Nụ cười lạnh của Thịnh Hựu Đình lúc này có chút tàn nhẫn: “Tôi ngậm máu phun người? Mạnh Thiểu Khiên, A Lam mất mẹ như mất cả thế giới, nếu cô ấy biết năm đó Ôn Như Ngọc đem em gái song sinh của cô ấy đi tặng người khác, lại bị anh tìm ra được, anh chẳng những không đưa em gái của cô ấy về bên cạnh cô ấy để cô ấy cảm nhận được chút tình thân còn sót lại, lại lợi dụng cái chết của em gái cô ấy che dấu cô ấy còn sống, anh cảm thấy cô ấy sẽ hận anh như thế nào? Đó chính là người thân duy nhất trên đời này mà mẹ cô ấy để lại!”
Mạnh Thiểu Khiên cúi đầu, dùng lực vò tóc, anh ta không ngờ Thịnh Hựu Đình đã tra ra được nhiều đến vậy, anh ta không cam lòng cũng không dám nghe tiếp
Thịnh Hựu Đình thở hắt ra: “Em gái của A Lam vốn có thể bình an sinh con ra, nhưng anh lại tự tay giết cô ấy, một xác hai mạng, anh không gặp ác mộng sao?”
Mạnh Thiểu Khiên ôm đầu, lắc mạnh: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
Thịnh Hựu Đình lại nói, “Mạnh Thiểu Khiên, nếu cảnh sát không tới tìm anh, tôi vì A Lam cũng không nói một chữ, nhưng giới hạn cuối cùng của tôi không thể bị cậu giẫm lên lần nữa
Nếu A Lam biết anh cố ý sắp xếp nhiều chuyện như vậy để cô ấy rơi vào, khiến cô ấy mấy năm nay chịu đựng khổ sở, thậm chí mất cả người thân, anh nói cô ấy có thể hận chết anh hay không? Như bây giờ là tốt nhất không phải sao? Cô ấy cùng với tôi, mang theo Thất Bảo, có thể trong lòng cô ấy sẽ nhớ kĩ anh, vĩnh viễn không biết tay anh đã dính đầy máu người thân của cô ấy, tốt quá còn gì?”
“Anh có lòng tốt như vậy sao? Để cô ấy nhớ kĩ tôi?” Mạnh Thiểu Khiên cười khinh bỉ, hận thù trong mắt sao có thể không dày đặc? Anh ta không muốn buông tay Vu Lam, nhiều năm qua đi như vậy, cô đã trở nên vô cùng quan trọng trong lòng anh ta, nếu không phải vì muốn có được cô, sao anh ta có thể gây ra nhiều chuyện tội lỗi như vậy?
Thịnh Hựu Đình ngửa đầu phun ra một vòng khói, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, bị anh nâng chân đi giày da nghiền nát, như đang giẫm lên một thứ gì đó rất khó giẫm
Anh rất kiên nhẫn, kiên nhẫn trong quá trình người kia cùng mình đấu nhau Tất cả những chuyện không chịu nổi đều biến thành thanh kiếm lớn, chỉ có thể chém về phía người không chấp nhận được hiện thực do bản thân gây ra, cuối cùng người có thể chấp nhận mọi chuyện là Thịnh Hựu Đình anh, nhưng mình đầy thương tích
Thịnh Hựu Đình im lặng rất lâu, anh quả thật không có lòng tốt như vậy, nhưng anh không thể nào quên khi Vu Lam ngủ thiếp đi, anh tham lam lật xem kết quả điều tra được về cuộc sống của cô mấy năm qua, khi biết được thật sự khủng khiếp này, là loại cảm giác đau đớn như bị bóp nát
Khóe môi Thịnh Hựu Đình nhếch lên cười nhạt, có chút buồn bã: “Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau sao? Dùng cách điều trị tâm lí thôi miên nói xấu tôi trong tiềm thức của cô ấy? Để cô ấy hận tôi, từ đầu tới cuối trốn tránh tôi? Chẳng lẽ anh làm những thứ này chỉ vì muốn cô ấy nhanh chóng khỏe lại, mà không phải chặt đứt con đường cô ấy trở về bên cạnh tôi?
Tôi sẽ không làm giống như anh
Bởi vì tôi đã xem ghi chép bệnh án trong vali của cô ấy, cô ấy mắc phải chứng bệnh tinh thần gián đoạn bất thường, không thể chịu kích thích, tôi hôm đó không nên cướp Thất Bảo trong tay cô ấy khiến cô ấy tuyệt vọng
Mạnh Thiểu Khiên, tôi có thể vì cô ấy không động đến anh, có thể rộng lượng để trong lòng cô ấy luôn nhớ đến anh bằng sự cảm động, nhớ những hành động của anh, tôi có thể coi con của hai người như đối xử với con ruột tôi, dù cô ấy có cảm thấy anh tốt hơn tôi vạn lần tôi cũng chấp nhận, nhưng đây là giới hạn của tôi! Anh được một bước lại muốn tiến mười bước, tôi sẽ…” Thịnh Hựu Đình hơi ngừng lại, sau đó nguy hiểm nói như gằn từng chữ: “Diệt! Cỏ! Tận! Gốc!”
Thịnh Hựu Đình nói quá mức tàn nhẫn và kiên định khiến Mạnh Thiểu Khiên không biết anh thủ đoạn đến đâu, bốn chữ, đủ để cắt đứt những suy nghĩ không tốt về sau
Mạnh Thiểu Khiên không dám đánh cược, cũng không cược nổi Anh ta yêu Vu Lam, người nhà anh ta quý trọng thật sự quá nhiều, ai biết tên điên Thịnh Hựu Đình này lại muốn làm gì?