• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muộn phiền giống như tóc ở trên đầu đếm thế nào cũng không xuể. Tiểu khiết ngồi trong phòng buồn chán nghịch tóc mình mà
thở dài một hơi. Thấy Tuyết Mai đi vào cô vội vàng kéo tay Tuyết Mai hỏi thăm tình hình: ‘’Thế nào phụ thân của ta đã tìm
được người thu phục hồ yêu chưa?’’
Tuyết Mai lắc đầu, thật thà nói: ‘’Ai nghe tới cũng khiếp sợ không dám nhận lời tiến vào Thanh Khâu đó…’’
Tịnh Khiết nghe mà tay chân rụng rời thả mình ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm: ‘’Không lẽ ta thật sự phải cưới yêu hồ
đó sao?
Tiểu Khiết tự tưởng tượng yêu hồ đó sẽ trông như thế nào? Nghe nói loài Hồ ly có thể biến hình thành những tuyệt sắc mỹ
nam, mỹ nữ. Nhưng nếu về nguyên hình thì trông sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ là mình thì đầy lông. Trên đầu thì có tai nhỏ. Mày
rậm, mắt hí, mũi phình to, miệng rộng và cả răng nanh sắt nhọn. Chưa kể đến móng tay dài cứng cáp, bén như một lưỡi đao
có thể lấy mạng người khác bất cứ lúc nào. Chỉ nghĩ có bấy nhiêu thôi Tiểu Khiết của chúng ta liền rơi vào trầm tư, mặt ủ mày
ê, thở dài thường thượt. Bị gã đến đó sinh mạng bé nhỏ này của cô không biết đi về đâu? Tiểu Khiết đã từng nghĩ đến việc
chạy trốn nhưng không đành lòng bỏ mặt trên dưới Tô phủ hơn trăm người. Những con người dị năng kia có thể thoắt ẩn thoắt
hiện cho dù cô trốn đến chân trời góc bể nếu muốn tìm e rằng chẳng khó gì? Hiện tại, ruột gan cô rối như tơ vò chẳng màng
đến việc ăn uống.
Đang lúc buồn bực thì Lâm Hạnh Phương bưng khay thức ăn nóng hổi, khói còn bốc lên nghi ngút, hương thơm lập tức lan
tỏa khắp khuê phòng đi vào đặt xuống bàn, dịu dàng nói: ‘’Tiểu Khiết con mau ăn chút gì đi cả ngày hôm nay con đã không ăn
gì rồi. như vậy không tốt đâu, đỗ bệnh thì không hay.’’
Tiểu Khiết nhìn thức ăn bắt mắt toàn những món cô thích trên bàn mà chẳng màn động đũa. Giờ này cô làm gì còn hứng thú
ăn uống chứ. Tiểu khiết chống cằm , đôi mắt nhìn vô định, không thèm nhìn Lâm Hạnh Phương hững hờ ra lệnh: ‘’Mang ra đi
tôi không muốn ăn.’’
‘’Sao có thể không ăn được chứ? Con xem ta chuẩn bị toàn những món con thích…’’ – Lâm Hạnh Phương vừa nói vừa cố
chấp đưa đĩa đường lựu khiếm nhân mễ đến trước mặt Tịnh khiết. Ngày thường cô rất thích ăn món này. Hôm nay thấy tâm
trạng cô không tốt người kế mẫu này đặc biệt xuống bếp đích thân chuẩn bị riêng cho cô.
Tiểu Khiết ngạo mạn vô lễ, hất văng đĩa thức ăn xuống đất, sẵn giọng nói: ‘’Ta đã nói là ta không muốn ăn mà…’’
Lâm hạnh Phương giật mình đánh rơi chiếc đĩa thức ăn lập tức đỗ hết ra sàn.
Choang…
Chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành! Tất cả mọi người đều bị dọa giật mình trong đó có cả Tiểu Khiết. Cô có chút hối hận về
hành động quá khích của mình. Nhưng cũng tại nữ nhân lắm chuyện này cô đã bảo không muốn ăn mà cứ đưa đến trước mặt
cô làm gì cơ chứ?
Hành động quá đáng của Tiểu khiết bị Tịnh Yên vô tình đi ngang qua nhìn thấy không thể nhịn được thái độ ngổ ngáo của
người đại tỷ này cô ta vội vã đi vào cầm lấy bàn tay bị thương của Lâm Hạnh Phương do bị mảnh vỡ cắt qua chảy máu, sốt
ruột hỏi: ‘’Mẫu thân người có sao không?’’
Lâm Hạnh Phương lắc đầu: ‘’Ta không sao.’’
Hướng phía Tịnh Khiết đi đến, Tịnh Yên lớn giọng chất vấn: ‘’Mẫu thân có lòng tốt quan tâm đại tỷ. Tỷ làm vậy không thấy quá
đáng sao? Mau xin lỗi mẫu thân cho ta.’’
Tiểu Khiết đập bàn trừng mắt nhìn thẳng Tịnh Yên, khí thế hung hãn đáp: ‘’Ta khiến bà ta quan tâm ta sao?’’ – Dù cô có sai
nhưng muốn cô xin lỗi một kế mẫu hèn mọi ham hư vinh như bà ta thì đừng hòng. Trong lòng Tiểu Khiết luôn cho rằng Lâm
Hạnh Phương nhìn chăm chăm vào tài sản nhà Tô gia nên mới gả đến. Chứ người đẹp như bà ta thiếu gì các vương tôn công
tử nhìn đến mớ gì lại cam tâm làm thiếp thất của người khác. Đã vậy còn không được phụ thân của cô sủng ái, người phụ nữ
này thật sự quá bi thảm.
Trước khí thế mạnh mẽ của Tịnh Khiết, Tịnh Yên không hề khiếp sợ mà khinh thường nói: ‘’Tỷ như vậy ắt gặp quả báo. Nạn
lần này e cũng là nghiệp báo mà tỷ gây nên đó.’’ Bị chọt trúng chỗ đau Tịnh Khiết không thể kiểm soát bản thân dơ tay tát mạnh vào khuôn mặt tinh thế thanh tú của Tịnh Yên,
khiến trên mặt trăng ngần ban đầu của cô lập tức ửng đỏ, in hằn bốn ngón tay của Tiểu Khiết, lạnh lùng ra lệnh: ‘’Ngươi câm
miệng cho ta.’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK