Choàng khăn tắm kỹ lưỡng cho Thất Bảo rồi ôm con ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hựu Đình tìm quần áo mặc lên cho con bé, anh để bác sĩ tiếp tục cho Vu Lam dùng thuốc an thần, bây giờ nhất định không thể để cho Vu Lam tỉnh lại
Bác sĩ đi từ phòng của Vu Lam ra, sau đó vào phòng trẻ bôi thuốc cho Thất Bảo, cô bé vùi mặt vào trong lòng Thịnh Hựu Đình, dùng cách nói chuyện để phân tán sự chú ý: “Cha, Thất Bảo nhớ mẹ, bệnh của mẹ khi nào thì tốt lên?”
“Bệnh của mẹ đang tốt lên, khi nào da Thất Bảo lại trắng trẻo như trước, thì bệnh của mẹ cũng hết”
“Vậy Thất Bảo có thể bôi bột mì lên người, vậy là da trắng rồi”
Bác sĩ đau lòng nhìn những vết thương trên người cô bé: “Ngài Thịnh, những vết thương cùng bầm tím trên người cô chủ sợ là trong vòng một tuần cũng không tốt lên, diện tích quá lớn, thật sự phải bắt tội phạm chịu trách nhiệm trước pháp luật! Quá đáng giận rồi!”
Thịnh Hựu Đình không có trả lời, chỉ là nói: “Tình hình vợ tôi bên đó như thế nào, có thể chờ Thất Bảo tốt lên mới để cô ấy”
Thịnh Hựu Đình cũng không nói nữa, anh biết Thất Bảo quá hiểu chuyện, ở trước mặt con bé không thể nói quá rõ, bác sĩ ngầm hiểu: “Có thể, nhưng dùng thuốc an thần nhiều không tốt, huống chi tinh thần của bà chủ”
Hai người không cần nói ra cũng hiểu được, dùng thuốc an thần quá nhiều, chắc chắn gây ảnh hưởng tới thân thể Vu Lam
Bác sĩ lại nói: “Tôi sẽ tranh thủ thời gian để tiêu trừ vết thâm tím trên người cô chủ”
Thịnh Hựu Đình không nói gì, bác sĩ đi rồi, anh đưa Thất Bảo ra vườn hoa dạo chơi, muốn để Thất Bảo quên đi cảm giác sợ hãi, con bé vui vẻ có lẽ sẽ nhanh quên thôi
Ban ngày vẫn cười cười nói nói vui vẻ, buổi tối đi ngủ, Thất Bảo sẽ nắm chặt quần áo Thịnh Hựu Đình không buông ra
Lúc Vu Lam ở đây, Thịnh Hựu Đình chưa từng có cơ hội ngủ cùng Thất Bảo, hai ngày tiếp theo, anh cảm thấy anh và con bé càng thân thiết hơn, con bé muốn yêu thương anh, cho anh một chút tình thương ấm áp, loại ấm áp tỏa ra trên người con bé khiến anh xúc động
Thật ra không phải con gái của mình cũng không sao, lúc trước anh vốn chuẩn bị tốt việc nhận con nuôi
Mà bây đây đứa nhỏ này là con ruột của Vu Lam, còn mong chờ gì nữa?
Từ nay về sau, anh không chỉ coi Thất Bảo là con gái ruột của mình, mà chính là cô con gái anh yêu thương nhất!
Một chiếc du thuyền màu trắng nhanh chóng di chuyển về vùng biển quốc tế!
Vùng biển quốc tế này là nơi không bị bất kỳ quốc gia nào quản lý, có người phụ nữ bị trói hai tay ném xuống thuyền!
“Ầm!” Một tiếng, sóng biển tóe lên, Vu Y thét chói tai, “Hựu Đình! Anh tha cho em đi! Cầu xin anh tha lỗi cho em! Em chỉ là muốn anh giúp em giết Vu Lam, em không muốn giết con bé”
Thịnh Hựu Đình đeo kính râm, khoác áo măng tô trắng, gió biển rất lớn, làm quần áo anh như một đám mây bay trên mặt biển
Anh đốt điếu thuốc ngậm trên miệng, răng nanh cắn đầu lọc, tựa người vào lan can, miễn cương phun ra một làn khói bị gió thổi tan
Anh không nhìn cô ta: “Cô thật sự không muốn giết con bé, cô chỉ hành hạ ngược đãi con bé! Con bé mới chỉ hơn hai tuổi, lúc cô đánh con bé tay không run sao?”
“Hựu Đình! Là vì em yêu anh!”
Thịnh Hựu Đình xoay người cúi đầu nhìn cô ta: “Trong lòng cô chỉ có ghen tị, làm sao có thể yêu người khác? Nếu không sao mới 16 tuổi, cô đã có thể đẩy mẹ A Lam ngã từ trên lầu xuống?”
Tay Vu Y bị trói treo lơ lửng trên biển, nước biển khô mặn, mặt trời gay gắt, cô ta sắp không chịu được, nghe được chuyện độc ác năm xưa mình làm bị moi ra, trong mắt cô ta đều là sợ hãi: “Anh, làm sao anh biết được? Anh nói bậy, em không có, là chính bà ta muốn nhảy lầu!”