Mặc cho gia nhân ra sức ngăn cản, nàng vẫn một mình leo lên lưng ngựa, đuổi ra đến tận chiến trường đầy rẫy hung hiểm.
Sau nhiều ngày phóng ngựa không biết mỏi mệt, rốt cục Hoa Bất Ngữ đã tìm đến nơi.
Ngẩn người trước cánh đồng ngàn vạn xác chết, Hoa Bất Ngữ bị mùi tanh hôi của máu cùng mùi thối của xác thịt phân hủy doạ cho bật khóc.
Một hoàng hoa khuê nữ như nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng như thế này, thế nên dĩ nhiên nàng sẽ không chịu đựng được mà khóc.
Dẫu có sợ hãi, phần kiên cường trong tâm nàng vẫn chưa từng lay chuyển. Nàng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của những quân lính còn sống sót, hòng từ trong miệng họ hỏi thăm thêm một chút tung tích của Vọng Thiên Thành.
Mất nửa ngày, nàng rốt cũng cũng tìm thấy được một doanh trại đang vô cùng điêu tàn.
Các binh lính rất ngạc nhiên làm sao một khuê nữ yếu đuối lại có thể tìm đến tận đây, nhưng khi nghe nàng kể lại, họ liền ngậm ngùi dẫn nàng đến chỗ Vọng Thiên Thành.
Mắt thấy biểu cảm của những người lính kia biến vô cùng sa sút, trong lòng Hoa Bất Ngữ điên cuồng dâng lên một cỗ bất an. Nàng liên tục hỏi han, nhưng những người lính kia lại không trả lời, chỉ nói: “Người cứ đến nơi liền biết”
Đến trước liều trại nằm tại trung tâm doanh trại, Hoa Bất Ngữ vội vàng vén màn chạy vào trong. Tại nơi đó, Vọng Thiên Thành đang nằm bất động trên giường, toàn thân đều được bao phủ bởi hắc khí, còn xung quanh hắn là những quân y đang vô cùng rầu rĩ.
“Phu quân của ta thế nào rồi!?” Hoa Bất Ngữ ngữ khí mười phần gấp gáp lẫn hoảng sợ hỏi.
“Phu quân?” Những người ở đây đều lộ ra dị sắc, sau đó liền hướng nàng cúi thấp đầu: “Thứ lỗi cho chúng ta vô năng… Phần linh hồn của Tướng Quân bị tổn thương quá nặng, mặc dù đã tạm thời ổn định nhưng có lẽ sẽ không tỉnh lại được”
Một người khác tiếp lời: “Hơn nữa, cơ thể của Vọng Tướng Quân bị ma khí xâm thực quá nặng, triệt để bị phế rồi… Có lẽ cường địch lần này đã vượt quá phạm vi của hắn… Và việc hắn có thể chém giết thành công tám chín phần là do may mắn…”
Nghe nói vậy, con ngươi Hoa Bất Ngữ lập tức co rụt lại. Nàng vô lực quỳ xuống trước Vọng Thiên Thành, đôi mắt giàn giụa nhiệt lệ, đôi tay dùng sức lung lay hắn… Nhưng hắn đã không cách nào tỉnh lại được nữa.
“Không… Phu quân, ngươi đang lừa ta đúng không? Tại sao vậy? Chúng ta còn chưa làm phu thê đúng nghĩa được một ngày… Tại sao lại như vậy?”
Đám quân y ngậm ngùi, lần lượt rời khỏi căn liều trại này, trả lại không gian riêng cho nàng.
Các quân lính ở gần đó nghe tiếng nàng than khóc đến tận nửa đêm mới dứt, nhưng nàng dĩ vãng vẫn không ra ngoài, khiến không ít người vẫn luôn để ý đến nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Nghe nói Vọng Tướng Quân phải rời đi ngay trong đêm Tân Hôn. Hắn còn chưa kịp bù đắp cho thê tử mà đã…”
“Bi ai, bi ai…”
“Đây là số phận của kẻ lưng gánh trách nhiệm sao?”
“…”
Ngồi trong góc tối, Hoa Bất Ngữ tựa lưng vào ga giường, ngọc thủ không ngừng vuốt ve thanh bảo kiếm của Vọng Thiên Thành. Hai mắt nàng sưng đỏ, nhãn thần tối đen, nội tâm chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng cùng uất hận.
Nàng không trách Vọng Thiên Thành bỏ nàng mà đi, bởi vì nàng biết hắn cũng rất đau khổ khi đưa ra quyết định đó. Trái lại, những kẻ mà nàng phẫn hận lại chính là Nhân Hoàng, Ma Tộc… Cùng số mệnh.
Nàng chưa kịp nếm trải sự mỹ hảo của tình yêu liền đã bị vận mệnh cướp đi tất cả. Phu quân xem như đã chết, mối tình mà nàng thiết tha mơ ước đã tan vỡ, và mục đích sống duy nhất của nàng cũng không còn nữa…
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đã bao lần nàng đã có ý định tự sát.
Nhưng sau cùng, nàng vẫn không làm vậy.
Nàng không muốn phu quân mình phải chết oan ức như thế.
Nếu vẫn còn một tia hi vọng, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tối hôm đó, nàng không ngủ mà vẫn ngồi y nguyên tại chỗ đó, lặng thầm vuốt ve thanh trường kiếm trên tay.
Cùng lúc, trong miệng nàng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, tựa hồ nàng đang tự nói với bản thân, lại như nàng đang nói với ai đó vậy.
Sáng hôm sau, vừa mới hừng đông thì toàn bộ doanh trại đã bị tiếng động gì đó làm cho bừng tỉnh. Đó chính là tiếng bước chân, tiếng hành quân ầm ầm như sóng thần của ngàn vạn Ma Tộc đang đứng phía bên kia chân trời.
Hoa Bất Ngữ cũng nghe thấy tất cả, kể cả tiếng hành quân lẫn những thanh âm tuyệt vọng của quân sĩ.
Trong lúc vô ý, ngón tay của nàng đã bị lưỡi kiếm cắt phải, máu đỏ từ trên ngón tay nhỏ xuống, đọng lại thành vũng máu nhỏ… Nhưng mà, nàng căn bản không hề quan tâm đến chút đau xót đó.
Ngập ngừng, nàng khẽ nâng ngón tay đang chảy máu kia lên, dùng chính máu tươi để lau đi son đỏ trên môi. Từ lúc đó, người khuê nữ yếu đuối, vô lực, đắm chìm trong tuyệt vọng đã hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt nàng giờ đây đã mất đi sự ôn nhu vốn có mà biến trở nên lăng lệ tàn khốc, trên mặt chiến ý bừng bừng, khí chất cũng biến đổi trở nên quật cường hiên ngang.
Từ thái độ mà xem, nàng cứ như thể đang chính diện tuyên chiến với số phận, tuyên chiến với tất cả mọi thứ… Kể cả bản thân mình vậy.
Nàng không muốn bản thân mình cứ mãi nhu nhược như vậy nữa.
Nàng không muốn mình tiếp tục nấp sau khuê phòng lạnh giá cô độc nữa.
Nàng không muốn mình đắm chìm trong nỗi lo âu… Cũng như tuyệt vọng nữa.
Lần này, nàng sẽ đứng lên, chiến đấu cho hạnh phúc của mình.
Nàng sẽ trả thù tất cả những kẻ đã cướp đoạt đi hạnh phúc của nàng, cướp đoạt đi tính mạng của phu quân nàng…
Nàng sẽ dùng máu cùng huyết tinh rột rửa tất cả phấn son, giết chết bản thân vô dụng trước kia, triệt để lột xác thành con người mới.
“Ta… Sẽ thay đổi tất cả”
Cầm chặt thanh bảo kiếm, Hoa Bất Ngữ đứng bật dậy, đôi mắt xích hồng lăng lệ, biểu lộ tàn khốc doạ người.
Trước con mắt kinh ngạc của thế nhân, nàng lại lần nữa phóng lên ngựa… Nhưng lần này, nàng sẽ không bỏ chạy, mà nàng sẽ đứng lên chiến đấu.
Lao mình vào giữa ngàn vạn Ma Tộc, thanh bảo kiếm trên tay nàng chìm trong bữa tiệc máu cùng huyết nhục, lấy tất cả những thứ đó rèn luyện để trở nên càng thêm sắc bén.
Còn bản thân Hoa Bất Ngữ thì điên cuồng tắm trong máu thịt, toàn thân bạch y bị nhuộm đỏ huyết y. Nàng vẫn một mình vừa phóng ngựa vừa cuồng tiếu, trông không khác gì một ma nữ đang tung hoành trên chiến trường.
Chẳng ai biết nàng lấy đâu ra lực lượng, cũng chẳng ai biết nàng làm sao có thể sóng sót giữa ngàn vạn Ma Tộc vây công. Nhưng, sự thật đã diễn ra ngay trước mắt, bọn hắn có không muốn tin cũng không được, chỉ có thể nối theo bước chân của nàng.
Hoa Bất Ngữ càng đánh càng trở nên cuồng loạn, tiếng cuồng tiếu đáng sợ của nàng liên tục vang vọng bên tai cả quân địch lẫn quân mình. Trên người nàng dính đầy vết thương, thế nhưng chúng lại chẳng mảy may ảnh hưởng đến nàng.
Nàng vẫn cứ vung kiếm bừa bãi, mỗi một đường kiếm đều lấy đi mấy cái đầu, máu tươi phun thành từng cột nhuộm đỏ trời cao, cảnh tượng không khác gì Tu La đang luyện ngục.
Đánh đến nửa ngày, đám Ma Tộc còn lại vì sợ hãi mà bỏ chạy tứ phương. Còn Hoa Bất Ngữ thì đơn độc cười đầy cuồng dại trên chiến trường, hốc mắt đẫm lệ, từng giọt lệ nóng nhanh chóng lau đi vết máu đang dính đầy trên mặt nàng.
Nàng tựa như một đoá hoa tươi đẹp bị nhuốm máu, một bông hoa tinh khiết bị ô uế vẩn đục… Nhưng dẫu vậy, nàng lại chưa từng hối hận.
Nàng đã lựa chọn chiến đấu, và đây là thứ mà nàng phải gánh chịu.
Nắm lấy mái tóc đang đính đầy máu tươi, nàng dùng kiếm cắt gọt đi một nửa số chúng, ánh mắt thẩn thờ nhìn về nơi chân trời, nơi những tàn binh Ma Tộc đang cuống cuồng bỏ chạy.
Cuối cùng, nàng ngẩng mặt lên trời, nặng nề bi thương mà thì thào: “Đợi ta, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về”
Câu này vừa dứt, huyễn cảnh liền đã sụp đổ. Dường như là Hoa Bất Ngữ không muốn để Lý Thuần Quân tiếp tục nhìn nên mới cố ý làm vậy.
“Si tâm ngao tẫn tài khả khuynh thành”
(Nhận hết cuồng si mới khuynh thành)
Huyễn cảnh kết thúc, một thanh âm nữ tử nhẹ nhàng vang lên bên tai. Thanh âm ấy lạnh lẽo, nặng nề mà bi thương không gì sánh được, khiến Lý Thuần Quân thật sâu trầm mặc.
Sau khi nhìn lại cuộc đời bất hạnh của Hoa Bất Ngữ, thú thật, trong lòng hắn đang mang theo rất nhiều cảm xúc.
Đối với những tu chân giả khác mà nói, phần cố sự này có lẽ sẽ không quá đặc sắc. Nhưng đối với nàng mà nói, đây lại là quãng thời gian giày vò nàng nhất, quãng thời gian nàng đau khổ nhất… Cũng chính là bước ngoặc đã thay đổi nàng hoàn toàn.
Vào khoảnh khắc mà nàng dùng máu tươi lau đi phấn son thì người khuê nữ ôn nhu hiền thục kia liền đã chết rồi, hiện thực tàn khốc đã khiến con người dịu dàng ấy chết đi…
Và cũng từ đó, một Chiến Thần lạnh lùng, tàn bạo đã được sinh ra. Nàng điên cuồng chiến đấu với Ma Tộc, cũng là đang chiến đấu với số mệnh bi thảm của chính mình.
Thử hỏi nếu cảnh tượng nàng tẩy đi son phấn kia được mang ra sân khấu thì khán giả sẽ cao hứng đến mức nào?
Nhưng đáng tiếc, ngoài Lý Thuần Quân ra thì không ai có thể nhìn thấy được nữa.
Về sau, nàng không tiếc dùng tất cả mọi thủ đoạn để kéo dài sự sống cho Vọng Thiên Thành, hòng tìm cách ra để nhường phu quân mình sống lại… Nhưng mãi đến khi gặp được Lý Thuần Quân, ước nguyện của nàng mới được hoàn thành.
Đúng lúc này, cảnh tượng trước mặt Lý Thuần Quân lại phát sinh chuyển biến bất ngờ.
Từ một khoảng không gian mù mịt tối tăm, trước mắt hắn lúc này đã trở thành một cánh đồng hoa thơm đầy màu sắc đang tràn ngập ánh nắng, đơn giản đẹp đến mê hồn, đẹp đến không cách nào hình dung.
Và tại nơi nào đó trên cánh đồng này, có một đôi nam nữ nổi bật đang cùng nhau vui thú tiêu khiển. Nam nhân thì ung dung đánh đàn, nữ nhân thì cầm lấy chiếc quạt, uyển chuyển nhảy múa.
Gió nhẹ thổi lên, nó không chỉ mang tiếng đàn cùng hương thơm đi xa mà còn khiến cho nữ tử kia càng thêm lộng lẫy đẹp đẽ.
Mái tóc đen dài khẽ lay động trong gió, lụa đào mềm mại nhẹ nhàng phiêu động bên thân, muôn vàn cánh hoa lẫn cơn gió đều chuyển động theo từng bước nhảy của nàng, cảnh tượng trông vừa hài hoà vừa đẹp mắt, khiến Lý Thuần Quân đều có chút ngốc trệ ra mà nhìn.
“Quá đẹp mắt!” Lý Thuần Quân dùng sức vỗ tay.
Từ lúc xuất sinh đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẹp như thế này!
Hoa Bất Ngữ vốn dĩ đã tinh thông ca múa vũ kĩ, vậy nên, cho dù bao nhiêu năm không bao giờ động đến, nàng vẫn như cũ là đại sư trên phương diện này.
Nàng vẫn tiếp tục nhảy múa, hai tay quạt xếp như thể đang điều khiển cơn gió, và cơn gió lại mang theo cánh hoa phiêu tán khắp nơi, khiến nàng lúc này trông hệt như tiên nữ giáng trần, nhảy múa trước khung cảnh vốn dĩ đã mỹ lệ tuyệt đẹp này.
“Nếu Mộ Khuynh Tiên cũng biết vũ kĩ thì tốt rồi… Nhưng đáng tiếc, nàng đến cả chuyện bếp núc cũng làm không xong, gần như chỉ biết mỗi đánh nhau”
Thấy cảnh tượng này, Lý Thuần Quân đã thoáng có chút ao ước, nhưng phần ao ước đó lại nhanh chóng sụp đổ, vùi dập vào sâu trong thâm khảm, chỉ còn lại một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
Mộ Khuynh Tiên mà.
Làm sao biết được những thú vui tao nhã như này cơ chứ?
“Lại nói, công nhận tên gia hoả họ Vọng này lớn thật nhanh… Xem ra Hoa Bất Ngữ thật sự là tiên nhân đỉnh cấp, và sữa của nàng cũng vì vậy mà trở nên không tầm thường chút nào…”
“Mặc dù Vọng Thiên Thành lớn nhanh như thổi là chuyện tốt… Nhưng luôn cảm giác phương thức lớn lên của hắn có chút cấn cấn chỗ nào…”
“Sữa của vợ… Uống được sao? Đây không tính là đang dành ăn với nhi tử sao?”
“Khụ khụ, càng nghĩ càng thấy sai, vẫn là thôi không nghĩ nữa”
Cứ coi đó như là thú vui của người lớn đi.
Trẻ con đừng thắc mắc nhiều.