm tĩnh như nước nói tiếp: “Tiểu Thất nói qua ngươi có rất nhiều bí mật không ai biết, và bên thân cũng mang theo rất nhiều kỳ tích, vậy nên…”
“Người muốn ta thu phục Hoa Bất Ngữ?”
“Chỉ cần chữa trị cho chồng nàng là được”
“…”
Lý Thuần Quân khẽ cười. Quả nhiên, Nhân Hoàng với đối với Hoa Bất Ngữ vẫn luôn nhung nhớ không thôi nha…
Người này là đang muốn mượn tay hắn thu phục Hoa Bất Ngữ.
Hắn hoàn toàn đủ thông minh để đoán ra điểm này.
Nhưng thôi vậy.
Bị tính kế… Ngược lại sẽ cứu hắn một mạng.
Và ân huệ của Tuyệt Thế Nhân Hoàng… Ta nhận đấy!