• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau đó, sinh hoạt của Lý Thuần Quân cũng không có gì quá đặc sắc, chỉ tuần tự tuân theo một chu kỳ.


Nhưng trọng điểm là từ ngày đuổi vị khách không mời kia về nhà về sau, yêu tộc liền trở nên vô cùng yên tĩnh, làm các Thành Hoàng bắt đầu có chút hoài nghi không biết chúng có phải đang rút quân hay không.


Khi tin này được báo lại, Lý Thuần Quân cũng không dám chủ quan bỏ qua. Để giải toả toàn bộ hiềm nghi, hắn lại phải ném đi không ít phi kiếm do thám, và kết quả thu về lại không hề giống như những gì được báo cáo lại.


“Tung hoả mù sao… Ngoài mặt thì cố tỏ vẻ yếu thế, nhưng thật ra sâu bên trong màn sương thì lại đang âm thầm tập hợp quân lực, chuẩn bị đánh úp sao?” Lý Thuần Quân buông xuống quyển sách, nặng nề thở dài một hơi.


Hắn nghĩ có hai khả năng.


Một, tên kia là một tên điếc không sợ súng. Mặc kệ Lý Thuần Quân có phải là tiên nhân chuyển thế hay không, hắn ta vẫn muốn bóp chết Lý Thuần Quân từ trong trứng trước.


Hai, có thể hắn ta đã được một vị đại năng yêu tộc thần bí nào đó chỉ điểm, xuyên thủng toàn bộ khúc mắt, từ đó thoát khỏi sự sợ hãi, ráp tâm muốn báo thù ngược lại Lý Thuần Quân.


Vế một thì không nói, mà bản thân hắn cũng cảm thấy không hợp lí cho lắm. Nếu phải nói thẳng cái nào có khả năng xảy ra hơn thì… Có lẽ là vế hai, hắn nghĩ vậy.


Lần trước, khi mà vị khách không mời kia đến đây, hắn đã có thử đánh giá qua vị này một chút. Tuy là hắn ta trông có chút cộc cằn thô lỗ, kiêu ngạo tự tư… Nhưng mà, từ trong ánh mắt kia, hắn nhìn ra hắn ta cũng không phải kẻ ngu ngốc.


Nếu đã biết Lý Thuần Quân là tiên nhân, chắc chắn hắn ta sẽ lập tức rút quân… Nhưng đằng này thì mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại.


Vì vậy, tám chín phần khả năng là có kẻ đang đứng sau giật dây. Nhưng bởi vì hắn ta đang kiêng kị điều gì đó nên mới không trực tiếp xuất thủ.


“Yêu Tướng thì sao? Chẳng qua chỉ là một quân cờ của tiên nhân mà thôi” Lý Thuần Quân khẽ nhấp một ngụm trà, vẫn vô cùng nhàn nhã nói: “Tuy là ta không biết kẻ đang đứng sau chuyện này là ai, có mục đích gì… Nhưng muốn đánh cờ sao? Vậy thì ta liền phụng bồi tới cùng”


Trong sân vườn, Tử Đằng đang học đàn thì bỗng nhiên cảm thấy có chút lành lạnh trong người. Nàng theo bản năng nhìn về phía phụ thân mình, thân thể nhỏ nhắn khẽ run lên: “Ba ba, ta lại làm sai điều gì rồi sao?”


Dạo gần đây, nàng cảm thấy ba ba trở nên rất dễ cáu giận, mà khuôn mặt của hắn lúc nổi giận lại vô cùng đáng sợ… Làm nàng có chút tay chân mềm nhũn, sợ hãi vô cùng.


“Không phải, ta chỉ đang chuẩn bị đánh cờ với một người nào đó mà thôi” Lý Thuần Quân khẽ nhếch miệng cười lành lạnh.


Tử Đằng khẽ hít sâu một hơi. Thật may, nàng còn tưởng là mình đã đánh sai nhịp, làm phụ thân không vui rồi chứ.


Nói sao thì nói, nàng giờ cũng là một thiếu nữ rồi. Vậy nên, nàng tuyệt đối không muốn bị ba ba tét vào mông, vì như vậy sẽ rất xấu hổ!


Hồng Trần nhìn qua chỗ ba ba mình, trên mặt lộ vẻ mờ mịt. Nàng nhận ra vừa nãy tỷ tỷ đã sợ hãi, nhưng nàng lại không hiểu vì sao tỷ tỷ lại sợ hãi phụ thân.


Lý Thuần Quân an tĩnh ngồi trên ghế gỗ, lắc lư một hồi lâu mà vẫn không nói gì. Dường nhưng hắn đang phải tập trung suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.


Đến khoảng gần trưa, Khương Chính cùng ba đứa nhỏ đã cùng nhau sang đây chơi. Sau khi thu xếp cho ba đứa nhỏ, hắn liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân, sắc mặt có chút sa sút nói: “Đêm qua trong thành có xảy ra mấy vụ án mạng, đâu đó khoảng mười mấy người đã bị hạ sát dã man, đoán chừng là… Yêu quái đã bắt đầu tấn công vào đây rồi đi”


“Công tác di dân thế nào rồi?” Lý Thuần Quân hỏi.


“Ban đầu thì không ai tin, nhưng sau chuyện hôm qua… Bọn hắn đã bắt đầu có chút tin tưởng rồi” Khương Chính ngữ khí có chút vô lực hồi đáp.


Lý Thuần Quân khẽ thở dài.


Phải lấy mạng người ra làm bằng chứng, đây là chuyện tàn khốc đến cỡ nào?


“Cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi, sống chết đều do họ lựa chọn” Lý Thuần Quân châm thêm một chút trà rồi nói tiếp: “Chúng ta đã làm hết sức rồi, thế nên ta chả việc gì phải phí sức đi thuyết phục họ nữa”


Khương Chính nhẹ gật đầu. Kỳ thật, chính hắn cũng đang rất mệt mỏi về chuyện này.


“Tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải bỏ thành sao?” Khương Chính do dự một chút rồi hỏi.


Mặc dù nhân khẩu không bằng những nơi khác, thế nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng toà thành này chính là nơi an cư lạc nghiệp của rất nhiều người.


Và nếu bọn họ bắt buộc phải rời đi, thật khó nói rõ bọn họ sẽ có thể quay về được cuộc sống trước kia hay không.


“Ta sẽ thử đánh một ván cờ với chúng… Cho dù có thực sự không giữ được, ta vẫn muốn cho chúng nếm một chút hương vị khó quên” Lý Thuần Quân hờ hững như không nói.


Khương Chính trầm mặc, lẳng lặng ngắm nhìn ba đứa con của mình.


Thân là trụ cột – kẻ chống giữ cả một vùng trời của gia đình… Hắn bây giờ vậy mà chỉ có thể nghĩ tới chuyện ôm cả gia đình bỏ chạy… Chuyện này thật sự giày vò hắn…


Nhưng mà, hắn không có làm sai.


Có trách thì chỉ trách thân xác phàm nhân của hắn quá yếu đuối, không thể kháng cự trước sức mạnh của yêu ma.


“Có đôi khi, cuộc sống của phàm nhân cũng khiến cho tiên nhân phải ghen tị” Lý Thuần Quân nhẹ nhàng nói: “Hai cõi tiên phàm đều có những nỗi khổ riêng, không phải cứ có sức mạnh là có thể nắm giữ được tất cả. Thế gian vạn sự đều không hoàn mỹ, đó là lẽ tất yếu của tạo hoá”


“Tiên sinh dạy phải” Khương Chính lại thở một hơi thật dài.


Vừa rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã sinh ra ý định đưa con theo Lý Thuần Quân tu tiên. Điều này là hoàn toàn trái ngược với những gì mà bản thân hắn đã chốt định trước đó.


Nhưng mà… Những suy nghĩ của hắn đều không thể qua mặt được Lý Thuần Quân.


Lý Thuần Quân vỗ vỗ vai Khương Chính: “Không sao đâu, các ngươi sẽ không chết được, ba đứa nhỏ này đều không phải những đứa trẻ đoản mệnh, sẽ không bị yêu tộc làm hại đâu”


“Chỉ mong là vậy…”


Lý Thuần Quân đứng dậy, bắt đầu tiến trình dạy học.


Nhưng mà, khi ở trong tình thế như hiện tại, hắn đã không có tâm tình đi dạy học đàn nữa. Trái ngược, hắn còn phải dạy cho bọn trẻ những kiến thức liên quan đến vấn đề sinh tồn.


Nhận ra nội dung giảng dạy đã thay đổi, thế nhưng bọn trẻ cũng không to gan hỏi gì mà chỉ nhu thuận lắng nghe, tiếp thu, rồi chuyển hoá nó thành của mình.


Giờ cơm chiều đã tới, ba chị em họ Khương liền lễ phép cáo biệt ra về. Còn Tử Đằng cùng Hồng Trần thì ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ bất an mà nhìn hắn.


“Ba ba, ngươi đang có kẻ thù sao?” Cả hai đồng thanh hỏi.


Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu, không có phủ nhận.


“Ba ba, kẻ thù rất mạnh sao?” Tử Đằng lại hỏi.


“Không rõ, nhưng có lẽ là vậy” Lý Thuần Quân xoa xoa đầu hai cô bé, tươi cười nói: “Nhưng yên tâm đi, có thể ba ba đánh không lại chúng… Nhưng nếu là chạy, bọn hắn sẽ không đuổi kịp ba ba được đâu”


Tử Đằng mím môi. Nàng suy nghĩ một chút rồi hít sâu một hơi, kiên định nói ra: “Ba ba, ta muốn học võ, ngay bây giờ”


“Ngươi chỉ vừa mới hoá hình, tu vi còn chưa có, lấy gì ra đòi học võ?” Lý Thuần Quân nhéo nhéo má Tử Đằng.


Yêu tộc hoá hình có hai loại: Một loại là bắt đầu hoá hình ngay từ lúc còn nhỏ.


Dạng này sẽ khiến cho yêu vật không có tu vi lẫn khả năng tự vệ trong thời gian đầu, thể chất lại vô cùng yếu ớt, lại cộng thêm yếu tố môi trường khắc nghiệt khiến chúng rất dễ đoản mệnh mà chết. Nhưng bù lại, yêu tộc dạng này sẽ có được tiềm lực cực lớn nếu có thể trưởng thành.


Còn dạng hai là dạng tu luyện được đến một giai đoạn nhất định nào đó rồi mới bắt đầu hoá hình.


Dạng này là dạng an toàn, bởi vì trong thời gian hoá hình, bằng vào tu vi mà bản thân đã rèn luyện được, bọn chúng sẽ có khả năng tự vệ nhất định… Nhưng điểm trừ là tiềm lực cũng sẽ vì đấy mà bị hạn chế, rất khó thành tiên, tiền đồ hữu hạn.


Tử Đằng cùng Hồng Trần đều là dạng một, vậy nên hiện tại các nàng đang không có tu vi… Nói đúng hơn là toàn bộ tu vi trước kia của các nàng đều đã bị hiến tế, đắp thành nền móng cơ sở, trọng tu lại toàn bộ tư chất.


Tử Đằng phụng phịu: “Ta sẽ làm được mà… Đúng không, muội muội?”


Lý Hồng Trần dùng sức gật đầu. Nàng đã muốn học võ từ lâu rồi, nhưng nàng lại không dám nói ra, bởi vì nàng sợ mình sẽ bị phụ thân tét mông.


“Hai đứa… Thôi được rồi” Lý Thuần Quân dở khóc dở cười: “Ta sẽ cho hai đứa một quyển kinh thư cùng một bộ võ kĩ trước, đợi hai đứa nắm giữ rồi lại nói”


Nói xong, Lý Thuần Quân liền bắt đầu mò mẫm, rồi từ trong không gian trữ vật của hệ thống xuất ra hai bộ tiên kinh. Quyển Thái Âm Tiên Kinh thì hắn giao cho Tử Đằng tu luyện, còn Thái Dương Tiên Kinh thì giao cho Hồng Trần tu luyện.


Sở dĩ hắn lựa chọn như vậy là bởi vì thuộc tính của hai đứa nhỏ này vô cùng tương thích với thuộc tính của hai quyển tiên kinh.


Tại sao lại nói như vậy? Chuyện này phải bắt đầu giải thích từ nơi hắn đang ở: Thiên địa kỳ cảnh ‘Càn Khôn Bát Quái Trận’.


Kỳ cảnh này hoạt động theo nguyên lí ‘Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái’. Và hai đầu nguồn của Lưỡng Nghi chính là nơi mà Tử Đằng cùng Hồng Trần đã sinh trưởng trước đó, một âm một dương.


Và do cả hai đã sinh trưởng phân biệt trên hai đầu địa cực âm dương, điều này đã khiến cho thể chất của cả hai cũng dần dần biến đổi thành thuộc tính tương tự với đầu địa cực đó: Tử Đằng là cực âm, còn Hồng Trần là cực dương.


Nhận lấy hai bộ tiên kinh, Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần vui vẻ vô cùng. Chỉ từ cái tên mà suy ngẫm, các nàng liền biết rõ đây đều là những bộ tiên kinh vô cùng ‘xịn’.


“Cảm ơn ba ba! Yêu ngươi nhất!” Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần dùng sức cọ cọ đầu vào ngực Lý Thuần Quân, sau đó lại kích động hôn lên má hắn mỗi bên một cái, dường như hai bé đang cực kì phấn khích.


Mà khi được hai đứa con gái bé bỏng hôn nhiệt liệt như vậy, hồn vía của Lý Thuần Quân liền bay thẳng lên mây, sướng đến tê người.


“Hai đứa cứ nắm giữ tiên kinh trước đi, sau đó ba ba sẽ dạy các ngươi võ học” Lý Thuần Quân ho nhẹ một tiếng.


Mặc dù nội tâm của hắn đang sung sướng đến mức chỉ thiếu chút nữa là hô to… Nhưng mà, hắn vẫn phải cố nhịn, vì bảo trì uy nghiêm của một vị phụ thân.


Hai đứa bé không đợi được, lập tức ngồi xuống tham ngộ tiên kinh.


Mà cũng đúng vào lúc này, hệ thống đã đột ngột thức tỉnh kèm theo một dòng hỏi chấm: [???]


[Ta chỉ vừa mới ngủ có một chút, làm sao ngươi lại lăn lộn ra tận hai đứa con rồi?]


Lần này, thanh âm máy móc kia đã không còn như dĩ vãng vô cảm, mà lại đang tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.


Lý Thuần Quân: “…”


Không chỉ ngươi, ngay cả ta cũng vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực.


“Ý thức của ngươi thức tỉnh rồi sao?” Lý Thuần Quân ngầm hỏi.


Thiên Đạo linh thức: [Một chút, nhưng không bao lâu nữa bản năng sẽ lại lần nữa thế chỗ ta]


[À mà khoan đã, tại sao linh hồn của ngươi lại có thiếu sót? Để ta xem thử…]


Lần này, đến lượt Lý Thuần Quân mặt đầy hỏi chấm: “???”


Có luôn? Tại sao ta lại không biết gì hết?


Một lúc sau, trong đầu của hắn lại vang lên thanh âm không rõ ý tứ của Thiên Đạo: [Nha…]


[Cái này… Thật có chút đặc sắc đi?]


“Thế nào?”


[Không có gì, là ta nhìn nhầm thôi]


Lý Thuần Quân: “…”


[Hết thời gian rồi, ta lại phải ngủ thêm một đoạn thời gian. Đại ngốc, ngươi cũng đừng có ra ngoài chạy loạn nữa, gần nhất vận khí của ngươi không tốt lắm đâu, ấn đường đang có hơi tối đấy]


Lý Thuần Quân nghe vậy liền vô thức sờ sờ lên ấn đường của mình, chau mày.


[Vậy nha, lần sau gặp]


Nói dứt câu này, phần tình cảm bên trong hệ thống liền lâm vào ngủ say.


Từ đó, thanh âm máy móc vô cảm kia đã quay trở lại với một dòng thông báo mới: [Thành công nâng cấp, khai mở chức năng Xưởng Chế Tác]


[Xưởng chế tác: Chỉ cần ngươi cho vào đủ nguyên vật liệu, đủ điểm công đức, ngươi thậm chí còn chế tạo được cả thần khí!]


[Khai mở chức năng Linh Điền]


[Linh Điền: Chức năng này cũng không có gì nổi bật, chỉ là để cho ngươi có thể thoả thích trồng cây nuôi cá, hết]


[Sau khi hệ thống nâng cấp, các chức năng sơ bộ đều đã được cường hoá. Do vậy, ngươi có thể thăm dò thuộc tính của nhân vật từ cấp độ Thiên Tiên trở xuống mà không bị phát hiện]


Lý Thuần Quân: “…”


Theo hệ thống càng lúc càng có nhân tính, hắn cũng dần ý thức được sự cợt nhả của nó.


Thoả thích trồng cây nuôi cá, hết… Mẹ nó, đây là ý gì? Đang cố ý đá đểu hắn hay sao?


“Ta nói này, ngươi ít ra cũng nên khuyến mãi cho ta một ít binh khí cực phẩm đi chứ…” Lý Thuần Quân thở dài, mặt dày mày rậm thao thao bất tuyệt: “Làm gì có chuyện cần phải cho vào nguyên liệu cùng điểm công đức thì mới có đồ xài? Ngươi có phải Thiên Đạo không đấy? Nếu thật sự phiền phức như vậy, ta thà tự mình đi mua xài còn nhanh hơn”


[…]


[Đạo Tôn, ngươi thật sự cho rằng thần binh lợi khí đều là từ hư không mà ra sao?]


[Định luật bảo toàn vật chất và năng lượng, ngươi đã học chưa?]


Lý Thuần Quân: “!!!”


Hả? Hả?


Cái gì cơ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK