• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau khi đấu giá thành công, Lý Thuần Quân lập tức đứng dậy rời đi khỏi ghế nóng, tránh cho việc tai mắt khắp nơi hướng thẳng về phía mình.


Cả hai người cùng nhau trở về, yên lặng ngồi chờ người ta mang vật được đấu giá đến.


Không lâu sau đó, vị tiểu thư kia liền đã đích thân mang mười vò rượu đến tận nơi giao cho Lý Thuần Quân.


Mộ Khuynh Tiên rất phấn khích đứng ra nhận lấy tất cả. Mặc dù nàng đang rất cao hứng nhưng cũng không có uống ngay, ngược lại còn ngoan ngoãn ngồi ngay bên cạnh Lý Thuần Quân, hai tay ôm chặt một vò tiên nhưỡng vào lồng ngực, bộ dáng trông cứ như thể nàng đang xem nó như trân bảo vậy.


Lý Thuần Quân một tay che mặt, thở dài.


Hắn phát hiện ra, việc mình mang nàng đến đây rõ ràng là một sai lầm.


Vị tiểu thư kia ngắm nhìn Mộ Khuynh Tiên một lúc, sắc mặt có chút kì dị. Thú thật, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiểu nữ hài đáng yêu như vậy lại đi thích uống rượu.


Chẳng biết là ai đã dạy hư tiểu cô nương này như vậy nữa.


Nghĩ đến đây, vị tiểu thư kia bất giác nhìn về phía Lý Thuần Quân.


Lý Thuần Quân: “…”


Không phải ta!


Là nàng tự học thành hư!


Ta chưa từng dạy nàng uống rượu!


Mà lại, đến ta còn không biết nàng thích uống rượu cơ!


“Ta về đây” Lý Thuần Quân có chút không thụ được ánh mắt kia, lập tức đứng dậy tỏ ý muốn về.


“Chờ đã” Vị tiểu thư kia vội vàng ngăn hắn lại, cười thương mại nói: “Đạo hữu, thật không biết ngươi có hứng thú làm một cuộc giao dịch với ta hay không?”


“Giao dịch gì?” Lý Thuần Quân thuận miệng hỏi lại.


Vị tiểu thư kia cười nói: “Ta có cảm giác bên thân đạo hữu vẫn còn rất nhiều vật bất phàm, cho nên, về sau nếu đạo hữu có thứ gì đó muốn bán đi thì cứ việc mang đến chỗ ta, ta sẽ làm chủ cho đạo hữu”


Ranh ma.


Lý Thuần Quân mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì lại không nhịn được thầm mắng cô nàng này rõ ràng là một bà hồ ly.


Quá sắc sảo!


Mà lại, khi lại suy nghĩ kĩ thêm một chút thì… Cũng đều là do hắn bất cẩn cả.


Hắn chấp nhận đem bán món đồ vô giá như vậy mà chẳng thèm suy nghĩ nhiều, và hắn cũng không đem bất cứ thứ gì trong buổi đấu giá để vào mắt. Nhìn hết cả thảy, hắn chịu mua tiên nhưỡng cũng chỉ vì Mộ Khuynh Tiên đòi mà thôi…


Điều này đồng nghĩa… Hắn rất giàu.


Bằng vào những chi tiết đó cùng lời đề nghị vừa nãy, có thể khẳng định vị tiểu thư trước mặt hắn đã đoán ra được điểm này.


Thậm chí, nàng còn nghĩ rằng trong tay Lý Thuần Quân vẫn còn rất nhiều thứ vô cùng đắt giá, thế nên nàng mới ngỏ ý muốn hợp tác với hắn.


Đó chính là trực giác của một thương nhân!


Đáng sợ!


Lý Thuần Quân đã phần nào hiểu được lòng người hiểm ác rồi.


Không cẩn thận một chút là bị người khác tính kế ngay.


Cơ mà… Lần tính kế này… Hắn mặc kệ!


Bởi vì trong chuyện này, đôi bên đều có lợi cả, hắn cũng không có ý định từ chối.


Trong tương lai, khi tu vi của hắn mỗi lúc một tăng lên, tài nguyên tu luyện mà hắn cần cũng sẽ mỗi lúc một nhiều. Vì vậy, mối quan hệ hợp tác này là cần thiết, không chỉ cho hiện tại mà còn là cho tương lai sau này.


Âm thầm suy ngẫm mất một lúc, Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu đồng ý: “Được thôi”


Không có rủi ro, có thể làm thử.


“Ta biết đạo hữu là người sáng suốt mà!” Vị tiểu thư kia nhoẻn miệng, chân thành cười một tiếng: “Cầm lấy tấm thẻ này, linh thạch đều ở bên trong. Mặt khác, thông qua thứ này, ngươi sẽ có được rất nhiều đặc quyền ở Vạn Bảo Các”


“Về sau nếu đạo hữu muốn mua gì thì cứ việc đến đây, ưu đãi giảm giá 10% mọi mặt hàng”


Lý Thuần Quân nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Còn có chuyện tốt như vậy?”


“Không áp dụng với tài bảo được mang ra đấu giá” Nàng vội vàng nói bổ sung.


“A…”


Rất rõ ràng, Lý Thuần Quân có chút thất vọng. Nhưng hắn cũng biết, chơi như vậy sẽ phá sản.


“Ngoài ra…”


Lúc này, vị tiểu thư kia bỗng nhiên vươn người về phía trước, từng ngón tay linh xảo khẽ nâng cằm Lý Thuần Quân lên, ánh mắt lấp loé, thấp giọng yêu kiều, đủ nét phong tình vạn chủng: “Ngươi còn có thêm một số đặc quyền đối với ta nha…”


Nàng nói ra những lời ấy bằng chất giọng rất ngọt ngào. Lại thêm cả vẻ đẹp kinh diễm vốn có cùng những cử chỉ mười phần quyến rũ, hết thảy chúng đã tập hợp lại, đầy đủ để câu hồn đoạt phách bất kì nam nhân nào trên đời.


Ân…


Ngoại trừ Lý Thuần Quân.


Đối diện với ánh mắt đầy mê hoặc của đối phương, Lý Thuần Quân ngược lại vô cùng trấn tĩnh nói: “Ngươi thèm ta ư?”


“Nghĩ cũng đừng nghĩ” Vị tiểu thư kia thấy cớ sự bất thành liền lập tức thu tay trở về, có chút hồ nghi nói: “Đạo hữu cũng thật kì quái nha. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nam nhân không chút rung động trước ta”


Lý Thuần Quân đứng dậy phất tay: “Nhân sinh như lưu thủy, đại đạo vốn vô tình”


“Nữ sắc… Chẳng qua cũng chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi… Vậy thì tại sao ta lại phải mê mẩn một bộ xương đây?”


Nói xong, Lý Thuần Quân liền thoăn thoắt bế Mộ Khuynh Tiên lên rồi tức tốc thi triển độn pháp, chỉ trong nháy mắt đã chuồn mất dạng.


Nữ tử: “…”


Cẩu vật này vậy mà lại dám so sánh nàng với bộ xương!


“Cẩu nam nhân, mau đứng lại cho lão nương!”


Trong lúc Lý Thuần Quân đang bỏ chạy, bên tai hắn vẫn liên tục văng vẳng thanh âm chanh chua của một nữ tử với nội dung đại loại như vậy.


Lý Thuần Quân khẽ nhếch miệng, cười lên rất âm hiểm.


Muốn ghẹo ta? Ta còn không ghẹo được ngươi sao?


Mộ Khuynh Tiên thì vui sướng ngắm nhìn vò rượu trong tay với ánh mắt sáng rực, căn bản không thèm quan tâm đến những chuyện vừa xảy ra khi nãy.








Sau khi chuồn khỏi ác thủ của nữ tử kia xong, Lý Thuần Quân lại dạo qua trong Vạn Bảo Các một lúc rồi bắt đầu lên đường trở về.


Những gì hắn cần đều đã mua được, mọi chuyện đều diễn ra đúng như dự tính của hắn.


Hết thảy đều rất thuận lợi.


Lý Thuần Quân xuất ra tấm thẻ màu hoàng kim để thanh toán. Bên trong đó có chất một đống linh thạch rất lớn, đủ để xếp thành một gò núi nhỏ.


Đây chính là thu hoạch của hắn sau khi bán đi khoả linh quả thượng phẩm kia: Gần bốn mươi vạn khoả linh thạch thượng phẩm!


Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Lý Thuần Quân đã biến thành đại phú hào.


Thanh toán xong xuôi, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã lập tức lên đường trở về. Đến khoảng chợp tối, cả hai người đều đã về đến được biệt viện quen thuộc.


Lý Thuần Quân theo thường lệ lại vào bếp nấu một vài món ngon cho Mộ Khuynh Tiên. Còn bản thân nàng thì lại ngồi bên bàn đá, yên lặng ngắm nhìn vò mỹ tửu trong tay, nhẹ nhàng mỉm cười.


Thời điểm hiện tại, nàng đang ở trong trạng thái trưởng thành nên nụ cười này biến đặc biệt loá mắt, cơ hồ có thể mê hoặc vạn vật.


Sau đó một lúc, Lý Thuần Quân đã quay trở ra, cẩn thận đặt từng món ngon lên bàn. Mùi hương mỹ thực ngào ngạt ngay lập tức xông thẳng vào chóp mũi Mộ Khuynh Tiên, khiến ánh mắt của nàng dần trở nên nhu hoà đi rất nhiều.


“Xin lỗi, lại phiền đến ngươi” Mộ Khuynh Tiên nói khẽ.


Lý Thuần Quân: “Không việc gì, quen thuộc”


Đúng thế, hắn quen rồi.


Nhưng nàng nói vậy lại để hắn có chút không quen.


Bình thường nàng sẽ không nói như vậy.


Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, nhẹ nhàng rót cho Lý Thuần Quân một chén rượu rồi ôn nhu nói: “Uống đi, dù sao thì hôm nay ngươi cũng không cần tu luyện, cứ thư thả một hôm đi”


Lý Thuần Quân nhận lấy chén rượu, sắc mặt lại có chút cổ quái nhìn về phía Mộ Khuynh Tiên.


Cô nàng này đang có gì đó sai sai.


Hi vọng là do hắn cả nghĩ đi.


Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu, để tâm tĩnh lại một chút rồi một ngụm uống cạn chén.


“Rượu ngon, không uổng” Lý Thuần Quân lau miệng, tấm tắc khen một tiếng.


Phía bên kia, Mộ Khuynh Tiên cũng uống, nhưng cường độ mà nàng uống thì lại vượt xa hắn rất nhiều.


Nếu là nói Lý Thuần Quân chẳng qua chỉ đang nhâm nhi chút rượu thì nàng có lẽ sẽ là đang… Uống nước lã.


Lý Thuần Quân thấy vậy, thật hết biết nói gì: “Ngươi thích uống rượu đến vậy ư?”


“Ừm” Mộ Khuynh Tiên khẽ gật đầu, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Đã từng có một đoạn thời gian… Cuộc sống của ta không có gì khác ngoài men rượu”


Vừa nói, nàng lại uống cạn một chén.


“Vậy sao?” Lý Thuần Quân khẽ cười nói: “Ngươi có thể tâm sự với ta nếu muốn”


Qua những lời vừa rồi của nàng, hắn đã có thể ngầm chắc chắn rằng nàng từ đầu đã không phải một tiểu la lỵ mà hắn đã từng biết.


Bất quá, sau những gì mà bản thân đã chứng kiến, hắn đã sớm không còn thấy bất ngờ nữa.


Phía biểu lộ đó… Có lẽ là một cố sự… Một cố sự không mấy vui vẻ.


Và bất kể là nàng có tiết lộ với hắn hay không, hắn đều sẽ không trách nàng.


Nàng kể thì hắn sẽ nghe, còn không kể thì thôi vậy.


Quả nhiên, Mộ Khuynh Tiên không kể mà cứ liên tục uống cạn từng chén rượu, mãi vẫn chẳng thấy nàng dừng lại, cũng chẳng thấy nàng động đũa lần nào trong suốt quãng thời gian đó.


Nàng như vậy… Thực sự để hắn lo lắng.


“Yên tâm đi, về chuyện đó… Ta đã sớm vượt qua rồi… Không cần phải lo” Mộ Khuynh Tiên nói, gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng lên vì men rượu, thậm chí đến cả giọng điệu cũng dần trở nên thiếu ổn định: “Xin lỗi, rõ ràng là ta hoàn toàn có thể tự giải quyết… Nhưng hết lần này đến lần khác… Ta đều dựa dẫm vào ngươi”


“Ta không trách ngươi, cũng không ghét cảm giác đó” Lý Thuần Quân nói.


Mộ Khuynh Tiên nghe vậy liền có chút sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn hắn một hồi lâu.


Mãi một lúc sau, nàng nhoẻn miệng cười, một nụ cười ấm áp tựa như đóm lửa đêm đông, lại tựa như cơn gió xuân lướt qua trên băng nguyên vô tận.


Chính tiếu dung đó đã khiến cho phần tâm cảnh vốn dĩ luôn cố gắng xa cách với nàng của Lý Thuần Quân cũng phải tan chảy.


Lý Thuần Quân thầm thở dài một hơi.


Rốt cục là nàng đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể lộ ra một nụ cười chua xót đến như vậy?


Một mình uống cạn tận hai vò tiên nhưỡng, Mộ Khuynh Tiên đã sớm say khướt, duy chỉ có mỗi Lý Thuần Quân là vẫn còn giữ được tỉnh táo.


Giống như cũ, một bàn mỹ thực mà hắn đã dọn ra… Nàng vẫn chẳng mảy mảy để ý đến. Từ đầu tới cuối, nàng vẫn chẳng gắp lấy một đũa nào.


Mộ Khuynh Tiên đổ gục trên bàn, gương mặt xinh đẹp vẫn đỏ ửng, cả người đều toát đầy mùi rượu. Hơn nữa, tay chân của nàng đều biến lạnh cóng do hàn tính đặc biệt của Băng Thiên Tuyết Nhưỡng.


Lý Thuần Quân cẩn thận dìu nàng trở về phòng, nhẹ nhàng để nàng nằm lên giường ấm thiu thiu ngủ. Còn bản thân hắn thì ngáp một cái, cũng đang định trở về phòng của mình.


“Đừng đi…”


Dù Mộ Khuynh Tiên đã sớm ngủ say nhưng bản năng vẫn khiến nàng kéo lấy góc áo của hắn. Còn Lý Thuần Quân thì đứng trơ ra đó, ngắm nhìn nàng một lúc rồi quyết định chiều theo ý muốn của nàng.


“Mộ Khuynh Tiên, Tiểu Khuynh Tiên… Ta cảm thấy cả hai người các ngươi đều là một” Lý Thuần Quân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.


Coi như bỏ một đêm hầu hạ nàng đi.


Lý Thuần Quân nghĩ vậy rồi ngồi xuống bên cạnh ga giường, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ gật.


Đến nửa đêm.


Lý Thuần Quân choàng tỉnh dậy, một mặt mộng bức nhìn ra xung quanh. Bản năng đã thôi thúc hắn tỉnh vậy, nội tâm dâng lên một cảm giác bất an vô cùng.


Không lâu sau, hắn liền nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên đang cởi y phục trên giường, đồng thời còn nhìn về phía hắn với một ánh mắt không có thần trí.


Mặc dù nàng chỉ mới cởi bỏ được lớp áo ngoài, thế nhưng những đường cong hoàn mỹ kia đã lại lần nữa tái hiện trước mắt hắn, khiến hắn nhận một trận nóng mặt.


“Ngươi làm gì!?”


Hắn hỏi vậy, nhưng lại không thấy nàng trả lời.


Biết chuyện này rất bất thường, Lý Thuần Quân liền vội vàng kêu gọi hệ thống kiểm tra trạng thái của Mộ Khuynh Tiên. Không lâu sau đó, kết quả thôi diễn xuất hiện khiến hắn không khỏi trố mắt ra mà nhìn.


Nàng hiện tại đang ở trong trạng thái âm cực thịnh… Ân, nói trắng ra là nàng đang bị kích dục.


Và thủ phạm đằng sau chính là hàn khí bên trong Băng Thiên Tuyết Nhưỡng.


Dược tính của Băng Thiên Tuyết Nhưỡng đã khiến cho âm khí trong cơ thể nàng trở nên cường thịnh, và ham muốn thể xác cũng theo đó phi tốc tăng lên. Mặt khác, nếu không tìm được nguồn dương khí để trung hoà âm khí, nàng đến đây liền coi như xong đời.


Nói cách khác…


Hắn sắp bị cưỡng bức.


Lý Thuần Quân tất nhiên sẽ không ngồi yên chịu chết. Hắn lập tức sử dụng thuật định thân khiến cho nàng ngồi yên trên giường, còn bản thân thì tĩnh toạ tại sau lưng nàng, bắt đầu vận chuyển bí pháp đặc biệt.


“Âm Dương Tạo Hoá Công!”


Sinh dục không phải cách duy nhất để truyền dương khí. Thông qua Âm Dương Tạo Hoá Thuật, hắn có thể cưỡng chế đem chính dương khí của mình truyền vào cơ thể nàng thông qua tiếp xúc da thịt… Cụ thể là qua lưng của nàng.


Âm Dương Tạo Hoá Thuật nguyên bản là một loại song tu bí pháp. Đây là loại bí pháp có thể cưỡng chế kích phát Âm Dương Nhị Khí trong thể nội, thúc đẩy chúng giao hợp, hoá sinh để gia tăng tu vi một cách thần tốc. Từ đó, đôi bên đều sẽ có lợi.


Tuy nhiên…


Trong trường hợp của Lý Thuần Quân, người đang thi triển bí pháp này duy chỉ có mình hắn.


Đây là con đường một chiều, chỉ có cho đi mà không có nhận lại. Hắn đã dùng dương khí của chính mình để trung hoà âm khí trong thể nội Mộ Khuynh Tiên, gián tiếp gia tăng tu vi cho nàng.


Nói cách khác, hắn là đang tự hi sinh bản thân!


Nhưng Lý Thuần Quân giờ đã không còn quản được nhiều chuyện như vậy!


Bằng mắt thường, có thể thấy sắc mặt của Lý Thuần Quân đang nhanh chóng tái đi, thân thể gầy yếu, suy nhược nghiêm trọng. Đó chính là biểu hiện của việc hắn đang thiếu hụt dương khí.


Khoảng nửa canh giờ sau, quá trình trung hoà âm khí đã xong xuôi, Mộ Khuynh Tiên đã không còn gặp nguy hiểm nữa.


Còn về Lý Thuần Quân… Vì quá kiệt quệ nên ngay sau khi xong việc, hắn đã lập tức rơi vào trạng thái bất tỉnh.


Lúc này, Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên ngoái đầu lại, môi son hé mở, lộ vẻ giận dỗi mắng nhỏ một tiếng: “Tên ngốc!”


Bất quá, ngay khi vừa mới mắng xong, nàng lại lộ ra một nụ cười.


Tên này sập bẫy rồi.


Mà lại…


Hắn cư nhiên lại không thừa cơ chiếm đoạt nàng.


Đây chắc là hậu quả của việc đọc quá nhiều sách thánh hiền.


Mặc dù có chút bực bội, nhưng điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự tính của nàng.


“Ta đâu thể cứ chiếm tiện nghi của ngươi được?”


Nói xong, nàng liền duỗi song thủ ra áp thẳng lên ngực Lý Thuần Quân, bắt đầu vận khí truyền công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK