thích: ‘’Ta chỉ muốn giúp nàng cởi bỏ mão phượng thôi.’’ – Chàng ta có chút bất đắc dĩ với vị nương tử nhanh chân này.
Tịnh khiết đưa tay lên đầu rất nhanh lấy mão phượng xuống. Vừa làm vừa nói: ‘’Ta có thể tự làm.’’ – Sau khi tháo xong mão
phượng Tịnh Khiết đến bên bàn đặt xuống. Mão phượng tinh xảo được tháo xuống nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cái
này quá nặng đi đội nó cả ngày nàng tưởng tượng cổ mình sắp gãy ra rồi. Đưa tay lên sau gáy Tịnh Khiết bóp bóp xoay xoay
lộ ra phần cổ thiên nga thon dài của mình. Điều này rất quyến rũ, gợi tình đối với một con hồ ly ăn chay nghìn năm không gần
nữ giới như Bạch Hy. Khiến chàng bất giác bị chính nước bọt của mình làm nghẹn, tý nữa là chảy máu mũi.
Nữ nhân này thật đặc biệt: Làm tân nương của người ta mà khăn che mặt cũng tự tháo xuống, mão phượng cũng không cho
chàng giúp lấy ra. Bạch Hy nhàn rỗi có chút bất đắc dĩ thở dài, lần nữa đi tới bên nàng, vươn bàn tay vàng của bậc đế vương
giúp nàng xoa bóp vai gáy, cưng chiều hỏi: ‘’Như thế này có thoải mái hơn không?’’
Tịnh Khiết thấy rất dễ chịu, thụ hưởng cảm giác thoải mái mà chàng mang đến mà quên mất bản thân đang ở cùng một con
yêu hồ ngàn năm. Nàng nhắm mắt dưỡng thần ‘’ân’’ một tiếng xem như là đáp lời Bạch Hy
Chàng ngắm nhìn Tịnh Khiết xinh đẹp động lòng người như thế này không khỏi dấy lên một tia ham muốn. Chàng nuốt nước
bọt cái ực rất khẽ thật muốn cắn một cái vào cổ trắng nõn của nàng ta. Tịnh Khiết vẫn ngây thơ không biết gì. Cho đến khi hơi
thở nóng ấm mang theo mùi hương bạc hà thanh mát của Bạch Hy gần sát người mình nàng mới choàng tỉnh quay người lại
đưa đôi mắt cảnh giác nhìn đối phương hỏi: ‘’Chàng muốn làm gì?’’
Nhìn Tịnh khiết căng thẳng như vậy Bạch Hy cười tà mị nói: ‘’Nàng không định để ta động phòng sao?’’ Nói thật là chàng chờ
khoảnh khắc này sốt ruột lắm rồi nhưng không muốn làm Tịnh Khiết hoảng sợ. Chàng là muốn nàng ta tình tình nguyện
nguyện dâng hiến cho mình trong ngày thành thân này. Đợi chờ rất lâu rồi.
Tịnh Khiết phút chốc mặt phiếm hồng, thẹn thùng vội kiếm chuyện: ‘’Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi.’’ – Tay nàng
luống cuống rót rượu. Đây là cách duy nhất để nàng ấy kéo dài thời gian.
Nắm tay Tịnh Khiết lại Bạch Hy nóng lòng ép nàng về phía giường, chàng cất tiếng nói hơi thở nóng ấm phả vào mặt nàng
thơm ngát thuộc về riêng chàng rất dễ chịu: ‘’Khăn che mặt nàng cũng tự gỡ, mão phượng cũng tự lấy xuống thì những tiểu
tiết khác còn câu nệ làm gì? Hôm nay nàng đã là vương hậu của ta rồi. Chúng ta không phải là phàm nhân bình thường không
cần quan trọng mấy thứ đó.’’
Bạch Hy ăn chay quá lâu giờ đứng trước thiếu nữ xuân sắc tràn trề như thế này sao có thể kiềm chế? Chàng nhanh chóng ép
nàng về phía giường lực đẩy mạnh bạo khiến nàng ngã xuống nhưng không đau. Giường này được làm từ đá băng ngàn năm
hạ nằm thì mát đông nằm thì ấm, được trải bằng da hổ thượng hạng mà chàng thân chinh ra trận tiêu diệt địch đoạt về nằm rất
êm ái, thoải mái. Hành động sỗ sàng, thô bạo lột bỏ từng lớp áo của Tịnh khiết làm nàng ý thức bản thân sắp bị xâm hại.
Nàng hàng ngàn vạn lần không muốn khuất phục như vậy. Đôi môi bị chàng chiếm đóng tìm cách cậy mở đến sưng đỏ, môi
mỏng bị rách có chút đau nhưng nàng vẫn vùng vẫy cắn chặt răng không cho phép cái lưỡi tinh quái của chàng tiến vào. Ôi nụ
hôn đầu của ta… mất đi thế nào sao? Tịnh Khiết trong lòng thống khổ.
Nhân lúc Bạch Hy tự cởi bỏ y phục của mình, Tịnh Khiết nhanh tay lấy con dao giấu trong người ra nhắm chuẩn ngực trái của
chàng đâm tới thật mạnh. ‘’Là chàng ép ta trước…’’
Phụt!!!
Bạch Hy bất ngờ bị đâm phun ra một ngụm máu đỏ, đưa đôi mắt không tin nổi nhìn Tịnh Khiết, miệng lắp bắp không thành
câu: ‘’Nàng… nàng…
Nhát dao kia không thể lấy mạng của Bạch Hy nàng cũng không hề nhắm trúng tim chàng. Nhưng chàng bị thương nặng đến
thổ huyết là do nội đan bị tổn thương. Phải nói nội đan chính là sinh mạng của hồ ly bọn họ. Loài hồ ly vốn rất chung tình khi
yêu ai thì nội đan sẽ hướng về người đó. Khi Tịnh Khiết đâm chàng như vậy chính là khiến cho nội đan rạn nứt cảm giác bị
phản bội dâng trào nên phun ra máu như vậy.
Tịnh Khiết hoảng loạn vứt con dao sang một bên, cẩn thận quấn váy áo thu mình lại trong góc, run rẩy nhỏ giọng cầu xin: ‘’Ta
không phải người chàng muốn lấy xin chàng hãy buông tha cho ta…’’