• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng chợt có một lão già râu tóc bạc phơ, rối bù, ăn mặc rách rưới, tay cầm gậy gỗ, cong cong từ đâu xuất hiện trước mặt mọi
người, chụp lấy châu tử trong tay dọa mọi người sợ chết khiếp, không kịp phản ứng.
Bạch Hy tức giận, hai hàng lông mày chau lại, bàn tay đẹp với những ngón tay thon dài xòe ra giữ không trung, ngữ khí cực kì
khó chịu, nói: ‘’Mau trả nội đan cho ta.’’
Haha lão ta điên điên khùng khùng cười lớn, hí hửng đáp: ‘’Chẳng phải ngài không cần châu tử này nữa sao?’’
‘’Không phải việc của lão, ta không cần cũng không phải cho lão nghịch bừa.’’ – Bạch Hy biết rõ người này là ai, với ông ta có
thập phần kính nể.
Chúng yêu bên dưới cũng không dám khi lễ, chỉ lẳng lặng quan sát cục diện, mỗi người một suy nghĩ, nhưng lòng ai cũng vô
cùng căng như tơ đàn, chờ đợi những chuyện sắp diễn ra. Ai cũng biết nhân vật kia không tầm thường, lão ta là một cây tinh,
tu luyện thành hình người, vượt qua được cả lôi kiếp, sống thọ ngang trời đất, cũng chẳng ai còn nhớ lão đã bao nhiêu tuổi rồi
nữa. Lão từ lâu không màng thế sự nhưng tinh thông mọi chuyện trên đời, khả năng tiên đoán xuất chúng, mỗi lần lão xuất
hiện sẽ nói trước một điềm báo, nhiều lần giúp đất nước tránh khỏi họa diệt vong. Khi không có việc lão lại du sơn ngoạn thủy
chẳng ai tìm được nơi ở của lão.
Bạch Hy căng thẳng, lòng nóng như lửa đốt, thúc giục: ‘’Mau trả nội đan cho ta nếu để qua ba canh giờ qua mất thời khắc
quan trọng ta sẽ không cứu được nàng nữa.’’ Lão già hiếm khi thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt, hỏi lại: ‘’Nhất định phải cứu tiểu nha đầu này sao?’’ – Lão nhìn xuống Tịnh
Khiết đã lạnh tanh, khuôn mặt trúng độc tím ngắt.
Bạch Hy kiên định đáp: ‘’Nhất định.’’
Lão đi một vòng quanh hai người, lại hỏi một lần nữa: ‘’Cho dù nha đầu này là sinh tử kiếp của ngài cũng cứu sao?’’ Lão
nghiêm nghị nhìn chàng, ánh mắt dò xét, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào của người đối diện.
Bạch Hy nhìn nàng thâm tình, đôi mắt không chút gợn sóng, chàng có thể vì nàng làm tất cả, đến mạng sống này có xá chi,
hơn nữa nàng nhiều lần cứu chàng như vậy, ân tình còn trọng hơn biển khơi, sao có thể là sinh tử kiếp của chàng được, chỉ
toàn những lời lừa người, chàng không tin: ‘’Dù thế nào ta cũng muốn nàng sống.’’
‘’Nha đầu này sống, ngài có ngày sẽ phải chết.’’
‘’Ta không quan tâm nhiều như vậy.’’ Chàng ngước mắt nhìn lên lão yêu đầu, giọng nói vang chút nài xin: ‘’Có phải lão có cách
không? Mau giúp ta cứu nàng.’’
‘’Được vậy ta thành toàn cho ngài. Hy vọng ngày sau ngài không hối hận.’’
‘’Được ta nhất định không hối hận.’’ Như nhặt được cọng rơm cứu mạng. Bạch Hy vui mừng khôn xiết, đưa ánh mắt tràn đầy
hy vọng hướng về lão yêu đầu.
Lão yêu đầu xòe tay thả châu tử trong lòng bàn tay ra, nhắc nhở: ‘’Châu tử này không cần thiết ngài giữ lại mà dùng, đừng lấy
nó dùng loạn, thân ngài còn mang trọng trách bảo vệ đất nước.’’
Bạch Hy nghe lời há miệng lớn, vật hồi chủ, châu tử nhanh chóng bay vào trong miệng chàng, nuốt xuống, biến mất như chưa
từng lấy ra. Chúng yêu bên dưới cuối cùng trong một giây này cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện đã được giải quyết êm
xuôi, giờ thì họ biết tầm quan trọng của vị đế hậu này trong lòng đế vương rồi. Sau này không dám vô lễ đối chọi với nàng
nữa.
Nhưng có một người trong lòng còn căng thẳng hồi hộp hơn cả Bạch Hy, đôi mắt tinh anh nhìn chăm chăm trên lôi đài, quan
sát lão yêu đầu dùng pháp thuật gì để cứu sống mỹ nhân kia. Hàng vạn lần hy vọng nàng ta đừng sống lại. Nếu nàng ấy thật
sự cải tử hồi sinh lại tranh giành đế vương với cô thì Bạch Hà Hoa cô chẳng thể cam tâm. Hơn nữa, với tính khí yêu ghét rõ
ràng, có thù tất báo của Tịnh Khiết, nàng ta sống lại tiểu muội thân sinh đang bị nhốt trong lồng Bảo Vân của cô ta không biết
khi nào được thả, chính cô ta cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm xúi giục mọi người ở đây tạo phản.
Bạch Hy nín thở trông theo từng động tác ra phép trên tay của lão yêu đầu, chỉ thấy ông ta đưa tay duỗi thẳng một lượt trên cơ
thể cô nương đang được chàng nâng niu trên tay, dùng phép thuật huyền bí nào đó nâng người nàng lên lơ lửng không trung,
thoát khỏi vòng tay của chàng, mà không động tay trực tiếp vào da thịt Tịnh Khiết. Cả người nàng phát ra một tầng hào quang
sáng chói, khiến người ta phải che mắt không thể nhìn rõ. Sau một hồi xoay xoay, lộn lộn cơ thể nàng vài vòng trên cao, nhổ
bực mũi tên trên người nàng, quăng mạnh xuống đất, kêu lên cái ‘kẽng’ nhưng máu từ vết không hề chảy ra một giọt. Lão ta từ
từ thu tay lại đặt nàng xuống đất một cách nhẹ nhàng, cẩn thận điều khí trên cơ thể mình, thở ra một hơi, việc cứu người vừa
rồi dường như làm ông lão rất mất sức, tinh lực tiêu hao rất nhiều, trên trán toát ra một tầng mồ hôi dày đặc chảy xuống cả
khuôn mặt già nua nhăn nhúm đen xì của lão, xong việc liền lấy áo tay áo lau đi mồ hôi kia, nhắc nhở: ‘’Mau xem nha đầu ấy
thế nào rồi?’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK