Vu Y muốn cười, nhưng cô ta không cười nổi, khiếp đảm lại xấu hổ giật giật khóe miệng: “Thận Hành, xin chào”
“Bốp!” Đũa ăn cơm trong tay Thịnh Hựu Đình đập bộp xuống bàn cơm, gần như nổi giận, nếu không phải là khuôn mặt này anh không nỡ đụng chạm, nhất định sẽ cho một cái tát!
“Đồ vô dụng! A Lam chưa bao giờ chào hỏi người khác như vậy, không thoải mái sao? Thận Hành nợ tiền của cô à?”
Vu Y rụt bả vai, không dám khóc thành tiếng, nghe Thịnh Hựu Đình quát một tiếng “Cút!” Lập tức chạy lên lầu!
Cảnh Thận Hành bừng tỉnh hiểu ra! Anh ta suy nghĩ hơn nữa ngày, mới nhìn Thịnh Hựu Đình: “Hựu Đình, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, cậu đừng đợi ở Tân Thành nữa Chẳng phải cậu muốn mang A Lam ra đi xem thế giới rộng lớn này sao?”
Kỳ thật Cảnh Thận Hành cảm thấy Thịnh Hựu Đình bị bệnh, nhưng làm bạn, anh ta không thể nói thẳng, chỉ có thể tìm cách khác phân tán lực chú ý của anh
Thịnh Hựu Đình vừa tựa ra sau, xoa thái dương: “Tôi cảm thấy tôi có thể tìm được A Lam về”
Cảnh Thận Hành kéo ghế dựa cạnh bàn ăn ra ngồi xuống: “Hựu Đình! Vu Y mãi mãi là Vu Y, dù hai người là chị em, dù tính cách hai người tương tự hay là không giống, cậu làm sao có thể biến Vu Y thành A Lam?”
Ánh mắt Thịnh Hựu Đình kiên định: “Tôi có thể! Tôi đặt ra rất nhiều khóa học huấn luyện Vu Y, cô ta tất phải học được! Về sau chỉ cần cô ta thật sự rèn luyện, nhất định có thể biến thành A Lam”
Da đầu Cảnh Thận Hành giật lên từng đợt, Thịnh Hựu Đình như vậy quá đáng sợ, chỉ sợ bị tẩu hỏa nhập ma: “Hựu Đình! Chắc cậu phải gặp bác sĩ tâm lí rồi!”
“Tôi không bệnh, tôi chỉ Muốn cô ấy mà thôi”
Muốn cô ấy mà thôi, lúc nói giọng anh rất nhẹ, nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, nếu như phóng to giọng nói ấy, nhất định có sự run rẩy
Cảnh Thận Hành nghe Thịnh Hựu Đình nói mấy chữ vô lực, quay đầu không nhìn anh nữa, loại cảm giác đau lòng chua xót hay bất lực đều có thể cảm nhận được: “Hựu Đình, học cách buông tay đi”
Thịnh Hựu Đình lắc đầu: “Tôi nợ cô ấy, không thể buông tay”
Cảnh Thận Hành thật muốn đánh Thịnh Hựu Đình một trận, đánh cho anh tỉnh!
“Vậy cậu muốn như thế nào mới có thể trả nợ cô ấy? Cậu muốn tiếp tục ép mình đến chết như vậy sao? Thịnh Hựu Đình, cậu còn là người đàn ông A Lam yêu không? Cậu như vậy cô ấy biết được thật sự sẽ vui sao?”
Sau khi Thịnh Hựu Đình nghe Cảnh Thận Hành nói, ngồi thẳng dậy, sự suy sụp vừa rồi biến mất, anh cầm đũa một lần nữa, khôi phục sự tao nhã tuấn lãng của anh: “Không! Tôi vẫn là người đàn ông A Lam yêu, tôi vẫn là người đàn ông cô ấy cảm thấy ưu tú
Tôi nợ cô ấy không nhiều lắm, từ năm nay tôi bắt đầu yêu cô ấy 11 năm, yêu cô ấy giống như trước kia cô ấy theo đuổi tôi, trước kia trong mắt cô ấy tôi luôn là tốt nhất, dù cho phạm sai lầm, cái đó cũng nhất định là lỗi của người khác, ở trong mắt cô ấy, tôi vĩnh viễn lóng lánh phát sáng, không ai có thể sánh bằng Không nhiều lắm, tôi cũng yêu cô ấy 11 năm như vậy Khi đó, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống của tôi lần nữa”
Cảnh Thận Hành chưa bao giờ cảm thấy Thịnh Hựu Đình yêu Vu Lam, mãi đến sau khi Vu Lam bỏ đi, anh ta hơi hơi cảm nhận được Thịnh Hựu Đình thay đổi
Cho rằng không oanh oanh liệt liệt thì không phải là tình yêu, nhưng tình cảm nhạt nhẽo lại sâu tận xương máu, đột nhiên bị tách ra, cũng sẽ làm cho người ta đau khổ
Cảnh Thận Hành vẫn hi vọng lôi Thịnh Hựu Đình ra khỏi bi thương, anh ta định ra kế hoạch du lịch, để cho Thịnh Hựu Đình mang theo tro cốt của Vu Lam đi chu du thế giới, ít ra còn dễ chịu hơn muốn biến Vu Y thành Vu Lam ở Tân Thành
Nhưng vô ích, chuyện Thịnh Hựu Đình cố chấp muốn biến Vu Y thành Vu Lam đã thành bệnh, ai khuyên anh cũng vô dụng, thậm chí anh không cho phép Vu Y ra ngoài, mỗi ngày ở nhà luyện tập cách nói chuyện và thần thái của Vu Lam
Nếu Vu Y có một động tác không giống Vu Lam sẽ làm Thịnh Hựu Đình giận tím mặt, Vu Y bị dọa đến cuộc sống hàng ngày luôn sợ sệt
Tháng mười một ở Tân Thành, tuyết rơi trắng xóa, lòng Thịnh Hựu Đình bị đóng băng, vô cảm đến không thể rung động