• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau đó, Mộ Khuynh Tiên đã trở nên rất ngoan ngoãn. Nàng nghe lời Lý Thuần Quân căn dặn, không tùy tiện sử dụng cấm thuật nữa, dẫu việc đó đã khiến cho sức chiến đấu của nàng giảm đi không ít.


Lý Thuần Quân cũng nhẹ nhõm được mấy ngày, khí sắc đến nay đã bình phục được không ít. Hiện giờ, hắn đã có thể tự đi tự đứng một cách bình thường, nhiều nhất thì chỉ cảm thấy tay chân vô lực đôi chút.


Chính vì biết Lý Thuần Quân đang âm thầm quan sát nên Mộ Khuynh Tiên mới không dám làm càn.


Mặt khác, trong những ngày này, hắn cũng có quan sát kĩ tình huống của Vân Phàm cùng Triệu Tử Long.


Như đã dự liệu, Vân Phàm vì tu vi còn kém nên đã bị loại từ không lâu trước. Còn Triệu Tử Long thì khỏi nói, một đường đánh thẳng vào trận chung kết, không một thế lực nào có thể cản được.


Theo lệ thường thì đại hội tỉ võ sẽ diễn ra trong khoảng một tuần, và tính đến hiện tại thì đã được khoảng sáu ngày trôi qua rồi. Điều này có nghĩa hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, cũng chính là trận chung kết, tìm ra quán quân ở mỗi võ đài.


Ở cấp Kim Đan, hào quang chói lọi của Mộ Khuynh Tiên cùng Triệu Tử Long đã sớm khiến cho các thiên kiêu khác trở nên ảm đạm phai mờ. Người người đều cho rằng một trong hai sẽ trở thành quán quân, việc này khiến cho không ít người sinh lòng bất mãn.


Bất mãn, nhưng lại không làm gì được, thế mới cay.


Mà bản thân Lý Thuần Quân lười để ý đến những lôi đài nhỏ yếu, chỉ một mực quan tâm đến hai lôi đài là Kim Đan cùng Hoá Anh.


Thông qua hệ thống, hắn biết được hầu hết những người có thể đột phá đến tận vòng này đều có thuộc tính sử thi.


Nhưng mà… Tầm mắt của hắn lại cao lên rồi.


Hắn muốn thuộc tính truyền thuyết.


Còn một chuyện cần phải lưu ý nữa là đa phần người có thể tiến vào tận vòng này đều là những người đã có sư môn, không tiện chiêu mộ… Và hắn thì không muốn chuốc phiền phức nên đã trực tiếp bỏ qua.


Sự chú ý của hắn chỉ tập trung lên hai lôi đài Kim Đan cùng Hoá Anh… Ở đó mới có người mà hắn muốn thu.


Kim Đan có Triệu Tử Long, Hoá Anh có Tào Chính Thuần.


Cả hai người đều có điểm chung là những tán tu không môn không phái, độc lai độc vãng tu luyện, và lặn lội đến đây cũng chỉ vì để tìm kiếm đối thủ cùng cơ duyên.


Hai người này đều tập hợp đầy đủ tố chất mà Lý Thuần Quân cần.


Mặc dù Tào Chính Thuần vẫn còn kém một chút, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận. Nếu có duyên thì hắn sẽ cố gắng thu về dưới trướng.


Hi vọng sẽ có cơ hội.


Trước mắt, hắn vẫn sẽ ưu tiên Triệu Tử Long.


“Trận loạn chiến cuối cùng sẽ có đến tận ba mươi người cùng lúc tham chiến, nếu lại bị tập thể hội đồng, ta có muốn thắng cũng khó nha…”


“Thuần Quân, ngươi vẫn không muốn ta dùng cấm thuật sao?” Mộ Khuynh Tiên vừa bóp vai cho Lý Thuần Quân vừa nhỏ giọng hỏi.


“Pháp thuật ta dạy ngươi đâu?” Lý Thuần Quân có chút mộng bức.


“Không đủ dùng”


Lý Thuần Quân: “…”


“Dùng thì được, nhưng đừng để lộ phong mang nhiều quá, việc đó ngược lại sẽ gây ra không ít phiền phức” Lý Thuần Quân nói: “Chí ít, chỉ khi còn rất ít người thì ngươi mới được phép thi triển toàn bộ uy năng của cấm thuật”


“Ngươi muốn ta thắng hay thế nào?” Mộ Khuynh Tiên lại hỏi.


“Thắng thì không cần, chỉ cần ngươi bức tử tên họ Triệu kia là được” Lý Thuần Quân hờ hững nói.


Lăng Tuyệt: “…”


Lăng Diệu Thiên: “…”


Mộ Khuynh Tiên: “…”


Cửu Công Chúa: “…”


Người ta cũng đâu thù oán gì với ngươi đâu nha?


Mắc gì lại muốn bức tử người ta?


“Bức tử thôi, đừng giết thật” Lý Thuần Quân vội vàng giải thích: “Trong cơ thể hắn tồn tại một nguồn sức mạnh tiềm tàng vô cùng to lớn, nhưng nó lại không chịu thức tỉnh…”


“Vì vậy, ta muốn dùng phương thức bức tử này để kích thích, khiến nó bản năng tỉnh dậy bảo vệ tính mạng”


“Thì ra là thế… Nhưng làm như vậy có phải hơi ác không?” Lăng Tuyệt có chút kinh nghi nói.


“Ngoài phương thức đó ra thì không còn cách nào khác, nó ẩn tàng quá sâu” Lý Thuần Quân bất đắc dĩ nhún vai.


Lăng Diệu Thiên suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tên này còn chưa thức tỉnh thôi mà đã đáng sợ đến vậy rồi… Thật khó nói đến khi thức tỉnh thành công thì hắn ta sẽ biến thành dạng quái vật gì…”


“Cho nên, ta mới nói gia tộc đó không quá sáng suốt” Lý Thuần Quân cười mỉa mai.


“Hẳn là vậy rồi…” Hai đại hoàng tử đều đồng loạt thở dài một hơi.


Càng nói chuyện, cả hai người có cảm giác càng lúc càng không nhìn thấu được Lý Thuần Quân.


Tên này quả nhiên thâm bất khả trắc nha…


Nhìn thì nhơn nhơn, nhưng trời mới biết được hắn ta đang suy tính chuyện gì trong đầu.


“Vậy nghĩa là ta không cần thắng sao?” Mộ Khuynh Tiên nắm quyền lại, hơi suy tư một chút rồi khẽ gật đầu: “Cũng được, ta cũng không quá hứng thú với chiến thắng này”


“Các ngươi không cần giải thưởng sao?” Lăng Tuyệt hỏi.


“Không cần, ta không thiếu tiền” Lý Thuần Quân đạm mạc hồi đáp.


Lăng Tuyệt: “…”








Không lâu sau, trận chung kết đã bắt đầu diễn ra.


Gần ba mươi thiên kiêu đã tề tựu đầy đủ trên võ đài Kim Đan, biểu lộ của mỗi người cũng đều rất đặc sắc: Có người hờ hững, có người tự ngạo, có người căng thẳng, cũng có người hoàn toàn trấn định.


Có thể khẳng định, phàm là nhân sĩ có thể đi đến một bước này đều tuyệt đối sẽ không thể là phế vật!


Trong những người đang đứng vững ở các lôi đài, không một ai trong số họ là kém cỏi cả, họ đã phải đánh bại rất nhiều người cùng lứa mới có thể tiếp tục đứng ở đây. Vậy nên, họ hoàn toàn có quyền kiêu ngạo với tài năng của mình.


Nhưng, núi cao vẫn còn có núi khác cao hơn. Chỉ thông qua cọ xát trực tiếp mới có thể tìm ra thiên tài kinh thiên động địa nhất trong các thiên tài!


Đây mới chính là ý nghĩa đằng sau của đại hội tỉ võ!


Đây không đơn thuần chỉ là dịp giao lưu giữa các nhân sĩ trong thiên hạ đâu nha!


“Trận đấu bắt đầu!”


Cờ hiệu được vung xuống, giọng nói quen thuộc của lão trong tài lại vang lên.


Lời vừa mới dứt, các thiên kiêu liền, ngay và lập tức lao vào quần ẩu, điên cuồng đấu đá lẫn nhau, chiến hoả sôi trào, sát ý bừng bừng.


Đủ loại đạo thuật, kiếm thuật, đao thuật,… Lần lượt được các thiên kiêu tung ra, từ kiếm ảnh đến đao quang, từ quang cầu đến quang tuyến. Uy lực kinh khủng của chúng đều liên tục tàn phá võ đài, hình thành một trận đại chiến long trời lở đất giữa các thiên kiêu.


Mộ Khuynh Tiên trông có vẻ không nhẹ nhàng lắm. Bởi vì lúc này đây, nàng đang bị một đám người liên thủ vây công, phải tương đối chật vật mới có thể chống đỡ được.


Mặc dù bọn hắn đã tự trở mặt, tự lao vào đánh nhau ngay sau đó. Thế nhưng, tình huống này đối với nàng chắc cũng không phải vui vẻ gì.


“Cấm thuật hay không?” Mộ Khuynh Tiên có chút phân vân về vấn đề này.


Nhưng chỉ sau một hồi suy tư, nàng lại tự lắc đầu: “Thôi, như vậy sẽ không thú vị… Để lát nữa đi”


Mặc dù nàng không thích để bản thân bị vây công cho lắm, nhưng chỉ vừa mới vào trận mà đã thi triển cấm thuật thì… Hình như vẫn còn hơi sớm.


Kết thúc quá nhanh, ngược lại sẽ không thú vị.


Mà ngay phía bên kia, Triệu Tử Long còn chật vật hơn nàng nhiều. Hắn liên tục múa thương, vô số đạo long ảnh lần lượt hiện hữu bên thân hắn, giúp hắn chống lại gần mười người đang cùng lúc tiến công.


Triệu Tử Long một người một thương quét ngang chư hùng, thần uy cái thế, đơn giản thần dũng đến không cách nào hình dung.


Mặc dù thương pháp rất mạnh, tuy nhiên Triệu Tử Long vẫn khó mà đột phá vòng vây được. Sức của một người là có hạn, và một mình hắn thì không đủ khả năng để chống lại quần hùng, dẫu cho bản thân hắn có là anh tài tuấn kiệt đến mức nào.


Nghĩ tới việc mình sắp sửa bị loại, Triệu Tử Long thực sự không cam lòng.


Mộ Khuynh Tiên thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ dần hoá thành một đôi long trảo màu hoàng kim.


Cùng lúc đó, đôi mắt nàng dần biến thành một màu đỏ rực sâm nhiên quỷ bí, long trảo bừng lên từng lớp kim quang sáng lạn rồi dùng sức đập thẳng xuống mặt đất.


“Kim Long Trấn Ngục Sát!”


Một quyền nện xuống, cả võ đài đều rung chuyển dữ dội. Mặt đất bị lực lượng kinh khủng của nàng đánh nứt vỡ thành từng mảng, kim quang tán xạ tứ phương, hình thành một lớp địa mạch ngay bên dưới võ đài.


Từ đó, hàng loạt ngọn giáo vàng liên tục từ dưới đất trồi lên, chông gai bén nhọn đâm thẳng về phía nhóm người đang vây công Triệu Tử Long.


Cả đám người thấy vậy liền một mặt cả kinh muốn bỏ chạy, nhưng thật ra, cả bọn đều đã sớm bị một loại lực lượng thần bí trấn chặt đến không cách nhúc nhích.


Cuối cùng, bọn hắn chỉ đành trơ mắt ra mà nhìn những vật nhọn kia đâm thẳng về phía mình.


“A!”


“Khụ~”


“…”


Hàng loạt tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, máu tươi kết thành từng dòng chảy xuống, chỉ trong phút chốc đã nhiễm đỏ cả sàn đấu.


Những ngọn giáo màu vàng kia dần biến mất, tức thì, cả một loạt gần mười người từ trên bầu trời rơi xuống tựa như sung rụng, bất tỉnh nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.


Một chiêu quét ngang một phần ba nhân số!


Tê!


Không chỉ trên võ đài, khán đài mà ngay cả các cường giả đang quan chiến cũng đều kinh hồn bạt vía, không tin nổi vào mắt mình.


Ôi mẹ ơi! Nữ hung thần này là con nhà ai vậy?


Nàng mạnh ngoại hạng như vậy thì còn đánh đấm cái gì nữa?


Phá quán?


“Còn ai dám chiến với ta!?”


Mộ Khuynh Tiên đứng vững ở đó, cao giọng chất vấn chư hùng. Tư thái của nàng vừa hiên ngang vừa cường thế, hoàn toàn không giống với những nữ tử yếu đuối mà người ta thường thấy.


Lý Thuần Quân: “…”


Ngầu đấy.


Nhưng ngươi đây là đang làm loạn!


Lời nàng nói ra đã đi qua khá lâu nhưng lại không một người nào dám lên tiếng hồi đáp. Toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ, cơ hồ chỉ còn lại những tiếng thở dốc mà thôi.


Nàng quá mạnh, cả khí phách cũng không hợp thói thường, mà uy nghiêm càng là không gì sánh nổi, rõ ràng là vương trong vương!


Vậy thì… Ai ở đây dám tranh phong cùng nàng?


Không có.


Không một ai.


“Ta nhận thua”


“Ta cũng nhận thua”


“Bại không oan, ta nhận thua”


“…”


Bị nàng đả kích một trận, cả một đám thiên kiêu đều sinh nản lòng thoái chí, lần lượt chủ động rút lui ra khỏi trận chiến. Đến đây, tín niệm vô địch cùng ngạo khí của bọn hắn đã hoàn toàn sụp đổ.


Không những thế, lúc rời đi, trong lòng bọn hắn còn mang theo đôi nỗi hoài nghi về thiên tư của mình.


Đều là thiên tài, cớ sao cách biệt giữa đôi bên lại lớn đến vậy?


Đối diện với nàng, bọn hắn thật sự ngộp thở, quá thiếu oxi.


Triệu Tử Long âm thầm đảo mắt nhìn qua mười mấy người thảm bại đang nằm bất động trên mặt đất, trong vô thức đã nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt, trên mặt lộ rõ vẻ hãi hùng khiếp sợ.


Hắn đánh không lại, chắc chắn!


“Ta nhậ-“


Vẫn là cách làm của Mộ Khuynh Tiên, Triệu Tử Long còn chưa kịp nói xong thì đã bị nàng đấm cho một quyền, thân thể trượt dài trên mặt đất, gãy hết mấy đốt xương.


Không đợi hắn kịp ngồi dậy, Mộ Khuynh Tiên giậm đất xông tới, đánh Triệu Tử Long tới tấp mà không chút lưu thủ.


“Uy, nữ ma thần kia lại muốn làm gì? Người ta rõ ràng đã muốn nhận thua rồi nha?”


“Không biết nữa, chẳng lẽ giữa hai người đó đã có thâm cừu gì sao?”


“Xoa~ ra tay thật nặng nha!”


“Quả này tên kia xong rồi. Rõ ràng thiên tư ngút trời như vậy… Thế mà lại vong mạng trong tay ma nữ này… Đáng sợ!”


“…”


Phía trên khán đài, các khán giả đang quan chiến mắt thấy cảnh này liền không nhịn được nổi da gà.


Mặc dù bọn hắn đã có nghị luận bàn tán mấy câu nhưng cũng không dám nói nhiều, dường như tất cả họ đều rất khiếp sợ trước sự cuồng dã của Mộ Khuynh Tiên.


Đây rõ ràng là nữ ngoan nhân mà!


Ai dám chọc? Liền hỏi trong cùng thế hệ này có ai dám đến chọc nàng?


Dưới võ đài, Triệu Tử Long bị đánh rất thảm. Da thịt mặt mũi đều lẫn lộn với đất đá, xương cốt cơ hồ đã đứt gãy toàn bộ, có muốn đứng dậy cũng không có khả năng đứng dậy được.


Theo thời gian, hơi thở của hắn càng ngày càng yếu ớt, tầm mắt cũng mờ dần, từ từ bước tới ranh giới giữa sinh và tử.


Hắn sắp chết, hắn biết.


Chỉ là…


Hắn thật không hiểu tại sao nữ nhân này lại ra tay hung ác với hắn như vậy.


Hắn không nhớ mình đã đắc tội nàng chỗ nào.


Lẽ nào…


Tựa hồ đã nghĩ đến chuyện kinh khủng gì đó, Triệu Tử Long hốc mắt phiếm hồng, tơ máu liên tục nổi lên trên tròng mắt, răng ngà cắn chặt, tựa hồ hắn đang rất căm hận, căm hận đến tột cùng.


“Ta… Không cam lòng!”


Hắn nắm tay lại, thật chật vật đứng thẳng dậy, cơ hồ là dùng hết một chút sức lực cuối cùng.


Thân hình của hắn liêu xiêu tựa như ánh đèn trước gió, máu tươi chảy xuống thành một vũng lớn, chiến giáp vỡ vụn lẫn lộn cùng máu thịt, khuôn mặt biến dạng không ra người. Bộ dạng này đơn giản thảm khốc đến khiến người ta đau xót, không cách nào nhìn thẳng được.


Cơ mà, bộ dạng thảm liệt đó vẫn không thể che giấu đi ánh mắt đang ngập tràn thù hận của Triệu Tử Long.


Mộ Khuynh Tiên: “…”


Nàng không nói gì, nhưng trong lòng thì lại có chút ngạc nhiên trước sự bền bỉ… Cũng như đôi mắt kia.


Đúng lúc này, kỳ biến đã xảy ra.


Một luồng ngân quang bỗng nhiên xuất hiện chạy ngang dọc quanh thân thể của Triệu Tử Long, đem thương thế của hắn chữa trị thần tốc.


Cùng lúc đó, trên thân thể của hắn đột ngột truyền ra tiếng long ngâm vang trời cùng vô số đạo ngân lôi chớp loé, chỉ trong phút chốc đã lan tràn ra, bao phủ cả một phương võ đài.


Triệu Tử Long từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn mang đầy vẻ cương liệt lộ rõ, cả sát ý cũng không thèm che giấu, tựa hồ hắn đã sẵn sàng liều mạng.


Hắn cất lời, thanh âm to lớn uy nghiêm như sấm rền, lại gia thêm tiếng long ngâm vang dội càng khiến nó thêm phần đinh tai nhức óc, long uy chấn nhiếp toàn trường:


“Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK