• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau tận mấy ngày giày vò, Mộ Khuynh Tiên mới chịu thoả mãn thả Ác Chi Hồn đi.


Sau đó, nàng liền tự tay luyện chế thêm một mặt dây chuyền hình hắc sắc hoả diệm đeo lên cổ, rồi lại cho Ác Chi Hồn nhập vào đấy, cùng nàng sinh hoạt.


Tính đến hiện tại, sợi dây chuyền trên cổ nàng đang được đính đến hai mặt: Một mặt là một cây rìu nhỏ, một mặt khác là hoả diệm hắc sắc, cũng là ngôi nhà tạm thời của Ác Chi Hồn.


Cũng không lâu sau đó, thập tam công công đã trở về, trên mặt mang theo một chút hưng phấn lên tiếng báo cáo: “Chủ thượng, ta nghĩ mình đã tìm ra cách chữa trị cho người rồi!”


“Vậy sao?” Mộ Khuynh Tiên ngữ khí có phần tùy ý đáp lại.


Cảm thấy chủ thượng nhà mình đang có gì đó là lạ, bao nhiêu hứng khởi trong lòng thập tam công công phút chốc biết mất, thay vào đó là một nỗi lo… Không, nói đúng hơn là nỗi sợ hãi.


“Chủ thượng, ta thật hi vọng người sẽ trả lời thật với ta” Thập tam công công hít sâu một hơi, như thể dùng hết dũng khí để hỏi: “Chủ thượng, người với hắn… Đã đi đến đâu rồi?”


Mộ Khuynh Tiên nghe hỏi vậy, sắc mặt lập tức trở nên cực kì mất tự nhiên, thậm chí là chột dạ, da mặt phút chốc đỏ bừng một mảnh.


Thập tam công công sở hữu EQ cực cao, dường như hắn đã đoán ra được chuyện gì, ánh mắt dần dần hiện lên sự sụp đổ: “Lẽ nào… Lẽ nào… Các ngươi… Vượt rào rồi?”


“Không hẳn! Không phải vậy! Chỉ là thần hồn song tu mà thôi!” Mộ Khuynh Tiên có chút hoảng loạn đáp trả, hoàn toàn quên mất là mình phải giữ bí mật.


“Thần hồn song tu còn nghiêm trọng hơn so với việc song tu bằng cơ thể thật nhiều lắm đấy… Chủ thượng bệ hạ” Thập tam công công thật sự bị hù đến suýt chút hồn phi phách tán.


Mộ Khuynh Tiên im lặng.


Xác thực, mặc dù cơ thể thật của nàng vẫn còn nguyên âm, và lớp phòng hộ kia cũng vẫn còn ở đó… Nhưng theo góc độ nào đó mà nói thì nàng đã sớm không còn trong sạch nữa.


“Kể lại cho nô tài nghe qua một chút đi” Thập tam công công thở dài: “Cũng đều do nô tài thất sách… Nô tài không mường tượng ra được thuộc tính kia sẽ nguy hiểm đến mức này”


Mộ Khuynh Tiên do dự một chút rồi cũng mở miệng kể lại lần lượt các sự kiện. Từ ngay lúc công công rời đi vào khoảng tuần trước cho đến tận thời điểm hiện tại, không sót một thứ gì ngoại trừ cảnh nóng.


“Ha…” Thập tam công công khổ sở thở dài: “Quả nhiên là do cái thuộc tính phiền nhiễu kia… Một phần khác cũng là vì người nữa, chủ thượng”


Mộ Khuynh Tiên hai tay che mặt, xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui vào, bởi vì… Những gì nàng vừa kể chính là hắc lịch sử của nàng.


“Thôi, chuyện đã lỡ rồi… Mặc dù đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra” Thập tam công công nói: “Bản thể của hắn vẫn không hay biết gì thì tốt rồi. Cách chủ thượng xử trí vẫn anh minh như ngày nào”


Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía đốm hắc hoả: “Tiểu tử, ngươi cũng đừng tiếp tục giả ngây nữa…”


Ác Chi Hồn thở dài, thanh âm ngập tràn ác tính vọng ra: “Ta phải nói gì?”


Có thể nghe ra Ác Chi Hồn đang cực kì ấm ức.


Tự nhiên bị một đại mỹ nữ lôi ra dập mấy ngày, dập tới tấp, dập dài dài… Hắn há có thể không ấm ức?


Thập tam công công: “…”


Đang lúc thập tam công công định nói gì đó thì gian phòng mà Triệu Tử Long đang nghỉ ngơi bỗng nhưng phát sinh tiếng động, thậm chí còn có cả thần uy mờ nhạt truyền ra khiến cây cỏ đổ rạp, vạn vật kính sợ.


“Tỉnh rồi sao?”


Đến tận lúc này, tâm tình của Mộ Khuynh Tiên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, thậm chí còn có vẻ sắc lạnh hơn ngày thường, triệt để quay về với con người trước kia.


“Ta cũng muốn xem thử thuế biến của hắn” Ác Chi Hồn nói.


Thập tam công công tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, chỉ im lặng mà không nói.


Triệu Tử Long đứng dậy khỏi giường, mờ mịt bước ra cửa phòng. Nhưng ngay khi nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên đang ngồi ở gần đó, hai mắt hắn lập tức trừng lớn, không tự chủ lùi về sau mấy bước.


“Ây da, coi bộ hắn đã bị ngươi hù cho không nhẹ… Đến mức tâm lí sinh ra bóng tối luôn rồi kìa” Ác Chi Hồn cười ha ha đầy quỷ dị.


Mộ Khuynh Tiên lắc đầu cười… Nhưng là cười lạnh: “Ta đã rất nương tay”


Bắt gặp vẻ lãnh tiếu của Mộ Khuynh Tiên, Triệu Tử Long sợ đến mức chỉ muốn chạy xa nghìn dặm, cả đời cũng không muốn gặp lại nữ nhân này, một lòng tránh nàng như tránh tà.


Nàng quá đẹp, nhưng lại quá hung bạo, quá đáng sợ! Kí ức hôm đó cho đến nay vẫn còn in sâu trong đầu hắn, không cách nào quên đi được!


Dù sao thì hắn cũng đã bị nàng đánh suýt chết!


Và một kích bộc phát toàn lực của hắn… Nàng cũng bắt gọn hơ, không chút phí sức!


“Chạy không được đâu” Mộ Khuynh Tiên hờ hững nói: “Xung quanh đây đã được ta bày trí kết giới, ngươi chạy không thoát”


Nghe xong, Triệu Tử Long quỳ, một mặt tuyệt vọng.


“Tuyệt vọng cái gì? Ta có giết ngươi đâu?” Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, tỏ vẻ ngờ vực.


“Vậy ngươi bắt ta về đây làm gì?”


“Làm đồ, nguyện ý không? Ta đã có sẵn hai lựa chọn cho ngươi” Mộ Khuynh Tiên ngáp một cái, vô cùng thờ ơ nói ra: “Một, lập tức đồng ý. Hai, để ta đánh ngươi một trận, đến khi ngươi đồng ý thì thôi”


Ác Chi Hồn: “…”


Triệu Tử Long: “…”


Hai lựa chọn này thì khác quái gì nhau?


Không hổ là Mộ Khuynh Tiên, ngang tàn trước sau như một.


“Ngươi đang tu vi gì? Nếu như không đủ để thuyết phục được ta, mặc kệ ngươi có đánh chết ta, ta vẫn sẽ không nhận ngươi làm sư” Triệu Tử Long quật cường nói.


Ác Chi Hồn: “…”


Hảo tiểu tử, đến mạng cũng không cần.


Hắn cảm thấy mình thật lãng phí viên Niết Bàn Đan hôm đó.


Như đã nhớ ra chuyện gì đó, hắn vội vàng lên tiếng trấn an nữ nhân điên bên cạnh mình: “Vuốt giận, hắn xác thực có tư cách để kiêu ngạo!”


“Không sao, ta không dễ bị chọc giận như vậy” Mộ Khuynh Tiên vẫn nhàm chán ngáp một cái, tùy tiện ném một quyển sách đến chỗ Triệu Tử Long: “Tiên phẩm kê bàn chân kinh, cầm lấy xài bừa đi… Dù sao thì ngươi cũng không coi ta là sư, ta chả việc gì phải coi trọng ngươi cả”


“Kê bàn chân kinh… Tiên phẩm” Triệu Tử Long nhận lấy quyển sách rách, mí mắt cuồng loạn nhảy động.


Tiên kinh mà đem đi kê chân bàn…


Trời ạ, rốt cục nữ nhân này phải có bao nhiêu ngạo khí mới dám làm vậy?


Cả tộc Thường Sơn cũng chỉ có độc một bộ Tiên Kinh mà thôi! Thế mà nữ nhân này lại ném cho hắn hệt như ném rác!


Đọc qua Tiên Kinh một lần, mọi nghi ngờ của hắn trước đó đều được hoá giải, bởi vì đây là Tiên Kinh hàng thật!


Chỉ là… Giá của nó lại không thật cho lắm.


Nói sao nhỉ… Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Triệu Tử Long minh bạch rất rõ điểm này, thế là hắn lập tức phi thẳng tới cúi lạy Mộ Khuynh Tiên ba lạy: “Đệ tử bái kiến sư phụ”


Hắn nên làm việc này thật nhanh, trước khi bị nàng đánh cho nằm liệt giường thêm một lần nữa.


“Ừm, mau lui đi, hôm nay ta lười dạy” Mộ Khuynh Tiên ra vẻ không quan tâm xua đuổi Triệu Tử Long, hệt như đang lùa gà.


Triệu Tử Long một mặt biệt khuất, u oán đứng dậy lui về phòng.


Hắn vẫn luôn xem mình rất ưu tú, người trên vạn người… Thế nhưng, vị sư phụ này lại chỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt, dáng vẻ hoàn toàn không chút nào xem trọng…


Kết quả là, bao nhiêu kiêu ngạo của hắn đều đã bị đá đổ chỉ trong tích tắc.


“Đường đường là Thần chuyển thế…” Ác Chi Hồn thật không biết mình nên nói gì nữa.


“Mệt, nghỉ” Mộ Khuynh Tiên lập tức về phòng chốt cửa.


Không có Lý Thuần Quân dẫn đi chơi, Mộ Khuynh Tiên liền đâm ra lười biếng, chỉ muốn ăn rồi đi ngủ.


Còn về chuyện thân mật với Ác Chi Hồn thì… Mặc dù nàng rất muốn, nhưng vẫn nên định kì đi làm, không nên vội vàng, kẻo lại hù đến hắn.


Thập tam công công thì vẫn trầm tư, thì thào tự nói, trên mặt hiện rõ vẻ bất an: “Thần không thể tự nhiên mà chết được, xem ra sắp tới sẽ có đại loạn rồi đi…”








Trở lại với Lý Thuần Quân. Ngay sau khi rời khỏi chốn cung cấm xa hoa, hắn lại đơn độc tìm về phần hồng trần bình phàm nhất đối với hắn.


Hắn muốn an tĩnh tu luyện, trong suốt nhất có thể, để mình không phải vướng vào chuyện thị phi.


Du hành đến một thành trấn nhỏ, Lý Thuần Quân hạ xuống, lẩm bẩm nói khẽ: “Hệ thống, địa mạch nằm ở gần đây đúng không?”


[Ở rất gần]


“Vậy thì vào thành thôi”


Hiện tại, Lý Thuần Quân đang rất khao khát được tấn cấp… Nhưng mà, cái bông sen béo kia thì lại như động không đáy vậy. Bất kể là Lý Thuần Quân có cho vào bao nhiêu linh khí thì nó liền sẽ nuốt hết bấy nhiêu, kích thước cũng theo đó càng lúc càng phình lớn, béo không tả nổi.


Béo để mức để Lý Thuần Quân cảm thấy rất chướng mắt, chán ghét cực kì, muốn vác đao chém đi cho rảnh nợ.


Cho nên nha… Bị sen béo giày vò lâu đến như vậy, thử hỏi lúc hệ thống thông báo gần đây có địa mạch hở thì hắn đã vui mừng đến cỡ nào?


“Ta không tin ngươi nuốt sạch được cả một địa mạch!”


Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền mặc lên một bộ thanh sam, đầu đội đạo quan chỉnh chỉnh tề tề rồi lặng lẽ tiến vào thành trấn, trong suốt không khác gì một phàm nhân.


Mặt khác, vì toà thành trấn này đang nằm ở một khu vực tương đối hẻo lánh nên đại bộ phận cư dân ở đây cũng đều là phàm nhân. Tu sĩ rất ít khi xuất hiện, mà cho dù có thì tu vi cũng không cao.


[Còn cách địa mạch ba trăm trượng]


Dòng thông báo của hệ thống hiện lên nhắc nhở, Lý Thuần Quân liền phấn khởi mừng thầm. Có thể tìm ra một địa mạch ở một nơi vắng vẻ như vậy, quả thật không khác gì nhặt được chí bảo trong thâm cốc.


Vớ bở!


Rảo bước đi trên phố, Lý Thuần Quân nhận ra nơi đây cũng khá nhộn nhịp, trẻ con rất đông, nhân khí cũng rất thịnh, xem ra cũng không đến nỗi u buồn vắng vẻ như hắn đã nghĩ.


Chợt, hắn nhìn thấy phía trước có một đám người cao lớn đang vây lại đánh đập một con chó trắng. Thấy kì lạ, hắn liền gia tốc chạy tới, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi một vị nông phu đứng ở gần đó: “Đại thúc, đây là chuyện gì vậy?”


Nông phu kia nhìn Lý Thuần Quân một chút rồi nhẹ giọng đáp: “À, bọn hắn chỉ đang trừng trị một con chó hoang phá phách mà thôi”


“Chó hoang?”


[Phát hiện nhân vật mang tiềm năng Truyền Thuyết]


Lý Thuần Quân: “…”


Này này, không phải chứ?


À khoan đã, đây chỉ là tiềm năng mà thôi, mở được hay không thì chưa biết.


Luồn lách chen qua đám đại hán, Lý Thuần Quân lập tức nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của con chó kia: Nó nằm thoi thóp giữa đường phố, máu chảy đỏ cả mặt đất, xương cốt đứt gãy đủ chỗ, hô hấp yếu ớt, cứ như thể sắp chết đến nơi rồi.


Lòng trắc ẩn bị động đến, Lý Thuần Quân lập tức đứng ra chắn cho con chó kia, nhẹ giọng nói: “Con chó này, tại hạ sẽ nhận nuôi”


“Như vậy đồng nghĩa với mọi thứ mà nó đã phá trước đó sẽ thuộc về phạm vi trách nhiệm của ta, và ta sẽ bồi thường cho mọi người”


Thấy Lý Thuần Quân đứng ra ngăn cản, một đại thúc khác thật tình khuyên nhủ: “Tiểu bằng hữu, con chó này rất ma tính… Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, không cần thường tiếc cho nó”


Những người khác lập tức gật đầu lịa lịa, dường như họ rất tán thành với vị đại thúc kia, cũng rất có ác ý với con chó này.


“Không sao, ta không sợ chó cắn” Lý Thuần Quân lấy ra một vài quan tiền đưa cho mọi người: “Đây là tiền bồi thường”


— QUẢNG CÁO —


- NhayHo.Com


“Nếu tiểu bằng hữu đã kiên quyết thì chúng ta cũng không gượng ép…” Đại thúc khổ não nói: “Nhưng không cần nhiều như vậy, nó chỉ chuyên phá phách vặt mà thôi, chưa gây ra chuyện gì lớn đâu”


“Phá phách vặt? Mới hôm trước nó còn cắn con ta suýt chết đấy!” Một nông phụ giọng chua lanh lảnh chửi bới.


“Đấy còn không phải là do con ngươi cố tình chọc phá nó hay sao?”


Nông phụ kia lập tức im lặng, không cãi lại được.


Nhận lấy một chút tiền bồi thường từ tay Lý Thuần Quân, tất cả mọi người đều hảo tâm nhắc nhở, nhường hắn phải quản lí sinh vật này cho tốt.


Hắn cũng nhận ra lòng tốt của mọi người nên đã lập tức cam kết, hứa sẽ không để thứ này phá phách bậy bạ nữa.


“Tiểu tử thối, đừng có làm xấu mặt ta đấy nhé, chúng ta sẽ phải ở đây khá lâu đấy”


Lý Thuần Quân len lén đút vào miệng con chó kia một viên đan dược trị thương rồi vội vàng đưa nó đi tìm đại phu.


Vị đại phu già thấy đối phương muốn mình trị bệnh cho một con chó liền một bụng hậm hực, muốn lớn tiếng chửi bậy một câu… Nhưng lương y như từ mẫu, hắn không thể làm trái với y đức được.


“Ta chưa từng trị bệnh cho động vật đâu, đừng có hi vọng gì nhiều”


“Tạ ơn”


Không lâu sau, vị đại phu già liền quay trở ra, một mặt quái dị hỏi: “Nó không bị thương nặng, nhưng sao trên người lại nhiều máu như vậy?”


“Thịnh huyết?” Lý Thuần Quân vô thức nói.


Đại phu: “…”


“Nhận lấy nó rồi lập tức đi đi, trước khi ta trở mặt!” Vị đại phu già không nhịn được nữa, luôn cảm giác tên này đang cố ý trêu chọc lão.


Lý Thuần Quân ôm lấy con chó đã được sơ cứu cùng một ít thuốc rồi lập tức xách dép chạy.


Mặt khác, hắn cũng không vội đi xem giao diện thuộc tính của con chó này, bởi vì hắn đột nhiên có chút ngại.


Hắn không muốn biết mình thua một con chó đến mức độ nào.


Việc này sẽ rất tổn thương lòng tự trọng.


Lại mất nửa ngày lần mò, hắn liền xách tiền đi mua một mảnh đất nhỏ. Dĩ nhiên, không phải trùng hợp. Lý do mà hắn cố ý mua mảnh đất kia là bởi vì nơi đó chính là đầu nguồn của địa mạch.


Cư dân ở đây thường nói nơi đó có ma, bởi vì bất kì gia đình bất hạnh nào chuyển đến đó sống đều sẽ chết trong vài ngày. Hơn nữa, vì đã có rất nhiều ví dụ chứng minh trước đó nên lời đồn này chỉ càng khiến người ta thêm phần sợ hãi.


Thế nhưng, bản thân Lý Thuần Quân thì lại không quan tâm cho lắm. Hắn biết rõ lí do khiến những người đó chết đi, chủ yếu là vì họ không thích nghi được với môi trường quá giàu linh khí.


Cái này cũng giống như sốc nhiệt vậy. Một người đang sống ở nơi có linh khí thưa thớt đột nhiên bị ném vào một nơi có linh khí dày đặc sẽ không kịp thích ứng được.


Tu sĩ không nói, nhưng một phàm nhân yếu ớt thì sẽ càng không chịu nổi mà trực tiếp lăn ra đột tử.


Bước vào nhà, hắn phát hiện ra nơi này đang cực kì bám bụi. Có lẽ nơi đây đã thật lâu không có người quét dọn qua, khiến cho nhân khí trở nên suy yếu vô cùng.


Sau một hồi lâu quét dọn, thi pháp chú tịnh trần, Lý Thuần Quân rốt cục đã có thể nhàn nhã ngồi xuống bàn đá nằm ở giữa sân uống trà.


Con chó kia vẫn đang hôn mê, Lý Thuần Quân cũng sợ nó sẽ bị sốc nên đã bày ra pháp trận ngăn cách một chút linh khí, để nó từ từ thích nghi với môi trường.


Xong việc, hắn lại đảo mắt nhìn qua giàn hoa tử đằng màu tím cùng gốc phong đỏ rực đang nở rộ trong sân vườn, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.


“Nhưng mà, hai gam màu này có vẻ không hợp nhau cho lắm nhỉ?”


Lý Thuần Quân tự giễu cười một tiếng rồi đứng dậy, đi ra giếng lấy một chút nước đem tưới cây.


“Có ai ở nhà không?”


“Có, mời vào”


Sau khi nghe được Lý Thuần Quân đáp lại, một đứa nhỏ vô cùng khả ái đã lập tức chạy thẳng vào trong tiểu viện của hắn, đồng thời còn lớn tiếng kêu lên: “Ba ba, vị tiểu ca này vẫn còn sống!”


“Coi kìa! Đừng có thất lễ!”


Lý Thuần Quân cũng không để ý, chỉ cười nói: “Yên tâm đi, chỗ này không có ma, chỉ là điều kiện nơi đây có chút đặc biệt, người thường không thể tùy tiện vào được mà thôi”


“Điều kiện đặc biệt?” Một văn nhân trung niên theo sau tiến vào, có chút không hiểu hỏi.


“Linh khí ở nơi này rất sung túc, người thường vào đây sẽ vì không kịp thích nghi mà chết. Còn các ngươi thì đã ở đây lâu rồi nên cũng không cần phải lo lắng chuyện này” Lý Thuần Quân giải thích.


“Đúng nhỉ, mỗi lần vào đây đều có cảm giác rất dễ chịu… Ban đầu ta còn tưởng là có vong linh đang dụ hoặc ta…” Văn nhân nói đến nửa đoạn liền cảm thấy có gì đó không đúng: “Khoan đã, người là tiên nhân sao?”


“Không phải, ta chỉ là một tu sĩ có chút đạo hạnh mà thôi… Nói thẳng ra thì ta cùng người phàm không khác biệt nhiều, cứ xem ta như hàng xóm mà đối đãi là được” Lý Thuần Quân mười phần dễ gần nói.


Văn nhân nghe vậy, khẽ gật đầu.


Chính hắn cũng cảm thấy người này không hề giống tiên nhân. Hắn rất dễ gần, dễ nói chuyện, không hề cao xa như loại tồn tại trên mây kia.


“Vậy, về sau chúng ta liền là hàng xóm” Văn nhân cố gạt đi định kiến cười nói.


Lý Thuần Quân khẽ gật đầu. Hắn nhíu mày nhìn văn nhân một chút rồi hỏi: “Ngươi làm nghề dạy học sao? Ta còn chưa biết tên ngươi đâu”


“Ta họ Khương, tên Chính… Còn nha đầu nghịch ngợm này là Khương Thải Huyên, đứa con gái duy nhất của ta” Khương Chính cười nói: “Nha đầu này còn hai tên tiểu đệ cũng nghịch ngợm không kém, nhưng bọn nó vẫn đi chơi chưa về”


“Mặt khác, ta không dạy học, chẳng qua chỉ đọc nhiều sách một chút thôi”


“Tên hay” Lý Thuần Quân cũng lên tiếng giới thiệu: “Ta là Lý Thuần Quân, một tán tu bình thường, không có tiếng tăm gì”


Tưới cây xong, Lý Thuần Quân liền mời khách ngồi lên ghế đá chờ đợi, còn bản thân thì đi chuẩn bị thêm một ít trà nóng để tiếp khách.


“Người này… Nếu không phải hắn tự nhận mình là người tu hành thì ta đã thực sự xem hắn như phàm nhân rồi” Khương Chính khẽ thở dài: “Tiên nhân dễ gần như vậy thật ít thấy, phải trân trọng mới được”


— QUẢNG CÁO —


- NhayHo.Com


“Ba ba, ca ca thật dễ nhìn, ta muốn được chơi với hắn!” Khương Thải Huyên rất tinh nghịch, không cách nào kìm chế cỗ năng lượng dồi dào trong người được.


“Chơi với ta?” Lý Thuần Quân đem ấm trà quay trở ra, bật cười nhìn Khương Thải Huyên: “Nha đầu, năng lượng nhiều là tốt, nhưng không nên làm phiền người lớn nói chuyện”


Khương Thải Huyên chạy tới ôm lấy chân hắn, một bộ kiểu gì cũng không chịu buông: “Hai tên đệ đệ ngốc kia toàn cho ta ra rìa, ta không vui! Không chịu!”


“Đừng thất lễ như vậy!” Văn nhân khổ sở quát một tiếng.


Biết là nữ nhi rất đáng yêu, nhưng nghịch ngợm quá vẫn không phải chuyện tốt.


Lý Thuần Quân mỉm cười bế cô bé lên, nhẹ nhàng búng lên trán nàng một cái: “Nha đầu, là con gái thì phải học cách trở nên thùy mị nết na đi chứ? Đừng học xấu mấy tên đệ đệ của ngươi”


Văn nhân nhìn chằm chằm Lý Thuần Quân với ánh mắt đầy cảm kích… Bởi vì đó đều là tiếng lòng của hắn.


“Ca ca, ta còn nhỏ mà, sao phải nghĩ đến mấy chuyện đó cơ chứ?” Khương Thải Huyên cười hì hì, lộ ra lúm đồng tiền cực kì đáng yêu: “Đừng nghĩ ta không biết, ta vẫn chưa trở thành thiếu nữ đâu, không cần học, hừ!”


Lý Thuần Quân chọc chọc gò má của Khương Thải Huyên, có chút trợn mắt mà nhìn: “Nha đầu này thật mẫn tuệ, là nhân tài đó nha!”


“Mỗi tội quá nghịch ngợm!” Văn nhân nói.


“Nhưng cũng rất đáng yêu” Lý Thuần Quân tiếp lời.


Hai người nhìn nhau một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười lên ha ha, trong lòng phảng phất như vừa tìm được tri âm tri kỷ vậy, thích thú vô cùng.


Sau một hồi lâu, con chó kia rốt cục cũng tỉnh lại, kèm theo thông báo của hệ thống: [Bởi vì được ngươi cưu mang, Bạch Thiên Cẩu đã tuyệt đối trung thành với ngươi. Từ nay về sau, bất kể là ngươi có đối xử với nó như thế nào thì nó vẫn sẽ xem ngươi là chủ, chết không thay lòng]


Thấy được dòng thông báo này, Lý Thuần Quân liền không nhịn được sờ lên đầu con chó lớn kia một cái: “Hảo hài tử, không uổng công ta cứu ngươi”


“Gâu!”


“Mau đi chơi với Thải Huyên đi” Lý Thuần Quân cười nói.


“Gâu!” Bạch Thiên Cẩu cực kì phấn khích gật gật đầu, dáng vẻ mười phần thông linh của nó khiến Khương Chính có chút trợn tròn mắt.


“Nó là yêu vật, nên sẽ thông minh hơn sủng vật thông thường” Lý Thuần Quân giải thích.


“Yêu quái?”


“Không phải yêu vật nào cũng xấu, nó không phải hạng quái vật chuyên đi hại người”


“À…”


Ngay lúc hai bên còn đang đánh cờ đến giai đoạn gay cấn thì thê tử của Khương Chính liền đã tìm đến đây, sắc mặt tràn đầy lo âu lên tiếng: “Thải Huyên, tướng công, các ngươi có ở đây hay không?”


“Mẹ! Chúng ta không sao, có cả bạch cẩu cẩu rất đáng yêu nè mẹ” Khương Thải Huyên cưỡi Bạch Thiên Cẩu chạy tới chỗ mỹ phụ, vẫn lanh lợi hoạt bát như cũ.


Thấy con gái mình vẫn an toàn, mỹ phụ nhẹ nhõm thở phào một hơi: “Thứ lỗi, tướng công ta qua chào hỏi lâu quá không thấy về, thành ra ta có hơi lo lắng”


“Không có gì, đều là hàng xóm cả” Lý Thuần Quân cười cười, nhẹ nhàng đem chuyện này cho qua.


“Đến giờ cơm chiều rồi sao?” Khương Chính có hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn chơi đến quên cả trời đất như vậy.


“Cơm chiều sao?” Lý Thuần Quân đột nhiên lại có chút bối rối, thầm hỏi Mộ Khuynh Tiên có ăn cơm hay chưa.


“Lý tiên sinh, để chúng ta mời ngươi một bữa cơm được không?” Khương Chính cười hỏi.


“Người nên mời cơm phải là ta mới đúng, ta cũng không nghĩ tới mình lại được chào đón đến như vậy” Lý Thuần Quân lắc đầu cười: “Mọi người về trước đi, lát nữa ta sẽ mang một ít món ngon qua, chúng ta cùng nhau dùng bữa”


“Được”


Nói xong, đôi bên liền tạm thời chia tay. Lý Thuần Quân vọt ngay vào bếp, theo thói quen làm ra những món ăn mà Mộ Khuynh Tiên đã từng yêu thích, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.


Hắn đã từng ở trong tiên động cô độc cả một đời. Thế mà hiện tại, khi chỉ mới rời nhà không được bao lâu… Hắn đã bắt đầu cảm thấy trống trải đến lạ thường.


Hắn lờ mờ nhận ra được ở mình đang có thứ gì đó thay đổi… Kể từ sau khi Mộ Khuynh Tiên xuất hiện.


“Thay đổi cũng tốt” Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa liền bắt đầu sắp xếp các món ăn, cẩn thận mang qua nhà bên.


Tại bên trong căn nhà khá đơn sơ của Khương Chính, cả nhà năm người đều đã dọn bàn sẵn, chỉ đợi Lý Thuần Quân qua ăn cùng mà thôi.


Sau một ngày rong chơi la cà, đến giờ, hai tên đệ đệ kia đã chịu trở về. Hai đứa vừa thấy người tới liền chạy ra chống nạnh, hùng hồn lên tiếng giới thiệu:


“Nhị đệ, Khương Thái Huyền!”


“Tam đệ, Khương Thái Hư!”


Lý Thuần Quân: “…”


“Được rồi, mau vào bàn thôi” Lý Thuần Quân có chút dở khóc dở cười sờ lên đầu hai cậu bé giàu năng lượng này.


“Lý tiên sinh, mời ngồi”


“Mời ngồi”


“Bạch cẩu cẩu, chúng ta lại gặp rồi!”


“Oa~ con chó lớn quá”


“Gâu!”


Một nhà sáu người vừa ăn vừa vui đùa, cảnh tượng đầm ấm đến không gì sánh được, hoàn toàn không có lấy một chút khí chất của một thôn xóm được đồn là có ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK