• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hà Hoa không vội trả lời, đưa hai mắt màu nâu hạt dẻ, sắc sảo nhìn cô nương mặc xiêm y màu hồng nhạt, có kiểu búi
tóc quái dị mà cô chưa từng thấy qua trước mặt thầm tự hỏi: ‘’Đây là cô gái người phàm mà đế vương kiên quyết muốn thành
thân, bằng mọi cách uy hiếp thân phụ nàng phải gả sao? Xem ra là một tiểu cô nương hiếu động, không tầm thường.’’ Nhìn
qua thì có thể thấy Hà hoa và Tịnh Khiết có độ tuổi ngang ngang nhau nhưng thực tế Hà Hoa đã sống hơn ba ngàn năm, mới
có thể biến thành mỹ nữ xinh đẹp nhan sắc động lòng người như hôm nay. Sở dĩ cô nghĩ như Tịnh Khiết là người không dễ
khuất phục vì Hà Hoa quan sát kỹ khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, thanh thuần kia phát hiện nàng có một đôi mắt to tròn linh
động, người sở hữu đôi mắt này sẽ rất tinh nghịch, tính tình ngang bướng, khó bảo. Sống mũi cao thẳng phân chia hai nửa
khuôn mặt rất cân đối, tuy không trang điểm chỉ bôi chút son đỏ trên môi nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp kiêu sa khiến người
khác phải ganh tị, vừa nhìn đã thấy rất cuốn hút. ‘’Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’’ với dung nhan này khiến Bạch Hy kia
say đắm cũng là chuyện thường tình. Bỗng Hà Hoa thấy khó hiểu, đôi mắt sâu thẳm nhìn châm châm vào nữ nhân trước mặt
thất thần suy nghĩ: ‘’Tại sao đế vương đã có được nàng trong đêm tân hôn lại tức giận bỏ ra ngoài nhỉ? Có phải cô nương này
không biết nghe lời chọc giận ngài ấy không?’’
Tịnh Khiết bị ánh nhìn như tia lazer muốn xuyên thấu bản thân như vậy liền cảm thấy không thoải mái, tính tình nàng vốn kiêu
ngạo, khuôn mặt khó chịu, thị uy răn dạy cái tiểu mỹ nhân kia: ‘’Cô là gì mà nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy? Nên
nhớ ta là đế hậu của cô đấy, gặp ta không hành lễ mà còn nhìn ta trân trân như vậy đáng tội gì hả?’’
Haha… Hà Hoa cười lớn như thể nghe được một câu chuyện cười lớn, khinh khỉnh đáp lời Tịnh Khiết: ‘’Cô thật sự coi mình là
Đế hậu sao? Nực cười. Cô nên nhớ bản thân chỉ là một con người thấp bé một chút pháp lực cũng không có dám ở đây lên
mặt dạy dỗ ta sao?’’ Cánh tay dài vươn ra, đưa bàn tay trắng ngần với những móng tay dài sắc nhọn, đỏ chói nâng cầm Tịnh
Khiết lên, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang bình phẩm một món đồ: ‘’Nhan sắc này cũng thật là hoa nhường nguyệt thẹn, có phải
cô dùng dung nhan này để quyến rũ đế vương nhà ta không?’’
Đây là lần đầu tiên có người thất lễ như vậy trước mặt Tịnh Khiết nhà ta, nàng mạnh mẽ hất tay Hà Hoa ra khỏi mặt mình, nhổ
một bãi nước bọt ghét bỏ lấy chân chà đạp.
Phị!
‘’Ta khinh! Ta thèm quyến rũ hắn sao? Chính hắn bám ta không buông lấy tính mạng cả nhà ta ra uy hiếp nếu không còn lâu ta
mới đến cái nơi quỷ quái này.’’
Móng tay sắc bén của Hà Hoa vô tình lướt qua trên mặt tinh tế của Tịnh Khiết tạo nên một vết xước dài có phần đau rát. ‘’Con
tiểu hồ ly này rốt cuộc có thân phận thế nào dám vô lễ với mình như vậy chứ?’’ Tịnh Khiết đang rất bực bội, nhìn nữ nhân
bạch y bằng ánh mắt tức tối không hề tỏ ra yếu thế. Nàng đường đường là thiên kim đại tiểu thư cao quý nếu không bắt nạt
người khác thì thôi đâu dễ để người khác khinh thường mình được chứ?
Hà Hoa thấy mặt Tịnh Khiết xước một đường thì rất hả hê, nhếch mép cười, xòe bàn tay búp măng mảnh khảnh biến ra một
con dao nhỏ sáng bóng, hâm he nhìn về phía nàng bằng khuôn mặt xấu xa, hai mắt đảo qua đảo lại vô cùng gian xảo: ‘’Người
phàm như cô sở hữu vẻ đẹp như thế này thật là phí tinh hoa của đất trời, chi bằng chuyển nó qua cho ta, với tu vi của ta có
thể bảo dưỡng nó thêm ít nhất nghìn năm nữa không tốt hơn sao?’’ Nếu vì nhan sắc này mà đế vương yêu thích nàng thì cô
chỉ cần chiếm đoạt khuôn mặt này như vậy là xong rồi. Hà Hoa sẽ được những thứ mà bản thân ao ước từ lâu: vị trí vương
hậu.
Ý tứ cô nương này chính muốn hủy dung nhan của Tịnh Khiết, rồi dùng phép dịch dung trở thành nàng, thụ hưởng những gì lẽ
ra thuộc về nàng. Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra vấn đề này. Nàng nghe ý đồ hiểm ác của cô ta mà kinh hãi rùng mình một
cái, cầu mong ai đó đến giúp nàng, đại ân đại đức này nàng xin khắc cốt ghi tâm. Chưa bao giờ Tịnh Khiết thấy sợ hãi như lúc
này cả. Hà Hoa càng tiến lại gần nàng càng lùi về phía sau, đến khi đụng lưng vào trụ đá lạnh toát mới hết đường lui buộc phải dừng lại: ‘’Cô đừng làm bậy, đế vương sẽ không ta cho cô.’’ Tịnh Khiết miệng nhắc nhở trong lòng chửi rủa: ‘’Cái tên chết
bầm kia ngươi thật là vô tâm quá đi. Nói bỏ mặc liền bỏ mặc không chút tình nghĩa, ngươi khôn hồn thì mau tới đây dạy dỗ lại
người của mình, tránh để bổn cô nương đây chịu thiệt sẽ không tốt cho ngươi đâu.’’ Tịnh Khiết lúc này cực kì trông ngóng
bóng dáng Bạch Hy, có lẽ ở đây chàng chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.
Mũi dao nhọn hoắt càng lúc càng tiến sát Tịnh Khiết hơn mà chẳng có ai xuất hiện, ngang lúc con dao nhọn đưa xuống gần
trong gang tất, nàng căng thẳng áp chặt hai bàn tay trên tường đá, hai mắt nhắm nghiền chờ đợi sự đau đớn cắt da rạch mặt
sắp tới với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK