• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu người tình xuất vu lam - Chương 11: Uất ức đến không thể tự thoát ra được




Ánh mặt trời giữa trưa bị nhốt bên ngoài bức màn che, Vu Lam nằm ở trên giường không ngủ được, chuyển người lại





Cửa phòng bệnh bị vặn mở, cô ngồi dậy, thấy Vu Y đi đến





Vu Y đã xuất viện, mặc váy và đi giày cao gót, khí thế bức người khoanh hai tay trước ngực, liếc Vu Lam ở trên giường, cười, “Sau khi sinh non tâm tình như thế nào?”





Vu Lam nhớ lời Mạnh Thiểu Khiên, không giận dữ, nên không đáp lời Vu Y





Vu Y cầm trong tay một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong là chất lỏng trong suốt không biết tên, chất lỏng bên trong ngâm một quả cầu nhỏ màu da, cô ta cầm bình thủy tinh quơ quơ, “Cô có biết đây là cái gì không?”





Vu Lam nhíu chặt mi, “Là gì?”





“Đứa bé chết trong bụng cô”





Sắc mặt Vu Lam từ từ trắng bệch, cảm xúc dần dần bắt đầu không ổn, “Cô! Nói cái gì?”





“Muốn biết sao tôi lấy được không?” Vu Y tiếp tục đong đưa bình nhỏ, “Hô hô, có tiền có thể sai ma gọi quỷ, dù sao cho tới bây giờ không ai nhìn thấy phôi thai bị sảy, tôi nghĩ nếu lấy đi Thái Lan nuôi cái tiểu quỷ gì gì đó, nhất định cực kỳ kích thích, không biết sẽ nuôi thành oán khí lớn biết bao nhiêu”





Da đầu Vu Lam run lên, cho dù cô không tin quỷ thần, tế bái mẹ cũng chỉ là ký gửi niềm thương nhớ, nhưng nghe Vu Y nói như vậy cũng phát điên! Bên trong đó đúng là con của cô!





“Trả lại cho tôi!” Giọng Vu Lam run rẩy, tim cũng run rẩy theo, cô cố gắng báo cho mình phải nghe lời Mạnh Thiểu Khiên, phải bình tĩnh, phải ăn cái gì đó, bởi vì bây giờ cô không một mình!





Nhưng cô nhìn cái bình nhỏ trong tay Vu Y, nước mắt làm sao cũng không dừng được, tim bị cào, xé rách đau đớn





“Trả lại cho cô? Một đứa tạp chủng đã chết cô cũng muốn? Một thứ đồ vứt đi mà thôi” Vu Y cười điên cuồng, kịch liệt lay động bình, “Nghe nói ở trong bụng, đứa nhỏ này ngâm mình ở trong nước ối, tôi liền dùng Formalin ngâm nó, cô nói xem người dì này có tốt với nó không?”





Vu Lam hận đến muốn chết, cô níu chặt ngực trái muốn xuống giường chém giết, nhưng cô đã đồng ý với Mạnh Thiểu Khiên, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể tức giận, không thể kích động cảm xúc, cô cắn răng, “Cô lừa tôi!”





“Hô hô! Biết cô sẽ nói như vậy, cho nên tôi còn đặc biệt làm xét nghiệm DNA cho đứa tạp chủng này, đích thực là tảm chủng do cô vụng trộm mang thai với người đàn ông của tôi”





Vu Y ném giấy xét nghiệm DNA cho Vu Lam, “Cô xem đi”





Vu Lam cầm lấy kết quả xét nghiệm, nhìn một nhóm số liệu, tay phát run, cô cảm giác hơi thở của mình theo không kịp, “Vu Y! Cô trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”





“Hô hô, nhìn thấy cô như vậy, tôi thật sự là quá sảng khoái, kẻ thứ ba như cô xứng đáng sinh non, bác sĩ nói về sau cô không có khả năng sinh đẻ nữa cô có biết không? Ai da, cũng bởi vì cô làm người thứ ba, nên đứa con trong bụng cô phải thay cô xuống Địa ngục rồi!”





Nước mắt Vu Lam không dừng được nhìn chằm chằm bình nhỏ trong tay Vu Y, Vu Y sau khi nhìn thấy, càng thêm hung ác lắc cái bình, “Dì cho bé con chơi thử cái gọi là không thể nào an bình! Nếu nó không thoải mái, cũng chỉ có thể trách mẹ nó khi còn sống không bảo vệ nó tốt, sau khi chết cũng không có cách làm cho nó thoải mái!”





Vu Lam rốt cục triệt để tan vỡ! Cô xốc chăn lên nhảy xuống giường, lao đến chỗ Vu Y!





“Cô trả lại cho tôi!”





“Vu Lam! Em muốn làm gì?” Mạnh Thiểu Khiên đẩy cửa phòng ra tiến lên ôm lấy Vu Lam!





“Em làm gì? Sao em không nghe lời như vậy?”





Vu Lam túm chặt áo dài trắng của Mạnh Thiểu Khiên, nhìn anh, cất tiếng khóc run rẩy thê thảm, “Thiểu Khiên! Em có nhịn! Nhưng cô ta không buông tha cho em! Em cầu xin anh, đoạt lại bình thủy tinh trong tay cô ta cho em! Em cầu xin anh!”





Mạnh Thiểu Khiên vừa mới nhìn về phía Vu Y, Vu Lam tê tâm liệt phế hô, “Bên trong đó chứa con của em!!”





Vu Y nhìn thấy ánh mắt hung ác của Mạnh Thiểu Khiên, sợ tới mức co rụt lại, muốn cầm bình rời khỏi, lại bị Mạnh Thiểu Khiên đẩy ngã trên mặt đất!





Không nói nhiều hơn một câu, đoạt lấy bình nhỏ trong tay Vu Y đặt vào tay Vu Lam, ném cho Vu Y một câu: “Cút!”





Vu Y không cam lòng bò ra bên ngoài, “Tôi muốn khiếu nại anh với bệnh viện!”





Mạnh Thiểu Khiên khinh thường đáp, “Cái bệnh viện này là nhà họ Mạnh mở! Có bản lĩnh thì đi tối cáo đi!”





Sau khi Vu Y rời đi, Vu Lam nắm bình nhỏ, hai mắt vô thần, uất ức đến không thể tự thoát ra được

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK