Thịnh Hựu Đình cúp điện thoại, đầu dây bên kia ông cụ Thịnh để điện thoại xuống, rơi nước mắt
Cầm lấy điện thoại ném về phía con dâu mình, nổi giận nói: “Nếu không phải mỗi ngày con đều nói A Lam không thể sinh con! Không thể cho nhà họ Thịnh cháu nối dõi! Đứa cháu trai ta yêu thương nhất cũng không hận ta như vậy!!”
Ông cụ Thịnh cũng không ngăn cản Thịnh Hựu Đình, chỉ kêu gọi các gia tộc có quan hệ với nhà họ Thịnh cùng liên hợp lại đối đầu với nhà họ Mạnh Suy cho cùng thì lực ảnh hưởng của nhà họ Thịnh vẫn lớn mạnh hơn nhà họ Mạnh
Trận chiến này nhà họ Thịnh toàn thắng
Mạnh Thiểu Khiên không chịu được áp lực của nhà họ Mạnh, cuối cùng cũng chịu thua giao thi thể của Vu Lam ra, để Thịnh Hựu Đình mang về nước
Người Trung Quốc rất chú trọng nhập thổ vi an*, nhưng ước nguyện của Vu Lam là muốn được tự do tự tại, Thịnh Hựu Đình dù không nỡ, cũng chỉ có thể làm làm theo nguyện vọng của cô
*Nhập thổ vi an*: vào đất bình yên
Lò hỏa táng
Thịnh Hựu Đình nắm tay thi thể được giữ ướp lạnh, quỳ trên mặt đất, mặt dán vào tay cô, giọng nói gần như dịu dàng: “Nếu có thể, anh cũng không muốn hỏa táng em, anh muốn giữ em bên cạnh cả đời, nhưng anh chưa từng vì em làm bất cứ việc gì, cũng chưa từng thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của em, chuyện này dù anh không muốn cũng chỉ có thể thỏa mãn em”
Cảnh Thận Hành đứng một bên, nhìn Thịnh Hựu Đình yếu ớt dựa vào xác cô gái bên cạnh, anh chau mày, anh rất muốn nói một câu, cậu tội gì phải như vậy? Nếu năm đó biết quý trọng, làm sao có thể có kết quả như hôm nay?
Nhưng anh ta lại không nói nên lời, sợ vừa nói ra khỏi miệng, Thịnh Hựu Đình cũng sẽ bị kích thích đến phát điên
Huống chi, có thể đem thi thể Vu Lam về nước, Thịnh Hựu Đình đã phải trả giá rất lớn, toàn bộ chuyện này không phải vì không quý trọng nên điên cuồng sao
“A Lam” Thịnh Hựu Đình cầm thật chặt bàn tay đã lạnh lẽo: “Em phải tin tưởng anh, khi em đến nhà anh chơi thật ra anh cực kỳ vui vẻ, nhưng em chưa bao giời nói thích anh, tính cách em lại hoạt bát phóng khoáng, nhiều người thích em như vậy, em nói em tự ti, thật ra anh cũng tự ti… Từ nhỏ đã nghe nói em là vợ Mạnh Thiểu Khiên nuôi từ bé, nhưng em cũng chưa từng phủ nhận, A Lam, trước mặt em anh vẫn là… Tự ti… Anh vẫn cho rằng người trong lòng em là Mạnh Thiểu Khiên”
Quả thực Cảnh Thận Hành cũng không thể tin đây là lời Thịnh Hựu Đình nói, Thịnh Hựu Đình cũng tự ti sao? Ở trước mặt Vu Lam tự ti cho nên làm bộ như không thèm để ý?
Thịnh Hựu Đình trơ mắt nhìn di thể Vu Lam bị đẩy vào biển lửa cực nóng, khoảnh khắc đó, thứ những ngọn lửa đó đốt cháy không phải Vu Lam, mà tất cả đều chui vào lồng ngực anh, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của anh, đau như xuống địa ngục!
Cửa lò đóng lại, da đầu anh căng thẳng, nhấc chân lao tới!
Cảnh Thận Hành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Thịnh Hựu Đình: “Hựu Đình! Cậu nổi điên cái gì?”
Một mình Cảnh Thận Hành không giữ nổi người điên này, ngửa đầu gọi nhân viên: “Nhanh tới giúp tôi giữ chặt cậu ta! Cậu ta điên rồi!”
Nhân viên lập tức chạy tới, bọn họ cũng cực kỳ không ngờ, trước giờ chưa từng gặp người nhà nào điên cuồng như vậy, muốn lao vào lò thiêu lấy lại xác, nơi đó có thể tùy tiện xông vào sao? Sẽ lấy mạng người ta đó!
Thịnh Hựu Đình muốn tránh thoát khỏi vòng ôm, lại tránh không thoát, anh gọi Cảnh Thận Hành: “Cậu bảo người ta tắt đi, mở cửa ra! Tôi không muốn hoả táng cô ấy! Tôi giữ lại cô ấy, tôi có thể thường xuyên mang cô ấy đi nhìn thế giới bên ngoài! Tôi không muốn hoả táng cô ấy! Cậu bảo bọn họ dừng lại cho tôi! Dừng lại!”
Thịnh Hựu Đình phát điên, vùng vẫy gào thét, anh hối hận rồi
Bây giờ ít nhất còn có thể thấy Vu Lam, mặc kệ cô có lạnh lẽo hay không, chí ít là có thể thấy dáng vẻ của cô, nhưng sau này anh chỉ có thể nhìn ảnh chụp của cô
Thịnh Hựu Đình ôm hũ tro cốt trong tay, sau khi trải qua ngày đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng anh hoàn toàn lĩnh hội được cảm giác của bốn chữ - - âm dương cách biệt
Anh yêu em, cuối cùng anh đã có đủ năng lực, nhưng rốt cuộc không thể vì em làm bất cứ chuyện gì