• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tu luyện được mới mấy ngày ngắn ngủi, Lý Thuần Quân đã từ từ mở mắt, một mặt mê mang nhìn về phía linh hải của mình.


Hắn đã đến giới hạn, chỉ cần một ý niệm là có thể đột phá.


Mà lại… Từ giờ đến ngày tổ chức tỉ võ còn tận ba ngày.


Vậy thì… Ba ngày này hắn sẽ làm gì?


“Được rồi, ra ngoài giải trí đi” Lý Thuần Quân thật nhanh đưa ra quyết định rồi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.


Nhìn một lượt qua mảnh biệt viện quen thuộc, hắn chẳng thấy bóng dáng của Mộ Khuynh Tiên đâu.


Trong sân vườn, cây đào nay đã nở rộ sắc hồng, cây cỏ ngập tràn sắc xuân. Sen bên hồ cũng đã bắt đầu đưa tiễn hương thơm ngào ngạt, trên trời chim hót reo vang, báo hiệu cho mùa xuân đã tới rất gần.


Lý Thuần Quân chẳng suy nghĩ nhiều. Hắn lại kiểm tra xung quanh một lát rồi tiến đến gian phòng của Mộ Khuynh Tiên, lịch sự đưa tay lên gõ cửa.


“Cửa không khoá”


“…”


Nghe nàng nhắc vậy, Lý Thuần Quân liền không khách khí đẩy cửa tiến vào trong.


Vừa mới bước vào, hắn liền đã theo thói quen lên tiếng nhắc nhở: “Thân là nữ nhân, ngươi làm sao lại cẩu thả như vậy? Đến chuyện khoá cửa cũng không làm, ngươi không sợ bất trắc sao?”


Mộ Khuynh Tiên nhíu mày: “Thuần Quân, ngươi ăn phải thuốc súng hay sao? Mới sáng sớm mà thôi, ngươi là muốn gây sự với ta chứ gì?”


Nàng trả lời đối phương với giọng điệu rất lạnh nhạt, cũng không gọi hắn là ‘Lý đại ca’ như nàng đã từng nói trước đó.


Lý Thuần Quân khoát tay: “Chỉ thuận miệng nhắc nhở một chút thôi”


Mộ Khuynh Tiên hừ lạnh: “Ở đây chỉ có mỗi ta với ngươi thôi. Nếu như ta thật sự bị gì đó thì người đáng bị tình nghi nhất chính là ngươi”


Lý Thuần Quân: “…”


Phản pháo thật đau.


Thôi được rồi.


Mặc kệ nàng đi.


Lý Thuần Quân tâm tình biến không tốt, ôm theo một bụng biệt khuất rời khỏi phòng của nàng.


“Định đi đâu?” Mộ Khuynh Tiên thấy hắn muốn đi liền mở miệng hỏi.


“Đi thư giãn” Lý Thuần Quân hồi đáp.


“Ta cũng đi, chờ một chút”


“…”


Quả nhiên, nàng vẫn dính hắn.


Lý Thuần Quân rất muốn than phiền một tiếng, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi được rồi.


Người như nàng… Không gây sự được.


Sẽ chết rất thảm.


Lý Thuần Quân không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn đá chờ đợi Mộ Khuynh Tiên chuẩn bị.


Một lát sau, Mộ Khuynh Tiên trở ra. Nàng vóc dáng nay đã có sự thay đổi rất lớn, không còn là một đại tỷ cao lãnh quyến rũ mà là một tiểu nữ hài trong sáng thanh thuần, vừa đáng yêu lại vừa hồn nhiên.


Lý Thuần Quân dụi dụi mắt, có chút ngốc trệ mà nhìn nàng: “…”


Vậy cũng được?


“Lý đại ca, chúng ta đi thôi” Mộ Khuynh Tiên bản tiểu nữ hài kéo lấy tay hắn, tươi cười rạng rỡ nói.


Lý Thuần Quân: “…”


Cùng là một Mộ Khuynh Tiên nhưng lại có hai mô bản. Và về phương diện tính cách, đôi bên cũng có sự chênh lệch cực lớn. Chuyện này thật khiến hắn không cách nào thích ứng được.


Hắn bắt đầu có chút hoài nghi… Liệu đâu mới là con người thật của nàng?


Có lẽ… Là dạng đại tỷ đi.


Hắn nghĩ vậy.


Thấy Lý Thuần Quân một mực trầm tư không nói, Mộ Khuynh Tiên thầm bĩu môi, lặng lẽ leo trèo từ chân lên lưng, và cuối cùng là yên lặng ngồi trên vai gáy của hắn.


Đồng thời, đôi chân nhỏ mềm mại tinh xảo của nàng còn nhàm chán đá đá lên nhau, có đôi khi lại còn kẹp cổ Lý Thuần Quân, vô cùng tinh nghịch.


Vai gáy của hắn chính là chỗ ngồi quen thuộc của nàng.


Lý Thuần Quân thở dài không nói, yên lặng mang nàng rời khỏi biệt viện.


Nhiều ngày không gặp, nàng lại bắt đầu nhõng nhẽo rồi đi.


Rõ ràng bản thân đã lớn phổng phao nhưng lại thích giả nai để được hắn cưng chiều, về điểm này… Hắn thật hết nói nổi nàng.


Sau đó, hai người nhanh chóng ngự kiếm rời xa Hoàng Cung rồi đáp xuống Hoàng Thành, bắt đầu cùng nhau đi dạo khắp phố phường.


Lý Thuần Quân đang muốn mua sắm chút ít đồ. Vừa là để dùng cho tu luyện, vừa là để giải khuây một chút.


“Nói đi, ngươi muốn ăn gì?” Lý Thuần Quân cười hỏi.


Mộ Khuynh Tiên suy nghĩ một chút rồi thành thật hồi đáp: “Thứ gì đó ngọt ngọt một chút, ta dạo này đang thèm đồ ngọt”


“Được”


Dứt lời, Lý Thuần Quân liền cõng Mộ Khuynh Tiên tiến đến một hàng quán nhỏ đang nằm ở gần đó, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cho một xâu hồ lô đường phèn”


“3 xâu!” Mộ Khuynh Tiên nắm tóc hắn, ra vẻ không hài lòng.


“Được được, vậy thì liền 3 xâu” Lý Thuần Quân dở khóc dở cười.


Người bán hàng là một mỹ phụ trung niên thấy vậy liền che miệng cười. Dù xuất thân không phải giàu sang, thế nhưng cử chỉ của nàng lại vô cùng ưu nhã.


Nàng hái xuống ba xâu hồ lô đường đưa cho cô bé tinh nghịch đang ngồi trên vai Lý Thuần Quân rồi cười nói: “Muội muội của vị tiểu huynh đệ này thật là hoạt bát đây”


“Giày vò mới đúng” Lý Thuần Quân lắc đầu cười, duỗi tay đưa cho mỹ phụ mấy đồng xu bạc rồi nói: “Không cần thối lại, cứ giữ lại cho cậu bé kia đi”


Mỹ phụ ngạc nhiên, vô ý thức ngoái nhìn về phía cậu bé đang ngồi bán màn thầu ngồi ngay bên cạnh mình, ánh mắt phút chốc liền biến nhu hoà lên mấy phần.


Đoạn, mỹ phụ vội quay đầu lại định nói lời cảm ơn nhưng Lý Thuần Quân thì đã sớm đi mất dạng. Điều này khiến mỹ phụ không khỏi lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm: “Tạ ơn thượng tiên…”


“Phải chi tiên nhân nào cũng giống như ngài thì tốt rồi…”


Tiên nhân chẳng mấy khi quan tâm đến an nguy của phàm nhân, đấy chính là một sự thật không thể nào chối bỏ.


Thành ra… Người biết nghĩ cho phàm nhân như Lý Thuần Quân thật sự rất hiếm thấy.


Tiếp sau đó, Lý Thuần Quân tiếp tục cõng Mộ Khuynh Tiên xem qua một vài tiệm trang sức.


Mặc dù ba xâu hồ lô đường đã khiến nàng rất hài lòng, nhưng khi nghĩ tới bộ dạng trưởng thành của nàng, hắn cảm thấy như vậy vẫn là chưa đủ.


“Khuynh Tiên, ngươi thích gì? Trâm cài, kẹp tóc, nơ hay bông tai?” Lý Thuần Quân hỏi.


“Gì cũng được, ta không câu nệ” Mộ Khuynh Tiên đáp. Thanh âm ẩn chứa một chút hưng phấn khó có thể nghe ra được.


“…, đây mới là thứ khó nhất đấy ngươi hiểu không?”


Mộ Khuynh Tiên cười hì hì. Nàng chính là đang muốn làm khó hắn.


“Khách quan, ta thấy tiểu cô nương này tuy thật đáng yêu nhưng vẫn chưa đến tuổi trưởng thành. Thế nên, ta khuyến nghị người nên mua nhẫn, dây chuyền hoặc kẹp tóc thay vì những thứ chỉ dành cho nữ tử trưởng thành như hoa trâm cùng bông tai” Chủ tiệm trang sức rất có tâm ý lên tiếng nhắc nhở Lý Thuần Quân.


“Có đạo lý!” Lý Thuần Quân tán thán. Thật không hổ là người trong nghề nha!


Nhưng mà… Ngươi sai rồi, lão bản.


Nàng vốn cóc phải la lỵ!


Mặc dù đã được đưa ra lời khuyên nhưng Lý Thuần Quân vẫn rất khó xử. Hắn ngẫm nghĩ, vò đầu bứt tóc một hồi lâu rồi quyết định cầm lấy một cây trâm phượng.


Cây trâm này có điêu khắc hình chim phượng tinh xảo cùng một màu hoàng kim vô cùng sang trọng. Không những thế, bên trên đuôi phượng còn được khảm lên mấy viên ngọc óng ánh, tạo cho người nhìn một cảm giác rất chi quý phái.


Thứ này… Rất hợp với dung mạo lẫn khí chất của Mộ Khuynh Tiên… Hoặc ít nhất, đó là quan điểm của cá nhân hắn.


Lão bản: “…”


Thấy đối phương chọn một thứ hoàn toàn đối nghịch với đề nghị của mình, lão bản thật không biết nên nói gì nữa.


Nếu không phải vì đối phương trông rất đỗi hiền lành thì lão bản đã sớm nghĩ rằng con hàng này là muốn đến trêu tức hắn.


“Đây là món đồ đắt giá nhất của ta, phải tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể làm ra được. Cho nên, luận giá cả, tuyệt đối không dưới một nghìn lượng” Lão bản nói.


“Ta hiểu” Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu.


Hắn nhận biết nguyên liệu mà lão bản đã làm ra cây trâm này.


Đạo Kiếp Hoàng Kim.


Đó là còn chưa tính tới giá cả của mấy viên ngọc quý được nạm lên. Bất quá, đối với người tu đạo mà nói thì mấy viên ngọc kia giá trị không lớn lắm, duy chỉ có cây trâm này mới là đáng đồng tiền bát gạo.


“Đạo Kiếp Hoàng Kim… Cơ mà kĩ thuật gia công quá sơ sài, không phát huy được toàn bộ diệu dụng của nó… Có lẽ, đối với lão bản mà nói thì thứ này nhiều nhất chỉ là ‘quý’ chứ hoàn toàn không phải thần vật” Lý Thuần Quân thầm nghĩ.


Phàm nhân không có khả năng tế luyện khoả thần kim này một cách chuẩn mực được. Thành ra, nếu hắn cứ mặc kệ để đó thì cây trâm này cũng chẳng khác gì phàm vật. Điều này ngược lại là đang phế đi công năng chân chính của nó.


Chỉ khi phượng trâm nằm trong tay người có thể sử dụng nó đúng cách thì nó mới có thể phát huy toàn bộ giá trị.


Thay vì để mọc rêu, Lý Thuần Quân muốn mang thứ này về tế luyện một chút.


“Ta không có tiền, nhưng ta có không ít tiên đan, không biết lão bản có chấp nhận trao đổi hay không?” Lý Thuần Quân thấp giọng hỏi.


Lão bản nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó là chấn kinh, chỉ kém chút nữa liền đã quỳ xuống cúng bái Lý Thuần Quân rồi.


Lão bản thật không ngờ tới tiên nhân sẽ nhìn trúng tạo vật của hắn!


Khoảng cách giữa tiên phàm đâu? Hắn hoàn toàn không nhìn thấy ở người này! Hắn ta quá mức bình phàm nha!


Lý Thuần Quân lấy ra mấy lọ tiên đan, từ từ giải thích: “Đây là tụ khí đan, đây là duyên thọ đan, đây là hồi huyết đan, còn đây là trú nhan đan. Lão bản cứ tùy ý lựa chọn”


“Nếu nghi ngờ thì nếm thử ngay tại chỗ cũng được, miễn phí”


Lão bản một mặt ngốc trệ.


Quá hào phóng! Quá xa xỉ!


Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tiên nhân nào lại hào khí với phàm nhân như này!


Chẳng lẽ cây trâm kia thật sự rất bất phàm?


Mặc dù đã nhận ra nhưng lão bản thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì lúc này đây, người đứng trước mặt hắn chính là tiên nhân. Hắn mà bị giết cũng không ai cản được…


Hắn nên cảm thấy may mắn vì đối phương không trực tiếp cướp đi.


“Thượng tiên, ta lấy mỗi loại một viên được chứ?” Lão bản cẩn thận hỏi.


“Không thành vấn đề!” Lý Thuần Quân mười phần dễ dãi cười nói.


Vừa nói, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút tội lỗi.


Thật ra… Dù hắn có cho đối phương hết bốn lọ cũng vẫn như cũ không tương xứng với giá trị của Đạo Kiếp Hoàng Kim.


Thứ này quá quý giá!


Nhưng mà, đối phương lại là phàm nhân. Hắn cho đi quá nhiều ngược lại là đang khiến họ gặp nguy hiểm.


Ngay lúc hắn còn đang suy nghĩ thì bất ngờ có một bé trai chạy tới. Trên vai cậu bé có khoác theo một tay nải, trên áo quần dính lên không ít dấu mực, có lẽ là vừa mới đi học về.


“Hài tử! Mau đến quỳ bái thượng tiên!” Lão bản thân là cha ruột thấy vậy liền vội vàng kêu lên.


“Thượng tiên?” Cậu bé một mặt mờ mịt nhìn về phía Lý Thuần Quân.


Sau đó lại nhìn về phía Mộ Khuynh Tiên.


Mộ Khuynh Tiên không thèm để ý đến cậu bé.


“A! Đúng là tiên nữ!” Cậu bé thất thanh kinh hô.


Lão bản: “…”


Hố cha!


Thằng oắt con, ngươi hố chết cha ngươi rồi!


Lý Thuần Quân có chút buồn cười mở hệ thống ra, cẩn thận xem xét trạng thái thuộc tính của cậu bé này một chút, trên mặt thoáng lộ ra ý cười.


Hai dòng siêu phàm, hết thảy đều có liên quan đến ngộ tính. Cậu bé này tuy không phải quá kinh diễm nhưng cũng tính là thiên tài, có thể bồi dưỡng.


“Như vầy đi, ta sẽ dẫn lộ cho con ngươi bước vào tiên lộ, đây chính là tiền thanh toán của ta” Lý Thuần Quân nói.


Một chiếc hoa trâm đổi lấy một lần đổi đời, như vậy cũng đáng rồi.


Dứt lời, Lý Thuần Quân duỗi ngón tay điểm lên mi tâm của cậu bé, bắt đầu truyền pháp: “Thể chất ngươi không phải đặc biệt nhưng khả năng lĩnh ngộ lại rất bất phàm. Ta truyền cho ngươi một bộ kinh thư, chỉ cần dựa vào chỉ dẫn trong đó mà rèn luyện”


“Đến khi trưởng thành, ngươi hãy cố gắng bái nhập vào dưới trướng của Thất Hoàng Tử. Nếu hắn có hỏi thì cứ nói ngươi là đệ tử của ta, khi đó hắn sẽ thay ta chiếu cố cho ngươi”


“Tạ ơn thượng tiên!” Lão bản quỳ xuống, rối rít nói tiếng cảm tạ khiến không ít người trên phố không nhịn được đưa con mắt hiếu kì đến đây.


Lý Thuần Quân mặc dù khá không thích nhưng cũng không bỏ chạy, bởi vì đây là chuyện hệ trọng.


Cậu bé được truyền pháp, chỉ trong nháy mắt đã thông suốt được rất nhiều điều. Đến khi hồi thần, cậu bé lập tức quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử Vân Phàm bái kiến sư tôn”


Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu, ném cho đệ tử của mình một tấm thiết lệnh rồi hoá thành bóng mờ, vô thanh vô tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK