ra đó chính là hồ yêu nàng không ngu dại mà tới gần nhỡ đâu tên ấy cao hứng lại phát tiết gì đó hút máu nàng ngay tại chỗ
nàyKhông muốn làm nàng kinh sợ nên chàng cũng không ép. Một lần nữa cất giọng nói băng lãnh của mình lên tay đong đưa quạt
đi qua đi lại thu thái tao nhã như đang phân phó công việc: ‘’Nếu nhạc phụ đã chuẩn bị tốt mọi thứ thì ngay giờ thìn ngày mai
ta sẽ cho người tới đón dâu không cần đợi tới 15 âm lịch nữa.’’ – Vừa nói chàng vừa thong dong đi về phía khay hỷ phục và
mão phượng trên tay của Lâm hạnh Phương mà sờ lên ngắm nghía, tỉ mĩ. Cảm thấy rất hài lòng với sự chuẩn bị này. Rất tốt
chàng có thể đưa nàng về bên cạnh mình nhanh hơn một chút
‘’Như vậy sao được chứ?’’ – Tô Tịnh Đình bây giờ thật sự rất lo sợ, muốn phản đối nhưng cũng không dám khinh suất. Trên
trán rịn ra một tầng mồ hôi hột, trong lòng căng thẳng thập phần.
Phạch!
Bạch Hy mạnh tay đập mạnh cái quạt vào tay còn lại gấp quạt lại, nhanh như chớp đứng trước mặt Tô Tịnh Đình dùng quạt
nâng khuôn mặt già nua toàn nếp nhăn của ông lên, nghiêm giọng vô cùng nguy hiểm: ‘’Tô lão gia nói vậy là ý gì?’’
Thịch thịch thịch…
Nhịp tim mọi người tăng vọt, ánh mắt đề phòng hướng nhìn thanh niên áo trắng, chẳng ai dám mở lời trong lòng vô cùng căng
thẳng.
Tịnh Khiết to gan hướng chàng nói: ‘’Có phải chỉ cần ta chịu gả ngươi sẽ không hại đến người nhà ta đúng không?’’ – Giọng
nói lảnh lót của nàng có phần gấp gáp. thì sao? Nàng núp sau Tô Tịnh Đình lắc đầu ngoầy ngoậy ý tứ rất Hướng về phía nữ tử vừa mở miệng kia, Bạch Hy nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình chất chứa nhiều tâm sự muốn nói nhưng
nàng chẳng thể nhìn thấy được, ngữ khí có phần ôn hòa hơn khi nói chuyện với những người khác: ‘’Ta chưa từng có ý định
làm hại bất kì ai trong nhà nàng.’’ Ngừng một chút chàng dùng giọng điệu chân thành nhất nói cho nàng ta biết: ‘’Ta thật sự
thích nàng tuyệt đối sẽ không làm hại nàng.’’
Nghe giọng hồ yêu này chân thành như vậy Tịnh Khiết cảm thấy người này chắc là cũng dễ nói chuyện, lấy hết dũng khí bước
ra trước một bước, đối diện với con người mặc bạch y trước mặt cùng chàng đàm phán, điệu bộ nghe có vẻ dịu dàng nhưng
rất có khí chất là một người cao cao tại thượng, tuyệt đối không thấp kém hơn chàng là bao, dù gì nàng ta cũng quen là người
ở trên mọi người rồi, trong từ điển của nàng không có hai từ ‘’cung kính’’ phục bái trước người khác: ‘’Nếu thật sự thích ta có
thể buông tha cho ta không? Chúng ta người và yêu khác loài ta không thể bên cạnh ngươi được trước sau gì ta cũng bị âm
khí của ngươi xâm phạm hút hết dương khí như vậy há ta không phải trở thành cái xác khô rồi sao?’’
Những lời Tịnh Khiết nói rất có đạo lý. Bạch Hy sớm đã nghĩ đến điều này, chàng là một con hồ yêu tu luyện ngàn năm, trải
qua mấy đạo thiên lôi mới có được hình người không biết đã chết đi bao nhiêu lần, nếu không nhờ năm ấy nhận được tu vi
của điện hạ Phượng Cửu đế cơ đời cuối cùng của Thanh Khâu thì có lẽ đã không sống thọ đến bây giờ. Cả người chàng đúng
là âm vượng dương suy. Nếu cùng nàng ở một chỗ thì tự nhiên sẽ hút hết dương khí của nàng để điều hòa âm dương trong
người. Chàng đã nghĩ rất nhiều cách hóa giải nhưng chưa có cách nào tốt. Hôm nay, đích thân đến đây là để giải trừ hôn ước
kia nhưng khi nghe đến việc nàng sẽ phải gả cho người khác trong lòng cảm thấy không đành lòng buông tay như vậy. Đặc
biệt, khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ hoạt bác của nàng càng khơi dậy ham muốn chiếm hữu trong chàng mãnh liệt hơn.
Chàng tin trong trời đất này nhất định sẽ có cách hóa giải âm dương xung khắc này. Từ lúc được nàng cứu về chàng cứ như
mắc bệnh tương tư, ngày nhớ đêm mong, ngủ cũng mơ thấy hình bóng thướt tha yêu kiều của Tiểu Khiết. Nếu không phải
Ngưu vương kia khởi binh làm loạn muốn chiếm động Hồ Ly của chàng, lật đổ triều đại này mà xưng Đế chàng phải đích thân
dẫn binh nghinh chiến thì chắc ngày nào chàng cũng sẽ mặt dày đến đây làm phiền Tô phủ đến lúc đưa được nàng về động
phủ mới thôi. Bạch Hy không hề hay biết Tiểu Khiết mà chàng ngày nhớ đêm mong đã không còn nữa rồi. Người trước mặt
chàng chỉ là người thay thế mà thôi.
Bạch Hy trầm mặc hồi lâu rồi cam đoan: ‘’Ta tuyệt đối bảo vệ tốt nàng không để nàng biến thành cái xác khô.’’
‘’Nhưng ngươi là yêu có thể sống thọ hàng ngàn hàng vạn năm ta là người phàm không tránh khỏi sinh lão bệnh tử trước sau
gì cũng chết vậy bây giờ miễn cưỡng ở cạnh nhau làm gì về sau lưu luyến sẽ khó rời.’’ Tịnh Khiết dùng hết lời lẽ có lý để hồ
yêu có thể chấp nhận sự thật mà không miễn cưỡng cô thành thân với hắn. Trước giờ giữa người và yêu chưa từng có kết
cục tốt. Tất cả gia thoại đều không phải vậy sao? Cô là người tham sống sợ chết không muốn bị cuốn vào những chuyện đau
lòng này. Biết rõ không có kết quả tốt hà tất cứ phải đâm đầu vào?