• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, đại hội tỉ võ bắt đầu diễn ra.


Nhân kiệt, thiên kiêu từ khắp nơi trên thế gian đều đồng loạt tụ tập về Diễn Võ Trường nằm ngay bên cạnh Hoàng Cung. Mà thành phần người tham gia cũng rất đa dạng: Tán tu có, thiên kiêu các môn phái có, ma đạo tu sĩ có, yêu tu có, thậm chí ngay cả dị tộc cũng có mặt.


Dường như trong đại hội tỉ võ này, Nhân Hoàng không hề hạn chế về chủng tộc lẫn đạo thống.


Lúc này, bên dưới Diễn Võ Trường là một mảnh ồn ào huyên náo đến cùng cực. Vô số người đang phải giành giật nhau, tranh nhau từng vị trí rút thăm đối chiến. Những người này đa phần đều là các tán tu không môn không phái.


Mỗi một lá thăm đều sẽ có ghi số thứ tự thi đấu, và hai người mang cùng số thứ tự sẽ là đối thủ của nhau, cũng có nghĩa là chỉ một trong hai người có khả năng tiến vào vòng trong.


Luyện Khí, Hư Đan, Kim Đan, Linh Hà, Hoá Anh. Mỗi một cảnh giới đều có một chỗ rút thăm riêng, và cũng sẽ có một lôi đài riêng.


Mặc dù nội dung thi đấu mỗi vòng vẫn chưa được công bố rõ ràng. Tuy nhiên, nhiều người đã suy đoán với nhân số tham gia khổng lồ như thế này, nhiều khả năng sẽ có một vài trận loạn chiến nhằm đào thải đại bộ phận nhân sĩ không biết trời cao đất dày.


Mặt khác, bộ luật thi đấu thì đã sớm được công bố, hết thảy nội dung đều rất cơ bản. Nhưng, có một điều cần phải lưu ý: Một khi người thi đấu đã lên tiếng nhận thua, đối thủ của họ sẽ không được phép đả thương hay lấy mạng họ nữa.


Luật nói vế sau, nhưng lại không hề nhắc đến vế trước.


Thẳng thừng mà nói thì luật không hề đề cập đến việc đôi bên có được phép chém giết lẫn nhau trong quá trình chiến đấu hay không. Và rất rõ ràng, chỉ khi một người lên tiếng nhận thua thì người đó mới được luật bảo hộ sinh mạng.


Điều này đồng nghĩa, đôi bên hoàn toàn có thể chém giết lẫn nhau!


Cái này không trách ai được.


Dù sao thì đao kiếm vốn không có mắt, còn sinh tử vốn là chuyện thường tình trên con đường tu đạo.


Nếu cảm thấy bản thân đánh không lại đối phương thì cứ việc nhận thua, đồng thời còn có thể coi sự thất bại đó như là một bài học về ‘nhân ngoại hữu nhân’.


Còn nếu tâm cao khí ngạo, không chịu chấp nhận thất bại thì… Ai cứu được đây?


Luật sẽ không bảo hộ một kẻ ngu muội, tự ngạo đến mù quáng như vậy.


Nói tóm lại: Chém có thể chém, giết có thể giết, nhận thua sẽ không chết, còn không nhận thua thì… Sống hay không vẫn còn chưa biết được!


Lý Thuần Quân đảo mắt nhìn qua bộ luật, trầm mặc không nói gì. Còn Lăng Tuyệt thì đứng bên cạnh hắn, một bộ muốn cười nhưng lại cố gắng nén lại, nén đến thân thể phải run lên cầm cập.


“Muốn cười thì cười đi”


“Ha ha~ ha ha~ ha ha ha ha~”


Khi Lăng Tuyệt nhìn thấy Lý Thuần Quân ngồi trên xe lăn thì hắn đã sớm buồn cười đến không chịu nổi. Và khi Lý Thuần Quân đã cho phép hắn bộc phát, hắn tất nhiên sẽ không khách khí mà cười đến phát khóc.


Đại Hoàng Tử ho khan, thấp giọng nhắc nhở: “Thất đệ, chú ý hình tượng”


“Ha ha ha~”


Lý Thuần Quân: “…”


Đại Hoàng Tử thở dài, chậm rãi tiến đến bên cạnh vỗ vai Lý Thuần Quân, có chút thâm ý nói ra: “Đường thành đạo khó tránh khỏi sinh tử, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều. Chỉ những kẻ thông minh, biến tiến biết thối mới có thể đi xa trên con đường này”


“Ta hiểu” Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu.


Kiêu ngạo có thể có, nhưng tự phụ thì tuyệt đối không. Bởi vì tự phụ chính là con đường nhanh nhất dẫn đến cái chết.


Đại hội này chính là một trận sàng lọc trá hình.


“Lại nói, mới hôm trước ta còn thấy ngươi rất khoẻ mạnh, làm sao bây giờ lại phải đi xe lăn?” Đại Hoàng Tử hiếu kỳ hỏi: “Ngươi không trả lời cũng được, nếu không tiện”


“Tu luyện có chút sai sót mà thôi, không lâu nữa sẽ khỏi hắn” Lý Thuần Quân khoé miệng giật một cái, tùy tiện tìm một lí do bao biện.


Hắn tuyệt đối sẽ không nói ra là do Mộ Khuynh Tiên đã hút cạn dương khí của hắn đâu.


Chuyện này sẽ gây ra sự hiểu lầm không phải nhỏ!


Đại Hoàng Tử biết đối phương đang nói dối nhưng cũng không hỏi nhiều. Bởi vì hắn cũng biết đối phương đang có chuyện khó xử.


Cách đó không xa, có một thiếu nữ vô cùng khả ái vẫn luôn âm thầm dõi theo cuộc trò chuyện giữa ba người. Nàng là Cửu Công Chúa, là đứa con gái được Nhân Hoàng sủng ái nhất, và cũng là tiểu bảo bối được cả Hoàng Cung này cưng chiều.


Dưới góc nhìn của Lý Thuần Quân, người thiếu nữ này xác thực rất đáng yêu.


Nàng ăn mặc không quá sang trọng nhưng đủ để toát ra một cỗ khí chất thánh thiện đơn thuần. Mái tóc dài được kết lại thành hai búi tóc nhỏ, thoạt trông rất khả ái. Ngũ quan linh xảo, ánh mắt trong sáng, biểu lộ mười phần ngây thơ hồn nhiên, không khác gì một đứa trẻ chưa kịp thành niên.


Thập Đại Hoàng Tử có tổng cộng mười người, và đến giờ đã xuất hiện được ba người.


Cửu Công Chúa nhìn chằm chằm Lý Thuần Quân với ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kì, thế nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn không mở miệng hỏi hắn lấy câu nào.


Mãi một lúc sau, khi đã không nhịn được nữa, nàng mới chịu nói chuyện: “Tiểu ca ca, ta biết mình có chút đường đột, nhưng mà… Ta có chuyện muốn hỏi huynh”


A~ Thật lễ phép!


Thật đáng yêu!


Lý Thuần Quân có cảm giác như tâm hồn vừa được rột rửa.


“Cửu Công Chúa đừng ngại, cứ việc hỏi ta” Lý Thuần Quân tươi cười nói.


Lăng Tuyệt, Lăng Diệu Thiên đồng loạt nhướng mày nhìn về phía cô tiểu muội nhà mình, trên mặt không che giấu nổi vẻ kinh ngạc.


Bình thường tiểu muội vốn rất ít nói, không phải là vì nàng thiên tính lạnh lùng, mà là vì nàng rất nhút nhát. Ấy thế mà, bây giờ cô nàng này lại chủ động mở lời với một người lạ, cái này thật là…


Khó tin.


“Tiểu ca ca, ta muốn hỏi… Vị đại tỷ xinh đẹp lúc nãy cùng huynh đến đây là ai vậy?” Cửu Công Chúa có chút ngại ngùng hỏi.


Lý Thuần Quân: “…”


Câu này của cô nàng trực tiếp đá hắn từ thiên đường lao thẳng xuống đáy cốc.


Đừng!


Van xin ngươi, trừ câu này ra, ta đều có thể trả lời mà!


“Ta cũng rất thắc mắc” Lăng Tuyệt gật đầu nói: “Gặp ngươi lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bên cạnh ngươi lại có một nữ tử xinh đẹp đến như vậy”


Lý Thuần Quân: “…”


Muốn sống thì đừng có ao ước vớ vẩn.


Lòng nghĩ vậy, nhưng Lý Thuần Quân lại không nói ra miệng.


Đại Hoàng Tử cũng tò mò, nhưng vì hình tượng nên hắn cũng không có mở miệng hỏi, chỉ yên lặng đứng một bên mà nghe.


Đúng lúc này, một cỗ thanh âm êm tai tràn đầy từ tính vang lên: “Ta là thị nữ của hắn”


Mọi người đồng loạt xoay đầu nhìn lại, lập tức liền nhận ra chủ nhân của thanh âm ấy chính là nữ tử mà Cửu Công Chúa cùng Lăng Tuyệt đang nhắc đến.


Và người kia… Không ai khác chính là Mộ Khuynh Tiên… Cơ mà, là trong trạng thái trưởng thành.


Trừ Lý Thuần Quân cùng Lăng Tuyệt, người ở đây chưa ai nhìn thấy nàng trong trạng thái này nên việc họ không biết nàng cũng là chuyện bình thường.


Và kể cả Lăng Tuyệt, hắn cũng hoàn toàn không biết. Bởi vì vào lần trước, khi nàng tìm đến hành hung hắn thì nàng đã cẩn thận che giấu đi hoàn toàn dung mạo lẫn khí tức của mình rồi.


Lúc này đây, Mộ Khuynh Tiên vẫn đang đeo một tấm khăn che mặt. Đây là bảo hiểm do Lý Thuần Quân yêu cầu nàng thực hiện, bởi vì hắn không muốn để người khác nhìn thấy chân diện của nàng.


Bị vô số người bâu vào… Chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền phức rồi. Và với một kẻ yêu thích thấp điệu như Lý Thuần Quân, cảnh tượng đó thật không khác gì địa ngục.


Bất quá…


Mặc dù dung mạo đã bị che giấu đi phần nào, thế nhưng đôi mắt thanh tịnh cùng cỗ khí chất phong hoa tuyệt đại kia thì lại không cách nào che giấu đi, khiến nàng trông tựa như một Thần Nữ đang du ngoạn trên nhân gian, thu hút hết mọi ánh nhìn phàm trần.


“Thị nữ?”


Cửu Công Chúa, Lăng Tuyệt đều bị hù doạ đến chấn kinh. Thậm chí ngay cả Đại Hoàng Tử cũng có chút không dám tin nhìn về phía Lý Thuần Quân.


Nguyên lai thị nữ của ngươi lại tuyệt đại khuynh thành như vậy?


Chết giẫm hàng, ngươi làm vậy có cảm thấy lãng phí quá hay không?


Đây đều là tiếng lòng của cả ba người.


“Đừng nghe nàng nói bậy!” Lý Thuần Quân vội vàng la lên, cố gắng níu giữ sự trong sạch của chính bản thân mình.


Đừng nói là bọn hắn không tin, kể cả hắn có muốn cũng không nhận nổi cô ‘thị nữ’ này đâu nha!


Sẽ chết người đấy!


Mộ Khuynh Tiên trở về bên cạnh Lý Thuần Quân. Dáng người thướt tha, tà áo phiêu động tựa như tiên, làm cả bọn phải ngây ra mất một lát mới có thể tỉnh hồn.


Ánh mắt nàng thanh tịnh nhu hoà, khẽ cười nói: “Đùa thôi, hắn không dám nhận ta làm thị nữ đâu”


“Thế tỷ tỷ là gì của tiểu ca ca?” Cửu Công Chúa tò mò hỏi.


Dường như từ sau khi Mộ Khuynh Tiên xuất hiện, cô nàng đã không còn rụt rè nhút nhát như trước.


“Bí mật nha” Mộ Khuynh Tiên cười tít mắt.


Lý Thuần Quân: “…”


Cái kiểu mập mờ này…


Lại thêm cả ánh mắt đố kỵ của cả hai tên hoàng tử…


Lẽ nào…


Nàng muốn hố hắn?


Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân âm thầm nâng cao cảnh giác.


“Ngươi số mấy?” Lý Thuần Quân hỏi.


“Bốn trăm mười sáu, hãy còn lâu lắm” Mộ Khuynh Tiên hồi đáp.


Sau đó, nàng lại mỉm cười nói: “Ta có mua cho ngươi một thứ”


“Thứ gì?”


“Đây này”


Mộ Khuynh Tiên xoè bàn tay ra, bên trên là một túi đậu phộng rang muối vẫn còn nóng.


Nàng lấy một vài hạt tự đưa vào miệng mình, sau đó lại mười phần ôn nhu nói ra: “Ta nghĩ, sắp tới sẽ rất nhàm chán nên liền muốn mua cho ngươi một chút đồ ăn vặt”


“Tạ ơn” Lý Thuần Quân cũng không khách khí, tự lấy cho mình đầy một nắm tay.


“Tỷ tỷ, ta cũng muốn!” Cửu Công Chúa kêu lên.


Lăng Tuyệt, Đại Hoàng Tử: “…”


Bình thường dĩ nhiên tiểu muội nhà bọn hắn sẽ không đi ăn thứ đồ tầm thường như này.


Rõ ràng, cô nàng là đang muốn gần gũi với ‘thị nữ hờ’ của Lý Thuần Quân.


Mộ Khuynh Tiên liếc nhìn Cửu Công Chúa một lát, sắc mặt lạnh tanh, một chút biểu lộ cũng không có. Đây chính là biểu lộ khi nàng đối xử với ai khác ngoài Lý Thuần Quân.


Tuy nhiên, nàng dù lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi tuyệt tình, nhẹ nhàng duỗi tay cho đối phương một nắm.


Cửu Công Chúa thích thú ngắm nhìn đống đậu phộng trong tay, ánh mắt sáng rực như sao trời. Nàng không ăn chúng mà len lén lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, cẩn thận cho vào từng hạt để bảo quản, một bộ quý trọng như trân bảo.


Lý Thuần Quân: “…”


Lúc này, Đại Hoàng Tử bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nghe nói Lý đạo huynh đã nhìn trúng một người rồi nhỉ?”


“Ừm, là người của gia tộc Thường Sơn” Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu, không ngại tiết lộ cho đối phương biết.


“Thường Sơn?” Lăng Tuyệt sực nhớ lại Triệu Tử Long, sắc mặt có chút kinh ngạc: “Nguyên lai tên nhóc kia lại là người của Thường Sơn?”


“Vậy thì kì quái rồi”


“Vì sao lại kì quái?” Đại Hoàng Tử hỏi.


Lý Thuần Quân: “Thường Sơn giỏi nhất là thuật chiêm tinh, tiên tri, bói toán, thôi diễn thiên cơ cùng các loại thuật pháp liên quan đến sức mạnh của tinh thần thiên ngoại… Cơ mà, tiểu tử kia lại không giống vậy, hắn học thương pháp”


“Một kẻ ngoại đạo như vậy xuất hiện trong gia tộc, có lẽ cả tộc Thường Sơn sẽ không chấp nhận được chuyện này đi…” Lăng Tuyệt tiếp lời.


“Cổ hủ!” Cửu Công Chúa nói.


Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu: “Thường Sơn thật không dễ gì mới có thể trở thành đại gia tộc trong thế đạo này. Lẽ dĩ nhiên, họ sẽ không muốn một mạch đạo thống của mình phát sinh bất kì sự thay đổi khó lường nào. Chuyện này ngược lại rất dễ hiểu”


“Nhưng mà… Đuổi một Thượng Nhân ra khỏi gia tộc, đây lại không phải một quyết định sáng suốt” Hắn lại nói.


“Thượng Nhân?” Lăng Tuyệt ngạc nhiên.


“Ngươi nghĩ hắn ta tự nhiên liền trở thành kỳ tài ngút trời như vậy sao? Tất nhiên là sẽ có nguyên do cả!”


“Khí vận của hắn ta rất mạnh, thiên tư siêu quần, không kém gì Nhân Hoàng Tử như các ngươi đâu” Lý Thuần Quân nhẹ nhàng giải thích.


Lăng Tuyệt, Lăng Diệu Thiên nghe vậy, cả hai có chút không thể tin nổi.


Ba người Lý Thuần Quân, Lăng Tuyệt cùng Lăng Diệu Thiên đều có cùng một kênh giao tiếp, chỉ qua vài câu nói liền đã hoà hợp, nói chuyện say sưa đến quên cả trời đất, hoàn toàn không để ý đến những trận đánh nhau chí choé bên dưới nữa.


Mộ Khuynh Tiên thấy hắn không để ý đến mình, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực. Nhưng mà, nàng cũng biết hắn đang có những suy tính của riêng mình, thế nên nàng không thể cứ mãi ích kỉ được.


Nhịn.


Khi về lại vòi vĩnh hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK