*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì? Ngươi nói ở đây đã xuất hiện tiên nhân?”
Trong một toà đại điện hoang vu nhưng lại tràn đầy khí tức trang nghiêm, một lão nhân thân mặc đạo bào trầm giọng quát lạnh. Thanh âm của lão vừa uy nghiêm, vừa mang theo một nỗi nghi ngờ không hề che giấu.
“Hồi Thành Hoàng, đúng là có tiên nhân… Tuy chỉ mới gặp qua một lần, thế nhưng huynh đệ chúng ta đều đã nhìn thấy rất nhiều thứ kì bí xung quanh hắn, thậm chí…”
“Thậm chí cái gì?” Thành Hoàng lên tiếng chất vấn.
“Trước khi hai huynh đệ bọn ta rời đi, hắn đã nói chỗ hắn đang ở là một trong những thiên địa kỳ cảnh…” Dạ Du Thần có chút gấp gáp đáp lại.
“Thiên địa kỳ cảnh?” Thành Hoàng chợt biến sắc, có thể nghe ra rõ ràng sự hâm mộ trong giọng nói của hắn.
Từ hâm mộ, sắc mặt của lão nhân dần biến đổi thành sự tiếc nuối. Bởi vì đạo mà lão đang theo chính là hương hoả chi đạo, tu vi hoàn toàn dựa vào việc ban phúc cho muôn dân mà ra, vậy nên dù lão có ghen tị đi chăng nữa… Lão lại có thể làm được gì?
“Kỳ quái, ta đã ở đây vô số năm, làm sao ta lại không biết chỗ mình đang quản lí có thiên địa kỳ cảnh?” Thành Hoàng xoa xoa cằm, lâm vào trầm tư.
“Kỳ cảnh này… Dường như là bắt đầu từ hai đầu thụ yêu” Dạ Du Thần lễ phép ôm quyền bẩm báo: “Lúc đó chúng ta đã nhìn thấy tiên nhân thi pháp, dẫn dắt hai đầu Âm Dương Nhị Khí của thụ yêu hoà hợp vào nhau, lại dựa trên cơ sở là đầu nguồn địa mạch… Cuối cùng là tự tay sáng lập nên kỳ cảnh”
“Tự tay sáng lập!?” Nghe xong câu này, biểu lộ của lão nhân càng thêm phần đặc sắc: “Không được, ta nhất định phải đi xem thử!”
Nói xong, lão Thành Hoàng liền biến mất ngay tại chỗ. Dường như là hắn đang dùng hết tốc lực để tìm đến chỗ vị tiên nhân kia.
…
Trong Linh Hải Thế Giới, Lý Thuần Quân vẫn đang rất vất vả bồi dưỡng đoá hoa sen béo ị đang bì bõm trồi lên khỏi mặt nước kia.
Lần này, dưới cơ duyên xảo hợp nằm ngay trong sân nhà, rốt cục Lý Thuần Quân đã hoàn thành được ước mơ của mình: Khiến đoá hoa chết giẫm này trồi lên khỏi mặt nước!
Sau nhiều lần rèn luyện khắc khổ, đoá sen kia đã dần trở nên khổng lồ đến quá cỡ, kích thước cơ hồ chiếm giữ hết một phần ba diện tích bề mặt của Hải Nhãn.
Không những thế, những đường vân kim sắc xuất hiện xung quanh cánh sen cũng ngày một hiện rõ, dày đặc và toả sáng lấp lánh, đẹp mắt tựa như tác phẩm nghệ thuật của trời đất vậy.
Nhưng mà, thân là chính chủ, Lý Thuần Quân vẫn không hiểu những đồ án kim sắc này đang mang ý nghĩa gì.
“Xem ra tạm thời vẫn không đột phá được…” Lý Thuần Quân thở dài, vô thức ngẩng đầu nhìn trời: “Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ta chưa từng thấy đoá hoa sen nào khó hầu hạ như ngươi cả”
Đến cả việc gom góp lượng linh khí khổng lồ tán ra từ thiên địa kỳ cảnh đem đi bồi dưỡng cũng không đủ để giúp nó thành thục… Lý Thuần Quân cũng thật không biết mình nên làm ra thứ biểu lộ gì nữa.
Coi bộ… Con đường thai nghén Nguyên Anh vẫn còn xa lắm.
Lý Thuần Quân bắt đầu có chút ngoài nghi, không biết chúc phúc mà mình nhận được có phải là hàng giả hay không… Bởi vì hắn không cảm nhận được sự thay đổi về tốc độ tu luyện, ngược lại còn cảm thấy nó đang trở nên vô cùng chậm chạp.
Nghĩ lại thì… Tốc độ tấn cấp cỡ này cũng nên tính là nhanh rồi đi. Người bình thường có khi phải mất cả trăm năm mới có thể mò đến trình độ này, còn hắn thì chỉ tốn vỏn vẹn… Gần một nửa thời gian đó.
Coi như ‘hơn người’ một chút.
Lý Thuần Quân lại thầm thở dài, tự an ủi mình kiểu như vậy.
“Kỳ cảnh sơ thành đã cho ta kết quả không được như mong đợi… Hi vọng hai tên thụ yêu đó chóng lớn một chút… Bởi vì trụ cột của kỳ cảnh này chính là bọn nó”
Nói xong, Lý Thuần Quân lại liếc xéo đoá hoa sen khổng lồ kia rồi hậm hực rời khỏi linh hải.
Hắn biết đoá sen đó là đồ của mình, thế nhưng hắn có nhìn kiểu gì cũng vẫn cảm thấy nó vô cùng chướng mắt, thậm chí còn muốn giẫm nát nó đi cho rảnh nợ.
Đến lúc Lý Thuần Quân hồi thần, sắc trời cũng đã dần đến rạng đông. Thái Cực Bát Quái Tiên Đồ vắt ngang bầu trời tối hôm qua đã biến mất, linh khí cũng đã khôi phục như thường, mọi sự đều quy về chỗ cũ… Ngoại trừ hai gốc thụ yêu.
Thấy hắn tỉnh dậy, hai gốc thụ yêu liền kịch liệt run rẩy, dường như bọn chúng đều đang rất phấn khích.
Lý Thuần Quân nhướng mày, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Tiến hoá thành công rồi đi?”
Trước mắt hắn, phần thân gỗ đen sì của gốc Tử Đằng đã biến đổi, trở thành một lớp thủy tinh màu lam trong suốt, trông vô cùng huyền ảo, đẹp mắt.
Thậm chí, có đôi chỗ trên thân cây còn xuất hiện một vài chấm sáng rực hệt như sao trời, xinh đẹp lung linh đến khó mà miêu tả được.
Tương tự, Hồng Trần Thụ bên kia cũng đã hoàn thành thuế biến. Mặc dù hoa lá của nó vẫn chưa thay đổi gì nhiều, thế nhưng phần thân gỗ của nó đã hoàn toàn lột xác, trở thành thân thủy tinh màu hổ phách nóng bỏng chói mắt, nhiệt khí bừng bừng.
Sau khi Lý Thuần Quân thuận tay sáng lập nên thiên địa kỳ cảnh, đôi thụ yêu kia đã nhận được lợi ích vô cùng lớn. Không chỉ hoàn thành tiến hoá, mà linh trí của chúng cũng đã ổn định triệt để, không còn chỉ là sợi ý thức yếu ớt hệt như trẻ sơ sinh nữa.
Đôi thụ yêu nghe tiếng hắn hỏi, cành lá liền run lên xào xạc, hoa nở tưng bừng, hương thơm phút chốc tràn ngập cả sân vườn. Đây chính là câu trả lời, cũng là lời cảm ơn của chúng.
“Kỳ quái, tại sao ta vừa đến đây không lâu thì chúng liền đã tiến hoá?” Lý Thuần Quân có chút không hiểu nổi.
Hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này hết sức vô lý, không giống như là trùng hợp.
“Thôi kệ đi, dù sao cũng không phải chuyện xấu gì” Lý Thuần Quân lắc đầu đứng dậy phủi phủi người, quyết định bỏ qua chuyện này.
Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn, Hồng Trần Thụ đã sớm kết đầy quả. Quả của cây chín mọng một màu đỏ, vừa óng ánh, vừa đẹp mắt hệt như hồng ngọc hay đá quý, khiến người ta vô thức sinh lòng quý trọng chứ không nỡ ăn.
Lý Thuần Quân thử hái một quả cho vào miệng. Mặc dù quả chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng lại ngọt và giàu nước vô cùng. Ngoài ra, nó còn mang theo một cỗ nhiệt khí ấm áp, khiến hắn lập tức cảm thấy thư giãn, dễ chịu cực kì.
“Hái một chút cho lão Khương đi” Lý Thuần Quân nói khẽ rồi lại theo thói quen đưa tay lên hái, nhưng lần này hắn lại hái không xuống.
“?”
“Ngươi không đồng ý?” Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi.
Ngay lập tức, cành cây bóng ngọc liền run lên xào xạc.
“…”
“Vậy nếu là ta ăn đây?”
— QUẢNG CÁO —
Vừa mới dứt lời, khoả hồng ngọc mà Lý Thuần Quân giật mãi không đứt liền tự mình rụng xuống, rơi lóc cóc trên mặt đất.
Lý Thuần Quân: “…”
“Ngươi là cô nương sao? Làm sao lại khó tính như vậy?”
Lần này, cành cây đã không dùng sự run động để đối đáp nữa. Không lâu sau đó, từ trên tán cây, một thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền ra, mơ hồ đứt quãng không rõ: “Chỉ… có… chủ… nhân”
“Ta?”
“Đúng…”
Lý Thuần Quân xám mặt, không tự chủ vỗ trán một cái. Hắn mới ở đây lăn lộn có mấy ngày, và thế là hai đầu thụ yêu này liền đã nhận hắn làm chủ.
Cớ gì đâu? Tại sao các ngươi lại dễ dãi như vậy?
Dễ dãi hệt như cái cách mà hắn đã mềm lòng trước sự làm nũng của Tiểu Khuynh Tiên vậy.
“Cố tìm cách mà hoá hình cho sớm, tốt nhất là dạng nữ tính đi… Ta có cảm giác một nam nhân gọi ta là chủ thật có chút buồn nôn” Lý Thuần Quân khoát tay, không muốn quan tâm đến ngốc thụ này nữa.
Sau khi hoá hình, hắn phải dạy bảo chúng cho thật tốt, tuyệt đối không thể để chúng bị người ta lừa đi mất!
Tử Đằng từ đầu tới cuối vẫn không làm ra động tác gì, lạnh lùng hệt như dáng vẻ âm nhu vốn có của nó vậy. Tuy vậy, nó thi thoảng lại ném cánh hoa của mình về phía Lý Thuần Quân, tựa hồ là đang lấy lòng.
Lý Thuần Quân không để ý đến hai đầu thụ yêu đang nháo sự trước mặt mình. Hắn quay trở vào nhà, sinh hoạt thường nhật một chút rồi khép cửa lại, đơn độc ra ngoài tản bộ.
Trước khi đi, hắn có thoáng nhìn qua gian nhà của Khương Chính. Ở đó, hắn nhìn thấy Khương Chính đang rất nghiêm túc dạy dỗ đàn con của mình, cũng như một vài vị học trò khác ngồi xung quanh.
Lúc này đây, cả tư thái lẫn giọng điệu của Khương Chính đều đã bắt đầu giống giống một người thầy giáo mẫu mực, tận tụy.
“Chướng Nhãn Pháp”
Lý Thuần Quân phủ lên mình một lớp ngăn trở nhận thức rồi lặng lẽ tiến nhập phòng học. Hắn tỉ mỉ quan sát ba tỷ đệ họ Khương một hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Không tệ, thật mong chờ câu trả lời của ba đứa nhóc con quậy phá này đây”
Xong xuôi, Lý Thuần Quân lại rảo bước ra ngoài phố đi dạo. Mặc dù đã mấy ngày nay không thấy Tiểu Bạch đâu, tuy nhiên hắn cũng không để ý đến an nguy của nó cho lắm.
Tiểu Bạch đã tận trung với hắn, thế nên tuyệt đối sẽ không có chuyện nó phản chủ rời đi. Đoán chừng nó đã lặng lẽ ra đi, sử dụng một chút thời gian để giải quyến vấn đề của mình rồi đi.
Lý Thuần Quân lười đi xen vào chuyện riêng của nó. Hắn ưa thích nuôi thả, bởi vì theo quan niệm của hắn, chỉ có tự do mới có thể khiến con người ta đi xa hơn cả giới hạn của bản thân.
Đi dạo quanh một vòng, hắn nhận ra toà thành trấn này vẫn dĩ vãng như cũ yên bình nhộn nhịp, hoàn toàn không vướng vào thế tục phân tranh.
Thế nhưng, khi hắn đột nhiên ngửi thấy mùi nhang khói, một lão nhân thân mặc đạo bào đã xuất hiện chặn đường hắn, cho hắn một cảm giác bất an.
— QUẢNG CÁO —
“Tham kiến tiền bối” Lão nhân ôm quyền, rất lễ phép chào hỏi.
Lý Thuần Quân chỉ gật đầu mà không nói gì.
Ngay lập tức, hắn gia tốc cước bộ tiến thẳng vào bên trong miếu, đến khi không còn thấy ai khác bên cạnh mình thì hắn mới chịu mở miệng: “Ngươi là Thành Hoàng của toà thành này sao?”
Lão nhân nhẹ gật đầu, không lên tiếng phủ nhận.
“Vì sao lại gọi ta là tiền bối?” Lý Thuần Quân hỏi.
“Thuộc hạ của ta đã báo cáo lại những chuyện xảy ra tối hôm qua” Thành Hoàng thành thật đáp lại: “Sau khi nghe xong, ta đã đích thân đến nơi để vấn an tiền bối… Nhưng khi thấy tiền bối vẫn đang tập trung tu luyện, ta thật không dám quấy rầy mà trở về”
“Ra là vậy” Lý Thuần Quân cười hỏi: “Tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ban đầu thì ta cũng chỉ muốn đến chào hỏi tiền bối một câu, nhưng đến hiện tại thì thật sự có chuyện rồi” Thành Hoàng cười khổ một tiếng, thần sắc trở nên mười phần mất tự nhiên.
Lý Thuần Quân nhíu mày, trực tiếp nói ra suy đoán: “Yêu quái sao?”
“Đúng là có yêu quái, rất nhiều… Ta thật không nghĩ tới là sào huyệt của chúng lại lớn đến như vậy” Thành Hoàng đạo nhân có chút tuyệt vọng nói tiếp: “Ta đã thông tri các Thành Hoàng khác đến đây trợ giúp, thế nhưng bọn hắn vẫn đang rất kiêng kị với thế lực kia, thậm chí còn không có lòng tin tất thắng”
“Khủng bố như vậy?” Lý Thuần Quân cũng ý thức được tầm quan trọng của chuyện này.
Nếu không giải quyết triệt để thì sớm muộn gì toà thành trấn yên bình này cũng sẽ xảy ra một chuỗi thảm án… Thậm chí, trong trường hợp xấu nhất, toà thành trấn này sẽ bị quét sạch!
“Các ngươi không định báo lên cấp trên chuyện này sao?” Lý Thuần Quân lại tra hỏi.
“Không được, mọi tin tức đều đã bị phong toả, hoàn toàn không đến được bên tai cấp trên” Thành Hoàng không hề giấu diếm trả lời: “Nhiều nhất thì ta chỉ có thể liên hợp các Thành Hoàng xung quanh đây, cùng nhau hợp lực trảm yêu trừ ma mà thôi, không thể làm được thêm chuyện khác nữa”
“Bị trói buộc cũng thật phiền phức nhỉ?” Lý Thuần Quân thở dài: “Thôi được rồi, ta sẽ tìm cách cấp báo giúp ngươi, qua mấy ngày nữa hãy đến chỗ ta nghe tin báo về”
“Tạ ơn tiền bối!” Thành Hoàng thật kinh hỉ, rối rít nói lời cảm ơn.
Hắn không nghĩ tới vị tiền bối này lại dễ nói chuyện như vậy!
Thật ra, một phần nguyên nhân khiến Lý Thuần Quân đồng ý ra sức giúp đỡ cũng bởi là vì hắn muốn bảo vệ cứ điểm quá tuyệt vời của mình.
Hắn biết rõ, nguyên nhân khiến đám yêu ma kia tìm đến đây chính là vì địa mạch… Không, phải nói là kỳ cảnh mới đúng.
Ha ha ha.
Muốn đoạt đồ trong tay ta ư? Nằm mơ đi nhé!