trang nhã đã có tuổi của bà, dè chừng hỏi: ’’Ông muốn làm gì?’’
‘’Tôi chỉ hỏi thăm thôi. Bà không cần căng thẳng như vậy.’’ – Tô Tịnh Đình giải thích. Thật ra ông đã thông suốt rồi. Dạy con
không tốt ông cũng có một phần trách nhiệm, để cho chị em ganh tị lẫn nhau cũng là do ông thiên vị mà ra không thể đẩy hết
trách nhiệm cho người khác được. Dù gì Tịnh Yên cũng là con gái ruột của ông. Tịnh khiết đã như vậy ông không muốn mất đi
bất kì người thân nào nữa. Giờ ông chỉ muốn một nhà bốn người chung sống hòa thuận vui vẻ bên nhau mà thôi.
Lâm Hạnh Phương bán tín bán nghi nhìn ông dò xét, trả lời: ’’Tôi cho con bé ra nước ngoài rồi.’’
‘’Như vậy cũng tốt.’’ Nói rồi ông mở cửa rời đi để lại Tịnh Khiết cho Lâm Hạnh Phương chăm sóc.
Lâm Hạnh Phương nhìn theo bóng lưng cô độc của ông rời đi không khỏi chép miệng: ’’Ông ấy đã thông suốt rồi sao? Thật sẽ
không truy cứu việc của Tịnh Yên chứ?’’ Lâm Hạnh Phương thoáng có bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột của chồng mình nhưng
cũng rất hy vọng điều này là thật. Bà thật quá mệt mỏi với cảnh cha con họ chán ghét lẫn nhau rồi. Người ở giữa như bà cảm
thấy rất khó xử.
Lâm Hạnh Phương quay lại giường bệnh. Vừa lau người cho Tịnh Khiết vừa mỉm cười dịu dàng nói chuyện với cô: ’’Cha con
vậy mà đã chấp nhận mẹ ở lại chăm sóc cho con rồi đó. Chuyện của Tịnh Yên lỡ tay đẩy ngã con có lẽ ông ấy cũng không truy
cứu nữa. Còn con thì sao? Con có tha thứ cho em mình không?’’ – Nói đến đây nước mắt bà lại rơi, bà nhớ tới một Tịnh Khiết
khỏe mạnh luôn lớn tiếng chửi người, xem ai cũng không vừa mắt, hoạt bát yêu đời: ’’Nếu con giận con cứ ngồi dậy đánh
mắng mẹ đi. Con đừng nằm thế này mẹ đau lòng lắm con có biết không? Trong lòng ta xem con chẳng khác nào là con ruột
của mình cả.’’ – Huhu…
Những lời Lâm Hạnh Phương ở thế giới hiện đại này đang nói cũng là lời mà Lâm Hạnh Phương của một thế giới xa xăm nào
đó đang thủ thỉ bên tai Tịnh Khiết. Khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ngủ một tý mà kêu khóc gì ầm ĩ vậy không biết
nữa. Cô đưa tay day day thái dương lờ mờ mở mắt ra, khó chịu cằn nhằn: ’’Có im đi được không? Đau đầu quá…’’ – Theo thói
quen cô muốn đưa tay đấm đấm lên đỉnh đầu. Cô cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung.
Nhưng hai tay Tịnh Khiết bị Lâm Hạnh Phương giữ lại, giọng nghe ra sự vui mừng trong đó: ’’Tịnh Khiết đừng đánh. Con đánh
sẽ làm động đến vết thương bây giờ. Con tỉnh rồi… Người đâu người đâu đại tiểu thư tỉnh rồi. mau thông báo cho lão gia qua
đây.’’ – Lâm Hạnh Phương hướng cửa gọi lớn.
Tịnh Khiết nhắm mắt mở mắt một hồi để thích nghi với ánh sáng trong phòng một hồi rồi mới mở hẳn mắt ra. Đập vào mắt cô
lúc này là hình ảnh khuôn mặt phóng to của Lâm Hạnh Phương, nhìn bà một lượt cô thấy bà ăn mặc, trang điểm có chút quái
dị giống như là các phu nhân trong phim cổ trang Trung Quốc vậy đó. Cô trau mày, hỏi: ’’Bà lại đang diễn tuồng gì vậy? Ăn
mặc khó coi như vậy?’’ – Vừa nói cô vừa gượng người ngồi dậy.
Lâm Hạnh Phương vội đỡ lấy cô, lấy gối chống sau lưng cho cô tựa vào, quan tâm hỏi: ’’Con thấy trong người thế nào rồi?’’ –
Bà không quan tâm đến những lời nói khó nghe của Tịnh Khiết vì trước giờ cô luôn kiếm chuyện với bà như vậy. Trong mắt cô
chẳng coi người mẹ kế là bà ra gì.
‘’Lấy cho tôi ly nước.’’ – Cô theo thói quen ra lệnh. Cổ cô bấy giờ khô khốc rất khó chịu uống nước cho nhuận giọng rồi nói
tiếp.
Lâm Hạnh Phương vội vàng đứng dậy đi đến bên bàn rót trà, miệng cười không ngớt, nói: ”Được ta đi lấy ngay đây, con tỉnh
lại thật tốt.’’ Lâm Hạnh Phương phấn khích đến tay chân luống cuống làm việc có phần chậm chạp.
Tịnh Khiết quan sát xung quanh ý thức được có gì đó không đúng. Nơi này thật xa lạ. Không phải phòng của cô. Cái giường
này chất liệu thật là kém khiến cô nằm đau lưng, mỏi gáy như vậy. Trên giường là một cái đệm mỏng chứ không phải là nệm
kim Đan êm ái mà cô thường dùng. Đồng thời trên giường gỗ là một cái chăn bông dày, phía trên treo mành chướng màu
trắng nhìn như một khuê phòng của các tiểu tiểu thư ngày xưa. Nhìn lại mình đang mặc một bộ đồ gấm trơn bóng, phần hông
có dây cột chứ không phải là mấy bộ đồ ở nhà cô thường dùng. Cô ngơ ngác nhìn nơi xa lạ này, không hiểu chuyện gì đã xảy
ra, thầm hỏi trong lòng: ’’Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?’’
Đưa ly nước đến trước mặt Tịnh Khiết, Lâm Hạnh Phương lộ vẻ vui mừng trên mặt không thể giấu đi: ‘’Con uống đi. Từ từ
thôi… Con tỉnh lại thật tốt.’’ – Bà ân cần đỡ nước cho Tịnh Khiết uống, miệng nói không ngừng.
Mọi người cũng rất nhanh chạy vào. Tô Tịnh Đình nhanh chóng chiếm chỗ Lâm hạnh Phương, ngồi lên giường nắm tay cô,
một tay sờ lên vết thương trên đầu còn băng bó của cô, lo lắng hỏi: ’’Con thấy trong người sao rồi? Đầu còn đau không? Sao
con ngốc vậy chứ? Sao lại nhảy sông tự vẫn chứ?’’