Xem ra danh xưng vương hậu của của nàng ở đây chỉ là hữu danh vô thực, hiện tại không có chút thực quyền nào, chẳng ai
tôn trọng nàng đến một người hầu cận thân cũng không có, còn thua xa Tô phủ. Đã vậy ở đây nàng thường xuyên bị quấy rầy,
làm phiền sự thanh tịnh. Xem ra vị lang quân kia của nàng thật sự có vận số đào hoa, làm chúng yêu nơi này điên đảo. Đã vậy
sao không chọn đại lấy một người thành thân không phải là tốt rồi sao? Tránh những việc ghen tị phiền phức thế này. Nàng
bỗng dưng bị lạc vào đây gánh chịu những khúc tất này, thật sự không cam tâm.
Nữ nhân lục y này so với Bạch Hà Hoa nóng nảy hơn nhiều, mắt thấy Tịnh Khiết khinh thường như vậy liền khó chịu ra mặt,
lấy tay giật phăng đôi đũa trên tay nàng, câng mặt hống hách nói: ‘’Cô còn muốn ăn sao? Tôi đang nói chuyện với cô đấy.’’
Tịnh Khiết đập bàn, chống tay đứng dậy, đối mặt, trừng mắt khí thế hừng hực, phẫn nộ quát: ‘’Hỗn xược! Cô là ai dám vô lễ
với ta như vậy? Không sợ ta nói đế vương cắt tiết cô sao?’’ – Hổ không gầm các người tưởng là mèo con sao? Thật quá đáng!
Cô nương này tuổi còn nhỏ, chưa được trải nghiệm nhiều, nghe nói tỷ tỷ của mình Bạch Hà Hoa vì vương hậu người phàm
mới tới này mà bị giam lỏng ở động phủ. Liền đến thay tỷ ấy tìm tới trút giận. Nào ngờ, con người này hung dữ như vậy, chẳng
sợ yêu nhân thượng cổ như nàng mà còn lớn tiếng chửi người.
Bạch Thiên Liên cố gắng định tâm để tâm tư ổn định lại, lôi từ ống tay áo ra một dây roi kim tuyến, khí thế chẳng thua kém gì
Tịnh Khiết, nói: ‘’Xem ra cô là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. dám lấy đế vương ra hù dọa tôi, để xem hôm nay tôi giết chết cô
ở đây ai sẽ là người đến cứu?’’