Lý Thuần Quân đã trở về chỗ ngồi, tự uống một tách trà rồi đáp lại: “Biết một chút, nhưng chẳng qua chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, không nghiên cứu chuyên sâu”
Vừa nãy đột nhiên có hứng thú thổi một khúc, nhờ đó mà tinh thần của hắn lập tức thư sướng hơn rất nhiều.
Mộ Khuynh Tiên thật sâu nhìn hắn, nửa ngày trời vẫn không thấy nàng nói gì, thậm chí ngay cả chuyện ăn uống nàng cũng sớm quên đi mất.
Ánh mắt nàng thờ ơ, biểu lộ ngây ngẩn, dường như nàng đã vô tình lâm vào hồi ức nào đó.
Lý Thuần Quân bị nàng nhìn chằm chằm liền không khỏi nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Mặt ta có nhọ hay sao?”
Nghe tiếng hắn nhắc nhở, Mộ Khuynh Tiên lập tức bình tỉnh. Nàng vội khoát tay, cười nhạt nói: “Không có, ta chỉ vừa thất thần một chút”
“Tốt a… Vậy mau ăn cho hết đi” Lý Thuần Quân chợt nghiêm mặt nói: “Còn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân. Cho nên, tối nay ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ chung chăn với ta!”
Mộ Khuynh Tiên vừa ăn vừa nhẹ gật đầu, thật bất ngờ là nàng không lên tiếng phản đối.
Nàng bây giờ đã không còn vô tư như trước. Nàng đã biết suy nghĩ đến khoảng cách giữa nam và nữ rồi.
Mặc dù nàng có thể tùy biến cơ thể, nhưng mà… Trong khi cơn xấu hổ còn chưa kịp dịu đi, nàng sẽ không vòi vĩnh hắn chuyện đó nữa.
Gặp nàng đồng ý dễ dàng như vậy, Lý Thuần Quân thật có chút bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm. Hắn suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Tuần tới ta có việc bận, tạm thời không về nhà được. Vì vậy, ngươi nhất định phải ở yên đây, không được bày trò quậy phá, cũng đừng tùy tiện tiếp xúc với người khác. Hiểu chưa?”
“A? Ngươi định đi đâu?” Mộ Khuynh Tiên hiếu kỳ hỏi.
“Chút chuyện vặt mà thôi, không phiền đến ngươi đâu”
“Được nha, ca ca” Mộ Khuynh Tiên mỉm cười.
Lý Thuần Quân: “…”
“Đừng gọi ta như vậy nữa”
Lúc nàng còn nhỏ thì không nói… Nhưng mà, bằng vào dáng dấp của nàng hiện tại mà gọi hắn hai tiếng ‘ca ca’ thì… Hắn thật có chút không thụ nổi.
Cảm giác tổn thọ kia giờ lại lớn hơn bao giờ hết.
Không phải tự nhiên mà Lý Thuần Quân lại xem nàng như tiểu tổ tông mà cung phụng đâu.
“Thế thì… Quân” Mộ Khuynh Tiên một bộ thẹn thùng nói nhỏ.
Lý Thuần Quân: “Phốc~ Khụ khụ khụ!”
Mẹ nha! Sặc chết gia rồi!
Tiểu tổ tông này lại vừa phun ra cái gì vậy?
“Tuyệt đối không được!” Lý Thuần Quân vội la lên.
Tuyệt bức không được làm thế!
Như vậy rất dễ gây hiểu lầm!
Đối diện, Mộ Khuynh Tiên thấy hắn hoảng như vậy liền không khỏi che miệng cười. Tiếng cười yêu kiều đầy thoả mãn của nàng đã nói lên tất cả rồi.
Tất nhiên, nàng là đang cố tình chọc ghẹo hắn.
“Vậy trước tiên liền gọi là Lý đại ca đi” Mộ Khuynh Tiên vui vẻ cười nói: “Còn gọi bằng tên… Ân, sau này khi có hứng thì ta sẽ gọi”
Lý Thuần Quân: “…”
Thật không nghĩ tới cô nàng này trưởng thành lên lại trở nên xấu xa như vậy.
Một ngự tỷ xấu tính.
Lý Thuần Quân bắt đầu có chút hoài nghi hệ thống rồi.
Người này rõ ràng là ai đó chuyển thế, bởi vì một đứa trẻ mới lớn thì không có khả năng ranh ma như vậy!
Giao tiếp với nữ nhân luôn là chuyện mệt mỏi nhất.
Chính vì vậy, từ lúc xuất động đến nay, trừ Mộ Khuynh Tiên ra thì hắn căn bản chưa
từng nói chuyện gần gũi với bất kì nữ nhân nào!
Sinh vật này rất khó đoán!
Lý Thuần Quân không muốn nói chuyện nữa liền buông tách trà xuống, còn bản thân thì đứng dậy, thật nhanh quay lưng trở về phòng: “Chén đũa ăn xong cứ để đấy đi, không lâu nữa sẽ có người tới thu dọn, ta ngủ trước đây”
Mộ Khuynh Tiên: “…”
Khi không lại giận rồi?
Vì sao?
Nàng chỉ mới chọc ghẹo hắn một chút thôi nha?
Nhỏ nhen như vậy?
Mộ Khuynh Tiên có cảm giác tâm lí tên này còn khó đoán hơn cả phụ nữ.
Tâm tình rất dễ thay đổi!
Ăn xong, Mộ Khuynh Tiên chậm rãi lau miệng, đồng thời, ánh mắt của nàng còn đang lộ vẻ suy tư.
Mang theo vẻ suy tư ấy, Mộ Khuynh Tiên lặng lẽ tìm đến một gian phòng khác nằm sát vách phòng của Lý Thuần Quân rồi mềm nhũn nằm xuống nghỉ ngơi.
Và cuối cùng… Nàng đã thiếp đi từ lúc nào không biết.
…
…
Trên đỉnh hoa sơn cao vút, dưới gốc cây hoa thụ đỏ rực cao lớn nằm trên đỉnh núi, mơ hồ thấp thoáng một bóng hình tuyệt đại váy trắng, tay đang mân mê một chiếc cổ cầm xích xắc, gương mặt vừa ôn nhu lại vừa nhu tình, ánh mắt thẩn thờ mang theo đầy đủ những đường nét yên tĩnh nhưng cũng mười phần hoàn mỹ.
Trong thoáng chốc, tựa hồ nàng vừa nhớ lại một chuyện vui vẻ nào đó, khoé miệng nàng khẽ giương lên, lộ ra một nụ cười kinh diễm thất sắc.
Xuân phong thổi nhẹ, tiên vụ mờ mịt. Nàng ngồi trên đỉnh núi tựa như một tiên nữ đang tĩnh tu trên thiên sơn. Ánh nắng ấm áp, cỏ cây sum xuê, sơn minh thủy tú, điểu ngữ hoa hương. Cứ như thể hết thảy vạn vật đều đem nữ tử kia làm chủ đạo, khiến cho cảnh tượng này trở nên đẹp như tranh vẽ.
Thậm chí… có khi còn vượt qua cả trí tưởng tượng của một người nghệ sĩ.
Lại sau đó một hồi, có một bóng hình xinh đẹp đang rẽ đôi làn tiên vụ mà bước ra. Nàng ta cũng mỹ mạo như hoa, xinh đẹp rạng ngời, cũng phong hoa tuyệt đại, tiên tư vô song.
Tuy nhiên, luận khí chất thì nàng lại có chút non nớt, không thể so sánh với thiên chi cầm nữ đang ngồi trên kia.
“Sư phụ” Tiểu nữ tử kia khom lưng trước đại cầm nữ, cung kính kêu gọi một tiếng.
Nhưng ngay sau khi gọi xong, sắc mặt của nàng liền biến đổi, rất nhanh phát giác ra đang có chuyện gì đó không đúng.
“Gọi sư nương” Đại cầm nữ nói: “Sư phụ ngươi đã sớm rời đi rồi, ta chỉ phụ trách thay nàng chuyển lời lại mà thôi”
“Hả?” Tiểu nữ tử kinh ngạc một tiếng, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sư phụ ngươi vẫn luôn nói nàng đang muốn tìm một người mà, nhớ không? Và hiện tại, nàng vẫn đang đi tìm người đó, thành ra nàng không có thời gian chỉ dạy cho ngươi” Đại cầm nữ cười giải thích: “Mặt khác, nàng nói rằng mình đã sớm truyền hết sở học cho ngươi rồi, giờ ngươi đã có thể xuất sư”
Tiểu nữ tử kia hiểu chuyện khẽ gật đầu.
Nhưng sau đó một lúc, nàng vẫn là không nhịn được hỏi: “Vậy thì vì sao ta phải gọi người là sư nương?”
Đại cầm nữ che miệng cười khẽ: “Tương lai tự khắc ngươi sẽ hiểu thôi, đừng có suy nghĩ lung tung”
“Ồ…”
Đại cầm nữ kia lại nhu hoà cười một tiếng, thấp giọng nói nhỏ: “Thật không ngờ ngươi lại đi thu đồ đệ đấy…”
Đại cầm nữ kia nói ra câu này với dáng vẻ rất bất ngờ, thậm chí là có chút không dám tin.
“Sư nương… Ta rất tò mò… Bởi vì ta chưa từng nghe thấy sư phụ nhắc qua người nha… Ân, ta chỉ muốn biết… Xưng hào của người mà thôi” Tiểu nữ tử kia lại hỏi.
Đại cầm nữ ôn nhu cười nói: “Đạo hiệu của ta là Vĩnh Trú, còn Đế hiệu là Vĩnh Hằng. Hầu hết người quen đều gọi ta là Vĩnh Hằng Thiên Đế”
“Vậy còn sư phụ? Ta cũng chưa nghe sư phụ nhắc qua về đạo hào của mình…”
“Về nàng thì ngươi đừng nên hỏi nhiều” Đại cầm nữ bỗng nhiên nghiêm giọng nhắc nhở: “Nhân quả của nàng ta rất nặng, phần lớn đều là những mối cừu hận rất đáng sợ! Cho nên, nếu có ai hỏi thì đừng có tùy tiện thừa nhận quan hệ với nàng, bằng không thì ngươi sẽ chết chắc!”
“Đệ tử đã hiểu” Tiểu nữ hài nghe vậy liền không dám hỏi nhiều nữa, yên lặng thối lui ra sau màn tiên vụ.
Những gì mà sư phụ chỉ dạy, nàng đều đã học được hết, cho nên… Nàng muốn xuất sơn rồi.
…
…
Nửa đêm, Mộ Khuynh Tiên đột nhiên choàng tỉnh dậy. Tuy nhiên, đó không phải là do ác mộng, mà là do nàng tự chủ muốn tỉnh dậy.
“Đã bao năm rồi… Ta lại mơ thấy cảnh tượng này” Mộ Khuynh Tiên chua xót cười khổ một tiếng.
Không sai, cảnh tượng vừa rồi chính là giấc mơ về những hồi ức cũ của Mộ Khuynh Tiên.
Chính tiếng sáo của Lý Thuần Quân đã vô tình tác động đến nàng, khiến cho tiềm thức của nàng khơi dậy lên những hồi ức xưa cũ, thứ vốn dĩ đã chìm vào quên lãng.
Mặc dù nàng không rõ lí do vì sao lại như vậy… Nhưng nhờ đó, trong mắt nàng, Lý Thuần Quân càng lúc càng trở nên đặc biệt.
Hắn có lẽ là nam nhân duy nhất mà nàng không cách nào nhìn thấu.
“Tuần tới hắn sẽ bận việc sao?” Mộ Khuynh Tiên đôi mày liễu nhíu lại.
Đột nhiên nàng có cảm giác trong chuyện này có ẩn tình.
Hắn không muốn nói cho nàng biết… Việc này ngược lại là đang kích thích lòng hiếu kỳ của nàng.
Hắn muốn làm chuyện gì đó mờ ám sau lưng nàng sao?
“Được rồi, tìm đến chỗ tên họ Lăng kia đánh tiếng một trận đi” Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên nhoẻn miệng, lộ ra một tiếu dung ngập tràn tà khí.
Nàng không muốn hắn giấu diếm nàng.
Nhưng nếu hắn đã giấu diếm…
Vậy thì nàng liền càng phải biết!
Nói liền làm. Mộ Khuynh Tiên lập tức ngồi dậy mặc một bộ trang phục kín đáo rồi lặng lẽ rời khỏi biệt viện, tìm đến cấm cung nơi mà Lăng Tuyệt đang ở.
Khoảng nửa canh giờ sau, bằng vào tốc độ siêu phàm, nàng đã tìm đến được tận gian phòng mà Lăng Tuyệt đang nghỉ ngơi.
Mộ Khuynh Tiên một cước đá sập cửa khiến Lăng Tuyệt phải choàng tỉnh dậy, một mặt cả kinh, kém chút nữa đã hô to thích khách… Thế nhưng, hắn có muốn nói gì cũng đều không nói được!
Bởi vì trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, hắc y nhân kia liền đã chộp tới tóm cổ hắn, dùng man lực bóp chặt yết hầu khiến cho hắn mỗi việc hô hấp thôi cũng đã thấy khó khăn.
Đường đường là kỳ tài Ích Địa cảnh, hắn cư nhiên lại không cách nào phản kháng trước hắc y nhân này.
“Ngươi… Là… Ai?” Lăng Tuyệt thật gian nan nói ra.
“Ngươi không cần biết” Mộ Khuynh Tiên lạnh nhạt nói: “Thả lỏng tâm thần, ta muốn dò xét toàn bộ kí ức của ngươi trong ngày hôm nay”
“Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác, bằng không thì đừng trách ta trực tiếp thổi bay luôn thần thức của ngươi”
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên lập tức cưỡng ép tiến sâu vào trong thức hải của Lăng Tuyệt, nhìn qua một loạt kí ức rồi lại quay trở về, ánh mắt khẽ loé lên dị sắc.
“Ha ha ha”
Mộ Khuynh Tiên cười dài một tràng rồi đem Lăng Tuyệt quẳng đi một góc, còn bản thân thì nhanh chóng chuồn đi mất, bởi vì đám thủ vệ đã sắp sửa tìm đến nơi rồi.
Lăng Tuyệt bị đối phương ném đi không khác gì con chó, trong bụng biệt khuất vô cùng.
Hắn đường đường là Thất Hoàng Tử, cư nhiên lại bị người khác đối xử tệ bạc như vậy!
Thà rằng giết hắn đi, chứ hắn thật không chịu nổi đòn khi nhục này!
“Con boà nó, nữ nhân nhà nào mà lại hung bạo như vậy?” Lăng Tuyệt thấp giọng chửi rủa.
Nhờ vào tiếng cười, Lăng Tuyệt có thể đoán ra đối phương là nữ nhân.
Cơ mà…
Nửa đêm canh ba lại tìm tới cửa đánh hắn nha!
Hắn nhớ mình có đắc tội với nữ nhân nào đâu nhỉ?
Mà lại, đánh xong còn lập tức phủi đít chạy đi… Con moẹ nó, chịu nổi không?
Cấm cung hay cái chợ đây?
Lăng Tuyệt tức muốn điên lên.
Và ngay sau đó, đám thủ vệ đáng thương kia liền lãnh đủ lửa giận đến từ Lăng Tuyệt.
Giận cá chém thớt!