• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Cung.


Đã khá lâu rồi Ác Chi Hồn không trở về cơ thể, và hắn cũng đã dần quen thuộc với trạng thái này. Dẫu sao thì hiện giờ hắn đã có vật kí túc ổn định, thế nên hắn sẽ không cần phải lo lắng đến nguy cơ tan biến.


Trong những ngày này, sau khi đã bày tỏ tình cảm của mình, Mộ Khuynh Tiên đã chuyên tâm học tập những công việc nữ công gia chánh. Và đó hầu hết đều là những chuyện mà nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình muốn làm.


Bất quá, bởi vì thiên tư tuyệt đỉnh nên nàng học mọi thứ một cách rất nhanh. Tuy là vẫn chưa đến nỗi đại sư, nhưng ít ra nàng đã có thể thực hiện chúng một cách vô cùng thông thạo.


Mà lại, có một điều mà Ác Chi Hồn rất để ý là dường như theo thời gian trôi đi, tính tình của nàng cũng càng lúc càng trở nên kì quái.


Là một ác niệm nguyên thủy, hắn rất nhạy cảm đối với những cảm xúc tiêu cực.


Vậy nên, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra ánh mắt mà nàng khi nhìn hắn luôn tràn đầy ham muốn chiếm hữu, điên cuồng đến doạ người… Và đây cũng chính là một phần nguyên nhân khiến hắn chẳng mấy khi chịu nhìn vào mắt nàng mà nói chuyện.


Mỗi lần nhìn, hắn đều sẽ bị hù.


Mặc dù mỗi ngày nàng đều rất cố gắng để trở thành một cô vợ đảm đang, mọi cử chỉ, hành động đều luôn dịu dàng cùng ngọt ngào… Nhưng mà, ánh mắt kia thì lại luôn phản sáo lộ, khiến cho hình tượng mới mẻ của nàng trở nên không hoàn chỉnh.


Sau nhiều ngày quan sát kĩ càng, hắn đã ngầm đưa ra một giả thuyết… Một giả thuyết nghe thì phi lí, nhưng hắn lại không thể không tin.


Nàng có vấn đề về tâm thần.


Đúng vậy!


Một người bình thường tuyệt đối sẽ không có dục niệm mãnh liệt đến mức phát cuồng giống như nàng!


Có đôi khi, hắn đã cố giữ khoảng cách giữa đôi bên… Nhưng ngay khi cảm thấy tình huống đang diễn ra không hợp theo ý mình, nàng sẽ lập tức bước vào trạng thái cưỡng ép.


Nàng ép hắn phải thuận theo ý nàng với một ánh mắt không có thần trí, nụ cười cũng có phần ma quái quỷ quyệt, hoàn toàn không còn dịu dàng, ôn nhu như lúc bình thường… Thậm chí là trông có chút bệnh trạng.


Sự khác biệt tựa như ngày và đêm này đã dần khiến hắn có chút hoài nghi rằng nàng có phải đang mang hai linh hồn trong một cơ thể hay không.


Mặt khác, người đang nghi ngờ về chuyện này cũng không chỉ riêng Ác Chi Hồn, mà còn có cả Thập tam công công.


Hắn hoài nghi dường như chủ thượng đang mắc phải chứng đa nhân cách.


Hắn thật hi vọng đó chỉ là ảo tưởng của hắn.


Chỉ mỗi chứng Yandere thôi là đã đủ hại hắn thảm rồi, giờ mà còn mọc ra thêm một chứng bệnh tâm lí nữa thì… Thập tam công công sẽ trầm cảm, nhảy lầu mất.


Âm thầm ngắm nhìn dáng vẻ vui sướng của chủ thượng sau khi làm xong một bàn ăn ưng ý, thập tam công công liền không khỏi thở dài.


Hắn đã định đề nghị chủ thượng cách ly với Ác Chi Hồn một thời gian để có thể tập trung chữa trị, nhưng mà…


Mỗi lần nhìn thấy chủ thượng đáng yêu như thế này, hắn lại không nỡ nói ra.


“Yên tâm đi, sau khi đã thoả mãn, ta sẽ tập trung chữa trị” Mộ Khuynh Tiên như nhìn thấu ý nghĩ của thập tam công công, cười híp mắt nói.


Nàng đủ thông minh để đoán ra ý nghĩ đằng sau biểu lộ của thập tam công công.


“Chủ thượng, ta thật không hi vọng người sẽ tiếp tục lún sâu… Thú thật, ta cảm thấy người càng lúc càng không ổn rồi” Thập tam công công một mặt bất an nói.


Mặc dù thập tam công công sẽ không đi nhìn lén chuyện riêng tư của Mộ Khuynh Tiên, nhưng từ những gì mà Ác Chi Hồn kể lại, thập tam công công thật sự lo lắng cho sức khoẻ tinh thần của Mộ Khuynh Tiên.


Mộ Khuynh Tiên nghe vậy, trầm mặc.


Một lúc sau, trong đôi linh mâu đẹp đẽ của nàng thoáng lướt qua sắc đỏ, khoé miệng cũng khẽ nâng lên một đường cong yêu dị, nhưng rất nhanh liền biến mất.


Bất quá, thật không may là nó vẫn không thoát khỏi tầm mắt của thập tam công công.


“…”


Biết rồi mới đáng sợ, thập tam công công bắt đầu có chút hoảng.


Liệu sau hôm nay sẽ có luôn tiểu chủ thượng hay không? Hắn đang thật sự lo lắng về vấn đề này.


Mộ Khuynh Tiên khẽ lắc đầu, tựa như một nỗ lực để vung đi những ý nghĩ đen tối.


Sau đó, nàng hớn hở đem một bàn ăn thịnh soạn dọn ra gọn gàng rồi tiến đến gian phòng của Ác Chi Hồn, nhẹ giọng lên tiếng: “Phu quân, mau ra ăn cơm”


“Ba ba!”


“…”


Mộ Khuynh Tiên ngẩn ngơ: “Ba ba?”


Trong cơn kích động, nàng một cước đá sập cửa ra vào. Cùng lúc đó, con dao bếp trên tay nàng cũng dần chuyển từ trạng thái ‘thái thịt’ sang trạng thái ‘sát nhân’, tròng mắt biến đổi thành một màu đỏ thẫm, ghen khí xung thiên: “Ngươi dám tư thông với nữ nhân khác sau lưng ta sao?”


Ác Chi Hồn bị nàng hù doạ suýt khóc, lớn tiếng la lên: “Bà cô nhỏ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Mọi chuyện không hề giống như ngươi đang nghĩ…”


“Còn nói không giống? Kẻ bên trong thủy tinh cầu này chẳng phải là ngươi hay sao?” Mộ Khuynh Tiên trong trạng thái ‘La Sát nhập thể’ từng bước tiếp cận Ác Chi Hồn, tiếu dung điên cuồng nở rộ khiến cả thập tam công công đều phải phát run.


“Ngươi nghĩ hắn mới rời nhà được mấy tháng? Còn chưa đủ chín tháng mười ngày đâu, làm sao có chuyện có hài tử nhanh như vậy được?” Ác Chi Hồn nghĩa chính ngôn từ nói ra.


Nhưng nói được đến nửa đoạn thì hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.


Mộ Khuynh Tiên nhạy cảm nhận ra điểm ấy, mũi dao nhọn lập tức đâm xuyên ngực Ác Chi Hồn: “Ta xem ngươi như phu quân mà đối đãi, ngươi vậy mà lại bội bạc ta… Nam nhân, đều là như vậy… Ha ha ha!”


Thân là linh hồn thể, Ác Chi Hồn tất nhiên sẽ không bị tác động vật lí làm cho bị thương. Thế nhưng, khi nhìn thấy trạng thái hỏng hóc của Mộ Khuynh Tiên, hắn vẫn là không nhịn được duỗi tay tát nàng một cái rõ mạnh, lạnh giọng quát lớn: “Có nghe ta nói không thì bảo?”


Linh hồn bị tát đến chấn động, Mộ Khuynh Tiên vô thức đưa tay che mặt. Cái tát này tất nhiên sẽ không khiến nàng thấy đau, nhưng nó đủ để đánh nàng thành hồ đồ.


Đây là lần đầu tiên hắn ra tay đánh nàng.


“Đó đúng là hài tử của ta, nhưng phương thức nó ra đời lại không giống như ngươi đang nghĩ! Bản thể không có tư thông, nên làm ơn ngươi hãy ngồi xuống nghe ta nói rõ đi đã” Ác Chi Hồn vô cùng khổ sở vuốt vuốt trán, tâm tình cũng rất rối bời.


Lần đầu tiên bị nam nhân trước mặt mình đánh, nàng cũng dần ý thức được trong chuyện này dường như có tồn tại điểm mù nên liền nhu thuận ngồi xuống lắng nghe.


Dẫu cho đã tỉnh táo lại được một chút, thế nhưng ghen khí của nàng vẫn không tiêu tan, và nàng vẫn còn đang trong trạng thái La Sát.


Như vậy đồng nghĩa bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rút đao hạ sát Ác Chi Hồn nếu hắn ta thật sự lừa dối nàng.


Không chỉ Ác Chi Hồn, mà bản thể cũng đừng mong sống sót dưới lửa giận của nàng.


Ác Chi Hồn ngồi xuống, nhẹ nhàng thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Mộ Khuynh Tiên nghe.


Sau một hồi lâu thao thao bất tuyệt, rốt cục Mộ Khuynh Tiên cũng đã chấp nhận buông đao, chịu nói chuyện với hắn một cách bình thường.


Ngoài Ác Chi Hồn, thi thoảng nàng cũng có nhìn qua Lý Thuần Quân, vậy nên nàng cũng biết trong sân vườn nhà hắn có hai đầu thụ yêu đang sinh sống…


Nhưng mà, nàng thật không nghĩ tới bọn chúng lại thông minh đến như vậy. Bọn chúng vậy mà lại dám thừa cơ chiếm đoạt vị trí mà nàng đang dự định lên kế hoạch đoạt lấy.


Trong một thoáng chốc, Mộ Khuynh Tiên đã nảy sinh sát ý đối với Tử Đằng cùng Hồng Trần Thụ. Nhưng khi nghĩ kĩ lại thì nàng lại thôi, bởi vì đó chính là con ruột của hắn, nàng không thể xuống tay được.


Đó là con ruột của hắn, không phải của nàng… Nhưng theo góc độ nào đó mà nói thì hắn không hề phụ nàng, hắn không hề có lỗi với nàng.


Vả lại… Bây giờ có lẽ hai đứa nhỏ sẽ chỉ là con riêng của hắn… Nhưng về sau, chúng liền sẽ trở thành con của nàng.


“Đột nhiên liền có hai đứa con lớn phổng, ngươi đúng là không bao giờ chịu đi đường thường” Mộ Khuynh Tiên có chút dở khóc dở cười nói.


Nhưng chỉ sau nụ cười ấy vài giây ngắn ngủi, cảm giác bất an lẫn hối hận đều lần lượt xông lên đầu nàng.


Nàng biết mình vừa làm chuyện đáng sợ như thế nào. Vậy nên, nàng cũng không biết mình nên giải quyết chuyện này sao cho tốt nữa… Liệu hắn sẽ sợ hãi nàng hay không? Sẽ ghét nàng hay không? Hai câu hỏi này liên tục bủa vây tâm trí của nàng.


Sau một hồi lâu suy nghĩ miên man, nàng khẽ cắn môi, nhỏ giọng thì thào: “Xin lỗi, ta thật sự đã hiểu lầm ngươi rồi…”


Ác Chi Hồn thấy vậy liền vuốt vuốt ngực, nhẹ nhõm thở phào một hơi.


May quá, hắn vẫn còn sống.


Vừa nãy hắn đã thật sự suýt chết đấy! Không đùa!


May mắn thoát được một kiếp nha!


Nhưng mà…


“Mộ Khuynh Tiên, ngươi thật sự ổn sao? Trạng thái của ngươi không đúng lắm” Ác Chi Hồn cẩn thận hỏi thăm.


Hỏi thì hỏi vậy, nhưng thật ra hắn đã sớm ý thức được nguyên nhân đằng sau bộ dáng ghen đến phát điên vừa rồi của nàng.


“Ân, ta biết” Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm mang theo đôi nỗi áy náy cùng tự trách: “Không sao đâu, không bao lâu nữa liền sẽ qua đi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta”


“Ngược lại là ngươi, ta suýt chút nữa đã tổn thương ngươi rồi… Có phải ta tồi tệ lắm không?” Mộ Khuynh Tiên thấp giọng hỏi, song thủ nắm lại thật chặt.


Ác Chi Hồn trầm mặc không trả lời. Nhưng theo nàng, trầm mặc chính là một loại ngầm thừa nhận.


“Thật ra, vào cái ngày mà ngươi cưỡng bức ta, bày tỏ ý nghĩ với ta… Ta đã sớm đoán được sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này rồi” Ác Chi Hồn nói: “Mặc dù sự thật đúng là ta đã bị ngươi hù doạ, nhưng ta cũng sẽ không vì vậy mà ghét ngươi, yên tâm đi”


“Ta…”


Mộ Khuynh Tiên nghe hắn nói vậy, trong lòng liền càng thêm phần tự trách.


Hắn vẫn luôn vị tha như vậy. Hắn luôn luôn tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng… Dẫu cho vừa rồi bản thân đã suýt chút nữa bị nàng giết chết, vậy mà hắn vẫn lựa chọn bỏ qua cho nàng…


Còn nàng thì sao?


Nàng thì trái ngược. Nàng chưa từng bỏ qua cho hắn.


Thậm chí, trong một khoảnh khắc kích động, nàng đã kém chút nữa liền giết chết người mình yêu chỉ vì bị ghen tuông che mờ đi lí trí.


Nói cách khác, nàng quá ích kỷ.


Hắn tạm thời có thể nhẫn nhịn nàng, nhưng mà… Có thể nhịn được đến khi nào thì không ai biết được. Mà nàng… Nàng cũng không thể cứ mãi ích kỷ, vô lí kiểu như vậy.


Nàng hiểu rõ, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng không công bằng như thế này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ vì không chịu đựng nổi mà rời xa nàng.


Đến lúc đó, tình yêu, lí do sống của nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ.


Vậy nên, nàng bắt buộc phải thay đổi.


“Có con gái rồi, cần gì vợ nữa?”


Đang lúc suy nghĩ nghiêm túc thì thủy tinh cầu đột nhiên vang lên thanh âm vui sướng của Lý Thuần Quân. Cả nhóm người nghe xong liền vô thức đưa mắt tới, hoàn toàn thấy rõ trạng thái ‘phê quên lối về’ của hắn ta.


Mộ Khuynh Tiên: “…”


Thập tam công công: “…”


Ác Chi Hồn sắc mặt tối sầm lại: “…”


Hố chết hồn nha!


Bản thể, ngươi đây là đang muốn hố chết ác hồn của ngươi hay sao?


Hắn phải thật vất vả mới có thể làm cho Mộ Khuynh Tiên nguôi giận… Ấy thế mà, ngay tại vào thời điểm nhạy cảm này, bản thể mà hắn vẫn luôn tin tưởng đã thẳng tay giội một gáo nước lạnh vào mặt hắn.


Ác Chi Hồn trán toát mồ hôi lạnh, yên lặng dõi theo biểu lộ của Mộ Khuynh Tiên.


Đặc sắc hơn, sau một hồi tâm hồn lên mây, bản thể Lý Thuần Quân lại chêm thêm vài câu, khiến cả Ác Chi Hồn cũng phải lâm vào hoảng sợ cực độ.


“Nữ nhân? Ha ha, đều là hồng phấn khô lâu mà thôi! Chỉ có la lỵ mới là chân lí!”


“Giờ ta đã có nữ nhi, về sau liền không cần quản đến Mộ Khuynh Tiên nữa! Nàng đã sớm lớn phổng, ta việc gì phải vác mặt đi hầu hạ nàng nữa đây? Nàng tự lo được!”


“Cảm giác chăm sóc nữ nhi còn vui thú hơn nhiều!”


“…”


Nghe xong những lời này, Mộ Khuynh Tiên vẫn giữ nguyên trầm mặc.


Thập tam công công thì sợ hãi, lặng lẽ chuồn đi trước, trong lòng thầm thề sẽ không quay đầu lại.


Còn Ác Chi Hồn thì không chạy được, nhu thuận ngồi ngay ngắn trước mặt Mộ Khuynh Tiên, nửa lời cũng không dám hó hé, trong lòng lại âm thầm tụng kinh niệm Phật.


Có thể ép một Ác Chi Hồn không biết kiêng kị phải thành tâm niệm Phật… Có lẽ, Mộ Khuynh Tiên chính là người đầu tiên.


Mà lại, nếu Ác Chi Hồn thật sự có thực thể mà nói… Có lẽ mồ hôi lạnh của hắn đã sớm tiết đầy cả sống lưng chứ không còn chỉ là trán nữa.


Hắn đã đánh giá thấp khả năng gây hấn của bản thể.


Bản thể thật sự đã đào cho hắn một cái hố thật to, hắn nhảy không nổi, lọt.


Chết tươi.


Chính là cái loại chết không thấy xác kia.


“Này, phu quân”


“Hả?”


Bản năng đã thôi thúc hắn nói “Đừng gọi ta là phu quân”, nhưng thật may là lí trí lẫn dục vọng cầu sinh đã kịp thời đem những câu từ kia tống ngược vào bụng, bằng không thì hắn thật sự toi đời rồi.


Có lẽ hắn không chết, nhưng hắn cũng đã mất mấy nghìn năm tuổi thọ.


Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, khoé miệng nâng lên một tiếu dung sáng lạn dễ nhìn, hệt như một vầng mặt trời xinh đẹp vậy.


Ác Chi Hồn: “…?”


Khoan, từ từ, cái này không đúng bài!


Mà càng không đúng bài thì lại càng nguy hiểm!


“Thiếp vừa mới học được không ít kiến thức mới, không biết phu quân có ý muốn thực hành với thiếp hay không?” Mộ Khuynh Tiên yểu điệu cười hỏi.


Đổi xưng hô?


Ác Chi Hồn: “Ta…”


“Có hay không?”


“Thưa có…”


Mộ Khuynh Tiên cười hì hì, thật nhanh chóng dùng thuật xuất hồn.


Và tiếp sau đó, phần y phục phủ trên linh hồn thể của nàng dần phát sinh thay đổi, trở thành một bộ đồ rất hở hang, có mặc cũng như không.


Sở dĩ phải nói như vậy là bởi vì ‘y phục’ mà nàng đang mặc chẳng qua chỉ là mấy sợi dây cùng một đôi tất chân mà thôi.


Có thể mấy sợi dây đó đã giúp nàng che đi phần kín, nhưng đối với một nam nhân mà nói, bộ dạng này của nàng còn kích thích hơn cả việc nàng khoả thân trước mặt.


Mộ Khuynh Tiên một tay che ngực, một tay che đi thân dưới, mặt đỏ như dâu chín, giọng điệu phá lệ quyến rũ nói nhỏ: “Tất cả, đều là của ngươi hết…”


“Vậy nên… ngươi có thể làm bất kì điều gì mình muốn”


Ác Chi Hồn nâng cao cảnh giác đánh giá Mộ Khuynh Tiên. Hắn nhìn ra tuy ánh mắt của nàng vẫn ẩn chứa dục vọng, nhưng ít ra thì nó đã không còn điên dại như trước kia nữa.


Thậm chí, lần này nàng còn biết ngượng ngùng… Đây một chuyện mà hắn chưa từng dám nghĩ tới.


“Thật là, thân là một Ác Chi Hồn, ngươi có thể thô bạo, mãnh liệt hơn một chút được không? Hết lần này đến lần khác đều là ta chủ động, ngươi nghĩ mình có đáng mặt nam nhân hay không?” Mộ Khuynh Tiên thấp giọng dè bỉu hắn.


Ác Chi Hồn: “…”


Lỗi lầm này chẳng phải đều do ngươi sao?


Thấy hắn vẫn do dự, Mộ Khuynh Tiên đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.


Nàng bước tới, nhón chân lên hôn môi Ác Chi Hồn. Còn bàn tay hư hỏng thì mò vào đáy quần của hắn, không chút kiêng nể gì nghịch phá, mà động tác sờ soạng cũng phi thường thành thạo.


Rời môi, Mộ Khuynh Tiên đem một tay hắn áp lên bầu ngực đầy đặn của mình, ôn nhu nói: “Cho phép ngươi chủ động, ngươi muốn làm gì với ta… Đều được”


“Ngươi chắc chắn?” Ác Chi Hồn hỏi.


Mộ Khuynh Tiên gật gật đầu, nhãn thần có chút sáng lên. Dường như nàng đang mong chờ hắn sẽ làm gì với nàng.


Ác Chi Hồn thấy vậy, trong vô thức lộ ra một nụ cười quỷ dị.


Tiếp đó, hắn hung ác đè Mộ Khuynh Tiên xuống đùi mình, còn tay phải thì hung hăng ba ba vào mông của nàng.


Ba~ ba~


“Hư hỏng, đáng đánh!”


“Nha… Nha… Không được!” Mộ Khuynh Tiên hoảng hốt ra mặt, nhưng cũng không có giãy dụa.


Bị đánh là vậy, lời nói cũng là vậy, nhưng cái cách mà cơ thể nàng phản ứng thì lại không giống vậy. Thậm chí, nó còn tuyệt hơn cả việc Ác Chi Hồn sờ soạng nàng.


Trong một số trường hợp, một chút thống khổ sẽ làm ra những kích thích phi thường lớn.


Và cũng có một chứng bệnh… Nó sẽ biến toàn bộ thống khổ thành khoái cảm… Không những thế, còn có một chứng bệnh khác cũng có phần tương tự, nhưng lại diễn ra theo hướng hoàn toàn ngược lại.


Ở trường hợp của Mộ Khuynh Tiên, nàng mắc cả hai căn bệnh… Nhưng vì thập tam công công không xem chuyện riêng tư nên hắn không hề biết.


Ác Chi Hồn nhíu mày nhìn về phía sợi dây đỏ ở hạ bộ đang ướt đẫm, không nhịn được ngạc nhiên lên tiếng: “Mộ Khuynh Tiên, thì ra ngươi lại dâm đãng đến như vậy sao?”


“Ta không có!”


Ba~


“Ư… Không được đánh!”


Ba~


“Đừng đánh nữa, ta sẽ không khắc chế được nữa mất!”


Lời này của nàng là nói thật. Ác Chi Hồn căn bản không biết nàng đã phải vất vả đến thế nào mới có thể đè nén phần điên cuồng bên trong mình đâu.


Nghe nàng nói vậy, Ác Chi Hồn cũng dừng lại, không ba ba vào mông nàng nữa, vẻ mặt thoáng có chút tiếc nuối.


Mộ Khuynh Tiên ngồi dậy, hai tay lau đi lệ quang ở khoé mắt, ủy khuất thút thít: “Phu quân thật đáng ghét, ngươi thừa cơ bắt nạt ta…”


Ác Chi Hồn: “…”


Nàng thút thít với bộ dạng này… Thật sự quá mức trùng kích.


Thậm chí, đến ngay cả một phần của Lý Thuần Quân như hắn cũng bắt đầu có chúng không khống chế được cơ thể mình.


Hắn là phần ác mà, há có thể nhịn được?


Thấy hắn đã bắt đầu rục rịch, Mộ Khuynh Tiên liền nở một nụ cười sướt mướt. Nàng duỗi tay tới, vừa nhẹ nhàng đem một phần y phục của đối phương cởi xuống, vừa dịu dàng nói: “Đến đi, phu quân…”


“Ta muốn mình thật dâm đãng… A không đúng, ta muốn quên đi tất cả thêm một lần nữa…”


Dứt lời, nàng liền tháo xuống một ít băng vải, trở thành một đầu yêu xà uốn lượn quanh thân đối phương. Thi thoảng nàng lại cắn yêu một cái ở vị trí bất kì, vô cùng kích thích dục vọng.


Ác Chi Hồn: “…”


Dâm đãng đã là tính cách của ngươi rồi, còn bào chữa làm gì nữa?


Ngươi nói xem? Nữ nhân bình thường sẽ đi mặc mấy thứ trang phục quỷ dị như ngươi hay không?


Không nhịn được, Ác Chi Hồn lại duỗi tay ba vào mông nàng một cái, xúc cảm vô cùng săn chắc lại đàn hồi.


“Ngươi…!” Mộ Khuynh Tiên đỏ mặt, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Ác Chi Hồn đè thẳng xuống giường.


“Để ta chủ động, ngươi không được hối hận đâu đấy nhé”


Nhìn thấy bộ mặt đầy tà khí của Ác Chi Hồn, nội tâm Mộ Khuynh Tiên không hiểu sao lại có chút hoảng loạn. Dẫu cho đây đã không phải là lần đầu nàng ân ái với hắn, nhưng mà… Nàng hoảng loạn, đây lại là lần đầu tiên.


Trong vô thức, nàng khẽ hở môi đỏ, giọng điệu hạ thấp, tựa như đang cầu xin: “Xin… Xin hãy nhẹ nhàng…”


“A!”


Ác Chi Hồn vờ như không nghe thấy gì. Hắn đã chịu ủy khuất rất nhiều ngày rồi, và đây là cơ hội cực kì tốt để hắn phát tiết toàn bộ tâm tình, thoả thích quật khởi một lần, nên thành ra… Trận chiến này hắn đặc biệt ra sức.


Tốc độ của đoàn tàu quá nhanh, đến mức Mộ Khuynh Tiên nửa lời cũng không nói nổi, chỉ có thể ú ớ đánh vần, học tập thành thạo Tiếng Việt cơ sở.


“Kh… Khoan… Ta… Ta…”


“Ta… Muốn… Thử… Cách chơi mới!” Mộ Khuynh Tiên hai mắt rướm lệ, phải rất vất vả mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.


“Cách chơi gì?”


Mộ Khuynh Tiên có chút kiệt lực ngồi dậy, trong lòng thầm mắng hắn làm sao lại thô bạo với thiếu nữ đến như vậy… Nhưng thật ra, nàng cũng không hề chán ghét bộ mặt lưu manh này của hắn.


Nàng lại tháo xuống một phần dây đỏ trên người, hai tay vịn lên vách tường chống đỡ lấy thân thể, còn đôi chân thì bành rộng ra một trăm tám mươi độ, triển lộ toàn bộ những gì nàng có ra trước mặt Ác Chi Hồn.


Nàng nháy nháy mắt, thanh âm mê huyễn, cực kì dụ hoặc nói: “Cầm lấy chân trên của ta, sau đó liền bắt đầu vào việc, ta sẽ hướng dẫn ngươi toàn bộ, nên là… Đừng có thô lỗ như vậy nữa”


Ác Chi Hồn: “…”


Nằm mơ đi nhé!


Mới vừa nãy ngươi còn đòi ta thô bạo lên, mà cơ thể ngươi cũng rất thành thực, còn chê bai ủy khuất cái gì?


Nhưng mà…


“Ta nói nha, chuyện nữ công gia chánh thì không chịu tập trung đi học… Ngươi vậy mà lại còn lén lút đi học mấy thứ tri thức quỷ quái này ư?”


“Đây cũng là nữ công gia chánh nha?” Mộ Khuynh Tiên một bộ đương nhiên nói.


Đối với nàng, chiều chồng, thoả mãn chồng cũng là một loại công việc.


“…”


Ác Chi Hồn lại không nhịn được ba vào mông nàng thêm một đòn, nhưng lần này, bàn tay của hắn đã bị tiên thủy thấm ướt.


“Bị đánh mà còn có thể cao hứng đến như vậy… Mộ Khuynh Tiên, ta đánh giá thấp sự dâm đãng của ngươi rồi”


Lần này, Mộ Khuynh Tiên như đã thừa nhận, lại như đang hỏi: “Ta dâm đãng, người được lợi lại có thể là ai cơ chứ?”


Tất nhiên, không ai khác ngoài Lý Thuần Quân được hưởng lợi.


Ác Chi Hồn không lại nhiều lời, bắt đầu vào việc.


“Mong được chiếu cố”


Những ngày sau đó, hai người lâm vào một trận thác loạn dữ dội. Cả Mộ Khuynh Tiên cùng Ác Chi Hồn đều vô cùng nhiệt tình, khiến cho khắp căn phòng đều là chiến trường của hai người, thậm chí còn giày vò lẫn nhau tận gần nửa tháng mới chịu thôi.


Sau khi đã thoả mãn, Mộ Khuynh Tiên đã gọi thập tam công công trở về. Nàng dùng thuật pháp phong bế toàn bộ cảm quan, bắt đầu tiến trình điều trị tâm lí dài hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK