“Tiên nhân chuyển thế vẫn là tiên nhân… Cho dù tu vi đã không còn cao như thời kì đỉnh phong, nhưng tri thức mà tiền bối nắm giữ vẫn phi đường đáng sợ” Lão Thành Hoàng đảo mắt qua toà đại trận mà bản thân vừa mới thiết lập xong, vừa tán thán vừa kính sợ Lý Thuần Quân.
Toà đại trận này chính là lễ vật mà Lý Thuần Quân đã tặng cho lão. Trong mắt lão, thứ này không sai biệt lắm là một chí bảo hệ phòng ngự, nhưng đối với Lý Thuần Quân mà nói thì… Nó lại cứ như hàng đại trà vậy.
Một vật quý giá đến như vậy mà Lý Thuần Quân lại ném rất tùy tiện, đủ để hiểu lượng báu vật mà hắn đang nắm giữ là đáng gờm đến mức nào.
Nhận được trục quyển mà ‘tiền bối’ giao cho, mấy ngày này các Thành Hoàng đều tập trung toàn bộ tinh thần lẫn lực lượng cho việc bố trí đại trận phòng hộ. Thành ra, đã mấy ngày rồi, các Thành Hoàng đều không đi gặp Lý Thuần Quân.
Không phải bọn họ không muốn gặp, mà là bọn họ không dám gặp. Một cách đơn giản mà nói thì bọn họ sợ sẽ quấy rầy đến Lý Thuần Quân đang thanh tu.
Mà cho dù bọn họ có đến, Lý Thuần Quân vẫn sẽ không ra tiếp khách. Bởi vì lúc này đây, hắn còn đang tập trung toàn bộ tinh lực cho việc nuôi dưỡng đoá hoa sen khổng lồ ngoại cỡ sống trong Linh Hải kia.
Sau nhiều ngày kiên trì bồi dưỡng, Lý Thuần Quân đã đạt được một chút thành tựu nho nhỏ, tu vi phi thẳng đến Linh Hà hậu kỳ, coi như cũng xứng đáng với những công sức mà hắn đã bỏ ra.
Ý thức trở về với cơ thể. Vì mới thành công đột phá một tiểu cảnh giới nên Lý Thuần Quân đang tương đối cao hứng.
Hắn theo thói quen ra sau nhà lấy chút nước giếng rồi bắt đầu tưới cây, cũng như là vườn hoa mà hắn đã rảnh rỗi gieo trồng không lâu trước.
Nhàn.
Đây chính là cuộc sống mà Lý Thuần Quân luôn hướng tới: Yên bình và nhàn nhã.
Mặc dù bầu không khí yên bình đó sắp sửa bị phá hư đến nơi rồi, nhưng Lý Thuần Quân cũng không để tâm cho lắm.
Cùng lắm thì vác hết đồ đạc chạy đi nơi khác thôi, hắn còn sợ bị bọn kia đuổi dai sao?
“Tiểu Bạch vẫn không về, thật không biết nó đã đi đâu nữa” Lý Thuần Quân lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa rồi thở dài.
Trong sân vườn, Tử Đằng cùng Hồng Trần Thụ có chung một mục tiêu là sớm ngày hoá hình, thế nên cả hai cô nàng đều đã tự bế trong suốt một thời gian dài, dồn hết tâm tư vào việc tu luyện.
Biết vậy nên Lý Thuần Quân cũng không chủ động đi làm phiền hai cô nàng thụ yêu này. Sau khi công việc tưới tiêu xong xuôi, hắn liền lặng lẽ chạy qua nhà bên, với ý định bàn bạc với Khương Chính một vài chuyện quan trọng.
Thấy Lý Thuần Quân qua chơi, vợ chồng Khương Chính liền kinh hỉ ra mặt, vội vàng chạy ra tiếp đón rất nhiệt tình. Cơ mà, ba đứa bé loi nhoi nhất xóm thì lại không thấy đâu, dường như chúng đã rủ nhau đi đâu đó chơi rồi.
Cũng tốt.
Mỉm cười ngồi vào bàn, sắc mặt Lý Thuần Quân dần chuyển thành vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói ra: “Nơi này sắp không yên bình nữa, ta khuyên ngươi nên có sự chuẩn bị nhất định đi”
Hắn nói những lời này với giọng điệu rất nhẹ nhàng cùng chậm rãi, tựa hồ là để cho Khương Chính không bị sốc, có thể từ từ tiếp nhận lượng thông tin này.
Khương Chính nghe xong, trên mặt liền lộ vẻ sửng sốt. Mà cô vợ đang trong bếp nghe vậy cũng dừng tay lại, bỏ cả xong chén mà tất bật chạy ra hỏi: “Đạo trưởng, tại sao ngươi lại nói vậy?”
“Yêu quái đang tập trung lực lượng ở ngoại thành, không biết khi nào sẽ đánh vào. Trước mắt, ta sẽ cùng một số tồn tại siêu nhiên tiến hành kháng cự một thời gian, nhưng cụ thể được bao lâu thì chưa biết” Lý Thuần Quân vẫn giữ nguyên ngữ khí nhẹ nhàng nói ra.
“Tại sao lại như vậy?” Khương Chính một mặt hoang mang.
“Nếu được thì ta muốn nhờ ngươi truyền tin tức này ra ngoài. Chỉ cần thông báo thôi, họ có tin hay không thì tùy, không cần ép buộc” Lý Thuần Quân lại nói: “Dù sao chính chúng ta cũng chưa chắc chắn được chúng sẽ đánh hay không, nhưng công tác chuẩn bị vẫn là vô cùng cần thiết”
“Ta hiểu rồi, tạ ơn Lý tiên sinh đã chỉ dẫn” Khương Chính ôm quyền cảm tạ.
Lý Thuần Quân khoát tay cười một tiếng, chỉ hỏi han thêm một chút về ba tỷ đệ họ Khương rồi đứng dậy ra về.
Khương Chính đích thân ra tiễn hắn đi, ánh mắt lộ vẻ vô cùng kính trọng. Thân là tiên nhân, người này vậy mà dễ gần đến như thế, cơ hồ là không có một chút khoảng cách với phàm nhân.
Lý Thuần Quân vẫn luôn là vậy, luôn dễ gần dễ mến. Nhưng khi ở trong một số trường hợp đặc biệt, hắn vẫn phải lộ ra một chút khí chất phi phàm để có thể đè ép người đối diện, tỉ như lúc đối đáp với các Thành Hoàng.
“Làm được đến đâu thì làm, vạn sự đều thuận theo tự nhiên”
Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài.
Thú thật, có đôi khi, khi ở một mình, hắn sẽ vô thức nhớ đến Mộ Khuynh Tiên. Bởi vì nàng luôn luôn dính chặt hắn, vô tình thay đổi nhận thức của hắn về sự cô độc.
Dần dần, từ một kẻ có thể chui rúc trong tiên động vô số năm vẫn không thấy cô đơn, hắn đã trở thành một kẻ hoàn toàn trái ngược, thi thoảng sẽ không tự chủ nhớ đến cố nhân.
Hắn biết mình đã thay đổi, nhưng hắn cũng không kháng cự loại thay đổi này.
Đời trước của hắn chỉ có tu luyện cùng ngộ đạo. Cho dù đã sống qua một đoạn tuế nguyệt dài vô tận nhưng hắn vẫn không thấy buồn vui, cơ hồ là trở nên vô cảm.
Nhưng đến đời này, mọi chuyện đều đã khác.
Nhờ có hệ thống đứng sau xúi giục, hắn đã dần chấp nhận bước ra đối mặt với thế giới mà hắn đã từng sợ hãi trong quá khứ, thể nghiệm những điều mỹ hảo trong nhân gian, dần dần tìm lại chính mình.
Con người phải có tình cảm mới có thể xem như đang sống. Mà thứ hắn truy cầu cũng không nhiều, chỉ cần thanh nhàn như hiện tại là được.
Trở về tiểu viện của mình, Lý Thuần Quân ngồi xuống bàn đá, tiện thể đọc qua một chút sách vở, cốt là để thư giãn sau một thời gian tu luyện khá căng thẳng.
Trọng điểm là, hầu hết những căng thẳng ấy đều đến từ sự phẫn nộ của Lý Thuần Quân đối với bông hoa sen.
Điều kiện rõ ràng lí tưởng đến như vậy, thế mà hắn vẫn mất tận mấy tháng mới có thể khiến nó hoàn toàn trồi lên khỏi mặt nước nha… Vậy thì nếu ở điều kiện bình thường thì sao?
Có khi cả chục năm còn không làm được, thậm chí đến chết cũng không làm được!
Theo lẽ thường mà nói, cái gọi là bình cảnh chân chính sẽ chỉ xuất hiện khi đến cảnh giới Hoá Thần cùng Khai Thiên. Đây chính là tấm chắn đã chặn đường vô số tu sĩ, kể cả thiên tài cũng phải nuốt hận, chôn vùi thân mình trong cát bụi.
Nhưng hắn thì lại thấy không giống vậy. Hắn cảm thấy Linh Hải của mình đang rất có vấn đề, tự nhiên lại đụng phải bình cảnh một cách hết sức vô lí.
Kể cả có hút cạn linh khí do thiên địa kỳ cảnh sản sinh cũng không đủ để thoả mãn nó! Dạ dày thật lớn đến không chịu nổi!
Nếu không phải nhờ giữa đường đụng trúng cơ duyên thì hắn coi như xong rồi, đến chết cũng đừng mong có cơ hội đột phá bình cảnh.
Haizzz.
Vừa mới thở dài, một cánh hoa tử đằng liền chậm rãi rơi lên trang sách. Sắc mặt hắn khẽ biến, bản năng quay đầu nhìn lại liền thấy Tử Đằng đang run rẩy kịch liệt, tựa hồ sắp sửa đột phá.
Lý Thuần Quân chú tâm nhìn nó, sợ sẽ phát sinh ra vấn đề. Nhưng khoảng nửa canh giờ sau, trạng thái của nó liền trở về bình thường, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Là thành công, hay là thất bại?” Lý Thuần Quân có chút không hiểu hỏi.
“Đã hơn ba tháng qua rồi, ngươi nói xem?” Trên tán cây Hồng Trần Thụ đột nhiên truyền xuống một thanh âm thanh thúy dễ nghe, uyển chuyển đáp lại mối nghi hoặc của Lý Thuần Quân.
“A? Thì ra ta đã ngốc lâu đến như vậy?” Lý Thuần Quân có chút mờ mịt gãi đầu.
Trong Linh Hải thế giới không có khái niệm thời gian. Bản thân hắn thì tập trung vào quá trình nuôi dưỡng, còn cơ thể thì không ngừng tiêu hoá lượng Tích Cốc Đan mà hắn đã uống vào trước đó. Thế nên, cho dù có mấy tháng trôi qua… Hắn cũng sẽ không gặp vấn đề.
Và cũng do say mê như vậy, nên hắn mới hoàn toàn không biết được mình đã tu luyện bao lâu.
“Ta sẽ nói đến chuyện trước đó” Tử Đằng lạnh lùng nói.
Chuyện trước đó?
Lý Thuần Quân ngẩn ngơ, phải mất một thoáng thời gian mới kịp nhớ ra “Chuyện trước đó” là ý gì.
Sau khi Tử Đằng dứt lời, cả hai cô nàng đều đã bắt đầu hoá hình. Toàn thân dạng bảo thụ của các nàng đột ngột phát sáng, thể hình cấp tốc thu nhỏ lại, rồi cuối cùng là hoá thành một đôi thiếu nữ chừng khoảng bốn đến năm tuổi.
Lý Thuần Quân: “…”
Hồng Trần Thụ thì không cần nói, màu mắt của nàng đỏ rực, sáng loáng tựa như mặt trời ban trưa. Cũng vậy, mái tóc của nàng cũng là một màu đỏ thắm, suôn mượt tựa như một con suối lửa đổ xuống dưới chân.
Nàng ngũ quan tinh xảo, môi hồng chúm chím, dáng người uyển chuyển, thoạt trông rất hoạt bát linh động, trên mặt luôn mang theo một tiếu dung toả nắng dễ nhìn, dễ khiến người ta sinh lòng yêu thích.
Nhưng mà… Mặc kệ là Hồng Trần Thụ có sáng sủa khả ái đến đâu, Tử Đằng lại hoàn toàn trái ngược đến đấy.
Mái tóc màu tím sẫm của Tử Đằng cũng dài đến tận chân, trông tựa như một đoàn tinh hà mờ ảo vắt ngang hư không, vừa lấp lánh vừa mộng ảo, như hư, lại như thực.
Khác với ánh mắt tràn đầy nhiệt khí của người muội muội, nàng lại sở hữu một đôi mắt màu xanh lam mười phần thanh tĩnh, lãnh đạm tựa như băng hà, hờ hững vô tình, đạm mạc thong dong, trông rất thiếu thốn cảm xúc.
Do vậy, dẫu cho nàng cũng xinh đẹp không kém Hồng Trần Thụ, thế nhưng nàng lại cho người nhìn một cảm giác lạnh lẽo thấu xương, hoàn toàn không cảm thấy đáng yêu cho nổi.
Ngay khi vừa xuất hiện, Hồng Trần Thụ còn chưa kịp nói gì thì Tử Đằng liền đã rảo bước tiến tới chỗ Lý Thuần Quân, trên mặt nhỏ lộ vẻ kiên định, dường như nàng đã làm ra quyết định gì đó.
Còn Lý Thuần Quân thì nhìn thấy các nàng đang khoả thân nên thần sắc cũng vì đấy mà mười phần mất tự nhiên, trong vô thức lục lọi không gian trữ vật, tìm kiếm y phục dành cho các bé gái.
“Này, tỷ tỷ…” Hồng Trần Thụ tựa hồ ý thức được chuyện gì đó nên vội vàng ngăn lại… Nhưng đã muộn.
Tử Đằng theo một đường thẳng tiến đến trước mặt Lý Thuần Quân, môi hồng mím chặt, đôi mắt long lanh lấp lánh tinh quang, thấp giọng nũng nịu: “Ba ba…”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ, ngắn gọn, súc tích, nhưng đã đủ để Lý Thuần Quân choáng đến nửa tháng không tỉnh.
“Hả?”
“Ba ba!”
“???”
Tử Đằng xấu hổ đỏ mặt, hình tượng băng sơn la lỵ sụp đổ, chỉ còn lại là một cô bé đang bất lực trước người cha ngốc nghếch của mình: “Ta nói, ba ba!”
Lý Thuần Quân vẫn chưa hồi thần, một mặt ngốc trệ nhìn nàng.
Thấy hắn vẫn không tin, Tử Đằng liền phụng phịu giận dỗi ra mặt. Nàng dùng sức cắn đầu ngón tay một cái, sau đó liền dùng máu tươi của mình điểm lên mi tâm của Lý Thuần Quân.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn đã dần nhận thức được một loại cảm giác “Huyết mạch tương liên” với cô bé âm u này… Và cả cô bé đáng yêu ở kia.
Lý Thuần Quân: “!?”
Moá, chuyện gì đây?
Làm sao lại không hợp thói thường đến như vậy?
Vợ ta đâu?
Tại sao ta lại có hài tử? Mà còn là tận hai đứa?
“Lúc ngươi còn đang tu luyện, tỷ ấy đã làm một số chuyện có lỗi với ngươi” Hồng Trần Thụ thở dài: “Nàng uống máu của ngươi, sau đó liền dựa theo đấy mà xây dựng huyết nhục chi khu… Cho nên, chuyện ngươi là cha nàng cũng… Không sai”
Lý Thuần Quân nhìn nàng.
“Phụ thân, ta cũng vậy, ta nhận lỗi… Vậy ta có được khoan hồng hay không?” Hồng Trần Thụ một mặt biết lỗi tự vỗ lên mông của mình, dường như là nàng đang sợ bị cha đánh đòn.
Lý Thuần Quân: “…”
Hắn nhìn Tử Đằng, sau đó lại nhìn Hồng Trần Thụ, rồi lại nhìn về phía đống y phục bé gái trên tay, rồi cuối cùng là ngẩng đầu vọng thiên.
“Lại phải chăm trẻ…”
Không ai biết hắn đã mang dạng tâm tình gì để có thể thốt ra câu nói này, chỉ biết là… Hắn đang thật sự rơi lệ.
Và giọt lệ này là vui hay buồn thì cũng chỉ có hắn mới biết.