Sau khi mua nhà xong, vì khiến con vui vẻ, lấy lòng Vu Lam, Thịnh Hựu Đình còn thiết kế cầu trượt trơn bóng, xích đu, nhân vật hoạt hình Disney bày đầy trong vườn hoa ngoài biệt thự
Cô không nói gì với anh, Vu Lam đối xử lạnh lùng xa cách đã đủ khiến anh không biết nên làm gì
Hai người họ có hiểu ngầm, năm đó tổn thương tình yêu chưa từng nhắc đến
Vu Lam thấy khoảng thời gian yêu đương và tổn thương đó khiến cô sợ hãi mỗi khi nghĩ lại, mà Thịnh Hựu Đình xấu hổ nhớ lại, anh tự thấy thẹn vì đã từng phụ sự tin tưởng của Vu Lam dành cho mình
Vu Lam muốn đi, ở cùng Thịnh Hựu Đình mỗi ngày sẽ khiến bệnh cũ trong lòng cô phát tác, đau đớn trong giấc mơ khuya sẽ tìm đến cô
Nhưng Thịnh Hựu Đình lại có thể bày trận xung quanh nhốt cô lại, cô dù có cánh cũng không thoát nổi
Chưa kể trừ An Thành ra, cô thật sự không còn chỗ nào có thể đi được
Thịnh Hựu Đình bao lần muốn ôm chặt Vu Lam chìm vào giấc ngủ, nhưng lại có một ánh mắt bắn tới, lạnh lùng và khinh thường, khiến anh run lạnh trong lòng, tự biết không thể tới gần
Mạnh Thiểu Khiên đột nhiên ốm nặng, Vu Lam biết tin liền ôm Thất Bảo đi ra ngoài, cô muốn đi gặp Mạnh Thiểu Khiên, Thịnh Hựu Đình lại ngăn cản không cho cô đi
“Mạnh Thiểu Khiên đã không còn liên quan gì đến em nữa rồi!”
“Có liên quan! Đó là chồng của tôi!” Vu Lam và Mạnh Thiểu Khiên trên danh nghĩa đã đăng kí kết hôn, hơn nữa cô cùng anh ta thân thiết hơn cả, anh ta bệnh nặng, cô sao có thể vờ như không biết gì?
Nhưng Thịnh Hựu Đình lại quá hiểu rõ Mạnh Thiểu Khiên đang diễn trò, Vu Lam thấy anh ta dùng khổ nhục kế, trái tim đã bình tĩnh sao có thể yên ổn được nữa?
“Em muốn đi gặp anh ta? Muốn trở lại sống cùng anh ta?”
“Đúng thế!”
Nhìn Vu Lam không suy nghĩ gì nói ra, nắm tay bên người Thịnh Hựu Đình nâng lên, đập vào trán mình, cảm giác máu trên trán sắp trào ra rồi
“Anh có thể cho em về bên cạnh anh ta, nhưng em phải đồng ý một chuyện với anh”
“Anh nói đi”
“Đưa con gái Thất Bảo của em cho anh”
“Anh điên rồi sao?” Vu Lam sao có thể đồng ý, Thất Bảo với cô mà nói, đây đâu phải là muốn lấy con cô, là muốn cô chết!
Thịnh Hựu Đình đoán được Vu Lam sẽ từ chối, cười cười nói: “Em đã không muốn để lại Thất Bảo, vậy sinh cho anh một đứa khác rồi để lại, em muốn đi đâu cũng được, anh Thịnh Hựu Đình thề, chỉ cần em sinh con cho anh, tuyệt đối sẽ không tìm đến em nữa”
Vu Lam muốn mở miệng trách mắng, gần đây cô mới phát hiện Thịnh Hựu Đình quả thật là một kẻ điên, anh vậy mà đem toàn bộ tài sản của mình dời đến An Thành, trực tiếp đem Thịnh Thế di chuyển đến đây
An Thành chỉ là một thành phố nhỏ, Thịnh Thế là một tập đoàn lớn như vậy sao có thể đặt ở đây?
Chính phủ vì Thịnh Thế rời đến nơi mới phát triển mà yêu cầu tất cả tài nguyên ở An Thành vì Thịnh Thế mà khai thác
Hiện giờ tại An Thành, Thịnh Hựu Đình dẫm chân một cái cũng khiến người người lo sợ
Vu Lam không đấu lại anh, nếu cô muốn tiếp tục sống tại An Thành, chỉ có thể đồng ý “Được! Nhưng anh từ trước đến nay không giữ lời hứa, anh lấy ông nội anh thề!”
Thịnh Hựu Đình giơ tay lên thề: “Tôi Thịnh Hựu Đình xin thề, nếu Vu Lam đã sinh con cho tôi mà vẫn chưa thả cô ấy đi, ông nội tôi sẽ không thể sống lâu trăm tuổi!”
Vu Lam biết anh kính trọng ông nội nhất, anh thề xong, cô cũng yên tâm
Cô chỉ nghĩ nếu có thể có thai với Thịnh Hựu Đình qua thụ tinh nhân tạo, vậy đời này của cô coi như thoát rồi, ở cùng người đàn ông này quá mệt mỏi, tránh xa một chút là tốt nhất: “Được, tôi đồng ý với anh!”